Làm Giàu: Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục
Chương 35: Ai Sẽ Nhớ Nàng Cơ Chứ?
Kết Tử Diện Điều
30/06/2024
Khương Dao lập tức lộ ra một nụ cười, xem ra nam nhân này còn rất hiểu biết nàng.
“Ta đi đây, huynh đừng nhớ ta nhé” Khương Dao nói xong thì xoay người ra cửa.
Cơ Hoài Dã trừng mắt nhìn về phía bóng dáng đã biến mất của nàng, ai sẽ nhớ nàng cơ chứ?!
Thật là tự mình đa tình!
Khương Dao cõng một cái sọt ra cửa, đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng ở trước cửa, đang nhìn theo bóng dáng đi xa của mình.
Khương vẫy tay với bọn họ, hai đứa nhỏ cũng vẫy tay.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng Khương Dao có thể nghĩ đến ánh mắt đầy mong chờ của hai đứa nhỏ.
Khương Dao đi bộ đến cửa thôn, dựa theo ký ức thì nơi này sẽ có xe bò đi trấn trên.
Khương Dao có vận may tốt, chỉ đợi một lát đã chờ được một chiếc xe bò tới, người đánh xe chính là một nam nhân trung niên.
“Khương Dao?” Nam nhân trung niên kia thấy là Khương Dao thì có chút kinh ngạc, nhìn nàng cõng sọt liền hỏi: “Ngươi muốn đi trấn trên sao?”
Khương Dao quen nam nhân trung niên này. Ông ấy họ Ngưu, là bạn bè với cha nàng Khương Quảng Hổ.
Sau khi cha nàng mất tích thì Ngưu thúc đã từng tới thăm nàng, bảo nàng có cái gì khó khăn thì có thể tới tìm ông ấy.
“Đúng vậy, Ngưu thúc” Khương Dao cười nói.
“Vậy mau lên đây, ngồi ở đây này, vị trí này sẽ thoải mái” Ngưu thúc vỗ một vị trí đằng trước rồi nói.
Khương Dao cũng không khách sáo mà ngồi lên xe bò, đi tới gần vị trí phía trước rồi ngồi xuống.
Ngưu thúc nhìn dáng vẻ thoải mái của Khương Dao mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước khi Quảng Hổ mất tích, thấy nha đầu này đau lòng thành như vậy, ông ấy thật sự sợ nàng không sống nổi.
May mắn hiện tại đã bình tĩnh lại được rồi.
“Ngưu thúc, xe bò này của ngài có thể ngồi được bao nhiêu người?” Khương Dao hỏi.
“Khoảng bốn năm người”
Hai người nói chuyện phiếm một lát đã có hai phụ nhân đến đây.
Hai phụ nhân kia vừa muốn lên xe bò, nhưng nhìn thấy Khương Dao thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Đây không phải nha đầu không chịu kiềm chế của Khương gia kia sao? Sao cũng ở trên xe thế này?”
“Thật không sạch sẽ, ta không muốn ngồi cùng một chiếc xe bò với nàng”
“Ngưu Đại Sơn, ngươi đừng chở nàng, ngươi mà chở nàng thì ai dám ngồi xe bò của ngươi chứ?”
Khương Dao chưa thành thân đã có thai, thanh danh ở thôn Thanh Mộc đúng thật là không tốt lắm, nhưng mà nhiều nhất chỉ là không qua lại với nàng nữa, còn cái loại chỉ trỏ thẳng mặt thế này thì vẫn là rất ít.
Khương Dao còn chưa nói lời nào thì Ngưu Đại Sơn đã nổi giận trước: “Không muốn ngồi thì cũng đừng ngồi, miệng các ngươi bẩn như vậy, ta còn không muốn chở các ngươi đâu”
“Ngưu Đại Sơn, sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Ngươi còn muốn kiếm tiền không?”
“Ngưu Đại Sơn ta thật đúng là không muốn kiếm tiền của các ngươi, đi xa một chút, đừng chắn đường của ta” Giọng điệu của Ngưu Đại Sơn không tốt.
Ông ấy cao to, khi trừng mắt nhìn hai phụ nhân kia khiến cho hai phụ nhân kia bị dọa đến lui về phía sau vài bước, đứng bên đường chờ.
Khương Dao có chút lo lắng: “Ngưu thúc, cháu có khiến việc làm ăn của thúc bị trì hoãn không?”
“Ta đi đây, huynh đừng nhớ ta nhé” Khương Dao nói xong thì xoay người ra cửa.
Cơ Hoài Dã trừng mắt nhìn về phía bóng dáng đã biến mất của nàng, ai sẽ nhớ nàng cơ chứ?!
Thật là tự mình đa tình!
Khương Dao cõng một cái sọt ra cửa, đi được một đoạn thì quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đứng ở trước cửa, đang nhìn theo bóng dáng đi xa của mình.
Khương vẫy tay với bọn họ, hai đứa nhỏ cũng vẫy tay.
Tuy rằng không nhìn rõ mặt nhưng Khương Dao có thể nghĩ đến ánh mắt đầy mong chờ của hai đứa nhỏ.
Khương Dao đi bộ đến cửa thôn, dựa theo ký ức thì nơi này sẽ có xe bò đi trấn trên.
Khương Dao có vận may tốt, chỉ đợi một lát đã chờ được một chiếc xe bò tới, người đánh xe chính là một nam nhân trung niên.
“Khương Dao?” Nam nhân trung niên kia thấy là Khương Dao thì có chút kinh ngạc, nhìn nàng cõng sọt liền hỏi: “Ngươi muốn đi trấn trên sao?”
Khương Dao quen nam nhân trung niên này. Ông ấy họ Ngưu, là bạn bè với cha nàng Khương Quảng Hổ.
Sau khi cha nàng mất tích thì Ngưu thúc đã từng tới thăm nàng, bảo nàng có cái gì khó khăn thì có thể tới tìm ông ấy.
“Đúng vậy, Ngưu thúc” Khương Dao cười nói.
“Vậy mau lên đây, ngồi ở đây này, vị trí này sẽ thoải mái” Ngưu thúc vỗ một vị trí đằng trước rồi nói.
Khương Dao cũng không khách sáo mà ngồi lên xe bò, đi tới gần vị trí phía trước rồi ngồi xuống.
Ngưu thúc nhìn dáng vẻ thoải mái của Khương Dao mà thở dài nhẹ nhõm một hơi.
Lúc trước khi Quảng Hổ mất tích, thấy nha đầu này đau lòng thành như vậy, ông ấy thật sự sợ nàng không sống nổi.
May mắn hiện tại đã bình tĩnh lại được rồi.
“Ngưu thúc, xe bò này của ngài có thể ngồi được bao nhiêu người?” Khương Dao hỏi.
“Khoảng bốn năm người”
Hai người nói chuyện phiếm một lát đã có hai phụ nhân đến đây.
Hai phụ nhân kia vừa muốn lên xe bò, nhưng nhìn thấy Khương Dao thì trên mặt lập tức lộ ra vẻ ghét bỏ.
“Đây không phải nha đầu không chịu kiềm chế của Khương gia kia sao? Sao cũng ở trên xe thế này?”
“Thật không sạch sẽ, ta không muốn ngồi cùng một chiếc xe bò với nàng”
“Ngưu Đại Sơn, ngươi đừng chở nàng, ngươi mà chở nàng thì ai dám ngồi xe bò của ngươi chứ?”
Khương Dao chưa thành thân đã có thai, thanh danh ở thôn Thanh Mộc đúng thật là không tốt lắm, nhưng mà nhiều nhất chỉ là không qua lại với nàng nữa, còn cái loại chỉ trỏ thẳng mặt thế này thì vẫn là rất ít.
Khương Dao còn chưa nói lời nào thì Ngưu Đại Sơn đã nổi giận trước: “Không muốn ngồi thì cũng đừng ngồi, miệng các ngươi bẩn như vậy, ta còn không muốn chở các ngươi đâu”
“Ngưu Đại Sơn, sao ngươi lại nói chuyện như vậy? Ngươi còn muốn kiếm tiền không?”
“Ngưu Đại Sơn ta thật đúng là không muốn kiếm tiền của các ngươi, đi xa một chút, đừng chắn đường của ta” Giọng điệu của Ngưu Đại Sơn không tốt.
Ông ấy cao to, khi trừng mắt nhìn hai phụ nhân kia khiến cho hai phụ nhân kia bị dọa đến lui về phía sau vài bước, đứng bên đường chờ.
Khương Dao có chút lo lắng: “Ngưu thúc, cháu có khiến việc làm ăn của thúc bị trì hoãn không?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.