Làm Giàu: Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục
Chương 37: Mua Đồ
Kết Tử Diện Điều
30/06/2024
Khương Dao cầm bảy lượng bạc ra khỏi cửa hàng, cộng thêm mười lượng lấy được từ trong tay Triệu thị thì nàng có tổng cộng mười bảy lượng.
Nàng dùng mười bảy lượng này mua rất nhiều thứ, mua quần áo giày cho Cẩu Nhi và Điềm Bảo, còn có đồ ăn và món đồ chơi nhỏ, mua quần áo cho chính mình, lại mua bộ quần áo để tắm rửa cho Cơ Hoài Dã, sau đó còn mua một đôi giày……
Khương Dao thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi đến nơi Ngưu Đại Sơn đang đỗ xe bò.
Bên chân Ngưu Đại Sơn cũng có thêm một ít đồ vật. Khi ông ấy tới trấn trên thì cũng có vài thôn dân nhờ ông ấy mua đồ.
Ông ấy nhìn thấy Khương Dao thì lập tức lộ ra một nụ cười: “Đều mua xong đồ rồi sao?”
“Mua xong rồi” Trong tay Khương Dao cầm một đôi giày, sau đó đưa cho Ngưu Đại Sơn: “Ngưu thúc, ngài thử xem”
Ngưu Đại Sơn kinh ngạc: “Này, cho ta sao? Không cần đâu, cháu đừng mua, mau cầm đi trả đi, đừng lãng phí tiền mua làm gì!”
Khi Khương Dao tới đã nhìn thấy giày của Ngưu Đại Sơn bị rách tung toé rất nhiều lỗ, cơ bản không thể đi nữa, cho nên mới muốn mua cho ông ấy một đôi giày.
“Ngưu thúc, ngài cứ cầm đi, dù sao cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, thúc cũng giúp ta……”
“Cháu là cháu gái của ta, đương nhiên là phải giúp cháu. Năm đó ta và cha cháu cùng nhau đi buôn bán, nếu không có cha cháu thì ta đã chết ở trong tay sơn tặc rồi” Ngưu Đại Sơn nói: “Xe bò này cũng là do cha cháu giúp đỡ đặt mua. Ta với cha cháu còn thân hơn huynh đệ ruột”
Lại nói tiếp, Ngưu Đại Sơn đúng thật là có chút xui xẻo. Khi đi buôn bán thì bị sơn tặc đoạt hàng hóa, cả vốn lẫn lời đều không còn, còn bị thương đến chân nên không có cách nào làm việc nặng. Vốn dĩ con của ông ấy đang đọc sách ở thư viện, sau đó không biết như thế nào mà lại ngã vỡ đầu trở thành kẻ ngốc. Hiện tại tất cả đều dựa vào việc ông ấy đánh xe bò mà chống đỡ một cái nhà.
Lúc trước, khi cha Khương Dao mất tích, Ngưu Đại Sơn còn tới thăm nàng, cho nàng chút tiền.
Đáng tiếc nguyên chủ là kẻ vô dụng, cầm tiền rồi lại ngoan ngoãn giao cho Triệu thị.
“Nếu thân hơn cả huynh đệ ruột thì ngài chính là đại bá ruột của ta, một đôi giày thì có làm sao? Ngài xem xem có vừa chân hay không? Không vừa thì đi đổi” Khương Dao nói: “Ngưu thúc, ngài thử nhanh lên đi, sắp phải đi trở về rồi”
Ngưu Đại Sơn cảm thấy có chút chua xót, thật là một đứa trẻ ngoan, nếu mà Quảng Hổ còn sống thì tốt rồi.
“Vậy…… Cảm ơn cháu gái!”
Khương Quảng Hổ thử một chút, thật vừa vặn. Nhưng ông ấy không nỡ đi nên lại đổi về giày cũ, sau đó gói đôi giày này lại rồi nhét vào trong lòng ngực.
Rất nhanh, một chiếc xe bò đã đầy đủ người.
Ngưu Đại Sơn đánh xe bò trở về thôn Thanh Mộc.
Vốn dĩ xe bò sẽ ngừng ở cửa thôn, nhưng mà Ngưu Đại Sơn đi thẳng về hướng nhà Khương gia, cho đến khi đi đến đường hẹp quá xe bò không đi được thì ông ấy mới dừng lại.
Khi Khương Dao đi, ông ấy còn cứng rắn đưa cho nàng một ít hàng khô do chính ông ấy mua.
Khi Ngưu Đại Sơn cứng rắn nhét đồ cho nàng thì Khương Dao cũng nhét mười văn tiền lên người ông ấy, đây là tiền xe ngựa cả đi cả về nhưng mà Ngưu Đại Sơn vẫn luôn không chịu nhận.
Nàng dùng mười bảy lượng này mua rất nhiều thứ, mua quần áo giày cho Cẩu Nhi và Điềm Bảo, còn có đồ ăn và món đồ chơi nhỏ, mua quần áo cho chính mình, lại mua bộ quần áo để tắm rửa cho Cơ Hoài Dã, sau đó còn mua một đôi giày……
Khương Dao thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi đến nơi Ngưu Đại Sơn đang đỗ xe bò.
Bên chân Ngưu Đại Sơn cũng có thêm một ít đồ vật. Khi ông ấy tới trấn trên thì cũng có vài thôn dân nhờ ông ấy mua đồ.
Ông ấy nhìn thấy Khương Dao thì lập tức lộ ra một nụ cười: “Đều mua xong đồ rồi sao?”
“Mua xong rồi” Trong tay Khương Dao cầm một đôi giày, sau đó đưa cho Ngưu Đại Sơn: “Ngưu thúc, ngài thử xem”
Ngưu Đại Sơn kinh ngạc: “Này, cho ta sao? Không cần đâu, cháu đừng mua, mau cầm đi trả đi, đừng lãng phí tiền mua làm gì!”
Khi Khương Dao tới đã nhìn thấy giày của Ngưu Đại Sơn bị rách tung toé rất nhiều lỗ, cơ bản không thể đi nữa, cho nên mới muốn mua cho ông ấy một đôi giày.
“Ngưu thúc, ngài cứ cầm đi, dù sao cũng không đáng giá bao nhiêu tiền, thúc cũng giúp ta……”
“Cháu là cháu gái của ta, đương nhiên là phải giúp cháu. Năm đó ta và cha cháu cùng nhau đi buôn bán, nếu không có cha cháu thì ta đã chết ở trong tay sơn tặc rồi” Ngưu Đại Sơn nói: “Xe bò này cũng là do cha cháu giúp đỡ đặt mua. Ta với cha cháu còn thân hơn huynh đệ ruột”
Lại nói tiếp, Ngưu Đại Sơn đúng thật là có chút xui xẻo. Khi đi buôn bán thì bị sơn tặc đoạt hàng hóa, cả vốn lẫn lời đều không còn, còn bị thương đến chân nên không có cách nào làm việc nặng. Vốn dĩ con của ông ấy đang đọc sách ở thư viện, sau đó không biết như thế nào mà lại ngã vỡ đầu trở thành kẻ ngốc. Hiện tại tất cả đều dựa vào việc ông ấy đánh xe bò mà chống đỡ một cái nhà.
Lúc trước, khi cha Khương Dao mất tích, Ngưu Đại Sơn còn tới thăm nàng, cho nàng chút tiền.
Đáng tiếc nguyên chủ là kẻ vô dụng, cầm tiền rồi lại ngoan ngoãn giao cho Triệu thị.
“Nếu thân hơn cả huynh đệ ruột thì ngài chính là đại bá ruột của ta, một đôi giày thì có làm sao? Ngài xem xem có vừa chân hay không? Không vừa thì đi đổi” Khương Dao nói: “Ngưu thúc, ngài thử nhanh lên đi, sắp phải đi trở về rồi”
Ngưu Đại Sơn cảm thấy có chút chua xót, thật là một đứa trẻ ngoan, nếu mà Quảng Hổ còn sống thì tốt rồi.
“Vậy…… Cảm ơn cháu gái!”
Khương Quảng Hổ thử một chút, thật vừa vặn. Nhưng ông ấy không nỡ đi nên lại đổi về giày cũ, sau đó gói đôi giày này lại rồi nhét vào trong lòng ngực.
Rất nhanh, một chiếc xe bò đã đầy đủ người.
Ngưu Đại Sơn đánh xe bò trở về thôn Thanh Mộc.
Vốn dĩ xe bò sẽ ngừng ở cửa thôn, nhưng mà Ngưu Đại Sơn đi thẳng về hướng nhà Khương gia, cho đến khi đi đến đường hẹp quá xe bò không đi được thì ông ấy mới dừng lại.
Khi Khương Dao đi, ông ấy còn cứng rắn đưa cho nàng một ít hàng khô do chính ông ấy mua.
Khi Ngưu Đại Sơn cứng rắn nhét đồ cho nàng thì Khương Dao cũng nhét mười văn tiền lên người ông ấy, đây là tiền xe ngựa cả đi cả về nhưng mà Ngưu Đại Sơn vẫn luôn không chịu nhận.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.