[Làm Giàu] Thiên Kim Giả Về Quê Làm Ruộng
Chương 33: Ngủ Ngon (4)
Ngũ Đóa Ma Cô
29/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Quá khứ mười lăm năm, nàng có rất nhiều chuyện để kể. Từ sau phản nghịch thất bại, Trần Bảo Âm lại nghĩ ra biện pháp khác, đó chính là lợi dụng sự yêu thương của các ca ca.
Cũng giống như Trần gia, bên kia cũng có hai ca ca ruột. Hai ca ca thân thiết với phụ mẫu hơn rất nhiều, nàng tìm cách bám lấy họ thì sẽ có cơ hội thân thiết với phụ mẫu.
Thế giới của các ca ca rộng lớn hơn nhiều, ngoài việc lợi dụng sự yêu thương của họ, nàng còn bám lấy họ, bắt họ đưa nàng đến trà lâu, đến hí quán, đến tửu lâu, nghe rất nhiều câu chuyện kỳ lạ, thiên cổ kỳ án.
"Làm quan thật tốt, không liên luỵ người nhà." Trần Bảo Âm đã dạy Kim Lai khi kể về một tham quan bị xử tử, gia quyến bị đày đến biên quan.
Kim Lai lập tức vỗ ngực: "Cô cô, con nhất định làm quan thanh liêm."
Không ai có chí hướng làm tham quan. Nhưng trong quan trường, mọi người đều là thân bất do kỷ (không thể làm theo ý mình). Nói cái này còn sớm quá, Trần Bảo Âm gật đầu không đề cập đến nó.
“Ăn cơm chưa?” Đột nhiên, một giọng nói the thé từ bên ngoài truyền đến.
Có người đến thăm.
Đỗ Kim Hoa nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài: "Chuyện gì vậy?"
“Người nhà của Lục Thuận thúc.” Tôn Vô Nương ôm tiền đi tới, dụi dụi: “Có nhiều việc như vậy, nhất định là người tới xem náo nhiệt.”
Thiên kim ở Hầu phủ kinh thành lại bị đuổi trở vê, thật là náo nhiệt mà!
Đỗ Kim Hoa không thể để mọi người xem chuyện nữ nhi mình thành chuyện vui.
"Bảo Nha đang nghỉ ngơi!" Giọng nói lớn của Đỗ Kim Hoa rõ ràng truyền vào phòng, "Thân thể nữ nhi ta không thoải mái! Hẹn hôm khác gặp!"
Rất nhanh, bà đã đuổi người đi.
“Nương không có trù con.” Đỗ Kim Hoa trở lại ngồi xuống, “Mấy nữ nhân này thật phiền phức.”
Trần bảo Âm mỉm cười: "Con biết rồi nương."
Lục thúc Lục thầm vừa mới rời đi, lại có thêm vài đoàn người khác đến. Lúc đầu, Đỗ Kim Hoa còn ra ứng phó, sau đó bà thấy phiền lại để Tôn Ngũ Nương ra.
"Hầu hạ nam nhân hài tử trong nhà chưa? Không hầu hạ tốt thì ra ngoài làm gì? Về hầu hạ nam nhân hài tử đi!"
"Hầu hạ tốt rồi à? Hầu hạ xong không thấy mệt à? Rảnh rỗi liền ngứa ngáy à!"
Tôn Ngũ Nương có tính cách nóng nảy, thanh danh trong thôn không tốt lắm. Nhưng nàng không để ý, dù sao nam nhân của nàng thương nàng, nhà mẹ đẻ cũng thương cô, nàng còn có hai nhi tử, nàng sợ ai?
Người một nhà nói chuyện, không để ý là đêm đã khuya..
Kim Lai, Ngân Lai cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nép vào lòng phụ mẫu, cái đầu nhỏ gục thẳng xuống.
"Được rồi, mọi người đều đi ngủ thôi." Trần Hữu Phúc đứng dậy đuổi mọi người ra.
Ông ban đêm ăn ít, nếu còn không ngủ nữa sẽ đói bụng.
Mọi người ai về phòng người nấy.
Đỗ Kim Hoa đóng cửa lại, ngáp một cái, đi đến bên giường Trần Bảo Âm, kéo lại chăn bông cho nàng: "Phụ thân cắt tranh về, phơi khô vài ngày rồi dệt thành chiếu cho con. Con cố gắng vài đêm."
"Nương, con sẽ đợi." Trần Bảo Âm trả lời.
Đỗ Kim Hoa rất hài lòng. Bà không thích nữ nhi khách khí với mình, cái gì mà “không cần, không cần” hay “thế này là tốt rồi”, khiến bà cảm thấy mình là người ngoài. Bà là người ngoài sao? Bà là mẫu thân nàng!
Như thế này mới tốt, Bảo Nha không khách khí với bà, đã xem bà là mẫu thân!
Lên giường, Đỗ Kim Hoa nằm xuống, kéo chăn mền: "Ngày mai, nương dẫn con lên trấn may y phụ. Tới buổi trưa trở về, qua nhà ngoại gặp gia gia nãi nãi của con, để nương giới thiệu con với họ."
Quá khứ mười lăm năm, nàng có rất nhiều chuyện để kể. Từ sau phản nghịch thất bại, Trần Bảo Âm lại nghĩ ra biện pháp khác, đó chính là lợi dụng sự yêu thương của các ca ca.
Cũng giống như Trần gia, bên kia cũng có hai ca ca ruột. Hai ca ca thân thiết với phụ mẫu hơn rất nhiều, nàng tìm cách bám lấy họ thì sẽ có cơ hội thân thiết với phụ mẫu.
Thế giới của các ca ca rộng lớn hơn nhiều, ngoài việc lợi dụng sự yêu thương của họ, nàng còn bám lấy họ, bắt họ đưa nàng đến trà lâu, đến hí quán, đến tửu lâu, nghe rất nhiều câu chuyện kỳ lạ, thiên cổ kỳ án.
"Làm quan thật tốt, không liên luỵ người nhà." Trần Bảo Âm đã dạy Kim Lai khi kể về một tham quan bị xử tử, gia quyến bị đày đến biên quan.
Kim Lai lập tức vỗ ngực: "Cô cô, con nhất định làm quan thanh liêm."
Không ai có chí hướng làm tham quan. Nhưng trong quan trường, mọi người đều là thân bất do kỷ (không thể làm theo ý mình). Nói cái này còn sớm quá, Trần Bảo Âm gật đầu không đề cập đến nó.
“Ăn cơm chưa?” Đột nhiên, một giọng nói the thé từ bên ngoài truyền đến.
Có người đến thăm.
Đỗ Kim Hoa nhíu mày, đứng dậy đi ra ngoài: "Chuyện gì vậy?"
“Người nhà của Lục Thuận thúc.” Tôn Vô Nương ôm tiền đi tới, dụi dụi: “Có nhiều việc như vậy, nhất định là người tới xem náo nhiệt.”
Thiên kim ở Hầu phủ kinh thành lại bị đuổi trở vê, thật là náo nhiệt mà!
Đỗ Kim Hoa không thể để mọi người xem chuyện nữ nhi mình thành chuyện vui.
"Bảo Nha đang nghỉ ngơi!" Giọng nói lớn của Đỗ Kim Hoa rõ ràng truyền vào phòng, "Thân thể nữ nhi ta không thoải mái! Hẹn hôm khác gặp!"
Rất nhanh, bà đã đuổi người đi.
“Nương không có trù con.” Đỗ Kim Hoa trở lại ngồi xuống, “Mấy nữ nhân này thật phiền phức.”
Trần bảo Âm mỉm cười: "Con biết rồi nương."
Lục thúc Lục thầm vừa mới rời đi, lại có thêm vài đoàn người khác đến. Lúc đầu, Đỗ Kim Hoa còn ra ứng phó, sau đó bà thấy phiền lại để Tôn Ngũ Nương ra.
"Hầu hạ nam nhân hài tử trong nhà chưa? Không hầu hạ tốt thì ra ngoài làm gì? Về hầu hạ nam nhân hài tử đi!"
"Hầu hạ tốt rồi à? Hầu hạ xong không thấy mệt à? Rảnh rỗi liền ngứa ngáy à!"
Tôn Ngũ Nương có tính cách nóng nảy, thanh danh trong thôn không tốt lắm. Nhưng nàng không để ý, dù sao nam nhân của nàng thương nàng, nhà mẹ đẻ cũng thương cô, nàng còn có hai nhi tử, nàng sợ ai?
Người một nhà nói chuyện, không để ý là đêm đã khuya..
Kim Lai, Ngân Lai cũng bắt đầu ngủ gà ngủ gật, nép vào lòng phụ mẫu, cái đầu nhỏ gục thẳng xuống.
"Được rồi, mọi người đều đi ngủ thôi." Trần Hữu Phúc đứng dậy đuổi mọi người ra.
Ông ban đêm ăn ít, nếu còn không ngủ nữa sẽ đói bụng.
Mọi người ai về phòng người nấy.
Đỗ Kim Hoa đóng cửa lại, ngáp một cái, đi đến bên giường Trần Bảo Âm, kéo lại chăn bông cho nàng: "Phụ thân cắt tranh về, phơi khô vài ngày rồi dệt thành chiếu cho con. Con cố gắng vài đêm."
"Nương, con sẽ đợi." Trần Bảo Âm trả lời.
Đỗ Kim Hoa rất hài lòng. Bà không thích nữ nhi khách khí với mình, cái gì mà “không cần, không cần” hay “thế này là tốt rồi”, khiến bà cảm thấy mình là người ngoài. Bà là người ngoài sao? Bà là mẫu thân nàng!
Như thế này mới tốt, Bảo Nha không khách khí với bà, đã xem bà là mẫu thân!
Lên giường, Đỗ Kim Hoa nằm xuống, kéo chăn mền: "Ngày mai, nương dẫn con lên trấn may y phụ. Tới buổi trưa trở về, qua nhà ngoại gặp gia gia nãi nãi của con, để nương giới thiệu con với họ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.