[Làm Giàu] Xuyên Thành Chính Thất Vai Ác Của Thế Tử Bị Lưu Đày
Chương 5: Thật Sự Không Thể Thấy Chết Mà Không Cứu (1)
Khải Phu Vi An
24/10/2023
NDTT
Diệp Gia quay đầu lại, cô nương kia khẽ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười nói.
“Ồ, đây không phải là Gia nương sao? Khỏe rồi hả?” Cô nương kia có khuôn mặt hình quả lê trên hẹp dưới rộng, đôi mắt nhỏ kéo thành một đường, trợn trắng liếc tới trông vô cùng cay nghiệt: “Tại sao hôm nay không đi lên trấn. Ta nghe nói hôm kia Trình Phong ca đã trở về rồi. Có chuyện gì vậy? Không đến tìm ngươi sao?”
Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu không nhớ ra được người đang nói chuyện là ai, nên đứng đấy không nói lời nào.
“Sao không nói gì vậy? Ngày xưa miệng lưỡi sắc bén, làm sao hôm nay lại giống như bị câm…”
Một cô nương mặt vuông ở bên cạnh nàng ta lập tức cắt ngang lời nàng ta, hai người lén lén lút lút. Không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia: “Ta đã nói nàng ta da dày thịt béo không chết được. Ngươi còn muốn đến xem, đứng nhìn thôi không phải tốt hơn sao.”
“Sợ cái gì! Đó là vì ngươi không cẩn thận lỡ tay, cũng không phải cố ý. Tại vì nàng ta không đứng vững còn trách được ai?” Lời nói đáng kinh ngạc này khiến Diệp Gia nhíu mày, nhìn thẳng vào cô nương mặt vuông kia. Chợt nhớ ra người kia là ai.
Trương Xuân Phân, muội tử của đại tẩu tử của nàng được gửi nuôi ở Diệp gia. Cũng chính là người đã đẩy nguyên chủ xuống sông ngày hôm đó.
Trương Xuân Phân thấy ánh mắt của Diệp Gia quét tới, rụt đầu lại, lập tức muốn bỏ đi. Cô nương bên cạnh nàng ta lại không bỏ qua. Ngày xưa nguyên chủ dựa vào dáng vẻ xinh đẹp được ưa thích, xem thường các nàng rất nhiều. Nàng ta có cơ hội tất nhiên phải đáp trả lại: “Hơn nữa ngươi xem nàng ta cũng chỉ mặc y phục gì đây? Ngày xưa Trình Phong ca có thể bỏ mặc nàng ta khổ sở như vậy sao? Nhất định là trở nên xấu xí, Trình Phong ca không cần nàng ta nữa!”
Lẩm bẩm, ánh mắt cô nương nói chuyện vô tình hoặc cố ý liếc nhìn y phục của Trương Xuân Phân, giấu không được sự ghen ghét.
Trương Xuân Phân mới khoảng mười sáu mười bảy, mặc áo tơ lựa màu vàng nhạt, cổ áo ống tay áo được thêu lông thỏ. Mới tinh, phía dưới phối với váy đỏ. Trên tai đeo khuyên tai bạc, bước đi là đung đưa. Nếu không phải vì khuôn mặt đen thì lại trông sáng sủa không giống như nông dân. Nhưng mà y phục mặc trên người hơi ngắn, nhìn không vừa vặn. Dù vậy, ăn mặc như vậy cũng đủ để làm người khác giật mình.
Thấy ánh mắt của Diệp Gia cũng nhìn tới, nàng ta nghiêng ngời tránh đi. Một tay vén lọn tóc ra sau tai, lôi kéo nói: “Rốt cuộc ngươi có đi không? Không đi thì ta đi trước, vẫn có chuyện phải làm đấy!”
Cô nương kia vẫn còn muốn nói tiếp, Trương Xuân Phân quay đầu bước đi. Cô nương kia hết cách, chỉ có thể kìm nén đi theo.
Diệp Gia đưa mắt nhìn hai người rời đi, đôi mắt từ từ nheo lại. Dư thị bây giờ không biết đã đi đâu, tiểu hài nhi ở cửa nhà ngồi trên ngựa gỗ ngoan ngoãn ăn cơm. Diệp Gia lại liếc mắt nhìn chén của tiểu hài nhi. Trong chén không biết đựng thứ gì đen sì, ngửi mùi cũng cảm thấy đắng.
Một trận gió lạnh thổi tới, Diệp Gia nắm thật chặt quần áo trên người, chà chà đôi chân lạnh cóng bước vào nhà.
Cúi đầu nhìn bản thân, một chiếc quần bông dệt thủ công giặt đến phai màu, ở cánh tay áo còn có miếng vá. Lớp ruột bông đã trở nên cứng, mặc vào vừa nặng vừa không giữ ấm. Diệp Gia hà hơi, không có giày để thay, chỉ có thể giậm chân lần nữa.
Diệp Gia quay đầu lại, cô nương kia khẽ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, sau đó che miệng cười nói.
“Ồ, đây không phải là Gia nương sao? Khỏe rồi hả?” Cô nương kia có khuôn mặt hình quả lê trên hẹp dưới rộng, đôi mắt nhỏ kéo thành một đường, trợn trắng liếc tới trông vô cùng cay nghiệt: “Tại sao hôm nay không đi lên trấn. Ta nghe nói hôm kia Trình Phong ca đã trở về rồi. Có chuyện gì vậy? Không đến tìm ngươi sao?”
Diệp Gia suy nghĩ hồi lâu không nhớ ra được người đang nói chuyện là ai, nên đứng đấy không nói lời nào.
“Sao không nói gì vậy? Ngày xưa miệng lưỡi sắc bén, làm sao hôm nay lại giống như bị câm…”
Một cô nương mặt vuông ở bên cạnh nàng ta lập tức cắt ngang lời nàng ta, hai người lén lén lút lút. Không dám nhìn thẳng vào Diệp Gia: “Ta đã nói nàng ta da dày thịt béo không chết được. Ngươi còn muốn đến xem, đứng nhìn thôi không phải tốt hơn sao.”
“Sợ cái gì! Đó là vì ngươi không cẩn thận lỡ tay, cũng không phải cố ý. Tại vì nàng ta không đứng vững còn trách được ai?” Lời nói đáng kinh ngạc này khiến Diệp Gia nhíu mày, nhìn thẳng vào cô nương mặt vuông kia. Chợt nhớ ra người kia là ai.
Trương Xuân Phân, muội tử của đại tẩu tử của nàng được gửi nuôi ở Diệp gia. Cũng chính là người đã đẩy nguyên chủ xuống sông ngày hôm đó.
Trương Xuân Phân thấy ánh mắt của Diệp Gia quét tới, rụt đầu lại, lập tức muốn bỏ đi. Cô nương bên cạnh nàng ta lại không bỏ qua. Ngày xưa nguyên chủ dựa vào dáng vẻ xinh đẹp được ưa thích, xem thường các nàng rất nhiều. Nàng ta có cơ hội tất nhiên phải đáp trả lại: “Hơn nữa ngươi xem nàng ta cũng chỉ mặc y phục gì đây? Ngày xưa Trình Phong ca có thể bỏ mặc nàng ta khổ sở như vậy sao? Nhất định là trở nên xấu xí, Trình Phong ca không cần nàng ta nữa!”
Lẩm bẩm, ánh mắt cô nương nói chuyện vô tình hoặc cố ý liếc nhìn y phục của Trương Xuân Phân, giấu không được sự ghen ghét.
Trương Xuân Phân mới khoảng mười sáu mười bảy, mặc áo tơ lựa màu vàng nhạt, cổ áo ống tay áo được thêu lông thỏ. Mới tinh, phía dưới phối với váy đỏ. Trên tai đeo khuyên tai bạc, bước đi là đung đưa. Nếu không phải vì khuôn mặt đen thì lại trông sáng sủa không giống như nông dân. Nhưng mà y phục mặc trên người hơi ngắn, nhìn không vừa vặn. Dù vậy, ăn mặc như vậy cũng đủ để làm người khác giật mình.
Thấy ánh mắt của Diệp Gia cũng nhìn tới, nàng ta nghiêng ngời tránh đi. Một tay vén lọn tóc ra sau tai, lôi kéo nói: “Rốt cuộc ngươi có đi không? Không đi thì ta đi trước, vẫn có chuyện phải làm đấy!”
Cô nương kia vẫn còn muốn nói tiếp, Trương Xuân Phân quay đầu bước đi. Cô nương kia hết cách, chỉ có thể kìm nén đi theo.
Diệp Gia đưa mắt nhìn hai người rời đi, đôi mắt từ từ nheo lại. Dư thị bây giờ không biết đã đi đâu, tiểu hài nhi ở cửa nhà ngồi trên ngựa gỗ ngoan ngoãn ăn cơm. Diệp Gia lại liếc mắt nhìn chén của tiểu hài nhi. Trong chén không biết đựng thứ gì đen sì, ngửi mùi cũng cảm thấy đắng.
Một trận gió lạnh thổi tới, Diệp Gia nắm thật chặt quần áo trên người, chà chà đôi chân lạnh cóng bước vào nhà.
Cúi đầu nhìn bản thân, một chiếc quần bông dệt thủ công giặt đến phai màu, ở cánh tay áo còn có miếng vá. Lớp ruột bông đã trở nên cứng, mặc vào vừa nặng vừa không giữ ấm. Diệp Gia hà hơi, không có giày để thay, chỉ có thể giậm chân lần nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.