[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chương 26: Không Phải Chỉ Là Nấu Mì Thôi Sao? Có Vấn Đề Gì Đâu (2)
Khải Phu Vi An
26/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Lúc này cửa sổ phòng đông mở ra, một gương mặt trắng như ngọc ló ra từ song cửa đổ đen ngòm.
Sắc mặt Chu Công Ngọc tái hơn cả hôm qua. Hắn mặc một cái áo vải xanh nát bươm, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo như ánh sao. Hắn im lặng đối mắt với An Lâm Lang, cúi đầu khụ khụ một tiếng rồi biến mất khỏi cửa sổ.
Một lúc sau, cửa cót két mở ra, hắn im lặng không nói không rằng đi đến cạnh An Lâm Lang, nhấc thùng nước lên: "Khụ khụ, xách đi đâu?"
Người vừa đến gần đã cảm nhận được cái lạnh của băng tuyết.
An Lâm Lang bỗng giật mình bởi hành động của hắn. Sau đó nàng quan sát một lượt từ trên xuống dưới cái tên ốm yếu gió thổi mạnh tí cũng có thể bay đi mất này mà không thể không trợn tròn mắt. Không ngờ con bệnh này lại có thể xách cả thùng nước bằng một tay?
Mặc dù nàng còn chưa nói gì nhưng Chu Công Ngọc nhìn thôi đã hiểu: "... Dù gì ta cũng là nam nhân mà."
"... À."
An Lâm Lang còn lẩm bẩm thêm gì đó trong miệng, chính bản thân nàng còn chẳng nghe rõ bản thân đang nói gì, ấy thế mà con bệnh này lại có thể nghe hiểu một cách thần kỳ: "... Cũng chẳng phải ta không muốn giúp, mà là cha mẹ không đồng ý để ta làm những chuyện này."
An Lâm Lang: "... Ừ. Xách thùng nước ra bếp sau đi, ta đun nước thổi cơm, tiện thể rửa bát luôn."
Con bệnh quay mặt đi, mím môi hắng giọng đáp lại, nhẹ nhàng xách thùng nước nhỏ đi đến bếp sau. Thấy An Lâm Lang gầy như que củi, dáng người lùn tịt, xách nước cũng không đổ được vào hai lọ treo, hắn không nói tiếng nào, rót đầy nước vào hai cái lọ treo cạnh nồi luôn: "Còn cần rót nước vào đâu nữa không?"
An Lâm Lang bỗng thấy bị sỉ nhục: "... Để đó đi, tự ta làm được."
Nồi niêu xoong chảo cũng không khó rửa, thức ăn của Phương gia cũng chẳng dùng tí dầu mỡ nào, tráng qua nước là sạch ngay. Chẳng qua là nước giếng lạnh đến buốt xương, đau nhức cả tay. An Lâm Lang vừa rửa vừa bóp ngón tay, sau khi rửa xong mấy cát bát lại đến nhóm lửa sau nồi.
Lúc nhỏ nàng đã từng nhóm lửa nhưng đã nhiều năm rồi không nhóm, giờ tự dưng lại phải bắt tay vào làm, cuối cùng loay hoay với đá đánh lửa một lúc vẫn không thành công.
Nàng vất vả lắm mới nhóm được lửa, đến lúc thổi lửa trong lò thì ngọn lửa lại tắt ngúm. An Lâm Lang nhức cả đầu, nàng lại tiếp tục loẹt quẹt với đá đánh lửa. Lúc này, nàng bỗng nghe có tiếng ở cửa phòng bếp, ngẩng lên nhìn thì thấy con bệnh kia xách một thùng nước đầy ắp đi vào. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, con bệnh hắng giọng nói: "Để đâu đây?"
An Lâm Lang thấy mặt hắn cóng đến độ tím bầm, cả vạt quần vạt áo cũng ươn ướt, bèn hỏi: "Ngọc Ca có biết nhóm lửa không?"
Chu Công Ngọc không ngờ nàng lại hỏi vậy, hắn sững sờ mấy giây rồi gật đầu.
"Vậy được, huynh nhóm lửa đi." Mặc dù không hiểu hắn bị bệnh gì nhưng đã xách được nước thì chắc cũng nhóm lửa được: "Huynh nhóm lửa, ta làm bữa sáng, tiện thể sắc thuốc luôn."
Chu Công Ngọc cũng không từ chối, đặt thùng nước xuống rồi bước đến ngay.
An Lâm Lang nhường lại vị trí sau bếp lò cho hắn, bản thân thì cầm gáo dừa lên múc nửa gáo nước ngâm thuốc. Đây đều là thuốc bổ cả, thành phần cũng ngang nhau. Lão đại phu kia không kê thuốc quá quý, An Lâm Lang múc hai chậu nước ngâm thuốc rồi đi lục lọi trong tủ.
Lúc này cửa sổ phòng đông mở ra, một gương mặt trắng như ngọc ló ra từ song cửa đổ đen ngòm.
Sắc mặt Chu Công Ngọc tái hơn cả hôm qua. Hắn mặc một cái áo vải xanh nát bươm, mái tóc đen nhánh, đôi mắt trong veo như ánh sao. Hắn im lặng đối mắt với An Lâm Lang, cúi đầu khụ khụ một tiếng rồi biến mất khỏi cửa sổ.
Một lúc sau, cửa cót két mở ra, hắn im lặng không nói không rằng đi đến cạnh An Lâm Lang, nhấc thùng nước lên: "Khụ khụ, xách đi đâu?"
Người vừa đến gần đã cảm nhận được cái lạnh của băng tuyết.
An Lâm Lang bỗng giật mình bởi hành động của hắn. Sau đó nàng quan sát một lượt từ trên xuống dưới cái tên ốm yếu gió thổi mạnh tí cũng có thể bay đi mất này mà không thể không trợn tròn mắt. Không ngờ con bệnh này lại có thể xách cả thùng nước bằng một tay?
Mặc dù nàng còn chưa nói gì nhưng Chu Công Ngọc nhìn thôi đã hiểu: "... Dù gì ta cũng là nam nhân mà."
"... À."
An Lâm Lang còn lẩm bẩm thêm gì đó trong miệng, chính bản thân nàng còn chẳng nghe rõ bản thân đang nói gì, ấy thế mà con bệnh này lại có thể nghe hiểu một cách thần kỳ: "... Cũng chẳng phải ta không muốn giúp, mà là cha mẹ không đồng ý để ta làm những chuyện này."
An Lâm Lang: "... Ừ. Xách thùng nước ra bếp sau đi, ta đun nước thổi cơm, tiện thể rửa bát luôn."
Con bệnh quay mặt đi, mím môi hắng giọng đáp lại, nhẹ nhàng xách thùng nước nhỏ đi đến bếp sau. Thấy An Lâm Lang gầy như que củi, dáng người lùn tịt, xách nước cũng không đổ được vào hai lọ treo, hắn không nói tiếng nào, rót đầy nước vào hai cái lọ treo cạnh nồi luôn: "Còn cần rót nước vào đâu nữa không?"
An Lâm Lang bỗng thấy bị sỉ nhục: "... Để đó đi, tự ta làm được."
Nồi niêu xoong chảo cũng không khó rửa, thức ăn của Phương gia cũng chẳng dùng tí dầu mỡ nào, tráng qua nước là sạch ngay. Chẳng qua là nước giếng lạnh đến buốt xương, đau nhức cả tay. An Lâm Lang vừa rửa vừa bóp ngón tay, sau khi rửa xong mấy cát bát lại đến nhóm lửa sau nồi.
Lúc nhỏ nàng đã từng nhóm lửa nhưng đã nhiều năm rồi không nhóm, giờ tự dưng lại phải bắt tay vào làm, cuối cùng loay hoay với đá đánh lửa một lúc vẫn không thành công.
Nàng vất vả lắm mới nhóm được lửa, đến lúc thổi lửa trong lò thì ngọn lửa lại tắt ngúm. An Lâm Lang nhức cả đầu, nàng lại tiếp tục loẹt quẹt với đá đánh lửa. Lúc này, nàng bỗng nghe có tiếng ở cửa phòng bếp, ngẩng lên nhìn thì thấy con bệnh kia xách một thùng nước đầy ắp đi vào. Cả hai bốn mắt nhìn nhau, con bệnh hắng giọng nói: "Để đâu đây?"
An Lâm Lang thấy mặt hắn cóng đến độ tím bầm, cả vạt quần vạt áo cũng ươn ướt, bèn hỏi: "Ngọc Ca có biết nhóm lửa không?"
Chu Công Ngọc không ngờ nàng lại hỏi vậy, hắn sững sờ mấy giây rồi gật đầu.
"Vậy được, huynh nhóm lửa đi." Mặc dù không hiểu hắn bị bệnh gì nhưng đã xách được nước thì chắc cũng nhóm lửa được: "Huynh nhóm lửa, ta làm bữa sáng, tiện thể sắc thuốc luôn."
Chu Công Ngọc cũng không từ chối, đặt thùng nước xuống rồi bước đến ngay.
An Lâm Lang nhường lại vị trí sau bếp lò cho hắn, bản thân thì cầm gáo dừa lên múc nửa gáo nước ngâm thuốc. Đây đều là thuốc bổ cả, thành phần cũng ngang nhau. Lão đại phu kia không kê thuốc quá quý, An Lâm Lang múc hai chậu nước ngâm thuốc rồi đi lục lọi trong tủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.