[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chương 49: Nhân Vật Phản Diện Thực Sự Không Phải Kẻ Mạo Danh (2)
Khải Phu Vi An
26/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Phương Lý Thị lật giỏ đựng nguyên liệu nấu ăn ra, càng lật xuống dưới trong lòng càng không thấy không chắc chắn. Cái giỏ lớn chứa thịt và rau, bà ta nhận ra được có mấy thứ. Thịt bà ta nhận ra được, thịt đỏ thịt trắng, bà ta thấy tận mắt thì đương nhiên nhận ra. Chỉ là bên trong có rất nhiều món chay chưa từng thấy, chứ đừng nói đến cách làm. Cầm một cái gì đó giống như một cây gậy, bẻ một đoạn nhỏ xuống. Nhân trắng bên trong còn chảy nước, sờ thấy sền sệt.
Đợi trong chốc lát, phần da sờ trúng ngứa ngáy không thôi.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Còn chảy nước nữa!” Phương Lý Thị không ngừng gãi, nhanh chóng lấy khăn lau. Nhưng thứ này giống như bị truyền nhiễm vậy, lau chỗ nào ngứa chỗ đó. Không còn cách nào khác, bà ta múc một gáo nước lớn từ trong vại nước để rửa mới thấy hết ngứa.
Không biết vật này là gì, hai người dứt khoát ném thứ này sang một bên.
Phương Lý Thị thầm nghĩ thứ giống như cây gậy này trông không giống thứ gì tốt, không coi ra gì. Thấy sắc trời không còn sớm, bà ta vội vàng thu xếp rửa rau nhặt rau.
Bữa tiệc không dễ làm gì, có đôi khi bận rộn cả ngày. Lâm gia ăn cơm tối thôi mà đã khiến bà ta thấy lo lắng nấu không kịp rồi. Bên phía Phương Lý Thị vì muốn làm cho sạch sẽ đã rửa đồ trong giỏ đồ ăn trên ba lần.
Đương nhiên thịt thì dùng để hầm, thịt heo nấu món mặn ở trấn Vũ Nguyên đều là món hầm cả. Nhà nào nấu tiệc cũng vậy thôi, Phương Lý Thị cũng không sợ làm sai. Phần lớn bà ta không có nhận ra các loại rau nhưng lần đó ở Vương gia bà ta đã xem An Lâm Lang nấu qua rồi. Bà ta bèn học theo nàng, cắt chút thịt rồi xào.
Ngày đó đi trợ giúp bà ta quan sát rất chăm chú, An Lâm Lang làm món chay, thịt và canh bà ta chưa từng bỏ sót bất cứ món nào.
Không chỉ cho nhiều thịt, gia vị của nàng cũng cho đủ các loại. Một nồi thức ăn, tay kia cầm một cái muỗng nhỏ vẫy như đang nhảy, phải nói đẹp miễn bàn. Phương Lý Thị không nhớ rõ An Lâm Lang cụ thể đã cho những gì, thầm nghĩ bỏ mỗi thứ một ít là được rồi. Về phần hoa tiêu hồi hương, ngày xưa bà ta nấu ăn chưa từng bỏ vào. Thấy An Lâm Lang nấu thịt thích bỏ vào nên bà ta cũng học theo rải lên trên món thịt.
Cái khác bà ta không biết, chứ cách để làm đồ ăn trông đẹp mắt thì Phương Lý Thị cũng có chút thiên phú. Mẹ chồng nàng dâu ở sau bếp bận rộn sục sôi ngất trời, không có gọi hạ nhân Lâm gia tới giúp. Nhưng đầu bếp Lâm gia thỉnh thoảng lại tới nhìn một cái, trong lòng ít nhiều có chút mất hứng.
Nhà mình có đầu bếp còn mời người khác khiến đầu bếp trong nhà ít nhiều cũng thấy không vui. Đầu bếp Lâm gia chắp tay sau lưng đi vòng vo bên ngoài thật lâu rồi mới hừ một tiếng rời đi.
Lại không nói đến mẹ chồng nàng dâu đại phòng trong Lâm gia ở trên trấn trổ hết tài năng, phía An Lâm Lang đã dậy nấu sữa dê từ sáng sớm.
Nói thật, sữa dê thật sự rất nồng. Người bình thường thật sự không nuốt nổi mùi vị này. Nhưng cũng không hẳn không thể loại bỏ đi mùi hương này, bình thường thêm vào lượng nước trái cây vừa phải, không chỉ có thể loại bỏ mùi vị của sữa dê mà vị càng ngon hơn, còn có thể bổ sung dinh dưỡng nữa. Nhưng Phương gia đã nghèo đến mức ăn cơm cũng phải tính toán, chứ đừng nhắc đến chuyện ăn trái cây vào mùa đông. Hôm qua nàng mang sữa dê từ trấn về, thuận tay mua một túi hạnh nhân nhỏ.
Phương Lý Thị lật giỏ đựng nguyên liệu nấu ăn ra, càng lật xuống dưới trong lòng càng không thấy không chắc chắn. Cái giỏ lớn chứa thịt và rau, bà ta nhận ra được có mấy thứ. Thịt bà ta nhận ra được, thịt đỏ thịt trắng, bà ta thấy tận mắt thì đương nhiên nhận ra. Chỉ là bên trong có rất nhiều món chay chưa từng thấy, chứ đừng nói đến cách làm. Cầm một cái gì đó giống như một cây gậy, bẻ một đoạn nhỏ xuống. Nhân trắng bên trong còn chảy nước, sờ thấy sền sệt.
Đợi trong chốc lát, phần da sờ trúng ngứa ngáy không thôi.
“Đây rốt cuộc là thứ gì? Còn chảy nước nữa!” Phương Lý Thị không ngừng gãi, nhanh chóng lấy khăn lau. Nhưng thứ này giống như bị truyền nhiễm vậy, lau chỗ nào ngứa chỗ đó. Không còn cách nào khác, bà ta múc một gáo nước lớn từ trong vại nước để rửa mới thấy hết ngứa.
Không biết vật này là gì, hai người dứt khoát ném thứ này sang một bên.
Phương Lý Thị thầm nghĩ thứ giống như cây gậy này trông không giống thứ gì tốt, không coi ra gì. Thấy sắc trời không còn sớm, bà ta vội vàng thu xếp rửa rau nhặt rau.
Bữa tiệc không dễ làm gì, có đôi khi bận rộn cả ngày. Lâm gia ăn cơm tối thôi mà đã khiến bà ta thấy lo lắng nấu không kịp rồi. Bên phía Phương Lý Thị vì muốn làm cho sạch sẽ đã rửa đồ trong giỏ đồ ăn trên ba lần.
Đương nhiên thịt thì dùng để hầm, thịt heo nấu món mặn ở trấn Vũ Nguyên đều là món hầm cả. Nhà nào nấu tiệc cũng vậy thôi, Phương Lý Thị cũng không sợ làm sai. Phần lớn bà ta không có nhận ra các loại rau nhưng lần đó ở Vương gia bà ta đã xem An Lâm Lang nấu qua rồi. Bà ta bèn học theo nàng, cắt chút thịt rồi xào.
Ngày đó đi trợ giúp bà ta quan sát rất chăm chú, An Lâm Lang làm món chay, thịt và canh bà ta chưa từng bỏ sót bất cứ món nào.
Không chỉ cho nhiều thịt, gia vị của nàng cũng cho đủ các loại. Một nồi thức ăn, tay kia cầm một cái muỗng nhỏ vẫy như đang nhảy, phải nói đẹp miễn bàn. Phương Lý Thị không nhớ rõ An Lâm Lang cụ thể đã cho những gì, thầm nghĩ bỏ mỗi thứ một ít là được rồi. Về phần hoa tiêu hồi hương, ngày xưa bà ta nấu ăn chưa từng bỏ vào. Thấy An Lâm Lang nấu thịt thích bỏ vào nên bà ta cũng học theo rải lên trên món thịt.
Cái khác bà ta không biết, chứ cách để làm đồ ăn trông đẹp mắt thì Phương Lý Thị cũng có chút thiên phú. Mẹ chồng nàng dâu ở sau bếp bận rộn sục sôi ngất trời, không có gọi hạ nhân Lâm gia tới giúp. Nhưng đầu bếp Lâm gia thỉnh thoảng lại tới nhìn một cái, trong lòng ít nhiều có chút mất hứng.
Nhà mình có đầu bếp còn mời người khác khiến đầu bếp trong nhà ít nhiều cũng thấy không vui. Đầu bếp Lâm gia chắp tay sau lưng đi vòng vo bên ngoài thật lâu rồi mới hừ một tiếng rời đi.
Lại không nói đến mẹ chồng nàng dâu đại phòng trong Lâm gia ở trên trấn trổ hết tài năng, phía An Lâm Lang đã dậy nấu sữa dê từ sáng sớm.
Nói thật, sữa dê thật sự rất nồng. Người bình thường thật sự không nuốt nổi mùi vị này. Nhưng cũng không hẳn không thể loại bỏ đi mùi hương này, bình thường thêm vào lượng nước trái cây vừa phải, không chỉ có thể loại bỏ mùi vị của sữa dê mà vị càng ngon hơn, còn có thể bổ sung dinh dưỡng nữa. Nhưng Phương gia đã nghèo đến mức ăn cơm cũng phải tính toán, chứ đừng nhắc đến chuyện ăn trái cây vào mùa đông. Hôm qua nàng mang sữa dê từ trấn về, thuận tay mua một túi hạnh nhân nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.