[Làm Giàu] Xuyên Thành Nữ Chính Bị Bán Đi
Chương 19: Súp Đậu (5)
Khải Phu Vi An
26/07/2023
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Bọn họ cảm thấy rất mất mặt, nhưng vì ý thức được quản gia vẫn đang đứng một bên chăm chú nhìn không chớp mắt nên cho dù bọn họ cảm thấy uất nghẹn cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc.
Dưới bếp có mấy cái bếp lò đang bật, An Lâm Lang chuẩn bị làm một món Đông Bắc nổi tiếng – món hầm nồi gang. Mặc dù cách ăn có phần hơi thô tục, nhưng hương vị lại vô cùng ngon miệng. Đặc biệt thích hợp vào mùa đông, vừa vặn với khẩu vị của những bậc sành ăn.
Mười món ăn An Lâm Lang chuẩn bị tượng trưng cho "mười phân vẹn mười". Bốn món xào phụ, hai món mặn chính, hai món trộn nguội. Ngoài ra còn thêm một món canh, một món cá. Lúc nàng vừa mới đến đã nhìn thấy ở đằng sau có một con cá khá to, còn đang tươi sống giãy đành đạch. An Lâm Lang muốn làm một bát đầu cá hầm đậu phụ.
Trước tiên phải ướp đầu cá, mấy cái nồi xung quanh nàng hoạt động cùng một lúc, rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi một bàn tiệc.
Cuối cùng là món đầu cá hầm đậu phụ, An Lâm Lang đặc biệt dặn dò: "Đầu cá thì phải ăn khi còn nóng, để nguội một chút thôi cũng sẽ tanh. Chốc nữa tốt nhất nên chuẩn bị một cái bếp nhỏ dùng để nấu trà đặt sẵn trên bàn, múc đầu cá hầm đậu phụ vào nồi cát bật lửa liu riu vừa ăn vừa ninh."
Vừa tròn một canh giờ, bên kia nhà chính vừa mới tới hỏi, bên này tất cả đồ ăn ra khỏi nồi rất đúng lúc. Cả người quản gia toát đầy mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta vội vàng ra lệnh cho đám người hầu gấp rút dọn thức ăn lên: "Những món ăn này vừa mới làm xong cả đấy, còn đang nóng hổi. Các ngươi mau chóng dọn lên bàn, đừng để thức ăn nguội mất, làm hỏng hương vị."
Mười món ăn được bưng lên, An Lâm Lang lau ngón tay, đến lúc này mới xem như được nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, bên phía Vương gia, từng món ăn bày biện tinh xảo được bưng lên. Gần như đều là những món ăn chưa từng thấy qua ở vùng Tây Bắc. Không chỉ một mình chủ bạ Lâm bất ngờ vì nhận ra vùng hoang vu hẻo lánh này còn có phong cách mới lạ như vậy, ngay đến chính bản thân Vương Viên Ngoại cũng có phần kinh ngạc.
An Lâm Lang làm món ăn Đông Bắc, thật ra nàng chế biến theo cách cải tiến của đời sau. Hương vị được hòa trộn từ ưu điểm của các món ngon khắp trời Nam biển Bắc, cả mùi vị lẫn hương thơm đều vô cùng phong phú, màu sắc món ăn cũng tươi tắn hơn hẳn. Chưa nói đến màu sắc thoạt nhìn vui mắt, đồ ăn vừa đặt lên bàn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nhất là món đầu cá hầm đậu phụ dọn lên cuối cùng, không hề tanh một chút nào, chẳng có mùi gì lạ ngoài hương thơm nức mũi.
Trước lúc nếm thử mùi vị, khi đầu cá mới được bưng lên, sắc mặt Vương Viên Ngoại lập tức thay đổi: "Có chuyện gì vậy? Hết thịt rồi à? Sao lại có đầu cá?"
Người phương Bắc thời này rất ít khi ăn cá chứ đừng nói đến việc ăn đầu cá. Mà dù có nấu cá thì cũng sẽ được nấu chín hẳn. Làm gì có tiệc mời khách nhà ai lại đi mổ một đĩa đầu cá dọn lên bàn?
Vừa nói, ông ta vừa nhìn trộm sắc mặt chủ bạ Lâm. Chỉ sợ ông ấy thấy phủ tiếp đón thất lễ, phất tay áo rời đi mất.
Chủ bạ Lâm vốn là người sành ăn, ông ấy ăn rất nhiều nên tất nhiên cũng biết ăn cá không ngon. Những năm nay trên vùng trung du phía Bắc ông ấy cũng ít khi ăn cá, vì hầu như không ai biết làm cá cả nên ông ấy cứ cảm thấy ăn cá sông có mùi tanh rất khó chịu.
Bọn họ cảm thấy rất mất mặt, nhưng vì ý thức được quản gia vẫn đang đứng một bên chăm chú nhìn không chớp mắt nên cho dù bọn họ cảm thấy uất nghẹn cũng chỉ có thể tiếp tục làm việc.
Dưới bếp có mấy cái bếp lò đang bật, An Lâm Lang chuẩn bị làm một món Đông Bắc nổi tiếng – món hầm nồi gang. Mặc dù cách ăn có phần hơi thô tục, nhưng hương vị lại vô cùng ngon miệng. Đặc biệt thích hợp vào mùa đông, vừa vặn với khẩu vị của những bậc sành ăn.
Mười món ăn An Lâm Lang chuẩn bị tượng trưng cho "mười phân vẹn mười". Bốn món xào phụ, hai món mặn chính, hai món trộn nguội. Ngoài ra còn thêm một món canh, một món cá. Lúc nàng vừa mới đến đã nhìn thấy ở đằng sau có một con cá khá to, còn đang tươi sống giãy đành đạch. An Lâm Lang muốn làm một bát đầu cá hầm đậu phụ.
Trước tiên phải ướp đầu cá, mấy cái nồi xung quanh nàng hoạt động cùng một lúc, rất nhanh đã chuẩn bị xong xuôi một bàn tiệc.
Cuối cùng là món đầu cá hầm đậu phụ, An Lâm Lang đặc biệt dặn dò: "Đầu cá thì phải ăn khi còn nóng, để nguội một chút thôi cũng sẽ tanh. Chốc nữa tốt nhất nên chuẩn bị một cái bếp nhỏ dùng để nấu trà đặt sẵn trên bàn, múc đầu cá hầm đậu phụ vào nồi cát bật lửa liu riu vừa ăn vừa ninh."
Vừa tròn một canh giờ, bên kia nhà chính vừa mới tới hỏi, bên này tất cả đồ ăn ra khỏi nồi rất đúng lúc. Cả người quản gia toát đầy mồ hôi lạnh, thở phào một hơi nhẹ nhõm. Ông ta vội vàng ra lệnh cho đám người hầu gấp rút dọn thức ăn lên: "Những món ăn này vừa mới làm xong cả đấy, còn đang nóng hổi. Các ngươi mau chóng dọn lên bàn, đừng để thức ăn nguội mất, làm hỏng hương vị."
Mười món ăn được bưng lên, An Lâm Lang lau ngón tay, đến lúc này mới xem như được nghỉ ngơi.
Cùng lúc đó, bên phía Vương gia, từng món ăn bày biện tinh xảo được bưng lên. Gần như đều là những món ăn chưa từng thấy qua ở vùng Tây Bắc. Không chỉ một mình chủ bạ Lâm bất ngờ vì nhận ra vùng hoang vu hẻo lánh này còn có phong cách mới lạ như vậy, ngay đến chính bản thân Vương Viên Ngoại cũng có phần kinh ngạc.
An Lâm Lang làm món ăn Đông Bắc, thật ra nàng chế biến theo cách cải tiến của đời sau. Hương vị được hòa trộn từ ưu điểm của các món ngon khắp trời Nam biển Bắc, cả mùi vị lẫn hương thơm đều vô cùng phong phú, màu sắc món ăn cũng tươi tắn hơn hẳn. Chưa nói đến màu sắc thoạt nhìn vui mắt, đồ ăn vừa đặt lên bàn đã tỏa ra hương thơm ngào ngạt. Nhất là món đầu cá hầm đậu phụ dọn lên cuối cùng, không hề tanh một chút nào, chẳng có mùi gì lạ ngoài hương thơm nức mũi.
Trước lúc nếm thử mùi vị, khi đầu cá mới được bưng lên, sắc mặt Vương Viên Ngoại lập tức thay đổi: "Có chuyện gì vậy? Hết thịt rồi à? Sao lại có đầu cá?"
Người phương Bắc thời này rất ít khi ăn cá chứ đừng nói đến việc ăn đầu cá. Mà dù có nấu cá thì cũng sẽ được nấu chín hẳn. Làm gì có tiệc mời khách nhà ai lại đi mổ một đĩa đầu cá dọn lên bàn?
Vừa nói, ông ta vừa nhìn trộm sắc mặt chủ bạ Lâm. Chỉ sợ ông ấy thấy phủ tiếp đón thất lễ, phất tay áo rời đi mất.
Chủ bạ Lâm vốn là người sành ăn, ông ấy ăn rất nhiều nên tất nhiên cũng biết ăn cá không ngon. Những năm nay trên vùng trung du phía Bắc ông ấy cũng ít khi ăn cá, vì hầu như không ai biết làm cá cả nên ông ấy cứ cảm thấy ăn cá sông có mùi tanh rất khó chịu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.