Chương 48: Lén Ăn Vụng
Tinh Vân
04/03/2024
.........
"Không có ai......" Cố Cửu m không biết vì sao sắc mặt Hướng Thiến lại khó coi như vậy, vốn định bảo Thi Mị, nhưng vẫn im miệng lại, cảm giác như thím ba trông rất đáng sợ, "Thím ba, thím sao vậy?"
"Không có gì."
Dù cho trong lòng Hướng Thiến hiện giờ có hoảng loạn ra sao, cũng không thể chất vấn trước mặt Cố Lệnh Thâm, đây là phương pháp ngu xuẩn nhất, kết quả sẽ chỉ ép người đàn ông đến bên người đàn bà khác.
"Chú ba con đâu?"
"Chú ba có cuộc họp đột xuất nên đã về trước để mở họp rồi."
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy giọng thiếu niên ở cách đó không xa, vì chưa tới kỳ vỡ giọng nên giọng chàng trai rất non nớt, chỉ là vẫn nghe ra được khí thế tưởng mình ngầu.
"Ba của con ơi, ba lén dì ăn vụng thì thôi đi, còn không biết chùi mép."
Thiếu niên ghét bỏ nhìn vệt đỏ trên cổ anh, từ nhỏ cậu đã trưởng thành sớm với lớn lên trong đám đàn bà, còn không biết đây là gì sao.
Hơn nữa cậu cũng không thích con ma ốm kia, thấy ba cậu thông suốt biết tìm phụ nữ khác, lại có hơi cười trên nỗi đau của người kia.
"Nói hươu nói vượn gì thế?" Người đàn ông liếc cậu một cái, khuôn mặt thấp thoáng hiện lên sự nghiêm khắc. Trong mắt Cố Trăn, ba cậu luôn là người ba rất nghiêm khắc, nhưng cậu vẫn có thể cười đùa cợt nhả trong phạm vi vừa phải.
"Ba sợ gì chứ, con cũng không tố cáo với người phụ nữ của ba." Cố Trăn vươn tay vỗ cổ áo anh, rồi nói như tên trộm, "Ba, con biết ba cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, ba không cần phải ngại trước mặt con trai ba đâu."
Cố Lệnh Thâm lia mắt nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
"Lệnh Thâm, hai người đang nói gì thế?"
Hướng Thiến nghe bọn họ nói chuyện, dường như nghe được loáng thoáng từ ăn vụng, nhưng không dám chắc chắn lắm, liên tưởng đến bao cao su trên tay, Hướng Thiến càng cảm thấy mình điên mất.
"Không có gì."
Cố Trăn nhướng mày, đặt mông ngồi xuống sô pha, cậu và Hướng Thiến không có chuyện để nói, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
"Cơ thể của em sao rồi?" Cố Lệnh Thâm ngồi ở mép giường với chiếc áo khoác trên người, người đàn ông trông thật lịch lãm và cao quý vừa bước ra khỏi hội nghị.
"Cơ thể em vẫn tốt."
Hướng Thiến nhào vào lòng anh, cánh tay thon trắng ôm chặt eo anh: "Lệnh Thâm, tối qua em mơ thấy anh bỗng không cần em nữa, cũng may chỉ là mơ, bằng không em sẽ không sống nổi mất......"
Cố Lệnh Thâm nhìn người phụ nữ ôm chặt mình sau đó kéo tay cô ra: "Hướng Thiến, anh nói rồi, anh sẽ cho em cuộc hôn nhân mà em muốn. Nhưng, em gả cho anh sẽ không có kết quả tốt đâu."
Giọng điệu người đàn ông trầm lắng, tựa như đang trần thuật một sự thật.
"Lệnh Thâm, chỉ cần anh nguyện ý để em ở bên cạnh anh, em sẽ rất hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Khoé môi Cố Lệnh Thâm cong lên, hai chữ này dùng trên một người như anh, chỉ có hoang đường.
Tối hôm qua, anh còn từng phóng túng trong cơ thể một cô gái.
......
Ngày hôm nay, Thi Mị ngủ không biết trời đất gì, mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi tới vào buổi tối, mới đánh thức cô từ trong giấc mơ. Giờ phút này, trong căn nhà nhỏ hẹp đã không còn ai, Lâm Mẫn Trạch đi làm rồi.
"Cho hỏi là cô Thi Mị sao?"
Giọng đàn ông xa lạ khiến Thi Mị cảnh giác.
"Vâng, cho hỏi anh là......"
"Là thế này, có một bất động sản 120 mét vuông đã được mua dưới tên cô, bây giờ phiền cô tới đây một lát."
"Bất động sản?"
Vốn Thi Mị không hiểu mô tê chi, nhưng dưới sự ám chỉ hàm súc của đối phương, hình như cô đã biết được chút. Người có thân phận địa vị như Cố Lệnh Thâm, đương nhiên không thể nào chơi gái miễn phí.
Dù cho, là tự cô đưa tới cửa, cũng không phải gái còn trinh gì.
"Không có ai......" Cố Cửu m không biết vì sao sắc mặt Hướng Thiến lại khó coi như vậy, vốn định bảo Thi Mị, nhưng vẫn im miệng lại, cảm giác như thím ba trông rất đáng sợ, "Thím ba, thím sao vậy?"
"Không có gì."
Dù cho trong lòng Hướng Thiến hiện giờ có hoảng loạn ra sao, cũng không thể chất vấn trước mặt Cố Lệnh Thâm, đây là phương pháp ngu xuẩn nhất, kết quả sẽ chỉ ép người đàn ông đến bên người đàn bà khác.
"Chú ba con đâu?"
"Chú ba có cuộc họp đột xuất nên đã về trước để mở họp rồi."
Hai người đang nói chuyện, chợt nghe thấy giọng thiếu niên ở cách đó không xa, vì chưa tới kỳ vỡ giọng nên giọng chàng trai rất non nớt, chỉ là vẫn nghe ra được khí thế tưởng mình ngầu.
"Ba của con ơi, ba lén dì ăn vụng thì thôi đi, còn không biết chùi mép."
Thiếu niên ghét bỏ nhìn vệt đỏ trên cổ anh, từ nhỏ cậu đã trưởng thành sớm với lớn lên trong đám đàn bà, còn không biết đây là gì sao.
Hơn nữa cậu cũng không thích con ma ốm kia, thấy ba cậu thông suốt biết tìm phụ nữ khác, lại có hơi cười trên nỗi đau của người kia.
"Nói hươu nói vượn gì thế?" Người đàn ông liếc cậu một cái, khuôn mặt thấp thoáng hiện lên sự nghiêm khắc. Trong mắt Cố Trăn, ba cậu luôn là người ba rất nghiêm khắc, nhưng cậu vẫn có thể cười đùa cợt nhả trong phạm vi vừa phải.
"Ba sợ gì chứ, con cũng không tố cáo với người phụ nữ của ba." Cố Trăn vươn tay vỗ cổ áo anh, rồi nói như tên trộm, "Ba, con biết ba cũng có nhu cầu sinh lý bình thường, ba không cần phải ngại trước mặt con trai ba đâu."
Cố Lệnh Thâm lia mắt nhìn cậu một cái, không nói gì nữa.
"Lệnh Thâm, hai người đang nói gì thế?"
Hướng Thiến nghe bọn họ nói chuyện, dường như nghe được loáng thoáng từ ăn vụng, nhưng không dám chắc chắn lắm, liên tưởng đến bao cao su trên tay, Hướng Thiến càng cảm thấy mình điên mất.
"Không có gì."
Cố Trăn nhướng mày, đặt mông ngồi xuống sô pha, cậu và Hướng Thiến không có chuyện để nói, bèn lấy điện thoại ra bắt đầu chơi game.
"Cơ thể của em sao rồi?" Cố Lệnh Thâm ngồi ở mép giường với chiếc áo khoác trên người, người đàn ông trông thật lịch lãm và cao quý vừa bước ra khỏi hội nghị.
"Cơ thể em vẫn tốt."
Hướng Thiến nhào vào lòng anh, cánh tay thon trắng ôm chặt eo anh: "Lệnh Thâm, tối qua em mơ thấy anh bỗng không cần em nữa, cũng may chỉ là mơ, bằng không em sẽ không sống nổi mất......"
Cố Lệnh Thâm nhìn người phụ nữ ôm chặt mình sau đó kéo tay cô ra: "Hướng Thiến, anh nói rồi, anh sẽ cho em cuộc hôn nhân mà em muốn. Nhưng, em gả cho anh sẽ không có kết quả tốt đâu."
Giọng điệu người đàn ông trầm lắng, tựa như đang trần thuật một sự thật.
"Lệnh Thâm, chỉ cần anh nguyện ý để em ở bên cạnh anh, em sẽ rất hạnh phúc."
Hạnh phúc?
Khoé môi Cố Lệnh Thâm cong lên, hai chữ này dùng trên một người như anh, chỉ có hoang đường.
Tối hôm qua, anh còn từng phóng túng trong cơ thể một cô gái.
......
Ngày hôm nay, Thi Mị ngủ không biết trời đất gì, mãi đến khi có một cuộc điện thoại gọi tới vào buổi tối, mới đánh thức cô từ trong giấc mơ. Giờ phút này, trong căn nhà nhỏ hẹp đã không còn ai, Lâm Mẫn Trạch đi làm rồi.
"Cho hỏi là cô Thi Mị sao?"
Giọng đàn ông xa lạ khiến Thi Mị cảnh giác.
"Vâng, cho hỏi anh là......"
"Là thế này, có một bất động sản 120 mét vuông đã được mua dưới tên cô, bây giờ phiền cô tới đây một lát."
"Bất động sản?"
Vốn Thi Mị không hiểu mô tê chi, nhưng dưới sự ám chỉ hàm súc của đối phương, hình như cô đã biết được chút. Người có thân phận địa vị như Cố Lệnh Thâm, đương nhiên không thể nào chơi gái miễn phí.
Dù cho, là tự cô đưa tới cửa, cũng không phải gái còn trinh gì.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.