Chương 8: Mộng Xuân (1)
Tinh Vân
04/03/2024
(1) Mộng xuân: Nói về giấc mơ có liên quan tới tình dục, cảnh ở trong mơ là sự khát vọng của con người đối với tình dục ở trong tiềm thức.
........
Cố Cửu m còn ngồi ở tại chỗ chơi điện thoại chờ Thi Mị, lúc này cô hoàn toàn không biết, chỉ cách một khoảng cách gần như vậy, khuê mật tốt của cô, Thi Mị lại đang để lộ ra khe rãnh sâu hút của bầu ngực đầy đặn ở đằng kia, quyến rũ chú ruột của cô.
Cố Lệnh Thâm im lặng một lát, rồi duỗi tay kéo đôi tay ôm eo mình ra, đôi mắt đen sâu hút thâm thúy nhìn cô.
“Thi Mị, con muốn gì hả?”
Trong ánh mắt của anh có sự lý trí và bình tĩnh của một người đàn ông trưởng thành, dùng ánh mắt nhìn một tiểu thái muội (2) lạc lối vào con đường sai trái để nhìn cô.
(2) Tiểu thái muội [小太妹]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
“Nếu gặp phải khó khăn gì thì m m sẽ giúp con.”
“Tôi đúng là gặp phải khó khăn.”
Thi Mị rũ mắt xuống, hoảng sợ nhìn chằm chằm chân mình. Cô muốn gì sao? Muốn tiền, muốn trả thù Hướng Thiến.
“Tôi thích một người đàn ông, tích cóp tiền đi theo anh ấy tới Thái Lan, không biết liêm sỉ cởi hết quần áo ở trong phòng anh ấy, nhưng anh ấy vốn khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái. Chú nói xem tôi nên làm gì bây giờ chứ?”
Cố Lệnh Thâm không biết là bắt đầu từ ngày anh lái xe đưa Cố Cửu m đi học, Thi Mị đã chú ý tới người đàn ông ngồi ở ghế lái, chuyến đi tới đảo Phuket chẳng qua chỉ là mưu đồ của cô mà thôi.
Không, có lẽ là sớm hơn nữa.
Vào lúc Thi Mị tiếp cận Cố Cửu m, đây hoàn toàn đã là một cái bẫy, trái tim và linh hồn của cô đã sớm vặn vẹo, bây giờ chỉ muốn có được, chỉ muốn trả thù.
Nhưng mà người đàn ông này, thật sự rất khó đoán.
Khi tiếng chuông điện thoại trong quần tây của người đàn ông vang lên, phá vỡ sự im lặng dài giữa Cố Lệnh Thâm và Thi Mị, Cố Lệnh Thâm nhận điện thoại.
“Ừm, còn đang ở đảo Phuket. Ngày mai sẽ đưa m m về…… Thân thể của em không tốt, khỏi phải chuẩn bị gì hết, ừ, được rồi.”
Từ giọng điệu nói chuyện của anh, Thi Mị có thể đoán được đây là cuộc gọi của Hướng Thiến.
Móng vuốt của mèo hoang lại ác độc cào vài cái lên tim một lần nữa.
Chờ tới lúc cúp điện thoại rồi, Cố Lệnh Thâm lại liếc mắt nhìn Thi Mị lần nữa, giọng nói vẫn từ tính hiền hậu và dễ nghe như cũ: “Ngày mai về với m m đi, khai giảng rồi thì học tập cho tốt vào.”
Lại bị người đàn ông từ chối không chừa cho chút đường sống nào, vì thế Thi Mị liền hiểu, hôm nay nên dừng lại ở đây thôi.
Bản tính của đàn ông luôn rất tuyệt tình, phụ nữ làm phiền nhiều quá cũng không khiến họ thấy rung động, ngược lại sẽ sinh ra một loại tâm lý chán ghét.
“Cảm ơn vé máy bay của chú Cố nhé.”
Thi Mị tạm dừng, giọng điệu thay đổi theo chiều gió lúc trước, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Chú Cố, tôi vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, hoặc giả có nói sai ở đâu thì hy vọng chú đừng để ý. Còn về tiền vé máy bay, sau này tôi sẽ trả lại cho chú.”
“Thời tiết nóng bức, con vào nhà đi.”
Cố Lệnh Thâm không nói muốn cô trả, cũng không nói là khỏi phải trả.
“Chú Cố, chú thật đúng là một người tốt.”
Người tốt sao?
Cố Lệnh Thâm khó có khi tạm dừng, rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt giống như vực sâu thăm thẳm: “Con nói sai rồi, tôi chưa bao giờ là người tốt cả.”
Một niệm thành ma, một niệm thành Phật, nhưng anh là ma quỷ chân chính.
Lần này đến lượt vẻ mặt của Thi Mị hơi khựng lại, độ cung nâng lên ở khóe môi cũng mềm xuống.
“Nhưng cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi chỉ tin những gì mình nhìn thấy và nghe thấy, trong lòng tôi biết, chú Cố là người rất tốt.”
“Thật sao?”
Điếu thuốc ở đầu ngón tay người đàn ông đã cháy tới cuối, không biết đã trôi qua bao lâu, dường như thời gian cũng dừng lại, anh cũng không nhận ra.
Anh nhìn cô gái, đôi mắt dường như che dấu rất nhiều sự từng trải và chuyện xưa.
Cô từng có nhỉ, anh cũng có.
Cố Lệnh Thâm gõ ngón tay lên trên điếu thuốc, lại lần nữa ngước mắt lên nhìn cô một cái, bên trong có sự dịu dàng và sâu sắc không thể nào che giấu được.
“Thi Mị, mau về đi.”
“Ngài Cố, thật ra thì chú vốn không bài xích tôi tới gần đúng không hả?” Thi Mị ngẩng mặt nhìn anh, “Chú ôm tôi một cái cuối cùng có được không?”
Cố Lệnh Thâm nhìn cô, dường như đây là một yêu cầu hết sức vô lý.
“Tôi giỡn đấy."
Thi Mị cười với anh một cái, mang theo phong tình và vẻ quyến rũ vô tận, dường như thật sự chỉ là vui đùa một chút, xoay người đi ra khỏi bóng cây, đi về phía cô gái đang chơi điện thoại ở bên cạnh bàn ăn.
“ m m.”
“Sao giờ cậu mới về thế, tớ chờ cậu cả buổi rồi đấy.” Cố Cửu m hoàn toàn không biết gì cả quơ quơ chiếc điện thoại, “Mau lại đây, tớ mới vừa lướt thấy một video buồn cười chết mất.”
“Thật sao? Cho tớ xem thử nào.”
Người đàn ông sau bóng cây đứng ở tại chỗ, bỗng nhiên dùng sức hút vài hơi thuốc ở trên tay, rồi ném xuống đất dùng giày da nghiền nát, nhìn từ dấu vết giẫm đạp nghiền áp thì có thể thấy được anh dùng sức rất lớn.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, giống như không có cái gì tồn tại.
Tất cả, chỉ là một trò đùa xấu xa tinh nghịch của một cô bé bướng bỉnh với người lớn mà thôi.
……
Nhưng mà vào đêm hôm đó, Cố Lệnh Thâm lại có một giấc mộng xuân rất chân thật.
Ngoài đoạn thời kỳ mộng tinh (3) lúc còn trẻ phải trải qua ra thì Cố Lệnh Thâm đã không còn mơ thấy mộng xuân nữa, nhưng lần này lại là ngoại lệ, mộng xuân quấn lấy anh cả đêm, nữ chính trong mộng xuân lại là Thi Mị.
........
Cố Cửu m còn ngồi ở tại chỗ chơi điện thoại chờ Thi Mị, lúc này cô hoàn toàn không biết, chỉ cách một khoảng cách gần như vậy, khuê mật tốt của cô, Thi Mị lại đang để lộ ra khe rãnh sâu hút của bầu ngực đầy đặn ở đằng kia, quyến rũ chú ruột của cô.
Cố Lệnh Thâm im lặng một lát, rồi duỗi tay kéo đôi tay ôm eo mình ra, đôi mắt đen sâu hút thâm thúy nhìn cô.
“Thi Mị, con muốn gì hả?”
Trong ánh mắt của anh có sự lý trí và bình tĩnh của một người đàn ông trưởng thành, dùng ánh mắt nhìn một tiểu thái muội (2) lạc lối vào con đường sai trái để nhìn cô.
(2) Tiểu thái muội [小太妹]: là một từ của Đài Loan, vốn dùng để chỉ những cô gái khiêu vũ thoát y, sau này thì chỉ những cô nữ sinh lông bông (lưu manh, vô lại) hoặc là những cô nữ sinh chơi chung với bọn lưu manh vô lại.
“Nếu gặp phải khó khăn gì thì m m sẽ giúp con.”
“Tôi đúng là gặp phải khó khăn.”
Thi Mị rũ mắt xuống, hoảng sợ nhìn chằm chằm chân mình. Cô muốn gì sao? Muốn tiền, muốn trả thù Hướng Thiến.
“Tôi thích một người đàn ông, tích cóp tiền đi theo anh ấy tới Thái Lan, không biết liêm sỉ cởi hết quần áo ở trong phòng anh ấy, nhưng anh ấy vốn khinh thường liếc mắt nhìn tôi một cái. Chú nói xem tôi nên làm gì bây giờ chứ?”
Cố Lệnh Thâm không biết là bắt đầu từ ngày anh lái xe đưa Cố Cửu m đi học, Thi Mị đã chú ý tới người đàn ông ngồi ở ghế lái, chuyến đi tới đảo Phuket chẳng qua chỉ là mưu đồ của cô mà thôi.
Không, có lẽ là sớm hơn nữa.
Vào lúc Thi Mị tiếp cận Cố Cửu m, đây hoàn toàn đã là một cái bẫy, trái tim và linh hồn của cô đã sớm vặn vẹo, bây giờ chỉ muốn có được, chỉ muốn trả thù.
Nhưng mà người đàn ông này, thật sự rất khó đoán.
Khi tiếng chuông điện thoại trong quần tây của người đàn ông vang lên, phá vỡ sự im lặng dài giữa Cố Lệnh Thâm và Thi Mị, Cố Lệnh Thâm nhận điện thoại.
“Ừm, còn đang ở đảo Phuket. Ngày mai sẽ đưa m m về…… Thân thể của em không tốt, khỏi phải chuẩn bị gì hết, ừ, được rồi.”
Từ giọng điệu nói chuyện của anh, Thi Mị có thể đoán được đây là cuộc gọi của Hướng Thiến.
Móng vuốt của mèo hoang lại ác độc cào vài cái lên tim một lần nữa.
Chờ tới lúc cúp điện thoại rồi, Cố Lệnh Thâm lại liếc mắt nhìn Thi Mị lần nữa, giọng nói vẫn từ tính hiền hậu và dễ nghe như cũ: “Ngày mai về với m m đi, khai giảng rồi thì học tập cho tốt vào.”
Lại bị người đàn ông từ chối không chừa cho chút đường sống nào, vì thế Thi Mị liền hiểu, hôm nay nên dừng lại ở đây thôi.
Bản tính của đàn ông luôn rất tuyệt tình, phụ nữ làm phiền nhiều quá cũng không khiến họ thấy rung động, ngược lại sẽ sinh ra một loại tâm lý chán ghét.
“Cảm ơn vé máy bay của chú Cố nhé.”
Thi Mị tạm dừng, giọng điệu thay đổi theo chiều gió lúc trước, chậm rãi thở phào nhẹ nhõm: “Chú Cố, tôi vẫn còn trẻ không hiểu chuyện, hoặc giả có nói sai ở đâu thì hy vọng chú đừng để ý. Còn về tiền vé máy bay, sau này tôi sẽ trả lại cho chú.”
“Thời tiết nóng bức, con vào nhà đi.”
Cố Lệnh Thâm không nói muốn cô trả, cũng không nói là khỏi phải trả.
“Chú Cố, chú thật đúng là một người tốt.”
Người tốt sao?
Cố Lệnh Thâm khó có khi tạm dừng, rũ mắt nhìn cô gái trước mặt, đôi mắt giống như vực sâu thăm thẳm: “Con nói sai rồi, tôi chưa bao giờ là người tốt cả.”
Một niệm thành ma, một niệm thành Phật, nhưng anh là ma quỷ chân chính.
Lần này đến lượt vẻ mặt của Thi Mị hơi khựng lại, độ cung nâng lên ở khóe môi cũng mềm xuống.
“Nhưng cho dù người khác có nói thế nào đi chăng nữa thì tôi chỉ tin những gì mình nhìn thấy và nghe thấy, trong lòng tôi biết, chú Cố là người rất tốt.”
“Thật sao?”
Điếu thuốc ở đầu ngón tay người đàn ông đã cháy tới cuối, không biết đã trôi qua bao lâu, dường như thời gian cũng dừng lại, anh cũng không nhận ra.
Anh nhìn cô gái, đôi mắt dường như che dấu rất nhiều sự từng trải và chuyện xưa.
Cô từng có nhỉ, anh cũng có.
Cố Lệnh Thâm gõ ngón tay lên trên điếu thuốc, lại lần nữa ngước mắt lên nhìn cô một cái, bên trong có sự dịu dàng và sâu sắc không thể nào che giấu được.
“Thi Mị, mau về đi.”
“Ngài Cố, thật ra thì chú vốn không bài xích tôi tới gần đúng không hả?” Thi Mị ngẩng mặt nhìn anh, “Chú ôm tôi một cái cuối cùng có được không?”
Cố Lệnh Thâm nhìn cô, dường như đây là một yêu cầu hết sức vô lý.
“Tôi giỡn đấy."
Thi Mị cười với anh một cái, mang theo phong tình và vẻ quyến rũ vô tận, dường như thật sự chỉ là vui đùa một chút, xoay người đi ra khỏi bóng cây, đi về phía cô gái đang chơi điện thoại ở bên cạnh bàn ăn.
“ m m.”
“Sao giờ cậu mới về thế, tớ chờ cậu cả buổi rồi đấy.” Cố Cửu m hoàn toàn không biết gì cả quơ quơ chiếc điện thoại, “Mau lại đây, tớ mới vừa lướt thấy một video buồn cười chết mất.”
“Thật sao? Cho tớ xem thử nào.”
Người đàn ông sau bóng cây đứng ở tại chỗ, bỗng nhiên dùng sức hút vài hơi thuốc ở trên tay, rồi ném xuống đất dùng giày da nghiền nát, nhìn từ dấu vết giẫm đạp nghiền áp thì có thể thấy được anh dùng sức rất lớn.
Giống như chưa từng xảy ra chuyện gì hết, giống như không có cái gì tồn tại.
Tất cả, chỉ là một trò đùa xấu xa tinh nghịch của một cô bé bướng bỉnh với người lớn mà thôi.
……
Nhưng mà vào đêm hôm đó, Cố Lệnh Thâm lại có một giấc mộng xuân rất chân thật.
Ngoài đoạn thời kỳ mộng tinh (3) lúc còn trẻ phải trải qua ra thì Cố Lệnh Thâm đã không còn mơ thấy mộng xuân nữa, nhưng lần này lại là ngoại lệ, mộng xuân quấn lấy anh cả đêm, nữ chính trong mộng xuân lại là Thi Mị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.