Làm Mẹ Con Anh Nhé

Chương 37: Có xứng hay không (8)

Mạt Phi

16/07/2016

Không được “ăn cơm trước kẻng”- Dịch: JuuBB

Khi Hướng Thiển Ngôn tỉnh lại, Khương Trì đã không còn ở bên, trên tủ đầu giường có một cái bình giữ nhiệt, dưới chèn một tờ giấy.

“Thiển Ngôn, ngủ dậy thì nhắn tin cho anh nhé, cháo trong bình giữ nhiệt nếu nguội rồi thì gọi bát mới đi.”

Không có chữ ký của Khương Trì, từng nét chữ mạnh mẽ cứng cáp như chính con người anh vậy, Hướng Thiển Ngôn rúc mình trong chăn đọc giấy nhắn mà đỏ mặt. Trong đầu lại hiện ra từng màn nóng bỏng tối qua, cô càng vùi mình vào sâu trong chăn hơn, đến khi ngộp thở không chịu được mới chui ra tìm điện thoại nhắn tin cho Khương Trì.

Tin nhắn vừa gửi đi xong thì có cuộc điện thoại gọi đến, Hướng Thiển Ngôn nhìn cái tên hiện trên màn hình thì có chút ngần ngừ rồi mới bắt máy:

– A Trì à.

– Ừ, dậy rồi à? Cháo còn nóng không? Để anh bảo Tiểu Lý mua bát khác mang qua cho em nhé? Thân mình có chỗ nào… không thoải mái không?

Nghe anh hỏi han dồn dập, Hướng Thiển Ngôn bật cười ra tiếng, bao nhiêu thẹn thùng cũng tiêu tan:

– Vẫn chưa rời giường, cháo vẫn ấm, không cần phiền Tiểu Lý đâu… Không có gì khó chịu hết.

– Chiều không có cảnh của anh, trưa chờ anh về đưa em đi ăn nhé.

– A Trì này.

– Ừ?

– Chúng mình tự nấu ăn đi. – Cả ngày toàn ăn tiệm hoặc mua về đối với cô thật là nhàm chán, Hướng Thiển Ngôn nghĩ ngợi chút rồi nói thêm. – Chúng mình thuê chỗ nào đó rồi tự nấu lẩu đi! Rủ cả anh Phong Lỗi và chị Vân Thanh nữa.

– Khỏi cần thuê, nhà Phong Lỗi to lắm, qua đó mà chơi.

– Vâng ạ.

Có tiếng đạo diễn Trương gọi anh trong điện thoại, Khương Trì nói cố thêm một câu:

– Thiển Ngôn, hôm qua là kỳ an toàn của em, không cần uống thuốc đâu.

Không cả nói tạm biệt, Hướng Thiển Ngon cúp điện thoại xong vẫn còn kinh ngạc mãi mới hoàn hồn. Cô rúc lại vào chăn chỉ cảm thấy hai tai nóng bừng, thầm nhẩm tính lại thì thấy đúng là kỳ an toàn thật. Được Khương Trì chăm sóc, trong lòng cô vừa cảm thấy ấm áp, lại có chút cảm giác mất mát.

Nếu có thể có với anh một đứa con, cuộc sống hẳn là sẽ tốt đẹp hơn chứ.

Đến lúc xuống giường đánh răng rửa mặt, cô nhận được điện thoại của Hà Vãn:

– Ngôn Ngôn, bố mẹ cậu tới này.

– Hử?

– Cậu mau quay về đi, tốt nhất là đưa cả thầy Khương theo nữa, hai cụ vẫn tưởng bạn trai mà cậu bảo là lấy bừa một gã nào đấy ở trung tâm của tớ làm bình phong đấy.

– …

– Ngôn Ngôn, Ngôn Ngôn! Dì vừa nhìn trúng hội viên vàng của tớ, còn muốn hẹn gặp anh ta nữa, tớ không chống đỡ nổi nữa rồi, cậu mau về đi! – Hà Vãn vừa dứt lời, trong điện thoại liền truyền tới tiếng mẹ Hướng Thiển Ngôn:

– Con gái ơi, mẹ của con đang bị dì Trương lầu dưới chọc tức phát điên này, suốt ngày cứ ôm cháu lượn khắp cả khu, con biết điều thì mang về cho mẹ một thằng bạn trai thực thụ làm thuốc an thần đi.

– Mẹ ơi, con có bạn trai thật mà… – Nhưng mặc cho cô thanh minh thế nào, mẹ cô vẫn một mực tin rằng người bạn trai kia của cô là giả, gọi điện thoại không tin, cho xem ảnh cũng không tin, nhất định phải gặp người thật mới chịu cơ.

– Con mà không cho mẹ gặp người thật, mẹ không về đâu.

– …Nhưng anh ấy đang bận quay phim mà.

– Này này, con gái mẹ hẹn hò với minh tinh từ lúc nào thế? Đừng bảo chính là cái thằng Khương gì gì đó con ngày đêm mong nhớ đấy nhé.

– Chính là anh ấy ạ.



– … Con gái ơi, con về đây ngay đi, mẹ tìm người tử tế cho. Đừng có suốt ngày hão huyền như vậy.

Trong tranh luận, Hướng Thiển Ngôn chưa bao giờ thắng được hoàng thái hậu nhà mình, nhớ ra Khương Trì có nửa ngày nghỉ, bèn rụt rè nhận lời. Khuất phục dưới uy phong của mẹ, Hướng Thiển Ngôn gọi lại cho Khương Trì:

– A Trì, có cái này em muốn phiền anh…

– Nói nghe xem nào.

– Anh có muốn gặp bố mẹ em không?

– Cầu còn không được. – Buổi hẹn ăn lẩu cứ thế mà giải tán, Khương Trì đồng ý, bảo cô cứ ở yên trong khách sạn chờ anh qua đón rồi cúp điện thoại.

Tình huống của bọn họ bây giờ đúng là “hoàng đế chưa vội mà thái giám đã gấp”, Khương Trì đủng đỉnh lái xe, mà bên ghế phụ Hướng Thiển Ngôn đang tâm tình nhộn nhạo.

– Mẹ em rất ghét người dối trá, anh cứ nói chuyện thành thực là được.

– À mà mẹ thích dò hỏi lắm, nếu anh không đáp nổi thì cứ nháy mắt với em nhé.

– Đúng rồi, suy nghĩ của mẹ em thực ra cũng có chút bảo thủ, anh tuyệt đối không được nói ra chuyện chúng ta hôm qua đâu nhé, không thì mẹ kiểu gì cũng băm vằm anh.

– …

Hướng Thiển Ngôn nói rồi thoáng nhìn vẻ mặt của Khương Trì:

– Anh cười cái gì thế?

– Khụ, có cái này anh chưa rõ.

– Gì vậy?

– Nếu mẹ em hỏi anh chúng mình đã có gì với nhau chưa thì anh biết trả lời thế nào?

– …

Hướng Thiển Ngôn nghẹn lời, bèn dựa lưng vào ghế quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bỗng cảm thấy sực tỉnh:

– Người phải gặp phụ huynh là anh, sao em phải lo lắng nhỉ?

Khương Trì bật cười, trả lời cho câu hỏi của cô:

– Bởi vì em lo lắng cho anh.

– A Trì này anh đừng đắc ý quá, em quyết định từ giờ sẽ mặc kệ anh sống chết không thèm lo.

Nói là nói như vậy, nhưng khi mẹ cô kêu Khương Trì vào phòng nói chuyện riêng, cô ngồi phòng khách vẫn bồn chồn lắm, cầm điều khiển TV chuyển kênh liên tục.

Bố cô ở bên nhìn thấy khó chịu, bèn giằng lấy điều khiển ngồi xuống cạnh cô:

– TV bị con ép cho hỏng mất thôi.

– Bố, mẹ hôm nay có đi nơi nào đặc biệt không?

– Không, chuyện đặc biệt nhất là bà ấy mở cửa nhìn thấy đối tượng của con rồi, nói thật là đến bố cũng giật mình.

– … Con đã bảo rồi mà, bố mẹ cứ không tin con.

– Ôi chà, con cũng đừng nghĩ ngợi nhiều, hay là cùng bố đi dạo đi, chờ họ nói chuyện xong rồi về. – Hướng Thiển Ngôn nào có tâm tư mà đi dạo, nhưng thấy vẻ mặt chờ mong của bố thì cũng đành nắm lấy tay ông.

Ở ngoài hai bố con vui vẻ yêu thương thì trong phòng Hướng Thiển Ngôn lại vô cùng nghiêm túc.



– Cậu là bạn trai Thiển Ngôn nhà chúng tôi à? – Mẹ Hướng Thiên Ngôn khoanh tay trước ngực, hơi nhướng mắt nhìn Khương Trì, khí thế hơn anh không hề ít.

– Vâng ạ.

– Có một số việc chắc tôi không cần phải hỏi nhỉ?

Một bên mắt Khương Trì giật giật, cúi đầu ngoan ngoãn trả lời:

– Thưa bác, cháu tên là Khương Trì, Khương trong Khương Tử Nha, Trì trong “trì sính” (驰骋 – rong ruổi), 36 tuổi, góa vợ, có một con trai sáu tuổi, không có sở thích kém lành mạnh nào, hàng năm đều kiểm tra sức khỏe định kỳ, không có tiền sử bệnh tật…

– Dừng lại, con của cậu sáu tuổi rồi hả?

– Vâng ạ.

– Cậu lớn hơn Thiển Ngôn nhà chúng tôi những bảy tuổi đấy… – Mẹ Hướng Thiển Ngôn nói một câu đầy hàm ý, rồi nhìn chằm chằm đánh giá anh.

– Chính bởi cháu có hơn em Thiển Ngôn vài năm kinh nghiệm, nên cháu mới có thể bảo vệ và chăm sóc em ấy tốt hơn ạ. Thưa bác, cháu thật lòng mong muốn tính chuyện lâu dài với em ấy, hy vọng bác có thể an tâm giao em ấy cho cháu.

– Hứ, tôi không tin mấy anh chàng trẻ tuổi hơn cậu thì không chăm sóc được cho nó đâu. Với lại cậu còn có đứa con sáu tuổi kìa, muốn để Thiển Ngôn nhà tôi trẻ vậy đã phải đi làm mẹ kế người ta sao? Chẳng may làm gì phật ý con trai cậu thì lại phải mang tiếng “mẹ ghẻ ác độc”, làm sao mà Thiển Ngôn nhà tôi gánh vác được đây.

– Thưa bác, nói thật là cháu với Thiển Ngôn đến được với nhau cũng nhờ con trai cháu làm mối, Tiểu Triết gần như không có ấn tượng nào với mẹ đẻ nó, nên coi Thiển Ngôn như mẹ mình luôn. Bác không cần phải lo lắng chuyện ấy đâu.

– Nói cho mà biết, cũng không sợ cậu cười chê, bạn trai cũ của Thiên Ngôn nhà tôi đúng là thằng ba hoa, còn bảo đi Tây vài năm rồi về cưới con bé, hứa hon sẽ cho nó cuộc sống tốt nhất, mãi mãi không phụ lòng con bé, cuối cùng chẳng phải cũng chia tay rồi sao? Tiểu Khương à, cậu cũng làm bố rồi, có thể hiểu được lòng tôi lúc này chứ.

– Bác à…

– Con gái tôi tính tình thế nào tôi hiểu rõ, tôi không cách nào ngăn cản hai đứa qua lại với nhau, nhưng nếu cậu muốn kết hôn với Tiểu Ngôn thì cần phải được tôi và bố nó đồng ý. Cậu cũng không cần phải thề thốt gì với tôi hết, cứ thành thực mà chứng minh cho chúng tôi thấy, để chúng tôi yên tâm giao con gái cho cậu.

– Cháu cảm ơn bác ạ.

– Đừng vội vàng cảm ơn tôi như thế, nếu không qua được cửa ải này của chúng tôi, dù Thiển Ngôn có sống chết muốn bên cậu thì chúng tôi cũng không đồng ý đâu.

– Vâng ạ. – Khương Trì lại trịnh trọng gật đầu cảm ơn, cảm thấy sớm đã có tính toán.

– Cuối cùng tôi muốn hỏi cậu một chuyện. – Bà Hướng nói rồi buông tay bước tới gần anh. – Hai đứa đã đi quá giới hạn chưa?

Nhớ đến lời cảnh báo của Hướng Thiển Ngôn, anh do dự một lát nhưng vẫn gật đầu:

– Cháu sẽ có trách nhiệm với Thiển Ngôn.

– Có trách nhiệm cái xxx nhà cậu ấy! Tôi muốn mang Thiển Ngôn về mấy hôm, mấy ngày này cậu đừng hòng gặp con bé!

– Bác ơi…

– Tôi không phải bác cậu! Úp mặt vào tường ba mươi sáu phút, chưa đủ giờ đừng hòng bước ra ngoài!

– … – Từ nhỏ tới lớn chưa từng úp mặt vào tường, bây giờ Khương Trì chỉ biết đứng yên trước tường, Hướng Thiển Ngôn cảnh báo quả không sai…

Trong lòng chỉ nghĩ đến Khương Trì, Hướng Thiển Ngôn đi dạo cùng bố cũng không được yên lòng, đang nghĩ xem đã đến lúc quay về nhà chưa thì thấy mẹ vĩ đại đang hầm hầm đi tới, thấy hai bố con thì kéo tay Hướng Thiển Ngôn lôi đi:

– Cô mà dám hỏi một câu tôi không đồng ý cho yêu đương gì hết, bây giờ theo tôi về nhà, không ngoan ngoãn ở nhà một tuần thì đừng hòng ra ngoài.

– … Mẹ à.

– Thằng đó bị tôi phạt úp mặt vào tường rồi, cô về nhà tỉnh táo lại cho tôi. Lá gan cô cũng to thật đấy nhỉ, bà đây đã nói bao nhiêu lần là không được ăn cơm trước kẻng, đầu cô bây giờ là bã đậu hết hay sao? Còn lấy đối tượng là đàn ông góa vợ có con riêng nữa, cô muốn làm tôi tức chết hả!

– … Mẹ ơi.

– Câm miệng!

Hướng Thiển Ngôn ngước nhìn bố cầu viện trợ, nhưng với cơn thịnh nộ này của mẹ cô, ai nói thêm câu nào cũng sẽ chỉ là đổ thêm dầu vào lửa. Cô đành phải ai oán theo gót mẹ lên xe về nhà, mà lúc này trong phòng Khương đại minh tinh cũng đang ngoan ngoãn úp mặt vào tường.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Mẹ Con Anh Nhé

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook