Chương 22
Bổn Điểu Tiên Phi
05/05/2021
Cô ấy còn chưa có nói lời tạm biệt với bé đâu
Tại sao không chào tạm biệt? Mỗi người lúc rời đi đều phải chào tạm biệt. Đó là lễ phép. Nhưng cô ấy không có nói với bé, còn chưa nói lời tạm biệt với bé, sao lại đi mất tiêu rồi? Sao có thể đi luôn như vậy?
Sơ Đông ngồi trên chiếc giường rộng lớn, ngơ ngác. Cô bé nhìn chằm chằm phòng tắm, nhìn chằm chằm máy sấy trên ngăn tủ. Cô bé chạy ra ban công, nhìn vườn hoa trong sân. Nhìn chậu hoa hướng dương lớn bên dưới.
Bây giờ đã hơn 7 giờ, bên ngoài đã tối đen, chậu hướng dương kia bị mất đi ánh mặt trời, đã gục đầu xuống. Trời tối như mực, nhìn thực khủng bố. Cô bé cảm thấy mình giống như nhớ rõ cảnh Mục Thu đứng bên cạnh những chậu hướng dương, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, chiếu lên những đóa hoa hướng dương. Cô ấy đứng ở nơi đó, vàng, xanh, còn có nụ cười trên mặt cô ấy, toàn bộ đều ấm áp, ôn nhu.
Cô bé rõ ràng cảm thấy hình ảnh này vẫn còn ngay tại trước mắt mình, nhưng lúc này đây mặc cho bé có mở to hai mắt cỡ nào, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối như mực, cái gì cũng không có. Không có ánh mặt trời, không có những đóa hướng dương vàng xanh, cũng không có khuôn mặt kia.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Sơ Đông cảm thấy rất đói bụng, cô bé xoay người đi tới phòng bếp. Ở phòng bếp không còn thấy ai nữa, người hầu cũng đã tắm rửa đi ngủ. Cô bé mở đèn lên, loay hoay tìm quanh phòng bếp, thấy được chén chè đậu xanh trong tủ lạnh.
"Buổi chiều trở về muốn ăn món gì? Tôi làm cho em."
......
"Phu nhân nấu chè đậu xanh cho tiểu thư." Người hầu trả lời.
......
"Nhưng phu nhân nói, mùa hè ăn chè đậu xanh tốt hơn nhiều."
......
"Ai muốn ăn cái thứ này chứ." Cô bé nói như vậy, nhưng tay lại cầm chặt chén chè, cầm muỗng, bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết. Giống như cho tới bây giờ bé cũng chưa từng nếm qua món nào ngon như vậy, giống như nếu bé ăn chậm một chút, sẽ có ai đó chạy tới cướp đi mất.
Cô bé ăn từng muỗng từng muỗng, vừa ăn, nước mắt vừa trào ra rơi xuống đất.
"Ngay cả tạm biệt cũng không nói...... Cũng không nói......" Bé không biết tại sao mình lại chấp nhất cái câu tạm biệt đó như vậy, bé cũng không biết nếu mình nghe được câu tạm biệt kia, sẽ thế nào, sẽ thay đổi được gì.
Mùa hè năm Sơ Đông mười một tuổi, nàng vĩnh viễn cũng không quên, chính mình đã trốn trong phòng bếp, ôm một chén chè đậu xanh, vừa lang thôn hổ yết, vừa rơi lệ đầy mặt, khóc giống một đứa bé bị vứt bỏ như thế nào.
Sau đó, kỳ nghỉ hè liền tiến tới.
Hai tháng vừa dài dằng dặc lại vừa ngắn ngủi.
Không còn gánh nặng 500 vạn, Mục gia lại bắt đầu trở về cuộc sống bình thường. Mục mụ mụ đối với chuyện Sơ Đỉnh Văn không có truy cứu khoản 500 vạn kia thật sự là ngàn ân vạn tạ, hận không thể làm một bức tượng cho hắn, đặt trong tiệm sách của mình, mỗi ngày đều cúng bái.
Mục Thu cũng bắt đầu rảnh rỗi hơn, không có việc gì liền theo Tô Thiến chạy khắp nơi, đi chơi cosplay, dư thời gian thì tới tiệm sách, giúp đỡ mẹ trông tiệm.
Mỗi ngày trôi qua mau chưa từng thấy, chỉ chớp mắt, đã đến cuối kỳ nghỉ hè.
Một ngày này, cũng chính là lúc cách ngày bắt đầu đi học ba ngày.
Ban đêm, cả nhà Mục gia đều ngồi trong phòng khách cùng nhau xem ti vi, rất là nhàn nhã. Cái điện thoại bàn vốn thường xuyên yên lặng lại đột ngột vang lên. Mục Thu đi tiếp điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số cực kỳ quen thuộc, mà dãy số này cũng đã thật lâu không có thấy, nhưng cho dù có lâu cỡ nào, Mục Thu chỉ liếc mắt một cái thì đã nhận ra ngay. Bởi vì dãy số này, là của Mục Yên.
"A lô......" Cô run run nhấc điện thoại để lên bên tai.
"Chị...... Là em." Đầu bên kia điện thoại, quả nhiên truyện đến giọng nói trong trẻo, giọng nói mà Mục Thu đã nghe hơn mười mấy năm. Cho dù giọng nói này giờ đây đã không còn có sức sống, không còn nhiệt tình như ngày xưa, nhưng Mục Thu vẫn không thể quên, không thể nghe lầm. Đó, là giọng của Mục Yên.
"......" Mục Thu cầm điện thoại, kinh ngạc há to miệng, nửa ngày không nghẹn nổi một chữ nào. Nhưng thật ra Mục mụ mụ nghi hoặc đi tới bên cạnh con gái, không ngờ thấy được số điện thoại trên màn hình, biết là điện thoại của Mục Yên, lập tức đoạt lấy điện thoại trong tay Mục Thu, kêu to lên.
"A lô a lô! Tiểu Yên?! Cái con nhỏ xấu xa này! Rốt cuộc con chạy đi đâu lâu như vậy hả, rốt cuộc đang làm cái gì hả? Tại sao không bắt máy? Tại sao không đánh cú điện thoại nào cho người trong nhà hả?" Sau đó lại là một trận ầm ĩ, trong giọng nói quở trách mang theo lo lắng cùng kinh hỉ.
Sau đó Mục ba ba cũng vọt lại, canh ở đằng trước bàn điện thoại, giục Mục mụ mụ nói mau lên, để ông nghe với, muốn nói mấy câu với con gái của mình.
"Đi đi! Tôi còn chưa có nói xong đâu ông xem náo nhiệt cái gì!" Mục mụ mụ không thuận theo, vẫn chiếm lấy điện thoại, không ngừng lải nhải.
Lúc điện thoại đã gọi gần nửa tiếng, Mục Thu mới chợt nhớ ra nói: "Mở loa ngoài! Nhanh mở loa ngoài đi!"
Mục ba ba ở phía sau nói thì chậm mà hành động lại nhanh, ngay lúc Mục Thu mở miệng, tay đã ấn nút mở loa ngoài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, bên Sơ tiên sinh, con sẽ nói rõ ràng với anh ta." Tiếng không phải rất rõ ràng, nhưng ba người vây quanh bên cạnh điện thoại vẫn đều có thể nghe hiểu hết.
"Tiểu Yên à, vậy khi nào thì con trở về?!" Mục ba ba chen lên hỏi.
"Con ở bên đây còn chưa ổn, đợi bệnh tình của Triết Vũ ổn định, sẽ trở lại ạ."
"Được rồi được rồi." Mục ba ba nói thêm: "Vậy con phải cẩn thận, mau trở về, trong nhà đều rất lo lắng."
"Dạ, con biết rồi......" Bên kia điện thoại chợt ngắt tiếng. Thời gian im lặng rất dài, lúc ba người ở đầu bên này cứ nghĩ rằng bên kia đã cúp máy, Mục Yên lại đột nhiên mở miệng, gọi Mục Thu.
"Chị......"
"Hửm? Chị đây, có chuyện gì?" Mục Thu vẫn không có mở miệng, cũng không có cơ hội mở miệng, thản nhiên lên tiếng, trên mặt lại lập tức hiện ý cười.
"...... Xin lỗi chị...... Em ở bên đây, cũng nghe nói...... Chuyện chị thay em tham gia hôn lễ......" Tiếng nói nghe có chút nghẹn ngào.
"A!" Mục Thu đáp: "Cho nên em mau trở về đi, mời chị một bữa ngon, lấy lòng chị thật tốt, bồi thường đầy đủ tổn thất cho chị." Cô nói như vậy, giống như chuyện này thật bé nhỏ không đáng kể.
"...... Ha ha......" Mục Yên ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười. "Em nhất định sẽ mời chị tới khách sạn xịn nhất ăn cơm, trở về sẽ liều mạng lấy lòng chị."
"Đó là đương nhiên."
"A...... Triết Vũ tỉnh lại, em cúp máy trước, ba, mẹ...... Chị, sau này tâm sự tiếp."
"Ừ ừ, em ở bên kia cẩn thận một chút, chuyện tình xong xuôi rồi hãy mau trở về."
"Dạ." Sau một tiếng này, chợt nghe 'lụp cụp' một tiếng, sau đó là tiếng 'đô đô'. Mục Yên đã cúp điện thoại rồi.
Cuộc gọi này, làm cho bầu không khí uể oải vẫn quay chung quanh Mục gia nhất thời tiêu giảm rất nhiều, dường như ở Mục gia, chớp mắt đã thoái mái hơn không ít.
Ban đêm, ước chừng gần 12giờ, di động của Mục Thu chợt rung lên.
"A lô......" Mơ mơ màng màng vươn tay quơ quơ, nửa ngày mới bắt được, mắt cũng không có mở, dán lên lỗ tai mơ mơ màng màng đáp.
"Chị." Là giọng của Mục Yên, điều này làm cơn buồn ngủ của Mục Thu nhất thời tan biến hơn phân nửa.
"Tiểu Yên?"
"...... Chị, giờ chị đang làm gì?"
"Chị? Ở đây đang là 12 giờ đúng đó, em cảm thấy chị có thể làm cái gì?" Cô cười cười.
"A a, quên, chỗ này của tụi em đang là buổi chiều." Dừng một chút, lại gọi: "Chị."
"Ừ?"
"Xin lỗi, thực xin lỗi chị à."
"Nói gì vậy chứ." Mục Thu có chút không đỡ được khi người khác cứ như vậy. "Làm gì mà lại nói nhiều lần xin lỗi thế, chị cũng không có bị sao mà."
"Nhưng chị đã thay em gả cho Sơ tiên sinh......"
"Ai nha nha~~~ Thật ra ở bề ngoài cũng là em thôi, không có bao nhiêu biết đó là chị hết."
"Nhưng mà...... Nhưng mà......"
"...... Này này, chị nói này, không cần phải làm như chị đây thật bất hạnh bị thất thân có được không?" Có chút bất đắc dĩ nói.
"...... Đúng vậy."
"Ha ha, thực ra chị cũng không có lòng tốt gì đâu, trước kia không phải luôn chiếm tiện nghi của em sao? Luôn để em mời, hồi xưa còn mượn đồ chơi của em, mượn chơi một hồi liền thành của chị, kỳ thật lúc ấy là chị cố ý đó~~~" Chịu không nổi một người luôn luôn thẳng thắn nhiệt tình đột nhiên trở nên uể oải như vậy, trong đầu Mục Thu không ngừng nghĩ cách, nghĩ nói cái gì đó có thể làm cho Mục Yên cao hứng một chút.
"Ha ha, lúc ấy em đã thấy chị có động cơ không thuần khiết rồi."
"Hì hì...... Còn có mỗi lần ăn cơm, chị đều nói chị sẽ mời, nhưng là luôn đợi tới gần cuối mới bỏ tiền, bởi vì chị biết em sẽ hăng hái chi trả, mới cố ý như vậy đó."
"Chuyện đó à, em đã sớm biết." Giọng nói bên trong điện thoại đã thoải mái hơn nhiều.
"A? Em đã biết hết rồi sao? Vậy sao em không nói sớm? Em không giống như là người thông minh như vậy a."
"Cho dù có không thông minh cỡ nào, tốt xấu sống cùng nhau mười mấy năm rồi đúng không? Sao có thể không hiểu chị được? Em là cố ý không nói."
"Để làm chi nha, làm chị bây giờ cảm thấy có chút áy náy rồi."
"...... Bởi vì em thích giúp chị trả tiền...... Em thật rất vui."
"A a, vậy bây giờ em cũng đừng có nói cái gì xin lỗi với chị nữa, chị cũng sẵn sàng thay em kết hôn mà."
Hai người còn nói rất nhiều rất nhiều, nói chuyện trong mấy tháng này, nói qua tới những chuyện trước kia, rồi tới tình huống hiện tại của chàng trai tên Triết Vũ. Thời gian nói chuyện rất lâu, nói đến nỗi Mục Thu ôm điện thoại ngủ gục luôn.
"Chị......"
"...... Ừ~~~"
"Chị muốn ngủ sao?"
"...... Ừ...... Có...... chút buồn ngủ."
"Vậy ngủ đi."
"...... Ừ......" Ánh mắt nhắm lại, ý thức mơ hồ.
"Rất nhanh em sẽ quay lại...... Chị...... Em rất nhớ chị, chỗ này không có ai nói chuyện với em hết......"
"Ừ......"
"Chị......"
"...... Ừ~~~"
"Tiểu Thu...... Tiểu Thu, em rất nhớ chị......"
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một vạn rưỡi a một vạn rưỡi. Liều mạng đưa văn, liều mạng cam đoan chất lượng.
Tóc rụng từng lọn từng lọn, quầng thâm một tầng thêm một tầng, vòng eo to thêm một vòng lại một vòng.
Tuyệt vọng tuyệt vọng, bởi vì ta mỗi ngày thức đêm cố sức đổi mới, mà làn da ngày càng biến kém, hoàn toàn tuyệt vọng! ~~o(>_<)o~~
Đừng thô bạo với ta, nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao, nhẫn tâm thô bạo sao?
- ------
Editor có lời muốn nói: Ha ha~ tác giả liều mạng viết văn, độc giả liều mạng đọc văn, tất cả đều rụng tóc, thâm mắt, eo to, da biến kém~~
Trở lại nội dung chương này, có thấy không có thấy không~~ JQ kìa~ Tiểu Yên a~ nghi lắm~
Ps: cầu like cầu nhắn lại~~
aB
Tại sao không chào tạm biệt? Mỗi người lúc rời đi đều phải chào tạm biệt. Đó là lễ phép. Nhưng cô ấy không có nói với bé, còn chưa nói lời tạm biệt với bé, sao lại đi mất tiêu rồi? Sao có thể đi luôn như vậy?
Sơ Đông ngồi trên chiếc giường rộng lớn, ngơ ngác. Cô bé nhìn chằm chằm phòng tắm, nhìn chằm chằm máy sấy trên ngăn tủ. Cô bé chạy ra ban công, nhìn vườn hoa trong sân. Nhìn chậu hoa hướng dương lớn bên dưới.
Bây giờ đã hơn 7 giờ, bên ngoài đã tối đen, chậu hướng dương kia bị mất đi ánh mặt trời, đã gục đầu xuống. Trời tối như mực, nhìn thực khủng bố. Cô bé cảm thấy mình giống như nhớ rõ cảnh Mục Thu đứng bên cạnh những chậu hướng dương, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người cô, chiếu lên những đóa hoa hướng dương. Cô ấy đứng ở nơi đó, vàng, xanh, còn có nụ cười trên mặt cô ấy, toàn bộ đều ấm áp, ôn nhu.
Cô bé rõ ràng cảm thấy hình ảnh này vẫn còn ngay tại trước mắt mình, nhưng lúc này đây mặc cho bé có mở to hai mắt cỡ nào, vẫn chỉ có thể nhìn thấy một mảnh tối như mực, cái gì cũng không có. Không có ánh mặt trời, không có những đóa hướng dương vàng xanh, cũng không có khuôn mặt kia.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, Sơ Đông cảm thấy rất đói bụng, cô bé xoay người đi tới phòng bếp. Ở phòng bếp không còn thấy ai nữa, người hầu cũng đã tắm rửa đi ngủ. Cô bé mở đèn lên, loay hoay tìm quanh phòng bếp, thấy được chén chè đậu xanh trong tủ lạnh.
"Buổi chiều trở về muốn ăn món gì? Tôi làm cho em."
......
"Phu nhân nấu chè đậu xanh cho tiểu thư." Người hầu trả lời.
......
"Nhưng phu nhân nói, mùa hè ăn chè đậu xanh tốt hơn nhiều."
......
"Ai muốn ăn cái thứ này chứ." Cô bé nói như vậy, nhưng tay lại cầm chặt chén chè, cầm muỗng, bắt đầu ăn như lang thôn hổ yết. Giống như cho tới bây giờ bé cũng chưa từng nếm qua món nào ngon như vậy, giống như nếu bé ăn chậm một chút, sẽ có ai đó chạy tới cướp đi mất.
Cô bé ăn từng muỗng từng muỗng, vừa ăn, nước mắt vừa trào ra rơi xuống đất.
"Ngay cả tạm biệt cũng không nói...... Cũng không nói......" Bé không biết tại sao mình lại chấp nhất cái câu tạm biệt đó như vậy, bé cũng không biết nếu mình nghe được câu tạm biệt kia, sẽ thế nào, sẽ thay đổi được gì.
Mùa hè năm Sơ Đông mười một tuổi, nàng vĩnh viễn cũng không quên, chính mình đã trốn trong phòng bếp, ôm một chén chè đậu xanh, vừa lang thôn hổ yết, vừa rơi lệ đầy mặt, khóc giống một đứa bé bị vứt bỏ như thế nào.
Sau đó, kỳ nghỉ hè liền tiến tới.
Hai tháng vừa dài dằng dặc lại vừa ngắn ngủi.
Không còn gánh nặng 500 vạn, Mục gia lại bắt đầu trở về cuộc sống bình thường. Mục mụ mụ đối với chuyện Sơ Đỉnh Văn không có truy cứu khoản 500 vạn kia thật sự là ngàn ân vạn tạ, hận không thể làm một bức tượng cho hắn, đặt trong tiệm sách của mình, mỗi ngày đều cúng bái.
Mục Thu cũng bắt đầu rảnh rỗi hơn, không có việc gì liền theo Tô Thiến chạy khắp nơi, đi chơi cosplay, dư thời gian thì tới tiệm sách, giúp đỡ mẹ trông tiệm.
Mỗi ngày trôi qua mau chưa từng thấy, chỉ chớp mắt, đã đến cuối kỳ nghỉ hè.
Một ngày này, cũng chính là lúc cách ngày bắt đầu đi học ba ngày.
Ban đêm, cả nhà Mục gia đều ngồi trong phòng khách cùng nhau xem ti vi, rất là nhàn nhã. Cái điện thoại bàn vốn thường xuyên yên lặng lại đột ngột vang lên. Mục Thu đi tiếp điện thoại, trên màn hình hiển thị một dãy số cực kỳ quen thuộc, mà dãy số này cũng đã thật lâu không có thấy, nhưng cho dù có lâu cỡ nào, Mục Thu chỉ liếc mắt một cái thì đã nhận ra ngay. Bởi vì dãy số này, là của Mục Yên.
"A lô......" Cô run run nhấc điện thoại để lên bên tai.
"Chị...... Là em." Đầu bên kia điện thoại, quả nhiên truyện đến giọng nói trong trẻo, giọng nói mà Mục Thu đã nghe hơn mười mấy năm. Cho dù giọng nói này giờ đây đã không còn có sức sống, không còn nhiệt tình như ngày xưa, nhưng Mục Thu vẫn không thể quên, không thể nghe lầm. Đó, là giọng của Mục Yên.
"......" Mục Thu cầm điện thoại, kinh ngạc há to miệng, nửa ngày không nghẹn nổi một chữ nào. Nhưng thật ra Mục mụ mụ nghi hoặc đi tới bên cạnh con gái, không ngờ thấy được số điện thoại trên màn hình, biết là điện thoại của Mục Yên, lập tức đoạt lấy điện thoại trong tay Mục Thu, kêu to lên.
"A lô a lô! Tiểu Yên?! Cái con nhỏ xấu xa này! Rốt cuộc con chạy đi đâu lâu như vậy hả, rốt cuộc đang làm cái gì hả? Tại sao không bắt máy? Tại sao không đánh cú điện thoại nào cho người trong nhà hả?" Sau đó lại là một trận ầm ĩ, trong giọng nói quở trách mang theo lo lắng cùng kinh hỉ.
Sau đó Mục ba ba cũng vọt lại, canh ở đằng trước bàn điện thoại, giục Mục mụ mụ nói mau lên, để ông nghe với, muốn nói mấy câu với con gái của mình.
"Đi đi! Tôi còn chưa có nói xong đâu ông xem náo nhiệt cái gì!" Mục mụ mụ không thuận theo, vẫn chiếm lấy điện thoại, không ngừng lải nhải.
Lúc điện thoại đã gọi gần nửa tiếng, Mục Thu mới chợt nhớ ra nói: "Mở loa ngoài! Nhanh mở loa ngoài đi!"
Mục ba ba ở phía sau nói thì chậm mà hành động lại nhanh, ngay lúc Mục Thu mở miệng, tay đã ấn nút mở loa ngoài.
"Mẹ, mẹ yên tâm, bên Sơ tiên sinh, con sẽ nói rõ ràng với anh ta." Tiếng không phải rất rõ ràng, nhưng ba người vây quanh bên cạnh điện thoại vẫn đều có thể nghe hiểu hết.
"Tiểu Yên à, vậy khi nào thì con trở về?!" Mục ba ba chen lên hỏi.
"Con ở bên đây còn chưa ổn, đợi bệnh tình của Triết Vũ ổn định, sẽ trở lại ạ."
"Được rồi được rồi." Mục ba ba nói thêm: "Vậy con phải cẩn thận, mau trở về, trong nhà đều rất lo lắng."
"Dạ, con biết rồi......" Bên kia điện thoại chợt ngắt tiếng. Thời gian im lặng rất dài, lúc ba người ở đầu bên này cứ nghĩ rằng bên kia đã cúp máy, Mục Yên lại đột nhiên mở miệng, gọi Mục Thu.
"Chị......"
"Hửm? Chị đây, có chuyện gì?" Mục Thu vẫn không có mở miệng, cũng không có cơ hội mở miệng, thản nhiên lên tiếng, trên mặt lại lập tức hiện ý cười.
"...... Xin lỗi chị...... Em ở bên đây, cũng nghe nói...... Chuyện chị thay em tham gia hôn lễ......" Tiếng nói nghe có chút nghẹn ngào.
"A!" Mục Thu đáp: "Cho nên em mau trở về đi, mời chị một bữa ngon, lấy lòng chị thật tốt, bồi thường đầy đủ tổn thất cho chị." Cô nói như vậy, giống như chuyện này thật bé nhỏ không đáng kể.
"...... Ha ha......" Mục Yên ở đầu bên kia điện thoại nở nụ cười. "Em nhất định sẽ mời chị tới khách sạn xịn nhất ăn cơm, trở về sẽ liều mạng lấy lòng chị."
"Đó là đương nhiên."
"A...... Triết Vũ tỉnh lại, em cúp máy trước, ba, mẹ...... Chị, sau này tâm sự tiếp."
"Ừ ừ, em ở bên kia cẩn thận một chút, chuyện tình xong xuôi rồi hãy mau trở về."
"Dạ." Sau một tiếng này, chợt nghe 'lụp cụp' một tiếng, sau đó là tiếng 'đô đô'. Mục Yên đã cúp điện thoại rồi.
Cuộc gọi này, làm cho bầu không khí uể oải vẫn quay chung quanh Mục gia nhất thời tiêu giảm rất nhiều, dường như ở Mục gia, chớp mắt đã thoái mái hơn không ít.
Ban đêm, ước chừng gần 12giờ, di động của Mục Thu chợt rung lên.
"A lô......" Mơ mơ màng màng vươn tay quơ quơ, nửa ngày mới bắt được, mắt cũng không có mở, dán lên lỗ tai mơ mơ màng màng đáp.
"Chị." Là giọng của Mục Yên, điều này làm cơn buồn ngủ của Mục Thu nhất thời tan biến hơn phân nửa.
"Tiểu Yên?"
"...... Chị, giờ chị đang làm gì?"
"Chị? Ở đây đang là 12 giờ đúng đó, em cảm thấy chị có thể làm cái gì?" Cô cười cười.
"A a, quên, chỗ này của tụi em đang là buổi chiều." Dừng một chút, lại gọi: "Chị."
"Ừ?"
"Xin lỗi, thực xin lỗi chị à."
"Nói gì vậy chứ." Mục Thu có chút không đỡ được khi người khác cứ như vậy. "Làm gì mà lại nói nhiều lần xin lỗi thế, chị cũng không có bị sao mà."
"Nhưng chị đã thay em gả cho Sơ tiên sinh......"
"Ai nha nha~~~ Thật ra ở bề ngoài cũng là em thôi, không có bao nhiêu biết đó là chị hết."
"Nhưng mà...... Nhưng mà......"
"...... Này này, chị nói này, không cần phải làm như chị đây thật bất hạnh bị thất thân có được không?" Có chút bất đắc dĩ nói.
"...... Đúng vậy."
"Ha ha, thực ra chị cũng không có lòng tốt gì đâu, trước kia không phải luôn chiếm tiện nghi của em sao? Luôn để em mời, hồi xưa còn mượn đồ chơi của em, mượn chơi một hồi liền thành của chị, kỳ thật lúc ấy là chị cố ý đó~~~" Chịu không nổi một người luôn luôn thẳng thắn nhiệt tình đột nhiên trở nên uể oải như vậy, trong đầu Mục Thu không ngừng nghĩ cách, nghĩ nói cái gì đó có thể làm cho Mục Yên cao hứng một chút.
"Ha ha, lúc ấy em đã thấy chị có động cơ không thuần khiết rồi."
"Hì hì...... Còn có mỗi lần ăn cơm, chị đều nói chị sẽ mời, nhưng là luôn đợi tới gần cuối mới bỏ tiền, bởi vì chị biết em sẽ hăng hái chi trả, mới cố ý như vậy đó."
"Chuyện đó à, em đã sớm biết." Giọng nói bên trong điện thoại đã thoải mái hơn nhiều.
"A? Em đã biết hết rồi sao? Vậy sao em không nói sớm? Em không giống như là người thông minh như vậy a."
"Cho dù có không thông minh cỡ nào, tốt xấu sống cùng nhau mười mấy năm rồi đúng không? Sao có thể không hiểu chị được? Em là cố ý không nói."
"Để làm chi nha, làm chị bây giờ cảm thấy có chút áy náy rồi."
"...... Bởi vì em thích giúp chị trả tiền...... Em thật rất vui."
"A a, vậy bây giờ em cũng đừng có nói cái gì xin lỗi với chị nữa, chị cũng sẵn sàng thay em kết hôn mà."
Hai người còn nói rất nhiều rất nhiều, nói chuyện trong mấy tháng này, nói qua tới những chuyện trước kia, rồi tới tình huống hiện tại của chàng trai tên Triết Vũ. Thời gian nói chuyện rất lâu, nói đến nỗi Mục Thu ôm điện thoại ngủ gục luôn.
"Chị......"
"...... Ừ~~~"
"Chị muốn ngủ sao?"
"...... Ừ...... Có...... chút buồn ngủ."
"Vậy ngủ đi."
"...... Ừ......" Ánh mắt nhắm lại, ý thức mơ hồ.
"Rất nhanh em sẽ quay lại...... Chị...... Em rất nhớ chị, chỗ này không có ai nói chuyện với em hết......"
"Ừ......"
"Chị......"
"...... Ừ~~~"
"Tiểu Thu...... Tiểu Thu, em rất nhớ chị......"
- ------
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Một vạn rưỡi a một vạn rưỡi. Liều mạng đưa văn, liều mạng cam đoan chất lượng.
Tóc rụng từng lọn từng lọn, quầng thâm một tầng thêm một tầng, vòng eo to thêm một vòng lại một vòng.
Tuyệt vọng tuyệt vọng, bởi vì ta mỗi ngày thức đêm cố sức đổi mới, mà làn da ngày càng biến kém, hoàn toàn tuyệt vọng! ~~o(>_<)o~~
Đừng thô bạo với ta, nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao, nhẫn tâm thô bạo sao?
- ------
Editor có lời muốn nói: Ha ha~ tác giả liều mạng viết văn, độc giả liều mạng đọc văn, tất cả đều rụng tóc, thâm mắt, eo to, da biến kém~~
Trở lại nội dung chương này, có thấy không có thấy không~~ JQ kìa~ Tiểu Yên a~ nghi lắm~
Ps: cầu like cầu nhắn lại~~
aB
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.