Chương 2
Bổn Điểu Tiên Phi
05/05/2021
Một chiếc BMW màu đen đến. không mấy làm người ta chú ý, dù sao ở đại học Anh, chiếc BMW như vậy cũng không được xem là cao cấp bao nhiêu.
“Tiểu Thu!” người trên xe vừa xuống liền nhào đến trên người Mục Thu, tóc dài uốn, mềm mại xỏa trên lưng, dày mà đen nhánh. Cô ấy cao gầy mảnh khảnh, lúc ôm Mục Thu rõ ràng có thể nhìn ra sự chênh lệch một cái đầu giữa hai người.
Mục Thu dừng một chút mới lấy tay kéo em gái mình xuống từ trên người mình, có chút sốt ruột, có chut nghi hoặc hỏi: “Tiểu Yên, em đây là diễn tuồng gì hả? sao trước giờ chị chưa từng nghe em nói em muốn kết hôn?”
Mục Yên giữ vai Mục Thu, nhìn cô thật sâu, rồi quay đầu lại nhìn chung quanh mới nói: “Nói thì dài! Lên xe trước đi, chút nữa lại nói.” Mở cửa xe, nhanh chóng nhét Mục Thu vào.
Xe chạy đến trước một khách sạn to lớn. Mục Yên kéo Mục Thu vội vàng lên tầng cao nhất của khách sạn.
“Mẹ có sao không?”
“Bây giờ còn tính là khỏe mạnh. Nhưng mà không chắc tiếp theo sẽ thế nào.” Mục Thu ngồi ở trên giường của khách sạn nhìn người trước mặt không khác mình, trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” ngàn năm hiếm gặp, Mục Thu thấy được nỗi buồn trên mặt Mục Yên.
“Rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên muốn kết hôn? Em còn chưa đến tuổi lấy chồng nữa mà?” thật sự không chịu nổi bầu không khí lúc này, nữ sinh vỗ trán, đau đầu hỏi.
“Này….Sơ tiên sinh nói, anh ta sẽ giải quyết.”
“Sơ tiên sinh?”
“Chính là Sơ Đỉnh Văn, chồng tương lai của em.”
“Hai người đang làm gì vậy?” thật sự càng nghe càng hồ đồ, Sơ tiên sinh này rốt cuộc là từ đâu chui ra? Còn thoáng cái nhảy cao trực tiếp thành chồng chưa cưới?
“….” Mục Yên cúi thấp mặt xuống: “Sơ tiên sinh…rất thích em.”
“Gì?” Mục Thu hoàn toàn nghe không hiểu.
“Tiểu Thu, em có một người bạn, bệnh rất nặng, bọn em cần tiền. rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Có liên quan gì đến chuyện em kết hơn với Sơ tiên sinh?”
“Tiểu Thu, chị không hiểu, chị không hiểu đâu. Bạn em….theo em từ lúc còn là học sinh, luôn giúp đỡ em, bây giờ cậu ấy bệnh, em không thể không giúp cậu ấy.” Mục Yên bụm mặt, che giấu ánh mắt ở sau tay.
“Sau đó thì sao?” Đột nhiên cô có loại cảm giác không lành.
“Sơ tiên sinh thích em, anh ta có rất nhiều tiền…..Sơ tiên sinh giúp em, em không có cách nào báo đáp.”
Mục Thu quả thật muốn hộc máu (me too), làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, kết quả, thế nhưng chính là một tiết mục lấy thân báo đáp cũ rích.
“Chúng ta trả tiền cho Sơ tiên sinh.”
“Không trả nổi, bán hết những gì có, chúng ta cũng không trả nổi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Yên này em thật sự muốn kết hôn với Sơ tiên sinh kia sao?” Mục Yên mở to mắt, quả thật không thể tin em gái luôn tự cho mình là siêu phàm này của mình lại đưa ra quyết định như vậy.
“Cái đó….cũng không có gì không tốt…..Sơ tiên sinh….giàu như vậy, sau này…..dù em không làm gì…cũng có thể….”
“Tiểu Yên?!”
“Tiểu Thu…..ba và mẹ bên kia….em hi vọng chị có thể giúp em nói trước, nhưng mà….đừng nói với mẹ, chuyện em vay tiền Sơ tiên sinh….em sợ….mẹ sẽ không chịu nổi…..bọn họ luôn thương chị hơn em….em….”
“Không được! không được!”
“Tiểu Thu.” Mục Yên ôm chặt lấy Mục Thu: “Tiểu Thu, chị giúp em….chị giúp em đi mà tiểu Thu….bây giờ em, chỉ có chị thôi.” Cô ông Mục Thu, giống như lúc nhỏ bọn cô ôm nhau.
Mục Thu ôm lại Mục Yên: “Tiểu Yên, rốt cuộc em nợ Sơ tiên sinh bao nhiêu tiền?”
“Hơn 500 vạn, có lẽ chưa hết…..điều dưỡng giai đoạn cuối, còn cần rất nhiều.”
“….Này….tại sao có thể như vậy? vì sao sẽ như vậy?”
“…..Tiểu Thu…”
Trong phòng tĩnh mịch, yên lặng chỉ còn thừa lại tuyệt vọng. Mục Thu ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, mở to mắt, trống rỗng không hồn, trong đầu cô ‘trăm chuyển ngàn hồi’, trong lúc nhất thời dường như nghĩ đến vô số cách, nhưng lập tức phát hiện, cách này thật ra không cái nào có thể dùng được, kết quả là, thật sự như Mục Yên nói, bọn cô không trả nổi, bản nhà cũng không trả nổi.
Cô đột nhiên thật hận! cô thật hận mà! Hận tất cả. Hận bác sĩ giỏi đã cứu sống người, hận kẻ giàu có ‘tài đại khí thô’(khoe khoang), hận người nói với cô ‘Tiền không là vạn năng’, hận mình bất lực. thậm chí hận Mục Yên đưa ra quyết định này.
Vì sao Mục Yên phải giúp người kia, lo nhiều như vậy làm gì? Sống chết của người kia rốt cuộc có liên quan gì đến em ấy? dựa vào cái gì mà em ấy phải làm thế? Vì sao mình lại không thể giúp Mục Yên?
Cô nắm chặt tay Mục Yên, hận không thể cáo ra vài lỗ thủng trên cánh tay mảnh khảnh này.
“Vì sao chị không thể giúp em….”
…..
….
Chuyện sau đó cũng không suôn sẽ, ba mẹ vẫn không cách nào chấp nhận Mục Yên gả cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. nhưng dù như vậy, hôn lễ của Mục Yên và Sơ tiên sinh vẫn phải diễn ra theo lẽ thường. trên đường, Mục Thu trộm nhìn Sơ tiên sinh kia, thật ngoài ý muốn, đối phương không phải là người đàn ông ‘tài đại khí thô’, ngược lại là một người đàn ông thật lịch sự. lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ ra khí chất tao nhã. Đối xử với Mục Yên cũng rất tốt. khiến Mục Thu không cách nào chán ghét anh ta.
Nhưng mà, Mục Thu ở trước mặt Mục Yên, nhìn thấy cũng chỉ là nụ cười lạnh nhạt xa lạ. cười như vậy, càng khiến Mục Thu cảm thấy khổ sở.
Đối với chuyện Mục Yên, Mục Thu không cách nào giúp đỡ, cũng không nói với ba mẹ mình, lý do Mục Yên đòi phải gả cho Sơ tiên sinh. Cô chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, tựa như nhiều lần từ nhỏ đến lớn.
Đối với chuyện Mục Yên, thật ra Mục Thu rất ít giúp đỡ, từ nhỏ Mục Thu chính là một người rất biết ‘liệu sức mà làm’, hơn nữa khá lạnh lùng, đối với người khác xin giúp đỡ, Mục Thu luôn luôn xác định tình huống bản thân thật có thể làm được mới chịu đồng ý, nếu cảm thấy bản thân không cách nào hoàn thành, Mục Thu đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. ngược lại là em gái ‘tâm cao khí ngạo’ này của mình, người ta xin giúp đở, luôn trở thành như chuyện của mình, liều mạng đi làm.
Nhưng chỉ có lúc này đây, Mục Thu hi vọng bản thân mình có thể giúp Mục Yên như vậy, cũng không nghĩ ra cách gì, bất lực, chỉ có thể giống như rất nhiều lần trước kia, đứng ở một bên, yên lặng nhìn.
Truyền thông vẫn đuổi theo họ mỗi ngày, thiếu chút đưa bọn họ lên đầu đề tạp chí, hận không thể bắt cóc cả hai người, làm độc nhất.
Mục Thu từng thấy người bạn khiến Mục Yên không tiếc mượn nhiều tiền cũng phải cứu kia, chỉ là một người đàn ông diện mạo rất bình thường, nằm im trong bệnh viện, lúc Mục Thu đi, anh ta đang ngủ, nên không thể nói gì. Cô không nghĩ ra, không nghĩ ra trên người người đàn ông này rốt cuộc có điểm gì tốt, khiến Mục Yên vì anh ta làm ra chuyện như vậy. nếu chuyện xảy ra trên người mình, đa số cô sẽ chọn coi thường, cũng tuyệt đối không vì người khác, buông tha hạnh phúc của mình.
Vì thế, cuối cùng đến một ngày trước hôn lễ, Mục Yên về nhà.
Bầu không khí ở nhà họ Mục không tốt làm, Mục ba không nói gì, Mục mẹ đương nhiên cũng buông tha cho Mục Yên, chỉ im lặng chuẩn bị trước khi kết hôn.
Hôn sự đã không thể tránh khỏi, hiện tại, có phản đối thế nào, cũng không có cách.
“Tiểu Thu, hôm nay ngủ với em, được không?” tối, Mục Yên ôm Mục Thu, cúi đầu yêu cầu.
“Ừ.” Từ nhỏ Mục Yên đã thích dán Mục Thu, lúc trước lúc Mục Yên lưa chọn nghề người mẫu này, cũng sống chết muốn lôi kéo Mục Thu đi cùng, chẳng qua lúc chọn lựa, Mục Thu không trúng tuyển. cho dù vậy, Mục Yên cũng chưa từng buông tha ý niệm để Mục Thu làm người mẫu.
Có lẽ bởi vì hôm nay là lần cuối cùng ngủ cùng nhau, nên Mục Yên vừa lên giường liền áp chặt Mục Thu, động một chút cũng cho Mục Thu động.
Mục Thu trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ. nếu….trời vĩnh viễn đừng sáng, thì tốt rồi….
Lúc đêm khuya, di động Mục Yên đột nhiên reo vang.
“Sao thế?” Mục Yên ngủ mơ mơ màng mang đưa tay mò mẫn điện thoại.
“Alo…ừm….gì?! không thấy?!” nữ sinh mới vừa rồi còn buồn ngủ đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên. Hét lớn với điện thoại: “Sao có thể không thấy nữa?! không thấy từ lúc nào?!”
“Tiểu Yên? Xảy ra chuyện gì sao?” Mục Thu mở đèn, thấy mặt Mục Yên trắng bệch, không nhịn được hỏi.
“Được được! các người tìm trong bệnh viện trước. tôi lập tức đến ngày.” Nữ sinh vội vàng cúp điện thoại, nói với Mục Thu: “Tiểu Thu, đột nhiên không thấy Triết Vũ nữa!!”
“Sao?! Sao lại thế? Một người sống làm sao có thể đột nhiên không thấy nữa?!” huống hồ, người đàn ông kia, có thể nhúc nhích sao? Lần trước lúc mình nhìn hắn, rõ ràng là bộ dạng nửa sống nửa chết.
“Em cũng không biết, bệnh viên đang tìm, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy người. bây giờ em phải nhanh chóng qua xem.” Vội vội vàng vàng mặc quần áo.
“Được rồi, em nhanh một chút. Đi từ cửa sau, cửa trước có rất nhiều ‘chó săn’(phóng viên).”
“Em biết rồi.”
“Phải rồi! tiểu Yên em mặc quần áo của chị đi.” Cuống quít đưa quần áo của mình cho Mục Yên. Đối phương cầm lấy quần áo bước đi. Lúc vọt đến cửa, lại quay đầu, xông tới ôm chặt lấy Mục Thu: “Chị…”
“Hả?”
“Em….em…..không có gì, chị ngủ đi. Em đi đây.” Lời muốn nói cuối cùng vẫn không nói được, nữ sinh vội vàng trốn từ cửa sau đi rồi.
Mục Thu sốt ruột ngồi trong phòng, chờ Mục Yên về, chờ đến rạng sáng, Mục Yên cũng không trở về.
Dưới lầu bắt đầu có động tĩnh, ba mẹ đều đã thức, rất nhanh, xe hoa của Sơ tiên sinh cũng phải đến đây đi? Nhưng mà….cô dâu lại chưa trở về.
“Tiểu Yên…” không phải em xảy ra chuyện gì rồi chứ? Vì sao điện thoại luôn không gọi được? Mục Thu bắt đầu lo lắng, cô thật không ngờ sẽ xuất hiện loại tình huống này, cô ngồi ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, nghĩ mọi khả năng, cũng mọi cách để có thể úng phó với khả năng này.
9:00 sáng. Mục Yên vẫn chưa về.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Yên đâu? Chẳng phải buổi tối hai con ngủ chung sao?” Mục mẹ sốt ruột đi tới đi lui trong phòng.
“Con cũng không biết, nhận một cú điện thoại liền bỏ đi, không có về, bây giờ gọi điện cũng không có ai nghe.”
“Người sống chết gòi gả là nó, bây giờ xe hoa của người cũng đã tới cửa, người không thấy cũng là nó! Nó đây là đang làm gì! Con bé này sao từ nhỏ không khiến người ta bớt lo vậy hả!” Mục mẹ ngồi trên giường, bộ dạng sắp khóc.
“Mẹ….”
“Bây giờ thế này, làm sao thu xếp đây!”
“Mẹ….gọi điện thoại cho Sơ tiên sinh đi. Nói rõ với anh ta…”
“Ôi! Thật sự là quỷ đòi nợ mà ~~~ nếu Sơ tiên sinh biết, chúng ta biết ăn nói làm sao!”“Nhưng dù mẹ không nói, đến giờ lành, Sơ tiên sinh vẫn sẽ biết.”
“Tiểu Thu!” người trên xe vừa xuống liền nhào đến trên người Mục Thu, tóc dài uốn, mềm mại xỏa trên lưng, dày mà đen nhánh. Cô ấy cao gầy mảnh khảnh, lúc ôm Mục Thu rõ ràng có thể nhìn ra sự chênh lệch một cái đầu giữa hai người.
Mục Thu dừng một chút mới lấy tay kéo em gái mình xuống từ trên người mình, có chút sốt ruột, có chut nghi hoặc hỏi: “Tiểu Yên, em đây là diễn tuồng gì hả? sao trước giờ chị chưa từng nghe em nói em muốn kết hôn?”
Mục Yên giữ vai Mục Thu, nhìn cô thật sâu, rồi quay đầu lại nhìn chung quanh mới nói: “Nói thì dài! Lên xe trước đi, chút nữa lại nói.” Mở cửa xe, nhanh chóng nhét Mục Thu vào.
Xe chạy đến trước một khách sạn to lớn. Mục Yên kéo Mục Thu vội vàng lên tầng cao nhất của khách sạn.
“Mẹ có sao không?”
“Bây giờ còn tính là khỏe mạnh. Nhưng mà không chắc tiếp theo sẽ thế nào.” Mục Thu ngồi ở trên giường của khách sạn nhìn người trước mặt không khác mình, trả lời.
“Vậy là tốt rồi.” ngàn năm hiếm gặp, Mục Thu thấy được nỗi buồn trên mặt Mục Yên.
“Rốt cuộc là em xảy ra chuyện gì? Sao đột nhiên muốn kết hôn? Em còn chưa đến tuổi lấy chồng nữa mà?” thật sự không chịu nổi bầu không khí lúc này, nữ sinh vỗ trán, đau đầu hỏi.
“Này….Sơ tiên sinh nói, anh ta sẽ giải quyết.”
“Sơ tiên sinh?”
“Chính là Sơ Đỉnh Văn, chồng tương lai của em.”
“Hai người đang làm gì vậy?” thật sự càng nghe càng hồ đồ, Sơ tiên sinh này rốt cuộc là từ đâu chui ra? Còn thoáng cái nhảy cao trực tiếp thành chồng chưa cưới?
“….” Mục Yên cúi thấp mặt xuống: “Sơ tiên sinh…rất thích em.”
“Gì?” Mục Thu hoàn toàn nghe không hiểu.
“Tiểu Thu, em có một người bạn, bệnh rất nặng, bọn em cần tiền. rất nhiều rất nhiều tiền.”
“Có liên quan gì đến chuyện em kết hơn với Sơ tiên sinh?”
“Tiểu Thu, chị không hiểu, chị không hiểu đâu. Bạn em….theo em từ lúc còn là học sinh, luôn giúp đỡ em, bây giờ cậu ấy bệnh, em không thể không giúp cậu ấy.” Mục Yên bụm mặt, che giấu ánh mắt ở sau tay.
“Sau đó thì sao?” Đột nhiên cô có loại cảm giác không lành.
“Sơ tiên sinh thích em, anh ta có rất nhiều tiền…..Sơ tiên sinh giúp em, em không có cách nào báo đáp.”
Mục Thu quả thật muốn hộc máu (me too), làm ra chuyện oanh oanh liệt liệt như vậy, kết quả, thế nhưng chính là một tiết mục lấy thân báo đáp cũ rích.
“Chúng ta trả tiền cho Sơ tiên sinh.”
“Không trả nổi, bán hết những gì có, chúng ta cũng không trả nổi.”
“Vậy làm sao bây giờ? Tiểu Yên này em thật sự muốn kết hôn với Sơ tiên sinh kia sao?” Mục Yên mở to mắt, quả thật không thể tin em gái luôn tự cho mình là siêu phàm này của mình lại đưa ra quyết định như vậy.
“Cái đó….cũng không có gì không tốt…..Sơ tiên sinh….giàu như vậy, sau này…..dù em không làm gì…cũng có thể….”
“Tiểu Yên?!”
“Tiểu Thu…..ba và mẹ bên kia….em hi vọng chị có thể giúp em nói trước, nhưng mà….đừng nói với mẹ, chuyện em vay tiền Sơ tiên sinh….em sợ….mẹ sẽ không chịu nổi…..bọn họ luôn thương chị hơn em….em….”
“Không được! không được!”
“Tiểu Thu.” Mục Yên ôm chặt lấy Mục Thu: “Tiểu Thu, chị giúp em….chị giúp em đi mà tiểu Thu….bây giờ em, chỉ có chị thôi.” Cô ông Mục Thu, giống như lúc nhỏ bọn cô ôm nhau.
Mục Thu ôm lại Mục Yên: “Tiểu Yên, rốt cuộc em nợ Sơ tiên sinh bao nhiêu tiền?”
“Hơn 500 vạn, có lẽ chưa hết…..điều dưỡng giai đoạn cuối, còn cần rất nhiều.”
“….Này….tại sao có thể như vậy? vì sao sẽ như vậy?”
“…..Tiểu Thu…”
Trong phòng tĩnh mịch, yên lặng chỉ còn thừa lại tuyệt vọng. Mục Thu ngồi ở chỗ đó vẫn không nhúc nhích, mở to mắt, trống rỗng không hồn, trong đầu cô ‘trăm chuyển ngàn hồi’, trong lúc nhất thời dường như nghĩ đến vô số cách, nhưng lập tức phát hiện, cách này thật ra không cái nào có thể dùng được, kết quả là, thật sự như Mục Yên nói, bọn cô không trả nổi, bản nhà cũng không trả nổi.
Cô đột nhiên thật hận! cô thật hận mà! Hận tất cả. Hận bác sĩ giỏi đã cứu sống người, hận kẻ giàu có ‘tài đại khí thô’(khoe khoang), hận người nói với cô ‘Tiền không là vạn năng’, hận mình bất lực. thậm chí hận Mục Yên đưa ra quyết định này.
Vì sao Mục Yên phải giúp người kia, lo nhiều như vậy làm gì? Sống chết của người kia rốt cuộc có liên quan gì đến em ấy? dựa vào cái gì mà em ấy phải làm thế? Vì sao mình lại không thể giúp Mục Yên?
Cô nắm chặt tay Mục Yên, hận không thể cáo ra vài lỗ thủng trên cánh tay mảnh khảnh này.
“Vì sao chị không thể giúp em….”
…..
….
Chuyện sau đó cũng không suôn sẽ, ba mẹ vẫn không cách nào chấp nhận Mục Yên gả cho một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. nhưng dù như vậy, hôn lễ của Mục Yên và Sơ tiên sinh vẫn phải diễn ra theo lẽ thường. trên đường, Mục Thu trộm nhìn Sơ tiên sinh kia, thật ngoài ý muốn, đối phương không phải là người đàn ông ‘tài đại khí thô’, ngược lại là một người đàn ông thật lịch sự. lúc giơ tay nhấc chân, đều lộ ra khí chất tao nhã. Đối xử với Mục Yên cũng rất tốt. khiến Mục Thu không cách nào chán ghét anh ta.
Nhưng mà, Mục Thu ở trước mặt Mục Yên, nhìn thấy cũng chỉ là nụ cười lạnh nhạt xa lạ. cười như vậy, càng khiến Mục Thu cảm thấy khổ sở.
Đối với chuyện Mục Yên, Mục Thu không cách nào giúp đỡ, cũng không nói với ba mẹ mình, lý do Mục Yên đòi phải gả cho Sơ tiên sinh. Cô chỉ ở một bên thờ ơ lạnh nhạt, tựa như nhiều lần từ nhỏ đến lớn.
Đối với chuyện Mục Yên, thật ra Mục Thu rất ít giúp đỡ, từ nhỏ Mục Thu chính là một người rất biết ‘liệu sức mà làm’, hơn nữa khá lạnh lùng, đối với người khác xin giúp đỡ, Mục Thu luôn luôn xác định tình huống bản thân thật có thể làm được mới chịu đồng ý, nếu cảm thấy bản thân không cách nào hoàn thành, Mục Thu đều lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. ngược lại là em gái ‘tâm cao khí ngạo’ này của mình, người ta xin giúp đở, luôn trở thành như chuyện của mình, liều mạng đi làm.
Nhưng chỉ có lúc này đây, Mục Thu hi vọng bản thân mình có thể giúp Mục Yên như vậy, cũng không nghĩ ra cách gì, bất lực, chỉ có thể giống như rất nhiều lần trước kia, đứng ở một bên, yên lặng nhìn.
Truyền thông vẫn đuổi theo họ mỗi ngày, thiếu chút đưa bọn họ lên đầu đề tạp chí, hận không thể bắt cóc cả hai người, làm độc nhất.
Mục Thu từng thấy người bạn khiến Mục Yên không tiếc mượn nhiều tiền cũng phải cứu kia, chỉ là một người đàn ông diện mạo rất bình thường, nằm im trong bệnh viện, lúc Mục Thu đi, anh ta đang ngủ, nên không thể nói gì. Cô không nghĩ ra, không nghĩ ra trên người người đàn ông này rốt cuộc có điểm gì tốt, khiến Mục Yên vì anh ta làm ra chuyện như vậy. nếu chuyện xảy ra trên người mình, đa số cô sẽ chọn coi thường, cũng tuyệt đối không vì người khác, buông tha hạnh phúc của mình.
Vì thế, cuối cùng đến một ngày trước hôn lễ, Mục Yên về nhà.
Bầu không khí ở nhà họ Mục không tốt làm, Mục ba không nói gì, Mục mẹ đương nhiên cũng buông tha cho Mục Yên, chỉ im lặng chuẩn bị trước khi kết hôn.
Hôn sự đã không thể tránh khỏi, hiện tại, có phản đối thế nào, cũng không có cách.
“Tiểu Thu, hôm nay ngủ với em, được không?” tối, Mục Yên ôm Mục Thu, cúi đầu yêu cầu.
“Ừ.” Từ nhỏ Mục Yên đã thích dán Mục Thu, lúc trước lúc Mục Yên lưa chọn nghề người mẫu này, cũng sống chết muốn lôi kéo Mục Thu đi cùng, chẳng qua lúc chọn lựa, Mục Thu không trúng tuyển. cho dù vậy, Mục Yên cũng chưa từng buông tha ý niệm để Mục Thu làm người mẫu.
Có lẽ bởi vì hôm nay là lần cuối cùng ngủ cùng nhau, nên Mục Yên vừa lên giường liền áp chặt Mục Thu, động một chút cũng cho Mục Thu động.
Mục Thu trợn tròn mắt nhìn ngoài cửa sổ. nếu….trời vĩnh viễn đừng sáng, thì tốt rồi….
Lúc đêm khuya, di động Mục Yên đột nhiên reo vang.
“Sao thế?” Mục Yên ngủ mơ mơ màng mang đưa tay mò mẫn điện thoại.
“Alo…ừm….gì?! không thấy?!” nữ sinh mới vừa rồi còn buồn ngủ đột nhiên từ trên giường nhảy dựng lên. Hét lớn với điện thoại: “Sao có thể không thấy nữa?! không thấy từ lúc nào?!”
“Tiểu Yên? Xảy ra chuyện gì sao?” Mục Thu mở đèn, thấy mặt Mục Yên trắng bệch, không nhịn được hỏi.
“Được được! các người tìm trong bệnh viện trước. tôi lập tức đến ngày.” Nữ sinh vội vàng cúp điện thoại, nói với Mục Thu: “Tiểu Thu, đột nhiên không thấy Triết Vũ nữa!!”
“Sao?! Sao lại thế? Một người sống làm sao có thể đột nhiên không thấy nữa?!” huống hồ, người đàn ông kia, có thể nhúc nhích sao? Lần trước lúc mình nhìn hắn, rõ ràng là bộ dạng nửa sống nửa chết.
“Em cũng không biết, bệnh viên đang tìm, nhưng mà tìm khắp nơi cũng không thấy người. bây giờ em phải nhanh chóng qua xem.” Vội vội vàng vàng mặc quần áo.
“Được rồi, em nhanh một chút. Đi từ cửa sau, cửa trước có rất nhiều ‘chó săn’(phóng viên).”
“Em biết rồi.”
“Phải rồi! tiểu Yên em mặc quần áo của chị đi.” Cuống quít đưa quần áo của mình cho Mục Yên. Đối phương cầm lấy quần áo bước đi. Lúc vọt đến cửa, lại quay đầu, xông tới ôm chặt lấy Mục Thu: “Chị…”
“Hả?”
“Em….em…..không có gì, chị ngủ đi. Em đi đây.” Lời muốn nói cuối cùng vẫn không nói được, nữ sinh vội vàng trốn từ cửa sau đi rồi.
Mục Thu sốt ruột ngồi trong phòng, chờ Mục Yên về, chờ đến rạng sáng, Mục Yên cũng không trở về.
Dưới lầu bắt đầu có động tĩnh, ba mẹ đều đã thức, rất nhanh, xe hoa của Sơ tiên sinh cũng phải đến đây đi? Nhưng mà….cô dâu lại chưa trở về.
“Tiểu Yên…” không phải em xảy ra chuyện gì rồi chứ? Vì sao điện thoại luôn không gọi được? Mục Thu bắt đầu lo lắng, cô thật không ngờ sẽ xuất hiện loại tình huống này, cô ngồi ở trên giường, vẫn không nhúc nhích, nghĩ mọi khả năng, cũng mọi cách để có thể úng phó với khả năng này.
9:00 sáng. Mục Yên vẫn chưa về.
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Tiểu Yên đâu? Chẳng phải buổi tối hai con ngủ chung sao?” Mục mẹ sốt ruột đi tới đi lui trong phòng.
“Con cũng không biết, nhận một cú điện thoại liền bỏ đi, không có về, bây giờ gọi điện cũng không có ai nghe.”
“Người sống chết gòi gả là nó, bây giờ xe hoa của người cũng đã tới cửa, người không thấy cũng là nó! Nó đây là đang làm gì! Con bé này sao từ nhỏ không khiến người ta bớt lo vậy hả!” Mục mẹ ngồi trên giường, bộ dạng sắp khóc.
“Mẹ….”
“Bây giờ thế này, làm sao thu xếp đây!”
“Mẹ….gọi điện thoại cho Sơ tiên sinh đi. Nói rõ với anh ta…”
“Ôi! Thật sự là quỷ đòi nợ mà ~~~ nếu Sơ tiên sinh biết, chúng ta biết ăn nói làm sao!”“Nhưng dù mẹ không nói, đến giờ lành, Sơ tiên sinh vẫn sẽ biết.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.