Chương 13:
Hải Đường Vô Miên
10/04/2022
Ánh mắt Ân Tú Thành từng chút một nhìn xuống ngũ quan tinh xảo bên dưới, đảo qua da thịt trắng tuyết trên mặt cô. Hắn đã trải qua huấn luyện chuyên môn đối với việc nhìn sắc mặt mà đọc tâm lý người khác. Gương mặt này cùng với gương mặt người vợ trong trí nhớ của hắn, chỉ là trắng hơn rất nhiều, làn da cũng mềm mượt hơn rất nhiều.
Rõ ràng trong ba năm qua cô vất vả mười phần, làm tất cả các loại việc nặng, nhưng dung mạo lại càng tăng lên. Giống như là ngọc bích trải qua thời gian, được thợ thủ công tỉ mỉm mài dũa, cẩn thận chà lau, rốt cuộc không thể che dấu được mà tản ra ánh sáng của bảo vật. Bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng xoa hai gò má Triệu Lệ Phương, cảm xúc da thịt dưới tay quả thực là mềm mại trơn lán.
Triệu Lệ Phương mở to hai mắt, con mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Tú Thành , môi hơi mở ra, phảng phất như là không hề nghĩ đến hắn sẽ có động tác như vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Phản ứng của cô làm Ân Tú Thành gợi lên khoé miệng : “Đồng chí Triệu Lệ Phương, lời nói hôm nay của em, tôi cũng đã nghe được.” Đại khái là sợ đánh thức ba đứa nhỏ dậy mà hắn hạ nhỏ giọng xuống, tiếng nói trầm thấp làm cho không khí càng thêm mập mờ. Dưới lông mi thật dài vụt sáng một chút, ánh mắt mê mang lộ ra vẻ không hiểu: “Cái gì?”
“Tôi nghe thấy lời em nói.” Ân Tú Thành lại cường điệu thêm : “Em nói trong lòng chỉ có tôi, trừ tôi ra không muốn gả cho người đàn ông nào khác nữa.” Hắn nói với tốc độ không nhanh không chậm, thanh âm còn mang theo tiếng cười, đem lời nói Triệu Lệ Phương cự tuyệt việc mẹ Ân kén rể lặp lại toàn bộ.
Ân Tú Thành hài lòng nhìn khuôn mặt giống như ngọc được điêu khắc ra nháy mắt đỏ bừng. Cả người Triệu Lệ Phương cảm giác như bị thiêu cháy, cô theo bản năng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía giường lớn, cắn răng trả lời: “Này, anh nói cái này làm gì?” Ý thức được hành động của mình có chút yếu thế sẽ bị hiềm nghi, cô lại thu hồi ánh mắt, cau mày nhìn người đàn ông, “Đồng chí Ân Tú Thành, anh có thể ngồi xuống nói chuyện hay không?
Tôi nhớ anh là quân nhân chứ không phải lưu manh.” Không phải nói ở thời đại này mọi người đều thực thuần phát hay sao, nói chuyện yêu đương cũng sẽ không quá mức thân cận? Nhân vật phản diện quả nhiên chính là nhân vật phản diện sao? Ngón tay Ân Tú Thành đã muốn theo hai gò má Triệu Lệ Phương trượt đến sau tai cô, từng chút một vuốt ve da thịt của cô, động tác ôn nhu khiến Triệu Lệ Phương hoảng hốt, sợ hắn thú tính đại phát, muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Bắt được ngón tay thon dài của người đàn ông, cảm nhận được sự tương phản giữa tay cô mềm mại cùng với sự cứng rắn hữu lực của hắn, kiên trì đem tay hắn trên mặt mình dời ra, đẩy sang một bên, dùng biểu tình không vui biểu đạt bất mãn đối với hành động của Ân Tú Thành. Ân Tú Thành nở nụ cười.
Sau đó hắn đứng thẳng thân thể, lui về phía sau hai bước, ngồi ở rìa giường nhỏ. Triệu Lệ Phương nhẹ nhàng thở ra, đem tay mình ở dưới chăn đã đặt bên người Ân Tiểu Phượng không lộ dấu vết thu về. Cô đã làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất,nếu Ân Tú Thành thật muốn làm gì, cô liền lay tỉnh Ân Tiểu Phượng ngay lập tức. Cô cũng không tin, Ân Tú Thành sẽ động thủ động cước ngay trước mặt con gái.
Lúc trước trong nhà chính, Ân Tú Thành đã giải thích với cả nhà. Hắn nói việc hắn hi sinh chỉ là hiểu lầm, bởi vì trong lúc chiến đấu hắn bị thương, lại thất lạc với đồng đội. Lúc ấy địch nhân ở xung quanh rất nhiều, hắn không thể không ẩn thân trong rừng. Kết quả bởi vì hôn mê mà bỏ lỡ cứu viện, sau khi quân đội rút về, con đường bị địch nhân cắt đứt, không thể không ở trong khu vực bị quân địch chiếm đóng cẩn thận từng li từng tí mà cầu sinh.
Quân đội liền cho rằng hắn bị địch oanh tạc mà hi sinh, mới đem tin tức hắn đã hi sinh truyền về. Ân Tú Thành sinh hoạt gần ba năm trong khu vực bị địch chiếm đóng, tìm được một số chiến hữu đã trải qua tình huống tương tự như hắn, xúi giục một ít địch nhân, cuối cùng tìm được cơ hội đột phá phòng tuyến của địch, thông báo về cho quân khu. “Trải qua chuyện lần này, tôi lo lắng về sau thật sự hi sinh, ở nhà già trẻ không có người chiếu cố cho nên đã xin chuyển nghề.”
Rõ ràng trong ba năm qua cô vất vả mười phần, làm tất cả các loại việc nặng, nhưng dung mạo lại càng tăng lên. Giống như là ngọc bích trải qua thời gian, được thợ thủ công tỉ mỉm mài dũa, cẩn thận chà lau, rốt cuộc không thể che dấu được mà tản ra ánh sáng của bảo vật. Bàn tay mang theo vết chai nhẹ nhàng xoa hai gò má Triệu Lệ Phương, cảm xúc da thịt dưới tay quả thực là mềm mại trơn lán.
Triệu Lệ Phương mở to hai mắt, con mắt đen nhánh thẳng tắp nhìn chằm chằm Ân Tú Thành , môi hơi mở ra, phảng phất như là không hề nghĩ đến hắn sẽ có động tác như vậy, vẻ mặt kinh ngạc.
Phản ứng của cô làm Ân Tú Thành gợi lên khoé miệng : “Đồng chí Triệu Lệ Phương, lời nói hôm nay của em, tôi cũng đã nghe được.” Đại khái là sợ đánh thức ba đứa nhỏ dậy mà hắn hạ nhỏ giọng xuống, tiếng nói trầm thấp làm cho không khí càng thêm mập mờ. Dưới lông mi thật dài vụt sáng một chút, ánh mắt mê mang lộ ra vẻ không hiểu: “Cái gì?”
“Tôi nghe thấy lời em nói.” Ân Tú Thành lại cường điệu thêm : “Em nói trong lòng chỉ có tôi, trừ tôi ra không muốn gả cho người đàn ông nào khác nữa.” Hắn nói với tốc độ không nhanh không chậm, thanh âm còn mang theo tiếng cười, đem lời nói Triệu Lệ Phương cự tuyệt việc mẹ Ân kén rể lặp lại toàn bộ.
Ân Tú Thành hài lòng nhìn khuôn mặt giống như ngọc được điêu khắc ra nháy mắt đỏ bừng. Cả người Triệu Lệ Phương cảm giác như bị thiêu cháy, cô theo bản năng di chuyển ánh mắt, nhìn về phía giường lớn, cắn răng trả lời: “Này, anh nói cái này làm gì?” Ý thức được hành động của mình có chút yếu thế sẽ bị hiềm nghi, cô lại thu hồi ánh mắt, cau mày nhìn người đàn ông, “Đồng chí Ân Tú Thành, anh có thể ngồi xuống nói chuyện hay không?
Tôi nhớ anh là quân nhân chứ không phải lưu manh.” Không phải nói ở thời đại này mọi người đều thực thuần phát hay sao, nói chuyện yêu đương cũng sẽ không quá mức thân cận? Nhân vật phản diện quả nhiên chính là nhân vật phản diện sao? Ngón tay Ân Tú Thành đã muốn theo hai gò má Triệu Lệ Phương trượt đến sau tai cô, từng chút một vuốt ve da thịt của cô, động tác ôn nhu khiến Triệu Lệ Phương hoảng hốt, sợ hắn thú tính đại phát, muốn cô thực hiện nghĩa vụ vợ chồng.
Bắt được ngón tay thon dài của người đàn ông, cảm nhận được sự tương phản giữa tay cô mềm mại cùng với sự cứng rắn hữu lực của hắn, kiên trì đem tay hắn trên mặt mình dời ra, đẩy sang một bên, dùng biểu tình không vui biểu đạt bất mãn đối với hành động của Ân Tú Thành. Ân Tú Thành nở nụ cười.
Sau đó hắn đứng thẳng thân thể, lui về phía sau hai bước, ngồi ở rìa giường nhỏ. Triệu Lệ Phương nhẹ nhàng thở ra, đem tay mình ở dưới chăn đã đặt bên người Ân Tiểu Phượng không lộ dấu vết thu về. Cô đã làm chuẩn bị cho tình huống xấu nhất,nếu Ân Tú Thành thật muốn làm gì, cô liền lay tỉnh Ân Tiểu Phượng ngay lập tức. Cô cũng không tin, Ân Tú Thành sẽ động thủ động cước ngay trước mặt con gái.
Lúc trước trong nhà chính, Ân Tú Thành đã giải thích với cả nhà. Hắn nói việc hắn hi sinh chỉ là hiểu lầm, bởi vì trong lúc chiến đấu hắn bị thương, lại thất lạc với đồng đội. Lúc ấy địch nhân ở xung quanh rất nhiều, hắn không thể không ẩn thân trong rừng. Kết quả bởi vì hôn mê mà bỏ lỡ cứu viện, sau khi quân đội rút về, con đường bị địch nhân cắt đứt, không thể không ở trong khu vực bị quân địch chiếm đóng cẩn thận từng li từng tí mà cầu sinh.
Quân đội liền cho rằng hắn bị địch oanh tạc mà hi sinh, mới đem tin tức hắn đã hi sinh truyền về. Ân Tú Thành sinh hoạt gần ba năm trong khu vực bị địch chiếm đóng, tìm được một số chiến hữu đã trải qua tình huống tương tự như hắn, xúi giục một ít địch nhân, cuối cùng tìm được cơ hội đột phá phòng tuyến của địch, thông báo về cho quân khu. “Trải qua chuyện lần này, tôi lo lắng về sau thật sự hi sinh, ở nhà già trẻ không có người chiếu cố cho nên đã xin chuyển nghề.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.