Chương 8:
Hải Đường Vô Miên
10/04/2022
Triệu Lệ Phương cúi đầu đối với Ân Đông Tuyết cổ vũ : “Đến, bà nội nói không sai, đây là cha ruột các con.” Ân Đông Tuyết mở to hai mắt, Triệu Lệ Phương đầu tiên là sờ sờ đầu của cô bé, sau đó chậm rãi hạ thấp người, một trái một phải ôm chặt đôi long phượng Ân Tiểu Phượng cùng Ân Tiểu Hổ, ôn nhu nói : “đi thôi, đi đến ôm cha các con, hắn nhiều năm không trở về như vậy, nhất định rất nhớ các con.”
Ân Tiểu Hổ là gan lớn nhất, lập tức bước đôi chân ngắn ngủn của mình, đăng đăng đăng nhằm về phía Ân Tú Thành chạy tới. Ân Tú Thành cũng ngồi chồm hổm xuống, mở ra hai tay đem Ân Tiểu Hổ đang nhào tới ôm vào lòng. Có Ân Tiểu Hổ dẫn đầu, Ân Đông Tuyết cũng có dũng khí, cô bé lôi kéo tay Ân Tiểu Phượng bước nhanh về hướng Ân Tú Thành.
Hai chị em cách Ân Tú Thành một bước xa lại dừng bước, nhưng là Ân Tú Thành lại hướng về phía trước khom lưng tới, đem các bé và Ân Tiểu Hổ cùng nhau ôm vào lòng. “Cha, con rất nhớ người!” Ân Tú Thành đứng dậy, nắm hai tay lại, đem ba đứa nhỏ đều bế dậy. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, vừa gặp mặt, Ân Tiểu Hổ cũng đã chủ động ôm lấy cổ hắn não thanh não khí biểu lộ. Nói xong, nó còn dựa theo thói quen bình thường đối với Triệu Lệ Phương, bá một cái hôn ở trên mặt Ân Tú Thành. Ân Đông Tuyết Khánh khách cười lên : “Chúng ta cũng có cha đây!” Ân Tiểu Phượng không nói lời nào nhưng mà miệng ại cười đến không thể khép lại, một đôi mắt phát sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm trên mặt Ân Tú Thành không di chuyển.
Ánh mắt Ân Tú Thành loé sáng chớp động, hắn cúi đầu, dùng lực đem ba đứa nhỏ ôm trước ngực mình, cảm giác được ba thân thể mềm mại tin cậy không muốn xa rời dựa vào người mình, môi nhếch mỉm cười trên khuôn mặt góc cạnh quá rõ ràng. Mẹ Ân ôm lấy cổ hắn não thanh não khí biểu lộ. Nói xong, nó còn dựa theo thói quen bình thường đối với Triệu Lệ Phương, bá một cái hôn ở trên mặt Ân Tú Thành.
Ân Đông Tuyết Khánh khách cười lên : “Chúng ta cũng có cha đây!” Ân Tiểu Phượng không nói lời nào nhưng mà miệng ại cười đến không thể khép lại, một đôi mắt phát sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm trên mặt Ân Tú Thành không di chuyển. Ánh mắt Ân Tú Thành loé sáng chớp động, hắn cúi đầu, dùng lực đem ba đứa nhỏ ôm trước ngực mình, cảm giác được ba thân thể mềm mại tin cậy không muốn xa rời dựa vào người mình, môi nhếch mỉm cười trên khuôn mặt góc cạnh quá rõ ràng. Mẹ Ân áp lực mấy năm nay đã muốn phát tiết không sai biệt lắm, lúc này đây chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên.
Nhìn bộ dáng con trai ôm ba đứa nhỏ, lại nhìn con dâu đứng bên trầm mặc không nói không nhịn được nhắc nhở : “Vài năm nay Lệ Phương thật sự là cực khổ.” Nếu không phải con dâu trong ba năm này kiên trì, cái nhà này hẳn đã sớm tan. Hiện tại tốt rồi, con trai sống lại, cái nhà này rốt cuộc viên mãn! Ân Tú Thành đứng trong bóng mờ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu kia. áp lực mấy năm nay đã muốn phát tiết không sai biệt lắm, lúc này đây chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên. Nhìn bộ dáng con trai ôm ba đứa nhỏ, lại nhìn con dâu đứng bên trầm mặc không nói không nhịn được nhắc nhở : “Vài năm nay Lệ Phương thật sự là cực khổ.” Nếu không phải con dâu trong ba năm này kiên trì, cái nhà này hẳn đã sớm tan. Hiện tại tốt rồi, con trai sống lại, cái nhà này rốt cuộc viên mãn! Ân Tú Thành đứng trong bóng mờ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu kia.
Ánh mắt Ân Tú Thành giống như hóa thành thực chất, làm Triệu Lệ Phương cách hắn vài mét cũng nhịn không được cơ thể căng thẳng. Cô biết Ân Tú Thành sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về, lại không biết rằng hắn sẽ lặng yên không tiếng động mà xuất hiện, làm cho cô có cảm giác không kịp phòng bị.
Ân Tiểu Hổ là gan lớn nhất, lập tức bước đôi chân ngắn ngủn của mình, đăng đăng đăng nhằm về phía Ân Tú Thành chạy tới. Ân Tú Thành cũng ngồi chồm hổm xuống, mở ra hai tay đem Ân Tiểu Hổ đang nhào tới ôm vào lòng. Có Ân Tiểu Hổ dẫn đầu, Ân Đông Tuyết cũng có dũng khí, cô bé lôi kéo tay Ân Tiểu Phượng bước nhanh về hướng Ân Tú Thành.
Hai chị em cách Ân Tú Thành một bước xa lại dừng bước, nhưng là Ân Tú Thành lại hướng về phía trước khom lưng tới, đem các bé và Ân Tiểu Hổ cùng nhau ôm vào lòng. “Cha, con rất nhớ người!” Ân Tú Thành đứng dậy, nắm hai tay lại, đem ba đứa nhỏ đều bế dậy. Có lẽ là do huyết mạch tương liên, vừa gặp mặt, Ân Tiểu Hổ cũng đã chủ động ôm lấy cổ hắn não thanh não khí biểu lộ. Nói xong, nó còn dựa theo thói quen bình thường đối với Triệu Lệ Phương, bá một cái hôn ở trên mặt Ân Tú Thành. Ân Đông Tuyết Khánh khách cười lên : “Chúng ta cũng có cha đây!” Ân Tiểu Phượng không nói lời nào nhưng mà miệng ại cười đến không thể khép lại, một đôi mắt phát sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm trên mặt Ân Tú Thành không di chuyển.
Ánh mắt Ân Tú Thành loé sáng chớp động, hắn cúi đầu, dùng lực đem ba đứa nhỏ ôm trước ngực mình, cảm giác được ba thân thể mềm mại tin cậy không muốn xa rời dựa vào người mình, môi nhếch mỉm cười trên khuôn mặt góc cạnh quá rõ ràng. Mẹ Ân ôm lấy cổ hắn não thanh não khí biểu lộ. Nói xong, nó còn dựa theo thói quen bình thường đối với Triệu Lệ Phương, bá một cái hôn ở trên mặt Ân Tú Thành.
Ân Đông Tuyết Khánh khách cười lên : “Chúng ta cũng có cha đây!” Ân Tiểu Phượng không nói lời nào nhưng mà miệng ại cười đến không thể khép lại, một đôi mắt phát sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm trên mặt Ân Tú Thành không di chuyển. Ánh mắt Ân Tú Thành loé sáng chớp động, hắn cúi đầu, dùng lực đem ba đứa nhỏ ôm trước ngực mình, cảm giác được ba thân thể mềm mại tin cậy không muốn xa rời dựa vào người mình, môi nhếch mỉm cười trên khuôn mặt góc cạnh quá rõ ràng. Mẹ Ân áp lực mấy năm nay đã muốn phát tiết không sai biệt lắm, lúc này đây chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên.
Nhìn bộ dáng con trai ôm ba đứa nhỏ, lại nhìn con dâu đứng bên trầm mặc không nói không nhịn được nhắc nhở : “Vài năm nay Lệ Phương thật sự là cực khổ.” Nếu không phải con dâu trong ba năm này kiên trì, cái nhà này hẳn đã sớm tan. Hiện tại tốt rồi, con trai sống lại, cái nhà này rốt cuộc viên mãn! Ân Tú Thành đứng trong bóng mờ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu kia. áp lực mấy năm nay đã muốn phát tiết không sai biệt lắm, lúc này đây chỉ còn lại cảm xúc mừng như điên. Nhìn bộ dáng con trai ôm ba đứa nhỏ, lại nhìn con dâu đứng bên trầm mặc không nói không nhịn được nhắc nhở : “Vài năm nay Lệ Phương thật sự là cực khổ.” Nếu không phải con dâu trong ba năm này kiên trì, cái nhà này hẳn đã sớm tan. Hiện tại tốt rồi, con trai sống lại, cái nhà này rốt cuộc viên mãn! Ân Tú Thành đứng trong bóng mờ, ngẩng đầu nhìn thân ảnh yểu điệu kia.
Ánh mắt Ân Tú Thành giống như hóa thành thực chất, làm Triệu Lệ Phương cách hắn vài mét cũng nhịn không được cơ thể căng thẳng. Cô biết Ân Tú Thành sớm hay muộn gì cũng sẽ trở về, lại không biết rằng hắn sẽ lặng yên không tiếng động mà xuất hiện, làm cho cô có cảm giác không kịp phòng bị.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.