Làm Người Qua Đường Ta Bị Công Hai Nhắm Trúng
Chương 10
W Tòng Tinh
14/07/2024
32.
Nếu câu này do người khác nói thì sẽ có vẻ muốn khinh bạc ta.
Nhưng tiên sinh thường khịt mũi khinh bỉ Kim công tử và Mẫn Chậm đoạn tụ, chắc y không thích nam tử đâu.
Ta đâu dám nghĩ y có ý đồ gì với ta.
Nhưng c ởi đồ ra ở đây cũng hơi kỳ, ta do dự một lát rồi lí nhí nói với tiên sinh: "Tiên sinh, tại ta không cẩn thận thôi, cũng chẳng nghiêm trọng lắm đâu."
Y dí ngón tay vào trán ta nói: "Đủ lông đủ cánh rồi không nghe lời ta nữa đúng không?"
Nói thì nói thế nhưng y cũng không bắt ta c ởi đồ nữa, chỉ thở dài nói: "Trở về lại tính sổ với tiểu tử ngốc nhà ngươi."
33.
Trong hang chỉ thắp một cây nến. Gió lạnh thổi qua, ánh nến lập lòe lay động.
Trái tim tiểu tử ngốc này cũng thật lớn.
Giang Quỳnh Trúc hạ thuốc mê Vân Hòa, hít sâu một hơi rồi chậm rãi tháo dây lưng thiếu niên.
Lâu lắm rồi y không tức giận như vậy (mặc dù y thường xuyên phụng phịu vì mấy chuyện cỏn con), thấy cải trắng mình nuôi trên núi bao năm bị ủi thành thế này thì phẫn nộ suýt nhồi máu cơ tim.
Vết tích mập mờ từ trên cổ trải dài xuống chỗ không thể diễn tả kia.
Sau khi y phục bị lột ra, hơi lạnh trong hang khiến thiếu niên mơ màng vặn eo như mèo, Giang Quỳnh Trúc nắm eo cải trắng, cẩn thận cởi xuống mảnh vải màu trắng cuối cùng.
Qu@n lót treo giữa đầu gối Vân Hòa, chỗ bí ẩn lập tức bại lộ trước mặt Giang Quỳnh Trúc.
...... Đáng chết a a a!
Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Kim Chu!!
Y lại hít sâu một hơi nhịn xuống tức giận, y biết tên chó kia ở lì trên núi không đi là vì nhắm đến cải trắng của mình, nào ngờ lại bị đối phương nẫng tay trên ở đây.
Nhìn công tử kia tuấn tú lịch sự ôn tồn lễ độ mà lại thô lỗ như vậy.
Ngay cả y còn không nỡ đụng cải trắng, thế mà bị chó Kim giày vò thành thế này.
Vân Hòa đang hôn mê không hề hay biết suy nghĩ trong lòng y, còn vô thức cựa quậy.
Giang Quỳnh Trúc quệt thuốc lên ngón tay rồi chậm rãi nhét vào nếp uốn.
Thiếu niên rụt mình lại, khó chịu rên một tiếng.
Giang Quỳnh Trúc vỗ lưng Vân Hòa nói: "A Hòa, đừng kẹp chặt như vậy, tiên sinh bôi thuốc cho ngươi."
Huyệt đạo nóng bỏng ướt át, khi ngón tay y ra vào còn dính theo chất lỏng óng ánh của thiếu niên.
"Sao lại làm người ta tức giận thế chứ?" Giang Quỳnh Trúc kìm nén tâm tư kiều diễm trong lòng, mở rộng hai chân thiếu niên rồi từ từ bôi thuốc mỡ lên những chỗ tím xanh hoặc đỏ ửng.
Vân Hòa mơ màng lẩm bẩm: "Lạnh quá, lạnh quá...... Tiên sinh......"
Giang Quỳnh Trúc hừ một tiếng: "Lạnh cũng phải bôi."
Ngữ khí nói chuyện của y không tốt lắm nhưng khi cúi đầu hôn lên môi thiếu niên thì lại rất dịu dàng.
Nếu Vân Hòa tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị tình ý trong mắt y dọa chạy mất.
"Lần này tiên sinh còn bôi thuốc cho ngươi đấy," Giang Quỳnh Trúc hung tợn gầm gừ, "Lần sau thì...... Không đúng, đừng hòng có lần sau!"
Nếu câu này do người khác nói thì sẽ có vẻ muốn khinh bạc ta.
Nhưng tiên sinh thường khịt mũi khinh bỉ Kim công tử và Mẫn Chậm đoạn tụ, chắc y không thích nam tử đâu.
Ta đâu dám nghĩ y có ý đồ gì với ta.
Nhưng c ởi đồ ra ở đây cũng hơi kỳ, ta do dự một lát rồi lí nhí nói với tiên sinh: "Tiên sinh, tại ta không cẩn thận thôi, cũng chẳng nghiêm trọng lắm đâu."
Y dí ngón tay vào trán ta nói: "Đủ lông đủ cánh rồi không nghe lời ta nữa đúng không?"
Nói thì nói thế nhưng y cũng không bắt ta c ởi đồ nữa, chỉ thở dài nói: "Trở về lại tính sổ với tiểu tử ngốc nhà ngươi."
33.
Trong hang chỉ thắp một cây nến. Gió lạnh thổi qua, ánh nến lập lòe lay động.
Trái tim tiểu tử ngốc này cũng thật lớn.
Giang Quỳnh Trúc hạ thuốc mê Vân Hòa, hít sâu một hơi rồi chậm rãi tháo dây lưng thiếu niên.
Lâu lắm rồi y không tức giận như vậy (mặc dù y thường xuyên phụng phịu vì mấy chuyện cỏn con), thấy cải trắng mình nuôi trên núi bao năm bị ủi thành thế này thì phẫn nộ suýt nhồi máu cơ tim.
Vết tích mập mờ từ trên cổ trải dài xuống chỗ không thể diễn tả kia.
Sau khi y phục bị lột ra, hơi lạnh trong hang khiến thiếu niên mơ màng vặn eo như mèo, Giang Quỳnh Trúc nắm eo cải trắng, cẩn thận cởi xuống mảnh vải màu trắng cuối cùng.
Qu@n lót treo giữa đầu gối Vân Hòa, chỗ bí ẩn lập tức bại lộ trước mặt Giang Quỳnh Trúc.
...... Đáng chết a a a!
Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của Kim Chu!!
Y lại hít sâu một hơi nhịn xuống tức giận, y biết tên chó kia ở lì trên núi không đi là vì nhắm đến cải trắng của mình, nào ngờ lại bị đối phương nẫng tay trên ở đây.
Nhìn công tử kia tuấn tú lịch sự ôn tồn lễ độ mà lại thô lỗ như vậy.
Ngay cả y còn không nỡ đụng cải trắng, thế mà bị chó Kim giày vò thành thế này.
Vân Hòa đang hôn mê không hề hay biết suy nghĩ trong lòng y, còn vô thức cựa quậy.
Giang Quỳnh Trúc quệt thuốc lên ngón tay rồi chậm rãi nhét vào nếp uốn.
Thiếu niên rụt mình lại, khó chịu rên một tiếng.
Giang Quỳnh Trúc vỗ lưng Vân Hòa nói: "A Hòa, đừng kẹp chặt như vậy, tiên sinh bôi thuốc cho ngươi."
Huyệt đạo nóng bỏng ướt át, khi ngón tay y ra vào còn dính theo chất lỏng óng ánh của thiếu niên.
"Sao lại làm người ta tức giận thế chứ?" Giang Quỳnh Trúc kìm nén tâm tư kiều diễm trong lòng, mở rộng hai chân thiếu niên rồi từ từ bôi thuốc mỡ lên những chỗ tím xanh hoặc đỏ ửng.
Vân Hòa mơ màng lẩm bẩm: "Lạnh quá, lạnh quá...... Tiên sinh......"
Giang Quỳnh Trúc hừ một tiếng: "Lạnh cũng phải bôi."
Ngữ khí nói chuyện của y không tốt lắm nhưng khi cúi đầu hôn lên môi thiếu niên thì lại rất dịu dàng.
Nếu Vân Hòa tỉnh dậy chắc chắn sẽ bị tình ý trong mắt y dọa chạy mất.
"Lần này tiên sinh còn bôi thuốc cho ngươi đấy," Giang Quỳnh Trúc hung tợn gầm gừ, "Lần sau thì...... Không đúng, đừng hòng có lần sau!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.