Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Quyển 2 - Chương 39: Phiên ngoại chi ta cùng Hoàng đế không thể nói chuyện (Tiểu Kiện thiên)

Alpha

23/07/2020

Cái phần này khó edit thấy ớn =”=

———————————

Đại gia, hảo, ta là Tiểu Kiện ( dùng tên giả), bản thiên phiên ngoại này là do ta sáng tác. Vì sao lại dùng tên này? Gần đây bên ngoài không phải đang lưu hành 《 ta cùng với xxx nhị tam sự 》 sao? Căn cứ vào nỗi khổ của ta nghẹn trong hai năm qua, thực sự rất khó chịu, vì thế cũng nên viết một phiên ngoại, tên không sai biệt lắm là được, nhưng ta dùng nhân cách phát thệ tuyệt đối không có đạo văn a. Còn có, ta tuyệt đối không phải nhờ hoàng đế đạo văn, điểm ấy tuy rằng đại gia biết, nhưng ta sợ có mấy phần tử ăn no rỗi việc tỷ như cái kia “Nói mò” và vân vân đánh nhịp chửi bậy ta, nói ta già mồm cãi láo, vì thế ta là muốn tại đây thanh minh một chút. Cái gì? Ngươi hỏi ta vì sao nhờ luôn luôn lãnh khốc mà vang danh, lúc này nhưng lại cải biến phong cách, chuyển sang thành kiểu lắm mồm? Ta van ngươi! Ta cũng là bất đắc dĩ. Đại gia cũng biết cẩu tử đội(pa pa cà ri) của Cư Nguyệt quốc mũi có bao nhiêu linh mẫn rồi? Ngay cả Bạch Phương mà sư tổ ta nuôi cũng chưa từng lợi hại như vậy! Ta tuy rằng cũng không nổi mấy, nhưng cũng là một danh nhân, nếu để cho bọn họ phát giác là ta viết phiên ngoại, còn không chuyện xấu bay đầy trời! Đến lúc đó cái gì tam giác luyến a, hoành đao đoạt ái a, mang thai sinh con a, mấy chuyện thái quá gì gì đó! Vậy một người phong lưu tiêu sái anh tuấn lỗi lạc ngọc thụ lâm phong nhân xưng nhất chi lê hoa áp hải đường đường đường Tuyệt Tình Cốc thiếu chủ Quỷ Y tộc thời gian tới sẽ là tộc trưởng tên hiệu “Tây Tà” Hoàng Kiện thế nào không làm … thất vọng những người ngưỡng mộ ta, thế nào đặt chân vào đại gia đình giang hồ này? Vì vậy văn phong nhất định phải sửa, tại đây cũng xin thứ lỗi những người đã mến mộ ta!

Đại gia ta xin nói ngắn gọn. diễn viên thiên này là ta cùng Hoàng đế Cư Nguyệt. Về phần là người nào, không cần ta nói, đại gia cũng biết sẽ không phải là Hoàng đế cha nuôi của sư tổ ta, hắn hiện tại đã thoái vị làm Thái thượng hoàng rồi, đuổi theo bám chặt mông một nhà ba người sư tổ ta, một chút cũng chưa từng có tôn nghiêm của Hoàng đế, sau này mong mọi người đừng nói là ta quen biết hắn, ta sẽ không ngẩng đầu làm người nổi. Hoàng đế cha nuôi của sư tổ thoái vị, tự nhiên phải có người thế thân cho vị trí này. Tuy rằng Cư Nguyệt vương triều trên dưới nhất tâm, mưa thuận gió hoà, quốc thái dân an, không nhặt của rơi trên đường, thế nhưng tục ngữ nói “Nước không thể một ngày không có vua!”, vì thế ngày hôm qua, cũng là ngày kết thúc ước định hai năm của ta cùng sư tổ, Thu Thủy đã leo lên ngôi vị Hoàng đế, nói cách khác nam diễn viên thứ hai trong bản thiên này là Lý Thu Thủy, cháu trai của sư tổ ta.

Ta hiện tại là ở Càn Thanh Cung mà viết thiên phiên ngoại này. A? Đã hai năm, ta thế nào lại ở Càn Thanh Cung tẩm cung của Hoàng đế, không trở về Tuyệt Tình Cốc? Ngươi nghĩ rằng ta cam tâm tình nguyện a, cũng không phải bị coi thường, lưu lại làm nô dịch, xảy ra việc gì sao? Chuyện gì? Ân, vấn đề này hơi riêng tư, để ta bảo lưu một chút. Nói ra ta sẽ không thể làm người. Được rồi, trở lại chủ đề, ta bắt đầu càu nhàu đây.

Nhất thất túc thành thiên cổ hận! Lời này một chút cũng không sai! Ta, hai năm trước chỉ vì pha trò tên của sư tổ lão nhân gia hắn, bị hắn chỉnh cho một trận. Kỳ thực ta cũng không phải cố ý cười hắn a. Ngươi nói ta bình thường cũng là đi theo phong cách băng sơn, tuy rằng không bằng một trong hai lão công của sư tổ là băng sơn cấp bậc cao, người ta là hàn băng ngàn năm, ta tối đa là băng trên đỉnh Thiên Sơn. Ai bảo cái tên của sư tổ quá động lòng người, ta mới len lén chê cười hắn một chút, đó là chuyện thường tình, ta chỉ cười có một chút. Nhưng sư tổ cư nhiên mang thù đến nửa năm, cứ như thế mà mang ta đi bán, lại còn dùng danh từ hoa mỹ là muốn rèn đúc năng lực cá nhân của ta, đó tuyệt đối là lòng dạ hẹp hòi thì có, tuy rằng hắn đã thủ hạ lưu tình rồi. Ai, người đó, nói ngươi ni, hư, nói thầm thôi! Bị sư tổ ta mà biết, còn không đem ta chỉnh đến chết, đến lúc đó phỏng chừng đời này ta khỏi nhìn thấy mặt trời ngày mai luôn, tuy rằng ta hiện tại cũng không khác gì cho lắm.

Lần đầu tiên thấy tiểu hồ ly Lý Thu Thủy kia, đã biết ngay hắn không phải là thứ tốt lành gì. Ân, không phải là ta thành kiến cá nhân, ta đã đem thân thể nghiệm chứng minh trực giác của ta là chính xác trăm phần trăm rồi. Nhìn hắn bề ngoài thì khôn khôn khéo khéo, văn văn tĩnh tĩnh, nhược chất nho nhã, là tôn tử của đại hồ ly! Đừng trách ta thô khẩu a, hắn thực sự là một kẻ ác ngầm a, cùng với sư tổ ta là cá mè một lứa, đương nhiên cấp bậc của hắn vẫn chưa cao bằng sư tổ. Trình độ ác liệt của hắn quả thực tội lỗi chồng chất. Ngươi biết không ta vì nể mặt mũi của sư tổ mà không thể trêu vào hắn, tận lực lẩn trốn hắn, hắn lại cứ chạy theo ta. Hoàng cung to như vậy, mặc kệ ta trốn ở đâu, hắn đều có thể tìm được. Nếu như hắn không phải làm Hoàng đế, thật ra có thể đi đến Bát Quái Lâu, bảo đảm hắn sẽ được nhận vào ngay!

Phải xả ra một chút! Xin lỗi a! Bình thường không có cơ hội nói nhiều như vậy, nên đã mở miệng thì muốn dừng cũng không được! Trở lại nguyên đề! Sư tổ để thư lại nói Tiểu hồ ly Thu Thủy kia thân thể bất hảo, ta thử bắt mạch, quả thật là có chút bệnh, bất quá cũng không phải là cái loại bệnh gì có thể hại chết người, cũng là do hắn bị sinh non nên thể chất hư nhược, hơn nữa hài nhi trong hoàng thất từ nhỏ thân phận cao quý, rất được nuông chiều, thiếu rèn đúc thân thể khiến cho càng thêm nặng. Vì vậy, ta mới chỉ cho hắn một bộ pháp dưỡng sinh, cuồn cuộn thủy thủy ắt không thể thiếu, sau đó mỗi ngày đều theo ta học tập cách ta điều tức thổ nạp tĩnh khí ngưng thần nội công tâm pháp cùng với công phu phòng thân cơ bản. Hai năm sau bệnh đã hoàn toàn biến mất, thân thể rất khỏe mạnh.

Hỏi ta nói những điều này làm gì? Không có gì oán giận bằng chuyện này. Mỗi ngày hắn đều phải học tập. Sáng sớm là thời cơ tốt nhất để luyện võ, vì thế mới bắt hắn sớm một chút rời giường, theo ta luyện tập không có gì không tốt. Nhưng không tốt chính là người khác gọi hắn rời giường hắn mặc kệ, chỉ muốn ta đến gọi mới chịu dậy. Nhưng mà cứ mỗi lần ta cúi xuống gọi, hắn luôn động tay động chân với ta, kéo ta lên giường nằm luôn. Đó là chuyện thứ nhất.

Rời giường rồi, rửa mặt hoàn tất, ăn xong đồ ăn sáng, hướng dẫn hắn đứng tấn. Chưa được một nén hương đã ngã trái ngã phải. Ta chán nản, chẳng buồn nhìn qua, dìu hắn, hắn cư nhiên y như tượng đổ lên người ta, còn làm nũng, cọ cọ tới lui! Điều thứ hai.

Buổi chiều, chuẩn bị tốt chén thuốc đưa đến cho hắn. Ngươi nói một tiểu hài tử, mỗi ngày phải xử lý nhiều chuyện quốc sự như vậy không phải đáng thương sao, vì thế còn mang thêm cho hắn ít cao điểm. Sau đó, không phải ta uy hắn không uống! Đại gia xin phân xử, ta lớn lên giống mẫu thân hắn lắm sao? Vì sao còn muốn ta phải làm như vậy? Hắn nói ta ghét bỏ hắn cho hắn dược quá đắng, ta rõ ràng đã cho cam thảo khử vị a! Cái thứ ba.



Buổi tối, ngủ tốt, đáng lẽ sẽ không nên đến gây phiền phức cho ta. Tiểu tử cư nhiên nói ta biết nhiều chuyện giang hồ, bắt ta kể cố sự bồi hắn ngủ, vậy còn ra cái gì không? Chuyện thứ tư.

Mấy năm nay mỗi ngày đều phải trình diễn kiểu sinh hoạt bi thảm này, nhưng đó chưa hết.

Hắn bình thường đối ta ôm một cái sờ sờ cọ cọ, ta là nam nhân, điểm ấy tuy không thích nhưng vì nể mặt sư tổ nên nhịn cũng được đi. Nhưng hắn cư nhiên ngay cả nụ hôn đầu tiên của ta cũng không buông tha! Đó là ta để dành cho thê tử tương lai, hắn thế nào lại có thể làm ra cái loại chuyện này với ta ni? Nói cái gì sinh nhật ta tới rồi, muốn tặng lễ vật cho ta, bảo ta nhắm mắt. Kết quả hắn tặng cho ta là cái gì? Là tin dữ, là tai nạn, là tình thiên phích lịch! Ta cũng không phải sư tổ, thích long dương chi hảo, dựa vào cái gì mà cứ như thế cướp đoạt nụ hôn thanh thuần của ta? Ta nhịn không nổi đẩy hắn ra, hắn cư nhiên làm một bộ dáng bị ta tổn thương nặng nề, nhìn ta với đôi mắt đẫm nước, dường như ta mới là kẻ tội ác tày trời, tội ác chồng chất. Hơn nữa, kỳ quái chính là, thấy hắn mắt nước mắt lưng tròng, lòng ta đột nhiên có một tia co rút đau đớn. Nhất định là ta bị hắn truyền nhiễm bệnh rồi, không sai, uống thuốc là tốt rồi! (iu rồi, ngốc lắm em ạ)

Lúc đó, ta khó chịu không thèm nói chuyện với hắn, mà hắn bởi vì bận rộn chuẩn bị đăng cơ, cũng không đến gây phiền cho ta. Tuy rằng ta rất mừng, nhưng trong lòng cũng có chút thất lạc không được tự nhiên, có thể là bởi vì không ai đến phiền ta nữa thì tự nhiên không quen đi! Ta mỗi ngày đọc sách thuốc, luyện luyện võ công, đếm ngày đợi ra cung.

Ngày hôm qua là ngày Tiểu hồ ly Thu Thủy kia đăng cơ làm Hoàng đế, cũng là ngày cuối cùng ta ở lại trong cung, ta mới đi tìm hắn định cùng hắn gặp mặt một lần, chúc mừng một chút, nói lời chia tay. Sau đó tới buổi tối, quốc yến đã kết thúc, ta ở lại nơi ở mới của hắn là Càn Thanh Cung chờ hắn trở về. Hỏi ta vì sao lại không đến quốc yến? Đại thần nhiều như vậy, ta cũng không phải quan, đến xem náo nhiệt làm gì? Chờ chờ, ta ngủ quên. Sau đến lúc hắn say khướt được người dìu về thì đem ta đánh thức.

Ta mở mắt ra thấy hắn mặc long bào thật sự rất anh tuấn, đương nhiên so với ta còn kém một chút. Hai năm nay hắn uống thuốc bổ không ít, võ công cũng có tiến bộ, kết quả là vóc dáng đột nhiên cao như điên, còn cao hơn ta nửa cái đầu, làm cho ta thật phiền muộn. Nhìn bộ dáng hắn bước đi bất ổn, ta như gà mẹ đi tới nâng lấy hắn. Thật vất vả đỡ hắn lên trên giường, con ma men này cư nhiên trong tay còn cầm bình rượu muốn uống rượu, nói cái gì mà hắn đã là Hoàng đế, vui vẻ ca hát, còn chúc mừng ta rốt cục có thể thoát ly khổ ải rồi. Tuy rằng hắn cợt nhả, nhưng nếu ngươi nhìn thấy cũng khó chịu, đột nhiên ta xung động, đoạt bình rượu trong tay hắn uống sạch.

Trên đời này có thuốc hối hận không? Tuy rằng gia gia ta là Quỷ Y, sư tổ ta là Quỷ Kiến Sầu, thế nhưng theo ta được biết, bọn họ không chế ra được thuốc này đi! Ta mẹ nó sao lại ngu như vậy, hắn là một con lang đột da dê, là phẫn trư ăn lão hổ! Ta uống rượu một hồi, đã xụi lơ, mà Lý Thu Thủy vương bát đản con dê con kia cư nhiên tinh thần quắc thước, cười hì hì nhìn ta, nói cái gì biết ta sẽ luyến tiếc hắn, vì thế trước đó trong rượu đã thả vào Mị Hoặc vô sắc vô vị (xem lại chương 20 quyển 2). Biết Mị Hoặc là gì không? Bất kỳ ai biết thưởng thức cũng đều biết, đó là loại dược duy nhất một trong tam đại xuân dược mà sư tổ ta chưa nếm thử qua! Tiếp đó, hắn thừa dịp ta bị xuân dược dày vò,  bức ta ký hạ một bức hôn thư, sau đó…

Không có sau đó nữa! Sau đó ta ngay sáng sớm ngày hôm nay đã hữu khí vô lực nằm ở trên long sàng viết phiên ngoại, để đại gia giúp ta cùng nhau lên án công khai tên cầm thú kia! (mới 14 tuổi thâu nga)

Ta, Hoàng Kiện tại đây phát thệ, chờ ta có thể xuống giường được, nhất định phải chạy ra khỏi Hoàng cung đại viện này, thời gian tới ta không cần cùng sắc hồ ly buộc cùng một chỗ!

———————————

——Toàn văn hoàn——

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Lam Nhan “Bất” Bạc Mệnh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook