Quyển 1 - Chương 18: Quyển 1 - Chương 16
Alpha
23/07/2020
Chạy ra hoàng thành, thay đổi trang phục thái giám ra, hướng người qua đường tìm hiểu xong, ta thẳng đến ngân hàng tư nhân lớn nhất triều đại —— ngân hàng tư nhân Vạn Thông, đem toái kim đổi thành ngân phiếu, hơn nữa giá trị không đồng nhất. Như vậy cho dù Nhược Nhược có đi điều tra, cũng tiêu hao rất nhiều thời gian, chờ hắn tra ra được, ta cũng đã đi xa rồi. Ta quả nhiên là thiên tài a! Ha ha!
Đổi năm trăm lượng bạc, bỏ vào túi Càn Khôn yêu dấu, trước tiên ta chạy đến Hoa Mãn Lâu ——tửu lâu đẳng cấp tối thượng ở kinh thành kiếm đồ ăn. Chạy lâu như vậy mà không có gì cho vào bụng, dù có là tiên cũng phải bỏ mạng. Quả nhiên là ngon tuyệt, xác thực danh bất hư truyền, đáng đồng tiền a, đằng nào cũng không phải là tiền của ta.
Sau khi ta đóng gói điểm tâm nổi danh của tửu lâu, trên đường quét sạch đồ ăn vặt, mua một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, thì ta mua một con ngưu vào một cỗ xe đẩy tay rồi ra đi.
Ngươi hỏi ta vì sao lại mua ngưu xa mà không mua mã xa? Đương nhiên là bởi vì ta đi du ngoạn, tất nhiên là phải chậm rãi a! Con ngựa phi một phát thật xa, ta làm sao mà ngắm phong cảnh ven đường được? Dùng ngưu nhi thiết thực hơn, đi chầm chậm. Được rồi, ta cấp cho ngưu ngưu một cái tên, ngưu thì ngày đi trăm dặm, vậy dùng họ kép “Bách lý”, tên là “Mã “, không sai đi? Vì sao gọi là Mã? Ta nguyện ý! Nhân gia Triệu Cao còn có thể chỉ hươu bảo ngựa, ta vì sao không được gọi ngưu là “Mã” chứ? Cũng đâu có phạm pháp, hay gọi là “Long” cũng đâu có ai tống ta vào nhà lao. Về phần tại sao lại không dùng thùng xe hoa lệ mà lại dùng xe đẩy tay, đương nhiên là bởi vì ta muốn ngắm phong cảnh, thấy thế nào a? Ngươi nói trời mưa à? Ta có trướng bồng, phủ lên xe đẩy tay, cho “Mã” phủ thêm áo mưa là được rồi đúng không? Ngại cướp? Ta van ngươi! Ta chỉ có một tấm đệm mềm, nếu không ngại phiền phức, ta ngay cả tịch mộng tư đều mang cho luôn. Ở trên mặt xe chỉ phủ một lớp rơm rạ, hơn nữa áo khoác của ta rất mộc mạc, làm gì có ai đánh cướp chứ!
Cứ như vậy, ta cùng Bách Lý Mã một đường nam hạ, du sơn ngoạn thủy, bất diệc nhạc hồ.
Hôm nay, ta vẫn như cũ nằm ở trên xe “Mã” kéo rất thoải mái, ăn bánh màn thầu nho nhỏ, nghe ipod, chân bắt chéo, nhìn một đám mấy trắng như kẹo đường trên bầu trời, hảo muốn ăn nga! Đột nhiên, Mã dừng lại, quay lại dùng tiếng “Ựm bò” gọi ta. Ngươi đừng xem thường nha, Mã nhà ta trông thế nhưng rất có linh tính đó. Phỏng chừng là có vật gì đáng nói đây. Không có biện pháp, nó mặc dù thông minh, nhưng gặp chuyện vẫn phải để ta tự mình giải quyết.
Ta đứng dậy xuống xe, chỉ thấy một người nằm bên đường, một người nam nhân. Ta tiến lên dùng đầu ngón chân chọc chọc, không có phản ứng, đành phải ngồi xổm xuống mà quan sát. Vừa nhìn, a, quanh mắt có một vành đen thật lớn, môi thâm tím, mặt xám như tro, sợ là trúng độc rồi. Mang bao tay cao su dùng trong phẫu thuật vào ( ta sợ trúng độc), ta kéo y phục của y ra, quả nhiên, ngực trúng một đao, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, còn chảy máu đen. Ngoài ra, trên người còn có mấy chỗ đao thương to nhỏ, nhưng vết thương trí mạng chính là đao ở giữa ngực. Lấy tay chọt chọt mặt của hắn: “Uy, ngươi chết chưa? Phiền ngươi báo cho ta một tiếng.” Không có phản ứng. Tốt lắm, ta đứng dậy, đang chuẩn bị kéo Mã ly khai thì phát hiện chân bị nắm lấy.
Mẹ ôi, hỏi ngươi ngươi không trả lời, ta mới đi, ngươi lại giữ ta, định không để yên cho ta à? Ta tức giận quay đầu lại, chuẩn bị chửi y hai câu, lại bị một đôi mắt vàng bạc đầy hấp dẫn chặn lại. Hảo phiêu phiêu( huyền ảo)! Ta vẫn cho rằng chỉ trong tiểu thuyết hoặc tranh châm biếm mới có thôi! Hướng về phía ánh mắt tuyệt đẹp ấy, ta quyết dịnh cứu người này. (Ru: ta hêm tưởng tượng được cặp mắt nào như dzậy, một con vàng một con bạc à?)
Không đợi ta nói cho y tin tức tốt này, mắt y lại nhắm lại, tựa hồ đã ngất xỉu. Nam tử hán đại trượng phu, thế nào có thể nói xỉu là xỉu, tốt xấu gì cũng phải cho ta ngắm đôi mắt của ngươi, để ta mới có hứng muốn động thủ cứu người làm phúc chứ! (Alpha: nhi a, ngươi cũng ngất xỉu, sao còn có mặt mũi nói người khác? Cục cưng: Biến đi, ảnh hưởng đến tâm tình của ta, cứu không được người thì nhà ngươi tính sao hả?)
Tha người đó lên xe, ta cũng ngồi lên, thúc Mã đến rừng cây cách đó không xa, xem ra ngày hôm nay phải qua đêm ở đây. Tìm ra chỗ tương đối bí ẩn, thả người xuống, ta đi lấy nước, kiếm ít củi, rồi mới bắt đầu công việc. Lúc ta ra khỏi hoàng cung có cướp được một ít đại hoàn đan để bảo hiểm, cho y dùng hai khỏa, sau đó xuất một cây nhân sâm tước ra một mảnh cho y ngậm, rồi cởi áo y ra bắt đầu xử lý vết thương trên người.
Trước tiên ta xuất ra ngân châm dùng để châm cứu, chấm một ít thuốc tê, đâm vào mấy đại huyệt trên ngực. Sau một lát, rút ra chủy thủ mà lão đầu trao đổi lúc trước, nói một câu “Ngươi cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác” với y rồi động thủ. Cạo hết thịt thối trên vết thương, đổ thuốc bột vào, dùng châm phùng thượng, sau cùng dùng băng gạc băng bó lại cho y. Về phần mấy vết thương khác, tẩy trừ một chút, bôi ít cao là được.
Làm xong xuôi thì trời đã bắt đầu tối. Tìm một bộ y phục sạch sẽ mặc vào cho y xong, ta xuất ra hộp quẹt zippo đốt mớ củi, sau đó cầm một cái nồi bắc lên, đổ vào một bao nước cốt đóng gói trong chân không. Đáng lẽ là chỉ ăn đơn sơ, nếu không phải vì y, ta phỏng chừng ăn đại thứ gì đó cho đến trấn trên là được. Ta đời này còn chưa có hầu hạ qua người nào, cư nhiên để y đoạt đi lần đầu tiên của ta. Tính ra thì y thiếu ta khá nhiều. Quyết định rồi, chờ y tỉnh, phải bắt y làm trâu làm ngựa, làm gã sai vặt cho ta.
Ăn xong cơm tối, ta buồn chán quan sát người kia. Mày kiếm nhíu lại, môi thì mím chặt, nhìn ra được y là một người tương đối nghiêm túc lạnh lùng. Tướng mạo thì anh tuấn cực kỳ, vóc người cũng thon dài cao ngất, cho dù đang ngất xỉu, cũng làm cho người khác cảm nhận thấy khí tức nguy hiểm. Dù sao cũng phải nói, ngoại hình của y hoàn toàn bất đồng với kiểu dễ nhìn như Nhược Nhược. Bản thân bị trọng thương, phỏng chừng là đắc tội với ai đó đi? Cũng không biết có thể có người đuổi theo hay không. Khuôn mặt của y có thể cải biến đơn giản, về phần cặp ngươi đặc thù kia cũng phải động thủ động cước mới được. Đằng nào thì cứu người cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên luôn. Không phải, bị cừu gia của y tìm tới, mà ta lại vừa vặn là người cứu y, khẳng định sẽ bị hại chẳng khác nào cá trong chậu.
Tâm động không bằng hành động. Ta từ túi Càn Khôn tìm ra công cụ, nhìn mặt y, dịch dung thành dạng gì ni? Một ý niệm tà ác xuất hiện trong đầu ta. Hắc hắc, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, còn không để ta xâm lược?
Đổi năm trăm lượng bạc, bỏ vào túi Càn Khôn yêu dấu, trước tiên ta chạy đến Hoa Mãn Lâu ——tửu lâu đẳng cấp tối thượng ở kinh thành kiếm đồ ăn. Chạy lâu như vậy mà không có gì cho vào bụng, dù có là tiên cũng phải bỏ mạng. Quả nhiên là ngon tuyệt, xác thực danh bất hư truyền, đáng đồng tiền a, đằng nào cũng không phải là tiền của ta.
Sau khi ta đóng gói điểm tâm nổi danh của tửu lâu, trên đường quét sạch đồ ăn vặt, mua một ít nhu yếu phẩm sinh hoạt, thì ta mua một con ngưu vào một cỗ xe đẩy tay rồi ra đi.
Ngươi hỏi ta vì sao lại mua ngưu xa mà không mua mã xa? Đương nhiên là bởi vì ta đi du ngoạn, tất nhiên là phải chậm rãi a! Con ngựa phi một phát thật xa, ta làm sao mà ngắm phong cảnh ven đường được? Dùng ngưu nhi thiết thực hơn, đi chầm chậm. Được rồi, ta cấp cho ngưu ngưu một cái tên, ngưu thì ngày đi trăm dặm, vậy dùng họ kép “Bách lý”, tên là “Mã “, không sai đi? Vì sao gọi là Mã? Ta nguyện ý! Nhân gia Triệu Cao còn có thể chỉ hươu bảo ngựa, ta vì sao không được gọi ngưu là “Mã” chứ? Cũng đâu có phạm pháp, hay gọi là “Long” cũng đâu có ai tống ta vào nhà lao. Về phần tại sao lại không dùng thùng xe hoa lệ mà lại dùng xe đẩy tay, đương nhiên là bởi vì ta muốn ngắm phong cảnh, thấy thế nào a? Ngươi nói trời mưa à? Ta có trướng bồng, phủ lên xe đẩy tay, cho “Mã” phủ thêm áo mưa là được rồi đúng không? Ngại cướp? Ta van ngươi! Ta chỉ có một tấm đệm mềm, nếu không ngại phiền phức, ta ngay cả tịch mộng tư đều mang cho luôn. Ở trên mặt xe chỉ phủ một lớp rơm rạ, hơn nữa áo khoác của ta rất mộc mạc, làm gì có ai đánh cướp chứ!
Cứ như vậy, ta cùng Bách Lý Mã một đường nam hạ, du sơn ngoạn thủy, bất diệc nhạc hồ.
Hôm nay, ta vẫn như cũ nằm ở trên xe “Mã” kéo rất thoải mái, ăn bánh màn thầu nho nhỏ, nghe ipod, chân bắt chéo, nhìn một đám mấy trắng như kẹo đường trên bầu trời, hảo muốn ăn nga! Đột nhiên, Mã dừng lại, quay lại dùng tiếng “Ựm bò” gọi ta. Ngươi đừng xem thường nha, Mã nhà ta trông thế nhưng rất có linh tính đó. Phỏng chừng là có vật gì đáng nói đây. Không có biện pháp, nó mặc dù thông minh, nhưng gặp chuyện vẫn phải để ta tự mình giải quyết.
Ta đứng dậy xuống xe, chỉ thấy một người nằm bên đường, một người nam nhân. Ta tiến lên dùng đầu ngón chân chọc chọc, không có phản ứng, đành phải ngồi xổm xuống mà quan sát. Vừa nhìn, a, quanh mắt có một vành đen thật lớn, môi thâm tím, mặt xám như tro, sợ là trúng độc rồi. Mang bao tay cao su dùng trong phẫu thuật vào ( ta sợ trúng độc), ta kéo y phục của y ra, quả nhiên, ngực trúng một đao, sâu đến mức có thể thấy được xương cốt, còn chảy máu đen. Ngoài ra, trên người còn có mấy chỗ đao thương to nhỏ, nhưng vết thương trí mạng chính là đao ở giữa ngực. Lấy tay chọt chọt mặt của hắn: “Uy, ngươi chết chưa? Phiền ngươi báo cho ta một tiếng.” Không có phản ứng. Tốt lắm, ta đứng dậy, đang chuẩn bị kéo Mã ly khai thì phát hiện chân bị nắm lấy.
Mẹ ôi, hỏi ngươi ngươi không trả lời, ta mới đi, ngươi lại giữ ta, định không để yên cho ta à? Ta tức giận quay đầu lại, chuẩn bị chửi y hai câu, lại bị một đôi mắt vàng bạc đầy hấp dẫn chặn lại. Hảo phiêu phiêu( huyền ảo)! Ta vẫn cho rằng chỉ trong tiểu thuyết hoặc tranh châm biếm mới có thôi! Hướng về phía ánh mắt tuyệt đẹp ấy, ta quyết dịnh cứu người này. (Ru: ta hêm tưởng tượng được cặp mắt nào như dzậy, một con vàng một con bạc à?)
Không đợi ta nói cho y tin tức tốt này, mắt y lại nhắm lại, tựa hồ đã ngất xỉu. Nam tử hán đại trượng phu, thế nào có thể nói xỉu là xỉu, tốt xấu gì cũng phải cho ta ngắm đôi mắt của ngươi, để ta mới có hứng muốn động thủ cứu người làm phúc chứ! (Alpha: nhi a, ngươi cũng ngất xỉu, sao còn có mặt mũi nói người khác? Cục cưng: Biến đi, ảnh hưởng đến tâm tình của ta, cứu không được người thì nhà ngươi tính sao hả?)
Tha người đó lên xe, ta cũng ngồi lên, thúc Mã đến rừng cây cách đó không xa, xem ra ngày hôm nay phải qua đêm ở đây. Tìm ra chỗ tương đối bí ẩn, thả người xuống, ta đi lấy nước, kiếm ít củi, rồi mới bắt đầu công việc. Lúc ta ra khỏi hoàng cung có cướp được một ít đại hoàn đan để bảo hiểm, cho y dùng hai khỏa, sau đó xuất một cây nhân sâm tước ra một mảnh cho y ngậm, rồi cởi áo y ra bắt đầu xử lý vết thương trên người.
Trước tiên ta xuất ra ngân châm dùng để châm cứu, chấm một ít thuốc tê, đâm vào mấy đại huyệt trên ngực. Sau một lát, rút ra chủy thủ mà lão đầu trao đổi lúc trước, nói một câu “Ngươi cũng đừng trách ta thủ đoạn độc ác” với y rồi động thủ. Cạo hết thịt thối trên vết thương, đổ thuốc bột vào, dùng châm phùng thượng, sau cùng dùng băng gạc băng bó lại cho y. Về phần mấy vết thương khác, tẩy trừ một chút, bôi ít cao là được.
Làm xong xuôi thì trời đã bắt đầu tối. Tìm một bộ y phục sạch sẽ mặc vào cho y xong, ta xuất ra hộp quẹt zippo đốt mớ củi, sau đó cầm một cái nồi bắc lên, đổ vào một bao nước cốt đóng gói trong chân không. Đáng lẽ là chỉ ăn đơn sơ, nếu không phải vì y, ta phỏng chừng ăn đại thứ gì đó cho đến trấn trên là được. Ta đời này còn chưa có hầu hạ qua người nào, cư nhiên để y đoạt đi lần đầu tiên của ta. Tính ra thì y thiếu ta khá nhiều. Quyết định rồi, chờ y tỉnh, phải bắt y làm trâu làm ngựa, làm gã sai vặt cho ta.
Ăn xong cơm tối, ta buồn chán quan sát người kia. Mày kiếm nhíu lại, môi thì mím chặt, nhìn ra được y là một người tương đối nghiêm túc lạnh lùng. Tướng mạo thì anh tuấn cực kỳ, vóc người cũng thon dài cao ngất, cho dù đang ngất xỉu, cũng làm cho người khác cảm nhận thấy khí tức nguy hiểm. Dù sao cũng phải nói, ngoại hình của y hoàn toàn bất đồng với kiểu dễ nhìn như Nhược Nhược. Bản thân bị trọng thương, phỏng chừng là đắc tội với ai đó đi? Cũng không biết có thể có người đuổi theo hay không. Khuôn mặt của y có thể cải biến đơn giản, về phần cặp ngươi đặc thù kia cũng phải động thủ động cước mới được. Đằng nào thì cứu người cứu cho trót, đưa Phật đưa đến Tây Thiên luôn. Không phải, bị cừu gia của y tìm tới, mà ta lại vừa vặn là người cứu y, khẳng định sẽ bị hại chẳng khác nào cá trong chậu.
Tâm động không bằng hành động. Ta từ túi Càn Khôn tìm ra công cụ, nhìn mặt y, dịch dung thành dạng gì ni? Một ý niệm tà ác xuất hiện trong đầu ta. Hắc hắc, ta là dao thớt, ngươi là thịt cá, còn không để ta xâm lược?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.