Làm Nhân Vật Phản Diện Cũng Phải Nổi Tiếng Khắp Tu Chân Giới
Chương 30
Tử Dạ Nguyệt
29/01/2018
Biên tập: Tiểu Vô Lại
Thân hình Thẩm Trì so với trẻ em cùng lứa tương đối nhỏ hơn một chút, sau khi cởi áo ra càng lộ vẻ vô cùng gầy yếu, cũng khó trách bảy tám tuổi vẫn có thể bị người ta một tay ôm lên. Tuy nói tướng mạo thế nào Thẩm Trì cũng không thèm để ý, nhưng đối với thân thể nhỏ gầy như bây giờ chắc chắn hắn cực kỳ không vừa lòng.
Thác nước đổ xuống bắn ra từng mảnh bọt nước trắng xóa, bọt nước này đập vào tảng đá trong đầm sau đó bắn tung tóe rất mạnh ra bên ngoài, khiến cho mỗi bước đi của Thẩm Trì đều hết sức gian nan, nhiều lần suýt chút nữa bị bọt nước đập văng vào trong đầm.
Trước đây Thẩm Trì đã từng nghiên cứu qua, thác nước nơi này vô cùng khác biệt so với bên ngoài, ngay cả sức nén bên ngoài bọt nước cũng mạnh hơn rất nhiều so với thác nước thông thường, càng đi về phía trung tâm áp lực càng lớn, có vẻ hết sức đặc biệt.
Khoảng cách giữa tảng đá với đầm nước còn có hai trượng, trên làn da vốn trắng nõn của Thẩm Trì cũng bị bọt nước bắn lên đỏ ửng, trên mặt trên người cũng không biết là mồ hôi hay nước đầm.
Dường như không mảy may cảm nhận được đau đớn trên người truyền đến, bước chân Thẩm Trì ổn định, cất bước tiếp tục đi vào phía trung tâm.
Thẩm Trì nỗ lực hết sức tiến vào cột nước bên rìa thác nước, dưới sự chênh lệch rất lớn, vốn mỗi giọt nước được xưng là khởi nguyên của vạn vật lại đều giống như mũi kim đâm vào trên người hắn, làn da mới ban nãy phiếm hồng đã bắt đầu rỉ ra tơ máu, không bao lâu chính là da tróc thịt bong.
Nhưng dường như Thẩm Trì hoàn toàn không có cảm giác, hắn đứng ở dưới nước, hơi híp mắt nhìn về phía trung tâm cột nước một lát, sau đó liền ngồi ngay ngắn lên tảng đá, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Trong, tu tiên thông thường chia làm tám cảnh giới Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Dung hợp, Độ kiếp, Đại thừa, mỗi một cấp bậc chia làm bốn đẳng cấp tiền, trung, hậu, viên mãn, sau Đại thừa viên mãn chính là phi thăng lên tiên giới.
Tương tự, cảnh giới ma tu cũng chia làm tám cảnh giới là Tụ khí, Đoán thể, Ngưng nguyên, Ma anh, Ly thức, Hợp thể, Ma kiếp, Đại thừa, mỗi cảnh giới bốn đẳng cấp, sau Đại thừa viên mãn là phi thăng ma giới.
Mà so với tu tiên cùng tu ma, Thẩm Trì càng nghiêng về hệ thống môn công pháp được xưng là tu thần.
Tỉ mỉ so sánh với cách phân chia cảnh giới tu hành của tiên ma, hiện tại phần công pháp Thẩm Trì muốn luyện này chỉ chia làm năm đẳng cấp, tách làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ cảnh, mỗi cảnh giới cửu trọng, cảnh cuối cùng chính là Thần cảnh, tương đối mà nói đẳng cấp phân chia thô sơ giản lược hơn mấy phần.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân Thẩm Trì cố ý tu hành công pháp này.
Vị lưu lại trận pháp đại năng truyền thừa kia từng nói: “Tu giới hỗn loạn, chúng tu pha tạp, nếu tùy ý phát triển như vậy, trong vòng vạn năm e rằng Sơ Linh không còn nữa. Sống ở Sơ Linh, bản thân ta không thể làm ngơ, nếu không ai nguyện, ta đuơng nhiên làm, tội lỗi muôn đời, ta nguyện một mình gánh chịu.”
Trong Sơ Linh sử cũng có ghi chép liên quan đến vị đại năng kia, có lẽ do xuất phát từ sợ hãi, có vài phần suy đoán khá hàm hồ, chẳng qua cũng xác thực rằng từng có một người như vậy đã tiến hành đại thanh tẩy tu giới, tu giới hôm nay chỉ còn lại tiên tu ma tu, đã không còn tung tích yêu tu quỷ tu nữa, chính là do lần thanh trừ kia tạo thành.
Mà theo ghi chép về tu giả đó, lúc ấy y chẳng qua mới ở tam cảnh.
Do truyền thừa thời kỳ thượng cổ lưu lại quá ít, về sau Sơ Linh giới lại quá mức hỗn loạn, giờ đây Thẩm Trì cũng không dám xác định rốt cục phần công pháp này là gì, nhưng hắn có một điều hắn đoán không sai, đây đúng là một phần bí quyết tu thần.
Truyền thừa Sơ Linh giới thưa thớt, truyền lại đến ngày nay, mọi người đều biết tu tiên tu ma, cũng ít có ghi chép nào về chuyện trên cảnh giới tiên ma. Nhưng thực ra Thẩm Trì có một chút ấn tượng, hắn từng xem qua trong một bản điển tịch không trọn vẹn nửa câu thế này: “Trên tiên ma, chính là thần, thần có thể…”
Mặc dù không biết được nội dung phía sau là gì, nhưng nếu đã là ở trên tiên ma thì tất nhiên phải lợi hại hơn so với tiên ma, mà Thẩm Trì xưa nay tôn sùng sức mạnh nhất, nếu không phải công pháp này yêu cầu tư chất rất cao, e rằng kiếp trước hắn cũng đã bỏ ma chọn thần.
Nói cách khác, sở dĩ Thẩm Trì lựa chọn môn công pháp này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là — nó rất lợi hại.
Thẩm Trì thở ra một hơi, lúc này trong mũi ngoài vị nước mát lạnh còn có một mùi máu tươi.
Dòng nước mạnh mẽ như mài dao, dường như điên cuồng xé rách hết thảy, làn da vốn tinh tế trắng nõn của Thẩm Trì từng tấc từng tấc nứt nẻ, máu tươi mới từ trong cơ thể chảy ra liền bị dòng nước phăng phăng cuốn đi, lập tức vết thuơng lại bị dòng nước tiếp theo xé rách lớn hơn nữa, không tới nửa khắc, thậm chí có thể thấy rõ nguyên bản mạch máu ẩn dưới da thịt, khiến người ta trông thấy mà phát hoảng.
Cùng lúc đó, dường như cảm giác được chủ thể thụ thuơng, vốn Xích Linh châu luôn an tĩnh nằm trong đan điền cũng rục rịch, liên tục không ngừng tỏa ra lam quang, muốn chữa khỏi những vết thuơng này, lại bị Thẩm Trì quát bảo ngưng lại, chỉ đành nôn nóng quay về làm bé ngoan đứng im tại chỗ cũ.
Vùng giữa lông mày Thẩm Trì cũng không nhíu lại một lần, đem công pháp tỉ mỉ quét qua một lần trong đầu, chống đỡ trọng lực của thác nước, có phần khó nhọc xoay người bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên.
Hoàng cảnh cửu trọng, đoán kinh luyện thể.
Nghĩa cũng như tên, trước tiên môn công pháp này yêu cầu tăng cường độ thân thể đến một điểm giới hạn, mới có thể nhập môn.
Ngay từ đầu, do ảnh hưởng của phương thức tu hành riêng biệt của ma công kiếp trước, Thẩm Trì vẫn chưa tìm được phương thức vận hành công pháp này, vì thế hắn tiến hành thử nghiệm trên mọi phương diện, cuối cùng phát hiện, công pháp này dĩ nhiên cũng không cần giống như tiên ma đem tất cả năng lượng cất giữ ở trong đan điền nội phủ, mà lấy toàn bộ năng lượng phân tán ở khắp các ngõ ngách trong cơ thể, bao gồm cả nội tạng huyết nhục kinh mạch, thậm chí là lông tóc cũng có thể trở thành nơi cất chứa năng lượng.
Bởi vậy thoạt nhìn, so với tiên ma tu giả, môn công pháp này lại có phần theo một con đường khác.
Mà sở dĩ ngay từ đầu hắn liền yêu cầu đoán kinh luyện thể, vì trong lúc hấp thu năng lượng, kinh mạch thể chất càng cường hãn thì năng lượng có khả năng chứa đựng càng nhiều, mà đó cũng là nguyên nhân vì sao sau khi tiên tu ma tu tu hành đều nghĩ mọi cách để mở rộng kinh mạch của mình.
Ước chừng ba canh giờ sau, rốt cục Thẩm Trì mới bước đầu tìm được then chốt của môn công pháp này, mà lúc này thân thể hắn đã không còn dáng vẻ vốn dĩ non nớt trắng trẻo nữa, đặc biệt là sau lưng và vai bị dòng nước xối thẳng, máu thịt càng thêm mơ hồ, lộ vẻ cực kỳ đáng sợ.
Cùng với mặc niệm pháp quyết không ngừng, Thẩm Trì chỉ cảm thấy một tia khí cảm mát rượi dần dần dâng lên ở nơi được dòng nước gột rửa, khí cảm này cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải hắn tập trung chú ý chỉ sợ cũng đã bỏ qua mất nó.
Qua khởi đầu kế tiếp liền đơn giản hơn, sau khi Thẩm Trì nắm được tia khí cảm kia, lấy nó làm dẫn, tại nơi cơ thể tiếp xúc với dòng nước dữ càng tập hợp thêm nhiều năng lượng, mà theo những năng lượng đó hội tụ, miệng vết thương trên cơ thể hắn bắt đầu dần dần khép lại, tuy rằng bị rách ra lần thứ hai rất nhanh, nhưng đau đớn thấm thía cũng giảm bớt rất nhiều.
Thẩm Trì tâm niệm hợp nhất, không ngừng ở giữa dòng nước trùng kích tập trung hấp thu năng lượng, từ bên ngoài nhìn vào, lúc này trên người hắn chồng chất vết thương, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ suy tư, đúng là đã tiến vào trạng thái nhập định mà tu giả gọi là có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Nếu vị lưu lại trận pháp đại năng truyền thừa kia ở đây, chỉ sợ cũng phải kinh hô một tiếng thiên tài, mặc dù Thẩm Trì mất rất nhiều thời gian mới tìm ra, nhưng trong tu thần sử cũng hiếm người nào có thể trong vòng một ngày tiến nhập vào Hoàng cảnh tầng một.
Mà cho dù tu thần giả có thể trong vòng một ngày tiến nhập vào Hoàng cảnh tầng một, cũng rất ít người lúc này có tiến vào trạng thái nhập định.
Phần lớn tu thần giả nhập môn đều chọn phương pháp giống như Thẩm Trì, mà phương pháp này cực kỳ đau đớn, có thể chịu đựng được hay không thì khó nói, ngàn khó vạn khổ tìm được năng lượng sơ dẫn đã vô cùng may mắn, đâu còn mang theo nổi tâm tư dư thừa để tiếp tục tu hành.
Mà Thẩm Trì sống lại một đời, thống khổ lớn hơn nữa kiếp trước cũng đã từng trải qua, trên phương diện tâm tính cũng không cần nhiều lời, cho nên mới có thể xuất hiện tình cảnh như vậy.
Thẩm Trì cảm giác mình đã chìm vào trong một thế giới thần kỳ, hắn có thể trông thấy rõ ràng mỗi tấc máu thịt cùng gân cốt của chính mình, chúng đang ở dưới dòng nước mạnh mẽ tẩy rửa từng tầng từng lớp, sau đó trong cơ thể hắn sinh ra năng lượng mới trùng kiến lại từng tấc, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Sau mỗi một lần trùng kiến, chúng sẽ càng trở nên bền chắc hơn, mà hạt châu trong đan điền của hắn càng giúp tăng nhanh thời gian vòng tuần hoàn.
Thời gian nửa năm một thoáng đã qua.
Trong nửa năm này, vốn Minh Đường trưởng lão do xếp hạng tu vi chỉ đứng giữa trong đám trưởng lão mà hết sức khiêm tốn bắt đầu vùng lên uy vũ mạnh mẽ, hầu như tất cả mọi người trong Thừa Kiếm tông đều biết lão thu được một đệ tử thiên tài tuyệt thế mới hai tháng đã lên trúc cơ, mỗi khi trông thấy ánh mắt hâm mộ của những trưởng lão khác, lão liền cảm thấy sức mạnh thập phần dồi dào, càng hận không thể đem tất cả tài nguyên sở hữu đều đưa đến trước mặt đồ nhi ngoan nhà mình.
Thế nhưng tên đệ tử này cũng không khỏi quá mức lãnh đạm, lâu như vậy, thậm chí ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng không thấy, quả thực cùng Minh Lệ giống y như đúc một khối băng.
Minh Đường trưởng lão mang theo khuôn mặt nhiệt tình mà bị ruồng bỏ thởi dài thở ngắn rời khỏi động phủ của đồ nhi nhà mình, sau đó lại mang vẻ mặt đắc ý bay đi Dư Lan phong, lão phải kể lể về đồ đệ thiên tài nhà mình cho Minh Lệ mới được!
Sở dĩ lựa chọn làm thân truyền của Minh Đường, Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn xem trọng tính cách khiêm tốn đồng thời sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng sau khi bái sư, y mới phát hiện dường như người này có hơi cực kỳ… Hoạt bát.
Đưa mắt nhìn đối phương dời đi, Thẩm Vô Hoặc mặt không biểu tình đem một đống linh thạch linh quả linh thảo gom vào trong túi trữ vật, đứng dậy đi ra ngoài động phủ.
Xích Nhạn phong, giảng học đường.
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy có vẻ vô cùng êm tai, một thân hồng y càng khiến cho ngũ quan nàng vốn xinh đẹp động lòng không gì sánh được, làm rất nhiều đệ tử bên dưới nghe giảng trong mắt toàn là si mê.
“Hôm nay giảng đến đây thôi, mời chư vị trở về tu luyện cho tốt.” Dưới tầm mắt lưu luyến của mọi người, Vân Nhiêu ra hiệu kết thúc, thu hồi ngọc giản cùng mấy quyển điển tịch trên bàn, vội vã rời khỏi giảng học đường.
Rời xa khỏi tầm mắt mọi người, nụ cười thân thiết trên khóe môi Vân Nhiêu nhất thời tan biến, chỉ còn dư lại khuôn mặt nôn nóng, nàng vươn ngón tay trắng mảnh của mình đặt lên khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lưu luyến hồi lâu, đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm độc thoại, “Thay đổi mục tiêu công lược được không? Giá trị nhan sắc của nam chính thế giới này cũng là số một số hai, hẳn là phù hợp với tiểu chuẩn công lược, huống hồ bây giờ mục tiêu công lược chẳng qua là một tiểu thí hài, lại còn xuất quỷ nhập thần, ta dạy học hơn phân nửa năm cũng không thấy bóng dáng hắn. Tuy nói là phải bồi dưỡng hình thành, thế nhưng tối thiểu cũng phải đến để cho ta bồi dưỡng chứ.”
*Tiểu thí hài: chỉ trẻ con để mông trần, ở TQ có nhiều nơi trẻ em ở tuổi nhập học không mặc quần, thuận lợi đi vệ sinh, để lộ mông nhỏ ra ngoài:”> Từ này dung hình dung tuổi tác của trẻ em. Ngoài ra còn biểu thị xem thường, ám chỉ đối tượng ngây thơ không hiểu chuyện.
“Cái gì? Nam chính làm sao lại khó coi? Ngươi không biết có bao nhiêu tiểu cô nương môn phái mến mộ y đâu.”
“… Được rồi được rồi, vậy còn Minh Lệ trưởng lão đâu?”
“… Quên đi, ta tiếp tục tìm hắn đây, thật không biết tiểu thí hài này đang ở chỗ nào, trong cốt truyện căn bản không có người này, thậm chí ngay cả Vân Nhiêu được xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng không sánh bằng, haiz, tìm không ra hắn thì không xoát được độ hảo cảm lại biến thành kẻ xấu xí rồi.”
Dứt lời, Vân Nhiêu có chút ủ rũ, phối hợp cùng khuôn mặt diễm lệ lại có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, đột nhiên nàng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây xa xa, quát lên: “Người nào ở đó?!”
— —
Các nàng ạ, hôm qua lap chan của tui bị hỏng, giờ mới sửa được mà đăng bài (つ﹏<)・゚。
Về phần thân thế của Minh Lệ cùng cha mẹ Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc sau này tác giả sẽ đề cập tỉ mỉ không bỏ sót người nào, xin mời chú ý theo dõi (=ↀωↀ=)
Về phần Vân Nhiêu, vốn từ nữ phụ ngôn tình mà từ nay sẽ trở thành hủ nữ đam mỹ =))))) bản thân cô nàng cũng có 1 câu chuyện thú vị riêng của mình. Đăng bởi: admin
Thân hình Thẩm Trì so với trẻ em cùng lứa tương đối nhỏ hơn một chút, sau khi cởi áo ra càng lộ vẻ vô cùng gầy yếu, cũng khó trách bảy tám tuổi vẫn có thể bị người ta một tay ôm lên. Tuy nói tướng mạo thế nào Thẩm Trì cũng không thèm để ý, nhưng đối với thân thể nhỏ gầy như bây giờ chắc chắn hắn cực kỳ không vừa lòng.
Thác nước đổ xuống bắn ra từng mảnh bọt nước trắng xóa, bọt nước này đập vào tảng đá trong đầm sau đó bắn tung tóe rất mạnh ra bên ngoài, khiến cho mỗi bước đi của Thẩm Trì đều hết sức gian nan, nhiều lần suýt chút nữa bị bọt nước đập văng vào trong đầm.
Trước đây Thẩm Trì đã từng nghiên cứu qua, thác nước nơi này vô cùng khác biệt so với bên ngoài, ngay cả sức nén bên ngoài bọt nước cũng mạnh hơn rất nhiều so với thác nước thông thường, càng đi về phía trung tâm áp lực càng lớn, có vẻ hết sức đặc biệt.
Khoảng cách giữa tảng đá với đầm nước còn có hai trượng, trên làn da vốn trắng nõn của Thẩm Trì cũng bị bọt nước bắn lên đỏ ửng, trên mặt trên người cũng không biết là mồ hôi hay nước đầm.
Dường như không mảy may cảm nhận được đau đớn trên người truyền đến, bước chân Thẩm Trì ổn định, cất bước tiếp tục đi vào phía trung tâm.
Thẩm Trì nỗ lực hết sức tiến vào cột nước bên rìa thác nước, dưới sự chênh lệch rất lớn, vốn mỗi giọt nước được xưng là khởi nguyên của vạn vật lại đều giống như mũi kim đâm vào trên người hắn, làn da mới ban nãy phiếm hồng đã bắt đầu rỉ ra tơ máu, không bao lâu chính là da tróc thịt bong.
Nhưng dường như Thẩm Trì hoàn toàn không có cảm giác, hắn đứng ở dưới nước, hơi híp mắt nhìn về phía trung tâm cột nước một lát, sau đó liền ngồi ngay ngắn lên tảng đá, nhắm mắt lại bắt đầu tu luyện.
Trong, tu tiên thông thường chia làm tám cảnh giới Luyện khí, Trúc cơ, Kim đan, Nguyên anh, Hóa thần, Dung hợp, Độ kiếp, Đại thừa, mỗi một cấp bậc chia làm bốn đẳng cấp tiền, trung, hậu, viên mãn, sau Đại thừa viên mãn chính là phi thăng lên tiên giới.
Tương tự, cảnh giới ma tu cũng chia làm tám cảnh giới là Tụ khí, Đoán thể, Ngưng nguyên, Ma anh, Ly thức, Hợp thể, Ma kiếp, Đại thừa, mỗi cảnh giới bốn đẳng cấp, sau Đại thừa viên mãn là phi thăng ma giới.
Mà so với tu tiên cùng tu ma, Thẩm Trì càng nghiêng về hệ thống môn công pháp được xưng là tu thần.
Tỉ mỉ so sánh với cách phân chia cảnh giới tu hành của tiên ma, hiện tại phần công pháp Thẩm Trì muốn luyện này chỉ chia làm năm đẳng cấp, tách làm Thiên Địa Huyền Hoàng tứ cảnh, mỗi cảnh giới cửu trọng, cảnh cuối cùng chính là Thần cảnh, tương đối mà nói đẳng cấp phân chia thô sơ giản lược hơn mấy phần.
Nhưng đây cũng không phải nguyên nhân Thẩm Trì cố ý tu hành công pháp này.
Vị lưu lại trận pháp đại năng truyền thừa kia từng nói: “Tu giới hỗn loạn, chúng tu pha tạp, nếu tùy ý phát triển như vậy, trong vòng vạn năm e rằng Sơ Linh không còn nữa. Sống ở Sơ Linh, bản thân ta không thể làm ngơ, nếu không ai nguyện, ta đuơng nhiên làm, tội lỗi muôn đời, ta nguyện một mình gánh chịu.”
Trong Sơ Linh sử cũng có ghi chép liên quan đến vị đại năng kia, có lẽ do xuất phát từ sợ hãi, có vài phần suy đoán khá hàm hồ, chẳng qua cũng xác thực rằng từng có một người như vậy đã tiến hành đại thanh tẩy tu giới, tu giới hôm nay chỉ còn lại tiên tu ma tu, đã không còn tung tích yêu tu quỷ tu nữa, chính là do lần thanh trừ kia tạo thành.
Mà theo ghi chép về tu giả đó, lúc ấy y chẳng qua mới ở tam cảnh.
Do truyền thừa thời kỳ thượng cổ lưu lại quá ít, về sau Sơ Linh giới lại quá mức hỗn loạn, giờ đây Thẩm Trì cũng không dám xác định rốt cục phần công pháp này là gì, nhưng hắn có một điều hắn đoán không sai, đây đúng là một phần bí quyết tu thần.
Truyền thừa Sơ Linh giới thưa thớt, truyền lại đến ngày nay, mọi người đều biết tu tiên tu ma, cũng ít có ghi chép nào về chuyện trên cảnh giới tiên ma. Nhưng thực ra Thẩm Trì có một chút ấn tượng, hắn từng xem qua trong một bản điển tịch không trọn vẹn nửa câu thế này: “Trên tiên ma, chính là thần, thần có thể…”
Mặc dù không biết được nội dung phía sau là gì, nhưng nếu đã là ở trên tiên ma thì tất nhiên phải lợi hại hơn so với tiên ma, mà Thẩm Trì xưa nay tôn sùng sức mạnh nhất, nếu không phải công pháp này yêu cầu tư chất rất cao, e rằng kiếp trước hắn cũng đã bỏ ma chọn thần.
Nói cách khác, sở dĩ Thẩm Trì lựa chọn môn công pháp này, nguyên nhân quan trọng nhất chính là — nó rất lợi hại.
Thẩm Trì thở ra một hơi, lúc này trong mũi ngoài vị nước mát lạnh còn có một mùi máu tươi.
Dòng nước mạnh mẽ như mài dao, dường như điên cuồng xé rách hết thảy, làn da vốn tinh tế trắng nõn của Thẩm Trì từng tấc từng tấc nứt nẻ, máu tươi mới từ trong cơ thể chảy ra liền bị dòng nước phăng phăng cuốn đi, lập tức vết thuơng lại bị dòng nước tiếp theo xé rách lớn hơn nữa, không tới nửa khắc, thậm chí có thể thấy rõ nguyên bản mạch máu ẩn dưới da thịt, khiến người ta trông thấy mà phát hoảng.
Cùng lúc đó, dường như cảm giác được chủ thể thụ thuơng, vốn Xích Linh châu luôn an tĩnh nằm trong đan điền cũng rục rịch, liên tục không ngừng tỏa ra lam quang, muốn chữa khỏi những vết thuơng này, lại bị Thẩm Trì quát bảo ngưng lại, chỉ đành nôn nóng quay về làm bé ngoan đứng im tại chỗ cũ.
Vùng giữa lông mày Thẩm Trì cũng không nhíu lại một lần, đem công pháp tỉ mỉ quét qua một lần trong đầu, chống đỡ trọng lực của thác nước, có phần khó nhọc xoay người bày ra tư thế ngũ tâm hướng thiên.
Hoàng cảnh cửu trọng, đoán kinh luyện thể.
Nghĩa cũng như tên, trước tiên môn công pháp này yêu cầu tăng cường độ thân thể đến một điểm giới hạn, mới có thể nhập môn.
Ngay từ đầu, do ảnh hưởng của phương thức tu hành riêng biệt của ma công kiếp trước, Thẩm Trì vẫn chưa tìm được phương thức vận hành công pháp này, vì thế hắn tiến hành thử nghiệm trên mọi phương diện, cuối cùng phát hiện, công pháp này dĩ nhiên cũng không cần giống như tiên ma đem tất cả năng lượng cất giữ ở trong đan điền nội phủ, mà lấy toàn bộ năng lượng phân tán ở khắp các ngõ ngách trong cơ thể, bao gồm cả nội tạng huyết nhục kinh mạch, thậm chí là lông tóc cũng có thể trở thành nơi cất chứa năng lượng.
Bởi vậy thoạt nhìn, so với tiên ma tu giả, môn công pháp này lại có phần theo một con đường khác.
Mà sở dĩ ngay từ đầu hắn liền yêu cầu đoán kinh luyện thể, vì trong lúc hấp thu năng lượng, kinh mạch thể chất càng cường hãn thì năng lượng có khả năng chứa đựng càng nhiều, mà đó cũng là nguyên nhân vì sao sau khi tiên tu ma tu tu hành đều nghĩ mọi cách để mở rộng kinh mạch của mình.
Ước chừng ba canh giờ sau, rốt cục Thẩm Trì mới bước đầu tìm được then chốt của môn công pháp này, mà lúc này thân thể hắn đã không còn dáng vẻ vốn dĩ non nớt trắng trẻo nữa, đặc biệt là sau lưng và vai bị dòng nước xối thẳng, máu thịt càng thêm mơ hồ, lộ vẻ cực kỳ đáng sợ.
Cùng với mặc niệm pháp quyết không ngừng, Thẩm Trì chỉ cảm thấy một tia khí cảm mát rượi dần dần dâng lên ở nơi được dòng nước gột rửa, khí cảm này cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải hắn tập trung chú ý chỉ sợ cũng đã bỏ qua mất nó.
Qua khởi đầu kế tiếp liền đơn giản hơn, sau khi Thẩm Trì nắm được tia khí cảm kia, lấy nó làm dẫn, tại nơi cơ thể tiếp xúc với dòng nước dữ càng tập hợp thêm nhiều năng lượng, mà theo những năng lượng đó hội tụ, miệng vết thương trên cơ thể hắn bắt đầu dần dần khép lại, tuy rằng bị rách ra lần thứ hai rất nhanh, nhưng đau đớn thấm thía cũng giảm bớt rất nhiều.
Thẩm Trì tâm niệm hợp nhất, không ngừng ở giữa dòng nước trùng kích tập trung hấp thu năng lượng, từ bên ngoài nhìn vào, lúc này trên người hắn chồng chất vết thương, nhưng vẻ mặt lại cực kỳ suy tư, đúng là đã tiến vào trạng thái nhập định mà tu giả gọi là có thể gặp mà chẳng thể cầu.
Nếu vị lưu lại trận pháp đại năng truyền thừa kia ở đây, chỉ sợ cũng phải kinh hô một tiếng thiên tài, mặc dù Thẩm Trì mất rất nhiều thời gian mới tìm ra, nhưng trong tu thần sử cũng hiếm người nào có thể trong vòng một ngày tiến nhập vào Hoàng cảnh tầng một.
Mà cho dù tu thần giả có thể trong vòng một ngày tiến nhập vào Hoàng cảnh tầng một, cũng rất ít người lúc này có tiến vào trạng thái nhập định.
Phần lớn tu thần giả nhập môn đều chọn phương pháp giống như Thẩm Trì, mà phương pháp này cực kỳ đau đớn, có thể chịu đựng được hay không thì khó nói, ngàn khó vạn khổ tìm được năng lượng sơ dẫn đã vô cùng may mắn, đâu còn mang theo nổi tâm tư dư thừa để tiếp tục tu hành.
Mà Thẩm Trì sống lại một đời, thống khổ lớn hơn nữa kiếp trước cũng đã từng trải qua, trên phương diện tâm tính cũng không cần nhiều lời, cho nên mới có thể xuất hiện tình cảnh như vậy.
Thẩm Trì cảm giác mình đã chìm vào trong một thế giới thần kỳ, hắn có thể trông thấy rõ ràng mỗi tấc máu thịt cùng gân cốt của chính mình, chúng đang ở dưới dòng nước mạnh mẽ tẩy rửa từng tầng từng lớp, sau đó trong cơ thể hắn sinh ra năng lượng mới trùng kiến lại từng tấc, vòng tuần hoàn lặp đi lặp lại.
Sau mỗi một lần trùng kiến, chúng sẽ càng trở nên bền chắc hơn, mà hạt châu trong đan điền của hắn càng giúp tăng nhanh thời gian vòng tuần hoàn.
Thời gian nửa năm một thoáng đã qua.
Trong nửa năm này, vốn Minh Đường trưởng lão do xếp hạng tu vi chỉ đứng giữa trong đám trưởng lão mà hết sức khiêm tốn bắt đầu vùng lên uy vũ mạnh mẽ, hầu như tất cả mọi người trong Thừa Kiếm tông đều biết lão thu được một đệ tử thiên tài tuyệt thế mới hai tháng đã lên trúc cơ, mỗi khi trông thấy ánh mắt hâm mộ của những trưởng lão khác, lão liền cảm thấy sức mạnh thập phần dồi dào, càng hận không thể đem tất cả tài nguyên sở hữu đều đưa đến trước mặt đồ nhi ngoan nhà mình.
Thế nhưng tên đệ tử này cũng không khỏi quá mức lãnh đạm, lâu như vậy, thậm chí ngay cả một khuôn mặt tươi cười cũng không thấy, quả thực cùng Minh Lệ giống y như đúc một khối băng.
Minh Đường trưởng lão mang theo khuôn mặt nhiệt tình mà bị ruồng bỏ thởi dài thở ngắn rời khỏi động phủ của đồ nhi nhà mình, sau đó lại mang vẻ mặt đắc ý bay đi Dư Lan phong, lão phải kể lể về đồ đệ thiên tài nhà mình cho Minh Lệ mới được!
Sở dĩ lựa chọn làm thân truyền của Minh Đường, Thẩm Vô Hoặc hoàn toàn xem trọng tính cách khiêm tốn đồng thời sẽ không xen vào chuyện của người khác, nhưng sau khi bái sư, y mới phát hiện dường như người này có hơi cực kỳ… Hoạt bát.
Đưa mắt nhìn đối phương dời đi, Thẩm Vô Hoặc mặt không biểu tình đem một đống linh thạch linh quả linh thảo gom vào trong túi trữ vật, đứng dậy đi ra ngoài động phủ.
Xích Nhạn phong, giảng học đường.
Giọng nói thiếu nữ thanh thúy có vẻ vô cùng êm tai, một thân hồng y càng khiến cho ngũ quan nàng vốn xinh đẹp động lòng không gì sánh được, làm rất nhiều đệ tử bên dưới nghe giảng trong mắt toàn là si mê.
“Hôm nay giảng đến đây thôi, mời chư vị trở về tu luyện cho tốt.” Dưới tầm mắt lưu luyến của mọi người, Vân Nhiêu ra hiệu kết thúc, thu hồi ngọc giản cùng mấy quyển điển tịch trên bàn, vội vã rời khỏi giảng học đường.
Rời xa khỏi tầm mắt mọi người, nụ cười thân thiết trên khóe môi Vân Nhiêu nhất thời tan biến, chỉ còn dư lại khuôn mặt nôn nóng, nàng vươn ngón tay trắng mảnh của mình đặt lên khuôn mặt trắng nõn trơn bóng, lưu luyến hồi lâu, đột nhiên bắt đầu lẩm bẩm độc thoại, “Thay đổi mục tiêu công lược được không? Giá trị nhan sắc của nam chính thế giới này cũng là số một số hai, hẳn là phù hợp với tiểu chuẩn công lược, huống hồ bây giờ mục tiêu công lược chẳng qua là một tiểu thí hài, lại còn xuất quỷ nhập thần, ta dạy học hơn phân nửa năm cũng không thấy bóng dáng hắn. Tuy nói là phải bồi dưỡng hình thành, thế nhưng tối thiểu cũng phải đến để cho ta bồi dưỡng chứ.”
*Tiểu thí hài: chỉ trẻ con để mông trần, ở TQ có nhiều nơi trẻ em ở tuổi nhập học không mặc quần, thuận lợi đi vệ sinh, để lộ mông nhỏ ra ngoài:”> Từ này dung hình dung tuổi tác của trẻ em. Ngoài ra còn biểu thị xem thường, ám chỉ đối tượng ngây thơ không hiểu chuyện.
“Cái gì? Nam chính làm sao lại khó coi? Ngươi không biết có bao nhiêu tiểu cô nương môn phái mến mộ y đâu.”
“… Được rồi được rồi, vậy còn Minh Lệ trưởng lão đâu?”
“… Quên đi, ta tiếp tục tìm hắn đây, thật không biết tiểu thí hài này đang ở chỗ nào, trong cốt truyện căn bản không có người này, thậm chí ngay cả Vân Nhiêu được xưng là đệ nhất mỹ nhân cũng không sánh bằng, haiz, tìm không ra hắn thì không xoát được độ hảo cảm lại biến thành kẻ xấu xí rồi.”
Dứt lời, Vân Nhiêu có chút ủ rũ, phối hợp cùng khuôn mặt diễm lệ lại có vẻ vô cùng điềm đạm đáng yêu, đột nhiên nàng chợt ngẩng đầu, nhìn về phía chỗ sâu trong rừng cây xa xa, quát lên: “Người nào ở đó?!”
— —
Các nàng ạ, hôm qua lap chan của tui bị hỏng, giờ mới sửa được mà đăng bài (つ﹏<)・゚。
Về phần thân thế của Minh Lệ cùng cha mẹ Thẩm Trì, Thẩm Vô Hoặc sau này tác giả sẽ đề cập tỉ mỉ không bỏ sót người nào, xin mời chú ý theo dõi (=ↀωↀ=)
Về phần Vân Nhiêu, vốn từ nữ phụ ngôn tình mà từ nay sẽ trở thành hủ nữ đam mỹ =))))) bản thân cô nàng cũng có 1 câu chuyện thú vị riêng của mình. Đăng bởi: admin
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.