Làm Nội Gián Tại Học Viện Quý Tộc
Chương 3:
Nhân Mộng
12/05/2024
Tên đàn ông đội khăn đỏ định đi đến bắt cô, nhưng vừa nắm lấy vai cô, hắn ta đã thấy sợi dây thừng bị cắt rơi trên đất. Hắn ta giật mình, ngẩng đầu lên.
Cô gái này rất cao, ánh mắt đầy sát khí đang nhìn xuống hắn ta, đôi mắt tràn đầy hung dữ và lạnh lùng.
"Chết tiệt!" Tên đội khăn đỏ thầm kêu không ổn, lập tức giơ súng bắn.
Nhưng cô còn nhanh hơn, cổ tay tên đội khăn đỏ lập tức truyền đến cơn đau dữ dội, súng bị đánh bay. Ngay sau đó, gáy hắn bị nắm chặt ấn xuống, tiếp theo cả khuôn mặt bị đầu gối thúc vào, lực đạo mạnh đến nỗi xương mũi gãy tức thì.
Hoàn toàn không ngờ một cô gái lại có sức mạnh tuyệt đối như vậy, tên khăn đỏ ôm lấy chiếc mũi chảy máu không ngừng, rên rỉ lùi lại, ánh mắt đầy kinh ngạc. Hắn ta nhớ cô, một du khách đi phượt lạc vào đây, chỉ đến sớm hơn đám sinh viên một tiếng.
Lúc đầu đối phương bị trói còn khóc lóc van xin, bây giờ lại...
Tên đội khăn đỏ trợn tròn mắt, cô ta đang giả vờ!
Câu trả lời dành cho hắn ta là một cú đá dứt khoát.
Ngực tên đội khăn đỏ bị đá mạnh, cả người ngã lên tường. Còn chưa kịp thở, trước mắt hắn ta đã thấy một bóng chân vụt qua, cổ bị chân cô gái móc lấy, một cú quật ngã bằng chân, hắn ta hoàn toàn không có sức chống cự, bị đè xuống đất. Hắn ta còn vùng vẫy định với lấy khẩu súng rơi cách đó không xa, nhưng bàn chân đang khóa chặt cổ họng hắn ta đã lập tức siết chặt.
Rắc một tiếng, chỉ trong ba giây, xương cổ họng đã gãy ngay lập tức.
Thực ra tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Tên này vừa chết, La Điền và những người khác nghe thấy tiếng động cũng quay lại.
Trong tầm mắt bọn họ, tên đội khăn đỏ nằm trên đất, mặt đầy máu, đã tắt thở. Cô gái tóc xoăn dài lẽ ra phải bị bắt làm con tin, đang thu chân, nhặt súng.
"Mẹ kiếp, mày là người của quân đội!" Con tin bỗng nhiên ra tay khiến La Điền bừng tỉnh.
Tiếng súng bên ngoài càng lúc càng dữ dội, gã chửi thầm một câu "mẹ nó", lập tức khống chế Triển Tư Giai vừa lùi lại vừa gầm lên: "Bắn chết con nhỏ đó cho tao!"
"Đoàng đoàng đoàng..."
Vài khẩu súng trường nhắm vào người cô gái, đạn bay ra.
Viên đạn gần như sượt qua má, Trần Phong và ba người còn lại sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Đám người buôn ma túy vừa buông tay, bản năng sinh tồn liền khiến họ hét lên trong vô thức, ôm đầu núp vào góc.
Lúc này họ mới phát hiện cô gái kia rất cao, hơn một mét tám. Khác hẳn với vẻ im lặng trước đó, lúc này khí thế quanh người cô vô cùng dữ dội, hệt như một sát thần. Họ chỉ thấy cô nhận ra đám người buôn ma túy đã chú ý đến mình, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, liền lăn lộn vài vòng né tránh đạn, trực tiếp kéo xác tên đội khăn đỏ làm bia đỡ đạn.
Sau đó, cô đá cái xác về phía trước thu hút sự chú ý, nhân lúc đám người buôn ma túy vội vàng thay đổi góc bắn, cô chống tay xuống đất trượt người nhặt khẩu súng trường, tốc độ cực nhanh bắn ra năm phát súng.
Không có động tác thừa nào, viên đạn nào cũng bắn trúng ngay trán, tốc độ nhanh đến khó tin.
Tình thế lập tức xoay chuyển, chỉ còn lại La Điền đang khống chế Triển Tư Giai.
Trong phòng im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
La Điền thấy thân thủ cô gái nhanh nhẹn, gã tuyệt đối không phải là đối thủ, lập tức túm tóc Triển Tư Giai che chắn phía trước, hét lớn: "Đừng qua đây, mày còn qua đây nữa, tao sẽ bắn chết con nhỏ này!"
Họng súng dí sát vào đầu, Triển Tư Giai không nhịn được hét lên: "Cứu mạng!"
Thấy vậy, cô gái lập tức dừng lại, giơ cao súng ra hiệu mình sẽ không động đậy nữa.
Cô đứng giữa những cái xác nằm la liệt, máu thấm đẫm đế giày, quần áo và khuôn mặt đều dính máu, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như trước. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Thả cô ấy ra."
Ba chữ ngắn gọn tràn ngập sát khí, La Điền vốn hung ác cũng không khỏi sợ hãi.
Chỉ có người từng trải qua cảnh máu me mới cảm nhận được, giọng điệu càng bình thản thì sát khí lại càng nặng.
Gã vô thức túm chặt tóc con tin, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài không dứt, tiếng chỉ huy bình tĩnh và vững vàng của quân đội ngày càng gần, tình thế một chiều khiến lưng gã ướt đẫm mồ hôi.
"Lùi lại cho tao!"
La Điền hoành hành ở khu vực biên giới này đã lâu, nếu cảnh sát có hành động, gã chắc chắn sẽ nghe được tin tức. Lần đột kích này không những không có tin tức gì, mà người đến còn là quân đội. Suy đi nghĩ lại, tất cả chỉ có một lời giải thích: Đi phượt con mẹ nó cái gì, rõ ràng con nhỏ này là nội gián của quân đội!
Cô gái này rất cao, ánh mắt đầy sát khí đang nhìn xuống hắn ta, đôi mắt tràn đầy hung dữ và lạnh lùng.
"Chết tiệt!" Tên đội khăn đỏ thầm kêu không ổn, lập tức giơ súng bắn.
Nhưng cô còn nhanh hơn, cổ tay tên đội khăn đỏ lập tức truyền đến cơn đau dữ dội, súng bị đánh bay. Ngay sau đó, gáy hắn bị nắm chặt ấn xuống, tiếp theo cả khuôn mặt bị đầu gối thúc vào, lực đạo mạnh đến nỗi xương mũi gãy tức thì.
Hoàn toàn không ngờ một cô gái lại có sức mạnh tuyệt đối như vậy, tên khăn đỏ ôm lấy chiếc mũi chảy máu không ngừng, rên rỉ lùi lại, ánh mắt đầy kinh ngạc. Hắn ta nhớ cô, một du khách đi phượt lạc vào đây, chỉ đến sớm hơn đám sinh viên một tiếng.
Lúc đầu đối phương bị trói còn khóc lóc van xin, bây giờ lại...
Tên đội khăn đỏ trợn tròn mắt, cô ta đang giả vờ!
Câu trả lời dành cho hắn ta là một cú đá dứt khoát.
Ngực tên đội khăn đỏ bị đá mạnh, cả người ngã lên tường. Còn chưa kịp thở, trước mắt hắn ta đã thấy một bóng chân vụt qua, cổ bị chân cô gái móc lấy, một cú quật ngã bằng chân, hắn ta hoàn toàn không có sức chống cự, bị đè xuống đất. Hắn ta còn vùng vẫy định với lấy khẩu súng rơi cách đó không xa, nhưng bàn chân đang khóa chặt cổ họng hắn ta đã lập tức siết chặt.
Rắc một tiếng, chỉ trong ba giây, xương cổ họng đã gãy ngay lập tức.
Thực ra tất cả chỉ diễn ra trong vài giây. Tên này vừa chết, La Điền và những người khác nghe thấy tiếng động cũng quay lại.
Trong tầm mắt bọn họ, tên đội khăn đỏ nằm trên đất, mặt đầy máu, đã tắt thở. Cô gái tóc xoăn dài lẽ ra phải bị bắt làm con tin, đang thu chân, nhặt súng.
"Mẹ kiếp, mày là người của quân đội!" Con tin bỗng nhiên ra tay khiến La Điền bừng tỉnh.
Tiếng súng bên ngoài càng lúc càng dữ dội, gã chửi thầm một câu "mẹ nó", lập tức khống chế Triển Tư Giai vừa lùi lại vừa gầm lên: "Bắn chết con nhỏ đó cho tao!"
"Đoàng đoàng đoàng..."
Vài khẩu súng trường nhắm vào người cô gái, đạn bay ra.
Viên đạn gần như sượt qua má, Trần Phong và ba người còn lại sợ đến mức hai chân mềm nhũn. Đám người buôn ma túy vừa buông tay, bản năng sinh tồn liền khiến họ hét lên trong vô thức, ôm đầu núp vào góc.
Lúc này họ mới phát hiện cô gái kia rất cao, hơn một mét tám. Khác hẳn với vẻ im lặng trước đó, lúc này khí thế quanh người cô vô cùng dữ dội, hệt như một sát thần. Họ chỉ thấy cô nhận ra đám người buôn ma túy đã chú ý đến mình, thân thủ vô cùng nhanh nhẹn, liền lăn lộn vài vòng né tránh đạn, trực tiếp kéo xác tên đội khăn đỏ làm bia đỡ đạn.
Sau đó, cô đá cái xác về phía trước thu hút sự chú ý, nhân lúc đám người buôn ma túy vội vàng thay đổi góc bắn, cô chống tay xuống đất trượt người nhặt khẩu súng trường, tốc độ cực nhanh bắn ra năm phát súng.
Không có động tác thừa nào, viên đạn nào cũng bắn trúng ngay trán, tốc độ nhanh đến khó tin.
Tình thế lập tức xoay chuyển, chỉ còn lại La Điền đang khống chế Triển Tư Giai.
Trong phòng im lặng như tờ, chỉ còn tiếng thở dốc nặng nề.
La Điền thấy thân thủ cô gái nhanh nhẹn, gã tuyệt đối không phải là đối thủ, lập tức túm tóc Triển Tư Giai che chắn phía trước, hét lớn: "Đừng qua đây, mày còn qua đây nữa, tao sẽ bắn chết con nhỏ này!"
Họng súng dí sát vào đầu, Triển Tư Giai không nhịn được hét lên: "Cứu mạng!"
Thấy vậy, cô gái lập tức dừng lại, giơ cao súng ra hiệu mình sẽ không động đậy nữa.
Cô đứng giữa những cái xác nằm la liệt, máu thấm đẫm đế giày, quần áo và khuôn mặt đều dính máu, nhưng nét mặt vẫn bình tĩnh như trước. Một lúc sau, cô mới lên tiếng: "Thả cô ấy ra."
Ba chữ ngắn gọn tràn ngập sát khí, La Điền vốn hung ác cũng không khỏi sợ hãi.
Chỉ có người từng trải qua cảnh máu me mới cảm nhận được, giọng điệu càng bình thản thì sát khí lại càng nặng.
Gã vô thức túm chặt tóc con tin, tiếng súng và tiếng kêu thảm thiết bên ngoài không dứt, tiếng chỉ huy bình tĩnh và vững vàng của quân đội ngày càng gần, tình thế một chiều khiến lưng gã ướt đẫm mồ hôi.
"Lùi lại cho tao!"
La Điền hoành hành ở khu vực biên giới này đã lâu, nếu cảnh sát có hành động, gã chắc chắn sẽ nghe được tin tức. Lần đột kích này không những không có tin tức gì, mà người đến còn là quân đội. Suy đi nghĩ lại, tất cả chỉ có một lời giải thích: Đi phượt con mẹ nó cái gì, rõ ràng con nhỏ này là nội gián của quân đội!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.