Làm Nữ Phụ Trà Xanh Bị Bắt Công Lược Nữ Chủ
Chương 11
Cẩm Nhất Bạch
29/05/2022
Triệu Thanh Đại ở phương diện lừa dối vô cùng ưu tú, dùng sự ưu tú này trên người một đứa trẻ, có thể so với giết gà dùng dao mổ trâu.
Đứa bé này vốn dĩ đã cảm thấy thân thiết với Triệu Thanh Đại vì nàng nhìn rất giống mẹ, sau khi ăn đồ ăn vặt của tỷ tỷ uống nước của tỷ tỷ khoé miệng liền không hề hạ xuống nữa, mở miệng tỷ tỷ tỷ tỷ không ngừng, quả thực muốn ngọt chết người.
Hệ thống nghe tiếng tỷ tỷ vô cùng quen tai kia, cảm thấy lỗ tai muốn thành kén.
Tuy rằng nó là một cái mặt cười không có lỗ tai.
"Đây chẳng lẽ chính là thiên phú gia tộc sao?"
Vì sao hai chị em này cả mặt cũng chưa từng gặp qua, lại phá lệ ăn ý ở phương diện gọi tỷ tỷ này vậy?
Quá mức, quá quá mức.
"Thật đáng yêu nha." Tỷ tỷ chạm chạm ở trên đỉnh đầu cậu bé, ánh mắt phức tạp, "Mẹ em khi nào tới đón em vậy?"
"Mẹ em......" Cậu bé ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, sau khi tầm mắt rơi xuống một điểm thì lập tức sáng ngời, "Mẹ em tới, ở chỗ đó, tỷ tỷ chị nhìn xem!"
Triệu Thanh Đại quay đầu lại, đối diện với sắc mặt khó coi của Trương Tâm Lan. Nàng cong khoé môi, cười đến chân thành lại ôn nhu: "Mẹ em thật xinh đẹp a."
"Không giống tỷ tỷ, tỷ tỷ còn không nhớ rõ mẹ nhìn như thế nào đây."
Cậu bé nhảy từ trên ghế xuốn, chạy vào lòng mẹ, hắn ngẩng khuôn mặt phúng phính lên, kiêu ngạo giống như hiến vật quý: "Tỷ tỷ chị xem đi, em không có lừa chị, chị thật sự rất giống mẹ em."
Tương tự đến liếc qua cũng có thể thấy được, người qua đường thấy đều phải kinh ngạc cảm thán một câu hai người này vì sao có thể giống nhau đến như thế.
Sắc mặt Trương Tâm Lan có thể nói một câu xanh mét.
Bà cứng đờ mà vỗ vỗ trên vai đứa bé, dặn hắn ra ngoài chờ, bà có chuyện muốn nói với tỷ tỷ này.
Cậu bé cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra.
Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, có chút cảm thán: "Đứa nhỏ này xác thật là đáng yêu hơn tôi nhiều, thích nó không thích tôi cũng bình thường."
"Con tới làm gì?" Trương Tâm Lan cơ hồ là cắn răng nói.
Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Không phải bà cố ý tới trường tìm tôi, nói muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi tới, sao bà lại có bộ dáng muốn trở mặt vậy?"
Trương Tâm Lan hạ giọng, rất giống làm cái gì vô cùng nhẫn nhịn: 'Mẹ biết con oán mẹ năm đó bỏ lại con tời đi, nhưng đó là chuyện của mẹ con chúng ta, không liên quan đến đứa bé, con muốn tìm thì tìm mẹ là được!"
Ánh mắt Triệu Thanh Đại từng chút lạnh xuống, cả nguỵ trang mặt ngoài đều không muốn duy trì.
Không biết còn tưởng Trương Tâm Lan là một người mẹ vĩ đại không tiếc mọi thứ để bảo vệ con mình đâu.
Nàng lạnh giọng: "Ưu điểm lớn nhất của con người tôi, chính là hiểu được lễ thượng vãng lai. Bà tới tìm tôi một lần, tôi liền sẽ quay về một lần."
"Tìm không thấy bà không quan trọng, dù sao tôi cũng biết đứa bé này học ở chỗ nào."
"Bà tới trường học của tôi một lần, tôi liền tới tìm nó một lần, bà tới hai lần, tôi liền đi theo nó đến thăm nhà bà."
Nhìn sắc mặt Trương Tâm Lan càng ngày càng khó coi, Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí chân thành hỏi lại: "Chồng bây giờ của bà hẳn là không biết chuyện bà đã từng kết hôn, con cũng đã vào đại học rồi đúng không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Trương Tâm Lan hoàn toàn nén không được, giọng có chút run rẩy, "Ta sẽ không đi quấy rầy con nữa, con cũng đừng tới quấy rầy ta!"
Nếu không phải người đàn bà này tới trước mặt Đỗ Kinh Mặc, Triệu Thanh Đại căn bản không có tâm tư phản ứng với người này. Bây giờ mục đích đạt được, ánh mắt nàng vừa thu lại xoay người muốn đi, lại trong nháy mắt thoáng qua nghe được Trương Tâm Lan nghiến răng nghiến lợi.
Bà nói: "Ta thật không nghĩ đến bây giờ con thành cái dạng này, lấy một đứa trẻ vô tội tới áp chế ta!"
Triệu Thanh Đại cười lạnh: "Đó là bà không có kiến thức, điều bà không biết còn nhiều lắm."
Phải biết rằng nàng là trà xanh có chút danh tiếng trong trường học, nam nhân từng câu qua có thể xếp đầy một con phố, chẳng phải là muốn chọc giận bao nhiêu người sao?
Nàng nói xong liền đi, cố tình xem nhẹ cậu bé ở cửa định chào hỏi anngf, bắt một chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất về trường học.
Nàng còn muốn ăn cơm trưa cùng tỷ tỷ đây, cũng không thể để bị phát hiện ngày đầu tiên nàng về trường đã trốn học.
Nàng đang muốn nhờ hệ thống giúp nàng định vị Đỗ Kinh Mặc một chút, bỗng nhiên phát hiện cái mặt cười vốn dĩ màu vàng đang đỏ lên.
Biến thành một cái mặt cười phẫn nộ.
"Cô làm sao vậy? Giận thành như vậy?" Triệu Thanh Đại ngạc nhiên.
"Nữ nhân vừa nãy thật là quá đáng ghét!" Nó nhịn đã lâu, bây giờ mới có cơ hội nói.
Con trai Trương Tâm Lan đúng là vô tội, nhưng Triệu Thanh Đại năm đó thì không vô tội sao?"
Không đúng, cho dù là Triệu Thanh Đại bây giờ cũng rất vô tội.
Trương Tâm Lan trong bạo lực gia đình là vị trí người bị hại, nhưng đối với Triệu Thanh Đại, bà chính là một người bạo lực rõ đầu rõ đuôi.
"Không thể tưởng được cô còn là một cái mặt cười chính nghĩa, lúc trước là tôi hiểu lầm cô." Triệu Thanh Đại giơ tay sờ sờ đầu nó.
Tuy rằng động tác này trong mắt người ngoài chính là đột nhiên xoa hai cái vào không khí.
"Đừng nóng giận, tôi cũng không giận." Nàng cười, "Con người tôi nhỏ nhen, tôi không có lỗ."
Hệ thống bay lại đây, nghiêm túc hỏi: "Cô làm cái gì?"
Triệu Thanh Đại: "Lúc nãy tôi đi không trả tiền."
Đồ uống nàng gọi đều rất rất đắt, còn lừa đứa bé kia cũng chọn một vài ly đắt, các loại đồ ngọt điểm tâm đều gọi một phần.
Hệ thống: "...... Vẫn là cô hay."
Nó bỗng nhiên cảm thấy chính nghĩa vừa nãy của mình đều sai chỗ.
Triệu Thanh Đại dỗ xong hệ thống, dựa vào ghế xe, nhìn cảnh vật cực nhanh ngoài cửa sổ, thở ra một hơi.
Số tiền vừa nãy coi như là số tiền Trương Tâm Lan lấy khi rời nhà bỏ trốn đi.
Nàng không so đo.
Chỉ cần Trương Tâm Lan đừng lại tiếp tục ngu ngốc, đem chuyện bày ra trước mặt Đỗ Kinh Mặc.
Mặc kệ là trước hay là sau khi thức tỉnh ý thúc, đây đều là điểm mấu chốt trong lòng nàng.
Sau khi vội vã chạy về trường, Triệu Thanh Đại đang muốn đi tìm Đỗ Kinh Mặc, kết quả nhận được tin nhắn cô gửi trước.
Nội dung rất đơn giản, Đỗ gia có hoạt động, cô cần phải tham dự, cơm trưa sẽ ăn ở bên ngoài, nói Triệu Thanh Đại tự chăm sóc tốt bản thân, đừng chờ cô cũng đừng để đói.
Triệu Thanh Đại nhanh chóng trả lời một câu đã biết, phía sau còn theo một cái cô bé bĩu môi ra dấu OK.
Đối lập với sticker dễ thương là sắc mặt lãnh đạm của nàng.
Nàng hỏi hệ thống: "Chị ấy có phải đi gặp Cố Thừa hay không?"
Hệ thống đã trải qua nhiều ngày quan sát, đã phát hiện chút gì đó, nó trăm triệu lần không dám trả lời câu hỏi toi mạng này: "Cái này sao tôi biết, tôi chỉ là một hệ thống nhỏ mà thôi, cô hỏi Đỗ Kinh Mặc là được."
Triệu Thanh Đại không dám.
Vừa sợ Đỗ Kinh Mặc không nói cho nàng, lại sợ nói cho nàng đáp án khẳng định.
Lần gặp đầu tiên của nam nữ chủ trong nguyên văn bị nàng quấy rầy, Đỗ Kinh Mặc bởi vì bận tâm vết thương của nàng, trong nhiều ngày vẫn luôn đặt trọng điểm trên người nàng, cốt truyện cũng không thể tiếp tục.
Nhưng bây giờ nàng đã khỏi, tình huống liền khác.
Nàng còn nhớ rõ ánh mắt nhất định phải đạt được của Cố Thừa ở bệnh viện.
"Tôi không thể ngồi chờ chết như vậy, tôi cần phải làm gì đó." Triệu Thanh Đại vừa đi vừa cắn môi, khoé môi bị nàng cắn đỏ bừng, đã sắp chảy máu.
Giống như trong cốt truyện nguyên văn, chủ động đi thông đồng Cố Thừa khẳng định là không được, đây là nam nhân được tác giả bỏ thêm buff nhất kiến chung tình.
Vẫn là phải xuống tay từ trên người Đỗ Kinh Mặc.
Giả vờ ngoan đáng thương bán thảm, nàng quá thuần thục, tỷ tỷ cũng thực thích như vậy.
Suy nghĩ của nàng quá mức loạn, hệ thống bắt giữ được phần lớn ý niệm của nàng, lập tức trở nên vô cùng đau đớn: "Đã nói là hoàn lương rồi mà? Đã nói là cải tà quy chính? Cô luôn muốn phá hư cảm tình của nam nữ chủ làm gì?"
"Ở trong xã hội nhân loại, hành vi này của cô gọi là kẻ thứ ba chen chân, sẽ bị người phỉ nhổ, cô biết không?"
Bước chân Triệu Thanh Đại đột ngột ngừng, ánh mắt lạnh xuống.
"Kẻ tới sau mới gọi là chen chân."
"Tôi không phải kẻ tới sau."
Hệ thống ý thức được nói sai, nháy mắt im lặng.
Trong lòng Triệu Thanh Đại thực loạn, nhưng tư thái không loạn. Nàng đi mua một phần cơm trưa trước, chụp gửi cho Đỗ Kinh Mặc, theo sau là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi chờ khen ngợi.
Đỗ Kinh Mặc không trả lời.
Mặc kệ tình huống như thế nào nàng đều không thể lãng phí đồ ăn, bởi vậy mặc dù không có muốn ăn, nàng vẫn tận lực ăn hết cơm trưa, rồi trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Nghe nói nàng phải đi, mấy cô gái trong ký túc xá kia rõ ràng là nhẹ nhàng thở phào lại xấu hổ. Vì giảm bớt không khí, các nàng chủ động quan tâm vết thương của Triệu Thanh Đại như thế nào muốn dọn đến nơi nào, thành công làm trường hợp càng thêm xấu hổ.
Nàng một bên tuỳ ý trả lời, một bên nhanh chóng dọn đồ vào vali, khi đang muốn đóng vali lại, một tiếng hô từ bên cửa sổ truyền đến.
"Mau đến xem, bên dưới có người tỏ tình!"
Hai cô gái còn lại lập tức thò lại gần, trong giọng nói mang theo hưng phấn không che giấu được: "Ai vậy ai vậy? Tỏ tình ai vậy?"
Sau khi cô gái mặt tròn thấy rõ tên người được ngọn nến xếp thành, lập tức xấu hổ: "..... Là tỏ tình Triệu Thanh Đại."
Động tác Triệu Thanh Đại ngừng lại, nội tâm hiện lên một dấu chấm hỏi.
Nàng hỏi lại: "Cái gì?"
Cái này không hợp lí.
Nam nhân lần trước nàng câu là bạn trai cũ của Giai Tuệ, sau đó liền hoàn toàn hoàn lương, tất cả tâm tư đều bổ nhào vào người Đỗ Kinh Mặc, sao lại có người đột nhiên tỏ tình?
Nàng buông vali nhìn qua cửa sổ, người bên dưới vừa thấy nữ chính lộ mặt, lập tức bắt đầu ồn ào, từng tiếng từng tiếng "Đồng ý đi" lao tới như sóng biển.
Bạn ký túc xá thử hỏi: "Bên dưới là ai vậy? Bạn trai sao?"
"Nếu hắn là bạn trai tôi còn cần tỏ tình sao?" Triệu Thanh Đại liếc nhìn nàng một cái.
Cô gái cảm thấy chỉ số thông mình của mình bị xem thường.
Hệ thống cũng tò mò: "Tên này là ai nha?"
"Không quen. Cũng không phải là kẻ ngốc tôi từng câu."
Thẩm mỹ cũng quá thấp, thời đại nào rồi, cư nhiên còn dùng nến xếp thành hình trái tim, bên trong viết tên nàng, bên cạnh rải cánh hoa, trên cánh hoa còn đứng một người con trai, trong tay ôm một con gấu bông thật lớn.
Triệu Thanh Đại càng xem càng cảm thấy trận này thật sự là quá cay mắt.
Từ khi nàng lên trung học đã cảm thấy tỏ tình bằng cách này thật sự là quá ngu ngốc, không nghĩ tới đại học còn có thể gặp phải.
Dưới lầu ồn ào còn chưa dừng, khi nói chuyện lại có càng nhiều người tới vây xem, có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, có rất nhiều người muốn tới xem náo nhiệt của Triệu Thanh Đại.
Giữa trưa không thể ăn chung với Đỗ Kinh Mặc, vốn dĩ chính là một chuyện làm người bực bội, nàng nhíu chặt mày hừ một tiếng, xách vali đi xuống.
——————————————
Mình bắt đầu bước vào mùa thi rùi. Cho nên trong khoảng 2 tháng nữa sẽ không có chương mới hoặc có rất ít. Ngay sau khi thi xong mình sẽ cố gắng chạy nước rút để hoàn bộ này nhanh nhất có thể. Cảm ơn mn ❤️
Đứa bé này vốn dĩ đã cảm thấy thân thiết với Triệu Thanh Đại vì nàng nhìn rất giống mẹ, sau khi ăn đồ ăn vặt của tỷ tỷ uống nước của tỷ tỷ khoé miệng liền không hề hạ xuống nữa, mở miệng tỷ tỷ tỷ tỷ không ngừng, quả thực muốn ngọt chết người.
Hệ thống nghe tiếng tỷ tỷ vô cùng quen tai kia, cảm thấy lỗ tai muốn thành kén.
Tuy rằng nó là một cái mặt cười không có lỗ tai.
"Đây chẳng lẽ chính là thiên phú gia tộc sao?"
Vì sao hai chị em này cả mặt cũng chưa từng gặp qua, lại phá lệ ăn ý ở phương diện gọi tỷ tỷ này vậy?
Quá mức, quá quá mức.
"Thật đáng yêu nha." Tỷ tỷ chạm chạm ở trên đỉnh đầu cậu bé, ánh mắt phức tạp, "Mẹ em khi nào tới đón em vậy?"
"Mẹ em......" Cậu bé ngẩng đầu nhìn nhìn chung quanh, sau khi tầm mắt rơi xuống một điểm thì lập tức sáng ngời, "Mẹ em tới, ở chỗ đó, tỷ tỷ chị nhìn xem!"
Triệu Thanh Đại quay đầu lại, đối diện với sắc mặt khó coi của Trương Tâm Lan. Nàng cong khoé môi, cười đến chân thành lại ôn nhu: "Mẹ em thật xinh đẹp a."
"Không giống tỷ tỷ, tỷ tỷ còn không nhớ rõ mẹ nhìn như thế nào đây."
Cậu bé nhảy từ trên ghế xuốn, chạy vào lòng mẹ, hắn ngẩng khuôn mặt phúng phính lên, kiêu ngạo giống như hiến vật quý: "Tỷ tỷ chị xem đi, em không có lừa chị, chị thật sự rất giống mẹ em."
Tương tự đến liếc qua cũng có thể thấy được, người qua đường thấy đều phải kinh ngạc cảm thán một câu hai người này vì sao có thể giống nhau đến như thế.
Sắc mặt Trương Tâm Lan có thể nói một câu xanh mét.
Bà cứng đờ mà vỗ vỗ trên vai đứa bé, dặn hắn ra ngoài chờ, bà có chuyện muốn nói với tỷ tỷ này.
Cậu bé cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi ra.
Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, có chút cảm thán: "Đứa nhỏ này xác thật là đáng yêu hơn tôi nhiều, thích nó không thích tôi cũng bình thường."
"Con tới làm gì?" Trương Tâm Lan cơ hồ là cắn răng nói.
Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, vẻ mặt khó hiểu: "Không phải bà cố ý tới trường tìm tôi, nói muốn gặp tôi sao? Bây giờ tôi tới, sao bà lại có bộ dáng muốn trở mặt vậy?"
Trương Tâm Lan hạ giọng, rất giống làm cái gì vô cùng nhẫn nhịn: 'Mẹ biết con oán mẹ năm đó bỏ lại con tời đi, nhưng đó là chuyện của mẹ con chúng ta, không liên quan đến đứa bé, con muốn tìm thì tìm mẹ là được!"
Ánh mắt Triệu Thanh Đại từng chút lạnh xuống, cả nguỵ trang mặt ngoài đều không muốn duy trì.
Không biết còn tưởng Trương Tâm Lan là một người mẹ vĩ đại không tiếc mọi thứ để bảo vệ con mình đâu.
Nàng lạnh giọng: "Ưu điểm lớn nhất của con người tôi, chính là hiểu được lễ thượng vãng lai. Bà tới tìm tôi một lần, tôi liền sẽ quay về một lần."
"Tìm không thấy bà không quan trọng, dù sao tôi cũng biết đứa bé này học ở chỗ nào."
"Bà tới trường học của tôi một lần, tôi liền tới tìm nó một lần, bà tới hai lần, tôi liền đi theo nó đến thăm nhà bà."
Nhìn sắc mặt Trương Tâm Lan càng ngày càng khó coi, Triệu Thanh Đại nghiêng nghiêng đầu, ngữ khí chân thành hỏi lại: "Chồng bây giờ của bà hẳn là không biết chuyện bà đã từng kết hôn, con cũng đã vào đại học rồi đúng không?"
"Đủ rồi, đừng nói nữa!" Trương Tâm Lan hoàn toàn nén không được, giọng có chút run rẩy, "Ta sẽ không đi quấy rầy con nữa, con cũng đừng tới quấy rầy ta!"
Nếu không phải người đàn bà này tới trước mặt Đỗ Kinh Mặc, Triệu Thanh Đại căn bản không có tâm tư phản ứng với người này. Bây giờ mục đích đạt được, ánh mắt nàng vừa thu lại xoay người muốn đi, lại trong nháy mắt thoáng qua nghe được Trương Tâm Lan nghiến răng nghiến lợi.
Bà nói: "Ta thật không nghĩ đến bây giờ con thành cái dạng này, lấy một đứa trẻ vô tội tới áp chế ta!"
Triệu Thanh Đại cười lạnh: "Đó là bà không có kiến thức, điều bà không biết còn nhiều lắm."
Phải biết rằng nàng là trà xanh có chút danh tiếng trong trường học, nam nhân từng câu qua có thể xếp đầy một con phố, chẳng phải là muốn chọc giận bao nhiêu người sao?
Nàng nói xong liền đi, cố tình xem nhẹ cậu bé ở cửa định chào hỏi anngf, bắt một chiếc xe dùng tốc độ nhanh nhất về trường học.
Nàng còn muốn ăn cơm trưa cùng tỷ tỷ đây, cũng không thể để bị phát hiện ngày đầu tiên nàng về trường đã trốn học.
Nàng đang muốn nhờ hệ thống giúp nàng định vị Đỗ Kinh Mặc một chút, bỗng nhiên phát hiện cái mặt cười vốn dĩ màu vàng đang đỏ lên.
Biến thành một cái mặt cười phẫn nộ.
"Cô làm sao vậy? Giận thành như vậy?" Triệu Thanh Đại ngạc nhiên.
"Nữ nhân vừa nãy thật là quá đáng ghét!" Nó nhịn đã lâu, bây giờ mới có cơ hội nói.
Con trai Trương Tâm Lan đúng là vô tội, nhưng Triệu Thanh Đại năm đó thì không vô tội sao?"
Không đúng, cho dù là Triệu Thanh Đại bây giờ cũng rất vô tội.
Trương Tâm Lan trong bạo lực gia đình là vị trí người bị hại, nhưng đối với Triệu Thanh Đại, bà chính là một người bạo lực rõ đầu rõ đuôi.
"Không thể tưởng được cô còn là một cái mặt cười chính nghĩa, lúc trước là tôi hiểu lầm cô." Triệu Thanh Đại giơ tay sờ sờ đầu nó.
Tuy rằng động tác này trong mắt người ngoài chính là đột nhiên xoa hai cái vào không khí.
"Đừng nóng giận, tôi cũng không giận." Nàng cười, "Con người tôi nhỏ nhen, tôi không có lỗ."
Hệ thống bay lại đây, nghiêm túc hỏi: "Cô làm cái gì?"
Triệu Thanh Đại: "Lúc nãy tôi đi không trả tiền."
Đồ uống nàng gọi đều rất rất đắt, còn lừa đứa bé kia cũng chọn một vài ly đắt, các loại đồ ngọt điểm tâm đều gọi một phần.
Hệ thống: "...... Vẫn là cô hay."
Nó bỗng nhiên cảm thấy chính nghĩa vừa nãy của mình đều sai chỗ.
Triệu Thanh Đại dỗ xong hệ thống, dựa vào ghế xe, nhìn cảnh vật cực nhanh ngoài cửa sổ, thở ra một hơi.
Số tiền vừa nãy coi như là số tiền Trương Tâm Lan lấy khi rời nhà bỏ trốn đi.
Nàng không so đo.
Chỉ cần Trương Tâm Lan đừng lại tiếp tục ngu ngốc, đem chuyện bày ra trước mặt Đỗ Kinh Mặc.
Mặc kệ là trước hay là sau khi thức tỉnh ý thúc, đây đều là điểm mấu chốt trong lòng nàng.
Sau khi vội vã chạy về trường, Triệu Thanh Đại đang muốn đi tìm Đỗ Kinh Mặc, kết quả nhận được tin nhắn cô gửi trước.
Nội dung rất đơn giản, Đỗ gia có hoạt động, cô cần phải tham dự, cơm trưa sẽ ăn ở bên ngoài, nói Triệu Thanh Đại tự chăm sóc tốt bản thân, đừng chờ cô cũng đừng để đói.
Triệu Thanh Đại nhanh chóng trả lời một câu đã biết, phía sau còn theo một cái cô bé bĩu môi ra dấu OK.
Đối lập với sticker dễ thương là sắc mặt lãnh đạm của nàng.
Nàng hỏi hệ thống: "Chị ấy có phải đi gặp Cố Thừa hay không?"
Hệ thống đã trải qua nhiều ngày quan sát, đã phát hiện chút gì đó, nó trăm triệu lần không dám trả lời câu hỏi toi mạng này: "Cái này sao tôi biết, tôi chỉ là một hệ thống nhỏ mà thôi, cô hỏi Đỗ Kinh Mặc là được."
Triệu Thanh Đại không dám.
Vừa sợ Đỗ Kinh Mặc không nói cho nàng, lại sợ nói cho nàng đáp án khẳng định.
Lần gặp đầu tiên của nam nữ chủ trong nguyên văn bị nàng quấy rầy, Đỗ Kinh Mặc bởi vì bận tâm vết thương của nàng, trong nhiều ngày vẫn luôn đặt trọng điểm trên người nàng, cốt truyện cũng không thể tiếp tục.
Nhưng bây giờ nàng đã khỏi, tình huống liền khác.
Nàng còn nhớ rõ ánh mắt nhất định phải đạt được của Cố Thừa ở bệnh viện.
"Tôi không thể ngồi chờ chết như vậy, tôi cần phải làm gì đó." Triệu Thanh Đại vừa đi vừa cắn môi, khoé môi bị nàng cắn đỏ bừng, đã sắp chảy máu.
Giống như trong cốt truyện nguyên văn, chủ động đi thông đồng Cố Thừa khẳng định là không được, đây là nam nhân được tác giả bỏ thêm buff nhất kiến chung tình.
Vẫn là phải xuống tay từ trên người Đỗ Kinh Mặc.
Giả vờ ngoan đáng thương bán thảm, nàng quá thuần thục, tỷ tỷ cũng thực thích như vậy.
Suy nghĩ của nàng quá mức loạn, hệ thống bắt giữ được phần lớn ý niệm của nàng, lập tức trở nên vô cùng đau đớn: "Đã nói là hoàn lương rồi mà? Đã nói là cải tà quy chính? Cô luôn muốn phá hư cảm tình của nam nữ chủ làm gì?"
"Ở trong xã hội nhân loại, hành vi này của cô gọi là kẻ thứ ba chen chân, sẽ bị người phỉ nhổ, cô biết không?"
Bước chân Triệu Thanh Đại đột ngột ngừng, ánh mắt lạnh xuống.
"Kẻ tới sau mới gọi là chen chân."
"Tôi không phải kẻ tới sau."
Hệ thống ý thức được nói sai, nháy mắt im lặng.
Trong lòng Triệu Thanh Đại thực loạn, nhưng tư thái không loạn. Nàng đi mua một phần cơm trưa trước, chụp gửi cho Đỗ Kinh Mặc, theo sau là một con mèo nhỏ ngoan ngoãn ngồi chờ khen ngợi.
Đỗ Kinh Mặc không trả lời.
Mặc kệ tình huống như thế nào nàng đều không thể lãng phí đồ ăn, bởi vậy mặc dù không có muốn ăn, nàng vẫn tận lực ăn hết cơm trưa, rồi trở lại ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Nghe nói nàng phải đi, mấy cô gái trong ký túc xá kia rõ ràng là nhẹ nhàng thở phào lại xấu hổ. Vì giảm bớt không khí, các nàng chủ động quan tâm vết thương của Triệu Thanh Đại như thế nào muốn dọn đến nơi nào, thành công làm trường hợp càng thêm xấu hổ.
Nàng một bên tuỳ ý trả lời, một bên nhanh chóng dọn đồ vào vali, khi đang muốn đóng vali lại, một tiếng hô từ bên cửa sổ truyền đến.
"Mau đến xem, bên dưới có người tỏ tình!"
Hai cô gái còn lại lập tức thò lại gần, trong giọng nói mang theo hưng phấn không che giấu được: "Ai vậy ai vậy? Tỏ tình ai vậy?"
Sau khi cô gái mặt tròn thấy rõ tên người được ngọn nến xếp thành, lập tức xấu hổ: "..... Là tỏ tình Triệu Thanh Đại."
Động tác Triệu Thanh Đại ngừng lại, nội tâm hiện lên một dấu chấm hỏi.
Nàng hỏi lại: "Cái gì?"
Cái này không hợp lí.
Nam nhân lần trước nàng câu là bạn trai cũ của Giai Tuệ, sau đó liền hoàn toàn hoàn lương, tất cả tâm tư đều bổ nhào vào người Đỗ Kinh Mặc, sao lại có người đột nhiên tỏ tình?
Nàng buông vali nhìn qua cửa sổ, người bên dưới vừa thấy nữ chính lộ mặt, lập tức bắt đầu ồn ào, từng tiếng từng tiếng "Đồng ý đi" lao tới như sóng biển.
Bạn ký túc xá thử hỏi: "Bên dưới là ai vậy? Bạn trai sao?"
"Nếu hắn là bạn trai tôi còn cần tỏ tình sao?" Triệu Thanh Đại liếc nhìn nàng một cái.
Cô gái cảm thấy chỉ số thông mình của mình bị xem thường.
Hệ thống cũng tò mò: "Tên này là ai nha?"
"Không quen. Cũng không phải là kẻ ngốc tôi từng câu."
Thẩm mỹ cũng quá thấp, thời đại nào rồi, cư nhiên còn dùng nến xếp thành hình trái tim, bên trong viết tên nàng, bên cạnh rải cánh hoa, trên cánh hoa còn đứng một người con trai, trong tay ôm một con gấu bông thật lớn.
Triệu Thanh Đại càng xem càng cảm thấy trận này thật sự là quá cay mắt.
Từ khi nàng lên trung học đã cảm thấy tỏ tình bằng cách này thật sự là quá ngu ngốc, không nghĩ tới đại học còn có thể gặp phải.
Dưới lầu ồn ào còn chưa dừng, khi nói chuyện lại có càng nhiều người tới vây xem, có rất nhiều người tới xem náo nhiệt, có rất nhiều người muốn tới xem náo nhiệt của Triệu Thanh Đại.
Giữa trưa không thể ăn chung với Đỗ Kinh Mặc, vốn dĩ chính là một chuyện làm người bực bội, nàng nhíu chặt mày hừ một tiếng, xách vali đi xuống.
——————————————
Mình bắt đầu bước vào mùa thi rùi. Cho nên trong khoảng 2 tháng nữa sẽ không có chương mới hoặc có rất ít. Ngay sau khi thi xong mình sẽ cố gắng chạy nước rút để hoàn bộ này nhanh nhất có thể. Cảm ơn mn ❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.