Chương 11:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Mạnh Dao: 【Nguyễn Khinh Họa, cậu lại gạt tớ. 】
Mạnh Dao: 【Vừa rồi tổng giám đốc Giang đến chỗ bọn tớ, tớ đã đặc biệt quan sát, anh ấy không hề phẫu thuật thẩm mỹ. 】
Mạnh Dao: 【Giang tổng đẹp trai như vậy, lúc trước còn học cùng trường với anh ấy, làm sao mà cậu có thể kìm lòng mà không ra tay được vậy? 】
……
Nguyễn Khinh Họa biết, nếu cô tiếp lời Mạnh Dao, cô ấy sẽ tiếp tục hỏi đến cùng.
Nghĩ nghĩ một lúc, cô gửi cho Mạnh Dao một nhận xét thực tế sâu sắc, ngắn gọn và súc tích.
Nguyễn Khinh Họa: [Bộ đồ hôm nay anh ta mặc có giá bằng cả một căn hộ hướng ra biển ở trung tâm thành phố Nam Thành, cậu nghĩ tớ có xứng không? ]
Mạnh Dao:【…Cậu nói thật tàn nhẫn, nhưng nó lại là sự thật, huhuhu.】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Đang bận. 】
Mạnh Dao: 【 Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé. 】
Vì sự xuất hiện của tổng giám đốc mới, các nhân viên của SU liền dẹp đi thái độ lười biếng, bận rộn cả buổi sáng với tinh thần chiến đấu hăng say.
Đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao hẹn nhau ở nhà ăn.
Cả hai vừa ngồi xuống thì có tiếng huyên náo ở cửa.
Mạnh Dao cũng kích động, ở dưới bàn đá cô một cái, “Nhìn kìa! Giám đốc Giang tới nhà ăn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô liếc mắt nhìn một cái: “Cậu kích động như vậy làm gì?”
“……?”
Mạnh Dao: “Tại sao lại không kích động? Ăn cơm mà có thể được ngắm trai đẹp thì bữa ăn sẽ ngon miệng hơn.”
Nguyễn Khinh Họa bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
“Haizzz? Tớ thì không nghĩ như vậy.”
Mạnh Dao hừ nhẹ, “Cậu có bản lĩnh thì đừng có mà nhìn.”
Hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm.
Trong khi họ đang trò chuyện, một giọng nói truyền đến bên tai.
“Cô Nguyễn?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, quay đầu nhìn.
Khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ngay khuôn mặt tuấn tú và quen thuộc của Giang Hoài Khiêm, sau đó là người Nguyễn Khinh Họa trước đó đã gặp mặt một lần – Lưu Tuấn đang đứng ở bên cạnh anh.
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, Lưu Tuấn cười cười: “Đúng là cô rồi.”
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn sang hướng này. Trong mắt ai cũng tràn ngập sự tò mò.
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.
Lưu Tuấn nhướng mày, hai mắt sáng ngời: “Giang tổng, chúng ta ngồi cạnh cô Nguyễn đi”.
Giang Hoài Khiêm bình thản nhìn cô một cái, nói: “Được.”
Lưu Tuấn tự đưa ra đề xuất rồi tự đến ngồi bên cạnh Nguyễn Khinh Họa, mà Giang Hoài Khiêm ngồi ở bên phía Mạnh Dao.
Sau khi hai người ngồi xuống, tiếng ồn ào trong nhà ăn giảm đi rất nhiều, mọi người đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Mạnh Dao còn chưa hoàn hồn trước sự việc bất ngờ từ trên trời rơi xuống này nhưng Lưu Tuấn đã thu hút sự chú ý của cô.
“Cô Nguyễn, lần trước tôi quên nói với cô tôi là trợ lý của Giang tổng.”
Nguyễn Khinh Họa: “…… Tôi biết.”
Phùng nữ sĩ có nói qua một chút cho cô biết, cùng với thái độ hôm đó của anh ta với Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa gần như đã đoán ra được.
Chỉ là sáng nay người trợ lý đi cùng Giang Hoài Khiêm không phải anh ta.
Lưu Tuấn cười cười, nhìn cô: “Mẹ tôi nói cô là nhà thiết kế, nhưng tôi không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa xấu hổ cười cười. Kỳ thật chính cô cũng không nghĩ tới.
Mạnh Dao nghe xong cuộc đối thoại của hai người, trong lòng ngứa ngáy: “Khinh Họa, cậu và trợ lý Lưu quen nhau?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Có gặp qua một lần.”
Mạnh Dao: “Khi nào, sao tớ không biết?”
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn Lưu Tuấn, biết anh ta cũng không ngại, nói thẳng.
“Tớ và trợ lý Lưu là đối tượng xem mắt của nhau.”
“Hả?” Mạnh Dao bị sốc.
Nguyễn Khinh Họa: “Cậu kinh ngạc như vậy làm gì?”
Mạnh Dao: “……”
Vừa định mở miệng, đang muốn nói gì đó, chợt Mạnh Dao cảm thấy hỏi chuyện ấy lúc này không thích hợp cho lắm, đành ngậm miệng lại.
Nguyễn Khinh Họa mặc kệ cô ấy, cúi đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn, cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Giang Hoài Khiêm dừng ở trên người mình. Nguyễn Khinh Họa có chút không thoải mái, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cặp mắt kia của Giang Hoài Khiêm.
Lông mày cô nhảy dựng, vừa định quay đi, Giang Hoài Khiêm đột nhiên hỏi: “Công ty có nhiều người độc thân không?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, Giang Hoài Khiêm ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Ngồi cạnh anh là phó tổng giám đốc, biết Giang Hoài Khiêm ăn trưa ở đây nên đã vội vã chạy tới.
Anh ta cười cười: “Hình như là không ít.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Phó tổng cười xòa, nhìn anh nói: “Giang tổng quan tâm tới chuyện này sao?”
Anh ta và Giang Hoài Khiêm đã từng gặp qua, cũng tương đối quen thuộc, còn nói đùa: “Giang tổng mới tới công ty, hay là tổ chức một bữa tiệc giao lưu? Biết đâu anh có thể thân thiết với mọi người hơn, thậm chí gặp được người ưng ý.”
“……”
Giang Hoài Khiêm bỗng nhiên quay đầu nhìn Mạnh Dao: “Cô còn độc thân?”
Mạnh Dao thụ sủng nhược kinh: “…… Vâng.”
*Thụ ủng nhược kinh: được quan tâm nhưng lại lo sợ.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhướng mí nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, chậm rãi hỏi: “Cô Nguyễn, cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa im lặng ba giây, không có ý kiến.
Giang Hoài Khiêm là cố ý sao? Hay là chỉ đơn giản thuận miệng hỏi.
Cô trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Đề nghị này hình như cũng không tồi”.
Giang Hoài Khiêm thấy cô khẽ động mi, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bỗng nhiên có chút bốc đồng không giải thích được.
Anh ngây người mà thu hồi ánh mắt, ngữ khí lạnh băng: “Vậy làm đi.”
“……?”
Mạnh Dao: 【Vừa rồi tổng giám đốc Giang đến chỗ bọn tớ, tớ đã đặc biệt quan sát, anh ấy không hề phẫu thuật thẩm mỹ. 】
Mạnh Dao: 【Giang tổng đẹp trai như vậy, lúc trước còn học cùng trường với anh ấy, làm sao mà cậu có thể kìm lòng mà không ra tay được vậy? 】
……
Nguyễn Khinh Họa biết, nếu cô tiếp lời Mạnh Dao, cô ấy sẽ tiếp tục hỏi đến cùng.
Nghĩ nghĩ một lúc, cô gửi cho Mạnh Dao một nhận xét thực tế sâu sắc, ngắn gọn và súc tích.
Nguyễn Khinh Họa: [Bộ đồ hôm nay anh ta mặc có giá bằng cả một căn hộ hướng ra biển ở trung tâm thành phố Nam Thành, cậu nghĩ tớ có xứng không? ]
Mạnh Dao:【…Cậu nói thật tàn nhẫn, nhưng nó lại là sự thật, huhuhu.】
Nguyễn Khinh Họa: 【 Đang bận. 】
Mạnh Dao: 【 Buổi trưa cùng nhau ăn cơm nhé. 】
Vì sự xuất hiện của tổng giám đốc mới, các nhân viên của SU liền dẹp đi thái độ lười biếng, bận rộn cả buổi sáng với tinh thần chiến đấu hăng say.
Đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa và Mạnh Dao hẹn nhau ở nhà ăn.
Cả hai vừa ngồi xuống thì có tiếng huyên náo ở cửa.
Mạnh Dao cũng kích động, ở dưới bàn đá cô một cái, “Nhìn kìa! Giám đốc Giang tới nhà ăn.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Cô liếc mắt nhìn một cái: “Cậu kích động như vậy làm gì?”
“……?”
Mạnh Dao: “Tại sao lại không kích động? Ăn cơm mà có thể được ngắm trai đẹp thì bữa ăn sẽ ngon miệng hơn.”
Nguyễn Khinh Họa bĩu môi, tỏ vẻ khinh thường.
“Haizzz? Tớ thì không nghĩ như vậy.”
Mạnh Dao hừ nhẹ, “Cậu có bản lĩnh thì đừng có mà nhìn.”
Hai người vừa ăn vừa đấu võ mồm.
Trong khi họ đang trò chuyện, một giọng nói truyền đến bên tai.
“Cô Nguyễn?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, quay đầu nhìn.
Khi cô ngước mắt lên, bắt gặp ngay khuôn mặt tuấn tú và quen thuộc của Giang Hoài Khiêm, sau đó là người Nguyễn Khinh Họa trước đó đã gặp mặt một lần – Lưu Tuấn đang đứng ở bên cạnh anh.
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, Lưu Tuấn cười cười: “Đúng là cô rồi.”
Tất cả mọi người trong nhà ăn đều nhìn sang hướng này. Trong mắt ai cũng tràn ngập sự tò mò.
Nguyễn Khinh Họa gật gật đầu.
Lưu Tuấn nhướng mày, hai mắt sáng ngời: “Giang tổng, chúng ta ngồi cạnh cô Nguyễn đi”.
Giang Hoài Khiêm bình thản nhìn cô một cái, nói: “Được.”
Lưu Tuấn tự đưa ra đề xuất rồi tự đến ngồi bên cạnh Nguyễn Khinh Họa, mà Giang Hoài Khiêm ngồi ở bên phía Mạnh Dao.
Sau khi hai người ngồi xuống, tiếng ồn ào trong nhà ăn giảm đi rất nhiều, mọi người đều vểnh tai lên nghe ngóng.
Mạnh Dao còn chưa hoàn hồn trước sự việc bất ngờ từ trên trời rơi xuống này nhưng Lưu Tuấn đã thu hút sự chú ý của cô.
“Cô Nguyễn, lần trước tôi quên nói với cô tôi là trợ lý của Giang tổng.”
Nguyễn Khinh Họa: “…… Tôi biết.”
Phùng nữ sĩ có nói qua một chút cho cô biết, cùng với thái độ hôm đó của anh ta với Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa gần như đã đoán ra được.
Chỉ là sáng nay người trợ lý đi cùng Giang Hoài Khiêm không phải anh ta.
Lưu Tuấn cười cười, nhìn cô: “Mẹ tôi nói cô là nhà thiết kế, nhưng tôi không ngờ lại trùng hợp như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa xấu hổ cười cười. Kỳ thật chính cô cũng không nghĩ tới.
Mạnh Dao nghe xong cuộc đối thoại của hai người, trong lòng ngứa ngáy: “Khinh Họa, cậu và trợ lý Lưu quen nhau?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu: “Có gặp qua một lần.”
Mạnh Dao: “Khi nào, sao tớ không biết?”
Nguyễn Khinh Họa liếc nhìn Lưu Tuấn, biết anh ta cũng không ngại, nói thẳng.
“Tớ và trợ lý Lưu là đối tượng xem mắt của nhau.”
“Hả?” Mạnh Dao bị sốc.
Nguyễn Khinh Họa: “Cậu kinh ngạc như vậy làm gì?”
Mạnh Dao: “……”
Vừa định mở miệng, đang muốn nói gì đó, chợt Mạnh Dao cảm thấy hỏi chuyện ấy lúc này không thích hợp cho lắm, đành ngậm miệng lại.
Nguyễn Khinh Họa mặc kệ cô ấy, cúi đầu ăn cơm.
Trong lúc ăn, cô mơ hồ cảm thấy ánh mắt của Giang Hoài Khiêm dừng ở trên người mình. Nguyễn Khinh Họa có chút không thoải mái, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp cặp mắt kia của Giang Hoài Khiêm.
Lông mày cô nhảy dựng, vừa định quay đi, Giang Hoài Khiêm đột nhiên hỏi: “Công ty có nhiều người độc thân không?”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, Giang Hoài Khiêm ánh mắt nhìn về phía người bên cạnh.
Ngồi cạnh anh là phó tổng giám đốc, biết Giang Hoài Khiêm ăn trưa ở đây nên đã vội vã chạy tới.
Anh ta cười cười: “Hình như là không ít.”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày.
Phó tổng cười xòa, nhìn anh nói: “Giang tổng quan tâm tới chuyện này sao?”
Anh ta và Giang Hoài Khiêm đã từng gặp qua, cũng tương đối quen thuộc, còn nói đùa: “Giang tổng mới tới công ty, hay là tổ chức một bữa tiệc giao lưu? Biết đâu anh có thể thân thiết với mọi người hơn, thậm chí gặp được người ưng ý.”
“……”
Giang Hoài Khiêm bỗng nhiên quay đầu nhìn Mạnh Dao: “Cô còn độc thân?”
Mạnh Dao thụ sủng nhược kinh: “…… Vâng.”
*Thụ ủng nhược kinh: được quan tâm nhưng lại lo sợ.
Giang Hoài Khiêm gật đầu, nhướng mí nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, chậm rãi hỏi: “Cô Nguyễn, cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa im lặng ba giây, không có ý kiến.
Giang Hoài Khiêm là cố ý sao? Hay là chỉ đơn giản thuận miệng hỏi.
Cô trầm mặc, nhẹ giọng nói: “Đề nghị này hình như cũng không tồi”.
Giang Hoài Khiêm thấy cô khẽ động mi, vẻ mặt bình tĩnh, trong lòng bỗng nhiên có chút bốc đồng không giải thích được.
Anh ngây người mà thu hồi ánh mắt, ngữ khí lạnh băng: “Vậy làm đi.”
“……?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.