Chương 24:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Giang Hoài Khiêm nhàn nhạt liếc cô một cái, trầm giọng nói: “Tôi ra ngoài rồi sẽ quay lại ngay.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa đáp: “Được.”
Giang Hoài Khiêm lúc này mới rời đi.
–
Người vừa đi, Nguyễn Khinh Họa bây giờ mới thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác.
Không biết vì cái gì, chỉ cần đối mặt với Giang Hoài Khiêm, cô liền cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa.
Đang nghĩ ngợi, chợt di động lại reo lên.
Mạnh Dao: 【 Khinh Họa, cậu ngủ rồi sao? Tớ bấm chuông ngoài cửa, sao không trả lời. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【…… Không phải ngủ, tớ vừa ra ngoài. 】
Mạnh Dao: 【??? 】
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, tìm đại cái cớ: 【 Tớ sợ cậu đến lâu, liền tự mình đi mua thuốc. 】
Vừa gửi tin, Mạnh Dao liền gọi điện tới.
“Sao cậu lại tự mình ra ngoài mua thuốc? Không phải đang sốt sao? Cậu bây giờ cậu ở đâu, tớ lập tức qua.”
Vừa kết nối máy, một loạt câu hỏi của Mạnh Dao đã dồn dập kéo đến.
Nguyễn Khinh Họa nghe được thì chột dạ, thấp giọng nói: “Không cần không cần, tớ ở gần thôi. Tớ chưa ăn cơm tối, tiện ngồi ăn cho xong.”
Mạnh Dao: “Tớ cũng chưa ăn.”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa sửng sốt.
Mạnh Dao nghĩ nghĩ: “Cậu ở cửa hàng nào, đợi tớ ở đó, tớ sẽ đến ngay.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa da đầu căng thẳng, không chút suy nghĩ nói: “Đừng.”
Mạnh Dao ngây ngốc, nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
“Cậu ăn ở nhà đi.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Tớ sẽ mua một phần mang về cho cậu.”
Mạnh Dao: “???”
“Tớ sợ lây bệnh cảm cho cậu.”
Mạnh Dao yên lặng ba giây, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Khinh Họa, lấy cái cớ như vậy, cậu nghĩ tớ sẽ tin sao.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn giọng.
Cô đang định giải thích, chợt nhận thấy Giang Hoài Khiêm đang đi vào.
Nguyễn Khinh Họa rùng mình, nhỏ giọng nói: “Dù sao, cậu cứ vào nhà trước, muộn chút tớ sẽ trở về nói cho biết.”
Mạnh Dao: “Được, nếu không cho tớ một lời giải thích thỏa đáng, cậu không xong đâu.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Lúc cô đặt di động xuống, Giang Hoài Khiêm cũng đặt mấy đồ đã mua ở bên ngoài vừa rồi lên mặt bàn.
Nguyễn Khinh Họa cũng không có ý định xem nó là gì, nhưng khi nhìn lướt qua, cô liền dừng lại.
Những thứ Giang Hoài Khiêm mua được đóng gói trong những chiếc túi trong suốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết chúng là gì.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm nó một hồi, nhíu mày không lên tiếng.
Người phục vụ vừa lúc đem đồ ăn lên, hai người yên lặng dùng bữa.
Cô không hỏi anh mua gì, anh cũng không hỏi cô ban nãy nói chuyện điện thoại với ai.
Nguyễn Khinh Họa phát hiện, món ăn Quảng Đông so với lúc trước cô từng được ăn thì có vẻ ngon hơn.
Nước canh đậm đà thơm ngon, đặc biệt dễ uống.
Trong lúc không để ý cô đã uống liền mấy chén canh. Đến khi bụng căng lên, cơ thể lấm tấm mồ hôi, cô mới ngừng lại.
Ăn cơm xong, hai người liền rời đi.
Lúc thanh toán, Nguyễn Khinh Họa cũng không tranh với Giang Hoài Khiêm.
Hai người quay trở lại con đường lúc họ mới đến.
Chỉ là đã có sự thay đổi nhỏ.
Nguyễn Khinh Họa không đi theo phía sau anh nữa, vô tình đi song song bên cạnh anh.
Đến trước khu nhà, Nguyễn Khinh Họa thở nhẹ một hơi, quyết định lên tiếng trước.
“Giang tổng, tôi tới nhà rồi”. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm, có một tia cảm tạ: “Cảm ơn Giang tổng vì bữa tối, tôi xin phép về trước.”
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, cầm cái túi trên tay và đưa cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhấp môi: “Giang tổng.”
“Hửm?” Giang Hoài Khiêm nhướng mày đáp lời, thanh âm giống như âm mũi vậy.
Rõ ràng anh không có làm cái gì, nhưng Nguyễn Khinh Họa lại cảm nhận được sự đe dọa uy hϊếp.
Cô nhắm mắt, vươn tay tiếp nhận túi thuốc từ tay anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng cúi đầu cụp đuôi của cô, nghe cô gọi từ “Giang tổng”, bỗng nhiên liền có chút không thoải mái.
Một tay đút túi, anh lười biếng liếc nhìn cô, “Cảm ơn ai?”
“Giang tổng……” Nguyễn Khinh Họa không hiểu nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, thanh âm đều đều: “Nói lại lần nữa.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Cô nhẹ chớp mắt, hạ giọng nói: “Sư huynh.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa đáp: “Được.”
Giang Hoài Khiêm lúc này mới rời đi.
–
Người vừa đi, Nguyễn Khinh Họa bây giờ mới thả lỏng cả tinh thần lẫn thể xác.
Không biết vì cái gì, chỉ cần đối mặt với Giang Hoài Khiêm, cô liền cảm thấy bản thân không còn là chính mình nữa.
Đang nghĩ ngợi, chợt di động lại reo lên.
Mạnh Dao: 【 Khinh Họa, cậu ngủ rồi sao? Tớ bấm chuông ngoài cửa, sao không trả lời. 】
Nguyễn Khinh Họa: 【…… Không phải ngủ, tớ vừa ra ngoài. 】
Mạnh Dao: 【??? 】
Nguyễn Khinh Họa nghĩ nghĩ, tìm đại cái cớ: 【 Tớ sợ cậu đến lâu, liền tự mình đi mua thuốc. 】
Vừa gửi tin, Mạnh Dao liền gọi điện tới.
“Sao cậu lại tự mình ra ngoài mua thuốc? Không phải đang sốt sao? Cậu bây giờ cậu ở đâu, tớ lập tức qua.”
Vừa kết nối máy, một loạt câu hỏi của Mạnh Dao đã dồn dập kéo đến.
Nguyễn Khinh Họa nghe được thì chột dạ, thấp giọng nói: “Không cần không cần, tớ ở gần thôi. Tớ chưa ăn cơm tối, tiện ngồi ăn cho xong.”
Mạnh Dao: “Tớ cũng chưa ăn.”
“Hả?” Nguyễn Khinh Họa sửng sốt.
Mạnh Dao nghĩ nghĩ: “Cậu ở cửa hàng nào, đợi tớ ở đó, tớ sẽ đến ngay.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa da đầu căng thẳng, không chút suy nghĩ nói: “Đừng.”
Mạnh Dao ngây ngốc, nhíu mày hỏi: “Tại sao?”
“Cậu ăn ở nhà đi.” Nguyễn Khinh Họa nói: “Tớ sẽ mua một phần mang về cho cậu.”
Mạnh Dao: “???”
“Tớ sợ lây bệnh cảm cho cậu.”
Mạnh Dao yên lặng ba giây, nghiêm túc hỏi: “Nguyễn Khinh Họa, lấy cái cớ như vậy, cậu nghĩ tớ sẽ tin sao.”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn giọng.
Cô đang định giải thích, chợt nhận thấy Giang Hoài Khiêm đang đi vào.
Nguyễn Khinh Họa rùng mình, nhỏ giọng nói: “Dù sao, cậu cứ vào nhà trước, muộn chút tớ sẽ trở về nói cho biết.”
Mạnh Dao: “Được, nếu không cho tớ một lời giải thích thỏa đáng, cậu không xong đâu.”
Nguyễn Khinh Họa: “……”
Lúc cô đặt di động xuống, Giang Hoài Khiêm cũng đặt mấy đồ đã mua ở bên ngoài vừa rồi lên mặt bàn.
Nguyễn Khinh Họa cũng không có ý định xem nó là gì, nhưng khi nhìn lướt qua, cô liền dừng lại.
Những thứ Giang Hoài Khiêm mua được đóng gói trong những chiếc túi trong suốt, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết chúng là gì.
Nguyễn Khinh Họa nhìn chằm chằm nó một hồi, nhíu mày không lên tiếng.
Người phục vụ vừa lúc đem đồ ăn lên, hai người yên lặng dùng bữa.
Cô không hỏi anh mua gì, anh cũng không hỏi cô ban nãy nói chuyện điện thoại với ai.
Nguyễn Khinh Họa phát hiện, món ăn Quảng Đông so với lúc trước cô từng được ăn thì có vẻ ngon hơn.
Nước canh đậm đà thơm ngon, đặc biệt dễ uống.
Trong lúc không để ý cô đã uống liền mấy chén canh. Đến khi bụng căng lên, cơ thể lấm tấm mồ hôi, cô mới ngừng lại.
Ăn cơm xong, hai người liền rời đi.
Lúc thanh toán, Nguyễn Khinh Họa cũng không tranh với Giang Hoài Khiêm.
Hai người quay trở lại con đường lúc họ mới đến.
Chỉ là đã có sự thay đổi nhỏ.
Nguyễn Khinh Họa không đi theo phía sau anh nữa, vô tình đi song song bên cạnh anh.
Đến trước khu nhà, Nguyễn Khinh Họa thở nhẹ một hơi, quyết định lên tiếng trước.
“Giang tổng, tôi tới nhà rồi”. Cô ngẩng đầu nhìn Giang Hoài Khiêm, có một tia cảm tạ: “Cảm ơn Giang tổng vì bữa tối, tôi xin phép về trước.”
Giang Hoài Khiêm trầm mặc nhìn cô, cầm cái túi trên tay và đưa cho cô.
Nguyễn Khinh Họa nhấp môi: “Giang tổng.”
“Hửm?” Giang Hoài Khiêm nhướng mày đáp lời, thanh âm giống như âm mũi vậy.
Rõ ràng anh không có làm cái gì, nhưng Nguyễn Khinh Họa lại cảm nhận được sự đe dọa uy hϊếp.
Cô nhắm mắt, vươn tay tiếp nhận túi thuốc từ tay anh, thấp giọng nói: “Cảm ơn Giang tổng.”
Giang Hoài Khiêm thấy bộ dạng cúi đầu cụp đuôi của cô, nghe cô gọi từ “Giang tổng”, bỗng nhiên liền có chút không thoải mái.
Một tay đút túi, anh lười biếng liếc nhìn cô, “Cảm ơn ai?”
“Giang tổng……” Nguyễn Khinh Họa không hiểu nhìn anh.
Giang Hoài Khiêm nhướng mày, thanh âm đều đều: “Nói lại lần nữa.”
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, mơ hồ hiểu ra điều gì đó.
Cô nhẹ chớp mắt, hạ giọng nói: “Sư huynh.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.