Chương 26:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Nghe vậy, Cố Minh Tiêu cảm thấy có chút hứng thú: “Thứ gì mà khiến Giang tổng phải tự mình đi lấy vậy?”
Giang Hoài Khiêm đang định trả lời, chợt điện thoại vừa mới đặt xuống bàn lại rung lên báo có tin nhắn.
Anh thường để chế độ không làm phiền trên WeChat nên căn bản nếu là những tin nhắn của người lạ thì máy sẽ không thông báo.
Nghĩ đến đây, Giang Hoài Khiếm cầm lấy điện thoại, lướt qua màn hình.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Vừa rồi tôi quên nói, sư huynh lái xe chú ý an toàn. Tôi về đến nhà rồi. 】
Cố Minh Tiêu nhìn bộ dạng mất tập trung của anh, nghiêng người nhìn một cái rồi huýt sáo.
Chu Nghiêu không chịu nổi tính khí của Giang Hoài Khiêm, cũng đi theo dò xét.
“Tin nhắn của ai vậy?” Anh ta liếc nhìn, nghi hoặc hỏi: “Giờ này vẫn có người gửi tin nhắn cho cậu?”
Chu Nghiêu ngó nhìn dòng tin nhắn, không nhịn được đọc to: “Sư huynh lái xe chú ý an toàn??”
Anh ta sửng sốt: “Giang tổng, cậu vẫn còn chơi trò sư huynh sư muội à?”
Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người trong phòng lại đổ dồn về phía này. “Thật hay giả vậy?”
“Giang tổng còn có sư muội? Hiện tại không phải đều là tiền bối hay sao, các mối quan hệ Giang tổng quả nhiên không tầm thường chút nào.”
“……”
Mọi người thi nhau bàn tán xôn xao, Giang Hoài Khiêm cũng không tức giận.
Mấy người đùa giỡn ở đây đều là người quen cả, ai ở đây cũng biết điều và có chừng mực, những người ít quen biết thì biết ý giữ im lặng.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn Chu Nghiêu bằng ánh mắt sắc lạnh đầy uy hϊếp: “Hôm nay cậu rảnh rỗi vậy sao?”
Cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của anh, Chu Nghiêu nói nhỏ: “Không rảnh.”
“Tôi chỉ tò mò về sư muội gửi tin nhắn cho cậu rốt cuộc là ai. ”
Giang Hoài Khiêm không thèm để ý đến hắn.
Chu Nghiêu nhìn về phía Cố Minh Tiêu, “Cố tổng, cậu không tò mò sao?”
Cố Minh Tiêu tự tin cười, cạn ly với Giang Hoài Khiêm, nhấp một ngụm nói: “Đại khái tôi đã biết một phần.”
Chu Nghiêu: “???”
Anh ta sửng sốt, khuôn mặt như đông cứng lại, tức giận: “Cho nên các cậu không chỉ biết thời gian của nhau, mà còn có bí mật giấu tôi?”
Giang Hoài Khiêm vừa gửi lại tin nhắn cho Nguyễn Khinh Họa, nghe thấy thế, thuận miệng hỏi: “Thời gian gì?”
Chu Nghiêu: “……”
Cố Minh Tiêu: “Không có gì.”
Đột nhiên, Giang Hoài Khiêm dường như đã hiểu ra.
Anh nhẹ xoay người, thong thả xắn tay áo, đứng dậy khỏi ghế, nới lỏng cổ áo.
Một lát sau, trong phòng xảy một cuộc hỗn chiến =)).
–
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa đặt di động xuống.
Ban nãy ở dưới tiểu khu, cô quá hồi hộp và lo lắng nên quên mất nói lời tạm biệt với Giang Hoài Khiêm.
Mặc dù điều này không quá quan trọng, nhưng dù sao anh cũng đã mời cô ăn cơm cũng như mua thuốc cho cô, ít nhất cô cũng nên khách sáo mà quan tâm tới anh một chút.
Mạnh Dao ở bên cạnh nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh, mang theo ánh nhìn tinh quái: “Giang tổng trả lời cậu như thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô: “Anh ấy nói đang đi liên hoan, đã xem tin nhắn.”
Nghe vậy, Mạnh Dao thốt lên: “Giang tổng cũng có thể như vậy sao, còn báo cáo lịch trình đi đâu cho cậu biết.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, nhìn bạn: “Cậu phải cậu nghĩ hơi quá rồi không?”
“Tớ đâu có nghĩ quá đâu?” Mạnh Dao nói thẳng: “Bình thường một người con trai nếu nhận được một tin nhắn tương tự như vậy, thường chỉ đọc, hoặc cùng lắm trả lời ngắn gọn cho qua là được. Nhưng Giang tổng còn thông báo rõ ràng cho cậu biết là anh ấy tới quán bar.”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, thấy cô không hề động đậy, liền lắc lắc cánh tay: “Cậu nghĩ xem tình hình này là thế nào? “
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa kéo chăn, nằm xuống, nhắm mắt nói: “Chắc đó là thói quen của anh ấy thôi.”
Mạnh Dao: “…… Là thói quen đối với cậu.”
Cô nhìn Nguyễn Khinh Họa, hừ nhẹ nói: “Tớ còn tưởng rằng hai người chỉ là từng gặp mặt qua một lần. Không ngờ lại thâm sâu như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, mở mắt ra hỏi: “Thâm sâu chỗ nào?”
“Hai người là sư huynh sư muội, mối quan hệ này chưa đủ thâm sâu sao?”
Lúc từ bên ngoài trở về, Nguyễn Khinh Họa cũng không biết nên tìm lý do gì để nói dối Mạnh Dao, nên đơn giản là cứ nói thẳng.
Mối quan hệ giữa cô và Giang Hoài Khiêm quả thực có gần gũi hơn so với những cựu sinh viên cùng trường bình thường. Nguyễn Khinh Họa học thiết kế, tình cờ, được một vị lão sư nhìn trúng, đã nhận cô làm học trò.
Mà Giang Hoài Khiêm, lại cũng chính là học trò của vị giáo sư ấy. Giáo sư thường không có quá nhiều học trò, thưởng chỉ ít ỏi có một vài người, trong đó Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa là hai người Trung Quốc duy nhất.
Chẳng qua là bọn họ có nhiều điểm tương đồng hơn những người khác.
Nguyễn Khinh Họa theo chuyên ngành thiết kế, Giang Hoài Khiêm thì học đa ngành, thiết kế chỉ là một phần nhỏ trong quá trình học của anh.
Ban đầu, Nguyễn Khinh Họa cũng nghe giáo sư và những người khác nhắc tới Giang Hoài Khiêm nhiều lần, nhưng cô cũng không tìm hiểu sâu về anh.
Giang Hoài Khiêm đang định trả lời, chợt điện thoại vừa mới đặt xuống bàn lại rung lên báo có tin nhắn.
Anh thường để chế độ không làm phiền trên WeChat nên căn bản nếu là những tin nhắn của người lạ thì máy sẽ không thông báo.
Nghĩ đến đây, Giang Hoài Khiếm cầm lấy điện thoại, lướt qua màn hình.
Nguyễn Khinh Họa: 【 Vừa rồi tôi quên nói, sư huynh lái xe chú ý an toàn. Tôi về đến nhà rồi. 】
Cố Minh Tiêu nhìn bộ dạng mất tập trung của anh, nghiêng người nhìn một cái rồi huýt sáo.
Chu Nghiêu không chịu nổi tính khí của Giang Hoài Khiêm, cũng đi theo dò xét.
“Tin nhắn của ai vậy?” Anh ta liếc nhìn, nghi hoặc hỏi: “Giờ này vẫn có người gửi tin nhắn cho cậu?”
Chu Nghiêu ngó nhìn dòng tin nhắn, không nhịn được đọc to: “Sư huynh lái xe chú ý an toàn??”
Anh ta sửng sốt: “Giang tổng, cậu vẫn còn chơi trò sư huynh sư muội à?”
Trong phút chốc, sự chú ý của mọi người trong phòng lại đổ dồn về phía này. “Thật hay giả vậy?”
“Giang tổng còn có sư muội? Hiện tại không phải đều là tiền bối hay sao, các mối quan hệ Giang tổng quả nhiên không tầm thường chút nào.”
“……”
Mọi người thi nhau bàn tán xôn xao, Giang Hoài Khiêm cũng không tức giận.
Mấy người đùa giỡn ở đây đều là người quen cả, ai ở đây cũng biết điều và có chừng mực, những người ít quen biết thì biết ý giữ im lặng.
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn Chu Nghiêu bằng ánh mắt sắc lạnh đầy uy hϊếp: “Hôm nay cậu rảnh rỗi vậy sao?”
Cảm nhận được sự đe dọa trong lời nói của anh, Chu Nghiêu nói nhỏ: “Không rảnh.”
“Tôi chỉ tò mò về sư muội gửi tin nhắn cho cậu rốt cuộc là ai. ”
Giang Hoài Khiêm không thèm để ý đến hắn.
Chu Nghiêu nhìn về phía Cố Minh Tiêu, “Cố tổng, cậu không tò mò sao?”
Cố Minh Tiêu tự tin cười, cạn ly với Giang Hoài Khiêm, nhấp một ngụm nói: “Đại khái tôi đã biết một phần.”
Chu Nghiêu: “???”
Anh ta sửng sốt, khuôn mặt như đông cứng lại, tức giận: “Cho nên các cậu không chỉ biết thời gian của nhau, mà còn có bí mật giấu tôi?”
Giang Hoài Khiêm vừa gửi lại tin nhắn cho Nguyễn Khinh Họa, nghe thấy thế, thuận miệng hỏi: “Thời gian gì?”
Chu Nghiêu: “……”
Cố Minh Tiêu: “Không có gì.”
Đột nhiên, Giang Hoài Khiêm dường như đã hiểu ra.
Anh nhẹ xoay người, thong thả xắn tay áo, đứng dậy khỏi ghế, nới lỏng cổ áo.
Một lát sau, trong phòng xảy một cuộc hỗn chiến =)).
–
Sau khi nhận được tin nhắn trả lời của Giang Hoài Khiêm, Nguyễn Khinh Họa đặt di động xuống.
Ban nãy ở dưới tiểu khu, cô quá hồi hộp và lo lắng nên quên mất nói lời tạm biệt với Giang Hoài Khiêm.
Mặc dù điều này không quá quan trọng, nhưng dù sao anh cũng đã mời cô ăn cơm cũng như mua thuốc cho cô, ít nhất cô cũng nên khách sáo mà quan tâm tới anh một chút.
Mạnh Dao ở bên cạnh nhìn cô, hai mắt sáng lấp lánh, mang theo ánh nhìn tinh quái: “Giang tổng trả lời cậu như thế nào?”
Nguyễn Khinh Họa liếc cô: “Anh ấy nói đang đi liên hoan, đã xem tin nhắn.”
Nghe vậy, Mạnh Dao thốt lên: “Giang tổng cũng có thể như vậy sao, còn báo cáo lịch trình đi đâu cho cậu biết.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa nghẹn lời, nhìn bạn: “Cậu phải cậu nghĩ hơi quá rồi không?”
“Tớ đâu có nghĩ quá đâu?” Mạnh Dao nói thẳng: “Bình thường một người con trai nếu nhận được một tin nhắn tương tự như vậy, thường chỉ đọc, hoặc cùng lắm trả lời ngắn gọn cho qua là được. Nhưng Giang tổng còn thông báo rõ ràng cho cậu biết là anh ấy tới quán bar.”
Nói xong, cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, thấy cô không hề động đậy, liền lắc lắc cánh tay: “Cậu nghĩ xem tình hình này là thế nào? “
“Không phải.” Nguyễn Khinh Họa kéo chăn, nằm xuống, nhắm mắt nói: “Chắc đó là thói quen của anh ấy thôi.”
Mạnh Dao: “…… Là thói quen đối với cậu.”
Cô nhìn Nguyễn Khinh Họa, hừ nhẹ nói: “Tớ còn tưởng rằng hai người chỉ là từng gặp mặt qua một lần. Không ngờ lại thâm sâu như vậy.”
Nguyễn Khinh Họa trầm mặc một lát, mở mắt ra hỏi: “Thâm sâu chỗ nào?”
“Hai người là sư huynh sư muội, mối quan hệ này chưa đủ thâm sâu sao?”
Lúc từ bên ngoài trở về, Nguyễn Khinh Họa cũng không biết nên tìm lý do gì để nói dối Mạnh Dao, nên đơn giản là cứ nói thẳng.
Mối quan hệ giữa cô và Giang Hoài Khiêm quả thực có gần gũi hơn so với những cựu sinh viên cùng trường bình thường. Nguyễn Khinh Họa học thiết kế, tình cờ, được một vị lão sư nhìn trúng, đã nhận cô làm học trò.
Mà Giang Hoài Khiêm, lại cũng chính là học trò của vị giáo sư ấy. Giáo sư thường không có quá nhiều học trò, thưởng chỉ ít ỏi có một vài người, trong đó Giang Hoài Khiêm và Nguyễn Khinh Họa là hai người Trung Quốc duy nhất.
Chẳng qua là bọn họ có nhiều điểm tương đồng hơn những người khác.
Nguyễn Khinh Họa theo chuyên ngành thiết kế, Giang Hoài Khiêm thì học đa ngành, thiết kế chỉ là một phần nhỏ trong quá trình học của anh.
Ban đầu, Nguyễn Khinh Họa cũng nghe giáo sư và những người khác nhắc tới Giang Hoài Khiêm nhiều lần, nhưng cô cũng không tìm hiểu sâu về anh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.