Chương 35:
Thời Tinh Thảo
03/03/2023
Có đôi thì tinh tế và gợi cảm, đôi thì vừa thời trang lại vừa có thể đi hàng ngày, đôi còn lại thì vô cùng độc đáo, táo bạo, mang phong cách riêng.
Nguyễn Khinh Họa nhìn vào các chi tiết cũng như phối kết hợp trong mỗi đôi giày.
Cô không quan tâm đến việc Giang Hoài Khiêm đang ở bên cạnh, để trà sữa sang một bên, tự mình ướm thử.
Đã là giày dép, phải tự mình đi thử mới biết chúng có tốt hay không.
Giang Hoài Khiêm không cản cô, lười biếng tựa người vào bên cạnh nhìn.
Ánh mắt anh nhìn cô từ trên xuống dưới, dừng tại đôi chân thon dài thẳng tắp của cô trong chốc lát, sau đó lại quay lại khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc của cô.
“Em thích thiết kế của Đỗ Sâm lắm à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Nguyễn Khinh Họa đang chăm chú nhìn đôi giày trên chân, thản nhiên trả lời: “Rất thích luôn.”
Cô thấy đôi giày rất đẹp và vô cùng thoải mái: “Anh ấy là một trong những nhà thiết kế yêu thích của em.
” … “
Giang Hoài Khiêm im lặng một lát, nhìn thẳng vào cô: “Một trong những? Còn ai nữa?”
Nguyễn Khinh Họa không nghĩ nhiều, liền kể tên một số nhà thiết kế mà cô thích ra.
Giang Hoài Khiêm đều biết những cái tên đó, nhưng anh lại “không quen họ”.
Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc, xem xét kỹ càng, rồi hỏi Giang Hoài Khiêm: “Đôi giày này là bản giới hạn phải không?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, giọng đều đều: “Ừ.”
“Rất vừa vặn và trông vô cùng gợi cảm.”
Giang Hoài Khiêm không tiếp lời.
Nguyễn Khinh Họa tự tán dương một hồi, cuối cùng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn cô, lười biếng hỏi lại: “Hả?”
Rõ ràng vừa rồi anh không tập trung nên không nghe thấy cô hỏi cái gì.
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô đầy ẩn ý,
thấp giọng nói: “Còn muốn xem gì nữa không?”
Nguyễn Khinh Họa không muốn để lỡ mất cơ hội này, nói: “Anh cứ ở đây đợi, em qua đó xem một chút.”
“…”
Khi Nguyễn Khinh Họa đi dạo hết một vòng qua ba tầng của trung tâm thì đã khá muộn.
Khi hai người rời khỏi J&A, Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn người ít nói bên cạnh, có chút bối rối.
Anh đang không vui sao?
Cô suy nghĩ rất lâu và nghĩ ra một lý do.
Có lẽ là anh đang đói bụng.
“Sư huynh, chúng ta đi ăn cơm đi.” Giang Hoài Khiêm dừng lại, nhìn cô một cái: “Còn nhà hàng nào vẫn mở sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Bây giờ đã là chín giờ, nhiều nhà hàng có lẽ đã đóng cửa.
Cô mấp máy môi nhìn anh, “Anh định thế nào.”
“Chỗ này em không quen thuộc cho lắm.”
Giang Hoài Khiêm không từ chối, xoay người hướng bên kia: “Đi thôi.”
Đêm đến gió lớn và cũng hơi lạnh.
Nhưng vì là trung tâm thành phố nên đến thời điểm này vẫn rất đông người qua lại, hai bên đường phố vẫn vô cùng sôi động.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường và cửa hàng rõ như ban ngày.
Nguyễn Khinh Họa theo Giang Hoài Khiêm đi bộ khoảng mười phút thì dừng lại.
Sau khi dừng lại, Nguyễn Khinh Họa liền nghe thấy tiếng hát.
Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy tên của nhà hàng. Đó là một nhà hàng âm nhạc, các bài đánh giá trực tuyến về nơi này có vẻ tốt, nhưng cô chưa bao giờ đến đây.
Hai người bọn họ đi vào, bên trong còn có rất nhiều người, cơ bản là đã đầy chỗ.
Bởi vì ánh đèn mờ nhạt nên trông nơi này khá là độc đáo.
Người phục vụ dẫn hai người đến một vị trí để ngồi xuống, nói nhỏ: “Có thể quét mã để gọi món.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Được, cảm ơn.”
Cô lấy điện thoại di động ra quét mã, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?
Giang Hoài Khiêm: “Gì cũng được.”
Nguyễn Khinh Họa: “….”
Vấn đề cuối cùng lại đẩy cho cô.
Cô nhìn thực đơn, rồi lén nhìn người ở đối diện trong ánh đèn vàng ấm áp.
Hình như tâm trạng của Giang Hoài Khiêm đang không được tốt.
Nhận ra được điều này, Nguyễn Khinh Họa cũng không muốn tự rước lấy tai họa, theo trí nhớ chọn những món mà anh ăn được.
Sau khi chọn xong, cô nói với Giang Hoài Khiêm: “Em chọn xong rồi, anh có muốn xem qua không?”
Giang Hoài Khiêm một bên cầm lấy ấm trà, rót cho cô một ly nước nóng, nói nhỏ: “Không cần, em cứ gọi đi.”
“Ồ…”
Sau khi gọi món xong, Nguyễn Khinh Họa quay đầu hướng về phía người đang đàn hát.
Nhà hàng âm nhạc, đúng như tên gọi, vừa ăn vừa thưởng thức âm nhạc.
Mà hiện tại, ca sĩ đang hát một bản tình ca buồn. Anh ta ngồi trên một chiếc ghế cao với cây đàn guitar trên tay, vừa đàn vừa hát.
Giọng nam ca sĩ trầm và khàn khiến người nghe như thấu cảm.
Nhất thời, cô cảm thấy không khí trong nhà hàng như trầm xuống.
Nguyễn Khinh Họa nghe xong thì quay lại.
Cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.
Đôi mắt anh sâu thẳm, dưới ánh đèn khẽ rũ xuống, cảm xúc không rõ ràng.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, có chút không được tự nhiên.
Cô liếc nhìn đồng hồ, nhà hàng phục vụ đồ ăn quá chậm, mãi vẫn chưa mang đồ ăn tới.
Nguyễn Khinh Họa dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, em vào nhà vệ sinh một lát.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Nguyễn Khinh Họa nhìn vào các chi tiết cũng như phối kết hợp trong mỗi đôi giày.
Cô không quan tâm đến việc Giang Hoài Khiêm đang ở bên cạnh, để trà sữa sang một bên, tự mình ướm thử.
Đã là giày dép, phải tự mình đi thử mới biết chúng có tốt hay không.
Giang Hoài Khiêm không cản cô, lười biếng tựa người vào bên cạnh nhìn.
Ánh mắt anh nhìn cô từ trên xuống dưới, dừng tại đôi chân thon dài thẳng tắp của cô trong chốc lát, sau đó lại quay lại khuôn mặt đầy vẻ hạnh phúc của cô.
“Em thích thiết kế của Đỗ Sâm lắm à?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai cô.
Nguyễn Khinh Họa đang chăm chú nhìn đôi giày trên chân, thản nhiên trả lời: “Rất thích luôn.”
Cô thấy đôi giày rất đẹp và vô cùng thoải mái: “Anh ấy là một trong những nhà thiết kế yêu thích của em.
” … “
Giang Hoài Khiêm im lặng một lát, nhìn thẳng vào cô: “Một trong những? Còn ai nữa?”
Nguyễn Khinh Họa không nghĩ nhiều, liền kể tên một số nhà thiết kế mà cô thích ra.
Giang Hoài Khiêm đều biết những cái tên đó, nhưng anh lại “không quen họ”.
Nguyễn Khinh Họa nghiêm túc, xem xét kỹ càng, rồi hỏi Giang Hoài Khiêm: “Đôi giày này là bản giới hạn phải không?”
Giang Hoài Khiêm liếc nhìn, giọng đều đều: “Ừ.”
“Rất vừa vặn và trông vô cùng gợi cảm.”
Giang Hoài Khiêm không tiếp lời.
Nguyễn Khinh Họa tự tán dương một hồi, cuối cùng hỏi: “Anh thấy thế nào?”
Giang Hoài Khiêm nhướng mày nhìn cô, lười biếng hỏi lại: “Hả?”
Rõ ràng vừa rồi anh không tập trung nên không nghe thấy cô hỏi cái gì.
Nguyễn Khinh Họa ngượng ngùng nói: “Không có gì.”
Giang Hoài Khiêm nhìn cô đầy ẩn ý,
thấp giọng nói: “Còn muốn xem gì nữa không?”
Nguyễn Khinh Họa không muốn để lỡ mất cơ hội này, nói: “Anh cứ ở đây đợi, em qua đó xem một chút.”
“…”
Khi Nguyễn Khinh Họa đi dạo hết một vòng qua ba tầng của trung tâm thì đã khá muộn.
Khi hai người rời khỏi J&A, Nguyễn Khinh Họa quay đầu nhìn người ít nói bên cạnh, có chút bối rối.
Anh đang không vui sao?
Cô suy nghĩ rất lâu và nghĩ ra một lý do.
Có lẽ là anh đang đói bụng.
“Sư huynh, chúng ta đi ăn cơm đi.” Giang Hoài Khiêm dừng lại, nhìn cô một cái: “Còn nhà hàng nào vẫn mở sao?”
Nguyễn Khinh Họa ngẩn ra, liếc nhìn đồng hồ trên điện thoại. Bây giờ đã là chín giờ, nhiều nhà hàng có lẽ đã đóng cửa.
Cô mấp máy môi nhìn anh, “Anh định thế nào.”
“Chỗ này em không quen thuộc cho lắm.”
Giang Hoài Khiêm không từ chối, xoay người hướng bên kia: “Đi thôi.”
Đêm đến gió lớn và cũng hơi lạnh.
Nhưng vì là trung tâm thành phố nên đến thời điểm này vẫn rất đông người qua lại, hai bên đường phố vẫn vô cùng sôi động.
Ánh sáng từ những ngọn đèn đường và cửa hàng rõ như ban ngày.
Nguyễn Khinh Họa theo Giang Hoài Khiêm đi bộ khoảng mười phút thì dừng lại.
Sau khi dừng lại, Nguyễn Khinh Họa liền nghe thấy tiếng hát.
Theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, cô thấy tên của nhà hàng. Đó là một nhà hàng âm nhạc, các bài đánh giá trực tuyến về nơi này có vẻ tốt, nhưng cô chưa bao giờ đến đây.
Hai người bọn họ đi vào, bên trong còn có rất nhiều người, cơ bản là đã đầy chỗ.
Bởi vì ánh đèn mờ nhạt nên trông nơi này khá là độc đáo.
Người phục vụ dẫn hai người đến một vị trí để ngồi xuống, nói nhỏ: “Có thể quét mã để gọi món.”
Nguyễn Khinh Họa cười: “Được, cảm ơn.”
Cô lấy điện thoại di động ra quét mã, hỏi: “Anh muốn ăn cái gì?
Giang Hoài Khiêm: “Gì cũng được.”
Nguyễn Khinh Họa: “….”
Vấn đề cuối cùng lại đẩy cho cô.
Cô nhìn thực đơn, rồi lén nhìn người ở đối diện trong ánh đèn vàng ấm áp.
Hình như tâm trạng của Giang Hoài Khiêm đang không được tốt.
Nhận ra được điều này, Nguyễn Khinh Họa cũng không muốn tự rước lấy tai họa, theo trí nhớ chọn những món mà anh ăn được.
Sau khi chọn xong, cô nói với Giang Hoài Khiêm: “Em chọn xong rồi, anh có muốn xem qua không?”
Giang Hoài Khiêm một bên cầm lấy ấm trà, rót cho cô một ly nước nóng, nói nhỏ: “Không cần, em cứ gọi đi.”
“Ồ…”
Sau khi gọi món xong, Nguyễn Khinh Họa quay đầu hướng về phía người đang đàn hát.
Nhà hàng âm nhạc, đúng như tên gọi, vừa ăn vừa thưởng thức âm nhạc.
Mà hiện tại, ca sĩ đang hát một bản tình ca buồn. Anh ta ngồi trên một chiếc ghế cao với cây đàn guitar trên tay, vừa đàn vừa hát.
Giọng nam ca sĩ trầm và khàn khiến người nghe như thấu cảm.
Nhất thời, cô cảm thấy không khí trong nhà hàng như trầm xuống.
Nguyễn Khinh Họa nghe xong thì quay lại.
Cô vô tình bắt gặp ánh mắt của Giang Hoài Khiêm.
Đôi mắt anh sâu thẳm, dưới ánh đèn khẽ rũ xuống, cảm xúc không rõ ràng.
Nguyễn Khinh Họa sửng sốt, có chút không được tự nhiên.
Cô liếc nhìn đồng hồ, nhà hàng phục vụ đồ ăn quá chậm, mãi vẫn chưa mang đồ ăn tới.
Nguyễn Khinh Họa dời tầm mắt, nhỏ giọng nói: “Sư huynh, em vào nhà vệ sinh một lát.”
Giang Hoài Khiêm gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.