Chương 38:
Thời Tinh Thảo
04/03/2023
Phùng Xảo Lan không nói nên lời, bị thái độ của con gái làm cho tức giận: “Công việc, công việc, con lúc nào cũng chỉ nhớ đến công việc. Mẹ đã nói với con là công việc này của con không có một chút tương lai nào. Vừa mệt lại không có tiền, cả đời cũng không bao giờ khá lên được. ”
“Vậy thì sao.”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn bà: “Đây là công việc con yêu thích, bất luận tương lai có thế nào, cũng là lựa chọn của con.”
Phùng Xảo Lan bị cô làm cho bốc hỏa, không kiềm chế được: “Con giống y đúc người bố vô tích sự kia của con, cố chấp như trâu.”
*Trong quan niệm của người Trung Quốc, trâu không chỉ tương trưng cho đức tính siêng năng cần cù mà còn là đại diện của sự bướng bỉnh, cố chấp. Chẳng hạn như câu “Ngưu tâm cổ quái” dùng để chỉ người có tính tình cổ quái, lại cực kỳ cố chấp bướng bỉnh.
Nhắc tới bố Nguyễn, đôi mi của Nguyễn Khinh Họa run lên, bướng bỉnh nói “Đúng thế, con là như vậy đấy.”
Cô đối diện với mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Điều này không phải mẹ đã biết từ trước rồi sao.”
Phùng Xảo Lan dừng lại, cố đè nén lửa giận, đứng dậy đi ra ngoài, lạnh lùng mà ném xuống một câu: “Được thôi, mẹ cũng chẳng quản con nữa.”
Nguyễn Khinh Họa nghe tiếng đóng cửa ‘sầm’ một cái, khẽ nhếch khóe môi, cười tự giễu.
Đêm nay, Nguyễn Khinh Họa trằn trọc không ngủ được.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô đang muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không thể lấy được gì.
Ngày hôm sau, mưa lớn đã gột rửa sạch thành phố.
Nguyễn Khinh Họa dậy sớm, xách theo một chiếc túi đựng các dụng cụ dùng cho thiết kế, một mình xuất hiện ở ga tàu điện ngầm.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi tàu chạy, cô đi mua một ly cà phê đen, sau khi uống xong đầu óc mới tỉnh táo được một chút.
Nguyễn Khinh Họa mua vé tạm thời, nhưng chỉ còn lại ghế ở khoang hạng nhất.
Sau khi lên tàu, cô cất hành lý đi, định chợp mắt một giấc.
Nhưng bên cạnh lại có tiếng sột soạt truyền đến, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, mở mắt ra nhìn về phía lối đi nhỏ bên kia đang có mấy người đang trò chuyện.
Khi nhìn thấy một người trong số họ, Nguyễn Khinh Họa hơi thất thần.
Cô có cảm giác, người đó có chút quen mắt. Nhưng lại quên mất đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
Đang nghĩ ngợi, người kia đột nhiên quay đầu, nhìn về phía của cô ở bên này.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng quay đi, nhân tiện đeo tai nghe lên tai.
Có lẽ là cô nhận nhầm người.
Chu Nghiêu đang cùng một cô gái ở bên cạnh khoác lác, cô gái kia thấy vậy đẩy cánh tay anh ta, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân kia biết anh sao?”
Chu Nghiêu nhướng mày, quay đầu nhìn, cẩn thận nhớ lại: “Không quen biết.”
Cô gái kia không vui, hừ nhẹ nói: “Chắc không?”
Chu Nghiêu: “Đương nhiên.”
Anh ta nói thẳng: “Nếu đã từng gặp một mỹ nữ như vậy thì hẳn đã không thể quên được. “
Lời nói vừa dứt, cô gái bên cạnh lại càng không vui.
Chu Phán ngồi ở phía sau nghe được, trợn tròn mắt: “Anh, anh nói nhảm cái gì vậy?”
Chu Nghiêu nhún vai, chẳng ngại ngùng mà nói: “Anh mày chỉ đang nói sự thật thôi.”
Chu Phán nhìn cô gái ngồi bên cạnh Chu Nghiêu, cười khanh khách nói “Chị, chị đừng để ý đến anh ấy. Anh ấy là thẳng nam nên mới nói vậy.”
Cô gái kia thực ra cũng không thực sự tức giận. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Nghiêu: “Nếu Phán Phán đã nói như thế, vậy thì em tha cho anh lần này.”
Chu Nghiêu khịt mũi, tầm mắt lại theo bản năng dừng ở trên người Nguyễn Khinh Họa.
Tuy nói không ấn tượng, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện ra hình như đã gặp cô ở đâu rồi.
Chu Nghiêu còn chưa kịp nhớ ra thì Chu Phán đã vỗ đầu anh: “Anh, sao anh Hoài Khiêm không cùng đi chơi với chúng ta?”
Nghe vậy, Chu Nghiêu cười cười “Anh Hoài Khiêm của em bận rồi, không rảnh.”
“Bận cái gì chứ?” Chu Phán tò mò; “Không phải anh ấy mới vừa về nước sao?”
Chu Nghiêu và Triệu Hoa Cảnh đang ngồi ở ghế đối diện nhìn nhau, cười mờ ám: “Bận bịu lừa tiểu sư muội của cậu ta đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm rồi. “
Chu Phán: “……”
Cô bất lực nói: “Nhàm chán. Anh đừng có mà làm hỏng danh tiếng của anh Hoài Khiêm, anh ấy khác với anh. “
Chu Nghiêu “ha hả” cười, quay đầu lại nhìn cô em gái của mình, nghiêm túc nói: “Phán Phán à, đừng có tôn sùng anh Hoài Khiêm của em quá, tâm tư cậu ta thế nào anh của em hiểu rõ hơn ai hết.”
“……”
Mấy người ngồi ở xung quanh đang thì thầm nói chuyện với nhau, Nguyễn Khinh Họa cắm tai nghe. dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi đồng hồ báo thức của điện thoại rung lên, cô mới mở mắt và tháo tai nghe ra. Đúng lúc này, đài phát thanh ở ga tàu cũng vang lên.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa cần cổ đau nhức, đứng dậy thu dọn hành lý trên giá.
Cô còn chưa với tay đến chỗ hành lý, phía sau vang lên một giọng nam xa lạ: “Mỹ nữ, để tôi giúp cô.”
Nguyễn Khinh Họa đang định từ chối, Chu Nghiêu tiến đến trước một bước giúp cô đem hành lý xuống.
Cô ngẩn ra, nở nụ cười “Cảm ơn.”
“Vậy thì sao.”
Nguyễn Khinh Họa ngước mắt lên nhìn bà: “Đây là công việc con yêu thích, bất luận tương lai có thế nào, cũng là lựa chọn của con.”
Phùng Xảo Lan bị cô làm cho bốc hỏa, không kiềm chế được: “Con giống y đúc người bố vô tích sự kia của con, cố chấp như trâu.”
*Trong quan niệm của người Trung Quốc, trâu không chỉ tương trưng cho đức tính siêng năng cần cù mà còn là đại diện của sự bướng bỉnh, cố chấp. Chẳng hạn như câu “Ngưu tâm cổ quái” dùng để chỉ người có tính tình cổ quái, lại cực kỳ cố chấp bướng bỉnh.
Nhắc tới bố Nguyễn, đôi mi của Nguyễn Khinh Họa run lên, bướng bỉnh nói “Đúng thế, con là như vậy đấy.”
Cô đối diện với mẹ mình, nhỏ giọng nói: “Điều này không phải mẹ đã biết từ trước rồi sao.”
Phùng Xảo Lan dừng lại, cố đè nén lửa giận, đứng dậy đi ra ngoài, lạnh lùng mà ném xuống một câu: “Được thôi, mẹ cũng chẳng quản con nữa.”
Nguyễn Khinh Họa nghe tiếng đóng cửa ‘sầm’ một cái, khẽ nhếch khóe môi, cười tự giễu.
Đêm nay, Nguyễn Khinh Họa trằn trọc không ngủ được.
Trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô đang muốn bắt lấy thứ gì đó, nhưng lại không thể lấy được gì.
Ngày hôm sau, mưa lớn đã gột rửa sạch thành phố.
Nguyễn Khinh Họa dậy sớm, xách theo một chiếc túi đựng các dụng cụ dùng cho thiết kế, một mình xuất hiện ở ga tàu điện ngầm.
Vẫn còn một chút thời gian trước khi tàu chạy, cô đi mua một ly cà phê đen, sau khi uống xong đầu óc mới tỉnh táo được một chút.
Nguyễn Khinh Họa mua vé tạm thời, nhưng chỉ còn lại ghế ở khoang hạng nhất.
Sau khi lên tàu, cô cất hành lý đi, định chợp mắt một giấc.
Nhưng bên cạnh lại có tiếng sột soạt truyền đến, làm quấy rầy giấc ngủ của cô.
Nguyễn Khinh Họa nhíu mày, mở mắt ra nhìn về phía lối đi nhỏ bên kia đang có mấy người đang trò chuyện.
Khi nhìn thấy một người trong số họ, Nguyễn Khinh Họa hơi thất thần.
Cô có cảm giác, người đó có chút quen mắt. Nhưng lại quên mất đã nhìn thấy anh ta ở đâu.
Đang nghĩ ngợi, người kia đột nhiên quay đầu, nhìn về phía của cô ở bên này.
Hai người nhìn nhau, Nguyễn Khinh Họa lẳng lặng quay đi, nhân tiện đeo tai nghe lên tai.
Có lẽ là cô nhận nhầm người.
Chu Nghiêu đang cùng một cô gái ở bên cạnh khoác lác, cô gái kia thấy vậy đẩy cánh tay anh ta, thấp giọng hỏi: “Mỹ nhân kia biết anh sao?”
Chu Nghiêu nhướng mày, quay đầu nhìn, cẩn thận nhớ lại: “Không quen biết.”
Cô gái kia không vui, hừ nhẹ nói: “Chắc không?”
Chu Nghiêu: “Đương nhiên.”
Anh ta nói thẳng: “Nếu đã từng gặp một mỹ nữ như vậy thì hẳn đã không thể quên được. “
Lời nói vừa dứt, cô gái bên cạnh lại càng không vui.
Chu Phán ngồi ở phía sau nghe được, trợn tròn mắt: “Anh, anh nói nhảm cái gì vậy?”
Chu Nghiêu nhún vai, chẳng ngại ngùng mà nói: “Anh mày chỉ đang nói sự thật thôi.”
Chu Phán nhìn cô gái ngồi bên cạnh Chu Nghiêu, cười khanh khách nói “Chị, chị đừng để ý đến anh ấy. Anh ấy là thẳng nam nên mới nói vậy.”
Cô gái kia thực ra cũng không thực sự tức giận. Cô ta nhìn chằm chằm vào Chu Nghiêu: “Nếu Phán Phán đã nói như thế, vậy thì em tha cho anh lần này.”
Chu Nghiêu khịt mũi, tầm mắt lại theo bản năng dừng ở trên người Nguyễn Khinh Họa.
Tuy nói không ấn tượng, nhưng lúc này anh ta lại phát hiện ra hình như đã gặp cô ở đâu rồi.
Chu Nghiêu còn chưa kịp nhớ ra thì Chu Phán đã vỗ đầu anh: “Anh, sao anh Hoài Khiêm không cùng đi chơi với chúng ta?”
Nghe vậy, Chu Nghiêu cười cười “Anh Hoài Khiêm của em bận rồi, không rảnh.”
“Bận cái gì chứ?” Chu Phán tò mò; “Không phải anh ấy mới vừa về nước sao?”
Chu Nghiêu và Triệu Hoa Cảnh đang ngồi ở ghế đối diện nhìn nhau, cười mờ ám: “Bận bịu lừa tiểu sư muội của cậu ta đến nhà hàng của khách sạn ăn cơm rồi. “
Chu Phán: “……”
Cô bất lực nói: “Nhàm chán. Anh đừng có mà làm hỏng danh tiếng của anh Hoài Khiêm, anh ấy khác với anh. “
Chu Nghiêu “ha hả” cười, quay đầu lại nhìn cô em gái của mình, nghiêm túc nói: “Phán Phán à, đừng có tôn sùng anh Hoài Khiêm của em quá, tâm tư cậu ta thế nào anh của em hiểu rõ hơn ai hết.”
“……”
Mấy người ngồi ở xung quanh đang thì thầm nói chuyện với nhau, Nguyễn Khinh Họa cắm tai nghe. dần dần chìm vào giấc ngủ.
Khi đồng hồ báo thức của điện thoại rung lên, cô mới mở mắt và tháo tai nghe ra. Đúng lúc này, đài phát thanh ở ga tàu cũng vang lên.
Nguyễn Khinh Họa xoa xoa cần cổ đau nhức, đứng dậy thu dọn hành lý trên giá.
Cô còn chưa với tay đến chỗ hành lý, phía sau vang lên một giọng nam xa lạ: “Mỹ nữ, để tôi giúp cô.”
Nguyễn Khinh Họa đang định từ chối, Chu Nghiêu tiến đến trước một bước giúp cô đem hành lý xuống.
Cô ngẩn ra, nở nụ cười “Cảm ơn.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.