Chương 40:
Thời Tinh Thảo
04/03/2023
“Nguyễn Nguyễn.”
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, ông Nguyễn kích động bước ra ngoài: “Về sao không nói với bố một tiếng?”
Nguyễn Khinh Họa cố đè nén cảm xúc, cười đáp lại: “Không phải con đang ở đây rồi hay sao?”
Cô chào hỏi qua người khách trong tiệm rồi quay lại nhìn bố: “Bố sắp xong việc chưa? “
Ông Nguyễn gật đầu “Con ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy bố đưa con đi ăn gì đó nhé.”
“Được ạ.”
Ông Nguyễn không quan tâm cửa tiệm còn có khách hay không, trực tiếp đóng cửa lại, đưa Nguyễn Khinh Họa đi ăn cơm.
Hai bố con lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.
Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa cùng ông Nguyễn quay lại cửa hàng, cô tranh thủ ngồi vẽ bản thảo thiết kế, mọi ý tưởng đã có trong đầu nên cô thực hiện khá là thuận lợi.
Lần này trở về, ngoài việc gặp ông Nguyễn, cô còn muốn luyện tập thêm việc đóng giày. Trong cửa tiệm giày của bố, cô dường như được tiếp thêm cảm hứng cũng như nguồn năng lượng tích cực.
Hai ngày trôi qua một cách nhanh chóng, tối chủ nhật trước khi trở lại thành phố, Nguyễn Khinh Họa đã đóng xong đôi giày.
Cô đã làm một đôi giày cao gót có thể đi được dưới nhiều loại thời tiết.
–
Thứ hai đi làm, mọi người đều có chút chán nản.
Nguyễn Khinh Họa cũng vậy, vừa mở máy tính lên, một người trợ lý ở đối diện liền chạy lại, thở phì phò nói “Trời ạ, tôi vừa mới thấy Giang tổng, sợ muốn chết.”
Từ Tử Vi nhướng mày “Sao vậy?”
Trợ lý nói nhỏ: “Giang tổng hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt. Anh ấy cứ lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.”
Từ Tử Vi nghe thế, cười cười: “Giang tổng ngày thường cũng vậy mà.”
Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, trực tiếp hỏi “Khinh Họa, bản thiết kế của cậu đã hoàn thành chưa?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu “Xong rồi.”
Từ Tử Vi kinh ngạc, mỉm cười nói “Tôi mong chờ tới thứ sáu để được chiêm ngưỡng nha.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
Một buổi sáng bận rộn trôi qua, đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao đi ăn với nhau.
Trong lúc đang ăn, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn đá cô một cái.
“Giang tổng, ở phía sau kìa.”
Nguyễn Khinh Họa thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Ừ, liên quan gì đến chúng ta?”
Mạnh Dao nghẹn lại, nhìn cô chằm chằm: “Cậu không muốn dùng mối quan hệ để giành lấy lợi thế à?”
“Không được.” Nguyễn Khinh Họa bình tĩnh nói: “Cậu không thấy tâm tình hôm nay của Giang tổng sao?”
Mạnh Dao “?”
Mạnh Dao hoàil nghi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sao vậy, hai người cãi nhau à?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Đừng nói những từ mơ hồ dễ gây hiểu lầm như vậy, từ cãi nhau không thích hợp dùng cho mối quan hệ giữa tớ và Giang tổng đâu?”
Mạnh Dao hơi nghẹn.
Rốt cuộc là ai đang nói chuyện mơ hồ ở đây vậy?
“Vậy sao cậu biết tâm trạng Giang tổng không được tốt.”
Nguyễn Khinh Họa không chắc chắn nói: “Thứ sáu tuần trước tớ đã lừa anh ấy, hình như đã bị phát hiện.”
Mạnh Dao “……?”
Trong chốc lát, đáy mắt Mạnh Dao hiện lên một tia tò mò: “Nói cụ thể.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa thật sự không muốn nhớ lại, nhưng lại không thể dấu được Mạnh Dao.
Đêm qua lúc xuống tàu, cô hình như đã thấy Giang Hoài Khiêm, nhưng không chắc lắm.
Nguyễn Khinh Họa lúc đó cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đột nhiên trời đổ mưa nên cô đã nhanh chóng bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô cũng bỏ chuyện đó sang một bên.
Đến khi cô vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: [Ở nhà? ]
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có gì đó hơi lạ, chần chừ mà trả lời: [Vâng.]
Giang Hoài Khiêm: [Ừ. ]
Nguyễn Khinh Họa: [? Sư huynh tìm em có chuyện gì sao?]
Giang Hoài Khiêm: [Không có gì, nghỉ ngơi đi. ]
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy anh đột nhiên trở nên kì lạ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Đến buổi sáng hôm nay, khi ra khỏi nhà, nhân viên bảo vệ ở cửa gọi cô lại hỏi: “Cô Nguyễn, cô đã tính thuê chỗ đậu xe chưa?”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên: “Tôi không có xe.”
Nhân viên bảo vệ nhìn cô: “Không phải bạn trai của cô có sao?” Anh ta nói: “Tôi thấy tối nào anh ấy cũng dừng ở trước căn hộ của cô, như thế có phải hơi bất tiện không?”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ ngay tới Giang Hoài Khiêm.
Cũng mấy lần cô được anh lái xe đưa về nhà.
Nguyễn Khinh Họa trả lời đối phó với người bảo vệ vài câu, rồi tới công ty.
……
Nghe cô nói xong, Mạnh Dao bật cười.
“Cho nên…… Cuối tuần cậu đã trở về Nam An, nhưng hôm thứ sáu Giang tổng hỏi cậu cuối tuần định làm gì, cậu lại nói ở nhà thiết kế bản thảo?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Mạnh Dao lắc đầu, chống cằm nhìn Giang Hoài Khiêm sắc mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, nói: “Thành trì này, lại có thêm người bị lừa rồi.”
“……”
Nhìn thấy Nguyễn Khinh Họa, ông Nguyễn kích động bước ra ngoài: “Về sao không nói với bố một tiếng?”
Nguyễn Khinh Họa cố đè nén cảm xúc, cười đáp lại: “Không phải con đang ở đây rồi hay sao?”
Cô chào hỏi qua người khách trong tiệm rồi quay lại nhìn bố: “Bố sắp xong việc chưa? “
Ông Nguyễn gật đầu “Con ăn cơm chưa?”
“Chưa ạ.”
“Vậy bố đưa con đi ăn gì đó nhé.”
“Được ạ.”
Ông Nguyễn không quan tâm cửa tiệm còn có khách hay không, trực tiếp đóng cửa lại, đưa Nguyễn Khinh Họa đi ăn cơm.
Hai bố con lâu ngày không gặp, có rất nhiều chuyện để nói.
Ăn cơm xong, Nguyễn Khinh Họa cùng ông Nguyễn quay lại cửa hàng, cô tranh thủ ngồi vẽ bản thảo thiết kế, mọi ý tưởng đã có trong đầu nên cô thực hiện khá là thuận lợi.
Lần này trở về, ngoài việc gặp ông Nguyễn, cô còn muốn luyện tập thêm việc đóng giày. Trong cửa tiệm giày của bố, cô dường như được tiếp thêm cảm hứng cũng như nguồn năng lượng tích cực.
Hai ngày trôi qua một cách nhanh chóng, tối chủ nhật trước khi trở lại thành phố, Nguyễn Khinh Họa đã đóng xong đôi giày.
Cô đã làm một đôi giày cao gót có thể đi được dưới nhiều loại thời tiết.
–
Thứ hai đi làm, mọi người đều có chút chán nản.
Nguyễn Khinh Họa cũng vậy, vừa mở máy tính lên, một người trợ lý ở đối diện liền chạy lại, thở phì phò nói “Trời ạ, tôi vừa mới thấy Giang tổng, sợ muốn chết.”
Từ Tử Vi nhướng mày “Sao vậy?”
Trợ lý nói nhỏ: “Giang tổng hôm nay tâm trạng có vẻ không tốt. Anh ấy cứ lạnh như băng, vô cùng đáng sợ.”
Từ Tử Vi nghe thế, cười cười: “Giang tổng ngày thường cũng vậy mà.”
Cô ấy nhìn về phía Nguyễn Khinh Họa, trực tiếp hỏi “Khinh Họa, bản thiết kế của cậu đã hoàn thành chưa?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu “Xong rồi.”
Từ Tử Vi kinh ngạc, mỉm cười nói “Tôi mong chờ tới thứ sáu để được chiêm ngưỡng nha.”
Nguyễn Khinh Họa: “Được.”
Một buổi sáng bận rộn trôi qua, đến giờ ăn trưa, Nguyễn Khinh Họa cùng Mạnh Dao đi ăn với nhau.
Trong lúc đang ăn, Mạnh Dao ở dưới gầm bàn đá cô một cái.
“Giang tổng, ở phía sau kìa.”
Nguyễn Khinh Họa thậm chí không thèm ngẩng đầu: “Ừ, liên quan gì đến chúng ta?”
Mạnh Dao nghẹn lại, nhìn cô chằm chằm: “Cậu không muốn dùng mối quan hệ để giành lấy lợi thế à?”
“Không được.” Nguyễn Khinh Họa bình tĩnh nói: “Cậu không thấy tâm tình hôm nay của Giang tổng sao?”
Mạnh Dao “?”
Mạnh Dao hoàil nghi, nghĩ nghĩ rồi hỏi: “Sao vậy, hai người cãi nhau à?”
Nghe vậy, Nguyễn Khinh Họa nhíu mày: “Đừng nói những từ mơ hồ dễ gây hiểu lầm như vậy, từ cãi nhau không thích hợp dùng cho mối quan hệ giữa tớ và Giang tổng đâu?”
Mạnh Dao hơi nghẹn.
Rốt cuộc là ai đang nói chuyện mơ hồ ở đây vậy?
“Vậy sao cậu biết tâm trạng Giang tổng không được tốt.”
Nguyễn Khinh Họa không chắc chắn nói: “Thứ sáu tuần trước tớ đã lừa anh ấy, hình như đã bị phát hiện.”
Mạnh Dao “……?”
Trong chốc lát, đáy mắt Mạnh Dao hiện lên một tia tò mò: “Nói cụ thể.”
“……”
Nguyễn Khinh Họa thật sự không muốn nhớ lại, nhưng lại không thể dấu được Mạnh Dao.
Đêm qua lúc xuống tàu, cô hình như đã thấy Giang Hoài Khiêm, nhưng không chắc lắm.
Nguyễn Khinh Họa lúc đó cũng không nghĩ nhiều, bởi vì đột nhiên trời đổ mưa nên cô đã nhanh chóng bắt xe về nhà.
Sau khi về đến nhà, cô cũng bỏ chuyện đó sang một bên.
Đến khi cô vệ sinh cá nhân rồi chuẩn bị đi ngủ, liền nhận được tin nhắn từ Giang Hoài Khiêm.
Giang Hoài Khiêm: [Ở nhà? ]
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy có gì đó hơi lạ, chần chừ mà trả lời: [Vâng.]
Giang Hoài Khiêm: [Ừ. ]
Nguyễn Khinh Họa: [? Sư huynh tìm em có chuyện gì sao?]
Giang Hoài Khiêm: [Không có gì, nghỉ ngơi đi. ]
Nguyễn Khinh Họa cảm thấy anh đột nhiên trở nên kì lạ, nhưng cũng không nói thêm gì.
Đến buổi sáng hôm nay, khi ra khỏi nhà, nhân viên bảo vệ ở cửa gọi cô lại hỏi: “Cô Nguyễn, cô đã tính thuê chỗ đậu xe chưa?”
Nguyễn Khinh Họa ngạc nhiên: “Tôi không có xe.”
Nhân viên bảo vệ nhìn cô: “Không phải bạn trai của cô có sao?” Anh ta nói: “Tôi thấy tối nào anh ấy cũng dừng ở trước căn hộ của cô, như thế có phải hơi bất tiện không?”
Nguyễn Khinh Họa nghĩ ngay tới Giang Hoài Khiêm.
Cũng mấy lần cô được anh lái xe đưa về nhà.
Nguyễn Khinh Họa trả lời đối phó với người bảo vệ vài câu, rồi tới công ty.
……
Nghe cô nói xong, Mạnh Dao bật cười.
“Cho nên…… Cuối tuần cậu đã trở về Nam An, nhưng hôm thứ sáu Giang tổng hỏi cậu cuối tuần định làm gì, cậu lại nói ở nhà thiết kế bản thảo?”
Nguyễn Khinh Họa gật đầu.
Mạnh Dao lắc đầu, chống cằm nhìn Giang Hoài Khiêm sắc mặt lạnh lùng ở cách đó không xa, nói: “Thành trì này, lại có thêm người bị lừa rồi.”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.