Chương 41: Hôn trộm
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/05/2020
Editor: Thanh Việt
Ánh sáng ấm áp ngày xuân xuyên qua ô cửa sổ vuông vức chiếu vào trong phòng đàn.
Tạ Tuỳ đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy một cô gái đang đứng trên ghế, dùng giẻ lau lau sạch bụi ở cửa sổ áp mái trong phòng đàn.
Rèm cửa dài màu vàng nhạt bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào lay động.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của cô, cặp mắt xinh đẹp kia dưới tác động của ánh nắng, tựa như viên pha lê trong trẻo.
Chiều cao của cô không đủ, mặc dù đã đứng trên ghế, nhưng muốn chà lau sạch sẽ cửa sổ áp mái còn phải cố gắng nhón chân.
Tạ Tuỳ đi qua, lỗ mãng chặn ngang cô ôm xuống.
Tịch Bạch kêu lên kinh ngạc một tiếng, cả người bị cậu khiêng lên vai.
Tịch Bạch dùng sức vỗ vỗ vai cậu: “Cậu làm cái gì vậy, đặt tôi xuống!”
Tạ Tuỳ vững vàng đặt cô lên mặt đất, đoạt lấy chiếc giẻ lau trong tay cô, đứng lên ghế, tỉ mỉ lau bụi trên cửa kính.
Tịch Bạch đứng bên cạnh, nhìn động tác thuần thục của cậu, trong lòng nói cậu sống được đến giờ có thể luyện được một đôi tay làm việc tốt.
Cô quay đầu cầm lấy chổi, quét tước vệ sinh trong phòng đàn.
Tạ Tuỳ thấy thế, lập tức nhảy xuống ghế, cầm lấy chiếc chổi trong tay cô, cong lưng giúp cô quét dọn.
Tịch Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu: “Tạ Tuỳ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi nói rồi, sau này làm việc gì, gọi tôi một tiếng, tay cậu không nên làm mấy việc đó.”
“Vậy tôi còn làm cái gì nữa?"
Tạ Tuỳ cũng không biết nên biểu đạt ý tứ của mình như thế nào, cho nên cậu chỉ chỉ cây đàn cello giữa phòng.
“Tớ kéo đàn là không cần phải làm việc sao?”
Tạ Tuỳ chống cái chổi nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Làm việc, kiếm tiền hay gì đó đều không cần cậu suy xét.”
Khoé miệng Tịch Bạch cong lên, làm hai chiếc má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chỉ cậu nói giỡn: “Trên đời còn có chuyện tốt như vậy?”
“Đương nhiên không có.”
“…”
“Trừ phi cậu là của tôi, Tiểu Bạch.”
“…”
Tịch Bạch không biết nên nói gì với anh chàng không biết xấu hổ này, cô đi đến bên cạnh ghế dựa, xách cặp mình lên, lấy chiếc móc khoá hình con chó trắng nhỏ ra.
Tầm mắt của cậu bị cô thu hút, nhìn thấy là con chó nhỏ kia, tim cậu đập với tần suất nhanh hơn, đi lên trước muốn lấy lại móc khoá, Tịch Bạch lại vung tay tránh đi.
“Cái chuyện mượn hoa hiến phật này, đây là lần đầu tiên tôi gặp được.”
Tịch Bạch đi đến dưới ô cửa sổ, giơ con chó trắng ra trước mặt nhìn, dưới ánh mặt trời, chú chó nhỏ như đang phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Giọng điệu của cô hơi khàn, nhu mì nói: “Có thể đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho người khác, cho nên nếu cậu không thích, trả lại cho tôi là được, cho người khác thì coi sao được.”
Trán Tạ Tuỳ chảy mồ hôi, cuộc đời này đây là lần đầu tiên cậu nếm phải mùi vị hết đường chối cãi: “Tôi thật sự không biết sao lại ở chỗ của cô ta, hôm đó tôi đánh mất nó, tôi đã trở lại tìm một đêm.”
Thậm chí cậu còn lục lọi trong thùng rác của vườn hoa, muốn điên lên rồi.
Tịch Bạch từ trước tới nay chưa từng thấy được dáng vẻ này của Tạ Tuỳ, nhưng cô nhìn ra được, cậu không hề nói dối, “Cậu tìm cả một đêm sao?”
“Đêm đó không tìm được, sau đó tôi đã trở lại tìm rất nhiều lần.”
“Thật ngốc.”
Tịch Bạch mềm lòng, lầu bầu nói: “Tìm không được thì thôi, chỉ là một món đồ chơi.”
“Không thôi được.” Tạ Tuỳ trầm giọng nói: “Đó là món quà đầu tiên cậu tặng tôi, không bỏ được.”
“Vậy nếu mãi mãi không tìm thấy thì làm sao bây giờ?”
“Thì tôi liền…”
Tịch Bạch vốn tưởng rằng cậu sẽ nói ra lời hùng hồn nào đó, lại không ngờ tới, cậu đi đến bên cạnh cô, khoé môi cong lên, dịu dàng nói: “Để cậu đưa thêm cho tôi một cái.
“…”
Tịch Bạch chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy.
Đưa quà cho cậu, thật ra Tịch Bạch không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là chiều hôm đó cậu bị đưa vào cục cảnh sát, sau đó mẹ ruột lại đối xử với cậu như vậy. Tịch Bạch không đành lòng, muốn đưa con chó nhỏ này tới an ủi cậu...
“Đưa chìa khoá cho tôi.”
Tạ Tuỳ nghe lời đưa chùm chìa khoá cho cậu, chìa khoá của cậu rất đơn giản, cửa nhà, khoá xe đạp, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Tịch Bạch lại treo chiếc móc khoá chó nhỏ lên, đưa cho cậu: “Đây, cẩn thận một chút, đừng để mất nữa.”
Tạ Tuỳ trịnh trọng tiếp nhận chùm chìa khoá, đồ làm mất nay lại tìm lại được làm cậu vui sướng đến nỗi đuôi lông mày muốn nhảy nhót, phải hết sức chịu đựng nhưng áp chế không được, cậu cúi đầu hôn lên chú chó nhỏ.
Tịch Bạch vác cây đàn cello đỏ thẫm nói: “Tôi về nhà đây.”
Tạ Tuỳ gọi cô lại: “Đừng đi.”
“Có việc gì sao?”
“Cậu có thể kéo một khúc đàn cho tôi nghe được không?” Cậu chỉ vào cây đàn cello của cô.
Tịch Bạch nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn nghe nhạc.”
Cô rất hoà nghi dụng ý của cậu, cảm thấy có thể có kịch bản gì đó: “Cậu... nghe hiểu sao?”
“Cái người mặc đồ tây kia nghe hiểu được?”
Khoé miệng Tịch Bạch co giật: “Cái gì mà người mặc đồ tây?”
Tạ Tuỳ xoa xoa mũi vừa tức vừa buồn nói: “Đêm 30 đó, cái người khoác áo cho cậu.”
Tịch Bạch bây giờ mới bừng tỉnh nhớ ra, người cậu nói chính là Lệ Sâm.
“Cái đó, tôi cho rằng cậu đi rồi chứ?”
“Ông đây đi rồi cậu liền có thể thông đồng với người đàn ông khác?”
“…”
Không phải là ý này!
Tịch Bạch không biết nên nói như thế nào, vác đàn xoay người đi đến cửa phòng.
Tạ Tuỳ tự biết mình nói sai, vội vàng giữ chặt cô: “Đêm 30 đó, tôi nghe rất nhiều người ở khách sạn bàn tán nói, tiểu thư tập đoàn Tịch thị kéo đàn rất dễ nghe, tôi có thể nghe không hiểu, nhưng tôi muốn nghe.”
Tịch Bạch do dự vài dây: “Vậy một khúc đầu thôi nhé, tôi còn phải về nhà làm bài tập.”
Tạ Tuỳ đưa ghế dựa cho cô, để cô ngồi xuống, còn mình ngồi xổm bên cạnh.
Hai chân Tịch Bạch tách ra, làm đàn cello đặt giữa hai chân, kéo ra một khúc đàn tương đối vui vẻ.
Lúc cô kéo đàn cello sẽ không tự bó buộc mình như các cô gái khác, cô sẽ theo giai điệu động lòng người mà rung đùi đắc ý, đặt vào toàn bộ tình cảm, căn bản không rảnh lo cho hình tượng của mình.
Bởi vì chỉ có khi chú tâm đặt mình trong âm nhạc mới có thể đưa tình cảm trong khúc nhạc phô bày ra đến cực hạn. Khi đó, đơn giản là bất chấp mình kéo đàn có đẹp hay không, phàm là người chú trọng ngoại hình của mình, đều là cần khen ngợi.
Tịch Bạch không cần khen ngợi, cô chỉ cần biểu diễn âm nhạc.
Tạ Tuỳ si mê nhìn cô, có lẽ bởi vì giai điệu vui vẻ, đuôi mắt câu luôn toát ra ý cười nhè nhẹ.
Tịch Bạch vừa diễn tấu, vừa ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu cười giống như một chú chó, còn ngồi xổm bên cạnh cô, càng giống con chó trắng phiên bản lớn cô đưa.
Khoé miệng Tịch Bạch cũng cười, một giai điệu nhẹ nhàng, kết thúc.
"Tốt, kết thúc.”
Cô còn chưa dứt lời, Tạ Tuỳ bỗng nhiên đưa mặt gần lại, môi cách khuôn mặt cô 2 centimet dừng lại 2 giây, thấy cô giật mình không phản ứng lại, vì thế cậu nhẹ nhàng mổ một cái.
Da thịt cô mềm mại, hôn lên như là đè lên kẹo bông gòn mềm mại.
“!!”
Tịch Bạch vuốt mặt mình, kinh ngạc nhìn về phía Tạ Tuỳ, theo bản năng nhấc chân muốn đá cậu.
Tạ Tuỳ có vẻ đã sớm có linh cảm, lui ra xa, chống cằm nhìn cô: “Cậu có cần phải bạo lực như thế không?”
Tịch Bạch che mặt mình lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, còn dư lại cảm xúc khô ráo từ môi cậu.
Mắc cỡ chết đi được!
“Bỉ ổi.” Cô tức giận mắng.
“Tôi đã cho cậu thời gian đẩy tôi ra, chính cậu tự đứng yên.”
“Bỉ ổi không cho lấy cớ!”
Tạ Tuỳ liếm môi mỏng: “Được rồi.”
Bỉ ổi thì bỉ ổi, bộ dạng khi cô cười lên, quá mẹ nó ngoan, có thể nhịn được thì không phải đàn ông.
Tịch Bạch vác đàn đi ra, thở phì phò mà lẩm bẩm, nói cái gì mà sẽ không bao giờ tin tưởng cậu.
**
Buổi tối hôm đó, sau khi Tạ Tuỳ đánh quyền anh xong, đi đến một cửa hàng bán đĩa nhạc âm hưởng, cậu chọn tới chọn lui trên kệ hàng tìm kiếm một chiếc đĩa âm nhạc cổ điển.
Tùng Dụ Chu thấy cậu chọn mấy đĩa nhạc tấu đàn cello nổi tiếng, mày nhăn đến mức còn cao hơn cả núi: “Mẹ ơi, anh Tuỳ anh bắt đầu đi nghe âm nhạc cổ điển! Trâu bò trâu bò!”
Tạ Tuỳ mặc kệ cậu ta.
“Nhưng mà, món đồ chơi này anh nghe hiểu được sao?”
“Nhồi nhét nhiều chút, tự nhiên sẽ nghe hiểu.”
Tạ Tuỳ tuỳ tiện chọn thêm mấy đĩa nhạc cello, cầm đi tính tiền.
Cậu đúng là không hiểu lắm làm sao thưởng thức loại âm nhạc cổ điển này, nhưng mà muốn thử thưởng thức, thử tìm hiểu cô, hiểu được niềm yêu thích của cô.
Người đàn ông khác hiểu được, nhất định cậu cũng hiểu được.
Chiều hôm đó, Tịch Bạch nhận được tin nhắn từ Lệ Sâm, nói anh có việc đúng lúc đi ngang qua cao trung Đức Tân, đến đưa cho cô tài liệu ôn tập.
Tịch Bạch nhìn thời gian, trả lời anh: “Còn nửa giờ nữa mới tan học.”
“Không sao, anh cũng chưa tới, đi tới cũng sẽ xấp xỉ khoảng đó.”
Tạ Tuỳ cùng mấy đứa bạn ôm bóng rổ đi ra khỏi cổng lớn trường học, thấy bên cạnh có không ít nữ sinh kích động kéo tay nhau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kích động nói: “Tịch Bạch ở cùng một nam sinh rất đẹp trai, còn nói chuyện nữa!”
“Là bạn trai của cậu ấy sao?”
“Không biết, trước giờ chưa từng gặp qua, không giống học sinh cấp 3.”
Tùng Dụ Chu lo lắng nhìn về phía Tạ Tuỳ, quả bóng rổ trên đầu ngón tay Tạ Tuỳ xoay vài vòng, mặt cậu không biểu cảm đi ra cổng lớn của trường.
Từ xa đã nhìn thấy đôi nam nữ ở đường lớn đối diện, chàng trai mặc một chiếc áo hoa thể thao, nhàn nhã lại tuỳ ý, so với hình tượng cái tên mặc đồ tây đi giày da ở ngoài toà nhà lớn tổ chức cuộc họp thường niên ngày ấy như hai người khác nhau.
Nhưng bất luận là loại tạo hình nào, đều không thể phủ nhận, mặt mũi của người này anh tuấn đến mức không thể bắt bẻ, trên người toả ra khí chất ấm áp nào đó.
Nữ sinh chung quanh đều cầm lòng không được mà che miệng kinh ngạc cảm thán, hâm mộ nhìn Tịch Bạch.
Tạ Tuỳ nhìn Tịch Bạch nhận chiếc túi trong tay anh ta, trên mặt treo nụ cười dịu dàng sáng lạn.
Hai người lúc nói chuyện, có vẻ rất quen thuộc với nhau. Cô còn chưa từng nói nhiều lời như vậy với cậu.
Đáy mắt Tạ Tuỳ sắc lạnh thêm, mặt cũng trầm xuống. Bên cạnh, Tưởng Trọng Ninh nói: “Đây là ai, lại chạy đến đất của chúng ta giương oai, chờ tới lát nữa xét hỏi anh ta đi?”
Tùng Dụ Chu nói: “Không cần hỏi, tao nhận ra anh ta, là thái tử nhỏ của tập đoàn Lệ thị, Lệ Sâm.”
“Chính là tập đoàn bất động sản lớn trong cả nước? Khu trung tâm thương mại của thành phố là của nhà bọn họ đó.”
“Đúng vậy, chính là anh ta, nghe giám đốc chỗ đánh quyền anh của chúng ta nói, anh ta còn có cổ phần, cũng thích quyền anh.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn Tạ Tuỳ, cộc cằn nói: “Không quan tâm anh ta là ai, đào góc tường nhà anh em em, không giữ anh ta lại được, chờ lát nữa chặn người lại.”
Tạ Tuỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Chặn lại rồi làm sao?”
“Đánh một trận.”
“Đánh rồi lại làm sao?”
Tưởng Trọng Ninh ngẩn người: “Đánh một trận, sau đó…”
Cậu ta cũng không biết đánh một trận xong sẽ làm như thế nào, có thể sẽ bồi thường tiền thuốc men hoặc bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưng tốt xấu gì có thể giải toả nhất thời, trong lòng sảng khoái.
Tạ Tuỳ ném quả bóng vào tay Tùng Dụ Chu, cất bước rời đi.
Cậu đã từng tin rằng, dùng nắm đấm là có thể giải quyết bất cứ việc gì.
Nhưng hiện tại, cậu chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia, nghĩ đến cô sẽ vì hành vi ngu xuẩn của cậu mà tức giận, bị cậu làm khóc, nắm đấm của Tạ Tuỳ liền mềm đi.
Trái tim cứng như đá, cũng bị hoà tan theo.
Cậu không muốn làm cô ấy ghét bỏ mình, cậu muốn đi bên cạnh cô, quản chi việc chỉ là tới gần thêm 1 centimet nữa, đối với cậu mà nói, đó đều là được ban ơn.
…
Tưởng Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Chu: “Nè, mày có cảm thấy rằng, anh Tuỳ thay đổi không?”
Tùng Dụ Chu nhìn bóng dáng cậu xa dần, hoàng hôn kéo cái bóng của cậu đi thật dài thật dài.
“Anh Tuỳ của mày không phải thay đổi, mà là rơi vào bể tình.”
Tịch Bạch mời Lệ Sâm đi uống trà sữa, cảm ơn anh đến đưa tài liệu cho mình, khi ra khỏi quán, hai người liền nói lời tạm biệt.
Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi lên xe đạp, cái túi đựng sách tài liệu đã bị người ta cướp lấy.
Tịch Bạch xoay người, nhìn thấy Tạ Tuỳ đã lấy tài liệu tham khảo ra, tài liệu rất nhiều loại, có vở ghi chép, cũng có khoanh tròn trọng điểm tài liệu giảng dạy của các thầy cô.
“Cậu… Trả cho tôi!”
“Căng thẳng như vậy làm gì?”
Tạ Tuỳ lui ra sau hai bước, không để cô với được tài liệu trong tay.
“Tạ Tuỳ!”
Tịch Bạch có chút nóng nảy, như là sợ cậu làm rách mấy cuốn vở cũ: “Cậu mau trả cho tôi!”
“Sao anh ta lại đưa sách vở cũ đã dùng qua cho cậu?”
“Đó là tài liệu tự ôn thi đại học, rất quan trọng.”
Tạ Tuỳ lấy quyển vở ra, nhìn thấy biểu tượng của đại học S trên trang vở.
“Cậu muốn thi vào đại học S?”
Tạ Tuỳ nhíu mày nhìn cô: “Lớp 12 năm trước có vài người học lực đứng đầu còn không thể thi đậu vào đại học S.”
Tịch Bạch đương nhiên biết, đại học S là ngôi trường nổi danh nhất trong nước, thành tích của cô không tính là quá tồi, năm trước còn nằm trong top 30.
Lấy thành tích hiện tại của cô, muốn thi được vào là khó có khả năng, cho nên cô mới muốn nỗ lực, không chỉ phải chạy nước rút cho kì thi đại học, còn phải chuẩn bị cho kì thi thử của đại học S, thời gian còn hơn một năm, nhất định là kịp.
Tạ Tuỳ nhìn chữ S, thoáng ngây người một chút, túi tài liệu tham khảo lập tức bị cô đoạt lại, cô cẩn thận cất túi tài liệu vào cặp.
Tạ Tuỳ hình như không có ý giành lại.
Tịch Bạch nhìn cậu một cái, cậu đón ánh hoàng hôn, con mắt đen nhánh rũ xuống, ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tạ Tuỳ, cậu làm sao vậy?”
Tạ Tuỳ hỏi cô: “Vì sao lại muốn thi vào trường đại học S, bởi vì người đàn ông kia cũng ở trường đó sao?”
“Nói gì vậy, tôi muốn thi vào một trường đại học tốt mà thôi.”
“Loại đại học danh tiếng như vậy tốt nghiệp xong, một tháng có thể làm ra bao nhiêu tiền?”
“Sao tôi biết được.” Tịch Bạch đẩy xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện: “Ít thì hàng ngàn nhiều thì hàng vạn, nếu như chuyên môn không tồi, vài vạn cũng có thể có được.”
“Ông làm cả đêm có thể được mấy ngàn, nếu là đánh theo kiểu bánh xe*, vài vạn cũng có khả năng.” Tạ Tuỳ nói: “Cậu cảm thấy như vậy không thể so với vài năm cậu tốn thời gian ở đại học sao?”
*Đánh theo kiểu bánh xe (xa luân chiến): là một loại đánh quyền một nhóm người thay phiên nhau ra đánh với một nhóm người, khiến bên kia bị thua do mệt mỏi, là một loại chiến thuật.
Đôi mắt cậu rất sâu, lời này nói ra có vẻ cũng không có tự tin quá lớn.
Tịch Bạch dừng bước chân, nhìn cậu: “Tạ Tuỳ, cậu có thể đánh quyền anh cả đời sao? Đợi khi cậu 30, 40 tuổi, không đánh được nữa, không thắng được nữa, thì nên làm cái gì đây?”
“Tóm lại sẽ có cách.” Tạ Tuỳ liếm môi, cố chấp nói: “Có tiền rồi, tôi có thể dùng tiền sinh ra nhiều tiền hơn, tóm lại, nếu cậu theo tôi, tuyệt đối sẽ không chịu khổ.”
“…”
Một trận gió nhè nhẹ phất qua khuôn mặt, mang đến mùi hoa thầm kín, có cánh hoa anh đào sôi nổi rơi xuống, ôn nhu đậu trên bờ vai cậu.
“Tiền thật sự rất quan trọng, nhưng con người lại không thể chỉ sống vì nó.”
Tịch Bạch nhẹ nhàng than một tiếng, nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tuỳ, dịu dàng nói: “Tạ Tuỳ, chờ đến một ngày kia cậu qua tuổi thiếu niên ngông cuồng, cậu lấy cái gì để an cư lạc nghiệp?”
Bước chân Tạ Tuỳ dừng lại, cậu nhìn cô gái cưỡi lên xe đạp, xiêu xiêu vẹo vẹo đi xa.
Buổi tối hôm đó, Tạ Tuỳ một đêm không ngủ, cậu ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn ngọn đèn rã rời nơi thành thị.
Lời cô gái ấy nói vô số lần bộc phát trong tâm của cậu--
Chờ cậu qua tuổi thiếu niên ngông cuồng, cậu lấy cái gì để an cư lạc nghiệp?
**
Buổi sáng hôm sau, Tùng Dụ Chu tới trường, ngoài ý muốn phát hiện, Tạ Tuỳ lại không ngủ mê man trên bàn, cậu lại đang dịch từ tiếng Anh trong sách giáo khoa, cau mày, khó khăn đánh vần từ đơn đầu tiên.
Tùng Dụ Chu không tiếng động ngồi xuống, trợn mắt há hốc mồm quan sát Tạ Tuỳ, xác định là cậu đang thật sự nỗ lực viết từ đơn.
Mấy người Tưởng Trọng Ninh cũng xông tới, kinh ngạc nhìn chằm chặp “hành vi quái dị” của Tạ Tuỳ
Tùng Dụ Chu làm động tác im lặng với cậu ta: “Suỵt, có thể anh Tuỳ đang mộng du.”
Tạ Tuỳ cũng không nhìn cậu ta, duỗi tay ấn lên mặt cậu ta, vặn mặt cậu ta sang hướng khác, tiếp tục viết: h-o-n-e-s-t.
“Không phải chứ, Tạ Tuỳ, sợi dây thần kinh nào của anh không nối đúng sao, lại đang học hành?”
Tạ Tuỳ buông sách giáo tiếng Anh, không chút để ý ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn các cậu thiếu niên một cái: “Tao muốn thi vào đại học S.”
Lời vừa nói ra, mấy cậu trai còn lại đều choáng váng.
“Anh nói là đại học S, là đại học S đào tạo kĩ thuật?”
Tạ Tuỳ trở tay đập quyển sách lên đầu Tùng Dụ Chu, bị anh ta nhanh nhẹn tránh đi: “Hê hê, đùa chút thôi mà.”
“Đại học S, chính là đại học S.”
“Không phải chứ, Tuỳ ca, rốt cuộc anh có tỉnh ngủ hay chưa vậy?” Tùng Dụ Chu ngồi bên cạnh cậu: “Anh có biết, muốn đậu vào trường đại học S cần bao nhiêu điểm không?”
Tưởng Trọng Ninh tiếp tục nói: "Cho dù là hạng nhất của trường chúng ta, cũng không dám vỗ ngực nói nhất định có thể vào được trường đó, còn cái thành tích này của anh...”
Tạ Tuỳ hỏi: “Cần bao nhiêu điểm?”
Tùng Dụ Chu lấy di động ra tra cứu: “Năm trước là 688 điểm.”
Tưởng Trọng Ninh thò đầu ra, hỏi: “Vậy anh Tuỳ ít hơn mấy điểm?”
Tùng Dụ Chu tính toán: “Anh Tuỳ ít hơn 680 điểm.”
“…”
“Anh Tuỳ, cuối học kì lần trước, anh thi được 8 điểm?”
“Anh Tuỳ của mày không nộp giấy trắng đã không tồi rồi, lần duy nhất tham gia thi là môn toán, chọn câu trắc nghiệm được đúng 8 điểm.”
Nhóm nam sinh không nhịn được, cười ngã trái ngã phải, Tạ Tuỳ mặc kệ bọn họ, vùi đầu xuống, nghiêm túc viết từ đơn.
Loại chuyện học hành này, có người là có tâm nhưng không có sức, có người là có sức nhưng không có tâm, Tạ Tuỳ thuộc về cả 2 dạng này, thứ nhất cậu thật sự nhìn mấy từ đơn dày đặc và hàm số toán học, cảm thấy da đầu tê dại; thứ hai, sau khi cậu tan học đều phải đi đánh quyền anh kiếm tiền, có những thiếu gia nhà giàu còn hẹn đua xe liền phải ra sức chạy chạy, về đến nhà đã là rạng sáng một hai giờ đêm, mệt đến nỗi ngả đầu liền muốn ngủ.
Cứ như thế, Tạ Tuỳ mỗi ngày đều phải vật lộn với tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, buồn ngủ nhưng đi học phải nâng đầu, nhìn giáo viên trên bục giảng.
Cậu thiếu nhiều tiết nghe giảng như vậy, muốn một phát đuổi kịp là chuyện không có khả năng, thầy cô giảng cái gì, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng rất nhiều lúc, mặc dù nghe không hiểu, chỉ cần cậu đang nghe, vậy cậu sẽ cảm giác bản thân không phải là không còn thuốc cứu chữa, có thể nói như vầy…
Mặc dù là hi vọng xa vời, nhưng tóm lại vẫn có cơ hội ở cùng một chỗ với cô.
Cuối tuần, Tạ Tuỳ đến thư viện, định mượn hai quyển từ điển tiếng Anh để dịch báo.
Phòng đọc sách rất ít người, Tạ Tuỳ vừa mới ra đến kệ sách, liền trông thấy đôi nam nữ đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ.
Tịch Bạch mặc một cái váy liền nhạt màu, bên ngoài là áo khoác vàng nhạt rộng rãi, tóc cột lại thành một cái đuôi ngựa tươi mát, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, đôi đồng tử xinh đẹp vô cùng trong trẻo, lông mi lấp lánh toả sáng.
Cô mở sách bài tập ra, hỏi Lệ Sâm bên cạnh một đề bài.
Tạ Tuỳ dựa lưng bên kệ sách, con ngươi đen nhánh cuồn cuồn gợn sóng, cậu xoa xoa cánh mũi, xoay người muốn chạy, nhưng mới đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng cười trong sáng của cô gái phía sau.
Trong nháy mắt tức giận trong lồng ngực được đẩy lên đỉnh đầu, Tạ Tuỳ xoay người đi qua chỗ bọn họ.
Lúc cậu ngồi đối diện Tịch Bạch, cô đang cầm bút vùi đầu viết biểu thức số học, vẫn chưa phát hiện ra điều dị thường.
Tạ Tuỳ đẩy ghế, nâng đôi chân dài bắt chéo trên bàn, nhân tiện lấy thuốc lá, bật lửa ra khỏi túi.
Quả nhiên là một diễn viên lão làng.
Lệ Sâm nhíu mày: “Bạn học, chỗ này là thư viện.”
“Ai mẹ nó là bạn học với anh?” Ngữ khí Tạ Tuỳ tương đối không tốt.
Con ngươi trong veo của Tịch Bạch quét nhìn cậu, Tạ Tuỳ hơi hất cằm, thoải mái hào phóng đối mặt với cô, tỏ rõ sự ghen ghét và bất mãn của mình.
Tịch Bạch nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tạ Tuỳ, bỏ chân xuống.”
Tiếng nói của cô rất mềm, tựa như là được bao trùm bằng một tầng sa mỏng.
Đầu lưỡi Tạ Tuỳ liếm môi, ước chừng được bốn năm giây, cuối cùng vẫn nghe lời mà thu cặp chân dài kia về.
Điếu thuốc trong tay chỉ mới châm, cậu cũng không hút, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tịch Bạch dịch tới trên điếu thuốc, cậu đành phải đứng dậy đi đến cạnh thùng rác, căm giận mà dụi tàn thuốc.
Tạ Tuỳ nghiêng người bên kệ sách, khoanh tay, nhíu mày nhìn hai người xa xa.
Lệ Sâm nhỏ giọng hỏi Tịch Bạch: “Em biết cậu ta sao?”
“Ừ, là bạn học của em.”
Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn Tạ Tuỳ dựa vào kệ sách, ánh mắt mang theo chút ý vị phức tạp.
Nửa giờ sau, Tịch Bạch đến kệ sách tìm sách, Tạ Tuỳ trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi đến kệ sách ở hàng cuối cùng, ấn cô lên đó.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất nghiêng nghiêng chiếu vào, vừa lúc chiếu lên đôi đồng tử màu cà phê nhạt, đặc biệt trong.
Tịch Bạch không biết cậu muốn làm gì, căng thẳng mà đề phòng nhìn cậu.
Tạ Tuỳ mím môi, không nói gì, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô, đáy mắt là cảm xúc cuồn cuộn thô bạo.
Tịch Bạch bị cậu nhìn như vậy, bất tri bất giác, vành tai đỏ lên.
“Tạ Tuỳ, cậu buông tôi ra.”
Tịch Bạch hạ giọng, lại đề phòng mà nhìn nhìn bốn phía, may mắn không có ai.
Cô lại đẩy đẩy cậu, không đẩy được, ngược lại lại bị cậu nắm lấy cổ tay, thô lỗ ấn lên đỉnh đầu.
Tư thế này, làm toàn bộ cơ thể cô không thể ngăn cản cậu ép sát lên người, cách lớp áo mùa xuân mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của cậu truyền tới người cô.
Trán Tịch Bạch chảy đầy mồ hôi.
“Cậu đang làm gì với anh ta?” Giọng nói Tạ Tuỳ rất trầm.
“Cậy không phải đã thấy sao? Lệ Sâm đang giúp tôi học bài.”
Hai người thật đúng là đang ôn tập bài, không làm chuyện gì khác, nhưng Tạ Tuỳ lại ghen, chính là ghen tị, nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, cậu thật sự muốn nổi giận.
“Cậu đừng lui tới với anh ta.” Sắc mặt cậu chìm xuống, ánh mắt nặng nề: “Đừng tiếp xúc với anh ta.”
“Tạ Tuỳ, cậu có thể đừng như vậy hay không, thật quá đáng đấy…”
Yêu cầu này là quá đáng sao? Có lẽ cô còn chưa gặp qua một mặt quá đáng của mình.
Tạ Tuỳ nhìn môi cô, rất lâu sau, cậu bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, hôn xuống.
Một cái hôn này, Tịch Bạch hoàn toàn không thể né tránh, tay cô giống như bị cậu xích lại khoá trên đỉnh đầu, trơ mắt nhìn thiếu niên sát lại mặt mình, ngậm lấy môi cô.
Miệng cậu khô ráo mà mềm mại, run run bọc lấy cánh môi cô, mang theo sự ẩm ướt nhỏ.
Tịch Bạch có thể nghe thấy tiếng tim của mình và cậu đập đan xen nhau, như một khúc nhạc hoà tấu điên loạn.
“Ư…”
Cô phát ra tiếng kêu rất nhỏ, cố gắng quay mặt đi, nhưng Tạ Tuỳ lại nắm được cằm cô, hơi dùng sức, nhéo lấy, ép cô mở miệng, đón ý nói hùa với cậu, cậu thăm dò thử đưa đầu lưỡi ra.
Đầu lưỡi bị ăn đau, cậu bị cắn, mùi máu tươi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.
Cậu mở mắt, ánh mắt lạnh băng sắc bén đã hoá mềm, hiện tại Tạ Tuỳ, trong mắt phủ đầy nhu tình, gương mặt cũng mang theo sắc đỏ mất tự nhiên.
Cô gái dưới thân ngửa đầu, chóp mũi cọ vào xương quai xanh của cậu, hô hấp thật nhẹ thật mềm.
“Cắn tôi?” Môi mỏng của cậu mang theo tia máu nhàn nhạt.
“...”
Đôi mắt của cô đột nhiên đỏ bừng, con ngươi đen nhánh ướt dầm dề, oan ức di tầm mắt nhìn về phía cửa sổ bên cạnh: “Ai cho phép cậu… Bắt nạt tôi.”
Sao cậu có thể ở đây… làm điều đó với cô.
Tạ Tuỳ mềm lòng rối tinh rối mù, cậu biết mình làm chuyện đó là sai, cậu buông lỏng tay cô ra, Tịch Bạch vội vàng che môi.
“Tiểu Bạch.”
Đúng lúc này, có người đi đến giá sách bên cạnh, Tịch Bạch lập tức kéo giãn khoảng cách với cậu, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi người nọ rời đi, Tạ Tuỳ đau lòng dùng chóp mũi dụi lên gò má cô, thân mật vài giây, sau đó xoay người, sải bước rời đi.
Một mình Tịch Bạch đứng bên cạnh giá sách, đứng cực kì lâu.
Trong ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, không khí đầy những hạt bụi tung bay, Tịch Bạch quay đầu lại, nhìn cậu để quên mấy quyển từ điển tiếng Anh trên giá sách.
Ánh sáng ấm áp ngày xuân xuyên qua ô cửa sổ vuông vức chiếu vào trong phòng đàn.
Tạ Tuỳ đẩy cửa vào nhà, nhìn thấy một cô gái đang đứng trên ghế, dùng giẻ lau lau sạch bụi ở cửa sổ áp mái trong phòng đàn.
Rèm cửa dài màu vàng nhạt bị gió từ ngoài cửa sổ thổi vào lay động.
Ánh mặt trời chiếu lên khuôn mặt trắng nõn trong sáng của cô, cặp mắt xinh đẹp kia dưới tác động của ánh nắng, tựa như viên pha lê trong trẻo.
Chiều cao của cô không đủ, mặc dù đã đứng trên ghế, nhưng muốn chà lau sạch sẽ cửa sổ áp mái còn phải cố gắng nhón chân.
Tạ Tuỳ đi qua, lỗ mãng chặn ngang cô ôm xuống.
Tịch Bạch kêu lên kinh ngạc một tiếng, cả người bị cậu khiêng lên vai.
Tịch Bạch dùng sức vỗ vỗ vai cậu: “Cậu làm cái gì vậy, đặt tôi xuống!”
Tạ Tuỳ vững vàng đặt cô lên mặt đất, đoạt lấy chiếc giẻ lau trong tay cô, đứng lên ghế, tỉ mỉ lau bụi trên cửa kính.
Tịch Bạch đứng bên cạnh, nhìn động tác thuần thục của cậu, trong lòng nói cậu sống được đến giờ có thể luyện được một đôi tay làm việc tốt.
Cô quay đầu cầm lấy chổi, quét tước vệ sinh trong phòng đàn.
Tạ Tuỳ thấy thế, lập tức nhảy xuống ghế, cầm lấy chiếc chổi trong tay cô, cong lưng giúp cô quét dọn.
Tịch Bạch bất đắc dĩ nhìn cậu: “Tạ Tuỳ, rốt cuộc cậu muốn làm gì?”
“Tôi nói rồi, sau này làm việc gì, gọi tôi một tiếng, tay cậu không nên làm mấy việc đó.”
“Vậy tôi còn làm cái gì nữa?"
Tạ Tuỳ cũng không biết nên biểu đạt ý tứ của mình như thế nào, cho nên cậu chỉ chỉ cây đàn cello giữa phòng.
“Tớ kéo đàn là không cần phải làm việc sao?”
Tạ Tuỳ chống cái chổi nhìn về phía cô, nghiêm túc nói: “Làm việc, kiếm tiền hay gì đó đều không cần cậu suy xét.”
Khoé miệng Tịch Bạch cong lên, làm hai chiếc má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, chỉ cậu nói giỡn: “Trên đời còn có chuyện tốt như vậy?”
“Đương nhiên không có.”
“…”
“Trừ phi cậu là của tôi, Tiểu Bạch.”
“…”
Tịch Bạch không biết nên nói gì với anh chàng không biết xấu hổ này, cô đi đến bên cạnh ghế dựa, xách cặp mình lên, lấy chiếc móc khoá hình con chó trắng nhỏ ra.
Tầm mắt của cậu bị cô thu hút, nhìn thấy là con chó nhỏ kia, tim cậu đập với tần suất nhanh hơn, đi lên trước muốn lấy lại móc khoá, Tịch Bạch lại vung tay tránh đi.
“Cái chuyện mượn hoa hiến phật này, đây là lần đầu tiên tôi gặp được.”
Tịch Bạch đi đến dưới ô cửa sổ, giơ con chó trắng ra trước mặt nhìn, dưới ánh mặt trời, chú chó nhỏ như đang phát ra ánh sáng rạng rỡ.
Giọng điệu của cô hơi khàn, nhu mì nói: “Có thể đây là lần đầu tiên tôi tặng quà cho người khác, cho nên nếu cậu không thích, trả lại cho tôi là được, cho người khác thì coi sao được.”
Trán Tạ Tuỳ chảy mồ hôi, cuộc đời này đây là lần đầu tiên cậu nếm phải mùi vị hết đường chối cãi: “Tôi thật sự không biết sao lại ở chỗ của cô ta, hôm đó tôi đánh mất nó, tôi đã trở lại tìm một đêm.”
Thậm chí cậu còn lục lọi trong thùng rác của vườn hoa, muốn điên lên rồi.
Tịch Bạch từ trước tới nay chưa từng thấy được dáng vẻ này của Tạ Tuỳ, nhưng cô nhìn ra được, cậu không hề nói dối, “Cậu tìm cả một đêm sao?”
“Đêm đó không tìm được, sau đó tôi đã trở lại tìm rất nhiều lần.”
“Thật ngốc.”
Tịch Bạch mềm lòng, lầu bầu nói: “Tìm không được thì thôi, chỉ là một món đồ chơi.”
“Không thôi được.” Tạ Tuỳ trầm giọng nói: “Đó là món quà đầu tiên cậu tặng tôi, không bỏ được.”
“Vậy nếu mãi mãi không tìm thấy thì làm sao bây giờ?”
“Thì tôi liền…”
Tịch Bạch vốn tưởng rằng cậu sẽ nói ra lời hùng hồn nào đó, lại không ngờ tới, cậu đi đến bên cạnh cô, khoé môi cong lên, dịu dàng nói: “Để cậu đưa thêm cho tôi một cái.
“…”
Tịch Bạch chưa từng thấy qua ai không biết xấu hổ như vậy.
Đưa quà cho cậu, thật ra Tịch Bạch không suy nghĩ quá nhiều, chỉ là chiều hôm đó cậu bị đưa vào cục cảnh sát, sau đó mẹ ruột lại đối xử với cậu như vậy. Tịch Bạch không đành lòng, muốn đưa con chó nhỏ này tới an ủi cậu...
“Đưa chìa khoá cho tôi.”
Tạ Tuỳ nghe lời đưa chùm chìa khoá cho cậu, chìa khoá của cậu rất đơn giản, cửa nhà, khoá xe đạp, trừ cái đó ra thì không còn gì khác.
Tịch Bạch lại treo chiếc móc khoá chó nhỏ lên, đưa cho cậu: “Đây, cẩn thận một chút, đừng để mất nữa.”
Tạ Tuỳ trịnh trọng tiếp nhận chùm chìa khoá, đồ làm mất nay lại tìm lại được làm cậu vui sướng đến nỗi đuôi lông mày muốn nhảy nhót, phải hết sức chịu đựng nhưng áp chế không được, cậu cúi đầu hôn lên chú chó nhỏ.
Tịch Bạch vác cây đàn cello đỏ thẫm nói: “Tôi về nhà đây.”
Tạ Tuỳ gọi cô lại: “Đừng đi.”
“Có việc gì sao?”
“Cậu có thể kéo một khúc đàn cho tôi nghe được không?” Cậu chỉ vào cây đàn cello của cô.
Tịch Bạch nhíu mày: “Cậu muốn làm gì?”
“Tôi muốn nghe nhạc.”
Cô rất hoà nghi dụng ý của cậu, cảm thấy có thể có kịch bản gì đó: “Cậu... nghe hiểu sao?”
“Cái người mặc đồ tây kia nghe hiểu được?”
Khoé miệng Tịch Bạch co giật: “Cái gì mà người mặc đồ tây?”
Tạ Tuỳ xoa xoa mũi vừa tức vừa buồn nói: “Đêm 30 đó, cái người khoác áo cho cậu.”
Tịch Bạch bây giờ mới bừng tỉnh nhớ ra, người cậu nói chính là Lệ Sâm.
“Cái đó, tôi cho rằng cậu đi rồi chứ?”
“Ông đây đi rồi cậu liền có thể thông đồng với người đàn ông khác?”
“…”
Không phải là ý này!
Tịch Bạch không biết nên nói như thế nào, vác đàn xoay người đi đến cửa phòng.
Tạ Tuỳ tự biết mình nói sai, vội vàng giữ chặt cô: “Đêm 30 đó, tôi nghe rất nhiều người ở khách sạn bàn tán nói, tiểu thư tập đoàn Tịch thị kéo đàn rất dễ nghe, tôi có thể nghe không hiểu, nhưng tôi muốn nghe.”
Tịch Bạch do dự vài dây: “Vậy một khúc đầu thôi nhé, tôi còn phải về nhà làm bài tập.”
Tạ Tuỳ đưa ghế dựa cho cô, để cô ngồi xuống, còn mình ngồi xổm bên cạnh.
Hai chân Tịch Bạch tách ra, làm đàn cello đặt giữa hai chân, kéo ra một khúc đàn tương đối vui vẻ.
Lúc cô kéo đàn cello sẽ không tự bó buộc mình như các cô gái khác, cô sẽ theo giai điệu động lòng người mà rung đùi đắc ý, đặt vào toàn bộ tình cảm, căn bản không rảnh lo cho hình tượng của mình.
Bởi vì chỉ có khi chú tâm đặt mình trong âm nhạc mới có thể đưa tình cảm trong khúc nhạc phô bày ra đến cực hạn. Khi đó, đơn giản là bất chấp mình kéo đàn có đẹp hay không, phàm là người chú trọng ngoại hình của mình, đều là cần khen ngợi.
Tịch Bạch không cần khen ngợi, cô chỉ cần biểu diễn âm nhạc.
Tạ Tuỳ si mê nhìn cô, có lẽ bởi vì giai điệu vui vẻ, đuôi mắt câu luôn toát ra ý cười nhè nhẹ.
Tịch Bạch vừa diễn tấu, vừa ngẩng đầu nhìn cậu.
Cậu cười giống như một chú chó, còn ngồi xổm bên cạnh cô, càng giống con chó trắng phiên bản lớn cô đưa.
Khoé miệng Tịch Bạch cũng cười, một giai điệu nhẹ nhàng, kết thúc.
"Tốt, kết thúc.”
Cô còn chưa dứt lời, Tạ Tuỳ bỗng nhiên đưa mặt gần lại, môi cách khuôn mặt cô 2 centimet dừng lại 2 giây, thấy cô giật mình không phản ứng lại, vì thế cậu nhẹ nhàng mổ một cái.
Da thịt cô mềm mại, hôn lên như là đè lên kẹo bông gòn mềm mại.
“!!”
Tịch Bạch vuốt mặt mình, kinh ngạc nhìn về phía Tạ Tuỳ, theo bản năng nhấc chân muốn đá cậu.
Tạ Tuỳ có vẻ đã sớm có linh cảm, lui ra xa, chống cằm nhìn cô: “Cậu có cần phải bạo lực như thế không?”
Tịch Bạch che mặt mình lại, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, còn dư lại cảm xúc khô ráo từ môi cậu.
Mắc cỡ chết đi được!
“Bỉ ổi.” Cô tức giận mắng.
“Tôi đã cho cậu thời gian đẩy tôi ra, chính cậu tự đứng yên.”
“Bỉ ổi không cho lấy cớ!”
Tạ Tuỳ liếm môi mỏng: “Được rồi.”
Bỉ ổi thì bỉ ổi, bộ dạng khi cô cười lên, quá mẹ nó ngoan, có thể nhịn được thì không phải đàn ông.
Tịch Bạch vác đàn đi ra, thở phì phò mà lẩm bẩm, nói cái gì mà sẽ không bao giờ tin tưởng cậu.
**
Buổi tối hôm đó, sau khi Tạ Tuỳ đánh quyền anh xong, đi đến một cửa hàng bán đĩa nhạc âm hưởng, cậu chọn tới chọn lui trên kệ hàng tìm kiếm một chiếc đĩa âm nhạc cổ điển.
Tùng Dụ Chu thấy cậu chọn mấy đĩa nhạc tấu đàn cello nổi tiếng, mày nhăn đến mức còn cao hơn cả núi: “Mẹ ơi, anh Tuỳ anh bắt đầu đi nghe âm nhạc cổ điển! Trâu bò trâu bò!”
Tạ Tuỳ mặc kệ cậu ta.
“Nhưng mà, món đồ chơi này anh nghe hiểu được sao?”
“Nhồi nhét nhiều chút, tự nhiên sẽ nghe hiểu.”
Tạ Tuỳ tuỳ tiện chọn thêm mấy đĩa nhạc cello, cầm đi tính tiền.
Cậu đúng là không hiểu lắm làm sao thưởng thức loại âm nhạc cổ điển này, nhưng mà muốn thử thưởng thức, thử tìm hiểu cô, hiểu được niềm yêu thích của cô.
Người đàn ông khác hiểu được, nhất định cậu cũng hiểu được.
Chiều hôm đó, Tịch Bạch nhận được tin nhắn từ Lệ Sâm, nói anh có việc đúng lúc đi ngang qua cao trung Đức Tân, đến đưa cho cô tài liệu ôn tập.
Tịch Bạch nhìn thời gian, trả lời anh: “Còn nửa giờ nữa mới tan học.”
“Không sao, anh cũng chưa tới, đi tới cũng sẽ xấp xỉ khoảng đó.”
Tạ Tuỳ cùng mấy đứa bạn ôm bóng rổ đi ra khỏi cổng lớn trường học, thấy bên cạnh có không ít nữ sinh kích động kéo tay nhau chạy ra ngoài, vừa chạy vừa kích động nói: “Tịch Bạch ở cùng một nam sinh rất đẹp trai, còn nói chuyện nữa!”
“Là bạn trai của cậu ấy sao?”
“Không biết, trước giờ chưa từng gặp qua, không giống học sinh cấp 3.”
Tùng Dụ Chu lo lắng nhìn về phía Tạ Tuỳ, quả bóng rổ trên đầu ngón tay Tạ Tuỳ xoay vài vòng, mặt cậu không biểu cảm đi ra cổng lớn của trường.
Từ xa đã nhìn thấy đôi nam nữ ở đường lớn đối diện, chàng trai mặc một chiếc áo hoa thể thao, nhàn nhã lại tuỳ ý, so với hình tượng cái tên mặc đồ tây đi giày da ở ngoài toà nhà lớn tổ chức cuộc họp thường niên ngày ấy như hai người khác nhau.
Nhưng bất luận là loại tạo hình nào, đều không thể phủ nhận, mặt mũi của người này anh tuấn đến mức không thể bắt bẻ, trên người toả ra khí chất ấm áp nào đó.
Nữ sinh chung quanh đều cầm lòng không được mà che miệng kinh ngạc cảm thán, hâm mộ nhìn Tịch Bạch.
Tạ Tuỳ nhìn Tịch Bạch nhận chiếc túi trong tay anh ta, trên mặt treo nụ cười dịu dàng sáng lạn.
Hai người lúc nói chuyện, có vẻ rất quen thuộc với nhau. Cô còn chưa từng nói nhiều lời như vậy với cậu.
Đáy mắt Tạ Tuỳ sắc lạnh thêm, mặt cũng trầm xuống. Bên cạnh, Tưởng Trọng Ninh nói: “Đây là ai, lại chạy đến đất của chúng ta giương oai, chờ tới lát nữa xét hỏi anh ta đi?”
Tùng Dụ Chu nói: “Không cần hỏi, tao nhận ra anh ta, là thái tử nhỏ của tập đoàn Lệ thị, Lệ Sâm.”
“Chính là tập đoàn bất động sản lớn trong cả nước? Khu trung tâm thương mại của thành phố là của nhà bọn họ đó.”
“Đúng vậy, chính là anh ta, nghe giám đốc chỗ đánh quyền anh của chúng ta nói, anh ta còn có cổ phần, cũng thích quyền anh.”
Tưởng Trọng Ninh nhìn Tạ Tuỳ, cộc cằn nói: “Không quan tâm anh ta là ai, đào góc tường nhà anh em em, không giữ anh ta lại được, chờ lát nữa chặn người lại.”
Tạ Tuỳ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Chặn lại rồi làm sao?”
“Đánh một trận.”
“Đánh rồi lại làm sao?”
Tưởng Trọng Ninh ngẩn người: “Đánh một trận, sau đó…”
Cậu ta cũng không biết đánh một trận xong sẽ làm như thế nào, có thể sẽ bồi thường tiền thuốc men hoặc bị bắt vào đồn cảnh sát, nhưng tốt xấu gì có thể giải toả nhất thời, trong lòng sảng khoái.
Tạ Tuỳ ném quả bóng vào tay Tùng Dụ Chu, cất bước rời đi.
Cậu đã từng tin rằng, dùng nắm đấm là có thể giải quyết bất cứ việc gì.
Nhưng hiện tại, cậu chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp của cô gái kia, nghĩ đến cô sẽ vì hành vi ngu xuẩn của cậu mà tức giận, bị cậu làm khóc, nắm đấm của Tạ Tuỳ liền mềm đi.
Trái tim cứng như đá, cũng bị hoà tan theo.
Cậu không muốn làm cô ấy ghét bỏ mình, cậu muốn đi bên cạnh cô, quản chi việc chỉ là tới gần thêm 1 centimet nữa, đối với cậu mà nói, đó đều là được ban ơn.
…
Tưởng Trọng Ninh chọc chọc Tùng Dụ Chu: “Nè, mày có cảm thấy rằng, anh Tuỳ thay đổi không?”
Tùng Dụ Chu nhìn bóng dáng cậu xa dần, hoàng hôn kéo cái bóng của cậu đi thật dài thật dài.
“Anh Tuỳ của mày không phải thay đổi, mà là rơi vào bể tình.”
Tịch Bạch mời Lệ Sâm đi uống trà sữa, cảm ơn anh đến đưa tài liệu cho mình, khi ra khỏi quán, hai người liền nói lời tạm biệt.
Tịch Bạch còn chưa kịp ngồi lên xe đạp, cái túi đựng sách tài liệu đã bị người ta cướp lấy.
Tịch Bạch xoay người, nhìn thấy Tạ Tuỳ đã lấy tài liệu tham khảo ra, tài liệu rất nhiều loại, có vở ghi chép, cũng có khoanh tròn trọng điểm tài liệu giảng dạy của các thầy cô.
“Cậu… Trả cho tôi!”
“Căng thẳng như vậy làm gì?”
Tạ Tuỳ lui ra sau hai bước, không để cô với được tài liệu trong tay.
“Tạ Tuỳ!”
Tịch Bạch có chút nóng nảy, như là sợ cậu làm rách mấy cuốn vở cũ: “Cậu mau trả cho tôi!”
“Sao anh ta lại đưa sách vở cũ đã dùng qua cho cậu?”
“Đó là tài liệu tự ôn thi đại học, rất quan trọng.”
Tạ Tuỳ lấy quyển vở ra, nhìn thấy biểu tượng của đại học S trên trang vở.
“Cậu muốn thi vào đại học S?”
Tạ Tuỳ nhíu mày nhìn cô: “Lớp 12 năm trước có vài người học lực đứng đầu còn không thể thi đậu vào đại học S.”
Tịch Bạch đương nhiên biết, đại học S là ngôi trường nổi danh nhất trong nước, thành tích của cô không tính là quá tồi, năm trước còn nằm trong top 30.
Lấy thành tích hiện tại của cô, muốn thi được vào là khó có khả năng, cho nên cô mới muốn nỗ lực, không chỉ phải chạy nước rút cho kì thi đại học, còn phải chuẩn bị cho kì thi thử của đại học S, thời gian còn hơn một năm, nhất định là kịp.
Tạ Tuỳ nhìn chữ S, thoáng ngây người một chút, túi tài liệu tham khảo lập tức bị cô đoạt lại, cô cẩn thận cất túi tài liệu vào cặp.
Tạ Tuỳ hình như không có ý giành lại.
Tịch Bạch nhìn cậu một cái, cậu đón ánh hoàng hôn, con mắt đen nhánh rũ xuống, ngơ ngẩn, không biết đang suy nghĩ cái gì.
“Tạ Tuỳ, cậu làm sao vậy?”
Tạ Tuỳ hỏi cô: “Vì sao lại muốn thi vào trường đại học S, bởi vì người đàn ông kia cũng ở trường đó sao?”
“Nói gì vậy, tôi muốn thi vào một trường đại học tốt mà thôi.”
“Loại đại học danh tiếng như vậy tốt nghiệp xong, một tháng có thể làm ra bao nhiêu tiền?”
“Sao tôi biết được.” Tịch Bạch đẩy xe đạp, vừa đi vừa nói chuyện: “Ít thì hàng ngàn nhiều thì hàng vạn, nếu như chuyên môn không tồi, vài vạn cũng có thể có được.”
“Ông làm cả đêm có thể được mấy ngàn, nếu là đánh theo kiểu bánh xe*, vài vạn cũng có khả năng.” Tạ Tuỳ nói: “Cậu cảm thấy như vậy không thể so với vài năm cậu tốn thời gian ở đại học sao?”
*Đánh theo kiểu bánh xe (xa luân chiến): là một loại đánh quyền một nhóm người thay phiên nhau ra đánh với một nhóm người, khiến bên kia bị thua do mệt mỏi, là một loại chiến thuật.
Đôi mắt cậu rất sâu, lời này nói ra có vẻ cũng không có tự tin quá lớn.
Tịch Bạch dừng bước chân, nhìn cậu: “Tạ Tuỳ, cậu có thể đánh quyền anh cả đời sao? Đợi khi cậu 30, 40 tuổi, không đánh được nữa, không thắng được nữa, thì nên làm cái gì đây?”
“Tóm lại sẽ có cách.” Tạ Tuỳ liếm môi, cố chấp nói: “Có tiền rồi, tôi có thể dùng tiền sinh ra nhiều tiền hơn, tóm lại, nếu cậu theo tôi, tuyệt đối sẽ không chịu khổ.”
“…”
Một trận gió nhè nhẹ phất qua khuôn mặt, mang đến mùi hoa thầm kín, có cánh hoa anh đào sôi nổi rơi xuống, ôn nhu đậu trên bờ vai cậu.
“Tiền thật sự rất quan trọng, nhưng con người lại không thể chỉ sống vì nó.”
Tịch Bạch nhẹ nhàng than một tiếng, nghiêm túc nhìn về phía Tạ Tuỳ, dịu dàng nói: “Tạ Tuỳ, chờ đến một ngày kia cậu qua tuổi thiếu niên ngông cuồng, cậu lấy cái gì để an cư lạc nghiệp?”
Bước chân Tạ Tuỳ dừng lại, cậu nhìn cô gái cưỡi lên xe đạp, xiêu xiêu vẹo vẹo đi xa.
Buổi tối hôm đó, Tạ Tuỳ một đêm không ngủ, cậu ngồi bên cửa sổ, im lặng nhìn ngọn đèn rã rời nơi thành thị.
Lời cô gái ấy nói vô số lần bộc phát trong tâm của cậu--
Chờ cậu qua tuổi thiếu niên ngông cuồng, cậu lấy cái gì để an cư lạc nghiệp?
**
Buổi sáng hôm sau, Tùng Dụ Chu tới trường, ngoài ý muốn phát hiện, Tạ Tuỳ lại không ngủ mê man trên bàn, cậu lại đang dịch từ tiếng Anh trong sách giáo khoa, cau mày, khó khăn đánh vần từ đơn đầu tiên.
Tùng Dụ Chu không tiếng động ngồi xuống, trợn mắt há hốc mồm quan sát Tạ Tuỳ, xác định là cậu đang thật sự nỗ lực viết từ đơn.
Mấy người Tưởng Trọng Ninh cũng xông tới, kinh ngạc nhìn chằm chặp “hành vi quái dị” của Tạ Tuỳ
Tùng Dụ Chu làm động tác im lặng với cậu ta: “Suỵt, có thể anh Tuỳ đang mộng du.”
Tạ Tuỳ cũng không nhìn cậu ta, duỗi tay ấn lên mặt cậu ta, vặn mặt cậu ta sang hướng khác, tiếp tục viết: h-o-n-e-s-t.
“Không phải chứ, Tạ Tuỳ, sợi dây thần kinh nào của anh không nối đúng sao, lại đang học hành?”
Tạ Tuỳ buông sách giáo tiếng Anh, không chút để ý ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn các cậu thiếu niên một cái: “Tao muốn thi vào đại học S.”
Lời vừa nói ra, mấy cậu trai còn lại đều choáng váng.
“Anh nói là đại học S, là đại học S đào tạo kĩ thuật?”
Tạ Tuỳ trở tay đập quyển sách lên đầu Tùng Dụ Chu, bị anh ta nhanh nhẹn tránh đi: “Hê hê, đùa chút thôi mà.”
“Đại học S, chính là đại học S.”
“Không phải chứ, Tuỳ ca, rốt cuộc anh có tỉnh ngủ hay chưa vậy?” Tùng Dụ Chu ngồi bên cạnh cậu: “Anh có biết, muốn đậu vào trường đại học S cần bao nhiêu điểm không?”
Tưởng Trọng Ninh tiếp tục nói: "Cho dù là hạng nhất của trường chúng ta, cũng không dám vỗ ngực nói nhất định có thể vào được trường đó, còn cái thành tích này của anh...”
Tạ Tuỳ hỏi: “Cần bao nhiêu điểm?”
Tùng Dụ Chu lấy di động ra tra cứu: “Năm trước là 688 điểm.”
Tưởng Trọng Ninh thò đầu ra, hỏi: “Vậy anh Tuỳ ít hơn mấy điểm?”
Tùng Dụ Chu tính toán: “Anh Tuỳ ít hơn 680 điểm.”
“…”
“Anh Tuỳ, cuối học kì lần trước, anh thi được 8 điểm?”
“Anh Tuỳ của mày không nộp giấy trắng đã không tồi rồi, lần duy nhất tham gia thi là môn toán, chọn câu trắc nghiệm được đúng 8 điểm.”
Nhóm nam sinh không nhịn được, cười ngã trái ngã phải, Tạ Tuỳ mặc kệ bọn họ, vùi đầu xuống, nghiêm túc viết từ đơn.
Loại chuyện học hành này, có người là có tâm nhưng không có sức, có người là có sức nhưng không có tâm, Tạ Tuỳ thuộc về cả 2 dạng này, thứ nhất cậu thật sự nhìn mấy từ đơn dày đặc và hàm số toán học, cảm thấy da đầu tê dại; thứ hai, sau khi cậu tan học đều phải đi đánh quyền anh kiếm tiền, có những thiếu gia nhà giàu còn hẹn đua xe liền phải ra sức chạy chạy, về đến nhà đã là rạng sáng một hai giờ đêm, mệt đến nỗi ngả đầu liền muốn ngủ.
Cứ như thế, Tạ Tuỳ mỗi ngày đều phải vật lộn với tình trạng tiến thoái lưỡng nan này, buồn ngủ nhưng đi học phải nâng đầu, nhìn giáo viên trên bục giảng.
Cậu thiếu nhiều tiết nghe giảng như vậy, muốn một phát đuổi kịp là chuyện không có khả năng, thầy cô giảng cái gì, cậu hoàn toàn nghe không hiểu, nhưng rất nhiều lúc, mặc dù nghe không hiểu, chỉ cần cậu đang nghe, vậy cậu sẽ cảm giác bản thân không phải là không còn thuốc cứu chữa, có thể nói như vầy…
Mặc dù là hi vọng xa vời, nhưng tóm lại vẫn có cơ hội ở cùng một chỗ với cô.
Cuối tuần, Tạ Tuỳ đến thư viện, định mượn hai quyển từ điển tiếng Anh để dịch báo.
Phòng đọc sách rất ít người, Tạ Tuỳ vừa mới ra đến kệ sách, liền trông thấy đôi nam nữ đang ngồi bên bàn cạnh cửa sổ.
Tịch Bạch mặc một cái váy liền nhạt màu, bên ngoài là áo khoác vàng nhạt rộng rãi, tóc cột lại thành một cái đuôi ngựa tươi mát, ánh mặt trời chiếu lên gương mặt trắng nõn sạch sẽ của cô, đôi đồng tử xinh đẹp vô cùng trong trẻo, lông mi lấp lánh toả sáng.
Cô mở sách bài tập ra, hỏi Lệ Sâm bên cạnh một đề bài.
Tạ Tuỳ dựa lưng bên kệ sách, con ngươi đen nhánh cuồn cuồn gợn sóng, cậu xoa xoa cánh mũi, xoay người muốn chạy, nhưng mới đi được hai bước, liền nghe thấy tiếng cười trong sáng của cô gái phía sau.
Trong nháy mắt tức giận trong lồng ngực được đẩy lên đỉnh đầu, Tạ Tuỳ xoay người đi qua chỗ bọn họ.
Lúc cậu ngồi đối diện Tịch Bạch, cô đang cầm bút vùi đầu viết biểu thức số học, vẫn chưa phát hiện ra điều dị thường.
Tạ Tuỳ đẩy ghế, nâng đôi chân dài bắt chéo trên bàn, nhân tiện lấy thuốc lá, bật lửa ra khỏi túi.
Quả nhiên là một diễn viên lão làng.
Lệ Sâm nhíu mày: “Bạn học, chỗ này là thư viện.”
“Ai mẹ nó là bạn học với anh?” Ngữ khí Tạ Tuỳ tương đối không tốt.
Con ngươi trong veo của Tịch Bạch quét nhìn cậu, Tạ Tuỳ hơi hất cằm, thoải mái hào phóng đối mặt với cô, tỏ rõ sự ghen ghét và bất mãn của mình.
Tịch Bạch nhẹ nhàng thở dài, nói: “Tạ Tuỳ, bỏ chân xuống.”
Tiếng nói của cô rất mềm, tựa như là được bao trùm bằng một tầng sa mỏng.
Đầu lưỡi Tạ Tuỳ liếm môi, ước chừng được bốn năm giây, cuối cùng vẫn nghe lời mà thu cặp chân dài kia về.
Điếu thuốc trong tay chỉ mới châm, cậu cũng không hút, nhìn thấy ánh mắt bất mãn của Tịch Bạch dịch tới trên điếu thuốc, cậu đành phải đứng dậy đi đến cạnh thùng rác, căm giận mà dụi tàn thuốc.
Tạ Tuỳ nghiêng người bên kệ sách, khoanh tay, nhíu mày nhìn hai người xa xa.
Lệ Sâm nhỏ giọng hỏi Tịch Bạch: “Em biết cậu ta sao?”
“Ừ, là bạn học của em.”
Lệ Sâm ngẩng đầu nhìn Tạ Tuỳ dựa vào kệ sách, ánh mắt mang theo chút ý vị phức tạp.
Nửa giờ sau, Tịch Bạch đến kệ sách tìm sách, Tạ Tuỳ trực tiếp nắm lấy cổ tay cô, kéo cô đi đến kệ sách ở hàng cuối cùng, ấn cô lên đó.
Ánh mặt trời xuyên thấu qua ô cửa sổ sát đất nghiêng nghiêng chiếu vào, vừa lúc chiếu lên đôi đồng tử màu cà phê nhạt, đặc biệt trong.
Tịch Bạch không biết cậu muốn làm gì, căng thẳng mà đề phòng nhìn cậu.
Tạ Tuỳ mím môi, không nói gì, con ngươi đen nhánh yên lặng nhìn cô, đáy mắt là cảm xúc cuồn cuộn thô bạo.
Tịch Bạch bị cậu nhìn như vậy, bất tri bất giác, vành tai đỏ lên.
“Tạ Tuỳ, cậu buông tôi ra.”
Tịch Bạch hạ giọng, lại đề phòng mà nhìn nhìn bốn phía, may mắn không có ai.
Cô lại đẩy đẩy cậu, không đẩy được, ngược lại lại bị cậu nắm lấy cổ tay, thô lỗ ấn lên đỉnh đầu.
Tư thế này, làm toàn bộ cơ thể cô không thể ngăn cản cậu ép sát lên người, cách lớp áo mùa xuân mỏng manh, nhiệt độ cơ thể của cậu truyền tới người cô.
Trán Tịch Bạch chảy đầy mồ hôi.
“Cậu đang làm gì với anh ta?” Giọng nói Tạ Tuỳ rất trầm.
“Cậy không phải đã thấy sao? Lệ Sâm đang giúp tôi học bài.”
Hai người thật đúng là đang ôn tập bài, không làm chuyện gì khác, nhưng Tạ Tuỳ lại ghen, chính là ghen tị, nhìn thấy bọn họ ở bên nhau, cậu thật sự muốn nổi giận.
“Cậu đừng lui tới với anh ta.” Sắc mặt cậu chìm xuống, ánh mắt nặng nề: “Đừng tiếp xúc với anh ta.”
“Tạ Tuỳ, cậu có thể đừng như vậy hay không, thật quá đáng đấy…”
Yêu cầu này là quá đáng sao? Có lẽ cô còn chưa gặp qua một mặt quá đáng của mình.
Tạ Tuỳ nhìn môi cô, rất lâu sau, cậu bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, hôn xuống.
Một cái hôn này, Tịch Bạch hoàn toàn không thể né tránh, tay cô giống như bị cậu xích lại khoá trên đỉnh đầu, trơ mắt nhìn thiếu niên sát lại mặt mình, ngậm lấy môi cô.
Miệng cậu khô ráo mà mềm mại, run run bọc lấy cánh môi cô, mang theo sự ẩm ướt nhỏ.
Tịch Bạch có thể nghe thấy tiếng tim của mình và cậu đập đan xen nhau, như một khúc nhạc hoà tấu điên loạn.
“Ư…”
Cô phát ra tiếng kêu rất nhỏ, cố gắng quay mặt đi, nhưng Tạ Tuỳ lại nắm được cằm cô, hơi dùng sức, nhéo lấy, ép cô mở miệng, đón ý nói hùa với cậu, cậu thăm dò thử đưa đầu lưỡi ra.
Đầu lưỡi bị ăn đau, cậu bị cắn, mùi máu tươi rỉ sắt tràn ngập trong khoang miệng.
Cậu mở mắt, ánh mắt lạnh băng sắc bén đã hoá mềm, hiện tại Tạ Tuỳ, trong mắt phủ đầy nhu tình, gương mặt cũng mang theo sắc đỏ mất tự nhiên.
Cô gái dưới thân ngửa đầu, chóp mũi cọ vào xương quai xanh của cậu, hô hấp thật nhẹ thật mềm.
“Cắn tôi?” Môi mỏng của cậu mang theo tia máu nhàn nhạt.
“...”
Đôi mắt của cô đột nhiên đỏ bừng, con ngươi đen nhánh ướt dầm dề, oan ức di tầm mắt nhìn về phía cửa sổ bên cạnh: “Ai cho phép cậu… Bắt nạt tôi.”
Sao cậu có thể ở đây… làm điều đó với cô.
Tạ Tuỳ mềm lòng rối tinh rối mù, cậu biết mình làm chuyện đó là sai, cậu buông lỏng tay cô ra, Tịch Bạch vội vàng che môi.
“Tiểu Bạch.”
Đúng lúc này, có người đi đến giá sách bên cạnh, Tịch Bạch lập tức kéo giãn khoảng cách với cậu, giả vờ không có chuyện gì xảy ra.
Sau khi người nọ rời đi, Tạ Tuỳ đau lòng dùng chóp mũi dụi lên gò má cô, thân mật vài giây, sau đó xoay người, sải bước rời đi.
Một mình Tịch Bạch đứng bên cạnh giá sách, đứng cực kì lâu.
Trong ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ, không khí đầy những hạt bụi tung bay, Tịch Bạch quay đầu lại, nhìn cậu để quên mấy quyển từ điển tiếng Anh trên giá sách.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.