Chương 50: Tranh chấp
Xuân Phong Lựu Hỏa
04/05/2020
Editor: Kir
Tịch Bạch khóc một trận thỏa thuê, cọ hết nước mắt lên áo Tạ Tùy, nơi đầu vai cậu ướt một mảng lớn.
Cô buông cậu ra, hít hít mũi, cảm thấy thật ngượng ngùng, lấy khăn giấy ra lau vai áo bị ướt cho cậu.
Tạ Tùy cầm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay.
Tịch Bạch nhìn ra sự nghiêm túc và trân trọng trong ánh mắt cậu.
“Cậu tin tôi, vậy là đủ rồi.”
Tạ Tùy không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ cần Tiểu Bạch tin tưởng cậu thì đối với cậu mà nói, đó cũng chính là cả thế giới tin cậu.
Tịch Bạch rút tay về, xoa xoa cái mũi đỏ rực, hỏi: “Đưa bài thi tiếng Anh cho tôi xem.”
“À.”
“Đưa cả bài thi và phiếu trả lời cho tôi, tôi xem coi cậu sai ở chỗ nào.”
“...”
“Chờ tôi một chút.” Tạ Tùy cuống quýt đứng dậy chạy đến bên cạnh thùng rác vừa rồi ném bài thi vào, bóp mũi thò tay vào nhặt lại phiếu trả lời đã bị vo thành một nắm.
Tạ Tùy mở bài thi ra, nói với Tịch Bạch: “Đừng chạm vào, tôi cầm cho cậu xem là được rồi.”
Tịch Bạch thấy cậu cong ngón tay kiểu hoa lan, cực kỳ ghét bỏ mà mở tờ bài thi nhăn nhúm ra, đưa tới trước mặt cô. Đoán cũng biết là bài thi này đã phải chịu “ngược đãi” như thế nào.
“Tạ Tùy, có đôi khi cậu phải khống chế tính tính của mình lại một chút, đừng có hở một cái lại ném đồ vật, túm vũ khí, dọa người lắm.”
Tạ Tùy im lặng gật gật đầu.
Tiểu Bạch nói gì cậu cũng nghe.
Cậu nhìn cô gái trước mặt với vẻ chờ mong: “90 điểm, tôi đạt điểm chuẩn rồi.”
Tịch Bạch vui mừng cười cười: “Thật sự ngoài dự kiến đó.”
“Cái gì mà ngoài dự kiến, cậu không tin tôi à?”
“Đúng vậy, cứ tưởng là cậu chỉ thi được tầm 70 điểm thôi, vậy cũng tốt lắm rồi.”
Cô không ngờ Tạ Tùy có thể thực sự đạt điểm chuẩn, rốt cuộc là cậu cũng bắt đầu từ con số 0.
Tạ Tùy nhìn 90 điểm đỏ chót kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Đáng tiếc.”
“Tiếc gì vậy?”
“Còn thiếu một điểm.” Cậu nhìn về phía cô, khóe miệng rộ lên nụ cười không kiềm chế được.
Tịch Bạch giật mình, nhận ra Tạ Tùy đang ám chỉ điều gì.
“Đương nhiên, nếu Tiểu Bạch đồng ý hạ thấp yêu cầu thì tôi cũng sẽ không để ý đâu.” Tạ Tùy dùng đầu ngón tay chạm chạm lên mặt mình.
“Thiếu một điểm chính là thiếu một điểm.” Tịch Bạch đứng lên, vỗ nhẹ vai cậu, “Chỉ có thể cố gắng vào lần sau thôi.”
Tạ Tùy không phải người thích chơi xấu, tuy rằng tổng thể không tệ nhưng vẫn chưa đạt tới điểm đã giao kèo nên cậu sẽ không ép.
“Được thôi.” Cậu liếm liếm môi, “Lần sau cố gắng, nhất định có thể khiến cho Tiểu Bạch hôn tôi.”
Tịch Bạch đi vài bước lên cầu thang, quay đầu lại nhìn về phía chàng thiếu niên.
Ánh mặt trời rơi nghiêng xuyên qua ô cửa sổ trên mái nhà, vừa vặn chiếu lên người Tạ Tùy.
Cậu ngồi dưới ánh mặt trời, cả người bọc tia sáng, tản mát ra hơi thở lười biếng của ngày xuân.
“Tạ Tùy, cậu nhắm mắt lại đi.”
Tạ Tùy quay đầu lại, chớp chớp hàng mi dài, “Làm gì?”
“Bảo nhắm thì cậu cứ nhắm đi, hỏi nhiều quá vậy.”
Tạ Tùy nói: “Tôi cảm thấy cậu lại định chơi tôi.”
Cậu bị cô nhóc này trêu đùa quá nhiều lần rồi nên thật sự có chút sợ cô. Có điều cậu vẫn nghe lời nhắm mắt lại, miệng thì lải nhải: “Nếu cậu dám giơ chân đá tôi xuống thì ông đây giết cậu đấy.”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang in lên khóe miệng mình.
Tạ Tùy mở bừng mắt, trước mặt chính là nét mặt mềm mại của thiếu nữ. Cô vịn vào người cậu, khép mắt, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.
Mặt mày cô dịu dàng, đuôi mắt hơi nhấc lên, tựa như đang mỉm cười.
Đôi môi của con gái thật mềm, lành lạnh, nhẹ nhàng chạm đến khóe miệng cậu. Chỉ có vài giây thôi nhưng lại khiến tim cậu đập thật chậm, thật chậm.
Toàn bộ thế giới, cả từng hạt bụi bay tán loạn trong không khí bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Nụ hôn rơi trên khóe môi này tựa như chuồn chuồn lướt nước, chỉ phớt qua trong giây lát.
Cô gái từ từ rời khỏi cậu, Tạ Tùy bỗng đưa tay nắm lấy góc áo cô, “Này, thế này là sao?”
Tịch Bạch cười xoa xoa đầu cậu: “Tôi thích người chính trực thành thật.”
Cô nói xong lập tức bước dài lên cầu thang. Tạ Tùy nói với theo: “Sao không nói thẳng là thích Tạ Tùy chính trực thành thật?”
Cô gái cười rời đi.
Tạ Tùy duỗi tay chạm vào khóe miệng, cảm giác mềm mại của đôi môi vẫn còn vương nơi đây. Cậu ngẩng đầu lên, mặc cho ánh mặt trời nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt mình, trong đôi mắt màu cà phê đong đầy nét dịu dàng.
Sau đó chủ nhiệm lớp Triệu Đức Dương cùng giáo viên tiếng Anh đến chỗ giáo vụ, hủy bỏ việc xử phạt vì gian lận cho Tạ Tùy, đồng thời còn thông báo loa toàn trường, trả lại danh dự cho cậu.
Không chỉ như thế, lần này tổng điểm thi giữa kỳ của Tạ Tùy tiến bộ hơn, nhảy lên hơn hai trăm hạng, có thể nói là học sinh tiến bộ nhất trong toàn trường.
Trường còn cố ý dành ra một góc ở bên góc của bảng vàng danh dự để chuẩn bị dán ảnh chụp của những học sinh có tiến bộ nhiều nhất trong mỗi kì thi. Đương nhiên Tạ Tùy trở thành người đội sổ đầu tiên được bước lên bảng vàng danh dự.
Dưới tán cây ngô đồng, mấy chàng trai tụ tập xung quanh Tạ Tùy, nhìn tấm ảnh thẻ của vị đại ca này được dán trên bảng vàng danh dự, cười đến mức cong cả eo.
“Mẹ nó, không thể ngờ được khi còn sống có thể nhìn thấy ảnh của anh Tùy ở trên bảng vàng danh dự.”
“Ha ha ha cười chết ông rồi.”
“Anh Tùy, cái ảnh này anh chụp lúc cấp hai nhỉ, nhìn ngây ngô ghê đó.”
Xung quanh có không ít nữ sinh khi đi qua bảng thông báo cũng che miệng cười trộm. Thậm chí còn có nữ sinh lấy di động ra chụp lại ảnh thẻ của Tạ Tùy.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tạ Tùy, các cô lại đỏ mặt vội vàng rời đi.
Tạ Tùy khoanh tay nhìn hình của mình trên bảng vàng danh dự, mày nhíu chặt.
Cậu tiện tay nhặt lên một cục đá, chuẩn bị đập bể lớp kính trên bảng thông báo để xé ảnh của mình xuống.
Con mẹ nó mất mặt quá rồi!
Ngay khi cậu giơ tay lên chuẩn bị ném thì có một bàn tay ấm áp mềm mại bỗng phủ lên mu bàn tay cậu.
Tạ Tùy nhìn xuống, thấy Tịch Bạch đã đến bên cạnh cậu từ khi nào.
Cô nghi ngờ hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Tạ Tùy lập tức ném cục đá đi, trả lời với vẻ vô tội: “Không làm gì cả.”
Tịch Bạch đi đến trước bảng thông báo, đưa tay lên, cách một lớp kính mà dịu dàng sờ sờ ảnh chụp của cậu.
Bức ảnh này có phong cách khác hẳn với phong cách của mười bạn nam được xếp ở phía trên. Những nam sinh kia đều mặc áo sơ mi trắng, hợp nội quy và nghiêm túc.
Ảnh của Tạ Tùy thì chụp từ lúc vừa mới vào trường cấp ba, so với bây giờ thì khi đó chàng thiếu niên còn non nớt và ngây ngô hơn, cũng gầy hơn. Cậu mặc một cái áo thun mỏng màu xanh lam, đầu cắt tóc húi cua, đôi mày rậm, ngũ quan rõ nét kiên cường, đôi mắt đen như mực toát ra đầy vẻ ngông cuồng ngang ngược.
Mỗi ngày tan học, Tịch Bạch đi ngang qua bảng vàng danh dự đều sẽ liếc mắt nhìn góc trái một cái.
Chàng trai của cô đúng là đẹp thật!
Tạ Tùy cực kỳ thiếu tự nhiên đi tới, che lại ảnh chụp của mình, “Đừng nhìn nữa, mất mặt quá.”
“Không mất mặt, rất đẹp trai.” Tịch Bạch nói, lấy di động ra nhấn “tách tách” chụp lại, lưu vào album ảnh.
Hầu như các cô gái khi đi qua bảng danh dự đều sẽ lấy di động ra chụp lại bức ảnh này.
Rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Cô gái lập tức đi ra nơi để xe đạp, đẩy xe ra, khi đi ngang qua bên cạnh Tạ Tùy thì nói với cậu: “Tạ Tùy, tôi về nha.”
“Chờ một chút.”
“Hả?”
Tạ Tùy đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cột lại dây giày bị tuột của Tiểu Bạch.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị kẹt vào xích xe.”
Mặt mày chàng thiếu niên dịu dàng, động tác cột dây giày vừa chăm chú lại tỉ mỉ.
Khóe miệng Tịch Bạch khẽ cong lên, đây là lần đầu tiên ở trước mặt cô, Tạ Tùy hạ thấp cái đầu kiêu ngạo kia, giúp cô cột dây giày.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái rắm.”
“...”
Thôi được rồi.
Tạ Tùy đứng dậy nói với Tịch Bạch: “Tối nay tôi sẽ đến phòng quyền anh, ngứa tay quá.”
“Sao lại đi?”
“Đi tập luyện chút thôi, không thi đấu. Lâu rồi không tập nên ngứa tay.”
Tạ Tùy thấy khuôn mặt trắng trẻo của Tịch Bạch xuất hiện vẻ lo lắng, lập tức nói: “Sẽ không bị thương đâu. Tôi cam đoan.”
“Được rồi.”
Tịch Bạch biết cậu tự có chừng mực nên đồng ý, “Có thể đi chơi nhưng không thể chơi quá muộn, đừng để bị đánh, đừng bị thương.”
Tạ Tùy trịnh trọng gật đầu, “Tôi hứa với cậu.”
Tịch Bạch vẫn có chút không yên tâm, nói với cậu: “Cậu hạ đầu thấp xuống một chút đi.”
Tạ Tùy nghe vậy khóe miệng cong cong, hơi thẹn thùng nói: “Không phải chứ, ở đây nhiều người lắm đó.”
“Hạ thấp một chút.”
“Thôi được rồi.” Tạ Tùy đưa mặt qua đây, hai mắt nhắm lại, “Tiểu Bạch đã cởi mở đến vậy thì ông đây sợ cái rắm gì.”
Tịch Bạch duỗi tay gỡ sợi dây đỏ treo miếng ngọc Hòa Điền hình Quan Âm trên cổ mình, đeo lên cổ Tạ Tùy.
Tạ Tùy kinh ngạc nhìn xuống miếng ngọc Quan Âm kia. Miếng ngọc Quan Âm màu trắng có sắc ngọc trong trẻo, Phật Quan Âm đang cúi nhìn chúng sinh khổ sở với nét mặt từ bi. Khóe mắt lại có một vết đỏ máu giống như Quan Âm đang rơi lệ.
Tịch Bạch kéo cổ áo cậu ra, cẩn thận nhét miếng ngọc Quan Âm vào bên trong cho cậu.
Tạ Tùy có thể cảm nhận được bạch ngọc Quan Âm nơi ngực, còn mang theo độ ấm trên cơ thể cô.
“Sao lại cho tôi cái này?”
“Chẳng vì sao cả.” Tịch Bạch vỗ vỗ ngực anh qua lớp áo, mỉm cười nói: “Cậu phải bình an nhé!”
Cô hy vọng Quan Âm có thể phù hộ cho chàng trai số phận bấp bênh này, cuộc sống lâu dài về sau được suôn sẻ và bình an.
Cô rời khỏi rất lâu rất lâu rồi mà Tạ Tùy vẫn chưa bình tĩnh lại được, bên tai vẫn cứ văng vẳng lời nói êm dịu của cô: “Cậu phải bình an nhé!”
Buổi tối về đến nhà, Tịch Bạch phát hiện trong phòng chứa đồ của mình treo đầy quần áo và váy vóc của Tịch Phi Phi, còn quần áo của Tịch Bạch thì bị lôi hết ra ngoài treo ở cạnh cửa tủ quần áo.
Tịch Bạch lạnh lùng lôi hết quần áo ra, ôm vào phòng Tịch Phi Phi quăng lên giường chị ta.
Đi qua đi lại năm lần, rốt cuộc mới dọn được hết quần áo.
Tịch Phi Phi tan học về đến nhà thì thấy trên giường mình, quần áo chất chồng lên như một hòn núi nhỏ, cô ta thực sự tức điên người, đập “rầm rầm rầm” lên cửa phòng Tịch Bạch.
“Tịch Bạch mày lăn ra đây cho tao!”
“Tịch Bạch ra đây đi!”
Mẹ Đào Gia Chi nghe thấy tiếng ồn trên lầu, “Phi Phi, sao thế?”
Tịch Phi Phi chỉ vào đống quần áo trên giường, “Mẹ coi nó kìa, nó quăng hết đồ của con ra ngoài.”
Đào Gia Chi cũng nóng nảy, đập đập vào cửa phòng Tịch Bạch, “Tiểu Bạch, sao lại như vậy, sao con lại ném quần áo của chị ra ngoài?”
Cửa phòng chầm chậm mở ra, Tịch Bạch cầm một quyển sách tham khảo, bình tĩnh nói: “Đây là phòng con, hiện tại phòng chứa quần áo thuộc về con.”
“Mẹ, mẹ xem nó bá đạo kìa.” Tịch Phi Phi kéo ống tay áo Đào Gia Chi làm nũng, “Nó chiếm phòng con thì thôi đi, giờ còn chiếm cả phòng chứa đồ, quần áo của con không có chỗ treo.”
Mặt Tịch Bạch vẫn lạnh tanh như thường: “Tịch Phi Phi, trước kia chị ở phòng này cũng đâu có cho em dùng phòng chứa quần áo. Tại sao bây giờ em lại phải nhường cho chị dùng?”
“Bạch Bạch, đừng có sốc nổi.” Đào Gia Chi nói: “Mặc dù hiện tại phòng chứa quần áo thuộc về con nhưng quần áo của chị nhiều hơn con, dùng chung phòng chứa đồ với con cũng không có vấn đề gì cả.”
Tịch Phi Phi chen vào với giọng khinh miệt: “Đúng vậy, quần áo em chỉ có chút xíu nhiêu đó, còn chẳng để hết một mặt tường. Tại sao lại không cho chị dùng phòng giữ quần áo chứ?”
Tịch Bạch liếc nhìn đống quần áo cao như núi nhỏ kia, đột nhiên lại hỏi Đào Gia Chi: “Đều là con gái của mẹ, tại sao quần áo của con lại ít hơn Tịch Phi Phi?”
“Cái này” Đào Gia Chi bị hỏi đến nghẹn họng, ấp úng không nói nên lời.
Tịch Bạch nhàn nhạt nói: “Để con trả lời thay mẹ, bởi vì mỗi lần mẹ dẫn Tịch Phi Phi đi dạo phố mua quần áo đều không nghĩ đến hai người còn một đứa con gái nữa. Không, thậm chí hai người còn chẳng xem nó là con gái của mình, đúng không?”
“Con nói cái gì vậy hả?” Có lẽ do bị chọc trúng chỗ đuối lý, Đào Gia Chi kích động, “Chẳng lẽ cha mẹ đối xử với con không tốt à, ngược đãi con sao?”
Tịch Bạch cười lạnh, “Cho nên mẹ cảm thấy không ngược đãi con đã là rất tốt với con rồi phải không?”
Đào Gia Chi bỗng nhiên nghẹn lời, không biết phải trả lời ra sao.
“Thôi, mẹ mặc kệ hai chị em con thích làm thế nào thì làm.” Bà nói xong, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu dưới.
Tịch Phi Phi sốt ruột: “Mẹ, mẹ đừng đi, phòng chứa quần áo của con mà, bảo nó trả cho con đã.”
“Chị à, xin mẹ cũng vô dụng thôi, không bằng xin em đây này.” Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, bình tĩnh nói: “Phòng chứa quần áo gì cũng là chuyện vặt vãnh thôi, em sẽ không làm khó chị đâu.”
“Mày cho rằng mày là ai?”
Tịch Phi Phi giận điên người, giơ tay ra tát. Nhưng ngay trước khi tay cô ta chạm vào mặt Tịch Bạch thì Tịch Bạch đã duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Tịch Phi Phi.
Tịch Phi Phi giãy giụa cũng không giằng ra được, cất giọng the thé: “Mày buông tay ra, mày tính làm gì? Muốn giết tao hả?”
Tịch Bạch bình tĩnh nói: “Tịch Phi Phi, dù sao cũng là chị em, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy chị, có một số thứ, của tôi chính là của tôi, chị không thể đoạt được. Nếu muốn thì phải xin tôi.”
Tịch Bạch nói xong thì đóng sầm cửa phòng lại.
Tịch Phi Phi rùng hết cả người, trở về phòng nhìn đống quần áo trên giường, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Mày nghĩ mày là ai, mày nghĩ mày là ai?”
Bảo cô ta buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ kiêu ngạo đi cầu xin Tịch Bạch, không bằng giết cô ta đi.
Tịch Bạch là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là cái “kho máu” cha mẹ sinh ra để cung cấp máu cho cô ta mà thôi.
Cô ta tức giận đến đứng ngồi không yên, bỗng nhiên nhìn thoáng qua dao gọt hoa quả trên bàn, ánh mắt tràn ra sự độc ác.
Tịch Bạch khóc một trận thỏa thuê, cọ hết nước mắt lên áo Tạ Tùy, nơi đầu vai cậu ướt một mảng lớn.
Cô buông cậu ra, hít hít mũi, cảm thấy thật ngượng ngùng, lấy khăn giấy ra lau vai áo bị ướt cho cậu.
Tạ Tùy cầm tay cô, cúi đầu hôn lên mu bàn tay.
Tịch Bạch nhìn ra sự nghiêm túc và trân trọng trong ánh mắt cậu.
“Cậu tin tôi, vậy là đủ rồi.”
Tạ Tùy không quan tâm ánh mắt của người khác, chỉ cần Tiểu Bạch tin tưởng cậu thì đối với cậu mà nói, đó cũng chính là cả thế giới tin cậu.
Tịch Bạch rút tay về, xoa xoa cái mũi đỏ rực, hỏi: “Đưa bài thi tiếng Anh cho tôi xem.”
“À.”
“Đưa cả bài thi và phiếu trả lời cho tôi, tôi xem coi cậu sai ở chỗ nào.”
“...”
“Chờ tôi một chút.” Tạ Tùy cuống quýt đứng dậy chạy đến bên cạnh thùng rác vừa rồi ném bài thi vào, bóp mũi thò tay vào nhặt lại phiếu trả lời đã bị vo thành một nắm.
Tạ Tùy mở bài thi ra, nói với Tịch Bạch: “Đừng chạm vào, tôi cầm cho cậu xem là được rồi.”
Tịch Bạch thấy cậu cong ngón tay kiểu hoa lan, cực kỳ ghét bỏ mà mở tờ bài thi nhăn nhúm ra, đưa tới trước mặt cô. Đoán cũng biết là bài thi này đã phải chịu “ngược đãi” như thế nào.
“Tạ Tùy, có đôi khi cậu phải khống chế tính tính của mình lại một chút, đừng có hở một cái lại ném đồ vật, túm vũ khí, dọa người lắm.”
Tạ Tùy im lặng gật gật đầu.
Tiểu Bạch nói gì cậu cũng nghe.
Cậu nhìn cô gái trước mặt với vẻ chờ mong: “90 điểm, tôi đạt điểm chuẩn rồi.”
Tịch Bạch vui mừng cười cười: “Thật sự ngoài dự kiến đó.”
“Cái gì mà ngoài dự kiến, cậu không tin tôi à?”
“Đúng vậy, cứ tưởng là cậu chỉ thi được tầm 70 điểm thôi, vậy cũng tốt lắm rồi.”
Cô không ngờ Tạ Tùy có thể thực sự đạt điểm chuẩn, rốt cuộc là cậu cũng bắt đầu từ con số 0.
Tạ Tùy nhìn 90 điểm đỏ chót kia, nhàn nhạt lên tiếng: “Đáng tiếc.”
“Tiếc gì vậy?”
“Còn thiếu một điểm.” Cậu nhìn về phía cô, khóe miệng rộ lên nụ cười không kiềm chế được.
Tịch Bạch giật mình, nhận ra Tạ Tùy đang ám chỉ điều gì.
“Đương nhiên, nếu Tiểu Bạch đồng ý hạ thấp yêu cầu thì tôi cũng sẽ không để ý đâu.” Tạ Tùy dùng đầu ngón tay chạm chạm lên mặt mình.
“Thiếu một điểm chính là thiếu một điểm.” Tịch Bạch đứng lên, vỗ nhẹ vai cậu, “Chỉ có thể cố gắng vào lần sau thôi.”
Tạ Tùy không phải người thích chơi xấu, tuy rằng tổng thể không tệ nhưng vẫn chưa đạt tới điểm đã giao kèo nên cậu sẽ không ép.
“Được thôi.” Cậu liếm liếm môi, “Lần sau cố gắng, nhất định có thể khiến cho Tiểu Bạch hôn tôi.”
Tịch Bạch đi vài bước lên cầu thang, quay đầu lại nhìn về phía chàng thiếu niên.
Ánh mặt trời rơi nghiêng xuyên qua ô cửa sổ trên mái nhà, vừa vặn chiếu lên người Tạ Tùy.
Cậu ngồi dưới ánh mặt trời, cả người bọc tia sáng, tản mát ra hơi thở lười biếng của ngày xuân.
“Tạ Tùy, cậu nhắm mắt lại đi.”
Tạ Tùy quay đầu lại, chớp chớp hàng mi dài, “Làm gì?”
“Bảo nhắm thì cậu cứ nhắm đi, hỏi nhiều quá vậy.”
Tạ Tùy nói: “Tôi cảm thấy cậu lại định chơi tôi.”
Cậu bị cô nhóc này trêu đùa quá nhiều lần rồi nên thật sự có chút sợ cô. Có điều cậu vẫn nghe lời nhắm mắt lại, miệng thì lải nhải: “Nếu cậu dám giơ chân đá tôi xuống thì ông đây giết cậu đấy.”
Còn chưa dứt lời, đột nhiên cậu cảm thấy có thứ gì đó mềm mại đang in lên khóe miệng mình.
Tạ Tùy mở bừng mắt, trước mặt chính là nét mặt mềm mại của thiếu nữ. Cô vịn vào người cậu, khép mắt, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng cậu.
Mặt mày cô dịu dàng, đuôi mắt hơi nhấc lên, tựa như đang mỉm cười.
Đôi môi của con gái thật mềm, lành lạnh, nhẹ nhàng chạm đến khóe miệng cậu. Chỉ có vài giây thôi nhưng lại khiến tim cậu đập thật chậm, thật chậm.
Toàn bộ thế giới, cả từng hạt bụi bay tán loạn trong không khí bỗng trở nên đặc biệt rõ ràng.
Nụ hôn rơi trên khóe môi này tựa như chuồn chuồn lướt nước, chỉ phớt qua trong giây lát.
Cô gái từ từ rời khỏi cậu, Tạ Tùy bỗng đưa tay nắm lấy góc áo cô, “Này, thế này là sao?”
Tịch Bạch cười xoa xoa đầu cậu: “Tôi thích người chính trực thành thật.”
Cô nói xong lập tức bước dài lên cầu thang. Tạ Tùy nói với theo: “Sao không nói thẳng là thích Tạ Tùy chính trực thành thật?”
Cô gái cười rời đi.
Tạ Tùy duỗi tay chạm vào khóe miệng, cảm giác mềm mại của đôi môi vẫn còn vương nơi đây. Cậu ngẩng đầu lên, mặc cho ánh mặt trời nhẹ nhàng ôm lấy khuôn mặt mình, trong đôi mắt màu cà phê đong đầy nét dịu dàng.
Sau đó chủ nhiệm lớp Triệu Đức Dương cùng giáo viên tiếng Anh đến chỗ giáo vụ, hủy bỏ việc xử phạt vì gian lận cho Tạ Tùy, đồng thời còn thông báo loa toàn trường, trả lại danh dự cho cậu.
Không chỉ như thế, lần này tổng điểm thi giữa kỳ của Tạ Tùy tiến bộ hơn, nhảy lên hơn hai trăm hạng, có thể nói là học sinh tiến bộ nhất trong toàn trường.
Trường còn cố ý dành ra một góc ở bên góc của bảng vàng danh dự để chuẩn bị dán ảnh chụp của những học sinh có tiến bộ nhiều nhất trong mỗi kì thi. Đương nhiên Tạ Tùy trở thành người đội sổ đầu tiên được bước lên bảng vàng danh dự.
Dưới tán cây ngô đồng, mấy chàng trai tụ tập xung quanh Tạ Tùy, nhìn tấm ảnh thẻ của vị đại ca này được dán trên bảng vàng danh dự, cười đến mức cong cả eo.
“Mẹ nó, không thể ngờ được khi còn sống có thể nhìn thấy ảnh của anh Tùy ở trên bảng vàng danh dự.”
“Ha ha ha cười chết ông rồi.”
“Anh Tùy, cái ảnh này anh chụp lúc cấp hai nhỉ, nhìn ngây ngô ghê đó.”
Xung quanh có không ít nữ sinh khi đi qua bảng thông báo cũng che miệng cười trộm. Thậm chí còn có nữ sinh lấy di động ra chụp lại ảnh thẻ của Tạ Tùy.
Vừa quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt điển trai của Tạ Tùy, các cô lại đỏ mặt vội vàng rời đi.
Tạ Tùy khoanh tay nhìn hình của mình trên bảng vàng danh dự, mày nhíu chặt.
Cậu tiện tay nhặt lên một cục đá, chuẩn bị đập bể lớp kính trên bảng thông báo để xé ảnh của mình xuống.
Con mẹ nó mất mặt quá rồi!
Ngay khi cậu giơ tay lên chuẩn bị ném thì có một bàn tay ấm áp mềm mại bỗng phủ lên mu bàn tay cậu.
Tạ Tùy nhìn xuống, thấy Tịch Bạch đã đến bên cạnh cậu từ khi nào.
Cô nghi ngờ hỏi: “Cậu làm gì vậy?”
Tạ Tùy lập tức ném cục đá đi, trả lời với vẻ vô tội: “Không làm gì cả.”
Tịch Bạch đi đến trước bảng thông báo, đưa tay lên, cách một lớp kính mà dịu dàng sờ sờ ảnh chụp của cậu.
Bức ảnh này có phong cách khác hẳn với phong cách của mười bạn nam được xếp ở phía trên. Những nam sinh kia đều mặc áo sơ mi trắng, hợp nội quy và nghiêm túc.
Ảnh của Tạ Tùy thì chụp từ lúc vừa mới vào trường cấp ba, so với bây giờ thì khi đó chàng thiếu niên còn non nớt và ngây ngô hơn, cũng gầy hơn. Cậu mặc một cái áo thun mỏng màu xanh lam, đầu cắt tóc húi cua, đôi mày rậm, ngũ quan rõ nét kiên cường, đôi mắt đen như mực toát ra đầy vẻ ngông cuồng ngang ngược.
Mỗi ngày tan học, Tịch Bạch đi ngang qua bảng vàng danh dự đều sẽ liếc mắt nhìn góc trái một cái.
Chàng trai của cô đúng là đẹp thật!
Tạ Tùy cực kỳ thiếu tự nhiên đi tới, che lại ảnh chụp của mình, “Đừng nhìn nữa, mất mặt quá.”
“Không mất mặt, rất đẹp trai.” Tịch Bạch nói, lấy di động ra nhấn “tách tách” chụp lại, lưu vào album ảnh.
Hầu như các cô gái khi đi qua bảng danh dự đều sẽ lấy di động ra chụp lại bức ảnh này.
Rất có ý nghĩa kỷ niệm.
Cô gái lập tức đi ra nơi để xe đạp, đẩy xe ra, khi đi ngang qua bên cạnh Tạ Tùy thì nói với cậu: “Tạ Tùy, tôi về nha.”
“Chờ một chút.”
“Hả?”
Tạ Tùy đi tới, ngồi xổm xuống bên cạnh cô, cột lại dây giày bị tuột của Tiểu Bạch.
“Cẩn thận một chút, đừng để bị kẹt vào xích xe.”
Mặt mày chàng thiếu niên dịu dàng, động tác cột dây giày vừa chăm chú lại tỉ mỉ.
Khóe miệng Tịch Bạch khẽ cong lên, đây là lần đầu tiên ở trước mặt cô, Tạ Tùy hạ thấp cái đầu kiêu ngạo kia, giúp cô cột dây giày.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn cái rắm.”
“...”
Thôi được rồi.
Tạ Tùy đứng dậy nói với Tịch Bạch: “Tối nay tôi sẽ đến phòng quyền anh, ngứa tay quá.”
“Sao lại đi?”
“Đi tập luyện chút thôi, không thi đấu. Lâu rồi không tập nên ngứa tay.”
Tạ Tùy thấy khuôn mặt trắng trẻo của Tịch Bạch xuất hiện vẻ lo lắng, lập tức nói: “Sẽ không bị thương đâu. Tôi cam đoan.”
“Được rồi.”
Tịch Bạch biết cậu tự có chừng mực nên đồng ý, “Có thể đi chơi nhưng không thể chơi quá muộn, đừng để bị đánh, đừng bị thương.”
Tạ Tùy trịnh trọng gật đầu, “Tôi hứa với cậu.”
Tịch Bạch vẫn có chút không yên tâm, nói với cậu: “Cậu hạ đầu thấp xuống một chút đi.”
Tạ Tùy nghe vậy khóe miệng cong cong, hơi thẹn thùng nói: “Không phải chứ, ở đây nhiều người lắm đó.”
“Hạ thấp một chút.”
“Thôi được rồi.” Tạ Tùy đưa mặt qua đây, hai mắt nhắm lại, “Tiểu Bạch đã cởi mở đến vậy thì ông đây sợ cái rắm gì.”
Tịch Bạch duỗi tay gỡ sợi dây đỏ treo miếng ngọc Hòa Điền hình Quan Âm trên cổ mình, đeo lên cổ Tạ Tùy.
Tạ Tùy kinh ngạc nhìn xuống miếng ngọc Quan Âm kia. Miếng ngọc Quan Âm màu trắng có sắc ngọc trong trẻo, Phật Quan Âm đang cúi nhìn chúng sinh khổ sở với nét mặt từ bi. Khóe mắt lại có một vết đỏ máu giống như Quan Âm đang rơi lệ.
Tịch Bạch kéo cổ áo cậu ra, cẩn thận nhét miếng ngọc Quan Âm vào bên trong cho cậu.
Tạ Tùy có thể cảm nhận được bạch ngọc Quan Âm nơi ngực, còn mang theo độ ấm trên cơ thể cô.
“Sao lại cho tôi cái này?”
“Chẳng vì sao cả.” Tịch Bạch vỗ vỗ ngực anh qua lớp áo, mỉm cười nói: “Cậu phải bình an nhé!”
Cô hy vọng Quan Âm có thể phù hộ cho chàng trai số phận bấp bênh này, cuộc sống lâu dài về sau được suôn sẻ và bình an.
Cô rời khỏi rất lâu rất lâu rồi mà Tạ Tùy vẫn chưa bình tĩnh lại được, bên tai vẫn cứ văng vẳng lời nói êm dịu của cô: “Cậu phải bình an nhé!”
Buổi tối về đến nhà, Tịch Bạch phát hiện trong phòng chứa đồ của mình treo đầy quần áo và váy vóc của Tịch Phi Phi, còn quần áo của Tịch Bạch thì bị lôi hết ra ngoài treo ở cạnh cửa tủ quần áo.
Tịch Bạch lạnh lùng lôi hết quần áo ra, ôm vào phòng Tịch Phi Phi quăng lên giường chị ta.
Đi qua đi lại năm lần, rốt cuộc mới dọn được hết quần áo.
Tịch Phi Phi tan học về đến nhà thì thấy trên giường mình, quần áo chất chồng lên như một hòn núi nhỏ, cô ta thực sự tức điên người, đập “rầm rầm rầm” lên cửa phòng Tịch Bạch.
“Tịch Bạch mày lăn ra đây cho tao!”
“Tịch Bạch ra đây đi!”
Mẹ Đào Gia Chi nghe thấy tiếng ồn trên lầu, “Phi Phi, sao thế?”
Tịch Phi Phi chỉ vào đống quần áo trên giường, “Mẹ coi nó kìa, nó quăng hết đồ của con ra ngoài.”
Đào Gia Chi cũng nóng nảy, đập đập vào cửa phòng Tịch Bạch, “Tiểu Bạch, sao lại như vậy, sao con lại ném quần áo của chị ra ngoài?”
Cửa phòng chầm chậm mở ra, Tịch Bạch cầm một quyển sách tham khảo, bình tĩnh nói: “Đây là phòng con, hiện tại phòng chứa quần áo thuộc về con.”
“Mẹ, mẹ xem nó bá đạo kìa.” Tịch Phi Phi kéo ống tay áo Đào Gia Chi làm nũng, “Nó chiếm phòng con thì thôi đi, giờ còn chiếm cả phòng chứa đồ, quần áo của con không có chỗ treo.”
Mặt Tịch Bạch vẫn lạnh tanh như thường: “Tịch Phi Phi, trước kia chị ở phòng này cũng đâu có cho em dùng phòng chứa quần áo. Tại sao bây giờ em lại phải nhường cho chị dùng?”
“Bạch Bạch, đừng có sốc nổi.” Đào Gia Chi nói: “Mặc dù hiện tại phòng chứa quần áo thuộc về con nhưng quần áo của chị nhiều hơn con, dùng chung phòng chứa đồ với con cũng không có vấn đề gì cả.”
Tịch Phi Phi chen vào với giọng khinh miệt: “Đúng vậy, quần áo em chỉ có chút xíu nhiêu đó, còn chẳng để hết một mặt tường. Tại sao lại không cho chị dùng phòng giữ quần áo chứ?”
Tịch Bạch liếc nhìn đống quần áo cao như núi nhỏ kia, đột nhiên lại hỏi Đào Gia Chi: “Đều là con gái của mẹ, tại sao quần áo của con lại ít hơn Tịch Phi Phi?”
“Cái này” Đào Gia Chi bị hỏi đến nghẹn họng, ấp úng không nói nên lời.
Tịch Bạch nhàn nhạt nói: “Để con trả lời thay mẹ, bởi vì mỗi lần mẹ dẫn Tịch Phi Phi đi dạo phố mua quần áo đều không nghĩ đến hai người còn một đứa con gái nữa. Không, thậm chí hai người còn chẳng xem nó là con gái của mình, đúng không?”
“Con nói cái gì vậy hả?” Có lẽ do bị chọc trúng chỗ đuối lý, Đào Gia Chi kích động, “Chẳng lẽ cha mẹ đối xử với con không tốt à, ngược đãi con sao?”
Tịch Bạch cười lạnh, “Cho nên mẹ cảm thấy không ngược đãi con đã là rất tốt với con rồi phải không?”
Đào Gia Chi bỗng nhiên nghẹn lời, không biết phải trả lời ra sao.
“Thôi, mẹ mặc kệ hai chị em con thích làm thế nào thì làm.” Bà nói xong, nổi giận đùng đùng đi xuống lầu dưới.
Tịch Phi Phi sốt ruột: “Mẹ, mẹ đừng đi, phòng chứa quần áo của con mà, bảo nó trả cho con đã.”
“Chị à, xin mẹ cũng vô dụng thôi, không bằng xin em đây này.” Tịch Bạch nhìn Tịch Phi Phi, bình tĩnh nói: “Phòng chứa quần áo gì cũng là chuyện vặt vãnh thôi, em sẽ không làm khó chị đâu.”
“Mày cho rằng mày là ai?”
Tịch Phi Phi giận điên người, giơ tay ra tát. Nhưng ngay trước khi tay cô ta chạm vào mặt Tịch Bạch thì Tịch Bạch đã duỗi tay ra nắm chặt lấy cổ tay Tịch Phi Phi.
Tịch Phi Phi giãy giụa cũng không giằng ra được, cất giọng the thé: “Mày buông tay ra, mày tính làm gì? Muốn giết tao hả?”
Tịch Bạch bình tĩnh nói: “Tịch Phi Phi, dù sao cũng là chị em, ngày tháng còn dài, tôi sẽ từ từ dạy chị, có một số thứ, của tôi chính là của tôi, chị không thể đoạt được. Nếu muốn thì phải xin tôi.”
Tịch Bạch nói xong thì đóng sầm cửa phòng lại.
Tịch Phi Phi rùng hết cả người, trở về phòng nhìn đống quần áo trên giường, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Mày nghĩ mày là ai, mày nghĩ mày là ai?”
Bảo cô ta buông bỏ tôn nghiêm, buông bỏ kiêu ngạo đi cầu xin Tịch Bạch, không bằng giết cô ta đi.
Tịch Bạch là cái thứ gì? Chẳng qua chỉ là cái “kho máu” cha mẹ sinh ra để cung cấp máu cho cô ta mà thôi.
Cô ta tức giận đến đứng ngồi không yên, bỗng nhiên nhìn thoáng qua dao gọt hoa quả trên bàn, ánh mắt tràn ra sự độc ác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.