Chương 1: Hai mươi tuổi
Hồ Ly Bất Quy
23/07/2020
Sinh nhật hai mươi tuổi của Tạ Nhan, bắt đầu bằng một vai nam số năm. Cậu ở phim trường tìm tòi suốt một năm mới nhận được vai diễn thứ hai có thoại.
Hôm nay thời tiết không được tốt, Tạ Nhan sợ trên đường đi gặp mưa làm lỡ mất thời gian, rất sớm liền tới tổ kịch, trời còn chưa sáng cả tổ đạo cụ cũng chưa tới, xung quanh không có một bóng người, thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Qua lập thu, khí trời càng lạnh. Tạ Nhan mặt một chiếc áo len lớn, mũ đội sát tới mi mắt, khóe mắt có chút hồng, chắc là bị lạnh. Cậu tháo một bên khẩu trang, ngồi trên ghế dài bên đường xem lại kịch bản đã thuộc từ lâu, cái miệng nhỏ mím lại hút sữa đậu nành nóng.
Khoảng chừng hai tiếng sau, trong sân có mấy người lục tục đi tới. Tổ hóa trang tới sau tổ đạo cụ, hôm nay cũng không có chính thức quay chụp, chỉ thử trang phục và chụp ảnh định trang, Tạ Nhan bị phân cho một người tên Tiểu Điền, là trợ lý hóa trang.
Tiểu Điền vừa mới tốt ngiệp, làm trợ thủ cho thợ trang điểm trong tổ kịch, miễn cưỡng cũng coi là làm được việc.
Xung quanh rộn ràng đầy ắp người, cậu thân cao, cần phải khom người, tiểu trợ lý mới có thể giúp Tạ Nhan tháo khẩu trang xuống, thấy bộ dáng của cậu, thiếu chút nữa mất hồn.
Cô nàng lý lịch chưa sâu, số ngôi sao đã gặp qua cũng không nhiều, nhưng bọn họ làm nghề này cũng đã gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy qua ai đẹp mắt như vậy.
Tạ Nhan da dẻ rất trắng, nhưng cũng không nhu hòa như sữa bò, làm cho người ta có cảm giác thân cận. Thêm vào ngũ quan xuất chúng, lông mày cùng mũi cao, môi nhạt màu, không chỗ nào không dễ nhìn, gộp chung lại càng bức người, nhan sắc cao không đuổi kịp.
Đó là vẻ đẹp cương trực lại sắc bén.
Chẳng trách che chắn như thế, nếu là không mang theo khẩu trang mà trực tiếp đi ở trong đám người, tựa như nguồn sáng di động. Tiểu Điền tiếp nhận kịch bản trong tay Tạ Nhan, mà cũng không thể nói đó là kịch bản chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh, mặt trên lại viết lít nha lít nhít đầy lời chú giải, cảm thấy kinh ngạc hơn, không ngờ tới cậu ngiêm túc như vậy.
Thế gian đối với người lớn lên đẹp đẽ ít nhiều có cái nhìn phiến diện, bởi vì mỹ mạo là trời sinh, là ưu thế không thể thay thế được, ưu thế nàu dưới ánh đèn lại phá lệ xuất sắc. Cô nghĩ, Tạ Nhan xuất sắc như vậy, cà mặt là có thể thu được một đống nhân khí, dễ dàng thành danh, tự thân nỗ lực liền không quan trọng nữa.
Những câu này Tiểu Điền không nói ra, chỉ là tay chân lanh lẹ dựa theo hình tượng trong kịch bản giằng co hồi lâu. Vì nguyên nhân thiết lập nhân vật, còn phải nhuộm tóc thành màu xanh lục, màu xanh biếc sáng rõ, người bình thường căn bản không đè áp được màu sắc này.
Tiểu Điền không muốn vẻ đẹp như bảo châu bị che phủ, sau khi đem tóc dằn vặt xong cũng chỉ mới trang điểm xong một nửa, thấy nhóm ngôi sao quần áo đều chọn xong, liền sớm đến phòng quần áo dụng tâm chọn ra mấy bộ đẹp mắt. Lúc cô trở lại, vừa vặn thấy phó đạo diễn tới bên cạnh Tạ Nhan nói mấy câu, Tạ Nhan nghiên đầu, khẽ cau mày, cùng hắn rời đi.
Vị đạo diễn kia tên Giả Hồi, trong giới thanh danh không tốt, lúc Tiểu Điền mới vào nghề có nghe qua.
Tạ Nhan cùng phó đạo diễn tiến vào căn phòng nhỏ được dựng tạm, bên trong đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế, Giả Hồi ưỡn bụng bia, giúp Tạ Nhan kéo ra cái ghế mình thì ngồi bên cạnh, cười nói: "Nghe nói cậu là lần đầu đóng phim, tôi không yên tâm, muốn cùng cậu thảo luận."
Tạ Nhan đáp một tiếng, tháo khẩu trang xuống, đưa kịch bản trong tay tới.
Giả Hồi liếc kịch bản vài lần, ánh mắt đề không dừng lại, dán về phía Tạ Nhan, âm thanh càng thêm nị*, lộ ra dụ dỗ, "Tôi biết cậu nghiêm túc, có thể đóng phim hay không cũng không chỉ thể hiện trên giấy, không bằng tôi và cậu đối diễn, chính là cảnh diễn cùng nữ chính. Tôi tuổi tác thế này, diễn không ra nữ hài tử, dung mạo cậu cũng rất đẹp, rất thích hợp."
*dính dính. Ý nói làm cho ngán, làm cho thấy ớn.
Tay hắn cách mặt Tạ Nhan chỉ kém một centimet, Tạ Nhan né qua: "Ông là có ý gì?"
Giả Hồi cười đến không thấy mắt, mập mờ nói: "Có thể là có ý gì? Cùng cậu kết giao, giới thiệu cậu cho biên kịch, hơn nữa..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, thân ghế tựa lại chấn động, ngã thẳng ra sau, khiến hắn té ngửa.
Tạ Nhan đứng lên, lãnh đạm nhìn Giả Hồi đau đến nhe răng trợn mắt, tựa như lại suy tính điều gì, một chân đưa ra đem Giả Hồi đang từ dưới đất bò lên lần nữa gạt ngã.
Giả Hồi không thể tin nổi, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán nhỏ xuống, lắp bắp uy hiếp Tạ Nhan: "Cậu là có ý gì? Còn muốn đóng phim hay không, tôi chính là đạo diễn! Đạo diễn bộ phim này!"
Hắn ở đoàn phim lăn lộn nhiều năm, loại chuyện này làm không ít lần, nhưng đều rất cẩn thận, chọn các tiểu diễn viên không có chỗ dựa mà chiếm tiện nghi, mềm yếu liền khuất phục, cứng rắn cũng bất quá là từ chối, hắn liền ngán chân những diễn viên này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như Tạ Nhan.
Tiện nghi gì cũng không chiếm được, trực tiếp động thủ đánh người.
Tạ Nhan kéo kéo khóe môi, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, hoạt động cổ tay vài cái, đi tới, "Không có gì, tôi không nghĩ muốn kết giao người bạn này, vậy thì không diễn nữa"
Đây chỉ là căn phòng nhỏ dựng tạm, Tạ Nhan vóc người rất cao, chặn lai cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, cái bóng che khuất Giả Hồi.
Giả Hồi thân thể mập mạp ngồi dưới bóng tối run rẩy, hắn làm nhiều chuyện thất đức như vậy cũng không phải chưa bị cự tuyệt, chỉ là loại thất bại này, thật là nhân sinh lần đầu gặp phải.
Dường như chung quanh quá ồn ào, Tạ Nhan đánh Giả Hồi một hồi lâu cũng không ai chú ý tới.
Tạ Nhan duỗi người, đeo lại khẩu trang, ung dung từ căn phòng nhỏ đi ra. Cậu từ lúc ở viện mồ côi chính là cứng đầu như vậy, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, ra tay rất có chừng mực, ngoại trừng đau đớn sẽ không lưu lại vết thương, liền am hiểu cách đánh người không để lại dấu vết, thêm vào đó là do Giả Hồi kia làm chuyện đuối lý, không thể báo cảnh sát, sẽ không để lại hậu quả gì.
Tiểu Điền vẫn luôn lo lắng cho cậu, thấy Tạ Nhan đi ra, còn chưa nói gì chỉ thấy cậu cau mày đội mũ lên, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không diễn nữa, uổn công cô trang điểm làm tóc."
Ngữ khí cậu dữ dằn, không có chút khách khí, nhưng Tiểu Điền biết cậu thật tâm xin lỗi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không tiện hỏi, chỉ khô khan nghẹn ra một câu: "Không sao, cậu đẹp như vậy, lại rất cố gắng, nhất định sẽ nổi."
Tạ Nhan bỗng nhiên cười cười, thờ ơ lắc lắc đầu.
Cậu không dừng lại, hướng Tiểu Điền vung vung tay, đi tới trạm xe buýt ngoài phim trường, cũng không xem là xe nào trực tiếp ngồi lên rời đi.
Phim trường ở vị trí hẻo lánh ít người ngoài lui tới, nhân viên đều có xe đoàn, trên xe buýt không có mấy người, Tạ Nhan ngồi ở cuối, chống cằm, không có mục đích nhìn ra cửa sổ.
Kỳ thực cậu biết mình không nên đánh người, có thể uyển chuyển từ chối, có thể không cần thiết huyên náo như thế, cho nên hiếm thấy do dự một lần, nhưng vẫn không thể dằn xuống tính khí. Biết rằng đối với người ngoài nên nhẫn nại, dù sao cũng không bị thương tổn thật sự, chỉ cần lá mặt lá trái, nhưng Tạ Nhan không làm được, cậu có thể chịu khổ, có thể chịu tội, lại không thể khoan dung chuyện như vậy.
Cậu vốn không phải là người có tính khí tốt.
Cũng không có gì, Tạ Nhan nhìn thoáng qua đốt ngón tay vì đánh người mà đỏ một chút, lại nghĩ, coi như tự tặng mình quà sinh nhật hai mươi tuổi, dạy dỗ một người vốn nên bị dạy dỗ.
Chỉ là lại mất đi một cơ hội, thậm chí ở phim trường này tìm không được một nhân vật khác có thoại.
Lại phải về đi diễn thi thể.
Bất quá đây cũng không phải là lần đầu. Tạ Nhan xuất thân từ viện mồ côi, từ nhỏ đã đẹp trai, tính khí lại lạnh lùng không thích gần người khác, không thể cùng tiểu hài tử khác chơi đùa, luôn bị xa lánh. Người khác đối với cậu bạo lực, cậu liền muốn bạo lực trở lại, một chút không có thể chịu thiệt, tại viện mồ côi cũng là người gây chuyện thị phi cứng đầu, bởi vì tính khí như vậy, cũng không được nhân viên công tác yêu thích. Cho nên vừa đến mười tám tuổi, liền lập tức bị chạy ra. Tạ Nhan đang học cấp ba, không có văn hóa gì, chỉ có thể ra sức, mới bắt đầu đến công trường tìm việc khiên gạch. Cậu đẹp trai như vậy, không đợi tới phú bà đã được môi giới công ty người mẫu nhìn trúng.
Công ty kia cũng không tệ lắm, là do bất động sản triển khai đầu tư, không thiếu tài nguyên. Người môi giới cũng rất thích Tạ Nhan, cảm thấy cậu ngày càng đẹp liền nâng đỡ, còn cho cậu nhận một bộ phim chiếu mạng. Thứ không đúng chính là, bộ phim kia vừa quay xong, cậu chủ* bất động sản nhìn trúng Tạ Nhan, liền muốn lôi cậu lên giường.
*cái này mình đóan, thôi raw để là "小开" cao nhân nào biết xin chỉ giùm.
Tạ Nhan bị lừa gạt đến văn phòng, sau khi cậu chủ nói ra một đống điều kiện, đánh người ta rụng mất một cái răng.
Sau chuyện này Tạ Nhan không thể ở thành phố nữa, may là còn chưa ký hợp đồng dài hạn, liền thu thập hành lý, đến Tế An. Nơi đây có phim trường lớn nhất nước. Kỳ thực chuyển gạch cũng không phải là không thể nuôi sống chính mình, nhưng Tạ Nhan sau khi đóng bộ phim kia xong, Tạ Nhan phát hiện mình thích diễn xuất.
Cậu lớn đến như vậy, mơ mơ hồ hồ làm tất cả chỉ để sống tiếp, khó khăn mới tìm được việc mình muốn làm, cho nên con đường phía trước tầng tầng khó khăn cũng muốn đi tiếp.
Cho dù cho tới bây giờ, cũng không có ý định từ bỏ, bất quá là lại trở về điểm xuất phát.
Vừa vặn hôm nay là sinh nhật, Tạ Nhan tăm tình kém cỏi, không muốn quay về phòng thuê chật chội.
Xe buýt vừa đi vừa dừng, Tạ Nhan buồn ngủ, đến trạm cuối mới xuống xe. Cậu đến Tế An hơn nửa năm, cũng chỉ qua lại hai nơi là nhà và phim trường, chỗ khác đều không đi, có chút mê man nhìn xung quanh vài lần, trong tầm mắt thấy bảng hiệu của một tiệm cà phê rất nhỏ.
Chắc là có bán bánh kem đi?
Tạ Nhan cau mày, lại đem mũ lên, nhanh chân đi tiến vào bên trong.
Tiệm cà phê này không chỉ bảng hiệu nhỏ, chỗ ngồi bên trong cũng rất ít, chỉ có ba chỗ, trong đó có hai chỗ đã bị chiếm, là một nam một nữ. Tạ Nhan vốn không thích nhìn người lạ, lại không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông kia thêm một cái. Thu vào tầm mắt, người kia mặc một cái t-shirt ngắn, khuôn mặt thành thục anh tuấn, tóc cũng cắt ngắn, chân dài lưng dài, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc, Tạ Nhan không nhịn được suy đoán, hắn đứng lên chắc phải cao hơn chính mình.
Bất quá động đến tay chân thì không nói được, cũng không phải cao lớn thì đán nhau lợi hại.
Tạ Nhan thu hồi ánh mắt, trên ngươi mang theo năm mươi đồng, mua một miếng bánh kem nhỏ, ngồi vào cái ghế cuối cùng, xuất thần nhìn chằm chằm miếng bánh trước mắt.
Cậu cảm thấy hôm nay đầu mình hỏng rồi, nhìn người liền muốn đánh nhau, còn mua bánh ngọt dù không thích ăn ngọt, cậu thích ăn thịt, không bằng mua hai con heo quay còn vui sướng hơn.
Nhưng mà mua rồi liền ăn đi. Tạ Nhan từ nhỏ đói bụng đến lớn, không có thói quen lãng phí đồ ăn. Cậu phân vân suốt nửa giờ, rốt cuộc tháo khẩu trang xuống, há to mồm, hung hăng một ngụm nuốt lấy bánh kem trước mặt, mùi vị rất ngọt, cậu không thích, tâm tình cũng không tốt hơn.
Nơi này cũng không ở nổi nữa, Tạ Nhan mang lại khẩu trang, đẩy cửa đi ra trạm xe buýt, lấy điện thoại tra chuyến quay về. Chỉ có một chuyến, một tiếng tới một lần.
Tạ Nhan đợi không bao lâu, trời liền bắt đầu mưa.
Nơi này đại khái là nội thành, trạm xe buýt đều đặc biệt đơn giản, ngoại trừ cái bảng hiệu cũ nát, chỗ che mưa chắn gió đều không có. Tạ Nhan không nhúc nhích, còn đứng ở chỗ cũ, mưa thu rơi vào trên người hắn, có chút lạnh, bất quá cũng không có gì ghê gớm.
Mãi đến tận khi trước người hạ xuống một cái bóng.
Tạ Nhan cau mày, nhấc lên mắt mới phát hiện không nhìn thấy mặt của đối phương, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, là nam nhân vừa rồi.
Hắn thật sự rất cao.
Là tới kiếm chuyện sao?
Đây là ý niệm đầu tiên của Tạ Nhan.
Người kia cúi đầu nhìn Tạ Nhan, hắn trông rất hung ác, cái trán đến khóe mắt còn có một vết sẹo dai, cách rất gần mới có thể thấy rõ.
Tạ Nhan tròng mắt trợn to, nhất thời căng thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Hung ác.JPG
Phó Ca: Cực kỳ hung ác.JPG
Tiểu Tạ: So với ngươi càng hung ác.JPG
Hai tiểu khả ái thoạt nhìn dữ dằn lại nói chuyện yêu đương ngọt ngào, chủ yêu là yêu đương, cảm ơn mọi người chờ đợi thời gian dài như vậy, phi thường cảm tạ!
Hôm nay thời tiết không được tốt, Tạ Nhan sợ trên đường đi gặp mưa làm lỡ mất thời gian, rất sớm liền tới tổ kịch, trời còn chưa sáng cả tổ đạo cụ cũng chưa tới, xung quanh không có một bóng người, thỉnh thoảng có tiếng chim hót.
Qua lập thu, khí trời càng lạnh. Tạ Nhan mặt một chiếc áo len lớn, mũ đội sát tới mi mắt, khóe mắt có chút hồng, chắc là bị lạnh. Cậu tháo một bên khẩu trang, ngồi trên ghế dài bên đường xem lại kịch bản đã thuộc từ lâu, cái miệng nhỏ mím lại hút sữa đậu nành nóng.
Khoảng chừng hai tiếng sau, trong sân có mấy người lục tục đi tới. Tổ hóa trang tới sau tổ đạo cụ, hôm nay cũng không có chính thức quay chụp, chỉ thử trang phục và chụp ảnh định trang, Tạ Nhan bị phân cho một người tên Tiểu Điền, là trợ lý hóa trang.
Tiểu Điền vừa mới tốt ngiệp, làm trợ thủ cho thợ trang điểm trong tổ kịch, miễn cưỡng cũng coi là làm được việc.
Xung quanh rộn ràng đầy ắp người, cậu thân cao, cần phải khom người, tiểu trợ lý mới có thể giúp Tạ Nhan tháo khẩu trang xuống, thấy bộ dáng của cậu, thiếu chút nữa mất hồn.
Cô nàng lý lịch chưa sâu, số ngôi sao đã gặp qua cũng không nhiều, nhưng bọn họ làm nghề này cũng đã gặp qua không ít, nhưng chưa từng thấy qua ai đẹp mắt như vậy.
Tạ Nhan da dẻ rất trắng, nhưng cũng không nhu hòa như sữa bò, làm cho người ta có cảm giác thân cận. Thêm vào ngũ quan xuất chúng, lông mày cùng mũi cao, môi nhạt màu, không chỗ nào không dễ nhìn, gộp chung lại càng bức người, nhan sắc cao không đuổi kịp.
Đó là vẻ đẹp cương trực lại sắc bén.
Chẳng trách che chắn như thế, nếu là không mang theo khẩu trang mà trực tiếp đi ở trong đám người, tựa như nguồn sáng di động. Tiểu Điền tiếp nhận kịch bản trong tay Tạ Nhan, mà cũng không thể nói đó là kịch bản chỉ là mấy tờ giấy mỏng manh, mặt trên lại viết lít nha lít nhít đầy lời chú giải, cảm thấy kinh ngạc hơn, không ngờ tới cậu ngiêm túc như vậy.
Thế gian đối với người lớn lên đẹp đẽ ít nhiều có cái nhìn phiến diện, bởi vì mỹ mạo là trời sinh, là ưu thế không thể thay thế được, ưu thế nàu dưới ánh đèn lại phá lệ xuất sắc. Cô nghĩ, Tạ Nhan xuất sắc như vậy, cà mặt là có thể thu được một đống nhân khí, dễ dàng thành danh, tự thân nỗ lực liền không quan trọng nữa.
Những câu này Tiểu Điền không nói ra, chỉ là tay chân lanh lẹ dựa theo hình tượng trong kịch bản giằng co hồi lâu. Vì nguyên nhân thiết lập nhân vật, còn phải nhuộm tóc thành màu xanh lục, màu xanh biếc sáng rõ, người bình thường căn bản không đè áp được màu sắc này.
Tiểu Điền không muốn vẻ đẹp như bảo châu bị che phủ, sau khi đem tóc dằn vặt xong cũng chỉ mới trang điểm xong một nửa, thấy nhóm ngôi sao quần áo đều chọn xong, liền sớm đến phòng quần áo dụng tâm chọn ra mấy bộ đẹp mắt. Lúc cô trở lại, vừa vặn thấy phó đạo diễn tới bên cạnh Tạ Nhan nói mấy câu, Tạ Nhan nghiên đầu, khẽ cau mày, cùng hắn rời đi.
Vị đạo diễn kia tên Giả Hồi, trong giới thanh danh không tốt, lúc Tiểu Điền mới vào nghề có nghe qua.
Tạ Nhan cùng phó đạo diễn tiến vào căn phòng nhỏ được dựng tạm, bên trong đặt một cái bàn cùng mấy cái ghế, Giả Hồi ưỡn bụng bia, giúp Tạ Nhan kéo ra cái ghế mình thì ngồi bên cạnh, cười nói: "Nghe nói cậu là lần đầu đóng phim, tôi không yên tâm, muốn cùng cậu thảo luận."
Tạ Nhan đáp một tiếng, tháo khẩu trang xuống, đưa kịch bản trong tay tới.
Giả Hồi liếc kịch bản vài lần, ánh mắt đề không dừng lại, dán về phía Tạ Nhan, âm thanh càng thêm nị*, lộ ra dụ dỗ, "Tôi biết cậu nghiêm túc, có thể đóng phim hay không cũng không chỉ thể hiện trên giấy, không bằng tôi và cậu đối diễn, chính là cảnh diễn cùng nữ chính. Tôi tuổi tác thế này, diễn không ra nữ hài tử, dung mạo cậu cũng rất đẹp, rất thích hợp."
*dính dính. Ý nói làm cho ngán, làm cho thấy ớn.
Tay hắn cách mặt Tạ Nhan chỉ kém một centimet, Tạ Nhan né qua: "Ông là có ý gì?"
Giả Hồi cười đến không thấy mắt, mập mờ nói: "Có thể là có ý gì? Cùng cậu kết giao, giới thiệu cậu cho biên kịch, hơn nữa..."
Lời của hắn còn chưa nói hết, thân ghế tựa lại chấn động, ngã thẳng ra sau, khiến hắn té ngửa.
Tạ Nhan đứng lên, lãnh đạm nhìn Giả Hồi đau đến nhe răng trợn mắt, tựa như lại suy tính điều gì, một chân đưa ra đem Giả Hồi đang từ dưới đất bò lên lần nữa gạt ngã.
Giả Hồi không thể tin nổi, mồ hôi to như hạt đậu từ trên trán nhỏ xuống, lắp bắp uy hiếp Tạ Nhan: "Cậu là có ý gì? Còn muốn đóng phim hay không, tôi chính là đạo diễn! Đạo diễn bộ phim này!"
Hắn ở đoàn phim lăn lộn nhiều năm, loại chuyện này làm không ít lần, nhưng đều rất cẩn thận, chọn các tiểu diễn viên không có chỗ dựa mà chiếm tiện nghi, mềm yếu liền khuất phục, cứng rắn cũng bất quá là từ chối, hắn liền ngán chân những diễn viên này, nhưng cho tới bây giờ chưa từng gặp qua người như Tạ Nhan.
Tiện nghi gì cũng không chiếm được, trực tiếp động thủ đánh người.
Tạ Nhan kéo kéo khóe môi, lộ ra nụ cười đầu tiên trong ngày, hoạt động cổ tay vài cái, đi tới, "Không có gì, tôi không nghĩ muốn kết giao người bạn này, vậy thì không diễn nữa"
Đây chỉ là căn phòng nhỏ dựng tạm, Tạ Nhan vóc người rất cao, chặn lai cánh cửa sổ duy nhất trong phòng, cái bóng che khuất Giả Hồi.
Giả Hồi thân thể mập mạp ngồi dưới bóng tối run rẩy, hắn làm nhiều chuyện thất đức như vậy cũng không phải chưa bị cự tuyệt, chỉ là loại thất bại này, thật là nhân sinh lần đầu gặp phải.
Dường như chung quanh quá ồn ào, Tạ Nhan đánh Giả Hồi một hồi lâu cũng không ai chú ý tới.
Tạ Nhan duỗi người, đeo lại khẩu trang, ung dung từ căn phòng nhỏ đi ra. Cậu từ lúc ở viện mồ côi chính là cứng đầu như vậy, đánh nhau từ nhỏ đến lớn, ra tay rất có chừng mực, ngoại trừng đau đớn sẽ không lưu lại vết thương, liền am hiểu cách đánh người không để lại dấu vết, thêm vào đó là do Giả Hồi kia làm chuyện đuối lý, không thể báo cảnh sát, sẽ không để lại hậu quả gì.
Tiểu Điền vẫn luôn lo lắng cho cậu, thấy Tạ Nhan đi ra, còn chưa nói gì chỉ thấy cậu cau mày đội mũ lên, nghiêm túc nói: "Thật xin lỗi, tôi không diễn nữa, uổn công cô trang điểm làm tóc."
Ngữ khí cậu dữ dằn, không có chút khách khí, nhưng Tiểu Điền biết cậu thật tâm xin lỗi, cũng biết đã xảy ra chuyện gì đó nhưng không tiện hỏi, chỉ khô khan nghẹn ra một câu: "Không sao, cậu đẹp như vậy, lại rất cố gắng, nhất định sẽ nổi."
Tạ Nhan bỗng nhiên cười cười, thờ ơ lắc lắc đầu.
Cậu không dừng lại, hướng Tiểu Điền vung vung tay, đi tới trạm xe buýt ngoài phim trường, cũng không xem là xe nào trực tiếp ngồi lên rời đi.
Phim trường ở vị trí hẻo lánh ít người ngoài lui tới, nhân viên đều có xe đoàn, trên xe buýt không có mấy người, Tạ Nhan ngồi ở cuối, chống cằm, không có mục đích nhìn ra cửa sổ.
Kỳ thực cậu biết mình không nên đánh người, có thể uyển chuyển từ chối, có thể không cần thiết huyên náo như thế, cho nên hiếm thấy do dự một lần, nhưng vẫn không thể dằn xuống tính khí. Biết rằng đối với người ngoài nên nhẫn nại, dù sao cũng không bị thương tổn thật sự, chỉ cần lá mặt lá trái, nhưng Tạ Nhan không làm được, cậu có thể chịu khổ, có thể chịu tội, lại không thể khoan dung chuyện như vậy.
Cậu vốn không phải là người có tính khí tốt.
Cũng không có gì, Tạ Nhan nhìn thoáng qua đốt ngón tay vì đánh người mà đỏ một chút, lại nghĩ, coi như tự tặng mình quà sinh nhật hai mươi tuổi, dạy dỗ một người vốn nên bị dạy dỗ.
Chỉ là lại mất đi một cơ hội, thậm chí ở phim trường này tìm không được một nhân vật khác có thoại.
Lại phải về đi diễn thi thể.
Bất quá đây cũng không phải là lần đầu. Tạ Nhan xuất thân từ viện mồ côi, từ nhỏ đã đẹp trai, tính khí lại lạnh lùng không thích gần người khác, không thể cùng tiểu hài tử khác chơi đùa, luôn bị xa lánh. Người khác đối với cậu bạo lực, cậu liền muốn bạo lực trở lại, một chút không có thể chịu thiệt, tại viện mồ côi cũng là người gây chuyện thị phi cứng đầu, bởi vì tính khí như vậy, cũng không được nhân viên công tác yêu thích. Cho nên vừa đến mười tám tuổi, liền lập tức bị chạy ra. Tạ Nhan đang học cấp ba, không có văn hóa gì, chỉ có thể ra sức, mới bắt đầu đến công trường tìm việc khiên gạch. Cậu đẹp trai như vậy, không đợi tới phú bà đã được môi giới công ty người mẫu nhìn trúng.
Công ty kia cũng không tệ lắm, là do bất động sản triển khai đầu tư, không thiếu tài nguyên. Người môi giới cũng rất thích Tạ Nhan, cảm thấy cậu ngày càng đẹp liền nâng đỡ, còn cho cậu nhận một bộ phim chiếu mạng. Thứ không đúng chính là, bộ phim kia vừa quay xong, cậu chủ* bất động sản nhìn trúng Tạ Nhan, liền muốn lôi cậu lên giường.
*cái này mình đóan, thôi raw để là "小开" cao nhân nào biết xin chỉ giùm.
Tạ Nhan bị lừa gạt đến văn phòng, sau khi cậu chủ nói ra một đống điều kiện, đánh người ta rụng mất một cái răng.
Sau chuyện này Tạ Nhan không thể ở thành phố nữa, may là còn chưa ký hợp đồng dài hạn, liền thu thập hành lý, đến Tế An. Nơi đây có phim trường lớn nhất nước. Kỳ thực chuyển gạch cũng không phải là không thể nuôi sống chính mình, nhưng Tạ Nhan sau khi đóng bộ phim kia xong, Tạ Nhan phát hiện mình thích diễn xuất.
Cậu lớn đến như vậy, mơ mơ hồ hồ làm tất cả chỉ để sống tiếp, khó khăn mới tìm được việc mình muốn làm, cho nên con đường phía trước tầng tầng khó khăn cũng muốn đi tiếp.
Cho dù cho tới bây giờ, cũng không có ý định từ bỏ, bất quá là lại trở về điểm xuất phát.
Vừa vặn hôm nay là sinh nhật, Tạ Nhan tăm tình kém cỏi, không muốn quay về phòng thuê chật chội.
Xe buýt vừa đi vừa dừng, Tạ Nhan buồn ngủ, đến trạm cuối mới xuống xe. Cậu đến Tế An hơn nửa năm, cũng chỉ qua lại hai nơi là nhà và phim trường, chỗ khác đều không đi, có chút mê man nhìn xung quanh vài lần, trong tầm mắt thấy bảng hiệu của một tiệm cà phê rất nhỏ.
Chắc là có bán bánh kem đi?
Tạ Nhan cau mày, lại đem mũ lên, nhanh chân đi tiến vào bên trong.
Tiệm cà phê này không chỉ bảng hiệu nhỏ, chỗ ngồi bên trong cũng rất ít, chỉ có ba chỗ, trong đó có hai chỗ đã bị chiếm, là một nam một nữ. Tạ Nhan vốn không thích nhìn người lạ, lại không nhịn được liếc mắt nhìn người đàn ông kia thêm một cái. Thu vào tầm mắt, người kia mặc một cái t-shirt ngắn, khuôn mặt thành thục anh tuấn, tóc cũng cắt ngắn, chân dài lưng dài, thậm chí có thể mơ hồ nhìn thấy cơ bụng rắn chắc, Tạ Nhan không nhịn được suy đoán, hắn đứng lên chắc phải cao hơn chính mình.
Bất quá động đến tay chân thì không nói được, cũng không phải cao lớn thì đán nhau lợi hại.
Tạ Nhan thu hồi ánh mắt, trên ngươi mang theo năm mươi đồng, mua một miếng bánh kem nhỏ, ngồi vào cái ghế cuối cùng, xuất thần nhìn chằm chằm miếng bánh trước mắt.
Cậu cảm thấy hôm nay đầu mình hỏng rồi, nhìn người liền muốn đánh nhau, còn mua bánh ngọt dù không thích ăn ngọt, cậu thích ăn thịt, không bằng mua hai con heo quay còn vui sướng hơn.
Nhưng mà mua rồi liền ăn đi. Tạ Nhan từ nhỏ đói bụng đến lớn, không có thói quen lãng phí đồ ăn. Cậu phân vân suốt nửa giờ, rốt cuộc tháo khẩu trang xuống, há to mồm, hung hăng một ngụm nuốt lấy bánh kem trước mặt, mùi vị rất ngọt, cậu không thích, tâm tình cũng không tốt hơn.
Nơi này cũng không ở nổi nữa, Tạ Nhan mang lại khẩu trang, đẩy cửa đi ra trạm xe buýt, lấy điện thoại tra chuyến quay về. Chỉ có một chuyến, một tiếng tới một lần.
Tạ Nhan đợi không bao lâu, trời liền bắt đầu mưa.
Nơi này đại khái là nội thành, trạm xe buýt đều đặc biệt đơn giản, ngoại trừ cái bảng hiệu cũ nát, chỗ che mưa chắn gió đều không có. Tạ Nhan không nhúc nhích, còn đứng ở chỗ cũ, mưa thu rơi vào trên người hắn, có chút lạnh, bất quá cũng không có gì ghê gớm.
Mãi đến tận khi trước người hạ xuống một cái bóng.
Tạ Nhan cau mày, nhấc lên mắt mới phát hiện không nhìn thấy mặt của đối phương, bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên, là nam nhân vừa rồi.
Hắn thật sự rất cao.
Là tới kiếm chuyện sao?
Đây là ý niệm đầu tiên của Tạ Nhan.
Người kia cúi đầu nhìn Tạ Nhan, hắn trông rất hung ác, cái trán đến khóe mắt còn có một vết sẹo dai, cách rất gần mới có thể thấy rõ.
Tạ Nhan tròng mắt trợn to, nhất thời căng thẳng.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Tạ: Hung ác.JPG
Phó Ca: Cực kỳ hung ác.JPG
Tiểu Tạ: So với ngươi càng hung ác.JPG
Hai tiểu khả ái thoạt nhìn dữ dằn lại nói chuyện yêu đương ngọt ngào, chủ yêu là yêu đương, cảm ơn mọi người chờ đợi thời gian dài như vậy, phi thường cảm tạ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.