Làm Nũng

Chương 64: Phùng gia

Hồ Ly Bất Quy

23/07/2020

Người ở trường quay càng ngày càng ít, đèn tắt gần hết, xung quanh lập tức tối sầm xuống, cuối cùng chỉ còn rải rác mấy người.

Nhưng Tạ Nhan cùng Phó Thanh vẫn ở chỗ cũ, không có ý định rời đi.

Giang Đồng liền gấp gáp, yêu đương thì thôi đi, sao hai người không về khách sạn mà tiếp tục! Trước mặt mọi người rất là nguy hiểm.

Ngô Vân vốn muốn tìm Tạ Nhan nói chút chuyện, nhìn một vòng phim trường, không tìm được Tạ Nhan, chỉ thấy được Giang Đồng ở một góc, theo tầm mắt của hắn nhìn sang, là hai cái bóng quấn quýt lấy nhau.

Vì vậy, Ngô Vân cùng Giang Đồng đứng ở một bên, kiên nhẫn chờ đợi Tạ Nhan cùng bạn trai của cậu tách ra.

Bọn họ hôn môi rất lâu, sau khi kết thúc, Tạ Nhan lấy áo khoác ở trên đầu ra, vừa quay đầu liền thấy hai ánh mắt.

Sau khi ý thức được bị người ta nhìn từ đầu tới đuôi, lập tức từ cổ đến tai Tạ Nhan đều hồng.

Nhưng dù như vậy cậu cũng sẽ không lộ ra cảm xúc thật, giả vờ ngụy trang, khẽ cúi đầu, vẫn lạnh nhạt như không có gì.

Phó Thanh thấy rất rõ ràng, không nhịn cười được, anh tóm lấy tay Tạ Nhan, không biết bạn nhỏ sao có thể đáng yêu thành như vậy.

Anh dắt Tạ Nhan đi tới trước mặt Ngô Vân, nói: "Xin chào, tôi là Phó Thanh, bạn trai Tiểu Tạ."

Ngô Vân cũng là người đã qua sóng to gió lớn, không kinh ngạc lắm, sắc mặt bình thường, cười ha hả: "Xin chào xin chào, lần trước Rebekka nói với tôi Tạ Nhan có bạn trai tôi còn không tin."

Rebekka đi tới bên cạnh hắn, không nói gì.

Tạ Nhan vốn ít nói, loại tình cảnh này cậu càng sẽ không chủ động tiếp lời, vẫn là Ngô Vân nhớ lại chuyện muốn nói: "Há, đúng rồi, vốn là định cho Tạ Nhan nghỉ hai ngày."

Đừng nói là Giang Đồng, đến Tạ Nhan cũng ngẩng đầu lên, không quá tin tưởng.

Thật sự là bởi vì Ngô Vân ở phim trường biểu hiện như là bạo quân, quay lâu như vậy, ngoại trừ Tạ Nhan, cũng không ai không bị Ngô Vân mắng, từ quay phim, ánh sáng đến diễn viên, đến Lý Khiêm cũng không thể tránh được. Không mắng Tạ Nhan không phải nói cậu không có thiếu sót, mà là vì cậu hoàn toàn đắm chìm trong nhân vật, Ngô Vân sợ đánh vỡ trạng thái của cậu, mỗi lần cho dù Tạ Nhan diễn không thể khiến hắn thoả mãn, cũng chỉ có thể chỉ điểm thêm.

Ngô Vân tiếp tục giải thích: "Mặc dù cậu diễn theo kiểu thể nghiệm nhân vật, nhập tâm vào nhân vật càng sâu, diễn càng tốt. Mà cũng không cần thiết phải vì bộ phim này liên lụy về sau, nhân vật Cố Tuyết Văn này, nếu cậu cứ như vậy diễn từ đầu tới đuôi, tôi sợ cậu không thoát ra được."

Hắn dừng một chút: "Kịch bản của hôm nay có một điểm dừng, ngày mai không sắp xếp phần diễn. Cậu ra ngoài đi dạo, hẹn hò, cảm thụ cuộc sống, sau đó thì nhập vai lần nữa."

Tạ Nhan gật gật đầu.

Phó Thanh nhăn chặt mày, nắm Tạ Nhan tay càng dùng sức.

Tiễn bọn họ đi rồi, Ngô Vân dường như rất oan ức oán giận với Rebekka: "Em nói một câu công bằng, anh cũng không phải ma quỷ mà..."

Rebekka nghe chồng mình nói, không nhịn được cười hôn lên trán của hắn.

Lúc trở về, Giang Đồng nghe theo Hứa Ảnh Chi chỉ thị, lấy cái chết ra ép, không cho Tạ Nhan cùng Phó Thanh đi chung với nhau.

Cái này không uy hiếp được Tạ Nhan, mà Phó Thanh lại nhượng bộ trước, buông ra tay Tạ Nhan, dỗ cậu hai câu, kêu cậu đi ở phía trước.

Anh nói: "Nhìn bóng lưng tiểu Tạ, đi một mình ở phía sau cũng sẽ không tẻ nhạt."

Giang Đồng ở bên cạnh Tạ Nhan cũng mấy tháng, mỗi ngày ở chung, cũng biết rõ tính tình Tạ Nhan, nhưng vẫn là khó có thể tin.

Yêu đương thật sự khiến tính cách người ta đại biến, hoàn toàn thay đổi.

Hai người bọn họ không nắm tay, giống như là người dưng.

Tuy rằng biểu hiện như không có chuyện gì xảy ra, nhưng Tạ Nhan có lúc sẽ dừng bước, quay đầu lại nhìn Phó Thanh một cái, lại tiếp tục đi về phía trước.



Dường như rất không nỡ.

Giang Đồng chưa từng thấy Tạ Nhan như vậy.

Tạ Nhan vóc dáng đẹp đẽ, mà lúc thường lại cường ngạnh lại lạnh nhạt, giống như là đao quá mức sắc bén, cho dù đẹp đến đâu, cũng vì nguy hiểm mà khiến người ta cảm thấy xa cách sợ sệt. Nhưng bây giờ không giống, cậu vẫn sắc bén như trước, lại cam tâm tình nguyện đem lưỡi đao của chính mình cất vào trong vỏ, chỉ còn lại đẹp đẽ kinh người. Quên nguy hiểm là chuyện rất nhanh, đặc biệt Tạ Nhan đã từng là người ở trên cao không thể với tới, so sánh như vậy lại càng dữ dội. Giang Đồng nhìn Tạ Nhan mềm mại như vậy, hắn cảm thấy hành động của mình độc ác đến cực điểm, như là Vương mẫu nương nương cầm gậy đánh uyên ương.

Loại này cảm giác tội lỗi này trực tiếp làm cho hắn bỏ đi ý nghĩ đâm thọc với Hứa Ảnh Chi, không ngăn cản bọn họ ngày mai hẹn hò.

Bọn họ một trước một sau vào khách sạn, đã là hai giờ rưỡi.

Vì tiết kiệm thời gian, cả hai cùng vào phòng tắm, Phó Thanh mở đầy nước trong bồn tắm, ôm Tạ Nhan đi vào.

Bọn họ tiến vào bồn tắm, ôm nhau, tiếp xúc rất gần, nhưng còn có loại tiếp xúc so với hiện tại thân mật hơn.

Khắp toàn thân Tạ Nhan đều ướt đẫm, tóc đen kề sát ở trên gương mặt, khóe mắt của cậu một tầng lại một tầng hồng lên, như là màu hoa đào, cực kỳ mập mờ. Nhưng ánh mắt lại ướt nhẹp, giống là hươu con, rất ngây thơ.

Phó Thanh vẫn ôm Tạ Nhan, nhưng có chút luống cuống, không biết nên làm sao đối xử bộ dáng này của Tiểu Tạ.

Tạ Nhan cười cười, duỗi cổ, hôn lên đôi môi Phó Thanh.

Âm thanh của cậu rất nhẹ, mỗi âm tiết đều rất mềm, quấn quýt lấy nhau, giống như là  đột ngột sốt cao, nói mê, những câu nói này mỗi một từ chỉ nói cho Phó Thanh nghe.

Hầu kết Phó Thanh di động trên dưới đến mấy lần, lại không trả lời Tạ Nhan, mà tiếp tục giúp cậu tắm xong, lại đem cậu vớt lên, lấy khăn lau khô, liền ôm trở về trên giường.

Hiện tại thời cơ không đúng, Tạ Nhan quay cả một ngày, vừa mệt vừa khổ, ngày mai còn phải ra ngoài giúp cậu điều tiết tâm tình, thật không thích hợp.

Sau khi Tạ Nhan ý thức được mình bị không tiếng động mà từ chối, suy nghĩ một chút, trong lòng nghĩ e rằng buồng tắm play đối với thanh niên lớn tuổi, 32 tuổi mới lần thứ nhất yêu đương là quá cởi mở rồi.

Phó Thanh tắtm rất nhanh, không bao lâu liền từ trong phòng tắm đi ra, tiện tay tắt đèn trong phòng.

Tạ Nhan theo bản năng mà chui vào trong ngực của anh, cuộn thành một đoàn, liếm hầu kết Phó Thanh, rồi từng chút từng chút dời xuống.

Phó Thanh không tránh thoát, hôn trán Tạ Nhan một chút, nụ hôn này tựa hồ chẳng hề bao hàm bất kỳ dục vọng.

Anh thở dài: "Hiện tại quá muộn, ngày mai còn ra ngoài chơi, ngoan một chút, đi ngủ sớm một chút có được hay không?"

Ngữ khí giống như là đang dỗ dành bạn nhỏ không nghe lời.

Tạ Nhan từ nhỏ đến lớn, xưa nay đều không ngoan ngoãn, lớn đến hai mươi tuổi, lại là bé ngoan chính hiệu trước mặt Phó Thanh.

Bọn họ không có làm tình, Tạ Nhan cho là nằm ở bên người Phó Thanh sẽ rất khó ngủ, trên thực tế cậu ngủ rất nhanh.

Tuy rằng nên ra ngoài, nhưng mà hôm sau Tạ Nhan vẫn là ngủ thẳng tới khi tự nhiên tỉnh. Cậu gần đây lịch trình quá gấp, quá độ mệt mỏi, thật vất vả có thể nghỉ ngơi một hồi, lại có Phó Thanh làm bạn, lập tức liền thả lỏng ra.

Phó Thanh không biết từ nơi nào mượn nhà bếp, làm xong điểm tâm. Tạ Nhan rất am hiểu cách giải quyết phiền phức, nhưng Phó Thanh cũng rất biết giải quyết vấn đề, vô luận ở nơi nào, chỉ cần không phải ở bên ngoài, anh đều là tự tay làm cơm cho Tạ Nhan.

Tạ Nhan sau khi thức dậy uống chén cháo, ăn sáng, ăn rất no.

Bởi vì thời gian đã gần trưa, không đi được chỗ quá xa, một tiếng sau, bọn họ chạy tới phố thương mại gần nhất.

Giang Đồng đợi trong khách sạn, cẩn thận từng li từng tí một, tâm thần khiếp đảm khẩn cầu ông trời tuyệt đối đừng bại lộ.

Ngày hôm nay đúng lúc là thứ sáu, phố thương mại rất náo nhiệt, người chung quanh đi lại như mắc cửi, không ai chú ý tới Tạ Nhan cùng Phó Thanh.

Tạ Nhan cơ hồ chưa từng tới nơi như thế này, cũng không biết có cái gì tốt mà đi dạo, vì vậy mua hai tấm vé, đến tầng cao nhất xem một bộ điện ảnh, lúc đi ra bên ngoài có một người mặc đồ gấu con đang bán bong bóng.



Tạ Nhan bình thường rất ít chia sẻ, đối với Phó Thanh ngược lại là có chuyện để nói, cậu thấy người rối cồng kềnh kia đang chào hàng cố bán bong bóng, thờ ơ nói: "Em cũng từng làm cái này kiếm sống."

Phó Thanh nhìn Tạ Nhan, cậu nói tiếp: "Trước đây mới ra khỏi viện mồ côi không tìm được công việc ổn định liền làm việc vặt, so với phát tờ rơi kiếm tiền nhiều hơn."

Mà phát tờ rơi thì thoải mái hơn cái này. Bề ngoài Tạ Nhan như vậy, phát tờ rơi vô cùng dễ dàng, thậm chí có vài cô gái lớn gan cố ý tìm cậu xin tờ rơi để nói chuyện với cậu thêm vài câu, vì vậy phát tờ rơi là nhanh nhất.

Phó Thanh ngơ ngác, đi tới con rối, mua một cái bong bóng con gấu, quay người, nói với Tạ Nhan: "Thật đáng tiếc, không gặp được Tiểu Tạ lúc đó."

Anh có lúc cũng muốn, tại sao không gặp được Tạ Nhan mười tuổi chứ? Nếu như khi đó gặp, anh là có thể dẫn bạn nhỏ về nhà, cưng chìu nuôi lớn, không cần phải trải qua những gian nan khốn khổ này.

Đáng tiếc không có nếu như.

Tạ Nhan đem bong bóng quấn ở trên cổ tay của chính mình, nghiêm túc cột lại. Vóc dáng cậu quá cao, cho dù khắp toàn thân từ trên xuống dưới đều che đến chặt chẽ, nhưng là từ mơ hồ, cũng có thể nhìn ra được dung mạo cậu rất dễ nhìn. Xung quanh đều là bạn nhỏ cầm bong bóng, chỉ có mình cậu là bạn lớn, trông có vẻ hơi buồn cười.

Còn mơ hồ lộ ra mấy phần đáng yêu.

Ít nhất là Phó Thanh cảm thấy như vậy.

Bọn họ đi xuống lầu, đến bên ngoài quảng trường. Phó Thanh bỗng nhiên nhận được một cú điện thoại, anh không nhận, trực tiếp cúp. Đối phương lại gọi tới, còn nhắn tin tới, nói là sự tình rất khẩn cấp.

Nếu như là chuyện khác, Phó Thanh căn bản sẽ không tránh Tạ Nhan. Nhưng này lần không giống nhau, là chuyện Phùng gia, anh không muốn để cho Tạ Nhan biết đến.

Phó Thanh liếc nhìn xung quanh, kéo tay Tạ Nhan, nhẹ giọng nói: "Anh đi toilet."

Tạ Nhan cơ hồ không có suy nghĩ: "Vậy em cũng đi."

Phó Thanh áp sát vào bên má Tạ Nhan, chỉ vào một chỗ cách đó không xa có nhiều người xếp hàng, cười nói: "Nghe nói kia là tiệm kem tình nhân rất nổi danh, thoạt nhìn có nhiều người quá, bằng không Tiểu Tạ trước tiên đi xếp hàng mua kem có được hay không?"

Xung quanh người đến người đi, không ai chú ý tới động tĩnh bên này, Tạ Nhan liếc mắt nhìn cửa hàng kem, trong hàng đều là từng đôi từng đôi tình nhân, cậu gật đầu một cái.

Phó Thanh vòng tới một một chỗ yên tĩnh, nhận cú điện thoại kia.

Người kia âm thanh rất gấp gáp, hắn nói: "Phó Ca, bên ngoài đều nói Dung Nguyên Nguyên là bởi vì thương tâm quá độ, ở nhà ăn chay niệm phật vi hài tử cầu phúc, cho nên không xuất môn, kỳ thực không phải, Dung Nguyên Nguyên đã sớm phát điên khi lạc mất con rồi. Trước đây còn có thể ra ngoài, giả trang, hiện tại điên đến lợi hại, đến người cũng không thể gặp, ở tại bệnh viện tư nhân mà Phùng gia bỏ vốn."

Phó Thanh "Ừ" một tiếng, để cho hắn tiếp tục tiếp tục nói.

Âm thanh người kia dừng lại, hắn nhận chuyện này, tự nhiên là rất rõ ràng quan hệ giữa Phó Thanh cùng Tạ Nhan. Hắn lại ở cùng Phó Thanh nhiều năm như vậy, rõ ràng Phó Thanh là loại tính cách gì, có tin tức cũng không dám nói ra.

Hắn hít thở một hồi lâu, mới nói tiếp: "Trong bệnh viện tư nhân, còn có kết quả mười năm trước làm qua giám định, Tạ Nhan là con út Phùng gia, Phùng gia là biết Tạ Nhan là thân sinh sau mới đón về..."

Nhưng là dùng danh nghĩa nhận nuôi, cũng không lâu sau liền trả về.

"Mẹ nó."

Người ở đầu bên kia điện thoại run run một cái, không dám nói tiếp nữa.

Phó Thanh phẫn nộ, anh cũng từng suy đoán chuyện này đến cùng là chuyện gì xảy ra, nhưng vẫn là không ngờ tới Phùng gia là một đám buồn nôn như thế.

Vô luận bên trong có nguyên nhân gì, khi đó Tạ Nhan mới mười tuổi.

Sau đó đều là tin tức không có gì quan trọng, người kia còn trôi chảy đề ra một câu, lần này điều tra tư liệu của bệnh viện tư nhân quá mạo hiểm, e rằng Phùng gia sẽ rất nhanh tra được.

Phó Thanh chỉ nói câu không quan trọng liền cúp điện thoại.

Anh cau mày, vết tích trên thái dương liền đặc biệt rõ ràng, ánh mắt âm u. Anh không nhịn được đốt điếu thuốc, không biết suy nghĩ cái gì, bất quá cái đó đều không trọng yếu, hiện tại chuyện duy nhất Phó Thanh hi vọng chính là, năm đó Tạ Nhan còn nhỏ, không biết cậu là con út của Phùng gia, đồng thời cả đời này cũng sẽ không biết.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Làm Nũng

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook