Chương 37
Ngư Diệu Thanh
22/10/2023
Tình huống này của Vương Ngữ Yên chủ yếu là do lúc trước sinh bệnh uống thuốc có chất kích thích hoóc môn, vẫn bị đọng lại một phần chưa tan đi hết, sinh ra ảnh hưởng tới cả việc trao đổi chất.
Vậy nên việc đầu tiên phải làm chính là nghĩ cách loại bỏ độc tố đọng lại trong người ra ngoài.
Tô Hạ nghiêm túc kiểm tra hoàn chỉnh cho Vương Ngữ Yên, sau đó trầm mặc không nói lời nào.
Căn bản không ai biết Tô Hạ đang suy nghĩ xem loại bỏ độc tố ra khỏi người như thế nào, trong mắt Vương Ngữ Yên, Tô Hạ là đang không còn cách nào đối với cơ thể mập mạp của mình, vậy nên mới im lặng.
Nỗi thất vọng... đều tích tụ hết trong mắt.
Cảm giác hốc mắt có chút ươn ướt rồi, Vương Ngữ Yên lấy tay lau mắt.
“Chị Hạ, em về trước nhé...”
Tô Hạ phục hồi lại tinh thần thì chợt nghe thấy câu kia, vẻ mặt kinh ngạc: “Về trước? Em không định giảm béo sao?”
Vương Ngữ Yên kinh ngạc: “Em, em vẫn còn có thể cứu được sao?”
Tô Hạ bật cười: “Tình huống của em, đúng thật là có chút khó khăn. Nhưng không sao, cũng đâu phải là không thể thử được một chút.”
Vương Ngữ Yên dường như lập tức phấn chấn trở lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Hạ: “Phải làm như thế nào?”
Tô Hạ sờ cằm nói: “Vấn đề của em là do độc tốc bị tích lại trong người, chúng ta cần tìm cách thải độc. Đợi đến khi chất gây béo trong người em hết rồi thì giảm cân sẽ dễ dàng hơn!”
“Chẳng qua là quá trình này sẽ rất vất vả, rất khổ sở.”
“Em không sợ!” Vương Ngữ Yên lập tức nói.
Tô Hạ gật đầu: “Vậy được!”
“Em quay về nhà thu dọn hành lý, thời gian kế tiếp em cứ đến đây ở với chị.”
“À! Chú Vương là thợ mộc đúng không? Nhờ chú ấy làm một cái thùng gỗ, đủ để cả người em ngồi vào, chỉ chừa lại một cái đầu đi!”
Tô Hạ nói vô cùng nhẹ nhàng khiến cho Vương Ngữ Yên càng thêm chắc chăn cô có thể giúp mình giảm béo được.
“Em đi ngay đây!” Vương Ngữ Yên vội vàng chạy về nhà.
Tô Hạ nhìn theo bóng dáng cô ấy chạy đi, thầm nghĩ, thể lực con gái không phải không thể làm được việc gì quá nặng sao, hay là... Việc chăm sóc thảo dược cùng với rau trong vườn giao cho cô ấy đi?
...........
Chưa biết mình sắp phải trải qua chuyện gì.
Vương Ngữ Yên tâm tình vô cùng vui vẻ mà đi về nhà.
Lúc cô ấy về nhà, chú Vương cùng với thím Vương vẫn còn đang đợi cô ấy.
Lúc Vương Ngữ Yên tự giác đi ra ngoài cha mẹ không hề phát hiện, cô ấy không hề biết cha mẹ khi ấy đều đang ở trong phòng nhìn lén bóng dáng cô đi ra ngoài.
“Hạ Hạ, con, con hôm nay đi ra ngoài sao?” Chú Vương biết rõ vẫn hỏi.
Vương Ngữ Yên gật đầu: “Con đi tìm chị Hạ.”
Chú Vương lập tức phản ứng lại: “Con gái, sao con lại? Hạ Hạ nói như thế nào? Con bé có thể chữa được bệnh cho con không?”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thật ra vợ chồng chú Vương cũng không ôm nhiều hy vọng.
Bọn họ cũng không phải chưa từng dẫn con gái đến gặp bác sĩ, bọn họ chỉ nói là do ảnh hưởng của thuốc chứ cũng không có cách nào chữa được.
Không ngờ Vương Ngữ Yên vậy mà lại gật đầu: “Chị Hạ nói có thể trị được, kêu con ngày mai tới sống tạm cùng chị ấy!”
“Cho dù có không được thì...Cái gì?” Chú Vương nhất thời chưa phản ứng lại được, còn tưởng mình đang nghe lầm.
“Thực sự có thể chữa được sao?” Thím Vương cũng chưa thể tin được: “Hạ Hạ mới có hai mươi mấy tuổi, nhỡ như...”
Nhưng chú Vương ngăn cản không cho bà ấy nói tiếp: “Bà đi giúp con gái thu dọn hành lý đi!”
Ngữ khí kiên định, không để cho thím Vương có cơ hội phản kháng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin (Truyện được đăng tại dtruyen, những trang khác đều là reup và sẽ không cập nhật tiếp.)
Vậy nên việc đầu tiên phải làm chính là nghĩ cách loại bỏ độc tố đọng lại trong người ra ngoài.
Tô Hạ nghiêm túc kiểm tra hoàn chỉnh cho Vương Ngữ Yên, sau đó trầm mặc không nói lời nào.
Căn bản không ai biết Tô Hạ đang suy nghĩ xem loại bỏ độc tố ra khỏi người như thế nào, trong mắt Vương Ngữ Yên, Tô Hạ là đang không còn cách nào đối với cơ thể mập mạp của mình, vậy nên mới im lặng.
Nỗi thất vọng... đều tích tụ hết trong mắt.
Cảm giác hốc mắt có chút ươn ướt rồi, Vương Ngữ Yên lấy tay lau mắt.
“Chị Hạ, em về trước nhé...”
Tô Hạ phục hồi lại tinh thần thì chợt nghe thấy câu kia, vẻ mặt kinh ngạc: “Về trước? Em không định giảm béo sao?”
Vương Ngữ Yên kinh ngạc: “Em, em vẫn còn có thể cứu được sao?”
Tô Hạ bật cười: “Tình huống của em, đúng thật là có chút khó khăn. Nhưng không sao, cũng đâu phải là không thể thử được một chút.”
Vương Ngữ Yên dường như lập tức phấn chấn trở lại, ánh mắt sáng ngời nhìn Tô Hạ: “Phải làm như thế nào?”
Tô Hạ sờ cằm nói: “Vấn đề của em là do độc tốc bị tích lại trong người, chúng ta cần tìm cách thải độc. Đợi đến khi chất gây béo trong người em hết rồi thì giảm cân sẽ dễ dàng hơn!”
“Chẳng qua là quá trình này sẽ rất vất vả, rất khổ sở.”
“Em không sợ!” Vương Ngữ Yên lập tức nói.
Tô Hạ gật đầu: “Vậy được!”
“Em quay về nhà thu dọn hành lý, thời gian kế tiếp em cứ đến đây ở với chị.”
“À! Chú Vương là thợ mộc đúng không? Nhờ chú ấy làm một cái thùng gỗ, đủ để cả người em ngồi vào, chỉ chừa lại một cái đầu đi!”
Tô Hạ nói vô cùng nhẹ nhàng khiến cho Vương Ngữ Yên càng thêm chắc chăn cô có thể giúp mình giảm béo được.
“Em đi ngay đây!” Vương Ngữ Yên vội vàng chạy về nhà.
Tô Hạ nhìn theo bóng dáng cô ấy chạy đi, thầm nghĩ, thể lực con gái không phải không thể làm được việc gì quá nặng sao, hay là... Việc chăm sóc thảo dược cùng với rau trong vườn giao cho cô ấy đi?
...........
Chưa biết mình sắp phải trải qua chuyện gì.
Vương Ngữ Yên tâm tình vô cùng vui vẻ mà đi về nhà.
Lúc cô ấy về nhà, chú Vương cùng với thím Vương vẫn còn đang đợi cô ấy.
Lúc Vương Ngữ Yên tự giác đi ra ngoài cha mẹ không hề phát hiện, cô ấy không hề biết cha mẹ khi ấy đều đang ở trong phòng nhìn lén bóng dáng cô đi ra ngoài.
“Hạ Hạ, con, con hôm nay đi ra ngoài sao?” Chú Vương biết rõ vẫn hỏi.
Vương Ngữ Yên gật đầu: “Con đi tìm chị Hạ.”
Chú Vương lập tức phản ứng lại: “Con gái, sao con lại? Hạ Hạ nói như thế nào? Con bé có thể chữa được bệnh cho con không?”
Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng thật ra vợ chồng chú Vương cũng không ôm nhiều hy vọng.
Bọn họ cũng không phải chưa từng dẫn con gái đến gặp bác sĩ, bọn họ chỉ nói là do ảnh hưởng của thuốc chứ cũng không có cách nào chữa được.
Không ngờ Vương Ngữ Yên vậy mà lại gật đầu: “Chị Hạ nói có thể trị được, kêu con ngày mai tới sống tạm cùng chị ấy!”
“Cho dù có không được thì...Cái gì?” Chú Vương nhất thời chưa phản ứng lại được, còn tưởng mình đang nghe lầm.
“Thực sự có thể chữa được sao?” Thím Vương cũng chưa thể tin được: “Hạ Hạ mới có hai mươi mấy tuổi, nhỡ như...”
Nhưng chú Vương ngăn cản không cho bà ấy nói tiếp: “Bà đi giúp con gái thu dọn hành lý đi!”
Ngữ khí kiên định, không để cho thím Vương có cơ hội phản kháng.
Nhóm dịch: Nhà YooAhin (Truyện được đăng tại dtruyen, những trang khác đều là reup và sẽ không cập nhật tiếp.)
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.