Chương 21
chạng vạng
30/05/2016
_Lão Bản a~ buổi sáng tốt_giọng nói lanh lãnh ngoài cửa vang lên, khiến lòng người luôn bận rộn cũng dễ chịu hơn một chút.
Vài phút sau một oa nhi chừng 7 8 tuổi chạy vào, trên tay xách một giỏ cây lá khô, thường dùng trong dược. Người lão bản ngồi trên chưởng vầy xem xét đồ đệ đang phân loại thuốc, quay sáng ánh mắt cô đục có phần sáng lên một chút, sau lại biến mất như thường lạnh nhạt chỉ thêm vài dược liệu cho đồ đệ bên cạnh. Một thời gian khi Tuyết Tình đặt giỏ thuốc xuống, lão Bản mới bắt đầu quay lại, nhẹ giọng:
_e..hèm….nha đầu ngươi xem mặt trời đã đứng bóng hỏi có tốt được không?
_nha~ không phải nha~ hôm nay là ngày nóng, chòm sao lặn sớm, mặt trời trồi lên có gì đâu mà lạ_giọng nói trong trẽo pha một chút ngây thơ, kéo kéo tay áo lão Bản nũng nịu, gì chứ? Lão ta muốn bắt nàng phân thuốc nữa cho xem, nhưng là nàng thích luyện dược cơ
_ngươi nháo đủ?_lạnh giọng kéo tay áo đã sớm vò thành một mớ ra, trừng mắt nhìn nàng. Con nhóc này không biết tốt xấu, bộ đồ này dệt bằng vải tơ tằm rất dễ nhàu, với lại hôm nay là ngày tốt hắn mới mang ra mặc không ngờ….liếc nhìn tay áo mà lòng rơi lệ. Hắn phải mau mau đi giũ áo thôi.._nha đầu hiện tại ngươi cùng đồ đệ ta trông nom cửa tiệm, ta có việc phải về nhà
_ân vậy ta có thể tập tành dược viên?_chu chu môi ra bộ nũng nịu, dù gì là trẻ con có đáng yêu hay đáng nghét thì người lớn cũng không để tâm. Miễn nàng đạt được mục đích.
_nha đầu hám tiền.._định mắng thêm nhưng lão lại nghĩ nghĩ gì đó lại thôi, quay sang xoa đầu nàng thở dài, một bộ dáng như phụ thân sắp xa con gái lấy chồng…
_lão Bản, ta cùng ca ca cần tiền để sống. Với lại thời này có ai cho không ai thứ gì?_nhìn dáng vẻ của lão lại thấy thương, có lẽ lão lại nhớ tới đứa con gái đã qua đời của lão. Cuộc sống của con người là hữu hạn, vũ trụ mới là vô hạn, chỉ có điều trong cuộc sống kia, ai đã để lại cho ai thứ gì thôi!!!
_được được, ngươi muốn làm gì làm. Nhắc ngươi nhớ, canh tiệm cẩn thận cho ta, cả ngày nay ta sẽ bận_nói đoạn lại quay vào phòng, lát sau đi ra trên tay lại có thêm một chiếc cần câu, cùng giỏ cá_nha đầu nhớ nghe lời nếu không ta bắt ngươi bồi thường gấp đôi!!_sau lại biến mất nhanh hơn chớp
_...._nhìn hành động kia của lão, trong lòng không khỏi cảm thán, cứ nghĩ vò nát chiếc áo thượng hạn của lão thì lão mau quay về nhà, ai ngờ lão bắt nàng trông tiệm. Này còn phân loại dược, từng cọng thuốc
Kè kè nhớ lúc mới bắt đầu vào luyện dược, lão Bản đã nhạo bán nàng rằng chân yếu tay mềm cũng theo đua với những người có tìm thức. Nói đến đâu khiến nàng sôi máu đến đó, đến khi tay chân vụng về làm sao lại để ngọn lửa cháy đến thật cao làm rụi cả một căn phòng luyện dược của lão. Lúc đó lão khóc ròng khi nhìn thấy ánh mắt, cùng bộ dáng ngây thơ, vô (số) tội của nàng. Này tại hắn ham vui, khiêu khích nàng làm cháy nhà a~. Vì thế sau vụ đó khi nàng luyện dược lão chỉ chỉ cho cách thức thực hiện ngọn lửa, điều chỉnh mùi thơm sau rồi biến mất. Lão hứa sẽ không quấy rầy nàng khi nàng luyện dược, tuy nhiên nếu dược không đúng tiêu chuẩn chắc chắng nàng phải bồi thường số dược cho hắn. Thật may mới ngày đầu Tuyết Tình đã luyện dược thành công đạt đầy đủ tiêu chuẩn cho việc khảo sát, nên nàng được phép qua lại phòng luyện nhưng với điều kiện, khi đó chỉ có mình nàng trong dãy phòng(thử nghĩ xem ai dám để người phóng hoả sáng bên mình chứ?). Nên khi nàng luyện dược không có người, Tuyết Tình tập tành sử dụng sách dược luyện thêm những loại dược quý mới lạ cùng pha chế, do những cọng cỏ chính tay giấu giếm hái về, sau lại chỉ lấy vài cọng dược của tiệm thuốc luyện dược cấp thấp trao trả, bán đi. Riêng những dược quý nàng cho đầy các bình sứ được phân loại cấn kỉ trong nhà, một viên cũng không muốn cho người thấy………………
Vài hôm sau Tuyết Tình lại tập tành sơ chế độc dược, nàng tìm kế đem bộ luyện dược đã dích độc trong khi chế độc năng nỉ lão Bản cho luôn nó. Hiện tại số tiền nàng dùng cùng số tiền anh hai đã dư dã khá nhiều, ăn uống ngủ nghĩ có thể là giàu sang. Một thời gian vì cơ thể quá yếu không chịu đựng được vất vã Tuyết Tình lại sinh bệnh nằm li bì trên giường, nhân cơ hội đó Tuyết Tư cũng dùng đủ mọi cách bắt nàng ở nhà. Không thể cãi được, những lời lẽ của ca ca từ đầu đến cuối đều rất đúng, chính nàng không thể biện hộ, nàng đành thôi việc tại lão Bản, tuy không vì thế nàng không thể ra ngoài, mỗi sáng nàng thường đến nhà Bùi thị cùng con gái bà học chút nghề thủ công may vá, rèn luyện lại đường kim mũi chỉ ở kiếp trước (chạng vạng: chắc ai cũng biết Tuyết Tình ở kiếp trước làm đa nghề để kiếm tiền đi học đúng không?)
. Xong việc luyện dược của nàng không thể dừng lại, nàng thương trốn đi hái thuốc sau lại âm thầm luyện tiếp cho đủ lọ sứ của nàng, sau là dược độc. Hiện tại nàng chỉ cần có thêm sức lực để tập vũ kĩ, sau khi luyện tập ma pháp nàng biết cơ thể nàng không chỉ có hệ băng mà là đa hệ, muốn tập song tu chính nàng còn cấn thể lực. Chuyện này làm cách nào để giải quyết đây? Nàng cần có một sư phụ…….
Vài phút sau một oa nhi chừng 7 8 tuổi chạy vào, trên tay xách một giỏ cây lá khô, thường dùng trong dược. Người lão bản ngồi trên chưởng vầy xem xét đồ đệ đang phân loại thuốc, quay sáng ánh mắt cô đục có phần sáng lên một chút, sau lại biến mất như thường lạnh nhạt chỉ thêm vài dược liệu cho đồ đệ bên cạnh. Một thời gian khi Tuyết Tình đặt giỏ thuốc xuống, lão Bản mới bắt đầu quay lại, nhẹ giọng:
_e..hèm….nha đầu ngươi xem mặt trời đã đứng bóng hỏi có tốt được không?
_nha~ không phải nha~ hôm nay là ngày nóng, chòm sao lặn sớm, mặt trời trồi lên có gì đâu mà lạ_giọng nói trong trẽo pha một chút ngây thơ, kéo kéo tay áo lão Bản nũng nịu, gì chứ? Lão ta muốn bắt nàng phân thuốc nữa cho xem, nhưng là nàng thích luyện dược cơ
_ngươi nháo đủ?_lạnh giọng kéo tay áo đã sớm vò thành một mớ ra, trừng mắt nhìn nàng. Con nhóc này không biết tốt xấu, bộ đồ này dệt bằng vải tơ tằm rất dễ nhàu, với lại hôm nay là ngày tốt hắn mới mang ra mặc không ngờ….liếc nhìn tay áo mà lòng rơi lệ. Hắn phải mau mau đi giũ áo thôi.._nha đầu hiện tại ngươi cùng đồ đệ ta trông nom cửa tiệm, ta có việc phải về nhà
_ân vậy ta có thể tập tành dược viên?_chu chu môi ra bộ nũng nịu, dù gì là trẻ con có đáng yêu hay đáng nghét thì người lớn cũng không để tâm. Miễn nàng đạt được mục đích.
_nha đầu hám tiền.._định mắng thêm nhưng lão lại nghĩ nghĩ gì đó lại thôi, quay sang xoa đầu nàng thở dài, một bộ dáng như phụ thân sắp xa con gái lấy chồng…
_lão Bản, ta cùng ca ca cần tiền để sống. Với lại thời này có ai cho không ai thứ gì?_nhìn dáng vẻ của lão lại thấy thương, có lẽ lão lại nhớ tới đứa con gái đã qua đời của lão. Cuộc sống của con người là hữu hạn, vũ trụ mới là vô hạn, chỉ có điều trong cuộc sống kia, ai đã để lại cho ai thứ gì thôi!!!
_được được, ngươi muốn làm gì làm. Nhắc ngươi nhớ, canh tiệm cẩn thận cho ta, cả ngày nay ta sẽ bận_nói đoạn lại quay vào phòng, lát sau đi ra trên tay lại có thêm một chiếc cần câu, cùng giỏ cá_nha đầu nhớ nghe lời nếu không ta bắt ngươi bồi thường gấp đôi!!_sau lại biến mất nhanh hơn chớp
_...._nhìn hành động kia của lão, trong lòng không khỏi cảm thán, cứ nghĩ vò nát chiếc áo thượng hạn của lão thì lão mau quay về nhà, ai ngờ lão bắt nàng trông tiệm. Này còn phân loại dược, từng cọng thuốc
Kè kè nhớ lúc mới bắt đầu vào luyện dược, lão Bản đã nhạo bán nàng rằng chân yếu tay mềm cũng theo đua với những người có tìm thức. Nói đến đâu khiến nàng sôi máu đến đó, đến khi tay chân vụng về làm sao lại để ngọn lửa cháy đến thật cao làm rụi cả một căn phòng luyện dược của lão. Lúc đó lão khóc ròng khi nhìn thấy ánh mắt, cùng bộ dáng ngây thơ, vô (số) tội của nàng. Này tại hắn ham vui, khiêu khích nàng làm cháy nhà a~. Vì thế sau vụ đó khi nàng luyện dược lão chỉ chỉ cho cách thức thực hiện ngọn lửa, điều chỉnh mùi thơm sau rồi biến mất. Lão hứa sẽ không quấy rầy nàng khi nàng luyện dược, tuy nhiên nếu dược không đúng tiêu chuẩn chắc chắng nàng phải bồi thường số dược cho hắn. Thật may mới ngày đầu Tuyết Tình đã luyện dược thành công đạt đầy đủ tiêu chuẩn cho việc khảo sát, nên nàng được phép qua lại phòng luyện nhưng với điều kiện, khi đó chỉ có mình nàng trong dãy phòng(thử nghĩ xem ai dám để người phóng hoả sáng bên mình chứ?). Nên khi nàng luyện dược không có người, Tuyết Tình tập tành sử dụng sách dược luyện thêm những loại dược quý mới lạ cùng pha chế, do những cọng cỏ chính tay giấu giếm hái về, sau lại chỉ lấy vài cọng dược của tiệm thuốc luyện dược cấp thấp trao trả, bán đi. Riêng những dược quý nàng cho đầy các bình sứ được phân loại cấn kỉ trong nhà, một viên cũng không muốn cho người thấy………………
Vài hôm sau Tuyết Tình lại tập tành sơ chế độc dược, nàng tìm kế đem bộ luyện dược đã dích độc trong khi chế độc năng nỉ lão Bản cho luôn nó. Hiện tại số tiền nàng dùng cùng số tiền anh hai đã dư dã khá nhiều, ăn uống ngủ nghĩ có thể là giàu sang. Một thời gian vì cơ thể quá yếu không chịu đựng được vất vã Tuyết Tình lại sinh bệnh nằm li bì trên giường, nhân cơ hội đó Tuyết Tư cũng dùng đủ mọi cách bắt nàng ở nhà. Không thể cãi được, những lời lẽ của ca ca từ đầu đến cuối đều rất đúng, chính nàng không thể biện hộ, nàng đành thôi việc tại lão Bản, tuy không vì thế nàng không thể ra ngoài, mỗi sáng nàng thường đến nhà Bùi thị cùng con gái bà học chút nghề thủ công may vá, rèn luyện lại đường kim mũi chỉ ở kiếp trước (chạng vạng: chắc ai cũng biết Tuyết Tình ở kiếp trước làm đa nghề để kiếm tiền đi học đúng không?)
. Xong việc luyện dược của nàng không thể dừng lại, nàng thương trốn đi hái thuốc sau lại âm thầm luyện tiếp cho đủ lọ sứ của nàng, sau là dược độc. Hiện tại nàng chỉ cần có thêm sức lực để tập vũ kĩ, sau khi luyện tập ma pháp nàng biết cơ thể nàng không chỉ có hệ băng mà là đa hệ, muốn tập song tu chính nàng còn cấn thể lực. Chuyện này làm cách nào để giải quyết đây? Nàng cần có một sư phụ…….
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.