Chương 35: CHƯƠNG 36c
chạng vạng
31/05/2016
“Phập..phập…”_tiếng
vang rất nhỏ như tiếng muỗi vo ve trong không trung phát ra từ phía xa,
cơ bản trong không gian ồn ào này thì không thể nghe thấy được. Nhưng vì lý gì có một người lại nghe được? KHỏi hỏi, không cần hỏi người kia sẽ
tử kỉ tập 5 đấy ^.^.
Nghe được tiếng vọng lại, Tuyết Tình lại thở dài trong lòng “không biết người ta có bị thương không?!!”, thật nếu cái này tránh được thì không phải người chỉ biết theo dõi, mà lại là một cao thủ. Nhưng nếu có thể nàng muốn người kia chết hơn, dù gì nàng không muốn có cảm giác này, cứ như thông tin của nàng được nắm hết trong lòng bàn tay, cái loại như để kẻ thù chờ nàng vào bẫy như thế thật rất muốn……………..giết người……………….
_ca đi thôi đến nhập học đi_kéo tay ca ca, rồi cúi người bà chủ quầy_đa tạ
_ừm, mà này, khoan!!_nhìn bóng hai huynh muội nàng rời đi tự nhiên bà nhớ ra, vội đem một bó hoa chạy đến_cái này cho ngươi
_nha~ thật đẹp nhưng là huynh muội bọn ta không ngân lượng…..
_này là ta tặng ngươi không nhận ta sẽ hô hào rằng ngươi cướp hoa ta_không để nàng nói hết lại đem bó hoa “nhét” vào tay nàng_nhận đi!!
_....._nhìn bó hoa trên tay, lại nhìn lên gương mặt tười kia, nàng mỉm cười cái cười thật chân thật như hoa e ấp_ đa tạ, nếu sau này có dịp ta sẽ quay lại mua hoa ^.^
_tiểu nha đầu, cố gắng trở thành một pháp sư tốt_bà cúi xuống nói khẽ vào tai nàng, rồi quay lại quầy hàng đang bán dở, tiếp tục đôn đả mời khách
_....._thật ngạc nhiên khi một người bình thường như bà lại biết nàng là ma pháp, người bình thương sao? Chỉ là có người không thể tin thôi
_Tiểu Tình, bà ta nói với muội những gì?_Tuyết Tư thắc mắc nhìn nàng, í mật của nàng tại sao hắn không thể biết?_Tiểu Tình nói ta nghe, bà đã nói với người những gì?
_ không có gì, bà chỉ khen ta đẹp thôi_ mỉm cười quay đi, mang theo bó hoa bà chủ quầy mang cho, tử kỉ. Ừm lâu lâu cho nàng tự kỉ một chút không chết ái đâu ^.^
Tuyết Tư dù trong lòng thật bức rứt nhưng là nếu bảo bối hắn cười thì hắn không nghe cũng được, bảo bối vẫn thế chỉ cần cười thôi là được rồi….Vừa nghĩ hai chân không nhanh không chậm lại theo phía sau nàng.
*Học viện Thánh Điện*
Học viện Thánh Điện hôm nay không có dòng người nối tiếp nhau như hôm qua, không có lão bản giả tiên ông ngồi kiểm tên, Nhưng lại vẫn là sừng sững và tôn nghiêm, tiếng nói cười nhẹ nhàng vang lên, như không muốn làm ồn hay vấy rầy không gian này.
Học viên của học viện đa phần là người mới, một số khác là học viên quen thuộc của trong trường đang “làm công tác hướng dẫn viên” cho những tân học. Người hướng dẫn đoàn cô là một thanh niên mang giáp vàng cấp kiếm sĩ, trông bộ dáng rất nghiêm túc. Kiến trúc của Thánh Điện là một toà tháp không hơn không kém, cùng với những khuôn viên trường và phòng dạy học nằm xung quanh, ở giữa khuôn viên rộng và to nhất chính là Thánh Điện, nơi mà Giáo Hoàng, thần Quang Minh ở đó, trên ngọn đồi cao còn là ngọn tháp nhiễm màu đỏ của Lục Nữ, bà ta được phân cách với gọi văn minh là nhân loại, nói trắng ra là bị giam lỏng nơi kia, học nói như người thường là bị tách biệt với người thường. Nói đi nói lại cũng có bao nhiêu nghĩa đấy, là bà ta sống trên tháp đó và không được bước chân xuống đây nếu không có truyện quan trọng.
Đi được một đoạn, đúng hơn là lếch xác từ phòng này sang phòng khác, Tuyết Tình hình như có tâm tư muốn tìm đại chỗ nào đó ngã lưng à. Tên “hướng dẫn viên” của đoàn luôn lúc nào cung trưng ra bộ mặt bất cần đời như thế làm sao nàng lếch đi nổi, ít nhất cũng có chút động lực để thúc giục người khác đi một chút chứ?
Tên đó đẹp có đẹp nhưng sao lại không cười cơ chứ? Nếu cười lên, nói vui vẻ một chút, dù người ta nói nàng mơ trai thì nàng vẫn có thể có động lực lếch đi đấy, còn bộ mặt ngươi không quen ta ta không quen ngươi thế kia nàng thà đến phòng mình ngủ còn tốt đẹp chán.
_Nơi này là phòng ăn, nhưng học viên có thể đến đây vào buổi trưa để ăn cơm…..
_...._không những mặt chán chường mà còn lời nói, à mà nói sao nhỉ, dư thừa hết sức, nhà ăn để ăn chử để bán cá hay sao lại giới thiệu như thế?_này cho ta hỏi?
_được, mời_hắn quay sang nhìn nàng, mọi ánh mắt người trong đoàn đều quay sang nhìn nàng
_..._này chỉ có ý kiến có cần nhìn ta bằng ánh mắt người ngoài hành tinh thế không
(chạng vạng: ờ đúng rồi tỷ là người ngoài hành tinh chứ còn gì nữa?/ Tuyết Tình: này ta đập chết ngươi đây*sát khí bao trùm*/ chạng vạng: đời là bể khổ, nói đúng cũng đánh, nói sai cũng đập*đen mặt xách dép chạy*)
_thật sự là bọn ta biết nơi này để ăn, biết nơi này có thể đến để ăn lót dạ, nhưng là làm ơn giới thiệu giúp thực đơn trong trường, cũng như những người đầu bếp, người không cần giới thiệu những gì bọn ta đã biết.
Ví như ngươi có thể giới thiệu về người kiểm soát an toàn vệ sinh thực phẩm, nếu muốn khiếu nại hay góp ý trong bữa ăn hằng ngày, …..như thế người sẽ giúp bọn ta rất nhiều_được rồi, bây giờ nàng trở thành người dẫn đường cho “hướng dẫn viên” đi du lịch T~T
Nghe được tiếng vọng lại, Tuyết Tình lại thở dài trong lòng “không biết người ta có bị thương không?!!”, thật nếu cái này tránh được thì không phải người chỉ biết theo dõi, mà lại là một cao thủ. Nhưng nếu có thể nàng muốn người kia chết hơn, dù gì nàng không muốn có cảm giác này, cứ như thông tin của nàng được nắm hết trong lòng bàn tay, cái loại như để kẻ thù chờ nàng vào bẫy như thế thật rất muốn……………..giết người……………….
_ca đi thôi đến nhập học đi_kéo tay ca ca, rồi cúi người bà chủ quầy_đa tạ
_ừm, mà này, khoan!!_nhìn bóng hai huynh muội nàng rời đi tự nhiên bà nhớ ra, vội đem một bó hoa chạy đến_cái này cho ngươi
_nha~ thật đẹp nhưng là huynh muội bọn ta không ngân lượng…..
_này là ta tặng ngươi không nhận ta sẽ hô hào rằng ngươi cướp hoa ta_không để nàng nói hết lại đem bó hoa “nhét” vào tay nàng_nhận đi!!
_....._nhìn bó hoa trên tay, lại nhìn lên gương mặt tười kia, nàng mỉm cười cái cười thật chân thật như hoa e ấp_ đa tạ, nếu sau này có dịp ta sẽ quay lại mua hoa ^.^
_tiểu nha đầu, cố gắng trở thành một pháp sư tốt_bà cúi xuống nói khẽ vào tai nàng, rồi quay lại quầy hàng đang bán dở, tiếp tục đôn đả mời khách
_....._thật ngạc nhiên khi một người bình thường như bà lại biết nàng là ma pháp, người bình thương sao? Chỉ là có người không thể tin thôi
_Tiểu Tình, bà ta nói với muội những gì?_Tuyết Tư thắc mắc nhìn nàng, í mật của nàng tại sao hắn không thể biết?_Tiểu Tình nói ta nghe, bà đã nói với người những gì?
_ không có gì, bà chỉ khen ta đẹp thôi_ mỉm cười quay đi, mang theo bó hoa bà chủ quầy mang cho, tử kỉ. Ừm lâu lâu cho nàng tự kỉ một chút không chết ái đâu ^.^
Tuyết Tư dù trong lòng thật bức rứt nhưng là nếu bảo bối hắn cười thì hắn không nghe cũng được, bảo bối vẫn thế chỉ cần cười thôi là được rồi….Vừa nghĩ hai chân không nhanh không chậm lại theo phía sau nàng.
*Học viện Thánh Điện*
Học viện Thánh Điện hôm nay không có dòng người nối tiếp nhau như hôm qua, không có lão bản giả tiên ông ngồi kiểm tên, Nhưng lại vẫn là sừng sững và tôn nghiêm, tiếng nói cười nhẹ nhàng vang lên, như không muốn làm ồn hay vấy rầy không gian này.
Học viên của học viện đa phần là người mới, một số khác là học viên quen thuộc của trong trường đang “làm công tác hướng dẫn viên” cho những tân học. Người hướng dẫn đoàn cô là một thanh niên mang giáp vàng cấp kiếm sĩ, trông bộ dáng rất nghiêm túc. Kiến trúc của Thánh Điện là một toà tháp không hơn không kém, cùng với những khuôn viên trường và phòng dạy học nằm xung quanh, ở giữa khuôn viên rộng và to nhất chính là Thánh Điện, nơi mà Giáo Hoàng, thần Quang Minh ở đó, trên ngọn đồi cao còn là ngọn tháp nhiễm màu đỏ của Lục Nữ, bà ta được phân cách với gọi văn minh là nhân loại, nói trắng ra là bị giam lỏng nơi kia, học nói như người thường là bị tách biệt với người thường. Nói đi nói lại cũng có bao nhiêu nghĩa đấy, là bà ta sống trên tháp đó và không được bước chân xuống đây nếu không có truyện quan trọng.
Đi được một đoạn, đúng hơn là lếch xác từ phòng này sang phòng khác, Tuyết Tình hình như có tâm tư muốn tìm đại chỗ nào đó ngã lưng à. Tên “hướng dẫn viên” của đoàn luôn lúc nào cung trưng ra bộ mặt bất cần đời như thế làm sao nàng lếch đi nổi, ít nhất cũng có chút động lực để thúc giục người khác đi một chút chứ?
Tên đó đẹp có đẹp nhưng sao lại không cười cơ chứ? Nếu cười lên, nói vui vẻ một chút, dù người ta nói nàng mơ trai thì nàng vẫn có thể có động lực lếch đi đấy, còn bộ mặt ngươi không quen ta ta không quen ngươi thế kia nàng thà đến phòng mình ngủ còn tốt đẹp chán.
_Nơi này là phòng ăn, nhưng học viên có thể đến đây vào buổi trưa để ăn cơm…..
_...._không những mặt chán chường mà còn lời nói, à mà nói sao nhỉ, dư thừa hết sức, nhà ăn để ăn chử để bán cá hay sao lại giới thiệu như thế?_này cho ta hỏi?
_được, mời_hắn quay sang nhìn nàng, mọi ánh mắt người trong đoàn đều quay sang nhìn nàng
_..._này chỉ có ý kiến có cần nhìn ta bằng ánh mắt người ngoài hành tinh thế không
(chạng vạng: ờ đúng rồi tỷ là người ngoài hành tinh chứ còn gì nữa?/ Tuyết Tình: này ta đập chết ngươi đây*sát khí bao trùm*/ chạng vạng: đời là bể khổ, nói đúng cũng đánh, nói sai cũng đập*đen mặt xách dép chạy*)
_thật sự là bọn ta biết nơi này để ăn, biết nơi này có thể đến để ăn lót dạ, nhưng là làm ơn giới thiệu giúp thực đơn trong trường, cũng như những người đầu bếp, người không cần giới thiệu những gì bọn ta đã biết.
Ví như ngươi có thể giới thiệu về người kiểm soát an toàn vệ sinh thực phẩm, nếu muốn khiếu nại hay góp ý trong bữa ăn hằng ngày, …..như thế người sẽ giúp bọn ta rất nhiều_được rồi, bây giờ nàng trở thành người dẫn đường cho “hướng dẫn viên” đi du lịch T~T
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.