Chương 31: HỌC VIỆN THÁNH ĐIỆN
chạng vạng
31/05/2016
Cửa lớn to bằng gỗ,
trên cùng là tấm bảng được tô hai dòng chữ trắng rất đẹp rất nắn nót, “
Thánh điện viện”, hai cây trụ gỗ được vết sơn vàng óng ánh, bức tường
dài màu trắng, bên trên các mái lợp mái vòm cũ kỉ nhưng cũng không kém
phần trang nghiêm.
Lần lượt từng học viên tới trường đa số đều là con nhà nghèo, có chút thiên phú được vào học, nhưng trước tiên cần phải khảo sát rõ năng lực nếu không đạt sẽ rời đi, học viện còn có chi phi những học viên có thiên phủ bẩm sinh là thiên tài sẽ được giảm chi phí, chuyện này có thưởng tất nhiên sẽ hiếm và ai là thiên tài sẽ được đãi ngộ như một ông hoàng đi học, có thể chọn phòng chỗ ngồi, phòng nghĩ ngơi, ngay cả giáo sư dạy riêng cho nữa, có lúc còn được Giáo Hoàng chỉ dạy nhận lão làm sư phụ. Đó là việc mơ ước của mọi học viên vào nơi này, nhưng là họ biết cái vẻ ngoài nhưng lại không biết bản chất thật sự bên trong, thật sự làm đồ đệ của một trong những người đứng vị trí cao nhất của thánh điện là như thế nào.
Nhưng nói gì nói, chuyện thiên tài hay thiên phú kia vẫn là một trường hợp hiếm thấy, các loại miễn hay giảm học phí đều được phân ra các cấp bậc hiện tại hai huynh muội Tuyết Tình chỉ muốn có cấp bậc thấp nhất học phí sẽ giảm đi rất nhiều. Đấy là suy nghĩ của Tuyết TƯ còn Tuyết Tình thực lực của nàng nàng biết rõ, chỉ còn thiếu về thể chất, tất cả các vũ kĩ, ma pháp hay dược sĩ nàng đều nắm trong lòng bàn tay, chừng một năm đã giúp cho nàng đủ kiến thức để tập tành nuốt, cùng tiêu hoá chúng hết thảy.
Nói đi cũng nên nói lại, những cuốn sách do phụ mẫu nàng để lại còn có những loại vũ kĩ cùng ma pháp thất truyền, rất có ích cho hệ toàn năng của nàng, Hiện tại nàng chỉ cần rèn luyện thật tốt về bản thân mình là được. VÌ thế mới có ly do để bảo vệ tính mạng của hai huynh muội nàng.
Nhìn dòng người sếp từng đợt một không ngừng duy chuyển, hai huynh muội nàng cũng đã bắt đầu xếp hàng vào cổng lỡn, trước cổng là một vị bậc nhân, cao tuổi ông mặc trang phục trắng râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn qua rất thư thái, như người bất vươn thế tục, nhưng là nếu ai không để ý kỉ cũng không biết trên trán ông có vài giọt mồ hôi rịn ra.
Tuyết Tình có thể nhìn thấy được, bĩu môi thánh điện đúng là thánh điện giả tạo vẫn là giả tạo…..Đoàn người vẫn nối đuôi nhau tới phía trước, lúc hai huynh muội tới xếp hàng là vào buổi sáng hiện tại đã về đêm, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi, chỉ còn nhìn thấy những ánh sánh của quan thạch hay ánh quang minh trên nền cao nhất của học viện.Phía sau hai người vẫn là người, lâu quá, họ đã bỏ cuộc hết
_aaaaaaaa_bên trong phát ra tiếng la, của những giọng nói già khọm
Không ai lấy làm bất ngờ, ngay cả hai người Tuyết Tư cũng vậy, ngược lại còn ngưỡng mộ.
Từ sáng đến giờ, việc học viên là thiên tài hay có thiên phú tốt thì nàng đã tính dường như trên 10 hay 15 người gì đó trên tất cả cá học thức, hay học viên theo vũ kĩ hay ma pháp, tuy là lần đầu có bất ngờ nhưng là sau lại cảm giác mệt mỏi thay vào cảm giác ngưỡng mộ những con người kia. KHông bất ngờ khi có thí sinh ra ngoài cũng chẳng bất ngờ khi có học viên vui mừng chạy ra ngoài ôm hôn bạn mình. Hết nghĩ đến đó cô nổi hết da gà rồi.
_Ngươi tên gì?_trong lúc Tuyết Tình đang suy nghĩ vu về, thì dòng người đã tới lượt nàng, lão giả cất giọng ồn ồn nói chuyện
_Hàn Tuyết Tình
_...._lão giả ngước mặt nhìn chất giọng trong trẻo như chuông sứ kia, là một oa nhi, lão có chút bất ngờ trước vẻ đẹp này đấy, nếu trưởng thành chắc hẳn là mỹ nhân thiên hạ, nghĩ vẫn là nghĩ lão cần giữ đúng phong thái của mình, khôi phục lại chất giọng ồn ồn của một lão trưởng_ma pháp hay vũ kĩ?
_ma pháp
_hửm?..._lão phải ngẩng mặt lên lần nữa, nên biết ma pháp là người có thiên phú mới có thể đi, nhưng nếu người không có thiên phú cũng là một chút hạ thuật vào cơ thể, nhưng oa nhi này có thể làm được sao? HẮn hơi bất ngờ đây_ngươi chắc rồi?
_ân đã quyết
_đi vào bên phải của ngươi, sau đến bức tường tiếp tục rẽ phải, nơi đó sẽ có người chỉ tiếp đường cho người
_ân đa tạ, cáo từ_nàng còn muốn nói không gặp lại nữa kìa. Xoay người quẫy nhẹ tay với ca ca rồi rời đi. Nàng biết Tuyết Tư sẽ đi vũ kỉ nên mới theo ma pháp, dù gì đứng hậu phương hộ trợ cho hắn cũng chẳng sao.
Lần lượt từng học viên tới trường đa số đều là con nhà nghèo, có chút thiên phú được vào học, nhưng trước tiên cần phải khảo sát rõ năng lực nếu không đạt sẽ rời đi, học viện còn có chi phi những học viên có thiên phủ bẩm sinh là thiên tài sẽ được giảm chi phí, chuyện này có thưởng tất nhiên sẽ hiếm và ai là thiên tài sẽ được đãi ngộ như một ông hoàng đi học, có thể chọn phòng chỗ ngồi, phòng nghĩ ngơi, ngay cả giáo sư dạy riêng cho nữa, có lúc còn được Giáo Hoàng chỉ dạy nhận lão làm sư phụ. Đó là việc mơ ước của mọi học viên vào nơi này, nhưng là họ biết cái vẻ ngoài nhưng lại không biết bản chất thật sự bên trong, thật sự làm đồ đệ của một trong những người đứng vị trí cao nhất của thánh điện là như thế nào.
Nhưng nói gì nói, chuyện thiên tài hay thiên phú kia vẫn là một trường hợp hiếm thấy, các loại miễn hay giảm học phí đều được phân ra các cấp bậc hiện tại hai huynh muội Tuyết Tình chỉ muốn có cấp bậc thấp nhất học phí sẽ giảm đi rất nhiều. Đấy là suy nghĩ của Tuyết TƯ còn Tuyết Tình thực lực của nàng nàng biết rõ, chỉ còn thiếu về thể chất, tất cả các vũ kĩ, ma pháp hay dược sĩ nàng đều nắm trong lòng bàn tay, chừng một năm đã giúp cho nàng đủ kiến thức để tập tành nuốt, cùng tiêu hoá chúng hết thảy.
Nói đi cũng nên nói lại, những cuốn sách do phụ mẫu nàng để lại còn có những loại vũ kĩ cùng ma pháp thất truyền, rất có ích cho hệ toàn năng của nàng, Hiện tại nàng chỉ cần rèn luyện thật tốt về bản thân mình là được. VÌ thế mới có ly do để bảo vệ tính mạng của hai huynh muội nàng.
Nhìn dòng người sếp từng đợt một không ngừng duy chuyển, hai huynh muội nàng cũng đã bắt đầu xếp hàng vào cổng lỡn, trước cổng là một vị bậc nhân, cao tuổi ông mặc trang phục trắng râu tóc bạc phơ, thoạt nhìn qua rất thư thái, như người bất vươn thế tục, nhưng là nếu ai không để ý kỉ cũng không biết trên trán ông có vài giọt mồ hôi rịn ra.
Tuyết Tình có thể nhìn thấy được, bĩu môi thánh điện đúng là thánh điện giả tạo vẫn là giả tạo…..Đoàn người vẫn nối đuôi nhau tới phía trước, lúc hai huynh muội tới xếp hàng là vào buổi sáng hiện tại đã về đêm, bóng tối bắt đầu bao phủ khắp nơi, chỉ còn nhìn thấy những ánh sánh của quan thạch hay ánh quang minh trên nền cao nhất của học viện.Phía sau hai người vẫn là người, lâu quá, họ đã bỏ cuộc hết
_aaaaaaaa_bên trong phát ra tiếng la, của những giọng nói già khọm
Không ai lấy làm bất ngờ, ngay cả hai người Tuyết Tư cũng vậy, ngược lại còn ngưỡng mộ.
Từ sáng đến giờ, việc học viên là thiên tài hay có thiên phú tốt thì nàng đã tính dường như trên 10 hay 15 người gì đó trên tất cả cá học thức, hay học viên theo vũ kĩ hay ma pháp, tuy là lần đầu có bất ngờ nhưng là sau lại cảm giác mệt mỏi thay vào cảm giác ngưỡng mộ những con người kia. KHông bất ngờ khi có thí sinh ra ngoài cũng chẳng bất ngờ khi có học viên vui mừng chạy ra ngoài ôm hôn bạn mình. Hết nghĩ đến đó cô nổi hết da gà rồi.
_Ngươi tên gì?_trong lúc Tuyết Tình đang suy nghĩ vu về, thì dòng người đã tới lượt nàng, lão giả cất giọng ồn ồn nói chuyện
_Hàn Tuyết Tình
_...._lão giả ngước mặt nhìn chất giọng trong trẻo như chuông sứ kia, là một oa nhi, lão có chút bất ngờ trước vẻ đẹp này đấy, nếu trưởng thành chắc hẳn là mỹ nhân thiên hạ, nghĩ vẫn là nghĩ lão cần giữ đúng phong thái của mình, khôi phục lại chất giọng ồn ồn của một lão trưởng_ma pháp hay vũ kĩ?
_ma pháp
_hửm?..._lão phải ngẩng mặt lên lần nữa, nên biết ma pháp là người có thiên phú mới có thể đi, nhưng nếu người không có thiên phú cũng là một chút hạ thuật vào cơ thể, nhưng oa nhi này có thể làm được sao? HẮn hơi bất ngờ đây_ngươi chắc rồi?
_ân đã quyết
_đi vào bên phải của ngươi, sau đến bức tường tiếp tục rẽ phải, nơi đó sẽ có người chỉ tiếp đường cho người
_ân đa tạ, cáo từ_nàng còn muốn nói không gặp lại nữa kìa. Xoay người quẫy nhẹ tay với ca ca rồi rời đi. Nàng biết Tuyết Tư sẽ đi vũ kỉ nên mới theo ma pháp, dù gì đứng hậu phương hộ trợ cho hắn cũng chẳng sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.