Chương 2: PHÁT HIỆN KHỦNG KHIẾP
chạng vạng
05/03/2016
Hơi đau nhức cơ thể
như thiêu đốt, nhạt nhoà mở mắt, ánh nắng, có ánh náng, loại ánh nắng
lung linh như sao, loại khí có chút mùi mục nát của gỗ thô. Không phải
chứ, cô bị gas nổ còn có thể mở mắt có nhìn thấy ánh mặt trời, nhưng nếu thế thì cô còn sống không phải họ sẽ đưa cô đi cấp cứu sao? Nhưng nơi
này là ngôi nhà gỗ mục nát nha, có cảm giác như nàng đang ở trong rừng.
Đội cơ thể lên cánh tay yếu ớt chống dậy, thân thể của cô không bị cuốn
tròn theo cái băng can trắng mà còn không bị thương nha. Nhưng loại thân thể này quá yếu lại không còn có cảm giác là của cô, loại này như là
đứa bé mới 6 tuổi, vờ vợt đứng dậy, chống tay lên giường gỗ nhỏ men theo đó mà đi, tới gần chậu nước, muốn xem rõ mặt mình, hình ảnh trong gương rất đẹp một nữ oa 6 hai má phúng phiếm làn da trắng nõn mái tóc vàng,
không bất quá cô lại thích loại mái tóc hồng của cô ở tiền kiếp hơn, mũi nhỏ hơi đỏ, môi anh đào, mắt xanh nước. Bộ dáng này rất phụng phịu, rất mị hoặc lớn lên có thể so sánh với hằng nga còn hơn, nếu nàng nhận hai
chắc chắng không ai dám xin nhận một thanh danh mỹ nữ a. Lại khổ sở quay trở lại giường ngồi xuống, bây giờ nàng hiểu nàng xuyên không, loại
mượn xác hoàn hồn, nàng cũng chẳng bất ngờ cho lắm đâu năm nay xuyên
không thật thịnh nha, nếu vậy có lẽ thân thể tiền kiếp của nàng thật sự
phải không còn một mảnh vụn rồi, vụ nổ to thế cơ mà. Nàng vừa nghĩ lại
vừa tiếc cho vàng bạc thế giới đâu tư vào nàng bao nhiêu cuối cùng nàng
“ôm” mớ tiền đó biến mất trong không khí a~.Hiện tại bây giờ nàng không
biết cái đại lục này cùng với thân thể này có thân phận gì làm sao nàng
sống…………..vừa nghĩ một dòng kí ức như dòng lũ cuộn trào trong đầu nàng.
Hàn Tuyết Tình ôm đầu, đôi mày đẹp khẽ nhíu lại, đợi đến khi cơn đau dám xuống tay nàng cũng buông lỏng nhưng khuôn mặt trẻ con kia lại hiện lên nụ cười quý dị. Nàng cư nhiên lại xuyên qua đúng bộ truyện nàng vừa đọc trong đêm đó “Huyết nưc ma tộc” nhưng lại không ai khác lại là nhân vật cùng tên Hàn Tuyết Tình bị chết thảm kia, hồi giờ người ta nói “ghét
của nào trao của đó” thì nghe rồi, nhưng hôm nay “đồng cảm với của nào
thì lại chịu chung số phận với của đó” thì giờ hôm nay nàng mới được
trại nghiệm nha~. Nàng có giống Thuý Kiều qua không chịu chung cảnh với
Đạm Tiên? Cuối cùng nàng Tuyết Tình lại chết thảm trong tay người nàng
yêu nha~ Tốt tốt, lão thiên thật thiên lương, trên đời hết đất dụng võ
lại chơi trên người nàng hahahahahaha……e hèm bây giờ phải làm sao để
“cải tà quy chính” a~ không nhẽ lại muốn tối nghiệp số phận bi đáp của
mình như thế. Nha bây nàng mới 6 tuổi còn ở chung với ca ca Hàn Tuyết Tư , cha mẹ mất nàng chỉ có người ca ca này là thương yêu nàng, từ trước
đến giờ đầu câu chuyện nàng mới được hưởng hạnh phúc, còn sau đó
thì………………… Hảo vậy từ bây giờ nàng phải thay đổi số phận kiếp trước làm
sao bây giờ làm như vậy, lão thiên ông nghe rõ cho ta, ta sống phải do
ta lựa, chết ta phải lựa chọn thời gian, con rối của ông bây giờ đã đứt
dây rồi. Một sự nghiệp tươi sáng của nàng tương lại tươi sáng của nàng,
tình người của nàng chỉ vì cái vận mệnh chó má này làm nso tiêu tan
trong phúc chốc, ngay cả công sức hàng năm nàng cắn máu vươn lên, nó như từng đoạn mạch của nàng từng đoạn bây giờ lại đứt liên.Hảo hảo tốt lắm
lão thiên chó má, chơi nàng rất tốt trong lòng bàn tay nha~ chơi rất vui sao?ông đem ta sang đây? Tốt xem ta từ giờ cái đại lục chó má này còn
an an ổn ổn được bao lâu………………………………………
_Tiểu Tình, muội mau dậy ăn cháo đi_cử mở một nam tử 15 16 tuổi bước vào, trên tay còn bưng một chén cháo trắng
_ca ca_giọng nói yếu ớt nàng nhanh thu hồi nét mặt đón nhận chén cháo của Hàn Tuyết Tư_ca ca bây giờ cuộc sống khó khăn ca không cần phải cho ta ăn uống thịnh soạn thế này đâu. Ca huynh ăn chưa?
_ừm ta ăn rồi.
_ca ăn đi, nha ta nghèo khó không cần nhường cho ta, mất ngươi ta không còn người thân ca là người duy nhất yêu thương chăm sóc ta, từ giờ ta sẽ bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi luôn ơ cạnh ta_uống được hai muỗng lại đẩy sang cho ca ca nàng, con người này có thiên phú tốt chỉ cần tu luyện sẽ không ai địch lại, nhưng chỉ tiếc cuộc đời hắn qua gắn ngủi.
_Tiểu Tình, ngươi vừa khỏi bệnh nên ăn nhiều một chút, sau đó ra vườn xem xem ta vừa bắt hai con thỏ cho ngươi chắc ngươi sẽ cao hứng nhanh thôi.
_ca ngươi không ăn ta bỏ ăn!!!
_được được, nha đầu ta ăn_nhận chén cháo trong tay nàng rồi ăn hết_tiểu Tình ta ra ngoài xem có thứ gì chuẩn bị cho bữa tối, ra vườn cẩn thận gió lạnh mau mặt thêm áo!
_Ân…ca ca ta sẽ không sao, ta chết bỏ ngươi ai lo
_nhóc con cấm không nói gỡ_giọng nói nghiêm khắc sau đó lại rời đi
Tuyết Tình không biết nàng chỉ nói đùa hắn lại có phản ứng như thế, không biết khi thật hắn sẽ sao nữa, tình huynh muội thật ấm áp, nghĩ đoạn nàng nên nghe lời hắn khoác thêm áo ra ngoài vườn, sau nhìn những khối thịt nhỏ lông hắc tuyền đang nhảnh loạn choạng khắp vườn, ánh mắt sáng rực có chút sợ hãi nhìn nàng rồi lại rút cổ trong hốc gạch, nàng cười, rồi tiếp tục đi ra vườn.Ngày mùa cũng sắp chuyển sang mùa đông, nắng ấm cũng nhạc dần, tuyết cũng sẽ rơi, nàng cũng nên chuẩn bị lương thực cho mùa đông này, mùa đông này nhà nàng không bị nhịn đói, ca ca HÀn Tuyết Tử cũng không cần phải đội cái rét ra ngoài săn bắt hay kiếm áo mặt nữa
_Tiểu Tình, muội mau dậy ăn cháo đi_cử mở một nam tử 15 16 tuổi bước vào, trên tay còn bưng một chén cháo trắng
_ca ca_giọng nói yếu ớt nàng nhanh thu hồi nét mặt đón nhận chén cháo của Hàn Tuyết Tư_ca ca bây giờ cuộc sống khó khăn ca không cần phải cho ta ăn uống thịnh soạn thế này đâu. Ca huynh ăn chưa?
_ừm ta ăn rồi.
_ca ăn đi, nha ta nghèo khó không cần nhường cho ta, mất ngươi ta không còn người thân ca là người duy nhất yêu thương chăm sóc ta, từ giờ ta sẽ bảo hộ ngươi, chỉ cần ngươi luôn ơ cạnh ta_uống được hai muỗng lại đẩy sang cho ca ca nàng, con người này có thiên phú tốt chỉ cần tu luyện sẽ không ai địch lại, nhưng chỉ tiếc cuộc đời hắn qua gắn ngủi.
_Tiểu Tình, ngươi vừa khỏi bệnh nên ăn nhiều một chút, sau đó ra vườn xem xem ta vừa bắt hai con thỏ cho ngươi chắc ngươi sẽ cao hứng nhanh thôi.
_ca ngươi không ăn ta bỏ ăn!!!
_được được, nha đầu ta ăn_nhận chén cháo trong tay nàng rồi ăn hết_tiểu Tình ta ra ngoài xem có thứ gì chuẩn bị cho bữa tối, ra vườn cẩn thận gió lạnh mau mặt thêm áo!
_Ân…ca ca ta sẽ không sao, ta chết bỏ ngươi ai lo
_nhóc con cấm không nói gỡ_giọng nói nghiêm khắc sau đó lại rời đi
Tuyết Tình không biết nàng chỉ nói đùa hắn lại có phản ứng như thế, không biết khi thật hắn sẽ sao nữa, tình huynh muội thật ấm áp, nghĩ đoạn nàng nên nghe lời hắn khoác thêm áo ra ngoài vườn, sau nhìn những khối thịt nhỏ lông hắc tuyền đang nhảnh loạn choạng khắp vườn, ánh mắt sáng rực có chút sợ hãi nhìn nàng rồi lại rút cổ trong hốc gạch, nàng cười, rồi tiếp tục đi ra vườn.Ngày mùa cũng sắp chuyển sang mùa đông, nắng ấm cũng nhạc dần, tuyết cũng sẽ rơi, nàng cũng nên chuẩn bị lương thực cho mùa đông này, mùa đông này nhà nàng không bị nhịn đói, ca ca HÀn Tuyết Tử cũng không cần phải đội cái rét ra ngoài săn bắt hay kiếm áo mặt nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.