Chương 7: TA……
chạng vạng
05/03/2016
Một ngày trôi kể từ
khi tên hoàng tử chết bầm nào đó tới ở nhà nàng, mỗi buổi sáng bị hắn
cho nuốt chữ chưa hết. Bây giờ, lúc ngồi ăn cơm cũng phải nghiến răng
nghiến lợi nghe hắn giản đạo, người ta nói “trời đánh tránh bữa ăn” bây
giờ thì nàng hiểu thật rõ câu đó……T~T. Này này tên hoàng tử ngươi không
thể dừng lại được sao, quay mặt sang nhìn ca ca Hàn Tuyết Tư, hắn ngồi
nghe thật chăm chú, lúc này thật sự Hàn Tuyết Tình hiểu rõ nếu như nhà
nàng khá giả hơn một chút, gia đình nàng không phải ở trong cái thôn hẻo lánh này. Có lẽ bây giờ ca ca nàng cũng đã trở thành một công tử tuấn
lãng hay là mỹ nam tài cao đức trọng. NHưng cái hoàn cảnh này cũng thấy
nàng mới chính phù hợp với nó hơn là chức vị tiểu thư gì đó, là công
danh sự nghiệp gì đó của gia đình hay cũng không của gia tộc, Tuyết Tình hiểu cuộc đời của nàng khác với ca ca Tuyết Tư nàng, trong cách ăn nói, phong thái có cái gì đó nàng cảm nhận được sự tôn nghiêm, sung túc cùng giàu sang; còn nhìn lại nàng xem…..chẳng có cái gì gọi là thể hiện ra
bên ngoài, cái thân thể này coi như là có chút nhan sắc đi, nhưng cũng
không quá yêu nghiệt tới mức làm chúng sinh nghiên ngã khuấy đảo cả kinh thành, đại lục( Chạng Vạng: tỷ mà nói nữa muội khóc nha, nhan sắc của
tỷ cho là xưng nhị không ai giám xưng nhất, tự ti như thế được cái gì
a~????)
_Tình cô nương, muội có hiểu hay không?_ Thế Vương lại quay sang nhìn Tuyết Tư, hình như trong mắt có thứ gì đó trống rỗng, hắn thật thất vọng công của hắn nảy giờ giản đạo cho nàng a~…….._muội không hiểu chỗ nào cứ hỏi!
_Tiểu Tình muội không hiểu sao, Vương Thế hắn giảng rất dễ hiểu, hay muội không hiểu cứ hỏi hắn đi_ Tuyết Tư quay sang nàng thật sự muội muội của hắn lại bị làm sao?
_Ân…..đa tạ tiếp tục ta hiểu hiểu rất rõ_đùa chắc, cả năm trời chỉ học mỗi triết lý, đạo nho, ôm cả quyển sách dày cọm lôn khôn đọc cả ngày lẫn đêm, nhét đầy chữ vào đầu để thi làm sao lại không hiểu nó,nàng còn nắm rõ nữa là đằng khác
_Ân…vậy muội cho ta biết nữ nhi có bao nhiêu đức hạnh?_Thế Vương chỉnh giọng nhìn nàng đùa ai chứ? Hắn chẳng lẽ lại không thấy ánh mắt nàng? Xem ra hôm nay phải phạt để cảnh cáo(Chạng Vạng: *trắc miệng* ra phong thái của một ông sư(thầy) rồi
_hazi……….thôi đi ta không quan tâm mấy thứ đó ta chỉ cần theo quan điểm sống của ta_tự tin chống nạnh ngẩn cao đầu, nàng làm sao không biết tên tiểu tử kia có ý định chỉnh nàng, nhưng nàng là ai chứ muốn là chỉnh sao ^.~
_theo quan điểm sống?
_theo quan điểm sống?
Hai người trăm miệng lại một lời lòng ai cũng đinh ninh rằng nàng không hiểu chỉ nói để lãng tránh nhưng đối với Tuyết Tư thì lại cười bò chắc hẳn muội muội lại bày ra trò gì nữa rồi, còn đối với Thế Vương hắn như đinh ninh trong bụng rằng hình như hôm nay hắn có cơ hội chỉnh nàng: “vậy Tình cô nương có hay không cho ta được rõ quan điểm sống của nàng?”
_từ xưa ai nói phụ nữ chỉ là tại gia tại phụ? Ta chỉ cần biết tạ gia tại nương, ai nói xuất giá tòng phu? Ta lại cho rằng nên xuất giá tòng thê, ai nói phu tử tòng tử(tử: con trai lớn trong nhà)? ta chỉ biết thê tử tòng tử(tử: chết, nghĩa cả câu: nếu vợ chết đi người chồng phải chết theo vợ)
(chạng vạng: *viết viết viết* làm bài học sau này dạy chồng ^.^)
_.... ...... ...... .....
_.... ...... ...... ......
Một mảnh im lặng, hai người trước mặt mắt trọn miệng hả, không hiểu đươch tất cả lời của nàng thời này phụ nữ phải có tam tòng tứ đức, “tại gia tòng tử, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” trong nhà quyền lực chỉ nằm trong tay nam tử, hôm nay bọn họ lại nghe được một câu nghịch lý khó ngở với nữ oa nhi chỉ mới lên 6 còn nhỏ hơn cả họ 4, 6 tuổi “tại gia tòng nương, xuất giá tòng thê, thê tử phu tử” trời ạ, thật sự là suy nghĩ cả một đầu người lớn, tại sao lại thuộc vào thế giới oa nhi 6 tuổi này còn lại là nữ, không phải chứ ông trời lại đùa họ? Bây giờ họ thật hiểu Tuyết TÌnh không phải không hiểu thứ gọi là đạo lý mà do Thế Vương nói ra mà là do chính nàng đang thay đổi chính địa vị nữ tử ở mấy câu trong sách vở này
_Ờ hèm……..tiểu muội còn nhỏ nói nhăn nói cụi mong Vương Thế công tử không trách phạt, có lẽ giờ đã khuynh, xem như chúng ta cùng ăn cơm rồi mau mau đi nghĩ, thương thế công tử còn mệt sinh nghĩ sớm_Tuyết Tư vừa hoàn hồn lại lập tức nói giúp muội muội, thật sự những lời này mà nói ra bên ngoài thật sự chỉ khuy quân phạm thượng, cái kia vị công tử này không nên nghe nhiều, hắn không muốn thấy muội muội yêu của hắn bị người khác tránh xa dè chừng, đến tai hoàng cung…………………….
_ân……………..bên ngoài cũng đã khuya mong hai huynh muội các người cũng dưỡng sức mai xin tiếp tục_nói đoạn quay người cúi chào sau đó vào phòng, nếu Tuyết Tư muốn tránh né hắn cũng không muốn tri cứu, riêng Tuyết Tình biết rõ hắn là người trong cung nhưng lại nói ra những lời như kia, xem như nàng đúng là có cái gan nhưng hình như sau nghe lời nói của nàng tận sâu trong tâm hắn kia có cái gì đó thật khác lạ vừa mới xuất hiện nhưng lại biến mất. Xem ra một tiểu oa thú vị, đáng để tận hưởng
_Tình cô nương, muội có hiểu hay không?_ Thế Vương lại quay sang nhìn Tuyết Tư, hình như trong mắt có thứ gì đó trống rỗng, hắn thật thất vọng công của hắn nảy giờ giản đạo cho nàng a~…….._muội không hiểu chỗ nào cứ hỏi!
_Tiểu Tình muội không hiểu sao, Vương Thế hắn giảng rất dễ hiểu, hay muội không hiểu cứ hỏi hắn đi_ Tuyết Tư quay sang nàng thật sự muội muội của hắn lại bị làm sao?
_Ân…..đa tạ tiếp tục ta hiểu hiểu rất rõ_đùa chắc, cả năm trời chỉ học mỗi triết lý, đạo nho, ôm cả quyển sách dày cọm lôn khôn đọc cả ngày lẫn đêm, nhét đầy chữ vào đầu để thi làm sao lại không hiểu nó,nàng còn nắm rõ nữa là đằng khác
_Ân…vậy muội cho ta biết nữ nhi có bao nhiêu đức hạnh?_Thế Vương chỉnh giọng nhìn nàng đùa ai chứ? Hắn chẳng lẽ lại không thấy ánh mắt nàng? Xem ra hôm nay phải phạt để cảnh cáo(Chạng Vạng: *trắc miệng* ra phong thái của một ông sư(thầy) rồi
_hazi……….thôi đi ta không quan tâm mấy thứ đó ta chỉ cần theo quan điểm sống của ta_tự tin chống nạnh ngẩn cao đầu, nàng làm sao không biết tên tiểu tử kia có ý định chỉnh nàng, nhưng nàng là ai chứ muốn là chỉnh sao ^.~
_theo quan điểm sống?
_theo quan điểm sống?
Hai người trăm miệng lại một lời lòng ai cũng đinh ninh rằng nàng không hiểu chỉ nói để lãng tránh nhưng đối với Tuyết Tư thì lại cười bò chắc hẳn muội muội lại bày ra trò gì nữa rồi, còn đối với Thế Vương hắn như đinh ninh trong bụng rằng hình như hôm nay hắn có cơ hội chỉnh nàng: “vậy Tình cô nương có hay không cho ta được rõ quan điểm sống của nàng?”
_từ xưa ai nói phụ nữ chỉ là tại gia tại phụ? Ta chỉ cần biết tạ gia tại nương, ai nói xuất giá tòng phu? Ta lại cho rằng nên xuất giá tòng thê, ai nói phu tử tòng tử(tử: con trai lớn trong nhà)? ta chỉ biết thê tử tòng tử(tử: chết, nghĩa cả câu: nếu vợ chết đi người chồng phải chết theo vợ)
(chạng vạng: *viết viết viết* làm bài học sau này dạy chồng ^.^)
_.... ...... ...... .....
_.... ...... ...... ......
Một mảnh im lặng, hai người trước mặt mắt trọn miệng hả, không hiểu đươch tất cả lời của nàng thời này phụ nữ phải có tam tòng tứ đức, “tại gia tòng tử, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử” trong nhà quyền lực chỉ nằm trong tay nam tử, hôm nay bọn họ lại nghe được một câu nghịch lý khó ngở với nữ oa nhi chỉ mới lên 6 còn nhỏ hơn cả họ 4, 6 tuổi “tại gia tòng nương, xuất giá tòng thê, thê tử phu tử” trời ạ, thật sự là suy nghĩ cả một đầu người lớn, tại sao lại thuộc vào thế giới oa nhi 6 tuổi này còn lại là nữ, không phải chứ ông trời lại đùa họ? Bây giờ họ thật hiểu Tuyết TÌnh không phải không hiểu thứ gọi là đạo lý mà do Thế Vương nói ra mà là do chính nàng đang thay đổi chính địa vị nữ tử ở mấy câu trong sách vở này
_Ờ hèm……..tiểu muội còn nhỏ nói nhăn nói cụi mong Vương Thế công tử không trách phạt, có lẽ giờ đã khuynh, xem như chúng ta cùng ăn cơm rồi mau mau đi nghĩ, thương thế công tử còn mệt sinh nghĩ sớm_Tuyết Tư vừa hoàn hồn lại lập tức nói giúp muội muội, thật sự những lời này mà nói ra bên ngoài thật sự chỉ khuy quân phạm thượng, cái kia vị công tử này không nên nghe nhiều, hắn không muốn thấy muội muội yêu của hắn bị người khác tránh xa dè chừng, đến tai hoàng cung…………………….
_ân……………..bên ngoài cũng đã khuya mong hai huynh muội các người cũng dưỡng sức mai xin tiếp tục_nói đoạn quay người cúi chào sau đó vào phòng, nếu Tuyết Tư muốn tránh né hắn cũng không muốn tri cứu, riêng Tuyết Tình biết rõ hắn là người trong cung nhưng lại nói ra những lời như kia, xem như nàng đúng là có cái gan nhưng hình như sau nghe lời nói của nàng tận sâu trong tâm hắn kia có cái gì đó thật khác lạ vừa mới xuất hiện nhưng lại biến mất. Xem ra một tiểu oa thú vị, đáng để tận hưởng
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.