Chương 40: Tí thì tiêu đời
Thanh Hôngf
12/08/2023
Cả hai ngồi trong xe im ắng lạ thường, bác tài xế tưởng hai người là người yêu nên hỏi:
-'' Hai cháu chắc yêu nhau lâu lắm rồi nhỉ''
Tuấn Khang và Linh Lan ngơ người ra, cậu ngồi im không giải thích như thể khẳng định chuyện đó là đúng.
Còn Linh Lan nói thầm '' nhìn mình với tên này mà lại giống người yêu của nhau á. Tránh nhau còn không kịp nữa là…''
Tuấn Khang nghe thấy hết nhưng chỉ cười sượng trân mà thôi. Sau này rồi biết tay cậu.
-'' Dạ bọn cháu chỉ là bạn học bình thường thôi ạ''
Linh Lan nói xong rồi hẩy hẩy tay vào vai người của Tuấn Khang ý muốn nói '' mau giải thích đi kìa. Còn ngồi ngơ ra đấy''
Mặc kệ sự đời, Tuấn Khang vẫn ngồi lặng im.
-'' Thế mà bác lại cứ tưởng hai đứa đang giận dỗi nhau không thèm nói chuyện cơ đấy''
Bác tài xế vẫn đang hiểu lầm muốn tìm cơ hội cho cậu trai kia tìm cách dỗ bạn gái, ''đám bọn trẻ ngày nay được đấy''.
Linh Lan ngượng ngùng mà nói:
-'' Dạ không có ạ''.
Một người hết sức giải thích cho bác hiểu, một người lại lặng im như không nghe thấy gì. Thật là làm cho Linh Lan tức đến nổ mắt mà.
Bầu không khí trong xe lại im ắng, bác tài xế bật nhạc lên cho bớt mệt mỏi. Nhưng thật ra lại là bolero, không phải gu của hai người bây giờ.
Một lúc sau xe cũng đã đến nơi, hai người bước xuống chào bác tài xế rồi đi vào trong. Linh Lan đi đằng trước, Tuấn Khang sách đồ đi theo sau.
Vì muốn bất ngờ cho nên Linh Lan đi thật nhẹ nhàng vào bên trong, qua cánh cổng đi vào sân đã thấy nhiều cậu bé đang đá bóng ở đấy rồi, Linh Lan lặng im phía sau đứng nhìn các bé'' nhìn chúng thật hồn nhiên biết bao''. Linh Lan lại muốn được quay về hồi thuở nhỏ của mình.
Lẫn trong số đó, có tiểu Bảo Lâm, cậu bé đang hiên ngang đứng sút bóng vào thành, phản vệ thành công.
Linh Lan định gọi các bé đến nhưng chưa kịp cất tiếng thì thằng bé thấy có điều gì khác lạ liền về phía Linh Lan trước mà chạy thẳng.
-'' Cẩn thận không ngã bây giờ '' Linh Lan vừa nói to vừa chạy đến bên cậu bé.
-'' A! Chị Linh Lan xinh gái đến chơi với tụi em hay sao''
Vì vui quá nên tiểu Bảo Lâm liền nhảy tót lên người Linh Lan, được đà nên cậu ôm chặt vào cổ của cô.
Tuấn Khang đứng một bên, chẳng ai để ý tới cậu cả. Đúng là thấy gái là mắt của mấy đứa này cứ sáng rực cả lên, hỏng hết cả thế hệ mà.
-'' Không những đến chơi với các em, chị còn có quà nữa đây này ''
Linh Lan nói xong liền đưa tay hướng về đằng sau của mình sau đó nói tiếp:
-'' Thêm cả một anh đẹp trai mới nữa này ''
Bấy giờ các bé mới chú ý đến Tuấn Khang. Cậu tỏ vẻ làm ngơ lạnh lùng đồ, tạo dáng các kiểu nhưng không hề có động tĩnh gì.
Nhanh chân đi đến bên cạnh Linh Lan, cúi xuống véo vào má từng đứa một rồi giận dỗi nói:
-'' Cho chừa mấy đứa coi anh là không khí này''
Linh Lan ngơ ngác không hiểu Tuấn Khang đang nói cái gì liền hỏi:
-'' Cậu biết các bé sao?''
Tiểu Bảo Lâm lên tiếng tranh nói trước:
-'' Đúng rồi Á chị! Anh ấy còn mua nhiều ơi là nhiều đồ cho bọn em nữa cơ. À đúng rồi em định giới thiệu anh đẹp trai cho chị là anh này này ''
Tuấn Khang lặng im để nghe các bé giới thiệu về mình liền nghĩ '' không uổng bấy lâu nay anh mua đồ cho tụi em. Khá lắm''
Linh Lan nghe tới đâu há hốc mồm tới đó, bất ngờ quá đi. ''Tưởng anh nào hoá ra lại là anh này. Mà sao tên này lại không nói cho mình biết nhỉ?, tí thì bị quê một cục ''
-'' Nè sao cậu giấu mình chuyện này!''
-'' Chuyện gì cơ'' Tuấn Khang ngơ ngác hỏi lại
-'' Thì chuyện cậu tới đây mà rõ ràng là nơi quen thuộc sao không nói'' Linh Lan nói câu trước to rồi câu sau nói nhỏ nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy ‘'làm cho mình cứ tưởng cậu theo dõi tớ. Tí thì tiêu đời''
Tuấn Khang cười như được mùa, mới đầu thì đúng nhưng về sau không có theo dõi đâu nha. Cậu phải giữ bí mật này đến suốt đời mới được.
May quá, đang bị quê thì viện trưởng tới kịp lúc giống như phao cứu sinh của cô vậy, ‘'mừng quá đi''
-'' Lâu lắm mới thấy hai đứa tới thăm bọn trẻ''.
Viện trưởng ân cần đón tiểu Bảo Lâm từ tay của Linh Lan. Thấy vậy cậu bé liền dúi dúi đầu vào người của bà, hít hà mùi thơm ôm chặt lấy cổ của bà, giống như hai mẹ con vậy.
-'' Dạ do bọn con dạo này có nhiều bài tập quá ạ!'' Linh Lan nhanh nhẹn nói trước
-'' Vậy có phiền hai đứa không thế'' Bà sợ làm phiền hai đứa nên phải hỏi cho kĩ, không lại ảnh hưởng đến cuộc sống của hai đứa trẻ này.
-'' Không đâu bà ạ! Tụi con còn thấy buồn khi không đến đây chơi nhiều hơn nữa ấy'' Linh Lan đáp
Nhắc mới nhớ viện trưởng hơi thắc mắc liền hỏi:
-'' Mà hai đứa bằng tuổi nhau hay sao, có học chung với nhau hay không?''
Lần này đến lượt Tuấn Khang trả lời:
-'' Tụi con học cùng lớp với lại cũng thân với nhau ạ''
Nghe thấy vậy viện trưởng cũng mừng lòng, cầu mong cho hai đứa thành đôi. Thật là có duyên với nhau.
-'' Thôi hai đứa cùng với các con mau vào trong ngồi thôi nào''.
Nghe thấy tiếng '' chơi‘' từ viện trưởng , Bảo Lâm liền nhảy tót xuống cùng đám bạn để chuẩn bị nô đùa tiếp.
Mọi người thấy vậy thì nhanh chóng mỗi người dẫn dắt 8-9 bé đến vòi nước để rửa tay rửa chân rồi mới vào trong.
-'' Hai cháu chắc yêu nhau lâu lắm rồi nhỉ''
Tuấn Khang và Linh Lan ngơ người ra, cậu ngồi im không giải thích như thể khẳng định chuyện đó là đúng.
Còn Linh Lan nói thầm '' nhìn mình với tên này mà lại giống người yêu của nhau á. Tránh nhau còn không kịp nữa là…''
Tuấn Khang nghe thấy hết nhưng chỉ cười sượng trân mà thôi. Sau này rồi biết tay cậu.
-'' Dạ bọn cháu chỉ là bạn học bình thường thôi ạ''
Linh Lan nói xong rồi hẩy hẩy tay vào vai người của Tuấn Khang ý muốn nói '' mau giải thích đi kìa. Còn ngồi ngơ ra đấy''
Mặc kệ sự đời, Tuấn Khang vẫn ngồi lặng im.
-'' Thế mà bác lại cứ tưởng hai đứa đang giận dỗi nhau không thèm nói chuyện cơ đấy''
Bác tài xế vẫn đang hiểu lầm muốn tìm cơ hội cho cậu trai kia tìm cách dỗ bạn gái, ''đám bọn trẻ ngày nay được đấy''.
Linh Lan ngượng ngùng mà nói:
-'' Dạ không có ạ''.
Một người hết sức giải thích cho bác hiểu, một người lại lặng im như không nghe thấy gì. Thật là làm cho Linh Lan tức đến nổ mắt mà.
Bầu không khí trong xe lại im ắng, bác tài xế bật nhạc lên cho bớt mệt mỏi. Nhưng thật ra lại là bolero, không phải gu của hai người bây giờ.
Một lúc sau xe cũng đã đến nơi, hai người bước xuống chào bác tài xế rồi đi vào trong. Linh Lan đi đằng trước, Tuấn Khang sách đồ đi theo sau.
Vì muốn bất ngờ cho nên Linh Lan đi thật nhẹ nhàng vào bên trong, qua cánh cổng đi vào sân đã thấy nhiều cậu bé đang đá bóng ở đấy rồi, Linh Lan lặng im phía sau đứng nhìn các bé'' nhìn chúng thật hồn nhiên biết bao''. Linh Lan lại muốn được quay về hồi thuở nhỏ của mình.
Lẫn trong số đó, có tiểu Bảo Lâm, cậu bé đang hiên ngang đứng sút bóng vào thành, phản vệ thành công.
Linh Lan định gọi các bé đến nhưng chưa kịp cất tiếng thì thằng bé thấy có điều gì khác lạ liền về phía Linh Lan trước mà chạy thẳng.
-'' Cẩn thận không ngã bây giờ '' Linh Lan vừa nói to vừa chạy đến bên cậu bé.
-'' A! Chị Linh Lan xinh gái đến chơi với tụi em hay sao''
Vì vui quá nên tiểu Bảo Lâm liền nhảy tót lên người Linh Lan, được đà nên cậu ôm chặt vào cổ của cô.
Tuấn Khang đứng một bên, chẳng ai để ý tới cậu cả. Đúng là thấy gái là mắt của mấy đứa này cứ sáng rực cả lên, hỏng hết cả thế hệ mà.
-'' Không những đến chơi với các em, chị còn có quà nữa đây này ''
Linh Lan nói xong liền đưa tay hướng về đằng sau của mình sau đó nói tiếp:
-'' Thêm cả một anh đẹp trai mới nữa này ''
Bấy giờ các bé mới chú ý đến Tuấn Khang. Cậu tỏ vẻ làm ngơ lạnh lùng đồ, tạo dáng các kiểu nhưng không hề có động tĩnh gì.
Nhanh chân đi đến bên cạnh Linh Lan, cúi xuống véo vào má từng đứa một rồi giận dỗi nói:
-'' Cho chừa mấy đứa coi anh là không khí này''
Linh Lan ngơ ngác không hiểu Tuấn Khang đang nói cái gì liền hỏi:
-'' Cậu biết các bé sao?''
Tiểu Bảo Lâm lên tiếng tranh nói trước:
-'' Đúng rồi Á chị! Anh ấy còn mua nhiều ơi là nhiều đồ cho bọn em nữa cơ. À đúng rồi em định giới thiệu anh đẹp trai cho chị là anh này này ''
Tuấn Khang lặng im để nghe các bé giới thiệu về mình liền nghĩ '' không uổng bấy lâu nay anh mua đồ cho tụi em. Khá lắm''
Linh Lan nghe tới đâu há hốc mồm tới đó, bất ngờ quá đi. ''Tưởng anh nào hoá ra lại là anh này. Mà sao tên này lại không nói cho mình biết nhỉ?, tí thì bị quê một cục ''
-'' Nè sao cậu giấu mình chuyện này!''
-'' Chuyện gì cơ'' Tuấn Khang ngơ ngác hỏi lại
-'' Thì chuyện cậu tới đây mà rõ ràng là nơi quen thuộc sao không nói'' Linh Lan nói câu trước to rồi câu sau nói nhỏ nhưng cũng đủ để người bên cạnh nghe thấy ‘'làm cho mình cứ tưởng cậu theo dõi tớ. Tí thì tiêu đời''
Tuấn Khang cười như được mùa, mới đầu thì đúng nhưng về sau không có theo dõi đâu nha. Cậu phải giữ bí mật này đến suốt đời mới được.
May quá, đang bị quê thì viện trưởng tới kịp lúc giống như phao cứu sinh của cô vậy, ‘'mừng quá đi''
-'' Lâu lắm mới thấy hai đứa tới thăm bọn trẻ''.
Viện trưởng ân cần đón tiểu Bảo Lâm từ tay của Linh Lan. Thấy vậy cậu bé liền dúi dúi đầu vào người của bà, hít hà mùi thơm ôm chặt lấy cổ của bà, giống như hai mẹ con vậy.
-'' Dạ do bọn con dạo này có nhiều bài tập quá ạ!'' Linh Lan nhanh nhẹn nói trước
-'' Vậy có phiền hai đứa không thế'' Bà sợ làm phiền hai đứa nên phải hỏi cho kĩ, không lại ảnh hưởng đến cuộc sống của hai đứa trẻ này.
-'' Không đâu bà ạ! Tụi con còn thấy buồn khi không đến đây chơi nhiều hơn nữa ấy'' Linh Lan đáp
Nhắc mới nhớ viện trưởng hơi thắc mắc liền hỏi:
-'' Mà hai đứa bằng tuổi nhau hay sao, có học chung với nhau hay không?''
Lần này đến lượt Tuấn Khang trả lời:
-'' Tụi con học cùng lớp với lại cũng thân với nhau ạ''
Nghe thấy vậy viện trưởng cũng mừng lòng, cầu mong cho hai đứa thành đôi. Thật là có duyên với nhau.
-'' Thôi hai đứa cùng với các con mau vào trong ngồi thôi nào''.
Nghe thấy tiếng '' chơi‘' từ viện trưởng , Bảo Lâm liền nhảy tót xuống cùng đám bạn để chuẩn bị nô đùa tiếp.
Mọi người thấy vậy thì nhanh chóng mỗi người dẫn dắt 8-9 bé đến vòi nước để rửa tay rửa chân rồi mới vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.