Chương 12: Ghen???
Tô Tử Hy
16/01/2023
Thiếu niên ở trước cửa, mặt đen như đít nồn than, cậu ấy hùng hổ chạy vào đẩy Lý Duật ra rồi kéo Thiên Ý vào trong lòng mình ôm lấy khư khư như bảo bối.
Thiên Ý hoang mang chưa kịp phản ứng thì đã được một thân hình to lớn bao bọc,
Còn Lý Duật đang đứng thì bị một bóng người nào đó xô ngã chưa kịp định hình thì đầu đã đập vào bồn rửa mặt, cậu đứng dậy mặt mày tối đen cơn thịnh nộ như muốn bộc phát
Gương mặt của Lý Phong rất bình tĩnh, còn mỉm cười với thiếu niên ấy nhưng sâu trong đôi mắt thầm chứa một điều gì đó rất nguy hiểm rùng rợn:
"Chà có một vị khách không mời mà tự đến đây?"
Bầu không này khí không hề ổn chút nào, mùi sát khí đùng đùng như xé toạc mọi thứ, vì đây là trận đấu phenomenon của các alpha cao cấp nên đối với một omega như cậu thì không thể chịu nỗi
Thiên Ý cảm thấy rất chóng mặt và trở nên mất ý thức dần, cậu ngất xỉu trong lòng của thiếu niên ấy từ lúc nào không hay.
Còn ba ông anh này thì bận lo đấu khẩu nhau nên chẳng biết gì
" Hai người định làm gì cậu ấy?"
"Đây là chuyện riêng tư của chúng tôi nên không cần phải nói cho cậu biết làm gì chỉ cần biết là chúng tôi không làm hại tới cậu ấy thôi"
"Với lại cậu là gì của cậu ta mà có quyền lên tiếng ở đây?"
" Nghe nói thiếu gia nhà họ Lưu không mấy khi quan tâm đến mọi người hay trêu hoa ghẹo bướm mà bây giờ lại chạy tới đây dành người của chúng tôi??"
Gân xanh hiện lên trên các cơ cánh tay và gương mặt của Lưu Minh, cậu ghiến răng ken két như đang muốn giết người tới nơi khi nghe chữ " người của chúng tôi":
"Hừ.. người của chúng tôi, hình như hai người tự bụng ta suy ra bụng người rồi đó, thiếu niên này là người của hai người hồi nào vậy"
" Mới chuyển vào trường này thôi mà đòi tranh người với tôi ư?"
" Xin lỗi nhưng Hà Ly không thuộc về ai hết"
Một giọng nữ cất lên cắt ngang hết mọi sát khí trong nhà vệ sinh nam, làm ba thiếu niên sững sờ rồi liếc mắt nhìn ra cửa.
Từ Nhu nhìn Hà Ly trong lòng Lưu Minh cảm thấy bất ổn bèn chạy đến xem tình hình, cô nhíu mày chửi:
" Không phải các anh chứ!!! người ta đã gất xỉu từ hồi đời nào rồi mà các anh còn đứng đây đấu khẩu với nhau"
" Có thật sự là các anh thích người ta không vậy"
Lúc này Lưu Minh mới cảm thấy kì lạ nên nhìn xuống thiếu niên trong lòng mình, mặt mày cậu xanh xao, chân mày nhíu lại, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi thơm ngon cơ thể nhỏ bé đang rung rẩy vì sốc phenomenon.
Lý Phong và Lý Duật cũng cảm thấy tội lỗi nên hai người cũng chạy đến xem tình hình của Thiên Ý
Thiếu niên như mèo nhỏ đáng thương, cơ thể lạnh ngắt cứ run bần bật, khiến lòng của hai vị thiếu gia cũng phải thấy bối rối chỉ trích bản thân.
Lưu Minh nhanh chóng bế Thiên Ý như công chúa và chạy đến phòng y tế, Từ Nhu thấy vậy bèn ở lại tìm giáo viên xin cho Thiên Ý nghỉ vài tiết
Lý Phong và Lý Duật cũng chạy theo lo lắng cho mèo con.
Vào phòng y tế, cả ba người đều không thấy cô y tế đâu bèn phải đặt Thiên Ý lên giường trước rồi mới tính chuyện khác sau.
Lý Phong nhanh tay lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi gọi đến, đầu bên kia là một bác sĩ tư nhân dành riêng cho nhà họ Lý:
" Alo cậu chủ, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không"
" Tôi cho ông 5 phút để đến trường tôi nếu sau 5 phút không thấy mặt ông thì đừng trách tôi ra tay độc ác"
" D...dạ????, alo alo cậu chủ"
Tút tút tút...
Bác sĩ khó hiểu nhưng nếu cậu chủ đã nói như vậy thì ông cũng không dám làm trái lại ý cậu.
....
5 phút sau bác sĩ riêng của nhà họ Lý đã có mặt, ông ấy thở hổn hển như muốn sắp đứt hơi tới nơi
" Ông mau xem tình trạng của cậu ấy nhanh lên!!"
Ba vị thiếu gia dàn ra xuất hiện một thiếu niên nhỏ bé nằm trên giường, làn da trắng xanh xao, gương mặt nhỏ yêu kiều cùng với sự đáng yêu, chân mày nhỏ khẽ nhíu, đôi môi đỏ hồng mấp máy, vần trán đỏ mồ hôi hột đầy ngọt ngào mùi rượu Viognier phả ra trong không khí rất nồn
Đôi tay thon dài như cẩm thạch nắm chặt tấm chăn bông, cơ thể khó chịu ngọ nguậy.
Sau một hồi khám cho Thiên Ý, tình trạng của cậu cũng đỡ hơn rất nhiều, ba vị thiếu gia thở phào nhẹ nhõm nhìn mèo con đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường như không có chuyện gì xảy ra
Bác sĩ nhìn Thiên Ý nhẹ nhõm trong lòng quay sang nhìn hai đại thiếu gia, lau đi mồ hôi trên trán:
" Hai vị thiếu gia à, tôi biết là nếu không kịp thời chữa trị tình trạng của vị omega kia thì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu ấy như tuổi tác của tôi đã già rồi không còn trẻ như hai người nên mốt đừng chơi những cú sốc này nữa"
"Tôi không chịu nỗi nữa đâu, cái mạng già này xém chút đã lên đường vì phải chạy gấp rút đến đây đó"
"Cái đó... chúng tôi xin lỗi..."
Lưu Minh do dự một lúc rồi quyết định bước tới gần giường bệnh của Thiên Ý, cậu dùng bàn tay ấm áp của mình sờ vào mặt mèo con ham ngủ cùng với đôi mắt trìu mến.
" Này hai cậu về lớp đi để tôi ở lại chăm sóc cho cậu ấy"
"Cậu mơ à, để cậu ở một mình với cậu ấy rồi lỡ..."
Lý Duật chưa nói hết câu thì đã bị anh trai ngăn cản, Lý Phong ra mặt điềm đạm cười nhẹ nói:
"Tôi nghĩ chúng ta ai cũng muốn ở lại để trông cậu ấy như nếu dẫn đến việc cãi nhau nữa thì không hay, nên để cho cô y tế chăm sóc là tốt nhất phải không cô"
Một người phụ nữ núp từ sau bức tường bước ra, cô ráng rặng ra nụ cười để không lộ ra sự sợ hãi của mình
Trời ạ lúc nãy không thấy học sinh đến nên mình định trốn ra ngoài mua đồ vậy mà khi về lại có một lực lượng hùng hậu vô trường cùng với một bác sĩ đi đến cửa thì bị bảo vệ kéo lại hỏi chuyện làm mình xém chút nữa muốn rớt tim.
"À à em ấy nói đúng lắm các em nên về lớp học đi để cô chăm sóc là được rồi"
Thiên Ý hoang mang chưa kịp phản ứng thì đã được một thân hình to lớn bao bọc,
Còn Lý Duật đang đứng thì bị một bóng người nào đó xô ngã chưa kịp định hình thì đầu đã đập vào bồn rửa mặt, cậu đứng dậy mặt mày tối đen cơn thịnh nộ như muốn bộc phát
Gương mặt của Lý Phong rất bình tĩnh, còn mỉm cười với thiếu niên ấy nhưng sâu trong đôi mắt thầm chứa một điều gì đó rất nguy hiểm rùng rợn:
"Chà có một vị khách không mời mà tự đến đây?"
Bầu không này khí không hề ổn chút nào, mùi sát khí đùng đùng như xé toạc mọi thứ, vì đây là trận đấu phenomenon của các alpha cao cấp nên đối với một omega như cậu thì không thể chịu nỗi
Thiên Ý cảm thấy rất chóng mặt và trở nên mất ý thức dần, cậu ngất xỉu trong lòng của thiếu niên ấy từ lúc nào không hay.
Còn ba ông anh này thì bận lo đấu khẩu nhau nên chẳng biết gì
" Hai người định làm gì cậu ấy?"
"Đây là chuyện riêng tư của chúng tôi nên không cần phải nói cho cậu biết làm gì chỉ cần biết là chúng tôi không làm hại tới cậu ấy thôi"
"Với lại cậu là gì của cậu ta mà có quyền lên tiếng ở đây?"
" Nghe nói thiếu gia nhà họ Lưu không mấy khi quan tâm đến mọi người hay trêu hoa ghẹo bướm mà bây giờ lại chạy tới đây dành người của chúng tôi??"
Gân xanh hiện lên trên các cơ cánh tay và gương mặt của Lưu Minh, cậu ghiến răng ken két như đang muốn giết người tới nơi khi nghe chữ " người của chúng tôi":
"Hừ.. người của chúng tôi, hình như hai người tự bụng ta suy ra bụng người rồi đó, thiếu niên này là người của hai người hồi nào vậy"
" Mới chuyển vào trường này thôi mà đòi tranh người với tôi ư?"
" Xin lỗi nhưng Hà Ly không thuộc về ai hết"
Một giọng nữ cất lên cắt ngang hết mọi sát khí trong nhà vệ sinh nam, làm ba thiếu niên sững sờ rồi liếc mắt nhìn ra cửa.
Từ Nhu nhìn Hà Ly trong lòng Lưu Minh cảm thấy bất ổn bèn chạy đến xem tình hình, cô nhíu mày chửi:
" Không phải các anh chứ!!! người ta đã gất xỉu từ hồi đời nào rồi mà các anh còn đứng đây đấu khẩu với nhau"
" Có thật sự là các anh thích người ta không vậy"
Lúc này Lưu Minh mới cảm thấy kì lạ nên nhìn xuống thiếu niên trong lòng mình, mặt mày cậu xanh xao, chân mày nhíu lại, trên trán đổ ra một lớp mồ hôi thơm ngon cơ thể nhỏ bé đang rung rẩy vì sốc phenomenon.
Lý Phong và Lý Duật cũng cảm thấy tội lỗi nên hai người cũng chạy đến xem tình hình của Thiên Ý
Thiếu niên như mèo nhỏ đáng thương, cơ thể lạnh ngắt cứ run bần bật, khiến lòng của hai vị thiếu gia cũng phải thấy bối rối chỉ trích bản thân.
Lưu Minh nhanh chóng bế Thiên Ý như công chúa và chạy đến phòng y tế, Từ Nhu thấy vậy bèn ở lại tìm giáo viên xin cho Thiên Ý nghỉ vài tiết
Lý Phong và Lý Duật cũng chạy theo lo lắng cho mèo con.
Vào phòng y tế, cả ba người đều không thấy cô y tế đâu bèn phải đặt Thiên Ý lên giường trước rồi mới tính chuyện khác sau.
Lý Phong nhanh tay lấy điện thoại ra bấm một dãy số rồi gọi đến, đầu bên kia là một bác sĩ tư nhân dành riêng cho nhà họ Lý:
" Alo cậu chủ, cậu gọi cho tôi có chuyện gì không"
" Tôi cho ông 5 phút để đến trường tôi nếu sau 5 phút không thấy mặt ông thì đừng trách tôi ra tay độc ác"
" D...dạ????, alo alo cậu chủ"
Tút tút tút...
Bác sĩ khó hiểu nhưng nếu cậu chủ đã nói như vậy thì ông cũng không dám làm trái lại ý cậu.
....
5 phút sau bác sĩ riêng của nhà họ Lý đã có mặt, ông ấy thở hổn hển như muốn sắp đứt hơi tới nơi
" Ông mau xem tình trạng của cậu ấy nhanh lên!!"
Ba vị thiếu gia dàn ra xuất hiện một thiếu niên nhỏ bé nằm trên giường, làn da trắng xanh xao, gương mặt nhỏ yêu kiều cùng với sự đáng yêu, chân mày nhỏ khẽ nhíu, đôi môi đỏ hồng mấp máy, vần trán đỏ mồ hôi hột đầy ngọt ngào mùi rượu Viognier phả ra trong không khí rất nồn
Đôi tay thon dài như cẩm thạch nắm chặt tấm chăn bông, cơ thể khó chịu ngọ nguậy.
Sau một hồi khám cho Thiên Ý, tình trạng của cậu cũng đỡ hơn rất nhiều, ba vị thiếu gia thở phào nhẹ nhõm nhìn mèo con đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên giường như không có chuyện gì xảy ra
Bác sĩ nhìn Thiên Ý nhẹ nhõm trong lòng quay sang nhìn hai đại thiếu gia, lau đi mồ hôi trên trán:
" Hai vị thiếu gia à, tôi biết là nếu không kịp thời chữa trị tình trạng của vị omega kia thì sẽ ảnh hưởng đến sức khoẻ của cậu ấy như tuổi tác của tôi đã già rồi không còn trẻ như hai người nên mốt đừng chơi những cú sốc này nữa"
"Tôi không chịu nỗi nữa đâu, cái mạng già này xém chút đã lên đường vì phải chạy gấp rút đến đây đó"
"Cái đó... chúng tôi xin lỗi..."
Lưu Minh do dự một lúc rồi quyết định bước tới gần giường bệnh của Thiên Ý, cậu dùng bàn tay ấm áp của mình sờ vào mặt mèo con ham ngủ cùng với đôi mắt trìu mến.
" Này hai cậu về lớp đi để tôi ở lại chăm sóc cho cậu ấy"
"Cậu mơ à, để cậu ở một mình với cậu ấy rồi lỡ..."
Lý Duật chưa nói hết câu thì đã bị anh trai ngăn cản, Lý Phong ra mặt điềm đạm cười nhẹ nói:
"Tôi nghĩ chúng ta ai cũng muốn ở lại để trông cậu ấy như nếu dẫn đến việc cãi nhau nữa thì không hay, nên để cho cô y tế chăm sóc là tốt nhất phải không cô"
Một người phụ nữ núp từ sau bức tường bước ra, cô ráng rặng ra nụ cười để không lộ ra sự sợ hãi của mình
Trời ạ lúc nãy không thấy học sinh đến nên mình định trốn ra ngoài mua đồ vậy mà khi về lại có một lực lượng hùng hậu vô trường cùng với một bác sĩ đi đến cửa thì bị bảo vệ kéo lại hỏi chuyện làm mình xém chút nữa muốn rớt tim.
"À à em ấy nói đúng lắm các em nên về lớp học đi để cô chăm sóc là được rồi"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.