Chương 102: Chiêu nghi
Lệ Tiêu
11/02/2018
Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hai người kia kinh ngạc giống như một cây gỗ, nàng sửng sốt: "Này... Không phải bát tự của Việt Liêu Vương phi sao?"
Hoắc Kỳ với Thẩm Ninh hai mặt nhìn nhau.
Qua một hồi lâu, Hoắc Kỳ mới hỏi nàng: "Sao nàng lại biết?"
"À..." Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ, cũng không thể nói vì một đời trước hai người ở chung phủ nên mới biết, nàng liền nói: "Thời điểm cung yến lúc trước, thần thiếp nghe được mấy ngoại mệnh phụ đề cập đến các dạng đá quý rồi lại nói có quan hệ tới bát tự. Mà ở trong đó có một người tinh thông chuyện này cho nên mấy người còn lại đều nói bát tự của mình, cũng vừa lúc thần thiếp nghe thấy được." Giọng nói dừng lại, lần thứ hai nàng nhìn tới bát tự kia, suy nghĩ rồi xác nhận nói: "Đây quả đúng là bát tự của Hứa thị... Mà bệ hạ lấy cái này làm gì vậy?"
Cũng không thể nói là muốn yểm bùa cho nên lấy để gắn lên hình nhân?
Thẩm Ninh nhìn về phía Hoắc Kỳ, trên mặt có ý dò hỏi, Hoắc Kỳ gật đầu, hắn giải thích: "Đây là Cấm Quân Đô Uý phủ phụng chỉ đi tra, là... bát tự của đích trưởng nữ Hoài Dục Vương Khương Các."
Hoài Dục Vương Khương Các là phiên vương khác họ duy nhất của Đại Hạ, nhưng...
Tịch Lan Vi ngạc nhiên nói: "... Hắn không có đích trưởng nữ."
Mọi người đều biết trưởng nữ của hắn năm nay mới làm lễ cập kê, nhưng chỉ là thứ xuất.
Thẩm Ninh trầm giọng nói: "Đích trưởng nữ của hắn vẫn luôn ở bên tổ phụ, tổ mẫu. Nhưng lúc năm tuổi đã đi lạc vào dịp Tết Thượng Nguyên."
Thẩm Ninh hồi tưởng lại sự tình đã tra được, hắn cười: "Bát tự này là tìm được ở trong phủ Việt Liêu Vương, lúc mà Khương Các viết thư cho Việt Liêu Vương. Cấm Quân Đô Uý phủ tra xét một vòng trong phủ, trong những người có quan hệ với Khương Các thì chỉ có đích trưởng nữ của hắn là có bát tự này, nhưng lại không biết có quan hệ gì với Việt Liêu Vương."
Thẩm Ninh dứt lời rồi cười nhạt, chuyển qua nói: "Cho đến khi Tiệp dư nương tử nói đây là bát tự của Hứa thị."
Trời ạ...
Hoắc Kỳ với Thẩm Ninh không ngừng cảm thấy khiếp sợ. Tịch Lan Vi cũng đắm chìm trong sự kinh ngạc mà không có cách nào kiềm chế lại được. Một đời trước có rất nhiều cái khó hiểu nhưng ở đời này lại lần lượt cởi bỏ từng cái một, trách không được... Trách không được cuộc sống lúc sau của nàng thê thảm tới vậy. Thậm chí phụ thân còn chưa tử trận mà đã thấy suy tàn, còn Hứa thị ở trong phủ lại như cá gặp nước...
So với phụ thân thì Hoài Dục Vương tốt hơn rất nhiều. Ở đất phong, quyền lực nằm trên tay hắn ta nên tự do hơn rất nhiều so với phụ thân...
Sớm biết thân thế của Hứa thị như thế thì có lẽ căn bản Hoắc Trinh sẽ không cưới nàng.
Tịch Lan Vi không thể tin tưởng lắc lắc đầu, nàng không thể không cảm khái khi Hoắc Trinh và Hứa thị quen biết nhau thật thần kỳ, nàng cười khổ nói: "Đúng là cái mệnh nhất định phải mưu phản."
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, phản bác nói: "Cũng chưa chắc."
... Cái gì?
"Lúc trước tra được Hứa thị là một nữ nhi của phú thương họ Hứa ở Cẩm Thành. Đầu năm Kiến Hằng thứ hai, khi Việt Liêu Lương ngao du qua Cẩm Thành, lúc đi chợ đêm thì ngẫu nhiên gặp gỡ kết bạn."
Đầu năm Kiến Hằng thứ hai, đó cũng là thời điểm nàng định ra hôn ước với Hoắc Trinh...
Tịch Lan Vi hồi tưởng, sắc mặt nàng không tự chủ được mà lạnh đi: "Nhưng đã nhiều năm như vậy mà Việt Liêu Vương cũng chỉ đi qua Cẩm Thành kia một lần đó thôi."
Thậm chí rất nhiều năm sau này hắn cũng không có đi lại đó nữa.
Thẩm Ninh gật đầu một cái, cười nói: "Chỉ một lần đi chợ đêm đó, mà Hứa thị cũng lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà. Bởi vì nàng ta nghe rất nhiều lời đồn đãi rất tốt đẹp từ trong thành truyền tới đây. Nói rằng ngày ấy Nguyệt Lão sẽ giá lâm Cẩm Thành, chỉ cần cô nương nào trong thành được Nguyệt Lão vũ giá đằng vân[1] coi trọng liếc mắt một cái thì cả cuộc đời sẽ có nhân duyên tốt đẹp."
[1] Vũ giá đằng vân: cưỡi mây đạp
gió.
Sau đó nàng ta gặp được Hoắc Trinh.
Lời nói của Thẩm Ninh không có gì phập phồng, vô cùng bình tĩnh. Tịch Lan Vi nghe được trong lòng càng thêm rét lạnh, rốt cuộc từ trong giọng nói bức ra một tiếng cười lạnh: "Thật sự là diễn trò."
Nhất thời cảm thấy bất luận là nàng hay là Hứa thị thì đều giống như con cá chép hoa[2] trong hồ mà thôi. Nhìn thì vô cùng xinh đẹp, tự do tự tại, kỳ thật thì nhất cử nhất động đã sớm bị người ở trên bờ nhìn thấy hết, sau đó mỗi một bước đều bị Hoắc Trinh bố trí mà chính mình lại không biết.
[2] cá chép hoa (cá Koi)
Cũng may là một đời này nàng đã nhảy ra khỏi hồ nước kia.
Đầu vai nàng bị một sức lực bao phủ, Tịch Lan Vi cứng đờ quay đầu lại, ánh mắt tiếp xúc với tầm mắt Hoắc Kỳ, rồi nàng bình tĩnh lại chút. Cười lạnh một tiếng nữa, nàng nhẹ nhàng nói: "Hoắc Trinh muốn cưới thần thiếp là bởi vì phụ thân. Còn cưới Hứa thị là bởi vì Hoài Dục Vương, thế cục này... hắn ta bày đã lâu, làm sao bây giờ bệ hạ?"
"Trước mắt vừa đúng lúc có chuyện làm." Hoắc Kỳ cười khẽ một tiếng, lời nói ôn hoà trầm ổn: "Trước mắt người Hách Khế còn dây dưa với đại quân ở Kỳ Xuyên. Kỳ Xuyên lại tiếp giáp với Hoài Dục, hãy làm cho Hoài Dục Vương mang binh cứu viện đi."
Rồi sau đó... Vì không lung lay được quân tâm, bọn họ đều hi vọng Hoài Dục Vương vượt qua cửa quan trảm tướng. Nhưng đợi đến lúc chiến thắng, hắn sẽ có biện pháp làm Hoài Dục Vương vĩnh viễn không thể trở về đất phong, ám sát, đầu độc, hoặc biện pháp gì khác... Quân cờ này của Hoắc Trinh, cứ như vậy mà chấm dứt.
Cảm thấy như vậy là xử lý quá nhanh nên Tịch Lan Vi có chút bất an. Rũ mắt yên tĩnh suy nghĩ, xét cho cùng thì bởi vì Hoắc Kỳ đã biết trước những an bài mà Hoắc Trinh tự cho rằng mình giấu rất tốt.
Sắc trời đã bắt đầu tối, Thẩm Ninh với Mị Điềm cùng nhau cáo lui ra cung. Tịch Lan Vi liếc Hoắc Kỳ một cái, sâu kín hỏi: "Xem ra bệ hạ bố cục cũng đã lâu rồi?"
"Được rồi, không tính là lâu lắm." Hoắc Kỳ khiên tốn nói một câu, rồi lại cười nói: "Ước chừng là so với Hoắc Trinh chân chính bắt đầu xuống tay mưu phản thì sớm hơn chút."
... Vậy mà so với Hoắc Trinh còn muốn sớm hơn chút sao?!
Tịch Lan Vi vỗ ngực thở dốc, nàng làm ra một bộ dáng giống như bị doạ thành vô cùng chấn kinh.
...
Ngày mà nàng thụ phong làm chính nhị phẩm Chiêu nghi, thì cũng đúng lúc Hoài Dục Vương cử binh tới Kỳ Xuyên. Nhạc trong Thái Miếu trang nhã, trong lúc im lặng thì tiếng chuông vang lên. Tịch Lan Vi mặc một bộ triều phục, được sắc phong rồi tạ ơn, không có Hoàng hậu ở đây thì mọi việc do Hoàng hậu thực hiện đều do người đang chấp chưởng lục cung là Cảnh Phi làm thay. Cảnh Phi vẫn luôn duy trì dáng vẻ đoan trang, nàng ta khẽ cười, chờ nàng hành lễ xong rồi hoàn thành lễ sắc phong.
Sau khi bãi giá hồi cung, nàng chỉ cảm thấy lễ sắc phong có quá nhiều lễ nghĩa phiền phức. Nào là triều phục, châu ngọc đều rất nặng, mà nặng như vậy nên làm cho cả người nàng đều mệt mỏi.
Mệt nhọc thực sự, nàng ngáp một cái. Ở trong noãn kiệu, Tịch Lan Vi gác trán muốn ngủ, một đường căng thẳng, cho đến khi đến cửa cung hạ kiệu xuống, Giản Tiểu Sương vừa thấy thì liền tiến lên đỡ nàng, cười khẽ: "Nương nương lại mệt thành như vậy... Mà lát nữa còn có ngoại mệnh phụ và phi tần tới đưa lễ chúc mừng nữa đấy."
Nàng lập tức tâm phiền ý loạn.
Nàng cố gắng phấn đấu tinh thần để tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, không những "tiếp nhận" rất nhiều mà còn phải trò chuyện vui vẻ. Tâm lực đã lao lực quá độ, quả thực Tịch Lan Vi hi vọng đây là lần cuối cùng làm lễ sắc phong ở đời này, làm cho nàng vĩnh viễn ở vị trí Chiêu nghi này thôi thì nàng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Dù sao cũng là đứng đầu cửu tần, bổng lộc rất nhiều mà Hoắc Kỳ lại đối tốt với nàng nữa.Đến cuối cùng thì vài vị phi tần cũng cáo lui hết, nàng liền đỡ tường mà đi sang trắc điện. Hoắc Kỳ không cho nàng làm chủ vị Trường Doanh cung - ở lại chỗ trước kia của Hân Chiêu dung, mà hắn lại chọn Dực Tường cung là nơi gần Tuyên Thất điện nhất. Đúng lúc hai năm trước chủ điện Dực Tường cung là Duyệt Hân điện đã sửa chữa qua, tất cả đều còn mới tinh, mà ở đây cũng không có người ở qua.
Trước kia Hoắc Kỳ đã từng đưa nàng tới đây nhìn, nàng cảm thấy rất thích. Hiện giờ đã mệt nhọc một ngày, nàng chỉ có một ý tưởng duy nhất đó là: con đường từ chính điện sang tẩm điện quá dài...
Ngăn không được mà hoài niệm về Y Dung uyển.
"Meo —" Vì cả ngày không gặp nàng nên mèo con nhảy xuống giường tới làm nũng, nàng lại không có sức lực phản ứng, nói cho có lệ: "Mèo, đi chơi cùng với hươu con đi, ngoan nào."
Mèo con cực kỳ tủi thân, ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng xụi lơ ở trên giường, gọi Tiểu Sương tới đấm chân cho nàng, một trận bủn rủn này làm cho mặt mày không thể không khổ sở.
"Meo —" Mèo con nhảy lên, đứng ở trước ngực nàng ngóng nhìn nàng, sau đó đem cái mũi cọ đi cọ lại bên mặt của nàng, giống như cũng muốn xoa xoa cho nàng vậy.
"Ngoan nào." Lôi nó ra, Tịch Lan Vi mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mở ra được mà nói với Tiểu Sương: "Ngươi sai người đi Tuyên Thất Điện truyền lời. Thực sự hôm nay... không còn sức lực nữa."
"Đã nhìn ra." Tiếng nói cười lọt vào tai, mày Tịch Lan Vi khẽ nhíu, nhưng vẫn không có sức lực trợn mắt.
Hoắc Kỳ chờ đợi, nhìn nàng uể oải mà "nằm liệt" như vậy, trong lòng biết là không thể trông cậy vào việc nàng đứng dậy chào hỏi. Cho nên hắn ngồi ở bên giường, biết rõ mà còn cố hỏi: "Thật sự mệt như vậy sao?"
Tịch Lan Vi mở to trợn mắt nhìn hắn, nhưng nói từng chữ lại cực kỳ thành khẩn: "Có thể đứng đầu cửu tần là thần thiếp thấy rất đủ rồi..."
Nói cách khác là về sau không cần phải thăng phân vị cho nàng.
Hoắc Kỳ cười nhạt: "Trẫm còn trông cậy vào ngày sau nàng làm lễ tấn phong cho phi tần khác, còn cùng trẫm đi Thái Miếu tế tổ nữa kìa."
Trong lòng Tịch Lan Vi "Lộp bộp" một chút, tất nhiên cũng hiểu ý tứ của hắn, nàng nhạn chóng bình tĩnh rồi tiếp nhận. Vừa nghĩ sâu xa vừa nhìn hắn, nàng nói: "Hình như hôn lễ cũng rất mệt..."
Hoắc Kỳ suy nghĩ nghiêm túc: "Ừ... Trẫm cũng không biết..."
Hắn cũng chưa từng làm qua đại hôn.
Tịch Lan Vi nhận mệnh mà nức nở một tiếng, lần thứ hai nhìn hắn, lại nói: "Nếu bệ hạ không có chuyện gì khác... thì thần thiếp nghỉ tạm trước."
Thật sự chống đỡ không được nữa, lại càng không có sức lực cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Cũng không có chuyện gì nữa." Đối với thái độ nàng vô lễ bất kính "Tiễn khách" như vậy, Hoắc Kỳ cũng không thèm để ý, hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm muốn nói với nàng, Việt Liêu bên kia truyền tin tức tới nói Hoài Dục Vương xuất chinh, Hứa thị thức trắng đêm ở Phật đường cầu phúc... Xem ra lời nàng nói hoàn toàn không sai." Hắn cười, gật đầu nói: "Cảm ơn nàng."
"Phu quân khách khí rồi." Tịch Lan Vi trở mình, tiện thể nằm ở trên đùi hắn, mệt mỏi cười nói: "Phu quân muốn khi nào làm cho xong việc này? Đêm dài lắm mộng... Lỡ ở giữa Việt Liêu Vương phát giác ra được gì đó thì chính là rút dây động rừng."
"Trẫm biết rồi." Hoắc Kỳ cười: "Chỉ là đợi đến thời điểm trẫm ra tay thì nàng đừng cảm thấy trẫm tàn nhẫn."
Tịch Lan Vi nháy mắt: "Có ý tứ gì đây?"
"Không phải nàng luôn luôn coi trọng tình phụ tử sao?" Hắn cười nói: "Khương Các này... Sẽ làm việc cho Nhị đệ bởi vì hắn ta tồn tại áy náy với vị đích trưởng nữ này nên muốn đền bù cho nàng ta. Cho nên nghe nói nàng ta ở trong phủ Việt Liêu Vương thì cái gì cũng đều đáp ứng, vì hắn ta chỉ nghĩ tới muốn Việt Liêu Vương đối tốt với nàng ta."
"À." Tịch Lan Vi gật đầu một cái: "Cũng thật cảm động nhưng vẫn hồ đồ. Nếu gả thần thiếp làm thê tử của Việt Liêu Vương thì khi phụ thân của thần thiếp biết được tâm tư của hắn cũng sẽ không giúp, và cũng mặc kệ hắn có đối tốt với thần thiếp hay không."
Trở ngược lại một đời trước thì đại khái cũng là như vậy. Hoắc Trinh giỏi về hiểu lòng người như vậy, cho nên bên này không lung lạc được phụ thân nàng thì bên kia sẽ đối xử lạnh nhạt với nàng qua từng ngày. Rõ ràng là hắn càng ngày càng cảm giác được chính mình không thể lung lạc được phụ thân nàng.
Chỉ là không biết khi hắn sinh phản tâm thì phụ thân nàng đã biết bao nhiêu...
Sau khi phỏng đoán lại sự tình, Tịch Lan Vi đoán rằng có lẽ phụ thân vẫn chưa biết gì nhiều. Mà nếu ông đã biết rõ ràng Hoắc Trinh sinh phản tâm mà vẫn chưa bẩm báo với Hoàng đế, là bởi vì... nàng còn đang ở phủ Việt Liêu Vương.
"Nếu sốt ruột thương nữ nhi thì cũng phải châm chước có chừng mực. Trước hết không đề cập tới Việt Liêu Vương, mà một bên kia còn có Hách Khế nữa." Nàng yên lặng nhắm hai mắt lại, sau đó tươi cười, ôn nhu nói với hắn: "Bệ hạ không cần mọi chuyện đều bận tâm tới suy nghĩ của thần thiếp. Thật ra người Hách Khế hung hãn, Việt Liêu Vương âm độc, mọi chuyện phu quân nên cẩn thận."
Tuy là tin tưởng Hoắc Kỳ, lại tin hắn sẽ không thua nhưng nói không có chút lo lắng nào là giả. Một đời này có rất nhiều người, rất nhiều kết quả nàng đều biết, nhưng cuối cùng việc này như thế nào thì nàng cũng chưa từng trải qua.
Nghe được trong lời nàng nói có mệt mỏi với bất an, Hoắc Kỳ gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, chỉ trầm nhiên đáp lời: "Ừ."
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Vi: Chàng đã bố cục rất sớm a.
Hoắc Kỳ: Không có sớm đâu.
Lan Vi: Khi nào thì bắt đầu?
Hoắc Kỳ: Thì là trước khi hắn ta bắt đầu chân chính mưu phản đó.
Lan Vi: Σ(っ?°Д?°;)っ Còn sớm hơn thần thiếp đi so với hắn ta? Chàng cái đồ đa mưu túc trí! Cáo già xảo quyệt! Sành sỏi lõi đời hoá phúc hắc!
Hoắc Kỳ:... Ta có chỗ nào mà già?
Lan Vi: Σ(?°?△?°|||)︴Này không phải trọng điểm được chưa...
Hoắc Kỳ: 【nhàn nhạt nhìn】Ba cái câu đó đều là tự nàng nói cho trẫm nghe mà không phải trọng điểm ư?
Lan Vi:(。﹏。*) Thần thiếp sai rồi được chưa...
Hoắc Kỳ: 【mỉm cười】Nói một lần nữa.
Lan Vi: Chàng cái đồ âm hiểm xảo trá, tiếu lí tàng đao[3], khẩu Phật tâm xà hoá phúc hắc!
[3] Tiếu lí tàng đao: Nụ cười giấu dao.
Hoắc Kỳ: 【mặt vừa lòng】Đa tạ khích lệ.
Lan Vi: Σ(っ?°Д?°;)っ Cái này mà chàng kêu là khích lệ sao? Tam quan[4] của huynh đệ chàng còn chứ?
[4] Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.
Hoắc Kỳ: 【mặt khoe khoang】hắc hắc ~~~
( Du Phi xinh đẹp: Vi tỷ bị anh Kỳ
phản dame rồi, tội nghiệp Vi tỷ ư ư, mặt anh Kỳ quá dày không thể trách được a~~
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hai người kia kinh ngạc giống như một cây gỗ, nàng sửng sốt: "Này... Không phải bát tự của Việt Liêu Vương phi sao?"
Hoắc Kỳ với Thẩm Ninh hai mặt nhìn nhau.
Qua một hồi lâu, Hoắc Kỳ mới hỏi nàng: "Sao nàng lại biết?"
"À..." Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ, cũng không thể nói vì một đời trước hai người ở chung phủ nên mới biết, nàng liền nói: "Thời điểm cung yến lúc trước, thần thiếp nghe được mấy ngoại mệnh phụ đề cập đến các dạng đá quý rồi lại nói có quan hệ tới bát tự. Mà ở trong đó có một người tinh thông chuyện này cho nên mấy người còn lại đều nói bát tự của mình, cũng vừa lúc thần thiếp nghe thấy được." Giọng nói dừng lại, lần thứ hai nàng nhìn tới bát tự kia, suy nghĩ rồi xác nhận nói: "Đây quả đúng là bát tự của Hứa thị... Mà bệ hạ lấy cái này làm gì vậy?"
Cũng không thể nói là muốn yểm bùa cho nên lấy để gắn lên hình nhân?
Thẩm Ninh nhìn về phía Hoắc Kỳ, trên mặt có ý dò hỏi, Hoắc Kỳ gật đầu, hắn giải thích: "Đây là Cấm Quân Đô Uý phủ phụng chỉ đi tra, là... bát tự của đích trưởng nữ Hoài Dục Vương Khương Các."
Hoài Dục Vương Khương Các là phiên vương khác họ duy nhất của Đại Hạ, nhưng...
Tịch Lan Vi ngạc nhiên nói: "... Hắn không có đích trưởng nữ."
Mọi người đều biết trưởng nữ của hắn năm nay mới làm lễ cập kê, nhưng chỉ là thứ xuất.
Thẩm Ninh trầm giọng nói: "Đích trưởng nữ của hắn vẫn luôn ở bên tổ phụ, tổ mẫu. Nhưng lúc năm tuổi đã đi lạc vào dịp Tết Thượng Nguyên."
Thẩm Ninh hồi tưởng lại sự tình đã tra được, hắn cười: "Bát tự này là tìm được ở trong phủ Việt Liêu Vương, lúc mà Khương Các viết thư cho Việt Liêu Vương. Cấm Quân Đô Uý phủ tra xét một vòng trong phủ, trong những người có quan hệ với Khương Các thì chỉ có đích trưởng nữ của hắn là có bát tự này, nhưng lại không biết có quan hệ gì với Việt Liêu Vương."
Thẩm Ninh dứt lời rồi cười nhạt, chuyển qua nói: "Cho đến khi Tiệp dư nương tử nói đây là bát tự của Hứa thị."
Trời ạ...
Hoắc Kỳ với Thẩm Ninh không ngừng cảm thấy khiếp sợ. Tịch Lan Vi cũng đắm chìm trong sự kinh ngạc mà không có cách nào kiềm chế lại được. Một đời trước có rất nhiều cái khó hiểu nhưng ở đời này lại lần lượt cởi bỏ từng cái một, trách không được... Trách không được cuộc sống lúc sau của nàng thê thảm tới vậy. Thậm chí phụ thân còn chưa tử trận mà đã thấy suy tàn, còn Hứa thị ở trong phủ lại như cá gặp nước...
So với phụ thân thì Hoài Dục Vương tốt hơn rất nhiều. Ở đất phong, quyền lực nằm trên tay hắn ta nên tự do hơn rất nhiều so với phụ thân...
Sớm biết thân thế của Hứa thị như thế thì có lẽ căn bản Hoắc Trinh sẽ không cưới nàng.
Tịch Lan Vi không thể tin tưởng lắc lắc đầu, nàng không thể không cảm khái khi Hoắc Trinh và Hứa thị quen biết nhau thật thần kỳ, nàng cười khổ nói: "Đúng là cái mệnh nhất định phải mưu phản."
Thẩm Ninh nghĩ nghĩ, phản bác nói: "Cũng chưa chắc."
... Cái gì?
"Lúc trước tra được Hứa thị là một nữ nhi của phú thương họ Hứa ở Cẩm Thành. Đầu năm Kiến Hằng thứ hai, khi Việt Liêu Lương ngao du qua Cẩm Thành, lúc đi chợ đêm thì ngẫu nhiên gặp gỡ kết bạn."
Đầu năm Kiến Hằng thứ hai, đó cũng là thời điểm nàng định ra hôn ước với Hoắc Trinh...
Tịch Lan Vi hồi tưởng, sắc mặt nàng không tự chủ được mà lạnh đi: "Nhưng đã nhiều năm như vậy mà Việt Liêu Vương cũng chỉ đi qua Cẩm Thành kia một lần đó thôi."
Thậm chí rất nhiều năm sau này hắn cũng không có đi lại đó nữa.
Thẩm Ninh gật đầu một cái, cười nói: "Chỉ một lần đi chợ đêm đó, mà Hứa thị cũng lặng lẽ chuồn ra khỏi nhà. Bởi vì nàng ta nghe rất nhiều lời đồn đãi rất tốt đẹp từ trong thành truyền tới đây. Nói rằng ngày ấy Nguyệt Lão sẽ giá lâm Cẩm Thành, chỉ cần cô nương nào trong thành được Nguyệt Lão vũ giá đằng vân[1] coi trọng liếc mắt một cái thì cả cuộc đời sẽ có nhân duyên tốt đẹp."
[1] Vũ giá đằng vân: cưỡi mây đạp
gió.
Sau đó nàng ta gặp được Hoắc Trinh.
Lời nói của Thẩm Ninh không có gì phập phồng, vô cùng bình tĩnh. Tịch Lan Vi nghe được trong lòng càng thêm rét lạnh, rốt cuộc từ trong giọng nói bức ra một tiếng cười lạnh: "Thật sự là diễn trò."
Nhất thời cảm thấy bất luận là nàng hay là Hứa thị thì đều giống như con cá chép hoa[2] trong hồ mà thôi. Nhìn thì vô cùng xinh đẹp, tự do tự tại, kỳ thật thì nhất cử nhất động đã sớm bị người ở trên bờ nhìn thấy hết, sau đó mỗi một bước đều bị Hoắc Trinh bố trí mà chính mình lại không biết.
[2] cá chép hoa (cá Koi)
Cũng may là một đời này nàng đã nhảy ra khỏi hồ nước kia.
Đầu vai nàng bị một sức lực bao phủ, Tịch Lan Vi cứng đờ quay đầu lại, ánh mắt tiếp xúc với tầm mắt Hoắc Kỳ, rồi nàng bình tĩnh lại chút. Cười lạnh một tiếng nữa, nàng nhẹ nhàng nói: "Hoắc Trinh muốn cưới thần thiếp là bởi vì phụ thân. Còn cưới Hứa thị là bởi vì Hoài Dục Vương, thế cục này... hắn ta bày đã lâu, làm sao bây giờ bệ hạ?"
"Trước mắt vừa đúng lúc có chuyện làm." Hoắc Kỳ cười khẽ một tiếng, lời nói ôn hoà trầm ổn: "Trước mắt người Hách Khế còn dây dưa với đại quân ở Kỳ Xuyên. Kỳ Xuyên lại tiếp giáp với Hoài Dục, hãy làm cho Hoài Dục Vương mang binh cứu viện đi."
Rồi sau đó... Vì không lung lay được quân tâm, bọn họ đều hi vọng Hoài Dục Vương vượt qua cửa quan trảm tướng. Nhưng đợi đến lúc chiến thắng, hắn sẽ có biện pháp làm Hoài Dục Vương vĩnh viễn không thể trở về đất phong, ám sát, đầu độc, hoặc biện pháp gì khác... Quân cờ này của Hoắc Trinh, cứ như vậy mà chấm dứt.
Cảm thấy như vậy là xử lý quá nhanh nên Tịch Lan Vi có chút bất an. Rũ mắt yên tĩnh suy nghĩ, xét cho cùng thì bởi vì Hoắc Kỳ đã biết trước những an bài mà Hoắc Trinh tự cho rằng mình giấu rất tốt.
Sắc trời đã bắt đầu tối, Thẩm Ninh với Mị Điềm cùng nhau cáo lui ra cung. Tịch Lan Vi liếc Hoắc Kỳ một cái, sâu kín hỏi: "Xem ra bệ hạ bố cục cũng đã lâu rồi?"
"Được rồi, không tính là lâu lắm." Hoắc Kỳ khiên tốn nói một câu, rồi lại cười nói: "Ước chừng là so với Hoắc Trinh chân chính bắt đầu xuống tay mưu phản thì sớm hơn chút."
... Vậy mà so với Hoắc Trinh còn muốn sớm hơn chút sao?!
Tịch Lan Vi vỗ ngực thở dốc, nàng làm ra một bộ dáng giống như bị doạ thành vô cùng chấn kinh.
...
Ngày mà nàng thụ phong làm chính nhị phẩm Chiêu nghi, thì cũng đúng lúc Hoài Dục Vương cử binh tới Kỳ Xuyên. Nhạc trong Thái Miếu trang nhã, trong lúc im lặng thì tiếng chuông vang lên. Tịch Lan Vi mặc một bộ triều phục, được sắc phong rồi tạ ơn, không có Hoàng hậu ở đây thì mọi việc do Hoàng hậu thực hiện đều do người đang chấp chưởng lục cung là Cảnh Phi làm thay. Cảnh Phi vẫn luôn duy trì dáng vẻ đoan trang, nàng ta khẽ cười, chờ nàng hành lễ xong rồi hoàn thành lễ sắc phong.
Sau khi bãi giá hồi cung, nàng chỉ cảm thấy lễ sắc phong có quá nhiều lễ nghĩa phiền phức. Nào là triều phục, châu ngọc đều rất nặng, mà nặng như vậy nên làm cho cả người nàng đều mệt mỏi.
Mệt nhọc thực sự, nàng ngáp một cái. Ở trong noãn kiệu, Tịch Lan Vi gác trán muốn ngủ, một đường căng thẳng, cho đến khi đến cửa cung hạ kiệu xuống, Giản Tiểu Sương vừa thấy thì liền tiến lên đỡ nàng, cười khẽ: "Nương nương lại mệt thành như vậy... Mà lát nữa còn có ngoại mệnh phụ và phi tần tới đưa lễ chúc mừng nữa đấy."
Nàng lập tức tâm phiền ý loạn.
Nàng cố gắng phấn đấu tinh thần để tiếp nhận lời chúc mừng của mọi người, không những "tiếp nhận" rất nhiều mà còn phải trò chuyện vui vẻ. Tâm lực đã lao lực quá độ, quả thực Tịch Lan Vi hi vọng đây là lần cuối cùng làm lễ sắc phong ở đời này, làm cho nàng vĩnh viễn ở vị trí Chiêu nghi này thôi thì nàng cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
Dù sao cũng là đứng đầu cửu tần, bổng lộc rất nhiều mà Hoắc Kỳ lại đối tốt với nàng nữa.Đến cuối cùng thì vài vị phi tần cũng cáo lui hết, nàng liền đỡ tường mà đi sang trắc điện. Hoắc Kỳ không cho nàng làm chủ vị Trường Doanh cung - ở lại chỗ trước kia của Hân Chiêu dung, mà hắn lại chọn Dực Tường cung là nơi gần Tuyên Thất điện nhất. Đúng lúc hai năm trước chủ điện Dực Tường cung là Duyệt Hân điện đã sửa chữa qua, tất cả đều còn mới tinh, mà ở đây cũng không có người ở qua.
Trước kia Hoắc Kỳ đã từng đưa nàng tới đây nhìn, nàng cảm thấy rất thích. Hiện giờ đã mệt nhọc một ngày, nàng chỉ có một ý tưởng duy nhất đó là: con đường từ chính điện sang tẩm điện quá dài...
Ngăn không được mà hoài niệm về Y Dung uyển.
"Meo —" Vì cả ngày không gặp nàng nên mèo con nhảy xuống giường tới làm nũng, nàng lại không có sức lực phản ứng, nói cho có lệ: "Mèo, đi chơi cùng với hươu con đi, ngoan nào."
Mèo con cực kỳ tủi thân, ngồi xổm trên mặt đất.
Nàng xụi lơ ở trên giường, gọi Tiểu Sương tới đấm chân cho nàng, một trận bủn rủn này làm cho mặt mày không thể không khổ sở.
"Meo —" Mèo con nhảy lên, đứng ở trước ngực nàng ngóng nhìn nàng, sau đó đem cái mũi cọ đi cọ lại bên mặt của nàng, giống như cũng muốn xoa xoa cho nàng vậy.
"Ngoan nào." Lôi nó ra, Tịch Lan Vi mệt đến nỗi đôi mắt cũng không mở ra được mà nói với Tiểu Sương: "Ngươi sai người đi Tuyên Thất Điện truyền lời. Thực sự hôm nay... không còn sức lực nữa."
"Đã nhìn ra." Tiếng nói cười lọt vào tai, mày Tịch Lan Vi khẽ nhíu, nhưng vẫn không có sức lực trợn mắt.
Hoắc Kỳ chờ đợi, nhìn nàng uể oải mà "nằm liệt" như vậy, trong lòng biết là không thể trông cậy vào việc nàng đứng dậy chào hỏi. Cho nên hắn ngồi ở bên giường, biết rõ mà còn cố hỏi: "Thật sự mệt như vậy sao?"
Tịch Lan Vi mở to trợn mắt nhìn hắn, nhưng nói từng chữ lại cực kỳ thành khẩn: "Có thể đứng đầu cửu tần là thần thiếp thấy rất đủ rồi..."
Nói cách khác là về sau không cần phải thăng phân vị cho nàng.
Hoắc Kỳ cười nhạt: "Trẫm còn trông cậy vào ngày sau nàng làm lễ tấn phong cho phi tần khác, còn cùng trẫm đi Thái Miếu tế tổ nữa kìa."
Trong lòng Tịch Lan Vi "Lộp bộp" một chút, tất nhiên cũng hiểu ý tứ của hắn, nàng nhạn chóng bình tĩnh rồi tiếp nhận. Vừa nghĩ sâu xa vừa nhìn hắn, nàng nói: "Hình như hôn lễ cũng rất mệt..."
Hoắc Kỳ suy nghĩ nghiêm túc: "Ừ... Trẫm cũng không biết..."
Hắn cũng chưa từng làm qua đại hôn.
Tịch Lan Vi nhận mệnh mà nức nở một tiếng, lần thứ hai nhìn hắn, lại nói: "Nếu bệ hạ không có chuyện gì khác... thì thần thiếp nghỉ tạm trước."
Thật sự chống đỡ không được nữa, lại càng không có sức lực cùng hắn nói chuyện phiếm.
"Cũng không có chuyện gì nữa." Đối với thái độ nàng vô lễ bất kính "Tiễn khách" như vậy, Hoắc Kỳ cũng không thèm để ý, hắn ngừng lại một chút rồi nói tiếp: "Trẫm muốn nói với nàng, Việt Liêu bên kia truyền tin tức tới nói Hoài Dục Vương xuất chinh, Hứa thị thức trắng đêm ở Phật đường cầu phúc... Xem ra lời nàng nói hoàn toàn không sai." Hắn cười, gật đầu nói: "Cảm ơn nàng."
"Phu quân khách khí rồi." Tịch Lan Vi trở mình, tiện thể nằm ở trên đùi hắn, mệt mỏi cười nói: "Phu quân muốn khi nào làm cho xong việc này? Đêm dài lắm mộng... Lỡ ở giữa Việt Liêu Vương phát giác ra được gì đó thì chính là rút dây động rừng."
"Trẫm biết rồi." Hoắc Kỳ cười: "Chỉ là đợi đến thời điểm trẫm ra tay thì nàng đừng cảm thấy trẫm tàn nhẫn."
Tịch Lan Vi nháy mắt: "Có ý tứ gì đây?"
"Không phải nàng luôn luôn coi trọng tình phụ tử sao?" Hắn cười nói: "Khương Các này... Sẽ làm việc cho Nhị đệ bởi vì hắn ta tồn tại áy náy với vị đích trưởng nữ này nên muốn đền bù cho nàng ta. Cho nên nghe nói nàng ta ở trong phủ Việt Liêu Vương thì cái gì cũng đều đáp ứng, vì hắn ta chỉ nghĩ tới muốn Việt Liêu Vương đối tốt với nàng ta."
"À." Tịch Lan Vi gật đầu một cái: "Cũng thật cảm động nhưng vẫn hồ đồ. Nếu gả thần thiếp làm thê tử của Việt Liêu Vương thì khi phụ thân của thần thiếp biết được tâm tư của hắn cũng sẽ không giúp, và cũng mặc kệ hắn có đối tốt với thần thiếp hay không."
Trở ngược lại một đời trước thì đại khái cũng là như vậy. Hoắc Trinh giỏi về hiểu lòng người như vậy, cho nên bên này không lung lạc được phụ thân nàng thì bên kia sẽ đối xử lạnh nhạt với nàng qua từng ngày. Rõ ràng là hắn càng ngày càng cảm giác được chính mình không thể lung lạc được phụ thân nàng.
Chỉ là không biết khi hắn sinh phản tâm thì phụ thân nàng đã biết bao nhiêu...
Sau khi phỏng đoán lại sự tình, Tịch Lan Vi đoán rằng có lẽ phụ thân vẫn chưa biết gì nhiều. Mà nếu ông đã biết rõ ràng Hoắc Trinh sinh phản tâm mà vẫn chưa bẩm báo với Hoàng đế, là bởi vì... nàng còn đang ở phủ Việt Liêu Vương.
"Nếu sốt ruột thương nữ nhi thì cũng phải châm chước có chừng mực. Trước hết không đề cập tới Việt Liêu Vương, mà một bên kia còn có Hách Khế nữa." Nàng yên lặng nhắm hai mắt lại, sau đó tươi cười, ôn nhu nói với hắn: "Bệ hạ không cần mọi chuyện đều bận tâm tới suy nghĩ của thần thiếp. Thật ra người Hách Khế hung hãn, Việt Liêu Vương âm độc, mọi chuyện phu quân nên cẩn thận."
Tuy là tin tưởng Hoắc Kỳ, lại tin hắn sẽ không thua nhưng nói không có chút lo lắng nào là giả. Một đời này có rất nhiều người, rất nhiều kết quả nàng đều biết, nhưng cuối cùng việc này như thế nào thì nàng cũng chưa từng trải qua.
Nghe được trong lời nàng nói có mệt mỏi với bất an, Hoắc Kỳ gật đầu một cái, cũng không nhiều lời, chỉ trầm nhiên đáp lời: "Ừ."
---------------------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Lan Vi: Chàng đã bố cục rất sớm a.
Hoắc Kỳ: Không có sớm đâu.
Lan Vi: Khi nào thì bắt đầu?
Hoắc Kỳ: Thì là trước khi hắn ta bắt đầu chân chính mưu phản đó.
Lan Vi: Σ(っ?°Д?°;)っ Còn sớm hơn thần thiếp đi so với hắn ta? Chàng cái đồ đa mưu túc trí! Cáo già xảo quyệt! Sành sỏi lõi đời hoá phúc hắc!
Hoắc Kỳ:... Ta có chỗ nào mà già?
Lan Vi: Σ(?°?△?°|||)︴Này không phải trọng điểm được chưa...
Hoắc Kỳ: 【nhàn nhạt nhìn】Ba cái câu đó đều là tự nàng nói cho trẫm nghe mà không phải trọng điểm ư?
Lan Vi:(。﹏。*) Thần thiếp sai rồi được chưa...
Hoắc Kỳ: 【mỉm cười】Nói một lần nữa.
Lan Vi: Chàng cái đồ âm hiểm xảo trá, tiếu lí tàng đao[3], khẩu Phật tâm xà hoá phúc hắc!
[3] Tiếu lí tàng đao: Nụ cười giấu dao.
Hoắc Kỳ: 【mặt vừa lòng】Đa tạ khích lệ.
Lan Vi: Σ(っ?°Д?°;)っ Cái này mà chàng kêu là khích lệ sao? Tam quan[4] của huynh đệ chàng còn chứ?
[4] Tam quan: Nhân sinh quan, thế giới quan và giá trị quan.
Hoắc Kỳ: 【mặt khoe khoang】hắc hắc ~~~
( Du Phi xinh đẹp: Vi tỷ bị anh Kỳ
phản dame rồi, tội nghiệp Vi tỷ ư ư, mặt anh Kỳ quá dày không thể trách được a~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.