Chương 32: Cùng điều tra
Lệ Tiêu
11/11/2017
Edit: Hy Thục Dung
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Tịch Lan Vi ngồi ở trong noãn kiệu, nàng vươn tay vén rèm kiệu lên nhìn ngoài trời bay đầy tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nàng không biết nên nói kiếp này của mình quá may mắn hay là kiếp trước quá thê thảm. Hai người bọn họ là huynh đệ, một người từ đầu đến cuối chỉ tính kế nàng xong rồi thì bỏ mặc nàng, một người nâng niu nàng trong lòng bàn tay — nàng quả thật không biết nói gì. Có thể người sau chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng ít nhất cũng không giống như người trước chỉ có ác độc tính kế.
---
Đến tận lúc Tịch Lan Vi bước vào Y Dung Uyển thì tuyết vẫn chưa ngừng rơi, từng bông tuyết nhẹ nhàng uyển chuyển tùy ý nhảy múa dưới ánh dương ảm đạm, thỉnh thoảng lại xoay chuyển theo cơn gió nhè nhẹ phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo. Tuyết đọng lại trên mái hiên, đọng lại trên cành lá khiến cho cả khung cảnh đều ngập trong màu trắng tinh, lấp lánh ánh sáng, mỗi một góc đều thật xinh đẹp.
Ngắm nhìn khung cảnh như vậy, ý cười phát ra từ đáy lòng lan đến khóe môi, đôi môi anh đào cong lên một độ cong rất nhỏ, bước chân của Tịch Lan Vi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng cũng không đợi cung nữ vén lên rèm châu mà tự mình làm rồi đi vào trong, rèm châu dao động tạo ra một chuỗi âm thanh vui sướng khiến cho Thu Bạch và Thanh Hòa đang đợi bên trong giật mình.
Hai người vội vàng quay đầu, nhìn thấy người vào là Tịch Lan Vi với ý cười đầy mặt thì cùng ngẩn ra. Thu Bạch kinh ngạc đánh giá Tịch Lan Vi từ trên xuống dưới một phen: "...Nương tử làm sao vậy?"
Lúc nãy cung nữ đến truyền lời mời Tịch Lan Vi đi Tuyên Thất Điện với khuôn mặt lạnh lùng, đến nơi còn tìm cớ tống cổ hai người bọn họ về trước, còn những cung nhân không thân cận với chủ tử thì được ở lại. Trong lòng Thu Bạch và Thanh Hòa biết chuyện này có khả năng rất lớn là Hoàng Đế không vui, trong lòng các nàng rất lo lắng, ai ngờ... Khi chủ tử trở về thì vẻ mặt vui mừng?
Tịch Lan Vi sửng sốt, nàng thu lại hai phần ý cười, tuy nhiên vẫn còn sót một chút ý cười trên khóe môi. Nàng vội vàng tránh đi tầm mắt của hai cung nữ thân cận, điều này khiến cho trong đầu Thu Bạch và Thanh Hòa không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thanh Hòa nhíu mày hỏi: "Nô tỳ vẫn luôn lo lắng, nương tử mau mau tiết lộ một chút, có chuyện gì mà khiến nương tử vui vẻ thành như vậy?"
"... " Trên tay Tịch Lan Vi vẫn đang cầm chung trà, nàng rũ mi suy nghĩ, thực sự nàng cũng không biết mình đang vui sướng vì cái gì?
Lúc nãy nàng ngồi trong noãn kiệu suy nghĩ thì tâm trạng vẫn là nửa vui nửa buồn, có nhiều việc nàng không bỏ xuống được, trong lòng cố kỵ quá nhiều, những đau khổ của kiếp trước lưu lại quá nhiều. Vì sao... nàng không ý thức được mình nở nụ cười từ lúc nào? Chẳng lẽ bởi vì khung cảnh tuyết rơi quá đẹp? Nhưng hình như không phải là nguyên nhân này.
Trong lòng nàng rất mê mang, ánh mắt không có mục tiêu bắt đầu ngắm nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở chung trà trên tay nàng. Trong một chớp mắt, trước mặt nàng hiện lên hình ảnh hai tay đan vào nhau nắm chặt, nàng cả kinh thì hình ảnh cũng biến mất.
Thu Bạch và Thanh Hòa nhìn chủ tử đang ở trước mắt mình - người mà bọn họ hầu hạ đã nhiều năm đột nhiên hai má ửng hồng, rồi rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường... Bọn họ chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
---
Buổi tối khi Hoắc Kỳ trở lại Tuyên Thất Điện, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc ghế được bố trí thêm bên cạnh bàn. Chiếc ghế còn chưa có dọn đi, vẫn còn yên ổn ở chỗ cũ, ngay lập tức hắn nhớ đến người lúc trước ngồi ở đó.
Tịch Lan Vi, nàng ấy và hắn "chiến tranh lạnh" vài ngày, cuối cùng là hắn không nhìn được mà gọi nàng ấy đến giải thích rõ ràng — Hắn vừa nghĩ liền phát hiện lúc nãy hình như hắn chưa cho nàng ấy cơ hội "Nói chuyện"?
Từ đầu đến cuối nàng ấy chủ yếu là gật đầu và lắc đầu, đến cuối cùng mới dùng ngón tay nói thẳng ra nơi kế tiếp hắn muốn đi.
Chỉ có như vậy mà trong lòng hắn cư nhiên tràn đầy sung sướng, hắn cảm thấy bản thân giống như hoàn thành một chuyện to lớn vậy. Hắn hoàn toàn không ý thức được từ đầu đến cuối chỉ có chính hắn trông mong chuyện giải thích. Giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng thì hắn có rất nhiều kiên nhẫn vậy. Không biết có phải lý do là nàng ấy không thể nói chuyện hay không? Hắn luôn cảm thấy trong lòng mình có hai phần thương tiếc, nàng ấy đã chịu trọng thương một lần, hắn không nhẫn tâm lại "khi dễ" nàng ấy thêm nữa... Thậm chí đối với chuyện hắn đối xử tệ lúc nàng mới vào cung, hắn cũng cảm thấy rất áy náy.
"Viên Tự." Hoàng đế đang suy tư phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói bình ổn: "Bãi giá Y Dung Uyển."
"Vâng!" Viên Tự vái chào, đi ra được hai bước lại quay trở lại: "Bệ hạ..."
"Hử?" Hoàng đế xoay đầu, Viên Tự ho nhẹ một tiếng, cẩn thận dò hỏi: "Ngài xem... Có phải thần nên nghĩ biện pháp... khiến cho nữ quan đồng sử không đi theo đến Y Dung Uyển hay không?"
"Tại sao?" Hoàng đế buột miệng hỏi. Rất nhanh hắn liền nhớ lại — lần trước hắn đi Y Dung Uyển không có chạm vào Tịch Lan Vi, nữ quan đồng sử đợi ở gian ngoài biết rất rõ ràng. Một lần thì không sao, nếu như nhiều lần, có khi nữ quan đồng sử sẽ đa tâm nghĩ nhiều...
Mặc dù nữ quan đồng sử là người của hắn, ở trong cung làm việc cho hắn, nhưng Hoàng Đế suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy Viên Tự nói có lý... Dù sao để một người có khả năng "đa tâm" ở bên cạnh bản thân mình cũng sẽ không được tự nhiên.
Hoàng Đế vừa lòng mà gật đầu một cái, sau đó nói đáp án cho Viên Tự: "Ngươi đi làm đi!."
---
Hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà nữ quan đồng sử không đi cùng Thánh giá đến Trường Doanh cung. Hoàng Đế còn có tâm ra lệnh đóng cửa cung lại. Một khắc sau nữ quan đồng sử vội vàng chạy tới Trường Doanh cung, nàng nhìn thấy cửa cung của Trường Doanh cung đóng chặt thì thần sắc phức tạp.
Nàng đành phải an ủi chính mình. Lúc đầu là thái giám tổng quản sai nàng đi làm việc khác, sau đó là Hoàng Đế sai người đóng cửa chắn nàng ngoài cửa của Trường Doanh cung không cho vào. Chuyện này không thể tính là nàng không làm tròn chức trách.
---
Lúc Hoàng Đế đến, Tịch Lan Vi nhìn nhìn phía sau của Hoàng Đế nhưng không thấy được bóng dáng của nữ quan đồng sử, đầu óc của nàng luôn thông minh nhạy bén tự nhiên nhận ra có điều không thích hợp.
Hoàng đế cũng theo ánh mắt của nàng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi quay lại hỏi nàng:
"Nàng đang nhìn cái gì?"
Hắn dừng lại một chút, trong lòng hiểu rõ bèn cười hỏi: "Nữ quan đồng sử?"
Tịch Lan vi yên lặng gật đầu, trong đôi mắt sáng long lanh kia là tràn đầy nghi hoặc nhìn Hoắc Kỳ.
Bị nàng nhìn như vậy khiến hắn bật cười: "Trẫm cho người chắn ở bên ngoài. Trẫm cảm thấy không được tự nhiên."
Cảm thấy... không được tự nhiên?
Bởi vì là làm việc giường chiếu cho nên có chút xấu hổ, có chút không được tự nhiên?
Tịch Lan Vi nghe xong thì cực kỳ xấu hổ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Hoắc Kỳ nhìn thấy nàng như vậy thì buồn cười, hắn cởi áo choàng xuống, sau đó không quan tâm cung nhân bên cạnh mà ném áo choàng cho nàng: "Bởi vì trẫm không có làm gì, lại còn có người ở ngoài nhìn chằm chằm cho nên không được tự nhiên."
Thì ra là thế......
Tịch Lan Vi theo bản năng duỗi cánh tay ra tiếp, áo choàng chuẩn xác rơi vào hai cánh tay của nàng sau đó bị nàng ôm chặt. Hoàng Đế mới đi từ bên ngoài vào nên trên áo choàng lông cáo có chút lạnh lẽo, người Tịch Lan Vi lập tức run run, nàng vội vàng chuyển giao áo choàng sang cho cung nhân mang đi cất. Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi nhắc mãi một câu: Nếu Hoàng Đế không tính toán... Vậy lúc này tới làm gì?
Hoắc Kỳ quang minh chính đại, yên tâm thoải mái ngồi xuống giường, trong lòng hắn vạn phần rõ ràng hiện tại Tịch Lan Vi khẩn trương đến mức nào. Hắn khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu đạm bạc mở miệng: "Hôm nay trẫm đến là muốn nói đến chuyện xảy ra trong điện Đỗ thị ngày hôm đó, nàng cảm thấy là do ai làm?"
Hắn vừa nói xong lời này thì chính hắn cũng cảm thấy không hợp lý —Thời gian là buổi tối, chẳng nhẽ Hoàng Đế tới tìm phi tần chỉ để thảo luận một vụ nghi án ở trong cung?
Tịch Lan Vi vừa nghe xong thì tâm tình lập tức bình tĩnh lại, nàng cảm thấy chuyện của Đỗ thị xác thật là chuyện lớn, cũng khó trách Hoàng Đế còn đặc biệt đi một chuyến chỉ để hỏi.
Tịch Lan Vi lập tức sai cung nhân mang một cái bàn nhỏ lên trên giường, sau đó mang giấy và bút đến. Nàng cầm bút lông chấm xong mực lại có chút do dự, nàng không biết nói rõ cho hắn nghe những suy đoán trước đây của nàng là tốt hay là xấu. Tịch Lan Vi ngước mắt lên nhìn hắn một cái, hàng lông mi cong dày của nàng run lên nhè nhẹ, sau đó rũ xuống, nàng bắt đầu viết: "Những suy đoán của tần thiếp cũng không có căn cứ, Bệ Hạ đừng trách tội tần thiếp."
— Những băn khoăn của nàng ấy quả nhiên không ít. Hoắc Kỳ liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu lạnh nhạt trả lời nàng một câu: "Có chuyện liền nói, trước giờ những suy đoán của nàng có cái nào là không có "căn cứ"?"
Rõ ràng những gì nàng ấy nói đều là nói có sách mách có chứng. Nàng ấy nói ra câu này là sợ hắn trách tội sao?
Tịch Lan Vi nghe ra trong giọng điệu của hắn có chút không vui và chế nhạo, môi đỏ khẽ nhấp, nàng không hề trốn tránh mà viết hai chữ: "Linh Cơ."
"Linh Cơ?" Đáp án này nằm ngoài những gì hắn đoán trước. Hắn nghĩ lại những lời đồn đãi từ trước đến nay liền thấy hợp lý, gật đầu một cái, hắn tiếp tục truy vấn nàng: "Vì sao là nàng ta?"
"Bệ Hạ còn nhớ rõ chuyện tần thiếp nói là Đỗ thị mang hài tử phó thác cho Cảnh phi không?" Tịch Lan Vi viết, nàng muốn nhắc nhở hoàng đế nàng đã từng nói với hắn chuyện này.
Hoàng đế gật đầu một cái: "Đúng vậy. Nhưng chuyện này cùng với Linh Cơ có quan hệ gì?"
"Từ trước đến giờ quan hệ của Linh Cơ và Cảnh Phi rất tốt. Mà Linh Cơ lại có thù cũ với Đỗ thị." Tịch Lan Vi lại viết tiếp: "Nếu Cảnh Phi vì có thể nuôi nấng hài tử mà mượn sức Đỗ thị thì chắc chắn Cảnh phi sẽ xem trọng Đỗ thị mà xem nhẹ Linh Cơ. Như vậy cuộc sống sau này của Linh Cơ sẽ rất vất vả."
Vì thế cho nên một mặt Linh Cơ có thù cũ mà không hy vọng Đỗ thị sinh hạ đứa nhỏ này, mặt khác Linh Cơ cũng không muốn mất chỗ dựa là Cảnh Phi. Nên nàng ta quyết định thiết kế trử bỏ hài tử trong bụng Đỗ thị. Nói như vậy cũng có lý, nhưng mà...
Hoàng Đế dừng lại động tác lắc đầu: "Nàng nói có lý. Nhưng chưa chắc là do Linh Cơ."
"Không, chính là nàng ta." Tịch Lan Vi viết rất chắc chắn, nàng tươi cười nhẹ nhàng viết tiếp: "Lúc Đỗ thị mới đầu nhập vào Cảnh Phi, Linh Cơ từng ở cửa Thư Nhan cung thiết kế một việc. Linh Cơ khiến cho Đỗ thị nhìn thấy tần thiếp và nàng ta nói chuyện với nhau, từ đó khiến Đỗ thị hiểu nhầm là tần thiếp nói cho Linh Cơ chuyện Đỗ thị có thai. Tần thiếp đoán Linh Cơ có thể biết chuyện này vì lúc đó Cảnh phi vẫn còn tin tưởng nàng ta nên nói ra chuyện Đỗ thị mang thai cho nàng ta biết, không ngờ là Linh Cơ lại âm thầm tính kế một phen."
Cho nên nàng ấy dựa vào tính tình không chịu nổi của Linh Cơ mà phán đoán ra việc này? Hoàng Đế vẫn cảm thấy có chút gì đó không hợp lý, nhưng hắn cũng không phản bác nàng mà yên lặng suy nghĩ cân nhắc.
"Rồi sau đó, mẫu thân của Cảnh Phi là Trương phu nhân tặng cho Đỗ thị một chuỗi ngọc Nam Hồng hiếm thấy." Tịch Lan Vi viết đến đây, ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, đôi mắt ngập nước nháy nháy rồi lại tiếp tục viết: "Chuỗi ngọc đó so với chuỗi ngọc Bệ Hạ ban cho tần thiếp không kém hơn bao nhiêu, đều là đồ vật từ tiền triều Đại Yến lưu lại. Đỗ thị coi chuỗi ngọc đó như bảo bối, ngày nào cũng đeo. Tần thiếp đã nhờ người hỏi thăm, ngày Trương phu nhân vào thăm Cảnh phi và triệu kiến Đỗ thị thì Linh Cơ cũng có mặt ở đó. Linh Cơ nhìn thấy Trương gia lấy lòng Đỗ thị như vậy thì chắc chắn trong lòng sẽ không vui. Nhưng mà..." Tịch Lan Vi dừng bút một chút, nàng nâng má do dự nếu giải thích rõ lời này có phải sẽ có chút phiền toái hay không?
Hoắc Kỳ nhăn mày lại, thúc giục nói: "Không được ấp a ấp úng, mau nói."
Nàng ấy không muốn nói nhưng lại viết ra hai chữ " nhưng mà", đây rõ ràng là bày thức ăn trước mặt mà không cho người ta ăn.
"Có thể Bệ Hạ không hiểu tâm tư này của nữ nhân — Cho dù là hi thế trân bảo, không nhắc đến do cha mẹ tặng cho hay là mang từ nhỏ đến lớn, cho dù đồ vật đó lại tinh xảo xinh đẹp nhưng lại không hợp với quần áo thì sẽ không thường xuyên đeo. Trừ khi..." Chữ tiếp theo nàng mới viết được có hai nét liền nghe được âm thanh của hắn nói ra trước: "Vì khoe ra."
Đúng vậy!
"Đỗ thị khoe ra làm Linh Cơ không thoải mái." Hắn lại nói, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu liếc nhìn Tịch Lan Vi. Nàng gật gật đầu.
"Thần thiếp cảm thấy, Đỗ thị chưa từng che giấu chuyện nàng ta cố ý khoe ra vòng ngọc Nam Hồng. Hơn nữa Cảnh phi biết nhưng không ngăn cản, điều đó đồng nghĩa với việc Cảnh phi ngầm đồng ý cho Đỗ thị dùng hài tử đi khinh bỉ Linh Cơ."
Cho nên tự nhiên Linh Cơ sẽ nghĩ: hài tử của Đỗ thị còn chưa sinh ra, nàng ta cũng chỉ là đia vị hèn mọn từ ngũ phẩm Mỹ nhân mà nàng đã vô lực phản kích, nếu như chờ đứa nhỏ này sinh ra... vậy thì nàng còn chỗ sống trong hậu cung này sao?
Thù cũ nợ mới cùng nhau tính, như vậy cũng đủ cho Linh Cơ ngoan hạ quyết tâm trừ khử hài tử của Đỗ thị. Hơn nữa cung nữ kia ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng ta chính là muốn "Một thi hai mệnh". Có thể thấy trước đây Linh Cơ có mối hận tận xương với Đỗ thị nên mới bày mưu đặt kế như vậy.
Mối hận cũ tận xương... Trong cung có lời đồn đãi, là Đỗ thị hại hài tử của Linh Cơ.
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn ba trang giấy trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã đầy chữ viết. Trên giấy chẳng hề có dòng kẻ nào nhưng chữ viết lại vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, chữ viết xinh đẹp đến mức có thể lấy làm bảng chữ mẫu. Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng —nàng cũng nhìn hắn. Ý của nàng rất rõ ràng, điều nên viết nàng đều đã viết xong, nàng đang đợi phản hồi từ hắn.
"Ừ. Nàng nói đều đúng." Hắn gật đầu, đầu tiên khen ngợi suy đoán của nàng. Sau đó hắn dừng lại một chút, ngậm cười lại nói: "Trẫm bổ sung thêm cho nàng một cái."
... Cái gì?
Tịch Lan Vi khó hiểu, Hoàng Đế nói khẽ một tiếng "Viên Tự". Hoàng Đế vươn tay ra, Viên Tự cung kính dâng lên một quyển trục bằng lụa màu trắng.
Quyển trục bằng lụa chậm rãi mở ra trước mặt Tịch Lan Vi, trên đó chỉ có ít ỏi mấy chữ mà thôi. Tịch Lan Vi chỉ nhìn bốn chữ đầu nàng liền ngẩn ra, môi mấp máy một chút, trong mắt hiện lên khó hiểu: "Đệ đệ của Tôn thị?"
"Cung nữ bên người Đỗ thị là Tôn thị." Hoàng đế mang theo ý cười nhẹ nhàng, hắn chậm rì rì mà nói một câu quan trọng tổng kết nội dung trên quyển trục: " Đệ đệ của Tôn thị là người hầu trong nhà Linh Cơ".
Lúc này mới thực sự làm Tịch Lan Vi cả kinh. Hóa ra Hoàng Đế cũng đã bắt đầu tra xét từ rất sớm, hơn nữa không hề chênh lệch so với nàng điều tra, đều tra được là do Linh Cơ làm?
Nàng vừa muốn đặt câu hỏi thì thấy hắn tùy ý nằm nghiêng xuống bên người nàng, tay chống đầu, thản nhiên nói: "Nếu như ái phi đã "chuyên tâm" tra án như vậy, trẫm cũng không thể thanh nhàn, đúng không?"
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Tịch Lan Vi ngồi ở trong noãn kiệu, nàng vươn tay vén rèm kiệu lên nhìn ngoài trời bay đầy tuyết, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Nàng không biết nên nói kiếp này của mình quá may mắn hay là kiếp trước quá thê thảm. Hai người bọn họ là huynh đệ, một người từ đầu đến cuối chỉ tính kế nàng xong rồi thì bỏ mặc nàng, một người nâng niu nàng trong lòng bàn tay — nàng quả thật không biết nói gì. Có thể người sau chỉ là hứng thú nhất thời, nhưng ít nhất cũng không giống như người trước chỉ có ác độc tính kế.
---
Đến tận lúc Tịch Lan Vi bước vào Y Dung Uyển thì tuyết vẫn chưa ngừng rơi, từng bông tuyết nhẹ nhàng uyển chuyển tùy ý nhảy múa dưới ánh dương ảm đạm, thỉnh thoảng lại xoay chuyển theo cơn gió nhè nhẹ phản chiếu một chút ánh sáng mờ ảo. Tuyết đọng lại trên mái hiên, đọng lại trên cành lá khiến cho cả khung cảnh đều ngập trong màu trắng tinh, lấp lánh ánh sáng, mỗi một góc đều thật xinh đẹp.
Ngắm nhìn khung cảnh như vậy, ý cười phát ra từ đáy lòng lan đến khóe môi, đôi môi anh đào cong lên một độ cong rất nhỏ, bước chân của Tịch Lan Vi cũng nhẹ nhàng hơn rất nhiều. Nàng cũng không đợi cung nữ vén lên rèm châu mà tự mình làm rồi đi vào trong, rèm châu dao động tạo ra một chuỗi âm thanh vui sướng khiến cho Thu Bạch và Thanh Hòa đang đợi bên trong giật mình.
Hai người vội vàng quay đầu, nhìn thấy người vào là Tịch Lan Vi với ý cười đầy mặt thì cùng ngẩn ra. Thu Bạch kinh ngạc đánh giá Tịch Lan Vi từ trên xuống dưới một phen: "...Nương tử làm sao vậy?"
Lúc nãy cung nữ đến truyền lời mời Tịch Lan Vi đi Tuyên Thất Điện với khuôn mặt lạnh lùng, đến nơi còn tìm cớ tống cổ hai người bọn họ về trước, còn những cung nhân không thân cận với chủ tử thì được ở lại. Trong lòng Thu Bạch và Thanh Hòa biết chuyện này có khả năng rất lớn là Hoàng Đế không vui, trong lòng các nàng rất lo lắng, ai ngờ... Khi chủ tử trở về thì vẻ mặt vui mừng?
Tịch Lan Vi sửng sốt, nàng thu lại hai phần ý cười, tuy nhiên vẫn còn sót một chút ý cười trên khóe môi. Nàng vội vàng tránh đi tầm mắt của hai cung nữ thân cận, điều này khiến cho trong đầu Thu Bạch và Thanh Hòa không hiểu chuyện gì xảy ra.
Thanh Hòa nhíu mày hỏi: "Nô tỳ vẫn luôn lo lắng, nương tử mau mau tiết lộ một chút, có chuyện gì mà khiến nương tử vui vẻ thành như vậy?"
"... " Trên tay Tịch Lan Vi vẫn đang cầm chung trà, nàng rũ mi suy nghĩ, thực sự nàng cũng không biết mình đang vui sướng vì cái gì?
Lúc nãy nàng ngồi trong noãn kiệu suy nghĩ thì tâm trạng vẫn là nửa vui nửa buồn, có nhiều việc nàng không bỏ xuống được, trong lòng cố kỵ quá nhiều, những đau khổ của kiếp trước lưu lại quá nhiều. Vì sao... nàng không ý thức được mình nở nụ cười từ lúc nào? Chẳng lẽ bởi vì khung cảnh tuyết rơi quá đẹp? Nhưng hình như không phải là nguyên nhân này.
Trong lòng nàng rất mê mang, ánh mắt không có mục tiêu bắt đầu ngắm nhìn xung quanh, sau đó dừng lại ở chung trà trên tay nàng. Trong một chớp mắt, trước mặt nàng hiện lên hình ảnh hai tay đan vào nhau nắm chặt, nàng cả kinh thì hình ảnh cũng biến mất.
Thu Bạch và Thanh Hòa nhìn chủ tử đang ở trước mắt mình - người mà bọn họ hầu hạ đã nhiều năm đột nhiên hai má ửng hồng, rồi rất nhanh chóng khôi phục lại bình thường... Bọn họ chỉ cảm thấy càng ngày càng không hiểu chuyện gì đang xảy ra!
---
Buổi tối khi Hoắc Kỳ trở lại Tuyên Thất Điện, ánh mắt hắn dừng lại ở chiếc ghế được bố trí thêm bên cạnh bàn. Chiếc ghế còn chưa có dọn đi, vẫn còn yên ổn ở chỗ cũ, ngay lập tức hắn nhớ đến người lúc trước ngồi ở đó.
Tịch Lan Vi, nàng ấy và hắn "chiến tranh lạnh" vài ngày, cuối cùng là hắn không nhìn được mà gọi nàng ấy đến giải thích rõ ràng — Hắn vừa nghĩ liền phát hiện lúc nãy hình như hắn chưa cho nàng ấy cơ hội "Nói chuyện"?
Từ đầu đến cuối nàng ấy chủ yếu là gật đầu và lắc đầu, đến cuối cùng mới dùng ngón tay nói thẳng ra nơi kế tiếp hắn muốn đi.
Chỉ có như vậy mà trong lòng hắn cư nhiên tràn đầy sung sướng, hắn cảm thấy bản thân giống như hoàn thành một chuyện to lớn vậy. Hắn hoàn toàn không ý thức được từ đầu đến cuối chỉ có chính hắn trông mong chuyện giải thích. Giống như chỉ cần là chuyện liên quan đến nàng thì hắn có rất nhiều kiên nhẫn vậy. Không biết có phải lý do là nàng ấy không thể nói chuyện hay không? Hắn luôn cảm thấy trong lòng mình có hai phần thương tiếc, nàng ấy đã chịu trọng thương một lần, hắn không nhẫn tâm lại "khi dễ" nàng ấy thêm nữa... Thậm chí đối với chuyện hắn đối xử tệ lúc nàng mới vào cung, hắn cũng cảm thấy rất áy náy.
"Viên Tự." Hoàng đế đang suy tư phục hồi tinh thần lại, ánh mắt khẽ nhúc nhích, giọng nói bình ổn: "Bãi giá Y Dung Uyển."
"Vâng!" Viên Tự vái chào, đi ra được hai bước lại quay trở lại: "Bệ hạ..."
"Hử?" Hoàng đế xoay đầu, Viên Tự ho nhẹ một tiếng, cẩn thận dò hỏi: "Ngài xem... Có phải thần nên nghĩ biện pháp... khiến cho nữ quan đồng sử không đi theo đến Y Dung Uyển hay không?"
"Tại sao?" Hoàng đế buột miệng hỏi. Rất nhanh hắn liền nhớ lại — lần trước hắn đi Y Dung Uyển không có chạm vào Tịch Lan Vi, nữ quan đồng sử đợi ở gian ngoài biết rất rõ ràng. Một lần thì không sao, nếu như nhiều lần, có khi nữ quan đồng sử sẽ đa tâm nghĩ nhiều...
Mặc dù nữ quan đồng sử là người của hắn, ở trong cung làm việc cho hắn, nhưng Hoàng Đế suy nghĩ một lúc, hắn cảm thấy Viên Tự nói có lý... Dù sao để một người có khả năng "đa tâm" ở bên cạnh bản thân mình cũng sẽ không được tự nhiên.
Hoàng Đế vừa lòng mà gật đầu một cái, sau đó nói đáp án cho Viên Tự: "Ngươi đi làm đi!."
---
Hôm nay không biết vì nguyên nhân gì mà nữ quan đồng sử không đi cùng Thánh giá đến Trường Doanh cung. Hoàng Đế còn có tâm ra lệnh đóng cửa cung lại. Một khắc sau nữ quan đồng sử vội vàng chạy tới Trường Doanh cung, nàng nhìn thấy cửa cung của Trường Doanh cung đóng chặt thì thần sắc phức tạp.
Nàng đành phải an ủi chính mình. Lúc đầu là thái giám tổng quản sai nàng đi làm việc khác, sau đó là Hoàng Đế sai người đóng cửa chắn nàng ngoài cửa của Trường Doanh cung không cho vào. Chuyện này không thể tính là nàng không làm tròn chức trách.
---
Lúc Hoàng Đế đến, Tịch Lan Vi nhìn nhìn phía sau của Hoàng Đế nhưng không thấy được bóng dáng của nữ quan đồng sử, đầu óc của nàng luôn thông minh nhạy bén tự nhiên nhận ra có điều không thích hợp.
Hoàng đế cũng theo ánh mắt của nàng quay đầu nhìn thoáng qua phía sau, rồi quay lại hỏi nàng:
"Nàng đang nhìn cái gì?"
Hắn dừng lại một chút, trong lòng hiểu rõ bèn cười hỏi: "Nữ quan đồng sử?"
Tịch Lan vi yên lặng gật đầu, trong đôi mắt sáng long lanh kia là tràn đầy nghi hoặc nhìn Hoắc Kỳ.
Bị nàng nhìn như vậy khiến hắn bật cười: "Trẫm cho người chắn ở bên ngoài. Trẫm cảm thấy không được tự nhiên."
Cảm thấy... không được tự nhiên?
Bởi vì là làm việc giường chiếu cho nên có chút xấu hổ, có chút không được tự nhiên?
Tịch Lan Vi nghe xong thì cực kỳ xấu hổ, trên mặt lúc đỏ lúc trắng. Hoắc Kỳ nhìn thấy nàng như vậy thì buồn cười, hắn cởi áo choàng xuống, sau đó không quan tâm cung nhân bên cạnh mà ném áo choàng cho nàng: "Bởi vì trẫm không có làm gì, lại còn có người ở ngoài nhìn chằm chằm cho nên không được tự nhiên."
Thì ra là thế......
Tịch Lan Vi theo bản năng duỗi cánh tay ra tiếp, áo choàng chuẩn xác rơi vào hai cánh tay của nàng sau đó bị nàng ôm chặt. Hoàng Đế mới đi từ bên ngoài vào nên trên áo choàng lông cáo có chút lạnh lẽo, người Tịch Lan Vi lập tức run run, nàng vội vàng chuyển giao áo choàng sang cho cung nhân mang đi cất. Nhưng trong lòng nàng khó tránh khỏi nhắc mãi một câu: Nếu Hoàng Đế không tính toán... Vậy lúc này tới làm gì?
Hoắc Kỳ quang minh chính đại, yên tâm thoải mái ngồi xuống giường, trong lòng hắn vạn phần rõ ràng hiện tại Tịch Lan Vi khẩn trương đến mức nào. Hắn khẽ nhếch môi mỏng, giọng điệu đạm bạc mở miệng: "Hôm nay trẫm đến là muốn nói đến chuyện xảy ra trong điện Đỗ thị ngày hôm đó, nàng cảm thấy là do ai làm?"
Hắn vừa nói xong lời này thì chính hắn cũng cảm thấy không hợp lý —Thời gian là buổi tối, chẳng nhẽ Hoàng Đế tới tìm phi tần chỉ để thảo luận một vụ nghi án ở trong cung?
Tịch Lan Vi vừa nghe xong thì tâm tình lập tức bình tĩnh lại, nàng cảm thấy chuyện của Đỗ thị xác thật là chuyện lớn, cũng khó trách Hoàng Đế còn đặc biệt đi một chuyến chỉ để hỏi.
Tịch Lan Vi lập tức sai cung nhân mang một cái bàn nhỏ lên trên giường, sau đó mang giấy và bút đến. Nàng cầm bút lông chấm xong mực lại có chút do dự, nàng không biết nói rõ cho hắn nghe những suy đoán trước đây của nàng là tốt hay là xấu. Tịch Lan Vi ngước mắt lên nhìn hắn một cái, hàng lông mi cong dày của nàng run lên nhè nhẹ, sau đó rũ xuống, nàng bắt đầu viết: "Những suy đoán của tần thiếp cũng không có căn cứ, Bệ Hạ đừng trách tội tần thiếp."
— Những băn khoăn của nàng ấy quả nhiên không ít. Hoắc Kỳ liếc nhìn nàng một cái, giọng điệu lạnh nhạt trả lời nàng một câu: "Có chuyện liền nói, trước giờ những suy đoán của nàng có cái nào là không có "căn cứ"?"
Rõ ràng những gì nàng ấy nói đều là nói có sách mách có chứng. Nàng ấy nói ra câu này là sợ hắn trách tội sao?
Tịch Lan Vi nghe ra trong giọng điệu của hắn có chút không vui và chế nhạo, môi đỏ khẽ nhấp, nàng không hề trốn tránh mà viết hai chữ: "Linh Cơ."
"Linh Cơ?" Đáp án này nằm ngoài những gì hắn đoán trước. Hắn nghĩ lại những lời đồn đãi từ trước đến nay liền thấy hợp lý, gật đầu một cái, hắn tiếp tục truy vấn nàng: "Vì sao là nàng ta?"
"Bệ Hạ còn nhớ rõ chuyện tần thiếp nói là Đỗ thị mang hài tử phó thác cho Cảnh phi không?" Tịch Lan Vi viết, nàng muốn nhắc nhở hoàng đế nàng đã từng nói với hắn chuyện này.
Hoàng đế gật đầu một cái: "Đúng vậy. Nhưng chuyện này cùng với Linh Cơ có quan hệ gì?"
"Từ trước đến giờ quan hệ của Linh Cơ và Cảnh Phi rất tốt. Mà Linh Cơ lại có thù cũ với Đỗ thị." Tịch Lan Vi lại viết tiếp: "Nếu Cảnh Phi vì có thể nuôi nấng hài tử mà mượn sức Đỗ thị thì chắc chắn Cảnh phi sẽ xem trọng Đỗ thị mà xem nhẹ Linh Cơ. Như vậy cuộc sống sau này của Linh Cơ sẽ rất vất vả."
Vì thế cho nên một mặt Linh Cơ có thù cũ mà không hy vọng Đỗ thị sinh hạ đứa nhỏ này, mặt khác Linh Cơ cũng không muốn mất chỗ dựa là Cảnh Phi. Nên nàng ta quyết định thiết kế trử bỏ hài tử trong bụng Đỗ thị. Nói như vậy cũng có lý, nhưng mà...
Hoàng Đế dừng lại động tác lắc đầu: "Nàng nói có lý. Nhưng chưa chắc là do Linh Cơ."
"Không, chính là nàng ta." Tịch Lan Vi viết rất chắc chắn, nàng tươi cười nhẹ nhàng viết tiếp: "Lúc Đỗ thị mới đầu nhập vào Cảnh Phi, Linh Cơ từng ở cửa Thư Nhan cung thiết kế một việc. Linh Cơ khiến cho Đỗ thị nhìn thấy tần thiếp và nàng ta nói chuyện với nhau, từ đó khiến Đỗ thị hiểu nhầm là tần thiếp nói cho Linh Cơ chuyện Đỗ thị có thai. Tần thiếp đoán Linh Cơ có thể biết chuyện này vì lúc đó Cảnh phi vẫn còn tin tưởng nàng ta nên nói ra chuyện Đỗ thị mang thai cho nàng ta biết, không ngờ là Linh Cơ lại âm thầm tính kế một phen."
Cho nên nàng ấy dựa vào tính tình không chịu nổi của Linh Cơ mà phán đoán ra việc này? Hoàng Đế vẫn cảm thấy có chút gì đó không hợp lý, nhưng hắn cũng không phản bác nàng mà yên lặng suy nghĩ cân nhắc.
"Rồi sau đó, mẫu thân của Cảnh Phi là Trương phu nhân tặng cho Đỗ thị một chuỗi ngọc Nam Hồng hiếm thấy." Tịch Lan Vi viết đến đây, ngẩng đầu lên nhìn nhìn hắn, đôi mắt ngập nước nháy nháy rồi lại tiếp tục viết: "Chuỗi ngọc đó so với chuỗi ngọc Bệ Hạ ban cho tần thiếp không kém hơn bao nhiêu, đều là đồ vật từ tiền triều Đại Yến lưu lại. Đỗ thị coi chuỗi ngọc đó như bảo bối, ngày nào cũng đeo. Tần thiếp đã nhờ người hỏi thăm, ngày Trương phu nhân vào thăm Cảnh phi và triệu kiến Đỗ thị thì Linh Cơ cũng có mặt ở đó. Linh Cơ nhìn thấy Trương gia lấy lòng Đỗ thị như vậy thì chắc chắn trong lòng sẽ không vui. Nhưng mà..." Tịch Lan Vi dừng bút một chút, nàng nâng má do dự nếu giải thích rõ lời này có phải sẽ có chút phiền toái hay không?
Hoắc Kỳ nhăn mày lại, thúc giục nói: "Không được ấp a ấp úng, mau nói."
Nàng ấy không muốn nói nhưng lại viết ra hai chữ " nhưng mà", đây rõ ràng là bày thức ăn trước mặt mà không cho người ta ăn.
"Có thể Bệ Hạ không hiểu tâm tư này của nữ nhân — Cho dù là hi thế trân bảo, không nhắc đến do cha mẹ tặng cho hay là mang từ nhỏ đến lớn, cho dù đồ vật đó lại tinh xảo xinh đẹp nhưng lại không hợp với quần áo thì sẽ không thường xuyên đeo. Trừ khi..." Chữ tiếp theo nàng mới viết được có hai nét liền nghe được âm thanh của hắn nói ra trước: "Vì khoe ra."
Đúng vậy!
"Đỗ thị khoe ra làm Linh Cơ không thoải mái." Hắn lại nói, đôi mắt thâm thúy như hồ sâu liếc nhìn Tịch Lan Vi. Nàng gật gật đầu.
"Thần thiếp cảm thấy, Đỗ thị chưa từng che giấu chuyện nàng ta cố ý khoe ra vòng ngọc Nam Hồng. Hơn nữa Cảnh phi biết nhưng không ngăn cản, điều đó đồng nghĩa với việc Cảnh phi ngầm đồng ý cho Đỗ thị dùng hài tử đi khinh bỉ Linh Cơ."
Cho nên tự nhiên Linh Cơ sẽ nghĩ: hài tử của Đỗ thị còn chưa sinh ra, nàng ta cũng chỉ là đia vị hèn mọn từ ngũ phẩm Mỹ nhân mà nàng đã vô lực phản kích, nếu như chờ đứa nhỏ này sinh ra... vậy thì nàng còn chỗ sống trong hậu cung này sao?
Thù cũ nợ mới cùng nhau tính, như vậy cũng đủ cho Linh Cơ ngoan hạ quyết tâm trừ khử hài tử của Đỗ thị. Hơn nữa cung nữ kia ra tay tàn nhẫn như vậy, nàng ta chính là muốn "Một thi hai mệnh". Có thể thấy trước đây Linh Cơ có mối hận tận xương với Đỗ thị nên mới bày mưu đặt kế như vậy.
Mối hận cũ tận xương... Trong cung có lời đồn đãi, là Đỗ thị hại hài tử của Linh Cơ.
Hoắc Kỳ chăm chú nhìn ba trang giấy trước mặt hắn không biết từ lúc nào đã đầy chữ viết. Trên giấy chẳng hề có dòng kẻ nào nhưng chữ viết lại vô cùng chỉnh tề ngay ngắn, chữ viết xinh đẹp đến mức có thể lấy làm bảng chữ mẫu. Tầm mắt hắn di chuyển, nhìn thẳng vào đôi mắt sáng của nàng —nàng cũng nhìn hắn. Ý của nàng rất rõ ràng, điều nên viết nàng đều đã viết xong, nàng đang đợi phản hồi từ hắn.
"Ừ. Nàng nói đều đúng." Hắn gật đầu, đầu tiên khen ngợi suy đoán của nàng. Sau đó hắn dừng lại một chút, ngậm cười lại nói: "Trẫm bổ sung thêm cho nàng một cái."
... Cái gì?
Tịch Lan Vi khó hiểu, Hoàng Đế nói khẽ một tiếng "Viên Tự". Hoàng Đế vươn tay ra, Viên Tự cung kính dâng lên một quyển trục bằng lụa màu trắng.
Quyển trục bằng lụa chậm rãi mở ra trước mặt Tịch Lan Vi, trên đó chỉ có ít ỏi mấy chữ mà thôi. Tịch Lan Vi chỉ nhìn bốn chữ đầu nàng liền ngẩn ra, môi mấp máy một chút, trong mắt hiện lên khó hiểu: "Đệ đệ của Tôn thị?"
"Cung nữ bên người Đỗ thị là Tôn thị." Hoàng đế mang theo ý cười nhẹ nhàng, hắn chậm rì rì mà nói một câu quan trọng tổng kết nội dung trên quyển trục: " Đệ đệ của Tôn thị là người hầu trong nhà Linh Cơ".
Lúc này mới thực sự làm Tịch Lan Vi cả kinh. Hóa ra Hoàng Đế cũng đã bắt đầu tra xét từ rất sớm, hơn nữa không hề chênh lệch so với nàng điều tra, đều tra được là do Linh Cơ làm?
Nàng vừa muốn đặt câu hỏi thì thấy hắn tùy ý nằm nghiêng xuống bên người nàng, tay chống đầu, thản nhiên nói: "Nếu như ái phi đã "chuyên tâm" tra án như vậy, trẫm cũng không thể thanh nhàn, đúng không?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.