Chương 108: Ép hỏi
Lệ Tiêu
16/02/2018
Edit: Du Phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Hoắc Trinh..." Tịch Lan Vi hút một ngụm khí lạnh, rước thêm một tiếng cười khinh miệt nữa của đối phương.
Giữa cảm giác lạnh lẽo này, tinh thần nàng từ từ tỉnh táo, nàng mở to mắt, một ánh nến le lói đâm thẳng vào mắt, nhưng nó lại làm đầu óc nàng sáng tỏ.
Là một ngôi nhà cũ nát... Không chỉ có cũ nát, chắc là đã bị bỏ không rất lâu rồi. Trong góc nhà đã bị kết mạng nhện, trên mạng nhện còn dính đầy tro bụi, cửa gỗ bị tàn phá chỉ còn một nửa, thậm chí trên cửa sổ hoàn toàn không có giấy bọc lại.
Đây là chỗ nào...
Tịch Lan Vi lại suy nghĩ, tin tưởng một đời trước chưa từng thấy qua nơi này, than thở trong lòng, phải thừa nhận đây lại là một chuyện bất ngờ nữa với nàng.
Mở mắt ra, Tịch Lan Vi quay đầu đi đã thấy Giản Tiểu Sương.
Tiểu Sương bị hai người che mặt giữ lại, miệng thì bị chặn, đôi mắt sáng của nàng ấy tràn ngập sự kinh hoảng, thấy nàng mở to mắt thì lại có một chút vui mừng.
"Chiêu nghi." Hoắc Trinh khẽ cười, nghiền ngẫm mà nhìn nàng: "Ngươi đem quá nhiều phiền toái tới cho bổn vương."
Tịch Lan Vi không mở miệng, hắn đứng lên đi tới trước mặt nàng, một ngón tay nâng cằm nàng: "Bổn vương không so đo chuyện ngươi huỷ hôn sự, nhưng mọi chuyện sau đó thì không thể không tính rõ ràng."
Tịch Lan Vi mạnh mẽ nghiêng đầu tránh tay hắn, nàng cười lạnh sinh ác ý: "Là ngươi hạ dược câm ta."
An tĩnh một chút, Hoắc Trinh như có chút kinh sợ nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Bổn vương hạ dược câm ngươi, ngươi huỷ hôn ước với bổn vương, xem như là hoà nhau đi — Được rồi, bổn vương đã nói không so đo quá nhiều về chuyện này."
Chẳng biết xấu hổ...
Tịch Lan Vi cười khẽ, ngay cả liếc hắn một cái cũng lười.
"Bổn vương biết hoàng huynh rất tin tưởng ngươi." Ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, vạch hỏi: "Nghe nói các dạng tấu chương đều không tránh để ngươi cùng xem?"
Âm cuối nâng lên, làm như hỏi chuyện nhưng cũng không chờ nàng đáp lại.
Hắn cũng không thèm để ý, cười rồi nói tiếp: "Nói hết những chuyện ngươi biết cho ta nghe, ta sẽ thả các ngươi hồi cung."
Trong lòng có rung động trong chớp mắt, khát khao sâu nhất trong lòng nàng bị khơi dậy. Lần thứ hai tầm mắt nàng dừng ở trên người Giản Tiểu Sương, nàng ấy không nói được gì, chỉ một mực lắc đầu.
"Nói cho ta những chuyện đó không liên quan gì đến ngươi. Rồi ngươi hồi cung an tâm làm Chiêu nghi nương nương như cũ, nhận hết sủng ái của đế vương không phải tốt sao?" Hoắc Trinh cười hỏi nàng, trong giọng nói có mấy phần mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên Tịch Lan Vi đối đầu mà nhìn trực diện Hoắc Trinh, mặc dù sớm biết hắn vô sỉ âm độc nhưng trong lòng nàng vẫn lắp bắp kinh hãi.
Một đời trước... Rốt cuộc thì chính mình lại đem trái tim chân thành phó thác cho dạng người chả ra gì.
"Hoàng huynh có thể điều động không ít binh mã để tìm ngươi." Hoắc Trinh cười khẽ rồi nói tiếp: "Nếu ngươi không quay về, nhất định hắn rất thương tâm."
"Ngươi thì biết cái gì..." Thanh âm Tịch Lan Vi chột dạ, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
"Chuyện ta an bài hắn biết được bao nhiêu? Mà hắn lại an bài cái gì?" Hoắc Trinh lời ít ý nhiều mà hỏi nàng.
Tịch Lan Vi nghe xong thì trầm mặc.
"Không cần trì hoãn nữa." Hắn mỉm cười, kiên nhẫn mở đường cho nàng: "Ta lặp lại lần nữa, chuyện này vốn không có quan hệ gì với ngươi — Chuyện triều chính thì có quan hệ gì với một nữ tử như ngươi? Ngươi cứ việc nói ra, sau đó an tâm đi làm sủng phi của ngươi, mà phụng dưỡng đế vương là thuộc bổn phận trách nhiệm ngươi nên làm, còn những chuyện khác thì không cần ngươi để ý."
Mặc dù phòng ốc cực kỳ cũ nát nhưng ánh nến đỏ mới tinh vẫn sáng ngời, gió nhẹ nhàng thổi ở trong phòng, mà bóng người trên tường cũng lay động theo. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chờ Tịch Lan Vi mở miệng. Qua hồi lâu nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chỉ có nửa phần kiều diễm, còn lại là lạnh lẽo, thậm chí có... bi thương.
"Hoắc Trinh." Nàng mỉm cười vô vọng: "Ở trong mắt ngươi, bất luận là tình cảm gì thì đều có thể lấy ra lợi dụng. Huynh trưởng ngươi, chính thê, thiếp thất... Bệ hạ không nên có một người đệ đệ như ngươi, mà các nữ nhân theo ngươi làm thiếp thất... thì đều ngu xuẩn."
Bao gồm cả một đời trước của nàng.
"Nhưng không phải mỗi người đều vô sỉ giống như ngươi." Nàng mỉm
cười, sự sợ hãi còn sót lại cũng dần dần phai nhạt đi. Tịch Lan Vi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trinh, nàng cảm giác giống như đang xem phải một trò đùa đáng thương: "Ngươi không thật tình coi Hoắc Kỳ là huynh trưởng, nhưng ta thật lòng coi hắn là phu quân của mình."
Hoắc Trinh hơi kinh hãi, khẽ hít một hơi, liếc nhìn nàng như muốn điều tra, hắn cười hỏi: "Không sợ chết sao?"
"Giết ta đi." Tịch Lan Vi khẽ nhếch
cằm lên, không hề nhút nhát: "Ta sẽ không chết mà không minh bạch, bệ hạ sẽ báo thù cho ta."
Nếu so với một cuộc sống ngu ngốc ở đời trước, lại chết một cách ngớ ngẩn thì nàng chết như vậy... còn rất hạnh phúc nữa.
Nàng biểu hiện như vậy là ngoài tầm đoán trước của Hoắc Trinh, tầm mắt hắn khẽ ngưng lại, nhất thời không biết nên nói cái gì nữa.
Cho nên đến lượt Tịch Lan Vi nói chuyện tiếp.
"Nếu như ta nói ra thì ngươi cũng không tính sẽ thả ta ra." Nàng lạnh lùng cười rồi nhìn hắn nói: "Nhìn bộ dáng khiếp sợ của ngươi chắc là không nghĩ tới ta thà chết cũng không chịu nói. Mà nói như vậy thì lúc đầu chắc ngươi tin tưởng mười phần ta không chịu nổi sự đe doạ mà nói hết toàn bộ cho ngươi biết — Vậy thì ngươi cần gì phải cho thủ hạ chuẩn bị đao kiếm, rượu độc? Chỉ cần chuẩn bị xe ngựa đưa ta hồi cung là được."
Ánh mắt nàng nhìn tới mấy đồ vật ở trong góc — Không tính là quen thuộc nhưng đã gặp qua rồi, là đồ vật Cung Chính Tư thường xuyên dùng để thẩm vấn.
"Mấy cái đó... Ngươi cũng đừng nghĩ dùng trên người ta." Nàng quay đầu lại, ý cười sâu thêm hai phần nhưng vẫn nhìn thẳng nói chuyện với hắn: "Ta là người của bệ hạ, ở trong hậu cung thì đứng đầu cửu tần, là đích nữ duy nhất của Tịch gia. Nếu ngươi dám đụng đến ta, thì ta thà chết còn hơn."
Thà rằng tự sát chứ không muốn nói cho hắn dù chỉ là nửa chữ.
"Ừ..." Hoắc Trinh cân nhắc, nhìn bộ dáng trầm lặng suy tư của hắn có chút giống với Hoắc Kỳ. Rất nhanh hắn liếc nàng một cái, tuỳ ý nói tiếp: "Nếu ngươi gả cho ta thì ngươi sẽ rõ ràng phương thức xử sự của ta hơn chút."
Lời nói của hắn làm Tịch Lan Vi ngẩn ra, nàng suy nghĩ hồi lâu — Mặc dù nàng đã từng "Gả" qua nhưng cũng không biết hắn đang nói cái gì.
"Ngươi sẽ nói." Hắn lại cười một tiếng: "Có người có biện pháp làm ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Ngươi muốn tự sát... cũng không thể dễ dàng như vậy được."
Lòng thâm trầm tới tận đáy cốc, lời hắn nói mang theo hàn ý vô tận, nghe được làm cho nàng phát run.
Cắn chặt răng tỏ vẻ không yếu thế, Hoắc Trinh liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt gọi người tới: "Sở Tuyên."
Sở Tuyên từ ngoài phòng đi vào, không có nhìn nàng, chỉ vái chào với Hoắc Trinh: "Điện hạ."
"Giao lại cho ngươi." Hoắc Trinh khẽ gật đầu: "Nếu nàng sớm nói ra thì làm nàng ta chết dễ coi chút. Khuôn mặt này của nàng ta, nhất định hoàng huynh nhìn sẽ tiếc hận, nếu ta không lầm thì sẽ truy phong phi vị gì đó cho nàng ta nữa." Hắn ngừng nói, tiến lên một bước rồi nói nửa câu còn lại bên tai nàng: "Còn nếu bị huỷ dung thì có thể là chưa chắc."
...
Rất nhanh trong phòng yên tĩnh trở lại. Lúc mọi người rời đi thì có tiếng nhánh cây vang lên, Tịch Lan Vi đại khái đoán được nếu không phải trên núi thì chính là nơi hoang dã.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, đêm
đã khuya nên trong phòng hơi lạnh. Sở Tuyên duỗi tay bỏ đầy than đốt lên để sưởi ấm, hắn thong thả cười nói: "Ngươi rất quen thuộc với Thẩm Ninh, chắc cũng biết được không ít chuyện trong Cấm Quân Đô Uý phủ. Thử đoán một chút xem nếu hiện tại muốn bức cung ngươi, thì ta sẽ làm gì?""Ngươi..."
Tịch Lan Vi cả kinh hít thở không thông, nàng không tự chủ được mà nhìn về phía Giản Tiểu Sương. Nhất định... là cho nàng nhìn hắn động Tiểu Sương trước để đánh tan nhuệ khí của nàng.
Sở Tuyên quay đầu lại, nhìn ánh mắt của nàng, cũng nhìn theo đến Tiểu Sương, hắn cười: "Thông minh như vậy sao."
Sở Tuyên thấy lửa vẫn còn ấm, lại nghe thấy tiếng hai người thở càng hiện vẻ bất an, hắn khẽ cười, cầm cái thanh sắt đã bị nung đỏ rực lên nhìn nhìn, sau đó vừa lòng gật đầu một cái. Hắn đi đến trước mặt Giản Tiểu Sương, tháo khăn nhét trong miệng nàng ấy xuống, rất nhanh hắn đã nghe thanh âm tràn ngập sự sợ hãi của nàng ấy: "Đừng..."
Tịch Lan Vi cắn chặt răng, lại nghe thanh âm Tiểu Sương nghẹn ngào nói: "Đừng... Ngươi... Ngươi giết ta đi!"
"Đúng là chủ nào tớ ấy ha." Sở Tuyên cười âm hiểm, chỉ về phía Tịch Lan Vi nhưng lại nói với Tiểu Sương: "Chỉ là ngươi không trách được ta, ta đã sớm nói qua với nàng ấy đừng chạm vào bàn cờ này, nhưng nàng ấy sống chết không chịu nghe."
Lời vừa nói ra, Tịch Lan Vi bừng tỉnh mà muốn khóc...
Vẫn chưa sợ qua cái gì, nàng cảm thấy sống lại một đời thì đã không quan tâm về cuộc đời dài hay ngắn nữa, chỉ cần lúc sinh thời sống không làm chính mình thất vọng là tốt rồi.
Mà nàng không nghĩ rằng lại liên luỵ tới Tiểu Sương.
"Sở công tử..." Nàng nhịn nước mắt lại, cắn chặt răng buộc lòng nói: "Là ta sai... Ngươi thả nàng ấy ra đi... Chuyện khác thì sẽ thương lượng lại..."
"Thương lượng lại?" Sở Tuyên nghe được thì cười: "Thương lượng thế nào? Ngươi tính nói hết việc bệ hạ an bài cho ta sao?"
Hắn cười nhìn nàng, hỏi đến làm nàng nghẹn lại.
"Nếu không như vậy thì có thể thương lượng cái gì?"
"Các ngươi... Các ngươi làm nam nhân như vậy sao!" Giản Tiểu Sương kinh sợ đến phát ra phẫn nộ, chửi ầm lên: "Nếu có bản lĩnh gì thì các ngươi hãy dùng nó ở trong triều mà cứng chọi cứng với bệ hạ! Một đám đều là đại nam nhân... mà lại trói thiếp thất của người ta thì có bản lĩnh gì cơ chứ!"
Sở Tuyên buồn cười nhìn nàng, lần thứ hai nói: "Thật đúng là chủ nào tớ ấy."
Xuyên qua tấm cửa gỗ tàn tạ khuyết thiếu, Sở Tuyên nhìn ra bên ngoài, cảm thán một câu: "Đã trễ thế này rồi."
Dứt lời hắn liền đi ra ngoài cửa, Tịch Lan Vi mơ hồ thấy hắn khom lưng cầm cái gì đó, rồi rất nhanh hắn đã ngồi dậy đi trở lại đây, trong tay còn có thêm một cái túi.
"Đây là..." Nàng trốn tránh theo bản năng.
Sở Tuyên cười: "Là bữa tối — mèo của ngươi."
Đột nhiên Tịch Lan Vi kinh ngạc, Sở Tuyên xách cái túi được gọi là "Bữa tối" lên, lục lọi một hồi thì lấy ra được — hai củ khoai sọ.
Tịch Lan Vi với Giản Tiểu Sương cùng trợn mắt há mồm nhìn Sở Tuyên nướng khoai sọ trên thanh sắt, các nàng nghe được mùi hương thoảng qua làm... có chút đói.
"À..." Sở Tuyên quay đầu nhìn Giản Tiểu Sương, hơi chán ghét: "Không nghĩ sẽ có thêm một người nên không đủ ăn."
"..." Giản Tiểu Sương khinh thường Sở Tuyên một thời gian.
Cuối cùng Sở Tuyên cũng nướng xong hai củ khoai sọ rồi lột vỏ ra, vừa vặn tay trái một củ tay phải một củ đưa tới miệng hai người các nàng, còn chính hắn thì không nhìn qua, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
Cho ăn no thì hắn cũng không có khả năng hạ độc dược cho các nàng chết — bởi hắn cũng chưa hỏi ra được gì. Vì hai người các nàng ở trong cung nên đây là đầu tiên ăn cái này, nhưng dù gì thì các nàng vẫn an an tĩnh tĩnh mà ăn một cách cực kỳ nhã nhặn.
Đợi đến khi các nàng ăn xong, Sở Tuyên nghỉ ngơi cánh tay, hắn nhìn sắc trời ở phía xa, giống như trời đã dần dần chuyển sáng. Hắn liền đi tới trước mặt Tịch Lan Vi, trầm tư nói: "Bọn họ vội vã chạy về Việt Liêu, hiện tại chắc đã đi rất xa rồi."
Tịch Lan Vi theo bản năng mà gật đầu một cái, nàng cũng không biết hắn có ý tứ gì.
"Cái này." Sở Tuyên lấy khối ngọc bài từ trong lòng ra: "Ta đã nói chuyện với các du hiệp khắp nơi, ngươi đứng ở cửa thành tuỳ ý giơ ra một chút thì sẽ có người tới tiếp ngươi, bọn họ sẽ dốc hết sức lực không để ngươi chịu thiệt thòi."
... Cái gì?
"Không cần trực tiếp về Trường Dương, ở bên đường có cơ sở ngầm của Việt Liêu Vương hay không thì ta không biết. Ngươi an tâm theo nhóm du hiệp đi khắp nơi một chút đi, Bệ hạ sẽ chờ đón ngươi." Sở Tuyên bình tĩnh nói, dừng lại một chút rồi dụng tâm nhắc nhở: "Các nơi đều có người của Bệ hạ đang tìm ngươi, ngươi không cần đi tìm bọn họ vì có khả năng trong đó có người của Việt Liêu Vương. Hãy chờ Bệ hạ tự mình tới đón ngươi."
"Cái này... là chút ngân lượng." Sở Tuyên nói rồi lấy ra một xấp ngân phiếu: "Có lẽ sẽ dùng đến, nhóm du hiệp đều không giàu có."
"Ngoài cửa có chuẩn bị cho các ngươi hai bộ quần áo, lúc đi rồi hãy thay ra." Vừa dứt lời hắn lấy đao ngắn cắt dây thừng trên người Tịch Lan Vi, sau đó là Giản Tiểu Sương.
Tịch Lan Vi xoa cánh tay bị trói làm cho đau nhức, hỏi hắn: "Ngươi không đi cùng sao?"
Sở Tuyên cười một tiếng: "Cấm Quân Đô Uý phủ vẫn luôn truy lùng bắt ta — đám phế vật đó hiện tại thấy ta đều trực tiếp bắn tên, một mình ta có thể chạy nhưng lại không có công phu che chở người khác."
Nói ra thập thần đúng sự thật.
"... À." Tịch Lan Vi khẽ lên tiếng, trầm tư giây lát, rốt cuộc cũng do dự hỏi ra: "Vì sao ngươi lại giúp ta?"
Sở Tuyên im lặng.
"Rõ ràng ngươi làm việc cho Việt Liêu Vương... Vậy sao lại thả ta đi?" Nàng hỏi lại lần nữa.
"Bởi vì..." Sở Tuyên trầm ngâm, rất nhanh đã nuốt trở lại lời muốn nói, cân nhắc nghĩ đến đáp án có thể nói cho nàng nghe.
Có tiếng cười khẽ, Tịch Lan Vi nghe được Sở Tuyên nói: "Là ta hạ dược câm ngươi cho nên mới thập phần áy náy."
Thân mình nàng cứng đờ, giật mình nhìn hắn, muốn hỏi thêm chút gì nữa.
Sở Tuyên quay đầu đi rồi lại nhìn nàng, hắn ngừng cười hỏi nàng thêm một câu: "Làm gì kinh ngạc như vậy? Hoàng cung mà ta còn ra vào tự nhiên, về phần phòng bị của Tịch gia ngươi thì thật sự là thùng rỗng kêu to."
"Đi thôi." Hắn đẩy cửa gỗ ra, nhíu nhíu mày, ý tứ không muốn nghe nàng hỏi nhiều nữa.
...
Trời tờ mờ sáng nên sương mù vẫn chưa tan hết, Tịch Lan Vi và Giản Tiểu Sương rời khỏi phòng cũ mà trong lòng tràn đầy lo sợ. Ở cửa phòng, ý cười bên môi Sở Tuyên như đang tính toán chuyện gì, môi mỏng hắn khẽ nhúc nhích, lầm bầm lầu bầu nói: "Gặp ở Trường Dương."
( Du Phi: riết cuồng Sở Tuyên hơn anh Kỳ rồi, càng ngày càng iu Tuyên Tuyên a~~~)
----------
Tác giả có lời muốn nói:【Sau đây không phải là văn, là thần kinh】
Sau khi Tịch Lan Vi cùng Giản Tiểu Sương thoát đi, ý cười của Sở Tuyên dần dần nhạt đi, chốc lát quỳ sát đất khóc lớn: Khoai sọ của ta a a a a a!!! Khốn khiếp vì cái gì mà nhiều hơn một người a a a a a!!! Ta rất đói a a a a a!!!
Trong lúc Tịch Lan Vi đã đi xa: Tiểu Sương, khoai sọ nướng như vậy có vẻ khá ngon.
Tiểu Sương: Đúng đó, đúng đó...
# Sở Tuyên khóc rống làm một đàn chim chóc kinh ngạc #
Beta: Huệ Hoàng Hậu
"Hoắc Trinh..." Tịch Lan Vi hút một ngụm khí lạnh, rước thêm một tiếng cười khinh miệt nữa của đối phương.
Giữa cảm giác lạnh lẽo này, tinh thần nàng từ từ tỉnh táo, nàng mở to mắt, một ánh nến le lói đâm thẳng vào mắt, nhưng nó lại làm đầu óc nàng sáng tỏ.
Là một ngôi nhà cũ nát... Không chỉ có cũ nát, chắc là đã bị bỏ không rất lâu rồi. Trong góc nhà đã bị kết mạng nhện, trên mạng nhện còn dính đầy tro bụi, cửa gỗ bị tàn phá chỉ còn một nửa, thậm chí trên cửa sổ hoàn toàn không có giấy bọc lại.
Đây là chỗ nào...
Tịch Lan Vi lại suy nghĩ, tin tưởng một đời trước chưa từng thấy qua nơi này, than thở trong lòng, phải thừa nhận đây lại là một chuyện bất ngờ nữa với nàng.
Mở mắt ra, Tịch Lan Vi quay đầu đi đã thấy Giản Tiểu Sương.
Tiểu Sương bị hai người che mặt giữ lại, miệng thì bị chặn, đôi mắt sáng của nàng ấy tràn ngập sự kinh hoảng, thấy nàng mở to mắt thì lại có một chút vui mừng.
"Chiêu nghi." Hoắc Trinh khẽ cười, nghiền ngẫm mà nhìn nàng: "Ngươi đem quá nhiều phiền toái tới cho bổn vương."
Tịch Lan Vi không mở miệng, hắn đứng lên đi tới trước mặt nàng, một ngón tay nâng cằm nàng: "Bổn vương không so đo chuyện ngươi huỷ hôn sự, nhưng mọi chuyện sau đó thì không thể không tính rõ ràng."
Tịch Lan Vi mạnh mẽ nghiêng đầu tránh tay hắn, nàng cười lạnh sinh ác ý: "Là ngươi hạ dược câm ta."
An tĩnh một chút, Hoắc Trinh như có chút kinh sợ nhưng rất nhanh khôi phục lại bình thường: "Bổn vương hạ dược câm ngươi, ngươi huỷ hôn ước với bổn vương, xem như là hoà nhau đi — Được rồi, bổn vương đã nói không so đo quá nhiều về chuyện này."
Chẳng biết xấu hổ...
Tịch Lan Vi cười khẽ, ngay cả liếc hắn một cái cũng lười.
"Bổn vương biết hoàng huynh rất tin tưởng ngươi." Ánh mắt hắn dừng ở trên người nàng, vạch hỏi: "Nghe nói các dạng tấu chương đều không tránh để ngươi cùng xem?"
Âm cuối nâng lên, làm như hỏi chuyện nhưng cũng không chờ nàng đáp lại.
Hắn cũng không thèm để ý, cười rồi nói tiếp: "Nói hết những chuyện ngươi biết cho ta nghe, ta sẽ thả các ngươi hồi cung."
Trong lòng có rung động trong chớp mắt, khát khao sâu nhất trong lòng nàng bị khơi dậy. Lần thứ hai tầm mắt nàng dừng ở trên người Giản Tiểu Sương, nàng ấy không nói được gì, chỉ một mực lắc đầu.
"Nói cho ta những chuyện đó không liên quan gì đến ngươi. Rồi ngươi hồi cung an tâm làm Chiêu nghi nương nương như cũ, nhận hết sủng ái của đế vương không phải tốt sao?" Hoắc Trinh cười hỏi nàng, trong giọng nói có mấy phần mê hoặc.
Đây là lần đầu tiên Tịch Lan Vi đối đầu mà nhìn trực diện Hoắc Trinh, mặc dù sớm biết hắn vô sỉ âm độc nhưng trong lòng nàng vẫn lắp bắp kinh hãi.
Một đời trước... Rốt cuộc thì chính mình lại đem trái tim chân thành phó thác cho dạng người chả ra gì.
"Hoàng huynh có thể điều động không ít binh mã để tìm ngươi." Hoắc Trinh cười khẽ rồi nói tiếp: "Nếu ngươi không quay về, nhất định hắn rất thương tâm."
"Ngươi thì biết cái gì..." Thanh âm Tịch Lan Vi chột dạ, trong lòng vô cùng hoảng loạn.
"Chuyện ta an bài hắn biết được bao nhiêu? Mà hắn lại an bài cái gì?" Hoắc Trinh lời ít ý nhiều mà hỏi nàng.
Tịch Lan Vi nghe xong thì trầm mặc.
"Không cần trì hoãn nữa." Hắn mỉm cười, kiên nhẫn mở đường cho nàng: "Ta lặp lại lần nữa, chuyện này vốn không có quan hệ gì với ngươi — Chuyện triều chính thì có quan hệ gì với một nữ tử như ngươi? Ngươi cứ việc nói ra, sau đó an tâm đi làm sủng phi của ngươi, mà phụng dưỡng đế vương là thuộc bổn phận trách nhiệm ngươi nên làm, còn những chuyện khác thì không cần ngươi để ý."
Mặc dù phòng ốc cực kỳ cũ nát nhưng ánh nến đỏ mới tinh vẫn sáng ngời, gió nhẹ nhàng thổi ở trong phòng, mà bóng người trên tường cũng lay động theo. Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, mọi người đều chờ Tịch Lan Vi mở miệng. Qua hồi lâu nàng mới chậm rãi ngẩng đầu lên, đôi mắt đẹp chỉ có nửa phần kiều diễm, còn lại là lạnh lẽo, thậm chí có... bi thương.
"Hoắc Trinh." Nàng mỉm cười vô vọng: "Ở trong mắt ngươi, bất luận là tình cảm gì thì đều có thể lấy ra lợi dụng. Huynh trưởng ngươi, chính thê, thiếp thất... Bệ hạ không nên có một người đệ đệ như ngươi, mà các nữ nhân theo ngươi làm thiếp thất... thì đều ngu xuẩn."
Bao gồm cả một đời trước của nàng.
"Nhưng không phải mỗi người đều vô sỉ giống như ngươi." Nàng mỉm
cười, sự sợ hãi còn sót lại cũng dần dần phai nhạt đi. Tịch Lan Vi nhìn thẳng vào mắt Hoắc Trinh, nàng cảm giác giống như đang xem phải một trò đùa đáng thương: "Ngươi không thật tình coi Hoắc Kỳ là huynh trưởng, nhưng ta thật lòng coi hắn là phu quân của mình."
Hoắc Trinh hơi kinh hãi, khẽ hít một hơi, liếc nhìn nàng như muốn điều tra, hắn cười hỏi: "Không sợ chết sao?"
"Giết ta đi." Tịch Lan Vi khẽ nhếch
cằm lên, không hề nhút nhát: "Ta sẽ không chết mà không minh bạch, bệ hạ sẽ báo thù cho ta."
Nếu so với một cuộc sống ngu ngốc ở đời trước, lại chết một cách ngớ ngẩn thì nàng chết như vậy... còn rất hạnh phúc nữa.
Nàng biểu hiện như vậy là ngoài tầm đoán trước của Hoắc Trinh, tầm mắt hắn khẽ ngưng lại, nhất thời không biết nên nói cái gì nữa.
Cho nên đến lượt Tịch Lan Vi nói chuyện tiếp.
"Nếu như ta nói ra thì ngươi cũng không tính sẽ thả ta ra." Nàng lạnh lùng cười rồi nhìn hắn nói: "Nhìn bộ dáng khiếp sợ của ngươi chắc là không nghĩ tới ta thà chết cũng không chịu nói. Mà nói như vậy thì lúc đầu chắc ngươi tin tưởng mười phần ta không chịu nổi sự đe doạ mà nói hết toàn bộ cho ngươi biết — Vậy thì ngươi cần gì phải cho thủ hạ chuẩn bị đao kiếm, rượu độc? Chỉ cần chuẩn bị xe ngựa đưa ta hồi cung là được."
Ánh mắt nàng nhìn tới mấy đồ vật ở trong góc — Không tính là quen thuộc nhưng đã gặp qua rồi, là đồ vật Cung Chính Tư thường xuyên dùng để thẩm vấn.
"Mấy cái đó... Ngươi cũng đừng nghĩ dùng trên người ta." Nàng quay đầu lại, ý cười sâu thêm hai phần nhưng vẫn nhìn thẳng nói chuyện với hắn: "Ta là người của bệ hạ, ở trong hậu cung thì đứng đầu cửu tần, là đích nữ duy nhất của Tịch gia. Nếu ngươi dám đụng đến ta, thì ta thà chết còn hơn."
Thà rằng tự sát chứ không muốn nói cho hắn dù chỉ là nửa chữ.
"Ừ..." Hoắc Trinh cân nhắc, nhìn bộ dáng trầm lặng suy tư của hắn có chút giống với Hoắc Kỳ. Rất nhanh hắn liếc nàng một cái, tuỳ ý nói tiếp: "Nếu ngươi gả cho ta thì ngươi sẽ rõ ràng phương thức xử sự của ta hơn chút."
Lời nói của hắn làm Tịch Lan Vi ngẩn ra, nàng suy nghĩ hồi lâu — Mặc dù nàng đã từng "Gả" qua nhưng cũng không biết hắn đang nói cái gì.
"Ngươi sẽ nói." Hắn lại cười một tiếng: "Có người có biện pháp làm ngươi muốn sống không được muốn chết cũng không xong. Ngươi muốn tự sát... cũng không thể dễ dàng như vậy được."
Lòng thâm trầm tới tận đáy cốc, lời hắn nói mang theo hàn ý vô tận, nghe được làm cho nàng phát run.
Cắn chặt răng tỏ vẻ không yếu thế, Hoắc Trinh liếc mắt nhìn nàng một cái, nhàn nhạt gọi người tới: "Sở Tuyên."
Sở Tuyên từ ngoài phòng đi vào, không có nhìn nàng, chỉ vái chào với Hoắc Trinh: "Điện hạ."
"Giao lại cho ngươi." Hoắc Trinh khẽ gật đầu: "Nếu nàng sớm nói ra thì làm nàng ta chết dễ coi chút. Khuôn mặt này của nàng ta, nhất định hoàng huynh nhìn sẽ tiếc hận, nếu ta không lầm thì sẽ truy phong phi vị gì đó cho nàng ta nữa." Hắn ngừng nói, tiến lên một bước rồi nói nửa câu còn lại bên tai nàng: "Còn nếu bị huỷ dung thì có thể là chưa chắc."
...
Rất nhanh trong phòng yên tĩnh trở lại. Lúc mọi người rời đi thì có tiếng nhánh cây vang lên, Tịch Lan Vi đại khái đoán được nếu không phải trên núi thì chính là nơi hoang dã.
Sắc trời bên ngoài đã tối đen, đêm
đã khuya nên trong phòng hơi lạnh. Sở Tuyên duỗi tay bỏ đầy than đốt lên để sưởi ấm, hắn thong thả cười nói: "Ngươi rất quen thuộc với Thẩm Ninh, chắc cũng biết được không ít chuyện trong Cấm Quân Đô Uý phủ. Thử đoán một chút xem nếu hiện tại muốn bức cung ngươi, thì ta sẽ làm gì?""Ngươi..."
Tịch Lan Vi cả kinh hít thở không thông, nàng không tự chủ được mà nhìn về phía Giản Tiểu Sương. Nhất định... là cho nàng nhìn hắn động Tiểu Sương trước để đánh tan nhuệ khí của nàng.
Sở Tuyên quay đầu lại, nhìn ánh mắt của nàng, cũng nhìn theo đến Tiểu Sương, hắn cười: "Thông minh như vậy sao."
Sở Tuyên thấy lửa vẫn còn ấm, lại nghe thấy tiếng hai người thở càng hiện vẻ bất an, hắn khẽ cười, cầm cái thanh sắt đã bị nung đỏ rực lên nhìn nhìn, sau đó vừa lòng gật đầu một cái. Hắn đi đến trước mặt Giản Tiểu Sương, tháo khăn nhét trong miệng nàng ấy xuống, rất nhanh hắn đã nghe thanh âm tràn ngập sự sợ hãi của nàng ấy: "Đừng..."
Tịch Lan Vi cắn chặt răng, lại nghe thanh âm Tiểu Sương nghẹn ngào nói: "Đừng... Ngươi... Ngươi giết ta đi!"
"Đúng là chủ nào tớ ấy ha." Sở Tuyên cười âm hiểm, chỉ về phía Tịch Lan Vi nhưng lại nói với Tiểu Sương: "Chỉ là ngươi không trách được ta, ta đã sớm nói qua với nàng ấy đừng chạm vào bàn cờ này, nhưng nàng ấy sống chết không chịu nghe."
Lời vừa nói ra, Tịch Lan Vi bừng tỉnh mà muốn khóc...
Vẫn chưa sợ qua cái gì, nàng cảm thấy sống lại một đời thì đã không quan tâm về cuộc đời dài hay ngắn nữa, chỉ cần lúc sinh thời sống không làm chính mình thất vọng là tốt rồi.
Mà nàng không nghĩ rằng lại liên luỵ tới Tiểu Sương.
"Sở công tử..." Nàng nhịn nước mắt lại, cắn chặt răng buộc lòng nói: "Là ta sai... Ngươi thả nàng ấy ra đi... Chuyện khác thì sẽ thương lượng lại..."
"Thương lượng lại?" Sở Tuyên nghe được thì cười: "Thương lượng thế nào? Ngươi tính nói hết việc bệ hạ an bài cho ta sao?"
Hắn cười nhìn nàng, hỏi đến làm nàng nghẹn lại.
"Nếu không như vậy thì có thể thương lượng cái gì?"
"Các ngươi... Các ngươi làm nam nhân như vậy sao!" Giản Tiểu Sương kinh sợ đến phát ra phẫn nộ, chửi ầm lên: "Nếu có bản lĩnh gì thì các ngươi hãy dùng nó ở trong triều mà cứng chọi cứng với bệ hạ! Một đám đều là đại nam nhân... mà lại trói thiếp thất của người ta thì có bản lĩnh gì cơ chứ!"
Sở Tuyên buồn cười nhìn nàng, lần thứ hai nói: "Thật đúng là chủ nào tớ ấy."
Xuyên qua tấm cửa gỗ tàn tạ khuyết thiếu, Sở Tuyên nhìn ra bên ngoài, cảm thán một câu: "Đã trễ thế này rồi."
Dứt lời hắn liền đi ra ngoài cửa, Tịch Lan Vi mơ hồ thấy hắn khom lưng cầm cái gì đó, rồi rất nhanh hắn đã ngồi dậy đi trở lại đây, trong tay còn có thêm một cái túi.
"Đây là..." Nàng trốn tránh theo bản năng.
Sở Tuyên cười: "Là bữa tối — mèo của ngươi."
Đột nhiên Tịch Lan Vi kinh ngạc, Sở Tuyên xách cái túi được gọi là "Bữa tối" lên, lục lọi một hồi thì lấy ra được — hai củ khoai sọ.
Tịch Lan Vi với Giản Tiểu Sương cùng trợn mắt há mồm nhìn Sở Tuyên nướng khoai sọ trên thanh sắt, các nàng nghe được mùi hương thoảng qua làm... có chút đói.
"À..." Sở Tuyên quay đầu nhìn Giản Tiểu Sương, hơi chán ghét: "Không nghĩ sẽ có thêm một người nên không đủ ăn."
"..." Giản Tiểu Sương khinh thường Sở Tuyên một thời gian.
Cuối cùng Sở Tuyên cũng nướng xong hai củ khoai sọ rồi lột vỏ ra, vừa vặn tay trái một củ tay phải một củ đưa tới miệng hai người các nàng, còn chính hắn thì không nhìn qua, mắt không thấy thì tâm sẽ không phiền.
Cho ăn no thì hắn cũng không có khả năng hạ độc dược cho các nàng chết — bởi hắn cũng chưa hỏi ra được gì. Vì hai người các nàng ở trong cung nên đây là đầu tiên ăn cái này, nhưng dù gì thì các nàng vẫn an an tĩnh tĩnh mà ăn một cách cực kỳ nhã nhặn.
Đợi đến khi các nàng ăn xong, Sở Tuyên nghỉ ngơi cánh tay, hắn nhìn sắc trời ở phía xa, giống như trời đã dần dần chuyển sáng. Hắn liền đi tới trước mặt Tịch Lan Vi, trầm tư nói: "Bọn họ vội vã chạy về Việt Liêu, hiện tại chắc đã đi rất xa rồi."
Tịch Lan Vi theo bản năng mà gật đầu một cái, nàng cũng không biết hắn có ý tứ gì.
"Cái này." Sở Tuyên lấy khối ngọc bài từ trong lòng ra: "Ta đã nói chuyện với các du hiệp khắp nơi, ngươi đứng ở cửa thành tuỳ ý giơ ra một chút thì sẽ có người tới tiếp ngươi, bọn họ sẽ dốc hết sức lực không để ngươi chịu thiệt thòi."
... Cái gì?
"Không cần trực tiếp về Trường Dương, ở bên đường có cơ sở ngầm của Việt Liêu Vương hay không thì ta không biết. Ngươi an tâm theo nhóm du hiệp đi khắp nơi một chút đi, Bệ hạ sẽ chờ đón ngươi." Sở Tuyên bình tĩnh nói, dừng lại một chút rồi dụng tâm nhắc nhở: "Các nơi đều có người của Bệ hạ đang tìm ngươi, ngươi không cần đi tìm bọn họ vì có khả năng trong đó có người của Việt Liêu Vương. Hãy chờ Bệ hạ tự mình tới đón ngươi."
"Cái này... là chút ngân lượng." Sở Tuyên nói rồi lấy ra một xấp ngân phiếu: "Có lẽ sẽ dùng đến, nhóm du hiệp đều không giàu có."
"Ngoài cửa có chuẩn bị cho các ngươi hai bộ quần áo, lúc đi rồi hãy thay ra." Vừa dứt lời hắn lấy đao ngắn cắt dây thừng trên người Tịch Lan Vi, sau đó là Giản Tiểu Sương.
Tịch Lan Vi xoa cánh tay bị trói làm cho đau nhức, hỏi hắn: "Ngươi không đi cùng sao?"
Sở Tuyên cười một tiếng: "Cấm Quân Đô Uý phủ vẫn luôn truy lùng bắt ta — đám phế vật đó hiện tại thấy ta đều trực tiếp bắn tên, một mình ta có thể chạy nhưng lại không có công phu che chở người khác."
Nói ra thập thần đúng sự thật.
"... À." Tịch Lan Vi khẽ lên tiếng, trầm tư giây lát, rốt cuộc cũng do dự hỏi ra: "Vì sao ngươi lại giúp ta?"
Sở Tuyên im lặng.
"Rõ ràng ngươi làm việc cho Việt Liêu Vương... Vậy sao lại thả ta đi?" Nàng hỏi lại lần nữa.
"Bởi vì..." Sở Tuyên trầm ngâm, rất nhanh đã nuốt trở lại lời muốn nói, cân nhắc nghĩ đến đáp án có thể nói cho nàng nghe.
Có tiếng cười khẽ, Tịch Lan Vi nghe được Sở Tuyên nói: "Là ta hạ dược câm ngươi cho nên mới thập phần áy náy."
Thân mình nàng cứng đờ, giật mình nhìn hắn, muốn hỏi thêm chút gì nữa.
Sở Tuyên quay đầu đi rồi lại nhìn nàng, hắn ngừng cười hỏi nàng thêm một câu: "Làm gì kinh ngạc như vậy? Hoàng cung mà ta còn ra vào tự nhiên, về phần phòng bị của Tịch gia ngươi thì thật sự là thùng rỗng kêu to."
"Đi thôi." Hắn đẩy cửa gỗ ra, nhíu nhíu mày, ý tứ không muốn nghe nàng hỏi nhiều nữa.
...
Trời tờ mờ sáng nên sương mù vẫn chưa tan hết, Tịch Lan Vi và Giản Tiểu Sương rời khỏi phòng cũ mà trong lòng tràn đầy lo sợ. Ở cửa phòng, ý cười bên môi Sở Tuyên như đang tính toán chuyện gì, môi mỏng hắn khẽ nhúc nhích, lầm bầm lầu bầu nói: "Gặp ở Trường Dương."
( Du Phi: riết cuồng Sở Tuyên hơn anh Kỳ rồi, càng ngày càng iu Tuyên Tuyên a~~~)
----------
Tác giả có lời muốn nói:【Sau đây không phải là văn, là thần kinh】
Sau khi Tịch Lan Vi cùng Giản Tiểu Sương thoát đi, ý cười của Sở Tuyên dần dần nhạt đi, chốc lát quỳ sát đất khóc lớn: Khoai sọ của ta a a a a a!!! Khốn khiếp vì cái gì mà nhiều hơn một người a a a a a!!! Ta rất đói a a a a a!!!
Trong lúc Tịch Lan Vi đã đi xa: Tiểu Sương, khoai sọ nướng như vậy có vẻ khá ngon.
Tiểu Sương: Đúng đó, đúng đó...
# Sở Tuyên khóc rống làm một đàn chim chóc kinh ngạc #
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.