Chương 153: Giam cầm
Lệ Tiêu
31/03/2018
Lúc đầu, mỗi lần nghe nói có người hoặc là ám vệ mang theo tin tức vào hoàng cung bẩm báo, Tịch Lan Vi luôn lo lắng.
Giành được thắng lợi liên tiếp nhiều lần, kết quả đã thành định cục, xem ra không cần phải lo lắng đề phòng như vậy nữa.
Đại quân thế như chẻ tre, chiến sự tiến triển rất nhanh. Đông đi xuân tới, băng tuyết bắt đầu tan ra, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, đã bắt sống được Hoài Tây vương Khương Hối và Hoài Bắc vương Khương Múc.
Khương Du nhận được tin, mang theo Vương phi Trương thị hắn mới cưới chạy đi trước. Khắp nơi đều đang lùng bắt, nếu như bắt được, tất nhiên sẽ chết.
Trong thành Trường Dương, tình cảnh ở Trương gia cũng không khác biệt lắm so với Khương gia.
Trương phủ bị tịch biên, tội danh mưu phản khiến cho bọn họ không thể biện giải. Chỉ có mấy người vừa lúc đang ở địa phương khác mới có thể tránh được một kiếp, nhưng sau đó cũng sẽ bị đuổi bắt khắp nơi; Bổn tộc (dòng họ chính, dòng họ gốc) của Trương gia ở Cẩm Đô lại có thể chịu được một chút, bỏ lại nhà cửa, tiền tài, cả nhà cùng biến mất trong một đêm... Nhưng cho dù bọn họ chạy trốn tới đâu, chỉ cần thiên hạ còn họ Hoắc, thì nhất định sẽ bắt được bọn họ trở về, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
...
Trong hoàng cung, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trong nhóm phi tần, cho dù là hướng về Tịch Lan Vi hay vẫn còn thương xót cho Trương thị, cũng đều không khỏi lộ ra ý cười — mặc kệ trong lòng hướng về ai, mấy ngày nay thực sự quá khẩn trương, hiện nay tốt xấu gì đại cục cũng đã định rồi, cho dù bên thắng không phải là mình thích, cũng vẫn tốt hơn ngày ngày phải lo lắng đề phòng.
Tuyết tan thành nước thấm vào đất, mầm non nhú ra từng đợt từng đợt, xanh biếc, sức sống lan tràn, làm cho lòng người sung sướng.
An Ngọc đã đi vững, cái gì cũng cảm thấy tò mò, luôn đi đông đi tây nhìn khắp nơi, bây giờ lại bị đình viện thay đổi trong một đêm này làm cho đôi mắt sáng ngời, thường xuyên lôi kéo Tịch Lan Vi ê ê a a đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy tò mò.
Hôm nay Bạch Tiệp dư tới ngồi chơi, nó lại tới nháo muốn đi ra ngoài cửa, Tịch Lan Vi dỗ cũng không dỗ được con bé, hàng mày nho nhỏ của nó nhăn lại, lặp đi lặp lại hai chữ: "Nương, đi..."
Hai người dở khóc dở cười, cuối cùng Bạch Tiệp dư thức thời xin cáo lui, để mẫu thân chăm sóc cho nữ nhi.
Vì thế Tịch Lan Vi đành phải để con bé nắm tay kéo đi ra bên ngoài, thấy nó bước đi gấp gáp, lại cẩn thận duỗi cánh tay ra che chở cho nó, nhắc nhở: "Đến bậc cửa rồi, nào, chậm một chút."
Thập phần thích ý.
Đình viện này trở thành thiên hạ của An Ngọc, thoăn thoắt ngược xuôi khắp nơi, thường xuyên trêu đùa hươu con. Hươu con đã từng làm nũng chơi xấu khiến cho Hoắc Kỳ không thể làm gì được, lúc này lại mang theo vẻ mặt "Trưởng bối", đối mặt với An Ngọc đang vui sướng sờ lông bẻ sừng của nó lại rất có kiên nhẫn, nhiều lắm cũng chỉ ngẩng đầu trừng trừng con bé, hừ nhẹ một tiếng, rồi lại quyết định không làm nó bị thương một chút nào.
Đương nhiên, nếu thật sự nó bị trêu đùa đến uất ức, sau đó cũng sẽ đi tìm Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ làm nũng, cọ tới cọ lui mà đòi ăn hoa quả hoặc là chặn đường một hai phải vuốt ve nó một trận mới bằng lòng tránh ra... Dù sao nó cũng có biện pháp để tính sổ riêng.
...
"A Ngọc?" Một tiếng gọi trầm thấp mang theo ôn hòa, làm An Ngọc đang nhìn tới nhìn lui đóa hoa vừa hái được thấy sửng sốt, cảm thấy giọng nói có chút xa lạ, mờ mịt quay đầu lại, lại rất nhanh nhìn về phía mẫu thân.
Tịch Lan Vi ngồi ở dưới hành lang, nghe thấy tiếng nói nên ngẩn ra, rồi lại tràn đầy kinh hỉ: "Phụ thân."
Vẻ mặt của An Ngọc vẫn mờ mịt, đánh giá người mới tới từ trên xuống dưới, tuy không thấy sợ hãi, nhưng cũng không có ý đến gần.
Tịch Viên cười đến gần trong viện, ngồi xổm xuống trước mặt con bé, cười hỏi: "Có nhớ ngoại tổ phụ hay không?"
An Ngọc nghiêng cái đầu nhỏ trầm tư, hoàn toàn không nhớ rõ.
"..." Tịch Viên có chút mất mát, hắng giọng đứng dậy, đi tới dưới hành lang, Tịch Lan Vi đứng lên, trong tươi cười mang theo hưng phấn: "Phụ thân sao lại tới đây? Hồi triều từ lúc nào ạ?"
"Mới vừa hồi triều liền tới đây." Tịch Viên đáp, gộp hai vấn đề lại làm một. Tịch Lan Vi tỉ mỉ đánh giá hắn, thấy sau trận chiến này... Sắc mặt của ông đúng là tốt hơn rất nhiều, không còn âm trầm như trước nữa, mà mặt mày hồng hào.
Tịch Viên quay đầu lại nhìn An Ngọc, vẫn không cam lòng cứ như vậy hoàn toàn bị quên, ông trở lại ôm con bé lên, lại đi đến dưới hành lang lần nữa, hài lòng khẽ thở dài: "Bắt được mấy tên Trương gia ở trong đám phản quân của Hoài Dục, thẩm vấn ra chút chuyện, không yên tâm về An Ngọc..." Hắn khẽ cười một tiếng ẩn chứa tức giận: "Ta nghĩ Trương gia ở trong triều nhiều năm như vậy, tranh quyền đoạt thế là có, lại không nghĩ rằng trên tay còn nhiễm máu ba hoàng duệ nữa."
"..." Tịch Lan Vi dừng một chút, hiểu biết tính tình của phụ thân nên không nhịn được hỏi: "Phụ thân làm gì bọn họ vậy..."
Quả nhiên, Tịch Viên lại thở dài: "Không nhịn được, hạ lệnh loạn côn đánh chết. Không nói đến hoàng duệ, cho dù là hài tử chưa ra đời của gia đình bình thường cũng không nên cứ như vậy mà không còn."
Câu sau cùng rõ ràng là giải thích cho nàng nguyên nhân làm như vậy, Tịch Lan Vi nhướng nhướng mày, hậm hực cười nói: "Mấy tên phản tặc mà thôi, phụ thân thoải mái là được."
Dù sao đánh cũng đã đánh chết, giải thích cái gì nữa...
...
Phụ thân có thể tới gặp như vậy, tất nhiên là do Hoắc Kỳ đồng ý. Nên cũng không cần lo lắng cái gì nữa, giữ phụ thân lại trong cung dùng cơm trưa.
Tự mình xuống bếp làm vài món sở trường, cho người lấy rượu ngon tới, ba người tổ tôn cùng dùng bữa, trò chuyện với nhau thật vui.
Tình cảnh này làm Hoắc Kỳ nhìn thấy lại muốn ghen ghét — hắn phải tốn rất nhiều sức mới làm cho An Ngọc miễn cưỡng thân hắn một chút, lúc Tịch Viên mới vừa tới An Ngọc hoàn toàn không nhớ rõ hắn, nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, đã lại vô cùng thân cận.
"... A Ngọc, không được túm râu ngoại tổ phụ!" Tịch Lan Vi gõ nhẹ một cái lên bàn, lên tiếng mắng, cố ý làm ra vẻ hung thần ác sát.
"Không có việc gì, túm đi." Tịch Viên cười ha hả, tràn đầy nuông chiều. Thấy An Ngọc vui vẻ như thế, Tịch Lan Vi cân nhắc hay là nói Hoắc Kỳ cũng để râu cho nữ nhi chơi...
...
Lúc gần chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, Tịch Viên mới không thể không rời cung, A Ngọc nắm tay đưa ông tới cửa Dực Tường cung, lại vung tay nhỏ cáo biệt rất lâu, cách khá xa vẫn còn muốn Tịch Lan Vi bế nó lên để huơ tay, làm Tịch Viên cực kì vui vẻ.
Đưa An Ngọc trở về Duyệt Hân điện, giao cho nhũ mẫu, Tịch Lan Vi tính thời gian một chút, thấy cách lúc trời tối vẫn còn một thời gian nữa, cho người chuẩn bị kiệu, đi lãnh cung.
Đoán chừng Trương thị cũng biết hai bên giao chiến, nhất định cũng đang chờ kết quả đấy.
...
Tuy đã là mùa xuân, nhưng lãnh cung vẫn lạnh lẽo như cũ, ngoại trừ chân tường mọc lên thêm nhiều cỏ dại ra, tựa hồ không tìm được xuân ý gì.Tiểu viện của Trương thị im ắng, an tĩnh đến mức lúc Tịch Lan Vi nhìn thấy cai giếng trong viện, không nhịn được mà nghĩ có phải nàng ta nhảy xuống giếng rồi hay không.
Cũng may là không có.
Nàng ta quỳ ở trong sương phòng (phòng nhỏ ở hai bên nhà chính) không dậy nổi, trước mặt đặt một bàn thờ, thờ phụng Bồ Tát.
Nghe được tiếng cửa mở cũng không có phản ứng gì, vẫn khe khẽ tụng kinh, vóc dáng thực sự tiều tụy.
"Vẫn đang vì Trương gia cầu phúc sao?" Tịch Lan Vi cười khẽ hỏi, sống lưng Trương thị run lên.
"Ta cho rằng ngươi đã sớm biết rằng đây là tội chết, cầu phúc là vô dụng." Nàng tiếp tục nói, lời nói rất khắc nghiệt.
"Ta biết..." Trương thị khẽ nói, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng đứng dậy, đối mặt với nàng, cười buồn bã: "Vậy cho là vì kiếp sau mà cầu phúc, không thể sao?"
Sắc mặt của nàng ta làm Tịch Lan Vi sửng sốt.
Đó là một loại tiều tuỵ nàng chưa từng gặp qua. Không chỉ tái nhợt, mà tựa hồ là... Xám trắng, cả khuôn lộ ra tuyệt vọng vô tận. Thân mình đã từng được bảo dưỡng cẩn thận hiện tại nhìn qua giống như một bộ xương khô, đứng ở trước mặt nàng, cũng giống như toàn bộ lãnh cung, không có một chút tức giận.
"Kiếp sau." Tịch Lan Vi lặp lại hai chữ này, rõ ràng mang theo đắn đo. Hai chữ này đối với nàng mà nói, có ý vị không giống nhau.
Trương thị liếc nhìn nàng một cái, có chút ý cười: "Biểu tình này là Huệ phi phu nhân không nghĩ tới chuyện kiếp sau sao?"
Giống như không nghĩ đến thì rất buồn cười.
Tịch Lan Vi ngẩn ra, giây lát, trong lòng buông xuống, thản nhiên lắc đầu: "Không có."
Nhưng thật ra ở đời trước, nàng cũng suy nghĩ đến kiếp sau, nghĩ nhất định phải sống thật tốt, hoặc là ít nhất phải có một phu gia tốt... Như vậy cho dù cơm canh đạm bạc cũng không quan trọng.
Như thế, ước chừng là từng ngày trôi qua không quá tốt nên mới đặc biệt mong đợi kiếp sau, nếu không, trong lòng đều hạnh phúc như hiện tại, việc gì phải để ý đến kiếp sau như thế nào.
"Ta biết ngươi đối với hiện tại có nhiều bất mãn." Nàng đoan trang nói với Trương thị: "Nhưng ngươi không thể phủ nhận... Đây đều do một tay của ngươi cùng Trương gia tạo thành."
Trương thị gật gật đầu: "Đúng. Nhưng cho dù là như thế, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
"Bị buộc bất đắc dĩ?" Tịch Lan Vi bị bốn chữ này kích thích đến cười lạnh ra tiếng: "Không có ai bức ngươi ra tay độc hại hoàng duệ, không có ai bức Trương gia giả bộ tốt bụng."
Trên tay dính nhiều tính mạng của người vô tội như vậy mà cũng dám vì chính mình bao biện một câu "Bị buộc bất đắc dĩ" ư.
"Độc hại hoàng duệ..." Giống như hoàn toàn không nghe được cái khác, Trương thị chỉ bị bốn chữ này doạ cho lùi một bước, kinh ngạc không thôi: "Sao ngươi lại biết..."
"Trong cung nào có bức tường nào không lọt gió?" Tịch Lan Vi khẽ tươi cười, tới gần một bước, lại nói: "Hơn nữa, bệ hạ cũng đã biết."
Một tiếng vang thanh thuý của đồ sứ rơi xuống đất, Trương thị vịn tay ở trên bàn thờ, chưa kịp hoàn hồn mà nhìn tượng Quan Âm sứ rơi vỡ nát trên mặt đất.
"Quả nhiên..." Nàng ta hoảng hốt nhìn về phía Tịch Lan Vi, một lát sau, cực lực lắc đầu: "Không có khả năng... Không có khả năng!"
"Ngươi cho rằng, vì sao bệ hạ lại đột nhiên không chịu buông tha cho Trương gia?" Tịch Lan Vi cười nhạt, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng ta một lát, giống như cho nàng ta thời gian tự hỏi: "Đó là mạng ba hài tử của hắn. Ngươi giấu rất kĩ, nhưng ông trời muốn ngươi không giấu được... À, còn có..." Nàng hơi ngừng lại một lát, vẫn giữ nụ cười, mày đẹp lại hơi nhíu lại: "Ngươi thật đúng là chấp mê bất ngộ, đã tới tình trạng này rồi, vẫn còn muốn thu mua Cẩn Nương làm hại A Ngọc? Đáng tiếc, Cẩn Nương là thật sự yêu thương A Ngọc, nhũ mẫu này so với người làm mẫu thân này cũng không kém... Đêm đó đã nói cho ta biết."
Trong gang tấc, đồng tử Trương thị đột nhiên co rụt lại, không thể tin nhìn nàng, giống như người trước mắt chính là Diêm La.
"Nếu như ngươi không đụng tới A Ngọc, có lẽ ta sẽ cầu bệ hạ ban chết cho ngươi. Nhưng mà lúc này... Ta sẽ cầu tình cho ngươi." Tịch Lan Vi đứng thẳng người, lạnh nhạt nhìn nàng ta, mang theo ý cười khinh miệt: "Ta rất hiếu kì, kẻ làm nhiều chuyện ác như ngươi có thể có một ngày nào đó hối cải hay không, hoặc là không cần " hối cải ", chỉ là " hối hận " mà thôi."
Nàng vươn tay đi, hiền lành giúp Trương thị chỉnh lại cây trâm duy nhất còn lại trên búi tóc, cảm thấy chất gỗ thô ráp có chút rát tay: "Ngươi cứ ở lại chỗ này đi. Hai mươi năm, ba mươi năm, để bổn cung nhìn xem, kẻ mà ngay cả hài tử chưa ra đời cũng có thể ngang ngược độc hại, đến tột cùng là một kẻ ác đến cùng, hay là cũng có thể thay đổi tính tình."
"Ngươi..." Trương thị ra sức nghiến răng, tuyệt vọng trong mắt cũng càng sâu: "Ta muốn gặp bệ hạ!"
Rốt cuộc vẫn là phi tần, nếu Hoàng đế không ban chết cho nàng ta, nàng ta tuyệt đối không thể tự vẫn. Nếu không, ngay cả sau khi chết có toàn thây hay không, ai cũng không thể cam đoan.
"Ta muốn gặp bệ hạ!" Trương thị còn kêu gào. Tất nhiên là không có ai để ý tới nàng ta.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 【 vòng bằng hữu WeChat】
Hoắc Kỳ: Nữ nhi thân cận với mẫu thân và ngoại tổ phụ của nó hơn so với ta, phải làm sao đây!
Đặc biệt là ngoại tổ phụ của nó chinh chiến một vòng vốn dĩ nó cũng không nhớ rõ!
Không bao lâu lại thân!
Vì sao với ta lại không như vậy!
Gấp! Online chờ!
[ tim hồng ] Sở Tuyên và 14 người like.
Tịch Lan Vi trả lời Hoắc Kỳ: Bằng không... Chàng để râu đi, hình như nó cảm thấy rất hứng thú với cái này...
Hươu con trả lời Hoắc Kỳ: Đối với lông tóc nó đều cảm thấy hứng thú, không ngừng túm râu ngoại tổ phụ, còn túm lông của ta đó!
Hoắc Kỳ trả lời hươu con: Σ(っ °Д °;)っ ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể nói được... Ngươi lấy sai kịch bản...
Hươu con trả lời Hoắc Kỳ: Quản nữ nhi của ngươi cho tốt! Hừ!
Giành được thắng lợi liên tiếp nhiều lần, kết quả đã thành định cục, xem ra không cần phải lo lắng đề phòng như vậy nữa.
Đại quân thế như chẻ tre, chiến sự tiến triển rất nhanh. Đông đi xuân tới, băng tuyết bắt đầu tan ra, tiền tuyến truyền đến tin chiến thắng, đã bắt sống được Hoài Tây vương Khương Hối và Hoài Bắc vương Khương Múc.
Khương Du nhận được tin, mang theo Vương phi Trương thị hắn mới cưới chạy đi trước. Khắp nơi đều đang lùng bắt, nếu như bắt được, tất nhiên sẽ chết.
Trong thành Trường Dương, tình cảnh ở Trương gia cũng không khác biệt lắm so với Khương gia.
Trương phủ bị tịch biên, tội danh mưu phản khiến cho bọn họ không thể biện giải. Chỉ có mấy người vừa lúc đang ở địa phương khác mới có thể tránh được một kiếp, nhưng sau đó cũng sẽ bị đuổi bắt khắp nơi; Bổn tộc (dòng họ chính, dòng họ gốc) của Trương gia ở Cẩm Đô lại có thể chịu được một chút, bỏ lại nhà cửa, tiền tài, cả nhà cùng biến mất trong một đêm... Nhưng cho dù bọn họ chạy trốn tới đâu, chỉ cần thiên hạ còn họ Hoắc, thì nhất định sẽ bắt được bọn họ trở về, vấn đề chỉ là sớm hay muộn mà thôi.
...
Trong hoàng cung, mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Trong nhóm phi tần, cho dù là hướng về Tịch Lan Vi hay vẫn còn thương xót cho Trương thị, cũng đều không khỏi lộ ra ý cười — mặc kệ trong lòng hướng về ai, mấy ngày nay thực sự quá khẩn trương, hiện nay tốt xấu gì đại cục cũng đã định rồi, cho dù bên thắng không phải là mình thích, cũng vẫn tốt hơn ngày ngày phải lo lắng đề phòng.
Tuyết tan thành nước thấm vào đất, mầm non nhú ra từng đợt từng đợt, xanh biếc, sức sống lan tràn, làm cho lòng người sung sướng.
An Ngọc đã đi vững, cái gì cũng cảm thấy tò mò, luôn đi đông đi tây nhìn khắp nơi, bây giờ lại bị đình viện thay đổi trong một đêm này làm cho đôi mắt sáng ngời, thường xuyên lôi kéo Tịch Lan Vi ê ê a a đi ra ngoài, trong lòng tràn đầy tò mò.
Hôm nay Bạch Tiệp dư tới ngồi chơi, nó lại tới nháo muốn đi ra ngoài cửa, Tịch Lan Vi dỗ cũng không dỗ được con bé, hàng mày nho nhỏ của nó nhăn lại, lặp đi lặp lại hai chữ: "Nương, đi..."
Hai người dở khóc dở cười, cuối cùng Bạch Tiệp dư thức thời xin cáo lui, để mẫu thân chăm sóc cho nữ nhi.
Vì thế Tịch Lan Vi đành phải để con bé nắm tay kéo đi ra bên ngoài, thấy nó bước đi gấp gáp, lại cẩn thận duỗi cánh tay ra che chở cho nó, nhắc nhở: "Đến bậc cửa rồi, nào, chậm một chút."
Thập phần thích ý.
Đình viện này trở thành thiên hạ của An Ngọc, thoăn thoắt ngược xuôi khắp nơi, thường xuyên trêu đùa hươu con. Hươu con đã từng làm nũng chơi xấu khiến cho Hoắc Kỳ không thể làm gì được, lúc này lại mang theo vẻ mặt "Trưởng bối", đối mặt với An Ngọc đang vui sướng sờ lông bẻ sừng của nó lại rất có kiên nhẫn, nhiều lắm cũng chỉ ngẩng đầu trừng trừng con bé, hừ nhẹ một tiếng, rồi lại quyết định không làm nó bị thương một chút nào.
Đương nhiên, nếu thật sự nó bị trêu đùa đến uất ức, sau đó cũng sẽ đi tìm Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ làm nũng, cọ tới cọ lui mà đòi ăn hoa quả hoặc là chặn đường một hai phải vuốt ve nó một trận mới bằng lòng tránh ra... Dù sao nó cũng có biện pháp để tính sổ riêng.
...
"A Ngọc?" Một tiếng gọi trầm thấp mang theo ôn hòa, làm An Ngọc đang nhìn tới nhìn lui đóa hoa vừa hái được thấy sửng sốt, cảm thấy giọng nói có chút xa lạ, mờ mịt quay đầu lại, lại rất nhanh nhìn về phía mẫu thân.
Tịch Lan Vi ngồi ở dưới hành lang, nghe thấy tiếng nói nên ngẩn ra, rồi lại tràn đầy kinh hỉ: "Phụ thân."
Vẻ mặt của An Ngọc vẫn mờ mịt, đánh giá người mới tới từ trên xuống dưới, tuy không thấy sợ hãi, nhưng cũng không có ý đến gần.
Tịch Viên cười đến gần trong viện, ngồi xổm xuống trước mặt con bé, cười hỏi: "Có nhớ ngoại tổ phụ hay không?"
An Ngọc nghiêng cái đầu nhỏ trầm tư, hoàn toàn không nhớ rõ.
"..." Tịch Viên có chút mất mát, hắng giọng đứng dậy, đi tới dưới hành lang, Tịch Lan Vi đứng lên, trong tươi cười mang theo hưng phấn: "Phụ thân sao lại tới đây? Hồi triều từ lúc nào ạ?"
"Mới vừa hồi triều liền tới đây." Tịch Viên đáp, gộp hai vấn đề lại làm một. Tịch Lan Vi tỉ mỉ đánh giá hắn, thấy sau trận chiến này... Sắc mặt của ông đúng là tốt hơn rất nhiều, không còn âm trầm như trước nữa, mà mặt mày hồng hào.
Tịch Viên quay đầu lại nhìn An Ngọc, vẫn không cam lòng cứ như vậy hoàn toàn bị quên, ông trở lại ôm con bé lên, lại đi đến dưới hành lang lần nữa, hài lòng khẽ thở dài: "Bắt được mấy tên Trương gia ở trong đám phản quân của Hoài Dục, thẩm vấn ra chút chuyện, không yên tâm về An Ngọc..." Hắn khẽ cười một tiếng ẩn chứa tức giận: "Ta nghĩ Trương gia ở trong triều nhiều năm như vậy, tranh quyền đoạt thế là có, lại không nghĩ rằng trên tay còn nhiễm máu ba hoàng duệ nữa."
"..." Tịch Lan Vi dừng một chút, hiểu biết tính tình của phụ thân nên không nhịn được hỏi: "Phụ thân làm gì bọn họ vậy..."
Quả nhiên, Tịch Viên lại thở dài: "Không nhịn được, hạ lệnh loạn côn đánh chết. Không nói đến hoàng duệ, cho dù là hài tử chưa ra đời của gia đình bình thường cũng không nên cứ như vậy mà không còn."
Câu sau cùng rõ ràng là giải thích cho nàng nguyên nhân làm như vậy, Tịch Lan Vi nhướng nhướng mày, hậm hực cười nói: "Mấy tên phản tặc mà thôi, phụ thân thoải mái là được."
Dù sao đánh cũng đã đánh chết, giải thích cái gì nữa...
...
Phụ thân có thể tới gặp như vậy, tất nhiên là do Hoắc Kỳ đồng ý. Nên cũng không cần lo lắng cái gì nữa, giữ phụ thân lại trong cung dùng cơm trưa.
Tự mình xuống bếp làm vài món sở trường, cho người lấy rượu ngon tới, ba người tổ tôn cùng dùng bữa, trò chuyện với nhau thật vui.
Tình cảnh này làm Hoắc Kỳ nhìn thấy lại muốn ghen ghét — hắn phải tốn rất nhiều sức mới làm cho An Ngọc miễn cưỡng thân hắn một chút, lúc Tịch Viên mới vừa tới An Ngọc hoàn toàn không nhớ rõ hắn, nhưng chỉ trong chốc lát như vậy, đã lại vô cùng thân cận.
"... A Ngọc, không được túm râu ngoại tổ phụ!" Tịch Lan Vi gõ nhẹ một cái lên bàn, lên tiếng mắng, cố ý làm ra vẻ hung thần ác sát.
"Không có việc gì, túm đi." Tịch Viên cười ha hả, tràn đầy nuông chiều. Thấy An Ngọc vui vẻ như thế, Tịch Lan Vi cân nhắc hay là nói Hoắc Kỳ cũng để râu cho nữ nhi chơi...
...
Lúc gần chạng vạng, hoàng hôn buông xuống, Tịch Viên mới không thể không rời cung, A Ngọc nắm tay đưa ông tới cửa Dực Tường cung, lại vung tay nhỏ cáo biệt rất lâu, cách khá xa vẫn còn muốn Tịch Lan Vi bế nó lên để huơ tay, làm Tịch Viên cực kì vui vẻ.
Đưa An Ngọc trở về Duyệt Hân điện, giao cho nhũ mẫu, Tịch Lan Vi tính thời gian một chút, thấy cách lúc trời tối vẫn còn một thời gian nữa, cho người chuẩn bị kiệu, đi lãnh cung.
Đoán chừng Trương thị cũng biết hai bên giao chiến, nhất định cũng đang chờ kết quả đấy.
...
Tuy đã là mùa xuân, nhưng lãnh cung vẫn lạnh lẽo như cũ, ngoại trừ chân tường mọc lên thêm nhiều cỏ dại ra, tựa hồ không tìm được xuân ý gì.Tiểu viện của Trương thị im ắng, an tĩnh đến mức lúc Tịch Lan Vi nhìn thấy cai giếng trong viện, không nhịn được mà nghĩ có phải nàng ta nhảy xuống giếng rồi hay không.
Cũng may là không có.
Nàng ta quỳ ở trong sương phòng (phòng nhỏ ở hai bên nhà chính) không dậy nổi, trước mặt đặt một bàn thờ, thờ phụng Bồ Tát.
Nghe được tiếng cửa mở cũng không có phản ứng gì, vẫn khe khẽ tụng kinh, vóc dáng thực sự tiều tụy.
"Vẫn đang vì Trương gia cầu phúc sao?" Tịch Lan Vi cười khẽ hỏi, sống lưng Trương thị run lên.
"Ta cho rằng ngươi đã sớm biết rằng đây là tội chết, cầu phúc là vô dụng." Nàng tiếp tục nói, lời nói rất khắc nghiệt.
"Ta biết..." Trương thị khẽ nói, lấy lại bình tĩnh, cuối cùng cũng đứng dậy, đối mặt với nàng, cười buồn bã: "Vậy cho là vì kiếp sau mà cầu phúc, không thể sao?"
Sắc mặt của nàng ta làm Tịch Lan Vi sửng sốt.
Đó là một loại tiều tuỵ nàng chưa từng gặp qua. Không chỉ tái nhợt, mà tựa hồ là... Xám trắng, cả khuôn lộ ra tuyệt vọng vô tận. Thân mình đã từng được bảo dưỡng cẩn thận hiện tại nhìn qua giống như một bộ xương khô, đứng ở trước mặt nàng, cũng giống như toàn bộ lãnh cung, không có một chút tức giận.
"Kiếp sau." Tịch Lan Vi lặp lại hai chữ này, rõ ràng mang theo đắn đo. Hai chữ này đối với nàng mà nói, có ý vị không giống nhau.
Trương thị liếc nhìn nàng một cái, có chút ý cười: "Biểu tình này là Huệ phi phu nhân không nghĩ tới chuyện kiếp sau sao?"
Giống như không nghĩ đến thì rất buồn cười.
Tịch Lan Vi ngẩn ra, giây lát, trong lòng buông xuống, thản nhiên lắc đầu: "Không có."
Nhưng thật ra ở đời trước, nàng cũng suy nghĩ đến kiếp sau, nghĩ nhất định phải sống thật tốt, hoặc là ít nhất phải có một phu gia tốt... Như vậy cho dù cơm canh đạm bạc cũng không quan trọng.
Như thế, ước chừng là từng ngày trôi qua không quá tốt nên mới đặc biệt mong đợi kiếp sau, nếu không, trong lòng đều hạnh phúc như hiện tại, việc gì phải để ý đến kiếp sau như thế nào.
"Ta biết ngươi đối với hiện tại có nhiều bất mãn." Nàng đoan trang nói với Trương thị: "Nhưng ngươi không thể phủ nhận... Đây đều do một tay của ngươi cùng Trương gia tạo thành."
Trương thị gật gật đầu: "Đúng. Nhưng cho dù là như thế, chúng ta cũng là bị buộc bất đắc dĩ."
"Bị buộc bất đắc dĩ?" Tịch Lan Vi bị bốn chữ này kích thích đến cười lạnh ra tiếng: "Không có ai bức ngươi ra tay độc hại hoàng duệ, không có ai bức Trương gia giả bộ tốt bụng."
Trên tay dính nhiều tính mạng của người vô tội như vậy mà cũng dám vì chính mình bao biện một câu "Bị buộc bất đắc dĩ" ư.
"Độc hại hoàng duệ..." Giống như hoàn toàn không nghe được cái khác, Trương thị chỉ bị bốn chữ này doạ cho lùi một bước, kinh ngạc không thôi: "Sao ngươi lại biết..."
"Trong cung nào có bức tường nào không lọt gió?" Tịch Lan Vi khẽ tươi cười, tới gần một bước, lại nói: "Hơn nữa, bệ hạ cũng đã biết."
Một tiếng vang thanh thuý của đồ sứ rơi xuống đất, Trương thị vịn tay ở trên bàn thờ, chưa kịp hoàn hồn mà nhìn tượng Quan Âm sứ rơi vỡ nát trên mặt đất.
"Quả nhiên..." Nàng ta hoảng hốt nhìn về phía Tịch Lan Vi, một lát sau, cực lực lắc đầu: "Không có khả năng... Không có khả năng!"
"Ngươi cho rằng, vì sao bệ hạ lại đột nhiên không chịu buông tha cho Trương gia?" Tịch Lan Vi cười nhạt, ánh mắt trong trẻo nhìn nàng ta một lát, giống như cho nàng ta thời gian tự hỏi: "Đó là mạng ba hài tử của hắn. Ngươi giấu rất kĩ, nhưng ông trời muốn ngươi không giấu được... À, còn có..." Nàng hơi ngừng lại một lát, vẫn giữ nụ cười, mày đẹp lại hơi nhíu lại: "Ngươi thật đúng là chấp mê bất ngộ, đã tới tình trạng này rồi, vẫn còn muốn thu mua Cẩn Nương làm hại A Ngọc? Đáng tiếc, Cẩn Nương là thật sự yêu thương A Ngọc, nhũ mẫu này so với người làm mẫu thân này cũng không kém... Đêm đó đã nói cho ta biết."
Trong gang tấc, đồng tử Trương thị đột nhiên co rụt lại, không thể tin nhìn nàng, giống như người trước mắt chính là Diêm La.
"Nếu như ngươi không đụng tới A Ngọc, có lẽ ta sẽ cầu bệ hạ ban chết cho ngươi. Nhưng mà lúc này... Ta sẽ cầu tình cho ngươi." Tịch Lan Vi đứng thẳng người, lạnh nhạt nhìn nàng ta, mang theo ý cười khinh miệt: "Ta rất hiếu kì, kẻ làm nhiều chuyện ác như ngươi có thể có một ngày nào đó hối cải hay không, hoặc là không cần " hối cải ", chỉ là " hối hận " mà thôi."
Nàng vươn tay đi, hiền lành giúp Trương thị chỉnh lại cây trâm duy nhất còn lại trên búi tóc, cảm thấy chất gỗ thô ráp có chút rát tay: "Ngươi cứ ở lại chỗ này đi. Hai mươi năm, ba mươi năm, để bổn cung nhìn xem, kẻ mà ngay cả hài tử chưa ra đời cũng có thể ngang ngược độc hại, đến tột cùng là một kẻ ác đến cùng, hay là cũng có thể thay đổi tính tình."
"Ngươi..." Trương thị ra sức nghiến răng, tuyệt vọng trong mắt cũng càng sâu: "Ta muốn gặp bệ hạ!"
Rốt cuộc vẫn là phi tần, nếu Hoàng đế không ban chết cho nàng ta, nàng ta tuyệt đối không thể tự vẫn. Nếu không, ngay cả sau khi chết có toàn thây hay không, ai cũng không thể cam đoan.
"Ta muốn gặp bệ hạ!" Trương thị còn kêu gào. Tất nhiên là không có ai để ý tới nàng ta.
--------------------------
Tác giả có lời muốn nói: 【 vòng bằng hữu WeChat】
Hoắc Kỳ: Nữ nhi thân cận với mẫu thân và ngoại tổ phụ của nó hơn so với ta, phải làm sao đây!
Đặc biệt là ngoại tổ phụ của nó chinh chiến một vòng vốn dĩ nó cũng không nhớ rõ!
Không bao lâu lại thân!
Vì sao với ta lại không như vậy!
Gấp! Online chờ!
[ tim hồng ] Sở Tuyên và 14 người like.
Tịch Lan Vi trả lời Hoắc Kỳ: Bằng không... Chàng để râu đi, hình như nó cảm thấy rất hứng thú với cái này...
Hươu con trả lời Hoắc Kỳ: Đối với lông tóc nó đều cảm thấy hứng thú, không ngừng túm râu ngoại tổ phụ, còn túm lông của ta đó!
Hoắc Kỳ trả lời hươu con: Σ(っ °Д °;)っ ngươi ngươi ngươi... Ngươi không thể nói được... Ngươi lấy sai kịch bản...
Hươu con trả lời Hoắc Kỳ: Quản nữ nhi của ngươi cho tốt! Hừ!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.