Chương 122: Lưỡng nan
Lệ Tiêu
27/02/2018
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Mười hai ngày sau, Hoắc Trinh ở trong ngục bỗng nhiên yêu cầu được gặp Hoàng đế và Nghiên Chiêu nghi.
Hoắc Kỳ ân chuẩn, lại vừa lúc vẫn có chút sự vụ quan trọng chưa xử lý xong, bèn để Tịch Lan Vi đi trước, chính mình sẽ đến sau.
Lúc Tịch Lan Vi đến, là lúc hoàng hôn ngã về phía tây. Đứng ở bên ngoài cửa nhà lao, nàng có chút bất an nói không nên lời, nhìn Hoắc Trinh, thanh âm của nàng cũng lạnh hơn: "Chuyện gì?"
Hoắc Trinh đang tự rót đồ uống, nghe tiếng nói giương mắt nhìn qua, hắn cười, hỏi nàng: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ còn có một số việc, để cho ta đến trước." Nàng bình tĩnh trả lời, đổi lại hắn cười một tiếng: "Hoàng huynh đối với ngươi thật đúng là yên tâm, các quy củ mà cung tần nên tuân theo đều buông lỏng đối với ngươi."
Không sợ nàng một mình gặp người khác sẽ phát sinh chuyện gì.
Sự bất an trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm mãnh liệt, nghe lời đó, nàng bật cười ra một tiếng, mang theo một chút khinh miệt nhằm che dấu phần bất an này: "Đó là do bệ hạ không cần phải lo lắng ta sẽ có chuyện gì với ngươi." Nàng gật đầu, lạnh nhạt nói thêm một câu: "Điện hạ, bổn cung là Chiêu nghi của ngài ấy."
Nói cách khác, nàng thân là sủng phi, sao lại cùng một tù nhân như hắn có cái "Sự" gì? Tất nhiên Hoàng đế không cần thiết phải để tâm đến việc này.
"Rất tốt." Hoắc Trinh lại cười một tiếng, ý cười dần dần nhạt đi, cách cửa nhà lao liếc nàng một cái, hắn nói: "Ta nghĩ ngày đó ngươi nói rất đúng."
Tịch Lan Vi ngẩn ra: "... Cái gì?"
"Những việc đó vô cùng kì diệu, ta không biết có nên tin hay không, nhưng có một chút, ta nghĩ ngươi nói hoàn toàn không sai." Hắn dừng lại, liếc nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Thứ mà ta không có được, ta sẽ phá huỷ nó, ngươi nói không sai một chút nào."
Lồng ngực nàng bị bóp nghẹt, đè nén hơi thở nhìn hắn một cái, cố gắng bình tĩnh: "Nếu ngươi nói những việc đó với bệ hạ..."
"Tất nhiên sẽ không." Hắn cười âm trầm, trước khi nàng nói ra lời uy hiếp hắn liền giải phần lo lắng này cho nàng. Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt giống như đang xem một con thỏ trắng bị nhốt trong lồng sắt mặc người xâu xé, ý cười đó làm nàng cảm thấy ghê tởm: "Dùng biện pháp do ngươi nói để huỷ hoại ngươi, có thú vị không?" Dừng lại một chút, hắn vân đạm phong khinh nói: "Ta muốn cho ngươi biết, không chỉ có ta mới lợi dụng thê thiếp — trong mắt của nam nhân, thê thiếp không so sánh được với giang sơn."
"Ngươi muốn như thế nào..." Nàng nghiến chặt răng, lấy lại bình tĩnh, lại nói: "Ta biết ngươi có hậu chiêu, ngươi muốn như thế nào!"
"Mỹ nhân, đừng nóng vội như vậy." Hắn nói ngả ngớn, cáu giận cười một tiếng: "Cùng nhau chờ bệ hạ tới. Bằng không... Nếu ngươi chịu tiến lên bồi bổn vương uống một chén, có lẽ bổn vương sẽ nói trước với ngươi."
Tất nhiên nàng sẽ không phạm phải ngu ngốc này. Tuy là bất an, tuy là tò mò, nhưng nàng cũng biết rõ nếu lúc này nàng hỏi sự tình trước một bước, thì hơn phân nửa là nàng không có lực để xoay chuyển nó, còn không bằng an tâm chờ Hoắc Kỳ tới.
...
Khoảnh khắc đến gần bọn họ, Hoắc Kỳ phát hiện không khí có gì không đúng.
Tịch Lan Vi đứng ở bên ngoài nhà lao, tuy là đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn vẫn có thể thông qua sống lưng thẳng tắp run rẩy của nàng mà nhận ra một trận hàn ý. Nhíu mày nhìn vào bên trong, hắn khôi phục lại cất bước đi vào, tạm thời chưa để ý tới Hoắc Trinh như thế nào, hắn dùng tay ôm lấy Tịch Lan Vi, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
Hoắc Trinh nghe vậy, cười khẽ một tiếng.
Bỗng nhiên nàng rất giống như tránh đi, không có nguyên nhân, chỉ là một loại trực giác đáng sợ làm nàng rất muốn chạy trốn. Mạnh mẽ ổn định tinh thần, nàng xoay người lại, nhìn Hoắc Kỳ hành lễ: "Bệ hạ thánh an." Ngừng lại một chút, lại nói: "Thần thiếp không có việc gì."
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu một cái, nhìn vào trong nhà lao, ý cười thanh đạm: "Nhị đệ, biệt lai vô dạng."
Rượu ngon trong suốt từ trong bình được rót ra, hương rượu thuần hậu. Hoắc Trinh uống hết chén rượu, khẽ cười nói: "Hoàng huynh không vào ngồi xuống sao?"
Hoắc Kỳ nhìn Viên Tự, Viên Tự hiểu ý, lấy chìa khóa từ trong tay ngục tốt, mở khóa nhà lao.
Hoắc Kỳ đi vào, Tịch Lan Vi cũng theo sau, các cung nhân rất thức thời mà chờ ở bên ngoài.
Cùng nhau ngồi xuống, ánh mắt Hoắc Kỳ xẹt qua chén rượu trong tay Hoắc Trinh, nhàn nhạt cười một tiếng: "Nhị đệ thật có hứng thú."
"Hoàng huynh quá khen." Hoắc Trinh tùy ý cười, chuyển tầm mắt lên mặt Tịch Lan Vi: "Vốn cũng không có ý tưởng gì. Nhưng lần trước Chiêu nghi của Hoàng huynh tới đây, lại làm thần đệ phát giác ra, còn có chút việc thú vị có thể làm."
Thần sắc của Hoắc Kỳ như bị đóng băng, trong giây lát lại khôi phục như thường: "Chuyện gì?"
"Ban đầu muốn cùng hoàng huynh làm một trao đổi." Hoắc Trinh trầm ngâm cười nói: "À... Hiện tại cũng là trao đổi, chẳng qua là thêm điều kiện thôi."
Hoắc Kỳ liếc hắn, có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Vạn lượng hoàng kim, thả chúng ta đi." Trước tiên hắn nói ý muốn của bản thân, không thấy Hoắc Kỳ trực tiếp phản bác, vừa lòng mà gật đầu một cái: "Ta nói cho hoàng huynh biết nơi nào có dịch bệnh."
... Dịch bệnh?
Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ đều sửng sốt, Hoắc Kỳ nhíu mày: "Dịch bệnh gì?"
"Việc này có chút trùng hợp." Hoắc Trinh cười, bộ dáng như hoàn toàn không có việc gì: "Khi hai quân giao chiến, vừa vặn có một số nơi ở Việt Liêu xảy ra dịch bệnh, con số lên đến... Có hai thành, cộng thêm bốn năm cái thôn. Lúc đó chiến sự khẩn cấp, thần đệ cũng không có tâm tư mà bẩm báo với hoàng huynh một tiếng, đã lệnh cho người phong thành trước."
Tịch Lan Vi không rét mà run.
"Hiện tại tính ra... Đã gần một tháng rồi." Thần sắc của Hoắc Trinh rất thong dong, mang theo một chút cân nhắc, giống như đang nghiêm túc tính số ngày đã qua. Yên tĩnh một lát, vừa lòng mà thưởng thức khuôn mặt của hai người trở nên trắng bệch, lại nói: "Hoàng huynh vừa mới dẹp yên phản loạn, hiện nay Việt Liêu còn là một mảnh hỗn loạn... Nếu thần đệ không nói chỗ xảy ra chuyện, hoàng huynh tự mình phái người đi tra, đại khái cũng phải phí chút thời gian."
Việt Liêu gồm mấy chục thành trì...
Hoắc Kỳ hít một hơi khí lạnh, nhìn ý cười của Hoắc Trinh, nghiến chặt răng, không thể áp chế được cơ thể đang run rẩy: "Đồ khốn..."
Hoắc Trinh vẫn khẽ cười như cũ, Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy cả người đều bị nhốt trong hầm băng, lạnh đến mức cùng cực: "Đó là mấy vạn mạng người..."
"Hơn mười vạn." Hoắc Trinh lạnh nhạt liếc nàng một cái, khẩu khí bình đạm (nhạt nhẽo) mà sửa đúng con số nàng dự đoán.
Nghe xong Hoắc Kỳ lại hít khí lạnh, liền nói ngay: "Trẫm đáp ứng ngươi."
Hoắc Trinh cười lanh lảnh, thoải mái mà dựa vào lưng ghế, không nói gì thêm.
"Trẫm đáp ứng ngươi, vạn lượng hoàng kim, đưa ngươi và Hứa thị, còn có nữ nhi của các ngươi rời đi. Chỉ cần không trở về Đại Hạ, trẫm sẽ không làm khó các ngươi." Hắn nói vô cùng trịnh trọng, từng chữ đều có khí phách. Tay vỗ lên giấy Tuyên Thành trên bàn, thâm trầm nói: "Nói cho trẫm biết, là chỗ nào."
"Làm thế nào để ta biết ngươi đưa chúng ta rời đi đúng hẹn..." Hoắc Trinh mỉm cười: "Hoặc là... Làm thế nào để ta biết chúng ta có thể bình an rời khỏi Đại Hạ hay không? Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử."
"Ngươi cho rằng bệ hạ cũng vô sỉ giống như ngươi hay sao!" Tịch Lan Vi buột miệng thốt ra, trong đầu loạn thành một mảnh, chỉ cảm thấy nói thêm một câu với hắn, trong thành phải chết thêm vài người.
Hoắc Trinh khẽ cười liếc nàng, lại thu hồi ánh mắt, không quá để ý tới.
"Trẫm sai người đưa các ngươi ra khỏi Đại Hạ..." Hoắc Kỳ nói. Khẽ thở dài một tiếng, khí lực có chút không đủ: "Trẫm biết ngươi còn có nhân mã của ngươi, để cho bọn họ đi chờ ngươi, sau khi xác định không có việc gì, nói cho trẫm biết là nơi nào."
Lời nói của Hoắc Kỳ vô cùng thành khẩn, tuyệt không có ý tứ lừa gạt. Tịch Lan Vi càng rõ ràng hơn, nếu hắn đã hứa hẹn trước mặt Hoắc Trinh, hắn sẽ không đâm dao ở sau lưng. Nhìn về phía Hoắc Trinh, hai người cùng nhau chờ hắn gật đầu.
"Nghe cũng không tồi." Hắn kéo dài giọng nói, thản nhiên cười: "Nhưng hoàng huynh không nhớ sao... Thần đệ vừa mới nói, muốn thêm một điều kiện."
Tịch Lan Vi nghĩ đến lời hắn nói với nàng lúc trước, không ngăn được mà hít thở không thông.
"Ban chết cho nàng." Hắn nói thong dong mà rõ ràng, ánh mắt dao động giữa hai người, lại nói với Hoắc Kỳ: "Ban chết cho nàng, ta nói cho ngươi chỗ xảy ra chuyện."
Đột nhiên vang lên tiếng bàn bị vỡ. Lãnh ý trên người không thể chống lại kinh hãi do biến cố đột nhiên ở trước mắt mang đến, Tịch Lan Vi thét một tiếng kinh hãi, hoàn toàn không thể duỗi tay kịp để ngăn cản, đợi đến khi ổn định tinh thần, Hoắc Kỳ đã ấn Hoắc Trinh ở trên tường.
Nàng chưa từng thấy Hoắc Kỳ tức giận như thế, cung nhân ở bên ngoài nhà lao đã kinh sợ quỳ đầy đất, Tịch Lan Vi run run rẩy rẩy mà đứng lên, đến gần hai bước, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Hoắc Trinh. Hắn nhìn Tịch Lan Vi đang suy yếu vô lực, lại hướng về Hoắc Kỳ nói: "Hoàng huynh bớt giận, yêu cầu này của thần đệ cũng không quá phận. Dùng một mạng của nàng đổi hơn mười vạn tính mạng của bá tánh, hoàng huynh cảm thấy không đáng sao? Nàng... Vốn dĩ cũng không phải là người của hoàng huynh."
"Nằm mơ." Hoắc Kỳ cực kỳ tức giận chống lại ý cười của hắn: "Nếu muốn giữ lại mạng của thê nhi ngươi, thì nhanh nói ra sự việc, trẫm không có kiên nhẫn tốt như vậy."
"Nhưng thần đệ rất có kiên nhẫn." Hoắc Trinh cười gượng một tiếng: "Hiện tại, nói hoặc không nói, tất cả đều do thần đệ làm chủ, nếu hoàng huynh giết các nàng... Vậy thì chờ bị vạn dân thóa mạ đi." Ngừng lại, bỗng nhiên giống như hắn nhớ tới cái gì, bổ sung thêm: "Tính từ hôm nay thì còn mười một ngày, nếu hoàng huynh không đáp ứng, việc ngươi vứt bỏ bá tánh không đoái hoài đến sẽ truyền khắp Việt Liêu, sau đó... Toàn bộ Đại Hạ đều sẽ biết."
Đây mới chân chính là chuẩn bị ở phía sau, không chỉ có nắm chính xác Hoắc Kỳ nhất định sẽ để ý đến tính mạng của bá tánh, hơn nữa còn là lợi thế để củng cố ngôi vị Hoàng đế.
"Ban chết cho nàng đi, hoàng huynh." Hoắc Trinh cười khuyên, hướng dẫn từng bước: "Không chỉ vì nàng vốn không nên là người của hoàng huynh, hoàng huynh ngẫm lại xem... Khi không có nàng, hoàng huynh ngươi không phải cũng quá hoàn hảo hay sao? À...Phi tần lục cung có lẽ đều không xinh đẹp bằng nàng, nhưng cũng không thua kém quá nhiều. Còn nữa, rất nhanh hoàng huynh còn có thể tuyển tú nữ, mỹ nữ trong thiên hạ, luôn có người mạnh hơn nàng."
Tịch Lan Vi thoát lực đến mức suýt nữa té ngã, cũng may Viên Tự tay mắt lanh lẹ, xông đến phía trước đỡ nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Trinh, ánh mắt lộ ra hận ý ngay cả kiếp trước cũng chưa từng có: "Vô sỉ..."
Hoắc Trinh vẫn không để ý đến nàng, tiếp tục nói với Hoắc Kỳ: "Hoàng huynh cứ nhìn mà làm. Kỳ thật... Cũng không cần phải khó xử như vậy, ban chết mà thôi, một ly rượu độc là xong, không có thống khổ gì."
Giống như toàn bộ tinh thần đều bị rút đi, trong đầu Hoắc Kỳ là một mảnh trống rỗng, trừng mắt nhìn người trước mắt, nếu không phải trong lòng hắn còn quanh quẩn nửa phần thanh tỉnh cuối cùng, có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp chết Hoắc Trinh.
Đột nhiên hắn buông lỏng tay thả Hoắc Trinh ra, đẩy ra hai bước, hai mắt vô thần cười khổ một tiếng: "Thật là độc kế... Luận âm mưu, trẫm hổ thẹn không bằng ngươi."
"Đa tạ đa tạ." Hoắc Trinh chắp tay, vẫn cười khẽ như cũ: "Cho nên... Hoàng huynh nghĩ như thế nào?"
Nhất thời Hoắc Kỳ không mở miệng, lúc này đổi lại Hoắc Trịnh lại lộ vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày lại nói: "Hoàng huynh ngồi trên thiên hạ, cũng không thể vì nhỏ bỏ lớn." Hắn chỉnh lại y phục, nhìn Tịch Lan Vi, rất có hứng thú nói tiếp: "Còn nữa, thần đệ cũng chưa nói hoàng huynh không được truy phong nàng. Ban chết cho nàng, sau đó truy thụy[1[ làm Phu nhân thậm chí là Hậu vị, hoàng huynh cũng coi như là không làm nàng thất vọng."
[1] Truy thụy(追谥): truy tặng tên/danh hiệu sau khi chết.
Tịch Lan Vi nhìn về phía Hoắc Trinh, từ trong tươi cười của hắn rõ ràng còn có cảm giác vui vẻ khi báo thù, hắn cũng vừa lúc nhìn qua, tiếp xúc với ánh mắt của nàng, hắn gật đầu nói: "Hoàng huynh là vì thiên hạ chúng sinh mà suy nghĩ, ta nghĩ Chiêu nghi nương nương có thể thông cảm."
Beta: Huệ Hoàng hậu
Mười hai ngày sau, Hoắc Trinh ở trong ngục bỗng nhiên yêu cầu được gặp Hoàng đế và Nghiên Chiêu nghi.
Hoắc Kỳ ân chuẩn, lại vừa lúc vẫn có chút sự vụ quan trọng chưa xử lý xong, bèn để Tịch Lan Vi đi trước, chính mình sẽ đến sau.
Lúc Tịch Lan Vi đến, là lúc hoàng hôn ngã về phía tây. Đứng ở bên ngoài cửa nhà lao, nàng có chút bất an nói không nên lời, nhìn Hoắc Trinh, thanh âm của nàng cũng lạnh hơn: "Chuyện gì?"
Hoắc Trinh đang tự rót đồ uống, nghe tiếng nói giương mắt nhìn qua, hắn cười, hỏi nàng: "Bệ hạ đâu?"
"Bệ hạ còn có một số việc, để cho ta đến trước." Nàng bình tĩnh trả lời, đổi lại hắn cười một tiếng: "Hoàng huynh đối với ngươi thật đúng là yên tâm, các quy củ mà cung tần nên tuân theo đều buông lỏng đối với ngươi."
Không sợ nàng một mình gặp người khác sẽ phát sinh chuyện gì.
Sự bất an trong lòng Tịch Lan Vi càng thêm mãnh liệt, nghe lời đó, nàng bật cười ra một tiếng, mang theo một chút khinh miệt nhằm che dấu phần bất an này: "Đó là do bệ hạ không cần phải lo lắng ta sẽ có chuyện gì với ngươi." Nàng gật đầu, lạnh nhạt nói thêm một câu: "Điện hạ, bổn cung là Chiêu nghi của ngài ấy."
Nói cách khác, nàng thân là sủng phi, sao lại cùng một tù nhân như hắn có cái "Sự" gì? Tất nhiên Hoàng đế không cần thiết phải để tâm đến việc này.
"Rất tốt." Hoắc Trinh lại cười một tiếng, ý cười dần dần nhạt đi, cách cửa nhà lao liếc nàng một cái, hắn nói: "Ta nghĩ ngày đó ngươi nói rất đúng."
Tịch Lan Vi ngẩn ra: "... Cái gì?"
"Những việc đó vô cùng kì diệu, ta không biết có nên tin hay không, nhưng có một chút, ta nghĩ ngươi nói hoàn toàn không sai." Hắn dừng lại, liếc nàng, nhẹ nhàng chậm rãi nói: "Thứ mà ta không có được, ta sẽ phá huỷ nó, ngươi nói không sai một chút nào."
Lồng ngực nàng bị bóp nghẹt, đè nén hơi thở nhìn hắn một cái, cố gắng bình tĩnh: "Nếu ngươi nói những việc đó với bệ hạ..."
"Tất nhiên sẽ không." Hắn cười âm trầm, trước khi nàng nói ra lời uy hiếp hắn liền giải phần lo lắng này cho nàng. Hắn mỉm cười nhìn nàng, ánh mắt giống như đang xem một con thỏ trắng bị nhốt trong lồng sắt mặc người xâu xé, ý cười đó làm nàng cảm thấy ghê tởm: "Dùng biện pháp do ngươi nói để huỷ hoại ngươi, có thú vị không?" Dừng lại một chút, hắn vân đạm phong khinh nói: "Ta muốn cho ngươi biết, không chỉ có ta mới lợi dụng thê thiếp — trong mắt của nam nhân, thê thiếp không so sánh được với giang sơn."
"Ngươi muốn như thế nào..." Nàng nghiến chặt răng, lấy lại bình tĩnh, lại nói: "Ta biết ngươi có hậu chiêu, ngươi muốn như thế nào!"
"Mỹ nhân, đừng nóng vội như vậy." Hắn nói ngả ngớn, cáu giận cười một tiếng: "Cùng nhau chờ bệ hạ tới. Bằng không... Nếu ngươi chịu tiến lên bồi bổn vương uống một chén, có lẽ bổn vương sẽ nói trước với ngươi."
Tất nhiên nàng sẽ không phạm phải ngu ngốc này. Tuy là bất an, tuy là tò mò, nhưng nàng cũng biết rõ nếu lúc này nàng hỏi sự tình trước một bước, thì hơn phân nửa là nàng không có lực để xoay chuyển nó, còn không bằng an tâm chờ Hoắc Kỳ tới.
...
Khoảnh khắc đến gần bọn họ, Hoắc Kỳ phát hiện không khí có gì không đúng.
Tịch Lan Vi đứng ở bên ngoài nhà lao, tuy là đưa lưng về phía hắn, nhưng hắn vẫn có thể thông qua sống lưng thẳng tắp run rẩy của nàng mà nhận ra một trận hàn ý. Nhíu mày nhìn vào bên trong, hắn khôi phục lại cất bước đi vào, tạm thời chưa để ý tới Hoắc Trinh như thế nào, hắn dùng tay ôm lấy Tịch Lan Vi, khẽ hỏi: "Làm sao vậy?"
Hoắc Trinh nghe vậy, cười khẽ một tiếng.
Bỗng nhiên nàng rất giống như tránh đi, không có nguyên nhân, chỉ là một loại trực giác đáng sợ làm nàng rất muốn chạy trốn. Mạnh mẽ ổn định tinh thần, nàng xoay người lại, nhìn Hoắc Kỳ hành lễ: "Bệ hạ thánh an." Ngừng lại một chút, lại nói: "Thần thiếp không có việc gì."
Hoắc Kỳ khẽ gật đầu một cái, nhìn vào trong nhà lao, ý cười thanh đạm: "Nhị đệ, biệt lai vô dạng."
Rượu ngon trong suốt từ trong bình được rót ra, hương rượu thuần hậu. Hoắc Trinh uống hết chén rượu, khẽ cười nói: "Hoàng huynh không vào ngồi xuống sao?"
Hoắc Kỳ nhìn Viên Tự, Viên Tự hiểu ý, lấy chìa khóa từ trong tay ngục tốt, mở khóa nhà lao.
Hoắc Kỳ đi vào, Tịch Lan Vi cũng theo sau, các cung nhân rất thức thời mà chờ ở bên ngoài.
Cùng nhau ngồi xuống, ánh mắt Hoắc Kỳ xẹt qua chén rượu trong tay Hoắc Trinh, nhàn nhạt cười một tiếng: "Nhị đệ thật có hứng thú."
"Hoàng huynh quá khen." Hoắc Trinh tùy ý cười, chuyển tầm mắt lên mặt Tịch Lan Vi: "Vốn cũng không có ý tưởng gì. Nhưng lần trước Chiêu nghi của Hoàng huynh tới đây, lại làm thần đệ phát giác ra, còn có chút việc thú vị có thể làm."
Thần sắc của Hoắc Kỳ như bị đóng băng, trong giây lát lại khôi phục như thường: "Chuyện gì?"
"Ban đầu muốn cùng hoàng huynh làm một trao đổi." Hoắc Trinh trầm ngâm cười nói: "À... Hiện tại cũng là trao đổi, chẳng qua là thêm điều kiện thôi."
Hoắc Kỳ liếc hắn, có chút không kiên nhẫn: "Có chuyện gì thì nói thẳng đi."
"Vạn lượng hoàng kim, thả chúng ta đi." Trước tiên hắn nói ý muốn của bản thân, không thấy Hoắc Kỳ trực tiếp phản bác, vừa lòng mà gật đầu một cái: "Ta nói cho hoàng huynh biết nơi nào có dịch bệnh."
... Dịch bệnh?
Tịch Lan Vi và Hoắc Kỳ đều sửng sốt, Hoắc Kỳ nhíu mày: "Dịch bệnh gì?"
"Việc này có chút trùng hợp." Hoắc Trinh cười, bộ dáng như hoàn toàn không có việc gì: "Khi hai quân giao chiến, vừa vặn có một số nơi ở Việt Liêu xảy ra dịch bệnh, con số lên đến... Có hai thành, cộng thêm bốn năm cái thôn. Lúc đó chiến sự khẩn cấp, thần đệ cũng không có tâm tư mà bẩm báo với hoàng huynh một tiếng, đã lệnh cho người phong thành trước."
Tịch Lan Vi không rét mà run.
"Hiện tại tính ra... Đã gần một tháng rồi." Thần sắc của Hoắc Trinh rất thong dong, mang theo một chút cân nhắc, giống như đang nghiêm túc tính số ngày đã qua. Yên tĩnh một lát, vừa lòng mà thưởng thức khuôn mặt của hai người trở nên trắng bệch, lại nói: "Hoàng huynh vừa mới dẹp yên phản loạn, hiện nay Việt Liêu còn là một mảnh hỗn loạn... Nếu thần đệ không nói chỗ xảy ra chuyện, hoàng huynh tự mình phái người đi tra, đại khái cũng phải phí chút thời gian."
Việt Liêu gồm mấy chục thành trì...
Hoắc Kỳ hít một hơi khí lạnh, nhìn ý cười của Hoắc Trinh, nghiến chặt răng, không thể áp chế được cơ thể đang run rẩy: "Đồ khốn..."
Hoắc Trinh vẫn khẽ cười như cũ, Tịch Lan Vi chỉ cảm thấy cả người đều bị nhốt trong hầm băng, lạnh đến mức cùng cực: "Đó là mấy vạn mạng người..."
"Hơn mười vạn." Hoắc Trinh lạnh nhạt liếc nàng một cái, khẩu khí bình đạm (nhạt nhẽo) mà sửa đúng con số nàng dự đoán.
Nghe xong Hoắc Kỳ lại hít khí lạnh, liền nói ngay: "Trẫm đáp ứng ngươi."
Hoắc Trinh cười lanh lảnh, thoải mái mà dựa vào lưng ghế, không nói gì thêm.
"Trẫm đáp ứng ngươi, vạn lượng hoàng kim, đưa ngươi và Hứa thị, còn có nữ nhi của các ngươi rời đi. Chỉ cần không trở về Đại Hạ, trẫm sẽ không làm khó các ngươi." Hắn nói vô cùng trịnh trọng, từng chữ đều có khí phách. Tay vỗ lên giấy Tuyên Thành trên bàn, thâm trầm nói: "Nói cho trẫm biết, là chỗ nào."
"Làm thế nào để ta biết ngươi đưa chúng ta rời đi đúng hẹn..." Hoắc Trinh mỉm cười: "Hoặc là... Làm thế nào để ta biết chúng ta có thể bình an rời khỏi Đại Hạ hay không? Dưới bầu trời này, đất nào mà không phải là đất của Thiên tử."
"Ngươi cho rằng bệ hạ cũng vô sỉ giống như ngươi hay sao!" Tịch Lan Vi buột miệng thốt ra, trong đầu loạn thành một mảnh, chỉ cảm thấy nói thêm một câu với hắn, trong thành phải chết thêm vài người.
Hoắc Trinh khẽ cười liếc nàng, lại thu hồi ánh mắt, không quá để ý tới.
"Trẫm sai người đưa các ngươi ra khỏi Đại Hạ..." Hoắc Kỳ nói. Khẽ thở dài một tiếng, khí lực có chút không đủ: "Trẫm biết ngươi còn có nhân mã của ngươi, để cho bọn họ đi chờ ngươi, sau khi xác định không có việc gì, nói cho trẫm biết là nơi nào."
Lời nói của Hoắc Kỳ vô cùng thành khẩn, tuyệt không có ý tứ lừa gạt. Tịch Lan Vi càng rõ ràng hơn, nếu hắn đã hứa hẹn trước mặt Hoắc Trinh, hắn sẽ không đâm dao ở sau lưng. Nhìn về phía Hoắc Trinh, hai người cùng nhau chờ hắn gật đầu.
"Nghe cũng không tồi." Hắn kéo dài giọng nói, thản nhiên cười: "Nhưng hoàng huynh không nhớ sao... Thần đệ vừa mới nói, muốn thêm một điều kiện."
Tịch Lan Vi nghĩ đến lời hắn nói với nàng lúc trước, không ngăn được mà hít thở không thông.
"Ban chết cho nàng." Hắn nói thong dong mà rõ ràng, ánh mắt dao động giữa hai người, lại nói với Hoắc Kỳ: "Ban chết cho nàng, ta nói cho ngươi chỗ xảy ra chuyện."
Đột nhiên vang lên tiếng bàn bị vỡ. Lãnh ý trên người không thể chống lại kinh hãi do biến cố đột nhiên ở trước mắt mang đến, Tịch Lan Vi thét một tiếng kinh hãi, hoàn toàn không thể duỗi tay kịp để ngăn cản, đợi đến khi ổn định tinh thần, Hoắc Kỳ đã ấn Hoắc Trinh ở trên tường.
Nàng chưa từng thấy Hoắc Kỳ tức giận như thế, cung nhân ở bên ngoài nhà lao đã kinh sợ quỳ đầy đất, Tịch Lan Vi run run rẩy rẩy mà đứng lên, đến gần hai bước, nhưng một chữ cũng không nói nên lời.
Sau đó nghe được tiếng cười khẽ của Hoắc Trinh. Hắn nhìn Tịch Lan Vi đang suy yếu vô lực, lại hướng về Hoắc Kỳ nói: "Hoàng huynh bớt giận, yêu cầu này của thần đệ cũng không quá phận. Dùng một mạng của nàng đổi hơn mười vạn tính mạng của bá tánh, hoàng huynh cảm thấy không đáng sao? Nàng... Vốn dĩ cũng không phải là người của hoàng huynh."
"Nằm mơ." Hoắc Kỳ cực kỳ tức giận chống lại ý cười của hắn: "Nếu muốn giữ lại mạng của thê nhi ngươi, thì nhanh nói ra sự việc, trẫm không có kiên nhẫn tốt như vậy."
"Nhưng thần đệ rất có kiên nhẫn." Hoắc Trinh cười gượng một tiếng: "Hiện tại, nói hoặc không nói, tất cả đều do thần đệ làm chủ, nếu hoàng huynh giết các nàng... Vậy thì chờ bị vạn dân thóa mạ đi." Ngừng lại, bỗng nhiên giống như hắn nhớ tới cái gì, bổ sung thêm: "Tính từ hôm nay thì còn mười một ngày, nếu hoàng huynh không đáp ứng, việc ngươi vứt bỏ bá tánh không đoái hoài đến sẽ truyền khắp Việt Liêu, sau đó... Toàn bộ Đại Hạ đều sẽ biết."
Đây mới chân chính là chuẩn bị ở phía sau, không chỉ có nắm chính xác Hoắc Kỳ nhất định sẽ để ý đến tính mạng của bá tánh, hơn nữa còn là lợi thế để củng cố ngôi vị Hoàng đế.
"Ban chết cho nàng đi, hoàng huynh." Hoắc Trinh cười khuyên, hướng dẫn từng bước: "Không chỉ vì nàng vốn không nên là người của hoàng huynh, hoàng huynh ngẫm lại xem... Khi không có nàng, hoàng huynh ngươi không phải cũng quá hoàn hảo hay sao? À...Phi tần lục cung có lẽ đều không xinh đẹp bằng nàng, nhưng cũng không thua kém quá nhiều. Còn nữa, rất nhanh hoàng huynh còn có thể tuyển tú nữ, mỹ nữ trong thiên hạ, luôn có người mạnh hơn nàng."
Tịch Lan Vi thoát lực đến mức suýt nữa té ngã, cũng may Viên Tự tay mắt lanh lẹ, xông đến phía trước đỡ nàng. Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Hoắc Trinh, ánh mắt lộ ra hận ý ngay cả kiếp trước cũng chưa từng có: "Vô sỉ..."
Hoắc Trinh vẫn không để ý đến nàng, tiếp tục nói với Hoắc Kỳ: "Hoàng huynh cứ nhìn mà làm. Kỳ thật... Cũng không cần phải khó xử như vậy, ban chết mà thôi, một ly rượu độc là xong, không có thống khổ gì."
Giống như toàn bộ tinh thần đều bị rút đi, trong đầu Hoắc Kỳ là một mảnh trống rỗng, trừng mắt nhìn người trước mắt, nếu không phải trong lòng hắn còn quanh quẩn nửa phần thanh tỉnh cuối cùng, có lẽ hắn sẽ trực tiếp bóp chết Hoắc Trinh.
Đột nhiên hắn buông lỏng tay thả Hoắc Trinh ra, đẩy ra hai bước, hai mắt vô thần cười khổ một tiếng: "Thật là độc kế... Luận âm mưu, trẫm hổ thẹn không bằng ngươi."
"Đa tạ đa tạ." Hoắc Trinh chắp tay, vẫn cười khẽ như cũ: "Cho nên... Hoàng huynh nghĩ như thế nào?"
Nhất thời Hoắc Kỳ không mở miệng, lúc này đổi lại Hoắc Trịnh lại lộ vẻ không kiên nhẫn, nhíu mày lại nói: "Hoàng huynh ngồi trên thiên hạ, cũng không thể vì nhỏ bỏ lớn." Hắn chỉnh lại y phục, nhìn Tịch Lan Vi, rất có hứng thú nói tiếp: "Còn nữa, thần đệ cũng chưa nói hoàng huynh không được truy phong nàng. Ban chết cho nàng, sau đó truy thụy[1[ làm Phu nhân thậm chí là Hậu vị, hoàng huynh cũng coi như là không làm nàng thất vọng."
[1] Truy thụy(追谥): truy tặng tên/danh hiệu sau khi chết.
Tịch Lan Vi nhìn về phía Hoắc Trinh, từ trong tươi cười của hắn rõ ràng còn có cảm giác vui vẻ khi báo thù, hắn cũng vừa lúc nhìn qua, tiếp xúc với ánh mắt của nàng, hắn gật đầu nói: "Hoàng huynh là vì thiên hạ chúng sinh mà suy nghĩ, ta nghĩ Chiêu nghi nương nương có thể thông cảm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.