Chương 77: Từ đầu đến cuối
Lệ Tiêu
16/01/2018
Edit: Huệ Hoàng Hậu
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Nói đến mức này vậy là đủ rồi, Hạ Nguyệt là kẻ điên, không cần phí lời.
Trước khi rời khỏi lãnh cung, Hoắc Kỳ lưu lại một câu cuối cùng là: "Ban chết."
Cùng hắn đi về Tuyên Thất Điện, hắn vẫn luôn im lặng. Tịch Lan Vi cũng không nói, hơi dựa vào đầu vai hắn, lẳng lặng ở bên cạnh.
Cho dù sớm biết Hoắc Kỳ đối tốt với nàng, hắn vẫn còn có chút hành động sẽ làm nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Thí dụ như mới vừa rồi nàng muốn đi chất vấn Hạ Nguyệt, hắn lại nhanh như vậy ngăn cản nàng, chỉ vì ở trong phòng Hạ Nguyệt lục soát ra hình nhân vải kia cho hắn biết Hạ Nguyệt muốn hại nàng.
Tới Tuyên Thất Điện, sau đó là một hồi an tĩnh thật lâu, các cung nhân cũng không dám hó hé một tiếng. Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ, cũng không muốn cung nữ phụng trà trong lo lắng đề phòng, chính mình đi pha chén trà nhỏ, kiên nhẫn đợi tới độ ấm thích hợp, lại bưng đi chính điện.
Huynh đệ phản bội... Nàng nghĩ, tất nhiên là Hoắc Kỳ sẽ cảm thấy đau lòng, đặc biệt là Hoắc Trinh, hắn là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra của Hoắc Kỳ.
Hơn nữa từ trước tới nay, nhìn qua hắn luôn cung kính như vậy.
Chung trà đặt tới trong tầm tay Hoắc Kỳ, trước khi tay nàng kịp thu hồi lại thì bị hắn đột nhiên cầm lấy. Tịch Lan Vi ngẩn ra, theo bản năng mà muốn thoát khỏi, nhưng hắn dùng nhiều sức lực, nàng rút cũng rút không được.
Liền mặc hắn gắt gao nắm chặt...
Tịch Lan Vi lặng im không hề tránh, chỉ cảm thấy tay bị nắm đến hơi đau. Giây lát, hắn đột nhiên thả lực, đồng thời cười khẽ.
"... Bệ hạ." Tịch Lan Vi do dự một chút, lẩm bẩm khuyên nhủ: "Việc đã đến nước này, bệ hạ yên tâm..."
"A..." Hắn lại khẽ cười một tiếng, lắc đầu, thần sắc hoàn toàn hòa hoãn, vài phần lạnh lẽo vừa rồi trở thành hư không: "Không nghĩ tới, Nhị đệ nóng vội đến mức dùng cả vu cổ."
Tịch Lan Vi rùng mình, sao lại nghe như...
Giống như hắn đã sớm biết Hoắc Trinh có dị tâm, chỉ là kinh ngạc với thủ đoạn này?
Hoắc Kỳ nhìn về phía nàng, cười nhạt: "Sao nàng lại phát hiện ra Hạ Nguyệt không bình thường?"
"..." Tịch Lan Vi im lặng nghĩ, tạm thời gác xuống nghi vấn, nói đúng sự thật: "Nàng ta có địch ý với thần thiếp một cách quá kỳ quái."
Nàng ồm ồm nói ở bên tai hắn, Hoắc Kỳ hơi gật đầu, lại nói: "Vậy vì sao nàng lại muốn khiến mọi chuyện làm lớn ra như vậy?"
Nhờ nàng ban tặng, bắt đầu từ ngự tiền, mỗi người trong cung đều đang nghị luận chuyện này.
"Nàng không chỉ muốn cho trẫm biết thân phận của Hạ Nguyệt." Hắn nhìn kỹ nàng, ý cười trong mắt do tìm tòi nghiên cứu mà hơi đình trệ.
Tịch Lan Vi gật đầu, thoáng cắn môi đỏ, viết trong lòng bàn tay hắn: "Thần thiếp muốn giúp bệ hạ một phen."
Hắn sửng sốt: "Cái gì?"
Nàng tăng ý cười thêm một chút, tiếp tục viết xuống. Hắn cảm thụ được những đường nét kia tạo ra chút ngưa ngứa, sau đó nhận ra nàng viết là: "Bệ hạ muốn động Ngô gia."
Khựng lại, Hoắc Kỳ buồn trong chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Cũng không có."
"Thật sự?" Nàng khẽ nhướng mày, ngữ điệu khàn khàn hơi cao lên, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều là không tin.
"..." Hoắc Kỳ trầm xuống, cam chịu hỏi nàng: "Làm sao mà biết được?"
Hắn vô cùng tin tưởng, chính mình tuyệt không có nói qua cái tâm tư này với nàng — cũng không phải cố ý dấu diếm, chỉ là việc này thật sự không liên quan gì tới nàng.
"Nếu không, bệ hạ cũng sẽ không mặc kệ Ngô Giản lấy chuyện của thần thiếp nói." Tịch Lan Vi cười cười mà viết xong, mắt sáng rõ chăm chú nhìn hắn, nhìn đến khi hắn chột dạ, lập tức liền tiếp tục phủ nhận: "Đó là trẫm không chặn được miệng hắn..."
"Thật sự sao?" Tịch Lan Vi nghiêng nghiêng đầu, cúi đầu lại viết: "Thần thiếp vào cung là lúc mỗi người đều nghị luận, rồi sau đó nghị luận ở tiền triều đột nhiên ngừng lại, thật sự không phải là bệ hạ đè xuống? Bệ hạ có thể chặn được miệng của cả triều, còn chặn không được một mình hắn sao?"
"..." Hoắc Kỳ nghẹn lời. Cảm thấy nếu còn để nàng nói tiếp, câu tiếp theo liền muốn bóc mẻ hết những gì hắn thêm thắt vào, vừa nghĩ vậy thì lập tức gật đầu nhận: "Nàng nói đúng."
Tịch Lan Vi hơi cười, rất hiểu lòng người mà bỏ qua câu hắn không muốn nghe, sau đó lại viết: "Cho nên... Bệ hạ để hắn nói, còn không phải là muốn kéo chuyện nào đó lên mặt bàn, để người khác nhận ra quân thần không hòa thuận? Không phải việc này của Hạ Nguyệt càng thêm thích hợp?"
Tất nhiên là càng thêm thích hợp, cho nên Hoắc Kỳ mặc kệ tin đồn Hạ Nguyệt nhớ nhung Hoắc Trinh lưu truyền ba ngày trong cung. Người Ngô gia đưa tới, phạm sai lầm mà bị phế cũng còn thôi, cuối cùng lại còn một lòng nhớ nhung một phiên vương. Dù miệng lưỡi có dài có ba tấc thì Ngô Giản cũng nói không rõ việc này.
Ngoài ra... Cho dù không nhắc đến Hoắc Trinh, hắn cũng có thể lôi sự việc Hạ Nguyệt dùng vu thuật cổ ra, chỉ riêng quan hệ của Ngô gia với nàng ta, tru di cửu tộc cũng không quá.
"Ồ..." Hoắc Kỳ châm chước một phen nặng nhẹ, gọi Viên Tự tiến vào. Ba người đều biết rõ chân tướng mọi việc, hắn phân phó thẳng: "Chuyện Uyển hoa cho các ngươi truyền ra, tới đây là dừng, chuyện liên quan đến vu cổ và Việt Liêu Vương, tạm không cần nhắc nữa."
"..." Viên Tự lặng im lĩnh ngộ một chút yêu cầu của hoàng đế đối với hướng đi tiếp theo của lời đồn đãi, sau đó vái chào: "Vâng."
Cũng chưa muốn tru di cửu tộc Ngô gia. Trừ bỏ lúc này đưa vào một Hạ Nguyệt đã dùng vu cổ ra, Ngô gia còn chưa có phạm qua cái tử tội gì. Hắn muốn động Ngô gia, chỉ là bởi vì cảm thấy Ngô gia kéo dài mấy năm, thế lực đã là quá lớn.
Thế lực lớn cũng không quan trọng, nhưng mấy năm gần đây hành sự lại càng biểu hiện hoa mắt ù tai. Ngự Sử đại phu càng thêm cổ hủ, làm việc sợ hãi rụt rè, mấy kẻ dòng bên Ngô gia ăn chơi trác táng cũng đã nổi tiếng gần xa.
Nếu đã là như vậy, hắn làm hoàng đế còn mặc cho Ngô gia phát triển an toàn thì sớm muộn gì có một ngày Ngô gia sẽ thành châu chấu trong chiều. Nhìn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ăn mòn hoa màu, phá càng lợi hại càng khiến người ta đau đầu. Nếu lúc đó thế lực lớn hơn chút nữa thì liên lụy càng nhiều người, "Chứng bệnh" liền càng khó khống chế.
Còn không bằng hiện tại rút ra, hắn giải cái nỗi lo về sau, Ngô gia cũng có thể dựa vào chưa đến mức quá phận mà giữ lại cái mạng, xem như là biện pháp song toàn.Nhìn ra hoàng đế cố ý không ép Ngô gia vào chỗ chết, Tịch Lan Vi mỉm cười, lời nói hơi mang trêu chọc: "Bệ hạ là nhân quân[1]."
[1]nhân quân: vị vua nhân từ
Hoàng đế liếc nàng một cái, đỡ cái trán cố ý thở dài: "Nàng nhìn rõ được mọi thứ, nhưng đến lúc đó trong triều lại nói trẫm không lưu tình đến mức nào đâu." Nghe thấy nàng cười, Hoắc Kỳ cau mày lập tức nói: "Mau... Lại khen trẫm thêm hai câu, ngày sau trẫm phải đi nghe những lời kia rồi."
Tịch Lan Vi bật cười, sau đó ngưng lại, khen rất nghiêm túc: "Bệ hạ là nhân quân, bệ hạ là nhân quân, bệ hạ là nhân quân..."
"Ừ, biết." Hoắc Kỳ phong khinh vân đạm mà đáp, đáp xong thì tự mình cảm thấy bản thân không biết xấu hổ. Ngón tay khẽ lướt qua Tịch Lan Vi, hắn cười nói: "Hôm nay nàng... Ở trước mặt Hạ Nguyệt, nói cái gì đó?"
"...?" Tịch Lan Vi ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng một phen — nói thật nhiều.
"À... Nửa câu đầu là..." Hoắc Kỳ hồi tưởng rồi cường điệu nói ra: "Ngô gia đưa nàng ta tiến cung..."
"Vì vậy nàng ta nên tìm Ngô gia đón nàng ta ra cung..?" Tịch Lan Vi nói tiếp, mặt lộ vẻ khó hiểu, không biết những lời này có gì đặc biệt.
"Một câu sau đó đâu?" Hoắc Kỳ tràn đầy ý cười.
Một câu sau đó?
Tịch Lan Vi nghiêm túc suy tư từng màn trong lãnh cung, phút chốc "một câu sau đó" đã tiến vào trong đầu, lập tức khiến cho hai má nàng đỏ bừng...
Câu nói kia là...
Đừng làm phiền phu quân ta.
"Trước giờ chưa từng nghe nàng gọi như vậy." Hoắc Kỳ chậm rãi nói, sau đó thu liễm ý cười, thần sắc trịnh trọng: "Lặp lại lần nữa."
"..." Tịch Lan Vi đỏ mặt cứng đờ, há miệng thở dốc, giống như lại nói không ra lời, hai chữ đơn giản nghẹn ở cổ họng.
"Ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy nàng còn nói." Hoắc Kỳ hướng dẫn từng bước "Hiện tại lại kêu không ra?"
Thật là... Không thể hiểu được mà đúng là kêu không ra.
Tịch Lan Vi khẽ cắn hàm răng, sóng mắt lưu chuyển cân nhắc như thế nào tránh được một "Kiếp" này. Hoắc Kỳ híp hai mắt lại, liếc nàng, tiếp tục nói: "Ồ... Chẳng lẽ là lúc đó xem trẫm là Việt Liêu Vương, mới kêu ra?"
Cái gì!
Một câu gãi đúng chỗ ngứa mà chạm đến uy hiếp Tịch Lan Vi, cũng biết hắn là cố ý cười nói bắt nạt nàng, nàng cũng không thích nghe. Trợn mắt giận nhìn lại, hắn vẫn là nhẹ nhàng tản mạn chống cái trán, nhàn nhạt nhìn nàng, chỉ chờ nàng kêu ra tới.
Rõ là một bộ dáng "Nàng không gọi, trẫm liền nói tiếp".
Nhìn dáng vẻ là trốn không thoát.
Một phen do dự, lại một phen thẹn thùng, Tịch Lan Vi bị hắn nhìn đến hai má nóng lên. Một bên nói với chính mình là kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, ở dân gian nữ tử đều gọi phu quân như vậy; một bên lại... Chính là khó có thể mở miệng, nói không ra nguyên nhân.
"Phu..." Tịch Lan Vi phí nửa ngày mới nhả ra được một chữ, cái chữ thứ hai vì hắn cười nhìn nàng mà chết sống không nói ra được.
Vì thế Hoắc Kỳ liếc nàng một cái: "Chờ chuyện Việt Liêu Vương xong xuôi, trẫm nhất phải giáp mặt hỏi hắn một câu, sao có thể làm nàng gọi ra. "
... Đừng a!
"Phu quân!" Tịch Lan Vi gọi ra rõ rõ ràng ràng, còn có chút làm nũng cầu xin. Một lát, nàng đã cọ đến trước mặt hắn, dường như không yên tâm mà nói: "Đừng... Thần thiếp cùng Việt Liêu Vương..."
"Đều không có chuyện gì, trẫm biết." Hoắc Kỳ nói tiếp lời rất nhanh, nghiêm túc mà gật đầu một cái, ý tứ làm nàng an tâm.
Cho tới khi Tịch Lan Vi cáo lui, trong lòng đều là ngăn không được mà oán trách Hoắc Kỳ. Gần đây bắt nạt nàng càng thêm lợi hại — trước mặt người ngoài thì bảo hộ nàng đến cỡ nào, ở riêng thì lại bắt nạt nàng đến cỡ nào.
Khổ là nàng còn không lay chuyển được hắn. Đành phải tận dụng mọi thứ mà cẩn thận quan sát, tìm cái gì đó để ngày sau có lẽ có thể lấy tới bắt chẹt lại hắn, có chút dấu vết nào để lại liền cẩn thận nhớ kỹ, đợi đến khi có thể sử dụng thì tuyệt không nương tay.
Tình cảnh như vậy vừa vặn để Nam Cẩn Đại trưởng công chúa gặp qua một lần, hai người đều là sắc mặt trắng bạch, một là sợ Đại trưởng công chúa trách tội nàng, một là sợ Đại trưởng công chúa trách tội hoàng đế.
Nhưng Đại trưởng công chúa cũng chưa nói gì, mặt mày mang theo ý cười, gật đầu một cái liền đi rồi, đúng là tư thái "chuyện ve vãn đánh yêu bổn cung mặc kệ", làm cho hai người càng thêm xấu hổ, xấu hổ đến từng người im lặng nửa ngày mới thả lỏng chút.
Như thế thật sự không phải là biện pháp....
Tịch Lan Vi vừa hồi tưởng chửi thầm, vừa nhịn không được mà cười ra tiếng, cười đến đến thể xác và tinh thần sung sướng...
Sau khi bóng dáng Tịch Lan Vi hoàn toàn rời đi, ý cười của Hoắc Kỳ chìm dần xuống. Trong điện an tĩnh, hắn trầm mặc suy tư chuyện Hạ Nguyệt, lửa giận đã áp chế lại bùng lên lần thứ hai.
Không chỉ là bực bội với thủ đoạn lần này của Hoắc Trinh, chuyện râu ria của Hạ Nguyệt, còn là...
Hạ Nguyệt biểu lộ si tâm với Hoắc Trinh, một mực tin lời hắn ta đến vậy, mà hắn ta lại chỉ xem nàng ta như một viên cờ mà thôi, vậy người khác thì sao?
"Viên Tự." Hoàng đế suy nghĩ rồi kêu người tiến vào, lại trầm ngâm giây lát, cuối cùng mở miệng nói: "Đi Cấm Quân Đô Úy phủ truyền lời, ngươi tự mình đi."
"Vâng..." Viên Tự vái chào, chờ lời nói kia.
"Nói với Thẩm Ninh, chuyện Lan Vi bị câm, tra Việt Liêu Vương."
Beta: Thảo Hoàng Quý phi
Nói đến mức này vậy là đủ rồi, Hạ Nguyệt là kẻ điên, không cần phí lời.
Trước khi rời khỏi lãnh cung, Hoắc Kỳ lưu lại một câu cuối cùng là: "Ban chết."
Cùng hắn đi về Tuyên Thất Điện, hắn vẫn luôn im lặng. Tịch Lan Vi cũng không nói, hơi dựa vào đầu vai hắn, lẳng lặng ở bên cạnh.
Cho dù sớm biết Hoắc Kỳ đối tốt với nàng, hắn vẫn còn có chút hành động sẽ làm nàng cảm thấy ngạc nhiên.
Thí dụ như mới vừa rồi nàng muốn đi chất vấn Hạ Nguyệt, hắn lại nhanh như vậy ngăn cản nàng, chỉ vì ở trong phòng Hạ Nguyệt lục soát ra hình nhân vải kia cho hắn biết Hạ Nguyệt muốn hại nàng.
Tới Tuyên Thất Điện, sau đó là một hồi an tĩnh thật lâu, các cung nhân cũng không dám hó hé một tiếng. Tịch Lan Vi nghĩ nghĩ, cũng không muốn cung nữ phụng trà trong lo lắng đề phòng, chính mình đi pha chén trà nhỏ, kiên nhẫn đợi tới độ ấm thích hợp, lại bưng đi chính điện.
Huynh đệ phản bội... Nàng nghĩ, tất nhiên là Hoắc Kỳ sẽ cảm thấy đau lòng, đặc biệt là Hoắc Trinh, hắn là đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra của Hoắc Kỳ.
Hơn nữa từ trước tới nay, nhìn qua hắn luôn cung kính như vậy.
Chung trà đặt tới trong tầm tay Hoắc Kỳ, trước khi tay nàng kịp thu hồi lại thì bị hắn đột nhiên cầm lấy. Tịch Lan Vi ngẩn ra, theo bản năng mà muốn thoát khỏi, nhưng hắn dùng nhiều sức lực, nàng rút cũng rút không được.
Liền mặc hắn gắt gao nắm chặt...
Tịch Lan Vi lặng im không hề tránh, chỉ cảm thấy tay bị nắm đến hơi đau. Giây lát, hắn đột nhiên thả lực, đồng thời cười khẽ.
"... Bệ hạ." Tịch Lan Vi do dự một chút, lẩm bẩm khuyên nhủ: "Việc đã đến nước này, bệ hạ yên tâm..."
"A..." Hắn lại khẽ cười một tiếng, lắc đầu, thần sắc hoàn toàn hòa hoãn, vài phần lạnh lẽo vừa rồi trở thành hư không: "Không nghĩ tới, Nhị đệ nóng vội đến mức dùng cả vu cổ."
Tịch Lan Vi rùng mình, sao lại nghe như...
Giống như hắn đã sớm biết Hoắc Trinh có dị tâm, chỉ là kinh ngạc với thủ đoạn này?
Hoắc Kỳ nhìn về phía nàng, cười nhạt: "Sao nàng lại phát hiện ra Hạ Nguyệt không bình thường?"
"..." Tịch Lan Vi im lặng nghĩ, tạm thời gác xuống nghi vấn, nói đúng sự thật: "Nàng ta có địch ý với thần thiếp một cách quá kỳ quái."
Nàng ồm ồm nói ở bên tai hắn, Hoắc Kỳ hơi gật đầu, lại nói: "Vậy vì sao nàng lại muốn khiến mọi chuyện làm lớn ra như vậy?"
Nhờ nàng ban tặng, bắt đầu từ ngự tiền, mỗi người trong cung đều đang nghị luận chuyện này.
"Nàng không chỉ muốn cho trẫm biết thân phận của Hạ Nguyệt." Hắn nhìn kỹ nàng, ý cười trong mắt do tìm tòi nghiên cứu mà hơi đình trệ.
Tịch Lan Vi gật đầu, thoáng cắn môi đỏ, viết trong lòng bàn tay hắn: "Thần thiếp muốn giúp bệ hạ một phen."
Hắn sửng sốt: "Cái gì?"
Nàng tăng ý cười thêm một chút, tiếp tục viết xuống. Hắn cảm thụ được những đường nét kia tạo ra chút ngưa ngứa, sau đó nhận ra nàng viết là: "Bệ hạ muốn động Ngô gia."
Khựng lại, Hoắc Kỳ buồn trong chớp mắt, nhàn nhạt nói: "Cũng không có."
"Thật sự?" Nàng khẽ nhướng mày, ngữ điệu khàn khàn hơi cao lên, đuôi lông mày khóe mắt tất cả đều là không tin.
"..." Hoắc Kỳ trầm xuống, cam chịu hỏi nàng: "Làm sao mà biết được?"
Hắn vô cùng tin tưởng, chính mình tuyệt không có nói qua cái tâm tư này với nàng — cũng không phải cố ý dấu diếm, chỉ là việc này thật sự không liên quan gì tới nàng.
"Nếu không, bệ hạ cũng sẽ không mặc kệ Ngô Giản lấy chuyện của thần thiếp nói." Tịch Lan Vi cười cười mà viết xong, mắt sáng rõ chăm chú nhìn hắn, nhìn đến khi hắn chột dạ, lập tức liền tiếp tục phủ nhận: "Đó là trẫm không chặn được miệng hắn..."
"Thật sự sao?" Tịch Lan Vi nghiêng nghiêng đầu, cúi đầu lại viết: "Thần thiếp vào cung là lúc mỗi người đều nghị luận, rồi sau đó nghị luận ở tiền triều đột nhiên ngừng lại, thật sự không phải là bệ hạ đè xuống? Bệ hạ có thể chặn được miệng của cả triều, còn chặn không được một mình hắn sao?"
"..." Hoắc Kỳ nghẹn lời. Cảm thấy nếu còn để nàng nói tiếp, câu tiếp theo liền muốn bóc mẻ hết những gì hắn thêm thắt vào, vừa nghĩ vậy thì lập tức gật đầu nhận: "Nàng nói đúng."
Tịch Lan Vi hơi cười, rất hiểu lòng người mà bỏ qua câu hắn không muốn nghe, sau đó lại viết: "Cho nên... Bệ hạ để hắn nói, còn không phải là muốn kéo chuyện nào đó lên mặt bàn, để người khác nhận ra quân thần không hòa thuận? Không phải việc này của Hạ Nguyệt càng thêm thích hợp?"
Tất nhiên là càng thêm thích hợp, cho nên Hoắc Kỳ mặc kệ tin đồn Hạ Nguyệt nhớ nhung Hoắc Trinh lưu truyền ba ngày trong cung. Người Ngô gia đưa tới, phạm sai lầm mà bị phế cũng còn thôi, cuối cùng lại còn một lòng nhớ nhung một phiên vương. Dù miệng lưỡi có dài có ba tấc thì Ngô Giản cũng nói không rõ việc này.
Ngoài ra... Cho dù không nhắc đến Hoắc Trinh, hắn cũng có thể lôi sự việc Hạ Nguyệt dùng vu thuật cổ ra, chỉ riêng quan hệ của Ngô gia với nàng ta, tru di cửu tộc cũng không quá.
"Ồ..." Hoắc Kỳ châm chước một phen nặng nhẹ, gọi Viên Tự tiến vào. Ba người đều biết rõ chân tướng mọi việc, hắn phân phó thẳng: "Chuyện Uyển hoa cho các ngươi truyền ra, tới đây là dừng, chuyện liên quan đến vu cổ và Việt Liêu Vương, tạm không cần nhắc nữa."
"..." Viên Tự lặng im lĩnh ngộ một chút yêu cầu của hoàng đế đối với hướng đi tiếp theo của lời đồn đãi, sau đó vái chào: "Vâng."
Cũng chưa muốn tru di cửu tộc Ngô gia. Trừ bỏ lúc này đưa vào một Hạ Nguyệt đã dùng vu cổ ra, Ngô gia còn chưa có phạm qua cái tử tội gì. Hắn muốn động Ngô gia, chỉ là bởi vì cảm thấy Ngô gia kéo dài mấy năm, thế lực đã là quá lớn.
Thế lực lớn cũng không quan trọng, nhưng mấy năm gần đây hành sự lại càng biểu hiện hoa mắt ù tai. Ngự Sử đại phu càng thêm cổ hủ, làm việc sợ hãi rụt rè, mấy kẻ dòng bên Ngô gia ăn chơi trác táng cũng đã nổi tiếng gần xa.
Nếu đã là như vậy, hắn làm hoàng đế còn mặc cho Ngô gia phát triển an toàn thì sớm muộn gì có một ngày Ngô gia sẽ thành châu chấu trong chiều. Nhìn không nguy hiểm đến tính mạng, nhưng ăn mòn hoa màu, phá càng lợi hại càng khiến người ta đau đầu. Nếu lúc đó thế lực lớn hơn chút nữa thì liên lụy càng nhiều người, "Chứng bệnh" liền càng khó khống chế.
Còn không bằng hiện tại rút ra, hắn giải cái nỗi lo về sau, Ngô gia cũng có thể dựa vào chưa đến mức quá phận mà giữ lại cái mạng, xem như là biện pháp song toàn.Nhìn ra hoàng đế cố ý không ép Ngô gia vào chỗ chết, Tịch Lan Vi mỉm cười, lời nói hơi mang trêu chọc: "Bệ hạ là nhân quân[1]."
[1]nhân quân: vị vua nhân từ
Hoàng đế liếc nàng một cái, đỡ cái trán cố ý thở dài: "Nàng nhìn rõ được mọi thứ, nhưng đến lúc đó trong triều lại nói trẫm không lưu tình đến mức nào đâu." Nghe thấy nàng cười, Hoắc Kỳ cau mày lập tức nói: "Mau... Lại khen trẫm thêm hai câu, ngày sau trẫm phải đi nghe những lời kia rồi."
Tịch Lan Vi bật cười, sau đó ngưng lại, khen rất nghiêm túc: "Bệ hạ là nhân quân, bệ hạ là nhân quân, bệ hạ là nhân quân..."
"Ừ, biết." Hoắc Kỳ phong khinh vân đạm mà đáp, đáp xong thì tự mình cảm thấy bản thân không biết xấu hổ. Ngón tay khẽ lướt qua Tịch Lan Vi, hắn cười nói: "Hôm nay nàng... Ở trước mặt Hạ Nguyệt, nói cái gì đó?"
"...?" Tịch Lan Vi ngẩn người, cẩn thận hồi tưởng một phen — nói thật nhiều.
"À... Nửa câu đầu là..." Hoắc Kỳ hồi tưởng rồi cường điệu nói ra: "Ngô gia đưa nàng ta tiến cung..."
"Vì vậy nàng ta nên tìm Ngô gia đón nàng ta ra cung..?" Tịch Lan Vi nói tiếp, mặt lộ vẻ khó hiểu, không biết những lời này có gì đặc biệt.
"Một câu sau đó đâu?" Hoắc Kỳ tràn đầy ý cười.
Một câu sau đó?
Tịch Lan Vi nghiêm túc suy tư từng màn trong lãnh cung, phút chốc "một câu sau đó" đã tiến vào trong đầu, lập tức khiến cho hai má nàng đỏ bừng...
Câu nói kia là...
Đừng làm phiền phu quân ta.
"Trước giờ chưa từng nghe nàng gọi như vậy." Hoắc Kỳ chậm rãi nói, sau đó thu liễm ý cười, thần sắc trịnh trọng: "Lặp lại lần nữa."
"..." Tịch Lan Vi đỏ mặt cứng đờ, há miệng thở dốc, giống như lại nói không ra lời, hai chữ đơn giản nghẹn ở cổ họng.
"Ở trước mặt nhiều cung nhân như vậy nàng còn nói." Hoắc Kỳ hướng dẫn từng bước "Hiện tại lại kêu không ra?"
Thật là... Không thể hiểu được mà đúng là kêu không ra.
Tịch Lan Vi khẽ cắn hàm răng, sóng mắt lưu chuyển cân nhắc như thế nào tránh được một "Kiếp" này. Hoắc Kỳ híp hai mắt lại, liếc nàng, tiếp tục nói: "Ồ... Chẳng lẽ là lúc đó xem trẫm là Việt Liêu Vương, mới kêu ra?"
Cái gì!
Một câu gãi đúng chỗ ngứa mà chạm đến uy hiếp Tịch Lan Vi, cũng biết hắn là cố ý cười nói bắt nạt nàng, nàng cũng không thích nghe. Trợn mắt giận nhìn lại, hắn vẫn là nhẹ nhàng tản mạn chống cái trán, nhàn nhạt nhìn nàng, chỉ chờ nàng kêu ra tới.
Rõ là một bộ dáng "Nàng không gọi, trẫm liền nói tiếp".
Nhìn dáng vẻ là trốn không thoát.
Một phen do dự, lại một phen thẹn thùng, Tịch Lan Vi bị hắn nhìn đến hai má nóng lên. Một bên nói với chính mình là kỳ thật cũng không có gì ghê gớm, ở dân gian nữ tử đều gọi phu quân như vậy; một bên lại... Chính là khó có thể mở miệng, nói không ra nguyên nhân.
"Phu..." Tịch Lan Vi phí nửa ngày mới nhả ra được một chữ, cái chữ thứ hai vì hắn cười nhìn nàng mà chết sống không nói ra được.
Vì thế Hoắc Kỳ liếc nàng một cái: "Chờ chuyện Việt Liêu Vương xong xuôi, trẫm nhất phải giáp mặt hỏi hắn một câu, sao có thể làm nàng gọi ra. "
... Đừng a!
"Phu quân!" Tịch Lan Vi gọi ra rõ rõ ràng ràng, còn có chút làm nũng cầu xin. Một lát, nàng đã cọ đến trước mặt hắn, dường như không yên tâm mà nói: "Đừng... Thần thiếp cùng Việt Liêu Vương..."
"Đều không có chuyện gì, trẫm biết." Hoắc Kỳ nói tiếp lời rất nhanh, nghiêm túc mà gật đầu một cái, ý tứ làm nàng an tâm.
Cho tới khi Tịch Lan Vi cáo lui, trong lòng đều là ngăn không được mà oán trách Hoắc Kỳ. Gần đây bắt nạt nàng càng thêm lợi hại — trước mặt người ngoài thì bảo hộ nàng đến cỡ nào, ở riêng thì lại bắt nạt nàng đến cỡ nào.
Khổ là nàng còn không lay chuyển được hắn. Đành phải tận dụng mọi thứ mà cẩn thận quan sát, tìm cái gì đó để ngày sau có lẽ có thể lấy tới bắt chẹt lại hắn, có chút dấu vết nào để lại liền cẩn thận nhớ kỹ, đợi đến khi có thể sử dụng thì tuyệt không nương tay.
Tình cảnh như vậy vừa vặn để Nam Cẩn Đại trưởng công chúa gặp qua một lần, hai người đều là sắc mặt trắng bạch, một là sợ Đại trưởng công chúa trách tội nàng, một là sợ Đại trưởng công chúa trách tội hoàng đế.
Nhưng Đại trưởng công chúa cũng chưa nói gì, mặt mày mang theo ý cười, gật đầu một cái liền đi rồi, đúng là tư thái "chuyện ve vãn đánh yêu bổn cung mặc kệ", làm cho hai người càng thêm xấu hổ, xấu hổ đến từng người im lặng nửa ngày mới thả lỏng chút.
Như thế thật sự không phải là biện pháp....
Tịch Lan Vi vừa hồi tưởng chửi thầm, vừa nhịn không được mà cười ra tiếng, cười đến đến thể xác và tinh thần sung sướng...
Sau khi bóng dáng Tịch Lan Vi hoàn toàn rời đi, ý cười của Hoắc Kỳ chìm dần xuống. Trong điện an tĩnh, hắn trầm mặc suy tư chuyện Hạ Nguyệt, lửa giận đã áp chế lại bùng lên lần thứ hai.
Không chỉ là bực bội với thủ đoạn lần này của Hoắc Trinh, chuyện râu ria của Hạ Nguyệt, còn là...
Hạ Nguyệt biểu lộ si tâm với Hoắc Trinh, một mực tin lời hắn ta đến vậy, mà hắn ta lại chỉ xem nàng ta như một viên cờ mà thôi, vậy người khác thì sao?
"Viên Tự." Hoàng đế suy nghĩ rồi kêu người tiến vào, lại trầm ngâm giây lát, cuối cùng mở miệng nói: "Đi Cấm Quân Đô Úy phủ truyền lời, ngươi tự mình đi."
"Vâng..." Viên Tự vái chào, chờ lời nói kia.
"Nói với Thẩm Ninh, chuyện Lan Vi bị câm, tra Việt Liêu Vương."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.