Chương 55: Xung đột
Lệ Tiêu
16/12/2017
Edit: Mai Thái phi
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hai đạo ý chỉ liên tiếp hạ xuống làm cho hậu cung qua mấy ngày vẫn chưa hết kinh ngạc.
Đạo ý chỉ thứ nhất, nâng Tịch Lan Vi lên làm chính ngũ phẩm Uyển hoa, Lễ Bộ đang nghĩ phong hào khác — nên mấy ngày nay Tịch Lan Vi chưa tấn vị, nâng lên một phân vị cũng không phải là đại sự.
Nhưng mà, khi đạo ý chỉ thứ hai cùng đến kia thì lại cảm thấy rất phức tạp.
Người lần trước được sủng quan lục cung, Tài tử Hạ thị, bị hạ chỉ cấm túc.
Ý chỉ hạ rất tùy ý, thậm chí chưa nói cấm túc bao lâu, làm cho các cung tần thay Hạ Nguyệt hít một hơi — nếu qua một chút thời gian, hoàng đế quên nàng ta, chẳng phải vẫn luôn bị cấm túc sao.
Một nâng một cấm, hoàng đế biểu đạt hỉ nộ mười phần rõ ràng. Lại thêm ngày ấy sau khi hoàng đế và Tịch Lan Vi về Ngâm Nguyệt cư mới hạ ý chỉ, mọi người không nhịn được mà suy đoán... Rốt cuộc trong mắt hoàng đế Tịch thị có phân lượng như thế nào, có phải nàng nói gì đó hay không, mới làm cho Hạ Nguyệt bị té ngã.
...
Xem nghị luận sôi nổi của mọi người như là không có gì, Hoắc Kỳ chọn một ngày thời tiết tốt, lại không phải là ngày quá nóng, mang theo Tịch Lan Vi đi dạo quanh hành cung.
Quân Sơn rất lớn, địa thế phức tạp, đừng nói Tịch Lan Vi, ngay đến Hoắc Kỳ cũng chưa từng nhìn thấy hết. Hai người chỉ ngồi xe ngựa được một đoạn ngắn đã xuống xe, tùy ý đi tới, dù sao phong cảnh trong núi đều không tồi, không nhất định phải đi một chỗ nào, chỉ cần nhìn khắp nơi cũng đã rất thích.
Tịch Lan Vi nhìn bốn phía xung quanh, rừng rậm, bụi cỏ tràn ngập sinh cơ. Giữa đám cỏ dại có một ít hoa không biết tên đang nở rộ, màu sắc rất đa dạng, cũng không phải loài hoa quý báu gì, nhưng lại mang theo một phong cách riêng.
Hoặc là, ở nơi cỏ mọc thành cụm, có một đóa hoa tươi mát màu trắng nở rộ, khi đến gần, phát ra động tĩnh, hoa màu trắng kia mới đột nhiên vỗ cánh bay đi, làm người kinh ngạc phát hiện, thì ra đó chỉ là một con bướm.
Nàng chỉ nhìn khắp nơi, vẫn quy quy củ củ mà duy trì khoảng cách nửa bước chân ở bên cạnh Hoắc Kỳ. Thỉnh thoảng Hoắc Kỳ lại quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang ngắm phong cảnh, vẻ mặt biến hóa rất ít, trong lòng hắn cảm thấy thấp thỏm, có phải nàng vẫn còn tức giận hay không.
Thanh âm róc rách của nước suối truyền đến bên tai, Hoắc Kỳ dừng lại, Tịch Lan Vi cũng dừng theo. Hắn lắng nghe tìm phương hướng phát ra thanh âm, khẽ cười, duỗi tay dắt tay nàng: "Đi thôi."
Hắn càng đi, thanh âm càng rõ ràng, đường nhỏ trên núi lại dần dần không thấy, trước mắt đều là nhánh cây, cỏ dại và đất đá lẫn lộn, đành phải chú ý từng bước đi, chọn nơi đặt chân.
Vì thế Hoắc Kỳ thả chậm bước chân, nắm tay nàng nhiều thêm hai phần lực, sợ nàng một khi không cẩn thận chạm vào, ở đây toàn là đất đá vụn và nhánh cây gãy, chạm vào một chút thôi cũng sẽ không thoải mái.
"Đi bên này." Một đoạn cây ngắn cản ở trước mắt, Hoắc Kỳ một mặt tự mình bước qua, một mặt quay đầu duỗi tay đỡ nàng, lúc này hắn dùng cả hai tay nâng đỡ nàng. Tịch Lan Vi ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của hắn, sau đó dẫn tầm mắt của hắn quay đầu lại, ý tứ là không nên lệnh cho cung nhân ở xa như vậy.
"Không có việc gì." Hoắc Kỳ cười, lời nói mang theo vẻ không có gì "Nhiều người đi theo như vậy rất phiền. Tuy nơi này khó đi một chút, nhưng nhất định sẽ không có nguy hiểm khác."
Cũng đúng, dù sao cũng là núi non thuộc hành cung của hoàng gia, muốn phong cảnh đẹp có phong cảnh đẹp, không cần lo lắng nơi đây giống như núi rừng chân chính, có các loại rắn độc lui tới.
Vì thế Tịch Lan Vi gật gật đầu, nắm tay hắn bước qua đoạn cây trước mắt, tiếp tục theo hắn đi về phía trước.
...
Sớm nghe được tiếng suối kia rất gần, đi hồi lâu, lại rẽ trái rẽ phải một hồi, một mảnh rừng phát triển rất tươi tốt, cơ hồ hoàn toàn che khuất mặt trời, làm cho con đường lờ mờ tối tăm.
Rẽ qua một chỗ ngoặt cuối cùng, trước mắt rộng mở thông suốt, tiếng nước suối cũng vang dội rất nhiều. Nâng mắt nhìn lại, trước mắt có một thác nước đang đổ xuống. Nước trong vắt chảy nghiêng xuống hình thành một mảng trắng tinh, đến giữa suối thì tốc độ chậm lại, nước sạch trong không có màu sắc gì.
Giữa suối có loài cá nhỏ không biết tên, màu sắc khác nhau, vốn đang yên lặng nằm trong khe đá cuội, nghe tiếng người trong phút chốc đã nhảy ra ngoài, bơi ra xa một đoạn, rồi dừng lại tiếp tục nghỉ tạm.
Hoắc Kỳ duỗi cái eo lười biếng, muốn ngồi bên dòng suối. Vừa nhấc mắt, thân hình dừng lại, hô hấp cũng ngưng trệ, giống như sợ kinh động đến cái gì.
Tịch Lan Vi thấy hắn như thế ngẩn ra, ngước mắt nhìn theo, xa xa, thấy một con hươu sao [1] mang theo một con hươu con, đi về phía bên dòng suối.
[1] 梅花鹿(mai hoa lộc): hươu sao, hay còn gọi hươu đốm.
...... Là tới uống nước sao?
Tịch Lan Vi nhất thời cũng không dám động, không muốn phát ra một chút tiếng ồn nào khiến "Đối phương" kinh ngạc. Lần đầu nàng có thể ở gần mà nhìn hươu như vậy, lòng bất giác cảm thấy đáng yêu, đặc biệt kia chỉ là hươu con, còn chưa trưởng thành, giống như tiểu hài tử, chính là bộ dáng tự nhiên vốn có.
Nàng không nhịn được dịch chuyển về bên đó, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. Hươu mẹ kinh ngạc phát hiện có người, đầu ngẩng mạnh lên, thẳng tắp nhìn về phía Tịch Lan Vi.
Trong ngực Tịch Lan Vi nghẹn lại, không biết hành động tiếp theo của nó có phải là mang theo hươu con nhảy đi hay không.
Cuối cùng hươu mẹ kia nhàn nhạt liếc nàng một cái, cúi xuống tiếp tục uống nước.
"... Thế nhưng lại không sợ người?"
Hoắc Kỳ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại bị cái liếc mắt dường như có ý trào phúng mới vừa rồi của hươu mẹ làm cho buồn cười.
Hoắc Kỳ cũng thử đến gần hai bước, lúc này hươu mẹ đến đầu cũng lười, chỉ nâng lên một chút, rồi cúi đầu uống nước.
"Có ý tứ." Hoắc Kỳ cười, hướng về phía Tịch Lan Vi nói: "Mới vừa rồi khi đến đây, thấy bên kia có một mảnh cát đằng [2], là loại hươu thích ăn, nàng có muốn thử cho chúng ăn không?"
[2] cát đằng (葛藤): Dây sắn và dây bìm.... Cho hươu ăn?
Tịch Lan Vi thật sự có chút hứng thú, đôi mắt sáng ngời, Hoắc Kỳ hiểu rõ nói: "Nàng chờ ở đây."
Vì thế hắn xoay người bước nhanh rời đi, sải bước mà đi, thậm chí Tịch Lan Vi còn chưa kịp cản hắn lại.
Một lớn một nhỏ uống nước cách đó không xa, uống đến thích ý, ánh mắt Tịch Lan nhìn bọn chúng luôn mang theo thích thú và tò mò. Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của nàng, sau khi uống xong hươu con ngẩng đầu cọ cọ vào hươu mẹ, giẫm giẫm chân, đi đến chỗ nàng.
Hươu con dừng lại cách nàng chỉ vài bước chân, giống như Tịch Lan Vi tò mò mà nhìn nó, nó cũng nghiêng đầu tò mò nhìn Tịch Lan Vi.
Bên kia, hươu mẹ lại ngẩng đầu liếc nàng, tiếp theo, lại một lần nữa không chút khẩn trương mà tiếp tục uống nước.
Hươu con còn đang nhìn nàng, chân bước tới lại dừng, giống như do dự có nên đi về phía trước một bước hay không. Tịch Lan Vi cười cười, nhẹ nhàng xê dịch về phía trước, quả nhiên nó không trốn.
Vì thế nàng vươn tay, hươu con ngẩng cổ nhìn, nàng nhẹ nhàng mà vỗ lên trán nó.
"Hô..." Hươu con nặng nề thở một hơi, hơi thở phun trong lòng bàn tay Tịch Lan Vi, nong nóng. Tịch Lan Vi cười rộ lên, rất muốn mở miệng nói với nó một câu: "Đừng nóng vội, chốc nữa sẽ cho ngươi ăn."
"Vèo" một tiếng vang lên, Tịch Lan Vi tất nhiên là không nói lên được câu nói kia, hươu con trước mặt trong phút chốc bỗng rống vang một tiếng xẹt qua không trung, thân hình không ổn ngã về một bên, theo bản năng muốn đứng vững, lại đột ngột bị đau đớn làm cho chân căn bản không thể đứng vững được.
Tịch Lan Vi kinh hãi, đột nhiên đứng thẳng thân mình, nhìn khắp nơi, muốn biết mũi tên này từ đâu mà đến.
"Lộc cộc..." Tiếng chân của hươu con vang lên vô lực, đợi đến khi Tịch Lan Vi muốn đến gần, nó đã mang theo ánh mắt cảnh giác, bộ dáng chống giữ quật cường muốn trốn về phía sau.
Cách đó không xa hươu mẹ thét một tiếng chói tai, hơi thở nặng đến nỗi Tịch Lan Vi cách xa như vậy cũng nghe rất rõ ràng, nghe được trong đó tràn đầy địch ý.
...
"Điện hạ, tìm được rồi." Trong rừng rậm truyền đến thanh âm vui sướng, rất nhanh có hơn mười người vây quanh lại đây, khi nhìn thấy Tịch Lan Vi thì dưới chân đồng thời cứng lại, sau đó có chút xấu hổ mà quay đầu đi: "Điện hạ..."
Theo sau bước vào, bước chân của người nọ cũng dừng lại, nhìn kỹ nàng trong giây lát, mang theo tìm tòi nghiên cứu hỏi ra một câu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Không phải oan gia không gặp nhau.
Chân mày Tịch Lan Vi nhíu lại, không để ý đến Hoắc Trinh, quay người lại đi đến chỗ hươu con kia, không để ý nó trốn tránh và sự cảnh cáo lần nữa của hươu mẹ ở nơi xa, duỗi cánh tay kéo mạnh nó vào trong lồng ngực.
Rõ ràng có ý tứ không để Hoắc Trinh động vào nó.
"Đây là hươu trong vương phủ của ta." Hoắc Trinh giải thích một câu, kế tiếp lời nói lười biếng làm Tịch Lan Vi nghe có chút không thoải mái: "Súc sinh này, nói chạy liền chạy, xem ra bắt trở về cũng sẽ lại chạy, chi bằng cho nó trở thành con mồi để tìm việc vui."
Mũi tên kia bắn trên đùi hươu con, đâm vào rất sâu, máu chảy ra đã thấm trên da lông, nhiễm ra một mảnh đỏ tươi chói mắt.
Hoắc Trinh đi lên trước nhìn thấy, sự kinh hoảng trong mắt hươu con đã đến mức tận cùng, được Tịch Lan Vi ôm vào trong ngực trấn an vẫn không ngừng giãy giụa, Hoắc Trinh liếc nàng một cái, khẩu khí đông cứng mà nhắc nhở một lần nữa: "Uyển hoa nương tử, đây là đồ vật trong vương phủ của bổn vương."
Tịch Lan Vi trầm xuống, một tay vẫn vỗ về hươu con, một tay nhặt một phiến đá nhỏ trên mặt đất lên, Hoắc Trinh khẽ cười một tiếng, phất tay phân phó người hầu: "Tất cả lui ra."
Ngồi xổm xuống, hắn nhìn nàng cầm phiến đá viết lên đất bùn ở bên dòng suối: "Điện hạ đã không có ý mang về, sao lại không thả cho nó một đường sống?"
"Có thể thả cho nó một đường sống." Hoắc Trinh cười nhạt, không chớp mắt mà nhìn nàng, trả lời gằn từng chữ một: "Nhưng hiện tại bổn vương cảm thấy, có một số đồ vật vốn thuộc về chính mình, nếu không coi chừng, có lẽ một đi không quay lại, sẽ không bao giờ là của mình, tại sao phải có lòng tốt này?"
Tịch Lan Vi cứng lại.
Hoắc Trinh đứng dậy, Tịch Lan Vi cẩn thận đặt hươu con trên mặt đất, cũng đứng lên, che nó ở phía sau, chờ Hoắc Trinh nói tiếp.
"Hươu này, trong phủ bổn vương nuôi dưỡng rất tốt, trốn thì trốn cũng không nói, còn đạp hỏng không ít hoa cỏ trong phủ." Hắn cười lạnh nâng cằm nàng lên: "Giống như ngươi từ hôn, nói không gả thì không gả, còn làm cho người trong triều nghị luận về bổn vương." Hắn nhìn nàng, ngừng lại một chút, mày nhíu lại: "Rốt cuộc trước đây Bổn vương có lỗi gì với ngươi?"
Trước đây không có, sau này thì sao? Tịch Lan Vi rất muốn hỏi ra những lời này. Suy nghĩ lẫn lộn, bỗng nhiên nàng kinh ngạc phát hiện ra, lúc này hắn chất vấn như thế nào đều không quan trọng, quan trọng chính là...
Hoắc Trinh cũng không ngốc, hắn nhìn thấy nàng tại đây, không có khả năng không nghĩ ra được nàng đi cùng người nào. Hắn lần nữa tới gần như thế, khiến cho nàng gần hắn trong gang tấc...
Thanh âm bước chân dẫm đạp lá cây vang lên, Tịch Lan Vi lo sợ không yên nghiêng mắt nhìn, thân ảnh tuấn lãng quen thuộc hiện lên trong tầm mắt.
Nàng còn đang bị Hoắc Trinh nâng cằm, từ xa nhìn lại, tất nhiên là hai người bốn mắt nhìn nhau, mà bên cạnh lại không có người khác...
Hoắc Kỳ theo bản năng ngẩng đầu lên, trong phút chốc ánh mắt ngưng lại, đồng tử không ngăn được đột nhiên co lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc và buồn bực.
Mà tình cảnh giằng co này rất ngắn, chỉ trong một cái chớp mắt, đã thấy Tịch Lan Vi đột nhiên nghiêng đầu về một bên, bỗng dưng nâng tay, dùng mười phần sức lực, một bàn tay hung hăng tát xuống.
Bị tát tai bất ngờ làm cho Hoắc Trinh tức giận, trên mặt bị móng tay của nàng chạm vào nóng rát đau đớn, hắn theo bản năng mà bắt lấy vai nàng, giận dữ nên tay không chịu khống chế mà dùng lực.
"A ——" một tiếng thét chói tai phát ra, khàn khàn đến đáng sợ, làm Hoắc Trinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, sức lực trên tay buông lỏng: "Ngươi......"
Nàng thế nhưng... Lại phát ra âm thanh.
Beta: Huệ Hoàng Hậu
Hai đạo ý chỉ liên tiếp hạ xuống làm cho hậu cung qua mấy ngày vẫn chưa hết kinh ngạc.
Đạo ý chỉ thứ nhất, nâng Tịch Lan Vi lên làm chính ngũ phẩm Uyển hoa, Lễ Bộ đang nghĩ phong hào khác — nên mấy ngày nay Tịch Lan Vi chưa tấn vị, nâng lên một phân vị cũng không phải là đại sự.
Nhưng mà, khi đạo ý chỉ thứ hai cùng đến kia thì lại cảm thấy rất phức tạp.
Người lần trước được sủng quan lục cung, Tài tử Hạ thị, bị hạ chỉ cấm túc.
Ý chỉ hạ rất tùy ý, thậm chí chưa nói cấm túc bao lâu, làm cho các cung tần thay Hạ Nguyệt hít một hơi — nếu qua một chút thời gian, hoàng đế quên nàng ta, chẳng phải vẫn luôn bị cấm túc sao.
Một nâng một cấm, hoàng đế biểu đạt hỉ nộ mười phần rõ ràng. Lại thêm ngày ấy sau khi hoàng đế và Tịch Lan Vi về Ngâm Nguyệt cư mới hạ ý chỉ, mọi người không nhịn được mà suy đoán... Rốt cuộc trong mắt hoàng đế Tịch thị có phân lượng như thế nào, có phải nàng nói gì đó hay không, mới làm cho Hạ Nguyệt bị té ngã.
...
Xem nghị luận sôi nổi của mọi người như là không có gì, Hoắc Kỳ chọn một ngày thời tiết tốt, lại không phải là ngày quá nóng, mang theo Tịch Lan Vi đi dạo quanh hành cung.
Quân Sơn rất lớn, địa thế phức tạp, đừng nói Tịch Lan Vi, ngay đến Hoắc Kỳ cũng chưa từng nhìn thấy hết. Hai người chỉ ngồi xe ngựa được một đoạn ngắn đã xuống xe, tùy ý đi tới, dù sao phong cảnh trong núi đều không tồi, không nhất định phải đi một chỗ nào, chỉ cần nhìn khắp nơi cũng đã rất thích.
Tịch Lan Vi nhìn bốn phía xung quanh, rừng rậm, bụi cỏ tràn ngập sinh cơ. Giữa đám cỏ dại có một ít hoa không biết tên đang nở rộ, màu sắc rất đa dạng, cũng không phải loài hoa quý báu gì, nhưng lại mang theo một phong cách riêng.
Hoặc là, ở nơi cỏ mọc thành cụm, có một đóa hoa tươi mát màu trắng nở rộ, khi đến gần, phát ra động tĩnh, hoa màu trắng kia mới đột nhiên vỗ cánh bay đi, làm người kinh ngạc phát hiện, thì ra đó chỉ là một con bướm.
Nàng chỉ nhìn khắp nơi, vẫn quy quy củ củ mà duy trì khoảng cách nửa bước chân ở bên cạnh Hoắc Kỳ. Thỉnh thoảng Hoắc Kỳ lại quay đầu nhìn nàng, thấy nàng đang ngắm phong cảnh, vẻ mặt biến hóa rất ít, trong lòng hắn cảm thấy thấp thỏm, có phải nàng vẫn còn tức giận hay không.
Thanh âm róc rách của nước suối truyền đến bên tai, Hoắc Kỳ dừng lại, Tịch Lan Vi cũng dừng theo. Hắn lắng nghe tìm phương hướng phát ra thanh âm, khẽ cười, duỗi tay dắt tay nàng: "Đi thôi."
Hắn càng đi, thanh âm càng rõ ràng, đường nhỏ trên núi lại dần dần không thấy, trước mắt đều là nhánh cây, cỏ dại và đất đá lẫn lộn, đành phải chú ý từng bước đi, chọn nơi đặt chân.
Vì thế Hoắc Kỳ thả chậm bước chân, nắm tay nàng nhiều thêm hai phần lực, sợ nàng một khi không cẩn thận chạm vào, ở đây toàn là đất đá vụn và nhánh cây gãy, chạm vào một chút thôi cũng sẽ không thoải mái.
"Đi bên này." Một đoạn cây ngắn cản ở trước mắt, Hoắc Kỳ một mặt tự mình bước qua, một mặt quay đầu duỗi tay đỡ nàng, lúc này hắn dùng cả hai tay nâng đỡ nàng. Tịch Lan Vi ngẩn ra, đối diện với ánh mắt của hắn, sau đó dẫn tầm mắt của hắn quay đầu lại, ý tứ là không nên lệnh cho cung nhân ở xa như vậy.
"Không có việc gì." Hoắc Kỳ cười, lời nói mang theo vẻ không có gì "Nhiều người đi theo như vậy rất phiền. Tuy nơi này khó đi một chút, nhưng nhất định sẽ không có nguy hiểm khác."
Cũng đúng, dù sao cũng là núi non thuộc hành cung của hoàng gia, muốn phong cảnh đẹp có phong cảnh đẹp, không cần lo lắng nơi đây giống như núi rừng chân chính, có các loại rắn độc lui tới.
Vì thế Tịch Lan Vi gật gật đầu, nắm tay hắn bước qua đoạn cây trước mắt, tiếp tục theo hắn đi về phía trước.
...
Sớm nghe được tiếng suối kia rất gần, đi hồi lâu, lại rẽ trái rẽ phải một hồi, một mảnh rừng phát triển rất tươi tốt, cơ hồ hoàn toàn che khuất mặt trời, làm cho con đường lờ mờ tối tăm.
Rẽ qua một chỗ ngoặt cuối cùng, trước mắt rộng mở thông suốt, tiếng nước suối cũng vang dội rất nhiều. Nâng mắt nhìn lại, trước mắt có một thác nước đang đổ xuống. Nước trong vắt chảy nghiêng xuống hình thành một mảng trắng tinh, đến giữa suối thì tốc độ chậm lại, nước sạch trong không có màu sắc gì.
Giữa suối có loài cá nhỏ không biết tên, màu sắc khác nhau, vốn đang yên lặng nằm trong khe đá cuội, nghe tiếng người trong phút chốc đã nhảy ra ngoài, bơi ra xa một đoạn, rồi dừng lại tiếp tục nghỉ tạm.
Hoắc Kỳ duỗi cái eo lười biếng, muốn ngồi bên dòng suối. Vừa nhấc mắt, thân hình dừng lại, hô hấp cũng ngưng trệ, giống như sợ kinh động đến cái gì.
Tịch Lan Vi thấy hắn như thế ngẩn ra, ngước mắt nhìn theo, xa xa, thấy một con hươu sao [1] mang theo một con hươu con, đi về phía bên dòng suối.
[1] 梅花鹿(mai hoa lộc): hươu sao, hay còn gọi hươu đốm.
...... Là tới uống nước sao?
Tịch Lan Vi nhất thời cũng không dám động, không muốn phát ra một chút tiếng ồn nào khiến "Đối phương" kinh ngạc. Lần đầu nàng có thể ở gần mà nhìn hươu như vậy, lòng bất giác cảm thấy đáng yêu, đặc biệt kia chỉ là hươu con, còn chưa trưởng thành, giống như tiểu hài tử, chính là bộ dáng tự nhiên vốn có.
Nàng không nhịn được dịch chuyển về bên đó, muốn nhìn rõ ràng hơn một chút. Hươu mẹ kinh ngạc phát hiện có người, đầu ngẩng mạnh lên, thẳng tắp nhìn về phía Tịch Lan Vi.
Trong ngực Tịch Lan Vi nghẹn lại, không biết hành động tiếp theo của nó có phải là mang theo hươu con nhảy đi hay không.
Cuối cùng hươu mẹ kia nhàn nhạt liếc nàng một cái, cúi xuống tiếp tục uống nước.
"... Thế nhưng lại không sợ người?"
Hoắc Kỳ cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, lại bị cái liếc mắt dường như có ý trào phúng mới vừa rồi của hươu mẹ làm cho buồn cười.
Hoắc Kỳ cũng thử đến gần hai bước, lúc này hươu mẹ đến đầu cũng lười, chỉ nâng lên một chút, rồi cúi đầu uống nước.
"Có ý tứ." Hoắc Kỳ cười, hướng về phía Tịch Lan Vi nói: "Mới vừa rồi khi đến đây, thấy bên kia có một mảnh cát đằng [2], là loại hươu thích ăn, nàng có muốn thử cho chúng ăn không?"
[2] cát đằng (葛藤): Dây sắn và dây bìm.... Cho hươu ăn?
Tịch Lan Vi thật sự có chút hứng thú, đôi mắt sáng ngời, Hoắc Kỳ hiểu rõ nói: "Nàng chờ ở đây."
Vì thế hắn xoay người bước nhanh rời đi, sải bước mà đi, thậm chí Tịch Lan Vi còn chưa kịp cản hắn lại.
Một lớn một nhỏ uống nước cách đó không xa, uống đến thích ý, ánh mắt Tịch Lan nhìn bọn chúng luôn mang theo thích thú và tò mò. Có lẽ nhận thấy được ánh mắt của nàng, sau khi uống xong hươu con ngẩng đầu cọ cọ vào hươu mẹ, giẫm giẫm chân, đi đến chỗ nàng.
Hươu con dừng lại cách nàng chỉ vài bước chân, giống như Tịch Lan Vi tò mò mà nhìn nó, nó cũng nghiêng đầu tò mò nhìn Tịch Lan Vi.
Bên kia, hươu mẹ lại ngẩng đầu liếc nàng, tiếp theo, lại một lần nữa không chút khẩn trương mà tiếp tục uống nước.
Hươu con còn đang nhìn nàng, chân bước tới lại dừng, giống như do dự có nên đi về phía trước một bước hay không. Tịch Lan Vi cười cười, nhẹ nhàng xê dịch về phía trước, quả nhiên nó không trốn.
Vì thế nàng vươn tay, hươu con ngẩng cổ nhìn, nàng nhẹ nhàng mà vỗ lên trán nó.
"Hô..." Hươu con nặng nề thở một hơi, hơi thở phun trong lòng bàn tay Tịch Lan Vi, nong nóng. Tịch Lan Vi cười rộ lên, rất muốn mở miệng nói với nó một câu: "Đừng nóng vội, chốc nữa sẽ cho ngươi ăn."
"Vèo" một tiếng vang lên, Tịch Lan Vi tất nhiên là không nói lên được câu nói kia, hươu con trước mặt trong phút chốc bỗng rống vang một tiếng xẹt qua không trung, thân hình không ổn ngã về một bên, theo bản năng muốn đứng vững, lại đột ngột bị đau đớn làm cho chân căn bản không thể đứng vững được.
Tịch Lan Vi kinh hãi, đột nhiên đứng thẳng thân mình, nhìn khắp nơi, muốn biết mũi tên này từ đâu mà đến.
"Lộc cộc..." Tiếng chân của hươu con vang lên vô lực, đợi đến khi Tịch Lan Vi muốn đến gần, nó đã mang theo ánh mắt cảnh giác, bộ dáng chống giữ quật cường muốn trốn về phía sau.
Cách đó không xa hươu mẹ thét một tiếng chói tai, hơi thở nặng đến nỗi Tịch Lan Vi cách xa như vậy cũng nghe rất rõ ràng, nghe được trong đó tràn đầy địch ý.
...
"Điện hạ, tìm được rồi." Trong rừng rậm truyền đến thanh âm vui sướng, rất nhanh có hơn mười người vây quanh lại đây, khi nhìn thấy Tịch Lan Vi thì dưới chân đồng thời cứng lại, sau đó có chút xấu hổ mà quay đầu đi: "Điện hạ..."
Theo sau bước vào, bước chân của người nọ cũng dừng lại, nhìn kỹ nàng trong giây lát, mang theo tìm tòi nghiên cứu hỏi ra một câu: "Sao ngươi lại ở chỗ này?"
Không phải oan gia không gặp nhau.
Chân mày Tịch Lan Vi nhíu lại, không để ý đến Hoắc Trinh, quay người lại đi đến chỗ hươu con kia, không để ý nó trốn tránh và sự cảnh cáo lần nữa của hươu mẹ ở nơi xa, duỗi cánh tay kéo mạnh nó vào trong lồng ngực.
Rõ ràng có ý tứ không để Hoắc Trinh động vào nó.
"Đây là hươu trong vương phủ của ta." Hoắc Trinh giải thích một câu, kế tiếp lời nói lười biếng làm Tịch Lan Vi nghe có chút không thoải mái: "Súc sinh này, nói chạy liền chạy, xem ra bắt trở về cũng sẽ lại chạy, chi bằng cho nó trở thành con mồi để tìm việc vui."
Mũi tên kia bắn trên đùi hươu con, đâm vào rất sâu, máu chảy ra đã thấm trên da lông, nhiễm ra một mảnh đỏ tươi chói mắt.
Hoắc Trinh đi lên trước nhìn thấy, sự kinh hoảng trong mắt hươu con đã đến mức tận cùng, được Tịch Lan Vi ôm vào trong ngực trấn an vẫn không ngừng giãy giụa, Hoắc Trinh liếc nàng một cái, khẩu khí đông cứng mà nhắc nhở một lần nữa: "Uyển hoa nương tử, đây là đồ vật trong vương phủ của bổn vương."
Tịch Lan Vi trầm xuống, một tay vẫn vỗ về hươu con, một tay nhặt một phiến đá nhỏ trên mặt đất lên, Hoắc Trinh khẽ cười một tiếng, phất tay phân phó người hầu: "Tất cả lui ra."
Ngồi xổm xuống, hắn nhìn nàng cầm phiến đá viết lên đất bùn ở bên dòng suối: "Điện hạ đã không có ý mang về, sao lại không thả cho nó một đường sống?"
"Có thể thả cho nó một đường sống." Hoắc Trinh cười nhạt, không chớp mắt mà nhìn nàng, trả lời gằn từng chữ một: "Nhưng hiện tại bổn vương cảm thấy, có một số đồ vật vốn thuộc về chính mình, nếu không coi chừng, có lẽ một đi không quay lại, sẽ không bao giờ là của mình, tại sao phải có lòng tốt này?"
Tịch Lan Vi cứng lại.
Hoắc Trinh đứng dậy, Tịch Lan Vi cẩn thận đặt hươu con trên mặt đất, cũng đứng lên, che nó ở phía sau, chờ Hoắc Trinh nói tiếp.
"Hươu này, trong phủ bổn vương nuôi dưỡng rất tốt, trốn thì trốn cũng không nói, còn đạp hỏng không ít hoa cỏ trong phủ." Hắn cười lạnh nâng cằm nàng lên: "Giống như ngươi từ hôn, nói không gả thì không gả, còn làm cho người trong triều nghị luận về bổn vương." Hắn nhìn nàng, ngừng lại một chút, mày nhíu lại: "Rốt cuộc trước đây Bổn vương có lỗi gì với ngươi?"
Trước đây không có, sau này thì sao? Tịch Lan Vi rất muốn hỏi ra những lời này. Suy nghĩ lẫn lộn, bỗng nhiên nàng kinh ngạc phát hiện ra, lúc này hắn chất vấn như thế nào đều không quan trọng, quan trọng chính là...
Hoắc Trinh cũng không ngốc, hắn nhìn thấy nàng tại đây, không có khả năng không nghĩ ra được nàng đi cùng người nào. Hắn lần nữa tới gần như thế, khiến cho nàng gần hắn trong gang tấc...
Thanh âm bước chân dẫm đạp lá cây vang lên, Tịch Lan Vi lo sợ không yên nghiêng mắt nhìn, thân ảnh tuấn lãng quen thuộc hiện lên trong tầm mắt.
Nàng còn đang bị Hoắc Trinh nâng cằm, từ xa nhìn lại, tất nhiên là hai người bốn mắt nhìn nhau, mà bên cạnh lại không có người khác...
Hoắc Kỳ theo bản năng ngẩng đầu lên, trong phút chốc ánh mắt ngưng lại, đồng tử không ngăn được đột nhiên co lại, bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc và buồn bực.
Mà tình cảnh giằng co này rất ngắn, chỉ trong một cái chớp mắt, đã thấy Tịch Lan Vi đột nhiên nghiêng đầu về một bên, bỗng dưng nâng tay, dùng mười phần sức lực, một bàn tay hung hăng tát xuống.
Bị tát tai bất ngờ làm cho Hoắc Trinh tức giận, trên mặt bị móng tay của nàng chạm vào nóng rát đau đớn, hắn theo bản năng mà bắt lấy vai nàng, giận dữ nên tay không chịu khống chế mà dùng lực.
"A ——" một tiếng thét chói tai phát ra, khàn khàn đến đáng sợ, làm Hoắc Trinh bỗng nhiên phục hồi tinh thần, sức lực trên tay buông lỏng: "Ngươi......"
Nàng thế nhưng... Lại phát ra âm thanh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.