Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 11
Hoa Sơn Trà
23/04/2016
Những người trong
khách điếm lập tức la lên phụ họa. Người kia liền đứng lên, hắng giọng,
kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong đại hội, trong lúc kể còn không quên tâng bốc, ca ngợi hai vợ chồng họ Quách, cũng tả cho mọi người
nghe thần thái của những võ lâm cao thủ hàng đầu.
Còn về việc Dương Quá muốn lấy Tiểu Long Nữ, hắn lại tỏ vẻ xem thường, nêu ra một đống lí lẽ luân thường, lấy đó làm tiền đề mà chỉ trích, không quan tâm việc bọn họ mới chính là người đánh đuổi Kim Luân Pháp Vương.
Lúc này, tại một bàn gần đó, có hai người đang ngồi. Nam nhân mặc áo xanh, gương mặt tuấn mỹ, cả người là khí thế khiến người ta không dám đến gần, nữ tử thì mặc một bộ y phục màu xanh nhạt thướt tha, có vẻ đẹp nhu hòa, khí chất trầm tĩnh.
Sau khi nam nhân nghe xong đám người kia nói chuyện thì khó chịu mà hừ nhẹ, sau đó xoay qua nữ nhân, gương mặt trở nên ôn nhu như nước, nhẹ nhàng hỏi: “Ăn no chưa.”
Phùng Hành nghe hỏi, thì ngưng ngay hành động bát quái của mình, gật gật đầu : “No rồi.”
Hoàng Dược Sư thấy đồ ăn trên bàn còn rất nhiều thì nhíu mày, Phùng Hành thấy vậy, lập tức lúng túng, ngập ngừng nói : “Thật sự là ăn không vô nữa.”
Tưởng rằng sẽ bị răn dạy một phen, nào ngờ Hoàng Dược Sư lại không nói gì, chỉ cầm lấy hành lí trên tay, sau đó dắt tay nàng đến chỗ chưởng quầy đặt phòng.
Đúng như nàng dự đoán, Hoàng Dược Sư đặt một phòng. Sau khi tiến vào, hắn đặt hành lí trên bàn, ngồi xuống ghế không nói gì.
Phùng Hành biết hắn đang tức giận, không nói tới khí tràng, cả gương mặt của hắn hiện giờ trông rất đáng sợ, thấy vậy nàng cũng không dám hỏi gì nhiều, ngoan ngoãn tắm rửa, thay y phục.
Làm xong mọi thứ, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, nàng nhanh chóng nằm lên giường, đắp chăn lại.
Lăn qua lăn lại một hồi, vẫn không sao ngủ được, cái bụng nàng lại bắt đầu kêu gào.
Kể ra, ở trên thuyền mấy ngày nàng đều có chút say sóng, cả người suy yếu, phần lớn thời gian dành cho việc ngủ, cũng chẳng ăn uống gì mấy.
Sau khi đến Tương Dương, cứ tưởng được ăn một bữa sảng khoái, nào ngờ mùi vị thức ăn lại dở như vậy, có cố gắng mấy cũng không nuốt nổi. Sau hai ba lần như vậy, nàng liền ngộ ra, không phải là do thức ăn ở đây dở, mà là do khẩu vị của nàng bị Hoàng Dược Sư dưỡng điêu, trở nên khó tính.
Ôm cái bụng đói, nhưng lại không biết làm sao, nàng thật là muốn ăn đồ do hắn nấu, nhưng từ khi đến Tương Dương tới giờ, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, khiến nàng hơi sợ, làm sao mà dám nói.
Người ta nói, tức nước thì vỡ bờ. Sau khi cái bụng kháng nghị với chủ nhân của nó mấy lần mà không được đáp lại, thì nổi nóng, bất chấp tất cả phát ra tiếng vang rột rột.
Tiếng vang đã thành công khiến Hoàng Dược Sư hoàn hồn lại. Từ khi vào Tương Dương, đi đâu cũng nghe người ta nói đến chuyện ở Võ lâm đại hội. Tuy mọi người khen ngợi hết lời, nhưng người làm cha như hắn, nghe thấy xong chỉ muốn giết người.
Cái tên Quách Tĩnh đó, thê tử có thai lại vẫn để cho nó làm chuyện cật lực, xuất hiện trước công chúng, còn bị người ta khiêu khích. Nữ nhi của hắn cũng thật hồ đồ, có thai lại không tự chăm sóc mình cho tốt, suốt ngày đi theo tên ngốc kia bàn cái gì mà cứu nước.
Chúng nó nghĩ, với cái lực lượng cỏn con đó, có thể cứu được đất nước hay sao, ngu ngốc.
Cả người đang bao trùm lửa giận, lại bị tiếng đói bụng của thê tử đánh thức. Lúc này hắn mới chuyển tầm mắt lên nàng.
Chỉ thấy thê tử của hắn lúc này đang nằm trên giường, mái tóc đã xỏa ra hết, người mặc trung y chuẩn bị đi ngủ. Nhưng hai tay lại đang ôm bụng, gương mặt hơi trắng bệch, có nét kinh hoàng do sợ hãi vì đã làm phiền tới hắn.
Nhìn gương mặt e ngại, sợ sệt của nàng, Hoàng Dược Sư mới ý thức được, hành động mấy ngày nay của mình khiến nàng sợ rồi.
Nhanh chóng bước đến bên giường, ngồi xuống, giơ tay lên muốn vuốt tóc nàng, nhưng nàng lại hoảng sợ mà tránh ra, sau đó, như bất ngờ vì hắn không gây tổn thương cho mình, lại lăng lăng nhìn hắn.
Nhìn biểu cảm này của nàng, Hoàng Dược Sư cảm thấy nhoi nhói trong tim, lại hối hận không thôi. Bao nhiêu cố gắng, mới khiến nàng trở nên thân cận với mình một chút, vậy mà chỉ một lúc sơ sẩylại khiến bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.
Cứng ngắc để tay xuống, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi nàng: “Đói bụng sao?”
Phùng Hành thấy cảm xúc của hắn bình thường, thì gật đầu.
Hoàng Dược Sư hơi nhíu mày, hỏi : “Vì sao lúc nãy không ăn nhiều một chút?’’- Hắn vẫn còn nhớ lúc nãy nàng bảo không ăn nổi nữa, nhưng thức ăn trên bàn lại còn rất nhiều.
Phùng Hành không nói chuyện. Chẳng lẽ nói là do nàng khó ăn khó ở, cảm thấy mùi vị không ngon nên không muốn ăn sao, nếu nói như vậy, hắn có cảm thấy nàng phiền phức không.
Thấy thê tử lại im lặng, Hoàng Dược Sư thở dài một cái, sau đó vươn tay bế cả người nàng tiến vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại pha lẫn một chút đau xót cùng bất đắc dĩ khó mà nhận ra:
- “ Đừng sợ, ta sẽ không bao giờ thương tổn nàng.”
Phùng Hành nằm im trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập có quy luật của hắn. Đợi một lúc lâu, mới dám vươn tay ôm lấy hắn.
Hoàng Dược Sư ôm một hồi, nghe thấy tiếng rột rột lại vang lên, lúc này hắn mới buông nàng ra, nhưng vẫn dùng tay kia vuốt má nàng : “Ta đi xuống hỏi chưởng quầy xem có gì ăn không nhé.”
Phùng Hành nghe vậy, ngược lại lắc đầu : “Không cần đâu.”
Thấy nàng không giống khách sáo, Hoàng Dược Sư lại nhíu mày, sau đó nói: “Là do mùi vị sao?”
Thấy nàng trầm mặt, hắn liền biết là mình đúng rồi. Bình tĩnh suy nghĩ một chút, đãbiết lí do vì sao nàng không nói cho hắn biết, lại tự tráchmột trận.
Hoàng Dược Sư đứng dậy, ra khỏi phòng, trước khi đi còn nói với nàng : “Ta đi nấu cái gì đó cho nàng.”
Nhìn Hoàng Dược Sư đi ra khỏi phòng, Phùng Hành thở phào một hơi. Cái không khí áp suất thấp mấy ngày qua cũng biến đổi.
Khí tràng của cao thủ không thể khinh thường, nàng chỉ là một người bình thường, võ công cũng không biết, chỉ biết sơ sơ khinh công, làm sao mà chịu nổi.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, chưa lần nào nàng thấy hắn tức giận như vậy. Có vẻ như việc làm của hai vợ chồng Quách Tĩnh, không khiến hắn hài lòng cho lắm.
Ngay cả nàng cũng cảm thấy, hành đông cứu nước gì đó là ngu xuẩn, không nói tới lực lượng không đủ. Cái triều đình nhà Tống này đã thối nát lắm rồi, cứu về lại đưa đất nước cho tụi tham quan, ngu đế này quản à.
Còn về việc Dương Quá muốn lấy Tiểu Long Nữ, hắn lại tỏ vẻ xem thường, nêu ra một đống lí lẽ luân thường, lấy đó làm tiền đề mà chỉ trích, không quan tâm việc bọn họ mới chính là người đánh đuổi Kim Luân Pháp Vương.
Lúc này, tại một bàn gần đó, có hai người đang ngồi. Nam nhân mặc áo xanh, gương mặt tuấn mỹ, cả người là khí thế khiến người ta không dám đến gần, nữ tử thì mặc một bộ y phục màu xanh nhạt thướt tha, có vẻ đẹp nhu hòa, khí chất trầm tĩnh.
Sau khi nam nhân nghe xong đám người kia nói chuyện thì khó chịu mà hừ nhẹ, sau đó xoay qua nữ nhân, gương mặt trở nên ôn nhu như nước, nhẹ nhàng hỏi: “Ăn no chưa.”
Phùng Hành nghe hỏi, thì ngưng ngay hành động bát quái của mình, gật gật đầu : “No rồi.”
Hoàng Dược Sư thấy đồ ăn trên bàn còn rất nhiều thì nhíu mày, Phùng Hành thấy vậy, lập tức lúng túng, ngập ngừng nói : “Thật sự là ăn không vô nữa.”
Tưởng rằng sẽ bị răn dạy một phen, nào ngờ Hoàng Dược Sư lại không nói gì, chỉ cầm lấy hành lí trên tay, sau đó dắt tay nàng đến chỗ chưởng quầy đặt phòng.
Đúng như nàng dự đoán, Hoàng Dược Sư đặt một phòng. Sau khi tiến vào, hắn đặt hành lí trên bàn, ngồi xuống ghế không nói gì.
Phùng Hành biết hắn đang tức giận, không nói tới khí tràng, cả gương mặt của hắn hiện giờ trông rất đáng sợ, thấy vậy nàng cũng không dám hỏi gì nhiều, ngoan ngoãn tắm rửa, thay y phục.
Làm xong mọi thứ, thấy hắn vẫn không có động tĩnh gì, nàng nhanh chóng nằm lên giường, đắp chăn lại.
Lăn qua lăn lại một hồi, vẫn không sao ngủ được, cái bụng nàng lại bắt đầu kêu gào.
Kể ra, ở trên thuyền mấy ngày nàng đều có chút say sóng, cả người suy yếu, phần lớn thời gian dành cho việc ngủ, cũng chẳng ăn uống gì mấy.
Sau khi đến Tương Dương, cứ tưởng được ăn một bữa sảng khoái, nào ngờ mùi vị thức ăn lại dở như vậy, có cố gắng mấy cũng không nuốt nổi. Sau hai ba lần như vậy, nàng liền ngộ ra, không phải là do thức ăn ở đây dở, mà là do khẩu vị của nàng bị Hoàng Dược Sư dưỡng điêu, trở nên khó tính.
Ôm cái bụng đói, nhưng lại không biết làm sao, nàng thật là muốn ăn đồ do hắn nấu, nhưng từ khi đến Tương Dương tới giờ, gương mặt hắn lúc nào cũng lạnh lùng, khiến nàng hơi sợ, làm sao mà dám nói.
Người ta nói, tức nước thì vỡ bờ. Sau khi cái bụng kháng nghị với chủ nhân của nó mấy lần mà không được đáp lại, thì nổi nóng, bất chấp tất cả phát ra tiếng vang rột rột.
Tiếng vang đã thành công khiến Hoàng Dược Sư hoàn hồn lại. Từ khi vào Tương Dương, đi đâu cũng nghe người ta nói đến chuyện ở Võ lâm đại hội. Tuy mọi người khen ngợi hết lời, nhưng người làm cha như hắn, nghe thấy xong chỉ muốn giết người.
Cái tên Quách Tĩnh đó, thê tử có thai lại vẫn để cho nó làm chuyện cật lực, xuất hiện trước công chúng, còn bị người ta khiêu khích. Nữ nhi của hắn cũng thật hồ đồ, có thai lại không tự chăm sóc mình cho tốt, suốt ngày đi theo tên ngốc kia bàn cái gì mà cứu nước.
Chúng nó nghĩ, với cái lực lượng cỏn con đó, có thể cứu được đất nước hay sao, ngu ngốc.
Cả người đang bao trùm lửa giận, lại bị tiếng đói bụng của thê tử đánh thức. Lúc này hắn mới chuyển tầm mắt lên nàng.
Chỉ thấy thê tử của hắn lúc này đang nằm trên giường, mái tóc đã xỏa ra hết, người mặc trung y chuẩn bị đi ngủ. Nhưng hai tay lại đang ôm bụng, gương mặt hơi trắng bệch, có nét kinh hoàng do sợ hãi vì đã làm phiền tới hắn.
Nhìn gương mặt e ngại, sợ sệt của nàng, Hoàng Dược Sư mới ý thức được, hành động mấy ngày nay của mình khiến nàng sợ rồi.
Nhanh chóng bước đến bên giường, ngồi xuống, giơ tay lên muốn vuốt tóc nàng, nhưng nàng lại hoảng sợ mà tránh ra, sau đó, như bất ngờ vì hắn không gây tổn thương cho mình, lại lăng lăng nhìn hắn.
Nhìn biểu cảm này của nàng, Hoàng Dược Sư cảm thấy nhoi nhói trong tim, lại hối hận không thôi. Bao nhiêu cố gắng, mới khiến nàng trở nên thân cận với mình một chút, vậy mà chỉ một lúc sơ sẩylại khiến bao nhiêu công sức đổ sông đổ bể.
Cứng ngắc để tay xuống, giọng điệu nhẹ nhàng hỏi nàng: “Đói bụng sao?”
Phùng Hành thấy cảm xúc của hắn bình thường, thì gật đầu.
Hoàng Dược Sư hơi nhíu mày, hỏi : “Vì sao lúc nãy không ăn nhiều một chút?’’- Hắn vẫn còn nhớ lúc nãy nàng bảo không ăn nổi nữa, nhưng thức ăn trên bàn lại còn rất nhiều.
Phùng Hành không nói chuyện. Chẳng lẽ nói là do nàng khó ăn khó ở, cảm thấy mùi vị không ngon nên không muốn ăn sao, nếu nói như vậy, hắn có cảm thấy nàng phiền phức không.
Thấy thê tử lại im lặng, Hoàng Dược Sư thở dài một cái, sau đó vươn tay bế cả người nàng tiến vào trong lòng, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng lại pha lẫn một chút đau xót cùng bất đắc dĩ khó mà nhận ra:
- “ Đừng sợ, ta sẽ không bao giờ thương tổn nàng.”
Phùng Hành nằm im trong lòng hắn, nghe tiếng tim đập có quy luật của hắn. Đợi một lúc lâu, mới dám vươn tay ôm lấy hắn.
Hoàng Dược Sư ôm một hồi, nghe thấy tiếng rột rột lại vang lên, lúc này hắn mới buông nàng ra, nhưng vẫn dùng tay kia vuốt má nàng : “Ta đi xuống hỏi chưởng quầy xem có gì ăn không nhé.”
Phùng Hành nghe vậy, ngược lại lắc đầu : “Không cần đâu.”
Thấy nàng không giống khách sáo, Hoàng Dược Sư lại nhíu mày, sau đó nói: “Là do mùi vị sao?”
Thấy nàng trầm mặt, hắn liền biết là mình đúng rồi. Bình tĩnh suy nghĩ một chút, đãbiết lí do vì sao nàng không nói cho hắn biết, lại tự tráchmột trận.
Hoàng Dược Sư đứng dậy, ra khỏi phòng, trước khi đi còn nói với nàng : “Ta đi nấu cái gì đó cho nàng.”
Nhìn Hoàng Dược Sư đi ra khỏi phòng, Phùng Hành thở phào một hơi. Cái không khí áp suất thấp mấy ngày qua cũng biến đổi.
Khí tràng của cao thủ không thể khinh thường, nàng chỉ là một người bình thường, võ công cũng không biết, chỉ biết sơ sơ khinh công, làm sao mà chịu nổi.
Từ khi tỉnh dậy đến giờ, chưa lần nào nàng thấy hắn tức giận như vậy. Có vẻ như việc làm của hai vợ chồng Quách Tĩnh, không khiến hắn hài lòng cho lắm.
Ngay cả nàng cũng cảm thấy, hành đông cứu nước gì đó là ngu xuẩn, không nói tới lực lượng không đủ. Cái triều đình nhà Tống này đã thối nát lắm rồi, cứu về lại đưa đất nước cho tụi tham quan, ngu đế này quản à.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.