Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 2
Hoa Sơn Trà
29/02/2016
Chịu đựng xấu hổ để
Hoàng Dược Sư lau mình cho, trong lòng luôn mặc niệm “phụ cốt châm, phụ
cốt châm” thì mới có thể nén xúc động muốn giãy giụa của nàng, mà thật
ra nàng cũng không giãy được.
Dù sao đời trước nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng kết giao với ai. Bây giờ lại bị một người nàng sợ tắm rửa cho từ đầu đến chân, tuy trong quá trình hắn cũng không có vẻ gì là muốn lợi dụng nàng làm chuyện cầm thú, nhưng mà động vào một ít chỗ không nên cũng là có.
Được lau mình sạch sẽ, mặc y phục, cơ thể Phùng Hành trở nên thoải mái hơn hẳn. Sau đó Hoàng Dược Sư cũng đi tắm rửa, lúc trở lại, hắn đã thay đi bộ y phục phức tạp ban sáng mà chỉ mặc mỗi trung y mỏng manh.
Bộ y phục rộng thùng thình cũng không thể giấu nỗi những đường cong rắn chắn, các cơ bắp đầy mạnh mẽ của hắn. Trước đây nàng thường nghe người ta khen cơ thể của David đã đạt đến tỉ lệ hoàng kim, nhưng nàng luôn cảm thấy nó thiếu thiếu gì đó.
Nhưng bây giờ, nàng đã nhận ra. Cơ thể của Hoàng Dược Sư tuy các phần cơ bắp khá giống David, nhưng phần vai lại rộng hơn, như có thể gánh cả trời xanh, khiến nàng có một loại cảm giác như người nam nhân này không gì là không làm được. Cái mà Hoàng Dược Sư có, còn David lại thiếu, đó chính là khí thế.
Một nam nhân khí vũ hiên ngang như vậy, nếu như có nữ nhân nào nói là mình không động tâm thì chỉ có hai trường hợp: một là đã có ý trung nhân, hơn nữa tình cảm rất sâu đậm, hai là đồng tính.
Đến cả nàng, nếu như không phải ngày nào cũng niệm “phụ cốt châm” trước khi đi ngủ, chắc cũng không thoát khỏi kiếp hoa si.
Cảm thán xong, chợt cảm thấy có cảm giác như mình bị người theo dõi. Ngước mặt lên, liền lọt vào một đối mắt tối đen sâu thẳm, như muốn hút hết hồn phách của nàng vào trong đó. Trong phút chốc, Phùng Hành cảm thấy rất lúng túng, hắn đã nhìn như vậy bao lâu rồi.
Lão Tà huynh, huynh nếu cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta sẽ tưởng là huynh…bị bỏ đói lâu ngày đó. Cái bộ dạng chăm chú đó là sao, ta cũng không phải thịt.
Cảm thấy bầu không khí im lặng này cứ tiếp diễn như thế là không tốt, mà Hoàng Dược Sư thì cứ nhìn nàng mà không nói câu nào, Phùng Hành liền lên tiếng để phá vỡ sự im lặng này, nàng ngập ngừng nói:
-“ À…việc đó…chừng nào thì ta mới có thể đứng dậy?” – Thật ra nàng đã muốn hỏi chuyện này từ lâu, cứ nằm yên một chỗ như vậy hoài, cơ thể cũng sắp mốc luôn rồi. Nhưng Hoàng Dược Sư lại không có vẻ gì là muốn cho nàng tập vật lí trị liệu cả.
Hoàng Dược Sư không trả lời, mà đặt sách sang một bên, sau đó đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh nàng, không mặn không nhạt nói : “Đợi ba ngày nữa, khi cơ thể nàng đã ổn định rồi, ta sẽ giúp nàng đả thông kinh mạch, đến lúc đó nàng có thể hoạt động lại.”
Phùng Hành gật đầu tỏ vẻ biết, trong lòng lại sùng bái không thôi, thì ra là người ta đã có cách khác, không cần vật lí trị liệu gì đó. Mấy cái nội lực gì gì đó, đúng là khiến cho người ta thèm nhỏ dãi mà.
Chợt, một bàn tay đặt lên tóc nàng, từng ngón tay luồn vào kẽ tóc vuốt nhẹ khiến nàng hơi mất tự nhiên, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Nhàm chán à?” – Hắn cười khẽ, trong giọng nói là một sự sủng nịch.
-“Cũng không hẳn, chỉ là cứ nằm hoài cũng không dễ chịu.” – Phùng Hành rối rắm nói. Thật ra thì ta muốn biết khi nào mình có thể thoát khỏi cái cảnh bị ngươi bế bồng, đút ăn, tắm rửa cho như vậy.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng nói: “Có muốn đi dạo một lúc không?”
Nghe tới được đi dạo, Phùng Hành hơi kích động, đối với một người cứ nằm yên trong phòng mấy ngày trời mà nói, đây là một sức hấp dẫn không cưỡng lại được.
-“Ra ngoài? Được…được không?” – Tuy đã cố nén, nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn trong giọng nói của nàng. Đảo Đào Hoa, được ví như bồng lai trong chốn nhân gian. Nay nàng đã có diễm phúc đi đến đây, nhưng lại chỉ có thể mốc ở trong phòng, thật là rất không cam lòng.
Hoàng Dược Sư khẽ cười, trong mắt là sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn không nói gì, mà là đi đến tủ quần áo lấy áo choàng phủ thêm cho nàng, sau đó không để nàng phản ứng đã bế cả nàng lẫn áo choàng lên, thẳng tiến ra ngoài.
Phùng Hành cũng không rối rắm lâu, mấy ngày hôm nay, nàng đã bị hắn sàm sỡ không biết bao nhiêu lần, ngẫm nghĩ, chắc thêm vài lần nữa là quen luôn.
Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, từng đợt gió xuân phả vào mặt hơi lạnh khiến nàng hơi run một chút, nhưng sau đó, cánh tay đang ôm nàng lại thắt chặt thêm, khiến cả người nàng càng tiến sát vào người Hoàng Dược Sư làm nàng thấy ấm hơn đôi chút.
Trời ban đêm, xung quanh chỉ có mấy cây đuốc nhỏ khiến ánh trăng sáng hơn bao giờ hết. Ánh sáng của trăng chiếu xuống những cây hoa đào khiến cho người ta cảm giác như nó đang sáng lên. Trong mắt của Phùng Hành chỉ có thể nhìn thấy cỡ chục cây hoa đào ở gần, nhưng bây nhiêu đó cũng đủ để nàng say mê.
Từng cơn gió thổi mang đi những cánh hoa đào bay lả tả, trong đêm đen yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của cây. Phùng Hành vươn tay đỡ lấy một cánh hoa đang hướng nàng bay đến, cánh hoa màu phấn hồng, mềm mại mà đẹp đẽ nằm trên bàn tay trắng nõn khiến cho người ta càng thêm không dời mắt được.
Nàng quay đầu nhìn người đang bế nàng, gương mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười thật tươi: “Đẹp quá!”
Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú, sau đó cũng mỉm cười, trong mắt là một sự thoả mãn khó hiểu.Nhìn thấy nụ cười này của hắn, trong lòng Phùng Hành hơi rung động một chút.
Hoàng Dược Sư nhìn Phùng Hành đang ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay hắn. Đây là thê tử của hắn, là báu vật quý giá nhất của hắn. Một lần nữa được ôm nàng vào lòng là sự nhân từ nhất của ông trời dành cho hắn.
Hắn đứng yên, có mấy cánh hoa đào rơi xuống trên tóc, trên người hắn rồi vương ở đó. Trong khoảnh khắc hắn nhìn nàng cười, không biết sao, Phùng Hành lại đưa tay lên, gỡ những cánh hoa ấy xuống.
Làm xong, mới ý thức được mình vừa làm một chuyện dọa người. Hoàng Dược Sư đang nhìn nàng, trông có vẻ hơi kích động, nhưng phần nhiều trong đó là sự dịu dàng. Phùng Hành chuyển mắt sang chỗ khác, tìm chuyện đổi đề tài:
-“Ở đây, ngoài hoa đào ra, ngươi còn trồng cây gì nữa không?”
Thấy nàng nhanh chóng trốn đi ánh mắt của hắn, đôi mắt Hoàng Dược Sư hơi ảm đạm một chút, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, hắn trả lời nàng:
-“Trên đảo đa số là hoa đào, nhưng cũng có một số cây mọc dại tự nhiên, còn có rừng trúc nằm ở phía đông của đảo, hơn nữa ta còn tùy vào yêu thích của nàng mà trồng thêm mấy cây ăn quả nữa.”
Dừng một chút, như nghĩ tới cái gì, hắn lại nhìn xuống nàng, nói:” Đợi đến khi tràng vị của nàng có thể tiếp thu thức ăn bình thường, ta sẽ hái cho nàng.”
Phùng Hành khẽ ừm, thấy bầu không khí đã trở lại bình thường, thầm thở phào một hơi.
Hoàng Dược Sư bế nàng đi vài vòng, sau khi thấy gương mặt nàng bắt đầu đỏ lên vì lạnh thì bế về phòng, đặt nàng lên giường, sau đó bản thân cũng thu thập một chút, rồi nằm xuống bên cạnh, tự nhiên ôm lấy nàng.
Bị Hoàng Dược sư ôm vào lòng, Phùng Hành rối rắm. Từ khi nàng tỉnh dậy đã như vậy rồi, cũng may, hắn chỉ ôm nàng mà không làm gì, nhưng đến khi nàng khỏe lại thì sao. Muốn nàng làm chuyện đó với một người lạ là chuyện không thể, nhưng mà nếu từ chối. Thân thể này dầu gì cũng là của thê tử người ta, mình đã xài không, ăn không, uống không của người ta, lại không chịu cho người ta chút phúc lợi thì cũng không phải.
Càng nghĩ càng không biết làm sao. Một bàn tay từ phía sau che mắt nàng lại: “Ngủ!” Phùng Hành ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thôi vậy, cứ ngủ trước, chuyện gì thì cũng chờ nó tới rồi tính sau.
Dù sao đời trước nàng cũng là hoàng hoa khuê nữ, chưa từng kết giao với ai. Bây giờ lại bị một người nàng sợ tắm rửa cho từ đầu đến chân, tuy trong quá trình hắn cũng không có vẻ gì là muốn lợi dụng nàng làm chuyện cầm thú, nhưng mà động vào một ít chỗ không nên cũng là có.
Được lau mình sạch sẽ, mặc y phục, cơ thể Phùng Hành trở nên thoải mái hơn hẳn. Sau đó Hoàng Dược Sư cũng đi tắm rửa, lúc trở lại, hắn đã thay đi bộ y phục phức tạp ban sáng mà chỉ mặc mỗi trung y mỏng manh.
Bộ y phục rộng thùng thình cũng không thể giấu nỗi những đường cong rắn chắn, các cơ bắp đầy mạnh mẽ của hắn. Trước đây nàng thường nghe người ta khen cơ thể của David đã đạt đến tỉ lệ hoàng kim, nhưng nàng luôn cảm thấy nó thiếu thiếu gì đó.
Nhưng bây giờ, nàng đã nhận ra. Cơ thể của Hoàng Dược Sư tuy các phần cơ bắp khá giống David, nhưng phần vai lại rộng hơn, như có thể gánh cả trời xanh, khiến nàng có một loại cảm giác như người nam nhân này không gì là không làm được. Cái mà Hoàng Dược Sư có, còn David lại thiếu, đó chính là khí thế.
Một nam nhân khí vũ hiên ngang như vậy, nếu như có nữ nhân nào nói là mình không động tâm thì chỉ có hai trường hợp: một là đã có ý trung nhân, hơn nữa tình cảm rất sâu đậm, hai là đồng tính.
Đến cả nàng, nếu như không phải ngày nào cũng niệm “phụ cốt châm” trước khi đi ngủ, chắc cũng không thoát khỏi kiếp hoa si.
Cảm thán xong, chợt cảm thấy có cảm giác như mình bị người theo dõi. Ngước mặt lên, liền lọt vào một đối mắt tối đen sâu thẳm, như muốn hút hết hồn phách của nàng vào trong đó. Trong phút chốc, Phùng Hành cảm thấy rất lúng túng, hắn đã nhìn như vậy bao lâu rồi.
Lão Tà huynh, huynh nếu cứ dùng ánh mắt như vậy nhìn ta, ta sẽ tưởng là huynh…bị bỏ đói lâu ngày đó. Cái bộ dạng chăm chú đó là sao, ta cũng không phải thịt.
Cảm thấy bầu không khí im lặng này cứ tiếp diễn như thế là không tốt, mà Hoàng Dược Sư thì cứ nhìn nàng mà không nói câu nào, Phùng Hành liền lên tiếng để phá vỡ sự im lặng này, nàng ngập ngừng nói:
-“ À…việc đó…chừng nào thì ta mới có thể đứng dậy?” – Thật ra nàng đã muốn hỏi chuyện này từ lâu, cứ nằm yên một chỗ như vậy hoài, cơ thể cũng sắp mốc luôn rồi. Nhưng Hoàng Dược Sư lại không có vẻ gì là muốn cho nàng tập vật lí trị liệu cả.
Hoàng Dược Sư không trả lời, mà đặt sách sang một bên, sau đó đi đến bên giường, ngồi xuống bên cạnh nàng, không mặn không nhạt nói : “Đợi ba ngày nữa, khi cơ thể nàng đã ổn định rồi, ta sẽ giúp nàng đả thông kinh mạch, đến lúc đó nàng có thể hoạt động lại.”
Phùng Hành gật đầu tỏ vẻ biết, trong lòng lại sùng bái không thôi, thì ra là người ta đã có cách khác, không cần vật lí trị liệu gì đó. Mấy cái nội lực gì gì đó, đúng là khiến cho người ta thèm nhỏ dãi mà.
Chợt, một bàn tay đặt lên tóc nàng, từng ngón tay luồn vào kẽ tóc vuốt nhẹ khiến nàng hơi mất tự nhiên, chỉ nghe giọng nói trầm thấp của hắn vang lên: “Nhàm chán à?” – Hắn cười khẽ, trong giọng nói là một sự sủng nịch.
-“Cũng không hẳn, chỉ là cứ nằm hoài cũng không dễ chịu.” – Phùng Hành rối rắm nói. Thật ra thì ta muốn biết khi nào mình có thể thoát khỏi cái cảnh bị ngươi bế bồng, đút ăn, tắm rửa cho như vậy.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng nói: “Có muốn đi dạo một lúc không?”
Nghe tới được đi dạo, Phùng Hành hơi kích động, đối với một người cứ nằm yên trong phòng mấy ngày trời mà nói, đây là một sức hấp dẫn không cưỡng lại được.
-“Ra ngoài? Được…được không?” – Tuy đã cố nén, nhưng vẫn không giấu được sự hưng phấn trong giọng nói của nàng. Đảo Đào Hoa, được ví như bồng lai trong chốn nhân gian. Nay nàng đã có diễm phúc đi đến đây, nhưng lại chỉ có thể mốc ở trong phòng, thật là rất không cam lòng.
Hoàng Dược Sư khẽ cười, trong mắt là sự dịu dàng hiếm thấy. Hắn không nói gì, mà là đi đến tủ quần áo lấy áo choàng phủ thêm cho nàng, sau đó không để nàng phản ứng đã bế cả nàng lẫn áo choàng lên, thẳng tiến ra ngoài.
Phùng Hành cũng không rối rắm lâu, mấy ngày hôm nay, nàng đã bị hắn sàm sỡ không biết bao nhiêu lần, ngẫm nghĩ, chắc thêm vài lần nữa là quen luôn.
Bước ra khỏi căn phòng ấm áp, từng đợt gió xuân phả vào mặt hơi lạnh khiến nàng hơi run một chút, nhưng sau đó, cánh tay đang ôm nàng lại thắt chặt thêm, khiến cả người nàng càng tiến sát vào người Hoàng Dược Sư làm nàng thấy ấm hơn đôi chút.
Trời ban đêm, xung quanh chỉ có mấy cây đuốc nhỏ khiến ánh trăng sáng hơn bao giờ hết. Ánh sáng của trăng chiếu xuống những cây hoa đào khiến cho người ta cảm giác như nó đang sáng lên. Trong mắt của Phùng Hành chỉ có thể nhìn thấy cỡ chục cây hoa đào ở gần, nhưng bây nhiêu đó cũng đủ để nàng say mê.
Từng cơn gió thổi mang đi những cánh hoa đào bay lả tả, trong đêm đen yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng xào xạc của cây. Phùng Hành vươn tay đỡ lấy một cánh hoa đang hướng nàng bay đến, cánh hoa màu phấn hồng, mềm mại mà đẹp đẽ nằm trên bàn tay trắng nõn khiến cho người ta càng thêm không dời mắt được.
Nàng quay đầu nhìn người đang bế nàng, gương mặt ửng hồng, cái miệng nhỏ nhắn mỉm cười thật tươi: “Đẹp quá!”
Hoàng Dược Sư không nói gì, chỉ nhìn nàng chăm chú, sau đó cũng mỉm cười, trong mắt là một sự thoả mãn khó hiểu.Nhìn thấy nụ cười này của hắn, trong lòng Phùng Hành hơi rung động một chút.
Hoàng Dược Sư nhìn Phùng Hành đang ngoan ngoãn nằm gọn trong vòng tay hắn. Đây là thê tử của hắn, là báu vật quý giá nhất của hắn. Một lần nữa được ôm nàng vào lòng là sự nhân từ nhất của ông trời dành cho hắn.
Hắn đứng yên, có mấy cánh hoa đào rơi xuống trên tóc, trên người hắn rồi vương ở đó. Trong khoảnh khắc hắn nhìn nàng cười, không biết sao, Phùng Hành lại đưa tay lên, gỡ những cánh hoa ấy xuống.
Làm xong, mới ý thức được mình vừa làm một chuyện dọa người. Hoàng Dược Sư đang nhìn nàng, trông có vẻ hơi kích động, nhưng phần nhiều trong đó là sự dịu dàng. Phùng Hành chuyển mắt sang chỗ khác, tìm chuyện đổi đề tài:
-“Ở đây, ngoài hoa đào ra, ngươi còn trồng cây gì nữa không?”
Thấy nàng nhanh chóng trốn đi ánh mắt của hắn, đôi mắt Hoàng Dược Sư hơi ảm đạm một chút, sau đó lại nhanh chóng trở lại bình thường, hắn trả lời nàng:
-“Trên đảo đa số là hoa đào, nhưng cũng có một số cây mọc dại tự nhiên, còn có rừng trúc nằm ở phía đông của đảo, hơn nữa ta còn tùy vào yêu thích của nàng mà trồng thêm mấy cây ăn quả nữa.”
Dừng một chút, như nghĩ tới cái gì, hắn lại nhìn xuống nàng, nói:” Đợi đến khi tràng vị của nàng có thể tiếp thu thức ăn bình thường, ta sẽ hái cho nàng.”
Phùng Hành khẽ ừm, thấy bầu không khí đã trở lại bình thường, thầm thở phào một hơi.
Hoàng Dược Sư bế nàng đi vài vòng, sau khi thấy gương mặt nàng bắt đầu đỏ lên vì lạnh thì bế về phòng, đặt nàng lên giường, sau đó bản thân cũng thu thập một chút, rồi nằm xuống bên cạnh, tự nhiên ôm lấy nàng.
Bị Hoàng Dược sư ôm vào lòng, Phùng Hành rối rắm. Từ khi nàng tỉnh dậy đã như vậy rồi, cũng may, hắn chỉ ôm nàng mà không làm gì, nhưng đến khi nàng khỏe lại thì sao. Muốn nàng làm chuyện đó với một người lạ là chuyện không thể, nhưng mà nếu từ chối. Thân thể này dầu gì cũng là của thê tử người ta, mình đã xài không, ăn không, uống không của người ta, lại không chịu cho người ta chút phúc lợi thì cũng không phải.
Càng nghĩ càng không biết làm sao. Một bàn tay từ phía sau che mắt nàng lại: “Ngủ!” Phùng Hành ngoan ngoãn nhắm mắt lại. Thôi vậy, cứ ngủ trước, chuyện gì thì cũng chờ nó tới rồi tính sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.