Làm Phu Nhân Đông Tà Không Phải Dễ
Chương 4
Hoa Sơn Trà
29/02/2016
Bàn tay của hắn uyển
chuyển dời trái phải như một con rắn, sau đó bắt đầu xoay tròn, theo
từng động tác của Hoàng Dược Sư, vô số cánh hoa đào trong không trung
như đang tụ lại thành vòng xoáy. Đột nhiên, Hoàng Dược Sư tung chưởng,
cánh hoa đào như một con lốc xoáy tiến về phía trước, rồi lại tan ra bay lả tả khắp không trung.
Phùng Hành nhìn khung cảnh những cánh hoa bay loạn khắp trời, ánh mắt sáng như sao, không chờ được, lên tiếng hỏi: “Chiêu này là..là…”
Hoàng Dược sư quay về chỗ ngồi, không nhanh không chậm tiếp lời nàng: “ Lạc anh thần kiếm chưởng.”
Lạc anh thần kiếm chưởng, thật đẹp. Cứ như là phép thuật vậy, cánh hoa giống như có ý thức, hơp lại rồi lại tung ra. Nhìn Hoàng Dược Sư đang ngồi bên cạnh, Phùng Hành oai đầu hỏi:
-“Võ học của ngươi, lúc nào cũng đẹp như vậy sao.”
Người ta nhìn chiêu thức võ học, chủ yếu xem độ mạnh yếu, chính xác hay lực sát thương, nhưng nàng lại chỉ quan tâm đến việc nhìn đẹp hay không. Hoàng Dược Sư uống một ngụm trà, sau đó mới từ tốn nói, giọng nói so với lúc nãy đã trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
-“Hầu hết các chiêu thức của ta đều coi trọng vẻ tuyệt mĩ, nhưng cũng có cái không như vậy.”
-“Ví dụ như…” – Thật muốn xem tiếp. Phùng Hành nhanh chóng chuyển sang chế độ fan cuồng.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng một cái, cầm lấy quân cờ trên bàn, khi Phùng Hành còn chưa phản ứng được, thì một tiếng gió xoẹt qua bên má nàng, khiến lọn tóc mai vì thế mà bay lên. Nàng chỉ nghe phốc một cái, như là thứ gì bị xuyên qua.
-“ Chiêu này gọi là “đàn chỉ thần công”, lực tấn công không thua gì “ nhất dương chỉ” của đoàn thị Đại Lý.”
Đờ đẫn nhìn lại nhìn phía sau, cây cột bằng đá thật dày bây giờ lại có một vật thể đen đen cắm lún sâu vào trong, sau đó lại nhìn kẻ nào đó vẫn vân đạm phong khinh uống trà. Lão tà huynh, thật ra thì huynh có nhận ra thân phận của ta không vậy. Chiêu vừa rồi không phải là cái mà người ta hay gọi là “đánh phủ đầu” đó chứ.
Bị Hoàng Dược Sư dọa một trận, nàng cũng không còn hứng muốn xem võ công của hắn nữa, lỡ hắn lại làm như vừa rồi vài lần, nàng chưa dính phụ cốt châm thì cũng đã bị bệnh tim mà chết.
Yên lặng tiếp tục nhìn theo con số trong kỳ phổ mà bày cờ. Mấy cái cờ vây này, bày tới bày lui rốt cuộc là đang muốn nói gì đây, ảo diệu, thật sự là ảo diệu, hèn chi nàng xem hoài vẫn không hiểu.
-“ Có muốn ta dạy cho nàng không?”
Giọng nói của Hoàng Dược Sư vang lên khiến cho Phùng Hành giật mình. Lom lom nhìn hắn, nàng bày cờ nãy giờ, cao thủ như hắn đương nhiên là nhìn ra nàng không biết đánh cờ, tuy nàng biết học tập trước mặt hắn rất nguy hiểm, nhưng đâu còn cách nào khác, tên này luôn dính lấy nàng, chỉ cần trốn đi một lát là hắn đã cuống cuồng đi tìm rồi.
Tuy nói nàng bây giờ “mất trí nhớ”, mấy cái kĩ năng này không nhớ kĩ cũng không sao, nhưng mà lúc trước xem phim, nhân vật nào mất trí nhớ, nhưng trí nhớ cơ thể thì còn tại. Lâu lâu người ta lại xuất thần, xuất ra tuyệt học của mình.
Trong trường hợp của nàng, nếu như là hoàn toàn không biết gì. Không biết có bị nghi ngờ không, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Không còn cách nào khác, nàng đành tìm cớ bào chữa cho mình: “Có thể do mất trí nhớ, nên có một số kĩ năng đã quên… Ta nghĩ…xem kì phổ một hồi, biết đâu sẽ nhớ lại.”
Thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì, Phùng Hành bồi tiếp một câu:” Nãy giờ bày bày, cũng tìm được một ít cảm giác rồi.”
Hoàng Dược Sư lại nhấp một ngụm trà, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn nàng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Phùng Hành thấy hắn cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì, yên tâm, cũng nhấc ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm. Đúng lúc này, tiếng của Hoàng Dược Sư lại vang lên:
-“Nhưng trước đây nàng cũng không biết đánh cờ.”
Ngụm trà đang ở trong cổ họng không khách khí mà phun ra.
Hoàng Dược Sư không để ý, lấy khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nàng, còn nói: “Nhưng nếu nàng đã có cảm giác với cờ như vậy, ta sẽ dạy cho nàng.”
-“Thật không dám làm phiền ngươi.” – Hoàng lão tà, ngươi muốn chơi ta phải không.
-“ Không phiền.”
-“Nhưng….”
-“ Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy nàng.” – Nói xong lại nhìn nàng, hỏi: “Được, đúng không?”
Ngươi thật sự là đang hỏi ý kiến của ta sao. Trong lòng thì đang hỏi thăm tổ tông cả nhà hắn, nhưng bên ngoài, Phùng Hành chỉ có thể không khí phách gật đầu, sau đó triệt để im lặng. Bây giờ nàng thật không muốn nói chuyện với hắn.
Phùng Hành ngồi trong phòng, một tay chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, đăm chiêu.
Sau vụ cờ vây, Phùng Hành bắt đầu nghi ngờ về nữ sĩ tài hoa “Phùng Hành”, có thật là “Phùng Hành là người tinh thông cầm, kì, thi, họa không. Nhưng mà nàng vừa mới hố vụ “kì” rồi. Bây giờ ngày nào cũng phải học cờ vây với Hoàng Dược Sư, khiến cho nàng cảm thấy…cũng không tệ lắm.
Hắn cũng khá là có kiên nhẫn dạy nàng, chỗ nào nàng không hiểu( nhiều lần), hắn đều giải thích kĩ càng, hơn nữa cũng không thường tức giận, chỉ là mấy cái gân xanh trên đầu hắn, dạo này nàng hay được nhìn thấy. Đối với việc này, Phùng Hành tỏ vẻ: không sao, chỉ cần hắn không gây ngy hiểm cho nàng thì được rồi. ( chẳng bao lâu nữa tỷ sẽ biết, này là sai lầm lớn.)
Chỉ là, đôi lúc nàng đáp đúng vấn đề của hắn, thì Hoàng Dược Sư lại không keo kiệt tặng cho nàng một nụ cười, còn hay lấy tay vuốt má, xoa đầu nàng, khiến cho tim của nàng mấy ngày nay luôn hoạt động với tần suất cao. Nghĩ đến mấy hành động thân thiết gần đây của hắn, hai gò má của Phùng Hành hơi đỏ.
Vỗ vỗ mặt, quay lại vần đề chính, “Phùng Hành” không biết “kì”, vậy trong mấy thứ còn lại, còn có cái gì nàng ta không biết nữa không. Nếu cả thi lẫn họa đều không biết luôn thì tốt quá, nàng đỡ phải tốn công học. Nhưng nếu như để nàng đến hỏi Hoàng Dược Sư thì nàng lại không dám.
Nghĩ nghĩ, thôi vậy, thuận theo tự nhiên, sống lâu ngày nào thì hay ngày ấy, cứ suy nghĩ lung tung để rồi lo sợ, hồi hộp, vậy thì cái mạng này của nàng nhặt lại hơi bị phí.
Mà nhắc mới nhớ, nãy giờ nàng không có nhìn thấy Hoàng Dược Sư, bình thường hắn không bao giờ rời khỏi nàng quá lâu, vậy mà hôm nay, hắn lại không bám lấy nàng như mọi khi. Lòng Phùng Hành lộp bộp, không phải nhận ra cái gì rồi chứ.
Bắt lấy một phó dịch, hỏi thăm chỗ của Hoàng Dược Sư, nhưng đợi hắn hoa tay múa chân cả ngày, nàng cũng không hiểu. Bây giờ lại thêm một vấn đề, nàng phải học ngôn ngữ của người câm điếc, nếu không, khi không có Hoàng Dược Sư bên cạnh, nàng một bước cũng khó đi.
Phùng Hành nhìn khung cảnh những cánh hoa bay loạn khắp trời, ánh mắt sáng như sao, không chờ được, lên tiếng hỏi: “Chiêu này là..là…”
Hoàng Dược sư quay về chỗ ngồi, không nhanh không chậm tiếp lời nàng: “ Lạc anh thần kiếm chưởng.”
Lạc anh thần kiếm chưởng, thật đẹp. Cứ như là phép thuật vậy, cánh hoa giống như có ý thức, hơp lại rồi lại tung ra. Nhìn Hoàng Dược Sư đang ngồi bên cạnh, Phùng Hành oai đầu hỏi:
-“Võ học của ngươi, lúc nào cũng đẹp như vậy sao.”
Người ta nhìn chiêu thức võ học, chủ yếu xem độ mạnh yếu, chính xác hay lực sát thương, nhưng nàng lại chỉ quan tâm đến việc nhìn đẹp hay không. Hoàng Dược Sư uống một ngụm trà, sau đó mới từ tốn nói, giọng nói so với lúc nãy đã trở nên nhẹ nhàng rất nhiều.
-“Hầu hết các chiêu thức của ta đều coi trọng vẻ tuyệt mĩ, nhưng cũng có cái không như vậy.”
-“Ví dụ như…” – Thật muốn xem tiếp. Phùng Hành nhanh chóng chuyển sang chế độ fan cuồng.
Hoàng Dược Sư nhìn nàng một cái, cầm lấy quân cờ trên bàn, khi Phùng Hành còn chưa phản ứng được, thì một tiếng gió xoẹt qua bên má nàng, khiến lọn tóc mai vì thế mà bay lên. Nàng chỉ nghe phốc một cái, như là thứ gì bị xuyên qua.
-“ Chiêu này gọi là “đàn chỉ thần công”, lực tấn công không thua gì “ nhất dương chỉ” của đoàn thị Đại Lý.”
Đờ đẫn nhìn lại nhìn phía sau, cây cột bằng đá thật dày bây giờ lại có một vật thể đen đen cắm lún sâu vào trong, sau đó lại nhìn kẻ nào đó vẫn vân đạm phong khinh uống trà. Lão tà huynh, thật ra thì huynh có nhận ra thân phận của ta không vậy. Chiêu vừa rồi không phải là cái mà người ta hay gọi là “đánh phủ đầu” đó chứ.
Bị Hoàng Dược Sư dọa một trận, nàng cũng không còn hứng muốn xem võ công của hắn nữa, lỡ hắn lại làm như vừa rồi vài lần, nàng chưa dính phụ cốt châm thì cũng đã bị bệnh tim mà chết.
Yên lặng tiếp tục nhìn theo con số trong kỳ phổ mà bày cờ. Mấy cái cờ vây này, bày tới bày lui rốt cuộc là đang muốn nói gì đây, ảo diệu, thật sự là ảo diệu, hèn chi nàng xem hoài vẫn không hiểu.
-“ Có muốn ta dạy cho nàng không?”
Giọng nói của Hoàng Dược Sư vang lên khiến cho Phùng Hành giật mình. Lom lom nhìn hắn, nàng bày cờ nãy giờ, cao thủ như hắn đương nhiên là nhìn ra nàng không biết đánh cờ, tuy nàng biết học tập trước mặt hắn rất nguy hiểm, nhưng đâu còn cách nào khác, tên này luôn dính lấy nàng, chỉ cần trốn đi một lát là hắn đã cuống cuồng đi tìm rồi.
Tuy nói nàng bây giờ “mất trí nhớ”, mấy cái kĩ năng này không nhớ kĩ cũng không sao, nhưng mà lúc trước xem phim, nhân vật nào mất trí nhớ, nhưng trí nhớ cơ thể thì còn tại. Lâu lâu người ta lại xuất thần, xuất ra tuyệt học của mình.
Trong trường hợp của nàng, nếu như là hoàn toàn không biết gì. Không biết có bị nghi ngờ không, nhưng đề phòng vẫn hơn.
Không còn cách nào khác, nàng đành tìm cớ bào chữa cho mình: “Có thể do mất trí nhớ, nên có một số kĩ năng đã quên… Ta nghĩ…xem kì phổ một hồi, biết đâu sẽ nhớ lại.”
Thấy hắn vẫn không tỏ vẻ gì, Phùng Hành bồi tiếp một câu:” Nãy giờ bày bày, cũng tìm được một ít cảm giác rồi.”
Hoàng Dược Sư lại nhấp một ngụm trà, ngay cả mắt cũng không thèm nhìn nàng, lạnh nhạt “ừ” một tiếng.
Phùng Hành thấy hắn cũng không tỏ vẻ nghi ngờ gì, yên tâm, cũng nhấc ly trà trước mặt lên nhấp một ngụm. Đúng lúc này, tiếng của Hoàng Dược Sư lại vang lên:
-“Nhưng trước đây nàng cũng không biết đánh cờ.”
Ngụm trà đang ở trong cổ họng không khách khí mà phun ra.
Hoàng Dược Sư không để ý, lấy khăn tay trong người ra, nhẹ nhàng lau khóe miệng cho nàng, còn nói: “Nhưng nếu nàng đã có cảm giác với cờ như vậy, ta sẽ dạy cho nàng.”
-“Thật không dám làm phiền ngươi.” – Hoàng lão tà, ngươi muốn chơi ta phải không.
-“ Không phiền.”
-“Nhưng….”
-“ Bắt đầu từ ngày mai, ta sẽ dạy nàng.” – Nói xong lại nhìn nàng, hỏi: “Được, đúng không?”
Ngươi thật sự là đang hỏi ý kiến của ta sao. Trong lòng thì đang hỏi thăm tổ tông cả nhà hắn, nhưng bên ngoài, Phùng Hành chỉ có thể không khí phách gật đầu, sau đó triệt để im lặng. Bây giờ nàng thật không muốn nói chuyện với hắn.
Phùng Hành ngồi trong phòng, một tay chống cằm, mắt nhìn ra cửa sổ, đăm chiêu.
Sau vụ cờ vây, Phùng Hành bắt đầu nghi ngờ về nữ sĩ tài hoa “Phùng Hành”, có thật là “Phùng Hành là người tinh thông cầm, kì, thi, họa không. Nhưng mà nàng vừa mới hố vụ “kì” rồi. Bây giờ ngày nào cũng phải học cờ vây với Hoàng Dược Sư, khiến cho nàng cảm thấy…cũng không tệ lắm.
Hắn cũng khá là có kiên nhẫn dạy nàng, chỗ nào nàng không hiểu( nhiều lần), hắn đều giải thích kĩ càng, hơn nữa cũng không thường tức giận, chỉ là mấy cái gân xanh trên đầu hắn, dạo này nàng hay được nhìn thấy. Đối với việc này, Phùng Hành tỏ vẻ: không sao, chỉ cần hắn không gây ngy hiểm cho nàng thì được rồi. ( chẳng bao lâu nữa tỷ sẽ biết, này là sai lầm lớn.)
Chỉ là, đôi lúc nàng đáp đúng vấn đề của hắn, thì Hoàng Dược Sư lại không keo kiệt tặng cho nàng một nụ cười, còn hay lấy tay vuốt má, xoa đầu nàng, khiến cho tim của nàng mấy ngày nay luôn hoạt động với tần suất cao. Nghĩ đến mấy hành động thân thiết gần đây của hắn, hai gò má của Phùng Hành hơi đỏ.
Vỗ vỗ mặt, quay lại vần đề chính, “Phùng Hành” không biết “kì”, vậy trong mấy thứ còn lại, còn có cái gì nàng ta không biết nữa không. Nếu cả thi lẫn họa đều không biết luôn thì tốt quá, nàng đỡ phải tốn công học. Nhưng nếu như để nàng đến hỏi Hoàng Dược Sư thì nàng lại không dám.
Nghĩ nghĩ, thôi vậy, thuận theo tự nhiên, sống lâu ngày nào thì hay ngày ấy, cứ suy nghĩ lung tung để rồi lo sợ, hồi hộp, vậy thì cái mạng này của nàng nhặt lại hơi bị phí.
Mà nhắc mới nhớ, nãy giờ nàng không có nhìn thấy Hoàng Dược Sư, bình thường hắn không bao giờ rời khỏi nàng quá lâu, vậy mà hôm nay, hắn lại không bám lấy nàng như mọi khi. Lòng Phùng Hành lộp bộp, không phải nhận ra cái gì rồi chứ.
Bắt lấy một phó dịch, hỏi thăm chỗ của Hoàng Dược Sư, nhưng đợi hắn hoa tay múa chân cả ngày, nàng cũng không hiểu. Bây giờ lại thêm một vấn đề, nàng phải học ngôn ngữ của người câm điếc, nếu không, khi không có Hoàng Dược Sư bên cạnh, nàng một bước cũng khó đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.