Chương 3:
Hảo Toan Đích Dương Mai
18/09/2024
Hồ đại phu nhìn những dược liệu trên bàn, nhân sâm! Nhân sâm ông ta mới thu được!
Bát Phương nhìn theo ánh mắt của ông ta, thấy thứ trên bàn liền tìm một tấm vải, gói hết lại mang đi.
Hồ đại phu bị người khiêng lên xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, hòm thuốc và một đống dược liệu của ông ta cũng bị ném vào trong.
Sau đó con ngựa kéo xe bắt đầu phi nước đại.
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe hòa lẫn vào nhau, thi thoảng còn nghe thấy tiếng người điều khiển xe ngựa phía trước liên tục thúc giục ngựa chạy nhanh.
Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Mạnh Trường Thanh sắp chết à?
Hay là nàng bị người ta phát hiện rồi?
Vừa lúc ông ta sắp bị lắc đến nôn thì xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Bát Phương chui vào xe, “Hồ đại phu, xin lỗi ngài, giờ sẽ cởi trói cho ngài.”
Đợi dây thừng được cởi, miếng vải trong miệng được rút ra, Hồ đại phu giơ tay đánh vào Bát Phương một cái, “Gan to bằng trời! Ngay cả ta cũng dám trói, hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học!”
“Hồ đại phu!” Từ ngoài xe ngựa truyền đến tiếng một nữ nhân.
Động tác đánh người của Hồ đại phu dừng lại.
Bát Phương cung kính nói: “Phu nhân chúng ta đang đợi ngài bên ngoài.”
Xuống xe ngựa, Hồ đại phu mới phát hiện đây là một vùng đất hoang.
Không trách lắc lư lâu như vậy, hóa ra đã ra khỏi thành rồi.
“Xin lỗi Hồ đại phu, làm ngài hoảng sợ rồi.”
Lão Hồ bước đến trước mặt Văn thị, chắp tay làm lễ, “Phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Trường Thanh bị bệ hạ bổ nhiệm làm tri huyện Bắc Sơn, lập tức phải nhậm chức.”
“Huyện Bắc Sơn? Ở đâu?”
“Ở Lương Châu.”
Lão Hồ hạ giọng giận dữ, “Chẳng lẽ ngươi điên rồi hay là Hoàng đế điên rồi, Lương Châu là nơi nào, ngươi cũng dám để nàng đi!”
Biểu cảm của Văn thị không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như vậy, “Thánh chỉ đã ban xuống, làm thần tử, làm sao có thể cãi lệnh?”
“Được.” Lão Hồ gật đầu, vẫy tay: “Các ngươi muốn đi thì đi, tìm ta làm gì? Gia quyến nhà ta còn ở kinh thành, tuyệt đối không đi theo các ngươi đến nơi đó đâu.”
“Hồ đại phu.” Văn thị gọi người định quay người rời đi, “Ngài biết quá nhiều chuyện, ta làm sao dám để ngài ở lại kinh thành?”
Lão Hồ im lặng một lúc sau đó hối hận nói: “Lúc trước ta không nên...”
Lời này ông chỉ nói một nửa, những lời còn lại, ông biết không thể nói thêm.
Văn thị thay ông nói tiếp, “Không nên đáp ứng lời cầu xin của ta mười ba năm trước, hay là không nên quen biết phu quân của ta?”
“Tướng quân có ân tái tạo với ta, ta không hối hận khi quen biết Tướng quân.” Lão Hồ nói, “Bảo vệ gia quyến của Tướng quân cũng là việc ta nguyện ý làm. Nhưng Lương Châu ta không đi. Ta vất vả lắm mới trốn thoát khỏi nơi quỷ quái đó, tuyệt đối không quay lại nữa. Cũng xin phu nhân yên tâm, ta biết nên nói gì, không nên nói gì.”
“Hồ đại phu, ngài cũng biết Lương Châu không phải nơi tốt đẹp gì, chuyến đi này nguy hiểm, sao lại đành lòng nào để Trường Thanh mang thương tổn đi chịu hiểm nguy?” Văn thị thay đổi cách thức, một đường không thông thì liền đổi đường khác.
Lão Hồ: “Ta có cái gì không đành lòng? Các người đều đành lòng nào để nàng bị thương nặng mà vẫn phải đi đường mà.”
“Được.” Văn thị giả vờ nhượng bộ, “Vậy ngài về đi.”
Văn thị không dừng lại, đi về phía xe ngựa phía trước.
Lão Hồ mấy lần định nói rồi thôi, cuối cùng vẫn đuổi theo Văn thị, “Ta xem qua vết thương của Trường Thanh rồi sẽ đi.”
Văn thị lộ vẻ vui mừng, “Cảm ơn Hồ đại phu, thật ra nàng vừa mới hôn mê.”
“Sao ngươi không nói sớm!” Lão Hồ chạy vội về xe ngựa lấy hòm thuốc, “Nói với ta một hồi, chuyện quan trọng ngươi lại không nói!”
“Vết thương của nàng không phải một hai ngày là khỏi, ngài đã không muốn đi theo, dù nói cho ngài biết thì có ích gì? Dù sao cũng sẽ đau, đợi nàng quen là được rồi.”
Lão Hồ nghe ra rồi.
Ông không nói gì, lên xe ngựa bắt mạch thay thuốc cho Mạnh Trường Thanh, còn châm hai mũi kim.
Nhìn đứa trẻ nằm trên thảm, mặt mày tái nhợt, lão Hồ thực sự không đành lòng.
Nàng mới mười ba tuổi thôi.
Là nữ nhi duy nhất còn lại của Mạnh tướng quân.
Nếu vì thiếu thuốc men mà để lại di chứng, vậy đến khi lão Hồ trăm tuổi rồi thì lấy gì mà gặp mặt Mạnh tướng quân.
Còn Văn thị, dù là phát thê của Tướng quân, nhưng không phải là sinh mẫu của Trường Thanh.
Đối với Trường Thanh, rốt cuộc vẫn không yêu thương bằng con ruột của mình.
Lão Hồ thở dài, “Ta đi theo các ngươi đến Lương Châu, đợi Trường Thanh khỏi rồi sẽ đi.”
Văn thị cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn Hồ đại phu.”
Tiếng nói chuyện của hai người đã đánh thức Mạnh Trường Thanh.
“Đến đâu rồi?” Giọng nàng khàn khàn, muốn ngẩng đầu nhìn ra ngoài nhưng lại kéo căng vết thương ở lưng, “Hít——”
Hồ đại phu ấn nàng xuống, “Đừng nhúc nhích!”
Màn xe được kéo lên, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi bưng thuốc định vào trong.
Đây mới là sinh mẫu của Mạnh Trường Thanh, Lương thị, nghe nói trước kia tay nghề thêu rất giỏi, thậm chí còn thêu đai lưng cho quý phi trong cung.
Bát Phương nhìn theo ánh mắt của ông ta, thấy thứ trên bàn liền tìm một tấm vải, gói hết lại mang đi.
Hồ đại phu bị người khiêng lên xe ngựa.
Chẳng mấy chốc, hòm thuốc và một đống dược liệu của ông ta cũng bị ném vào trong.
Sau đó con ngựa kéo xe bắt đầu phi nước đại.
Tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe hòa lẫn vào nhau, thi thoảng còn nghe thấy tiếng người điều khiển xe ngựa phía trước liên tục thúc giục ngựa chạy nhanh.
Chuyện gì mà gấp gáp như vậy?
Mạnh Trường Thanh sắp chết à?
Hay là nàng bị người ta phát hiện rồi?
Vừa lúc ông ta sắp bị lắc đến nôn thì xe ngựa cuối cùng cũng dừng lại.
Bát Phương chui vào xe, “Hồ đại phu, xin lỗi ngài, giờ sẽ cởi trói cho ngài.”
Đợi dây thừng được cởi, miếng vải trong miệng được rút ra, Hồ đại phu giơ tay đánh vào Bát Phương một cái, “Gan to bằng trời! Ngay cả ta cũng dám trói, hôm nay nhất định phải cho ngươi một bài học!”
“Hồ đại phu!” Từ ngoài xe ngựa truyền đến tiếng một nữ nhân.
Động tác đánh người của Hồ đại phu dừng lại.
Bát Phương cung kính nói: “Phu nhân chúng ta đang đợi ngài bên ngoài.”
Xuống xe ngựa, Hồ đại phu mới phát hiện đây là một vùng đất hoang.
Không trách lắc lư lâu như vậy, hóa ra đã ra khỏi thành rồi.
“Xin lỗi Hồ đại phu, làm ngài hoảng sợ rồi.”
Lão Hồ bước đến trước mặt Văn thị, chắp tay làm lễ, “Phu nhân, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Trường Thanh bị bệ hạ bổ nhiệm làm tri huyện Bắc Sơn, lập tức phải nhậm chức.”
“Huyện Bắc Sơn? Ở đâu?”
“Ở Lương Châu.”
Lão Hồ hạ giọng giận dữ, “Chẳng lẽ ngươi điên rồi hay là Hoàng đế điên rồi, Lương Châu là nơi nào, ngươi cũng dám để nàng đi!”
Biểu cảm của Văn thị không hề thay đổi, vẫn bình tĩnh như vậy, “Thánh chỉ đã ban xuống, làm thần tử, làm sao có thể cãi lệnh?”
“Được.” Lão Hồ gật đầu, vẫy tay: “Các ngươi muốn đi thì đi, tìm ta làm gì? Gia quyến nhà ta còn ở kinh thành, tuyệt đối không đi theo các ngươi đến nơi đó đâu.”
“Hồ đại phu.” Văn thị gọi người định quay người rời đi, “Ngài biết quá nhiều chuyện, ta làm sao dám để ngài ở lại kinh thành?”
Lão Hồ im lặng một lúc sau đó hối hận nói: “Lúc trước ta không nên...”
Lời này ông chỉ nói một nửa, những lời còn lại, ông biết không thể nói thêm.
Văn thị thay ông nói tiếp, “Không nên đáp ứng lời cầu xin của ta mười ba năm trước, hay là không nên quen biết phu quân của ta?”
“Tướng quân có ân tái tạo với ta, ta không hối hận khi quen biết Tướng quân.” Lão Hồ nói, “Bảo vệ gia quyến của Tướng quân cũng là việc ta nguyện ý làm. Nhưng Lương Châu ta không đi. Ta vất vả lắm mới trốn thoát khỏi nơi quỷ quái đó, tuyệt đối không quay lại nữa. Cũng xin phu nhân yên tâm, ta biết nên nói gì, không nên nói gì.”
“Hồ đại phu, ngài cũng biết Lương Châu không phải nơi tốt đẹp gì, chuyến đi này nguy hiểm, sao lại đành lòng nào để Trường Thanh mang thương tổn đi chịu hiểm nguy?” Văn thị thay đổi cách thức, một đường không thông thì liền đổi đường khác.
Lão Hồ: “Ta có cái gì không đành lòng? Các người đều đành lòng nào để nàng bị thương nặng mà vẫn phải đi đường mà.”
“Được.” Văn thị giả vờ nhượng bộ, “Vậy ngài về đi.”
Văn thị không dừng lại, đi về phía xe ngựa phía trước.
Lão Hồ mấy lần định nói rồi thôi, cuối cùng vẫn đuổi theo Văn thị, “Ta xem qua vết thương của Trường Thanh rồi sẽ đi.”
Văn thị lộ vẻ vui mừng, “Cảm ơn Hồ đại phu, thật ra nàng vừa mới hôn mê.”
“Sao ngươi không nói sớm!” Lão Hồ chạy vội về xe ngựa lấy hòm thuốc, “Nói với ta một hồi, chuyện quan trọng ngươi lại không nói!”
“Vết thương của nàng không phải một hai ngày là khỏi, ngài đã không muốn đi theo, dù nói cho ngài biết thì có ích gì? Dù sao cũng sẽ đau, đợi nàng quen là được rồi.”
Lão Hồ nghe ra rồi.
Ông không nói gì, lên xe ngựa bắt mạch thay thuốc cho Mạnh Trường Thanh, còn châm hai mũi kim.
Nhìn đứa trẻ nằm trên thảm, mặt mày tái nhợt, lão Hồ thực sự không đành lòng.
Nàng mới mười ba tuổi thôi.
Là nữ nhi duy nhất còn lại của Mạnh tướng quân.
Nếu vì thiếu thuốc men mà để lại di chứng, vậy đến khi lão Hồ trăm tuổi rồi thì lấy gì mà gặp mặt Mạnh tướng quân.
Còn Văn thị, dù là phát thê của Tướng quân, nhưng không phải là sinh mẫu của Trường Thanh.
Đối với Trường Thanh, rốt cuộc vẫn không yêu thương bằng con ruột của mình.
Lão Hồ thở dài, “Ta đi theo các ngươi đến Lương Châu, đợi Trường Thanh khỏi rồi sẽ đi.”
Văn thị cảm kích nói: “Thật sự cảm ơn Hồ đại phu.”
Tiếng nói chuyện của hai người đã đánh thức Mạnh Trường Thanh.
“Đến đâu rồi?” Giọng nàng khàn khàn, muốn ngẩng đầu nhìn ra ngoài nhưng lại kéo căng vết thương ở lưng, “Hít——”
Hồ đại phu ấn nàng xuống, “Đừng nhúc nhích!”
Màn xe được kéo lên, một nữ nhân khoảng ba mươi tuổi bưng thuốc định vào trong.
Đây mới là sinh mẫu của Mạnh Trường Thanh, Lương thị, nghe nói trước kia tay nghề thêu rất giỏi, thậm chí còn thêu đai lưng cho quý phi trong cung.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.