Làm Ruộng: Đại Lão Huyền Môn Xuyên Thành Mẹ Kế Mở Đầu Chủ Trì Ma Chay
Chương 2: Cao Thủ Huyền Môn Xuyên Thành Mẹ Kế 2
Đăng Đăng Nhật Thượng
24/04/2024
Thân thế thật bi thảm, cũng là mười tám năm, trong ký ức của tiểu Thanh Thanh không có chút gì vui vẻ, chỉ có sự tê dại khi làm việc, còn phải chịu đựng sự đánh mắng của người nhà, sống còn không bằng chó.
Bụng đói cồn cào, đã lâu rồi không cảm thấy đói như vậy, đã đến thì an phận vậy, sống sót là tốt hơn hết.
Lại đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn Linh Phong sơn thủy hữu tình, bà mối họ Lưu chào hỏi dân làng, khăn tay hoa vung lên bay phấp phới, ai cũng có thể tán gẫu vài câu.
“Đây là hậu thê của con cả Lương gia à, còn trẻ măng, lại là con gái nhà lành nữa chứ.”
“Tốn hai mươi lượng bạc đấy, kiểu gì cũng phải tìm một cô gái trẻ, nếu không thì với số tiền đó, có thể cưới mấy bà góa phụ rồi.”
“Lương đại cũng không muốn lấy góa phụ, nhà hắn đã có năm đứa con rồi. Nếu góa phụ lại mang theo hai đứa con nữa, cả nhà sẽ càng náo nhiệt hơn, ai mà chẳng thương con ruột của mình? Có thể chăm sóc tốt cho con của hắn sao?”
“Cũng đúng, cô gái này cũng đáng thương, vào cửa làm hậu thê, còn phải chăm sóc một người tàn tật, thủ tiết sống qua ngày.”
Ôn Trúc Thanh nghe rõ mồn một những lời bàn tán của dân làng, nàng nhướng mày, đáy mắt lóe lên vẻ giễu cợt, chuyện này lại thú vị rồi đây.
Đến ngôi nhà lớn nhất trong làng, bà mối họ Lưu còn chưa bước vào cửa, tiếng cười đã vang vọng khắp sân, khí thế không khác gì Vương Hy Phượng.
“Ha ha, tân nương ta đã đưa đến rồi, mau ra đón đi.”
Đám người đi ra khỏi rong nhà chính, sắc mặt đều không tốt lắm, xếp hàng từ lớn đến bé như bậc thang, cô gái lớn nhất khoảng mười một, mười hai tuổi, giữa hai lông mày toát lên vẻ ngang ngược, nhìn là biết khó đối phó.
“Đón gì mà đón, tưởng là bà chủ à, đến thì cứ đến đi.”
Bà mối họ Lưu cười nói: “Tính tình đại cô thẳng thắn, sau này giúp hậu thê chăm sóc các con, hầu hạ cha, cuộc sống kiểu gì cũng sẽ trôi qua.”
Ôn Trúc Thanh nắm chặt bọc đồ, giống như một cô thôn nữ chưa từng thấy sự đời, mới đến nơi ai cũng cười e thẹn.
Bước vào cửa nhìn thấy Lương lão thái và Lương lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy nàng đều rất lạnh nhạt: “Đã vào cửa nhà ta, sau này phải tuân thủ tam tòng tứ đức, chăm sóc con cái chu đáo, hiền lương cần cù, đừng làm mất mặt con trai cả nhà ta.”
Bà mối họ Lưu giảng hòa: “Không đâu, cô gái này ở nhà là làm việc giỏi, trong nhà ngoài ngõ nhất định sẽ lo liệu đâu vào đấy, chắc chắn không thiệt.
Đi bộ cả buổi rồi, để tân nương kính trà, gặp mặt phu quân, sau này cuộc sống sẽ do bọn họ tự lo liệu.”
Bụng đói cồn cào, đã lâu rồi không cảm thấy đói như vậy, đã đến thì an phận vậy, sống sót là tốt hơn hết.
Lại đi thêm nửa canh giờ, cuối cùng cũng đến thôn Linh Phong sơn thủy hữu tình, bà mối họ Lưu chào hỏi dân làng, khăn tay hoa vung lên bay phấp phới, ai cũng có thể tán gẫu vài câu.
“Đây là hậu thê của con cả Lương gia à, còn trẻ măng, lại là con gái nhà lành nữa chứ.”
“Tốn hai mươi lượng bạc đấy, kiểu gì cũng phải tìm một cô gái trẻ, nếu không thì với số tiền đó, có thể cưới mấy bà góa phụ rồi.”
“Lương đại cũng không muốn lấy góa phụ, nhà hắn đã có năm đứa con rồi. Nếu góa phụ lại mang theo hai đứa con nữa, cả nhà sẽ càng náo nhiệt hơn, ai mà chẳng thương con ruột của mình? Có thể chăm sóc tốt cho con của hắn sao?”
“Cũng đúng, cô gái này cũng đáng thương, vào cửa làm hậu thê, còn phải chăm sóc một người tàn tật, thủ tiết sống qua ngày.”
Ôn Trúc Thanh nghe rõ mồn một những lời bàn tán của dân làng, nàng nhướng mày, đáy mắt lóe lên vẻ giễu cợt, chuyện này lại thú vị rồi đây.
Đến ngôi nhà lớn nhất trong làng, bà mối họ Lưu còn chưa bước vào cửa, tiếng cười đã vang vọng khắp sân, khí thế không khác gì Vương Hy Phượng.
“Ha ha, tân nương ta đã đưa đến rồi, mau ra đón đi.”
Đám người đi ra khỏi rong nhà chính, sắc mặt đều không tốt lắm, xếp hàng từ lớn đến bé như bậc thang, cô gái lớn nhất khoảng mười một, mười hai tuổi, giữa hai lông mày toát lên vẻ ngang ngược, nhìn là biết khó đối phó.
“Đón gì mà đón, tưởng là bà chủ à, đến thì cứ đến đi.”
Bà mối họ Lưu cười nói: “Tính tình đại cô thẳng thắn, sau này giúp hậu thê chăm sóc các con, hầu hạ cha, cuộc sống kiểu gì cũng sẽ trôi qua.”
Ôn Trúc Thanh nắm chặt bọc đồ, giống như một cô thôn nữ chưa từng thấy sự đời, mới đến nơi ai cũng cười e thẹn.
Bước vào cửa nhìn thấy Lương lão thái và Lương lão gia tử ngồi ở vị trí chủ tọa, nhìn thấy nàng đều rất lạnh nhạt: “Đã vào cửa nhà ta, sau này phải tuân thủ tam tòng tứ đức, chăm sóc con cái chu đáo, hiền lương cần cù, đừng làm mất mặt con trai cả nhà ta.”
Bà mối họ Lưu giảng hòa: “Không đâu, cô gái này ở nhà là làm việc giỏi, trong nhà ngoài ngõ nhất định sẽ lo liệu đâu vào đấy, chắc chắn không thiệt.
Đi bộ cả buổi rồi, để tân nương kính trà, gặp mặt phu quân, sau này cuộc sống sẽ do bọn họ tự lo liệu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.